Chương 47: Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cậu hơi cong lên
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 47.
Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cậu hơi cong lên
"Thế nào?" Thấy Lâm Tái Xuyên kết thúc thẩm vấn, trở lại văn phòng, Tín Túc hứng thú hỏi han.
Lâm Tái Xuyên thở dài một cái, khẽ lắc đầu.
Tín Túc nói: "Chuyện trong dự kiến. Cậu ta có thể dễ dàng khai ra sự thật mới là lạ. Dựa vào suy đoán có người đứng sau Hà Phương sai khiến, vậy trọng điểm điều tra hiện tại hẳn là: Ngô Xương Quảng từng có va chạm nghiêm trọng với ai đến nỗi khiến người đó muốn ra tay sát hại ông ta? Còn có, hai ngày sau khi xảy ra vụ việc, Hà Phương đã đi đâu, ở cùng ai?"
Hạ Tranh lúc này nói chen vào một câu: "Đội trưởng Lâm, đoạn ghi hình giám sát khu vực xung quanh hiện trường vụ án đã được tải lên hệ thống. Tôi đang xem".
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái, ngồi vào bàn làm việc, tay cầm con chuột, khởi động màn hình máy tính.
Trên đường phân khu Cẩm Quang có rất nhiều camera giám sát, chỉ cần biết Hà Phương rời khỏi hiện trường từ hướng nào thì có thể truy được phương hướng rời đi của cậu ta.
Các cảnh sát trong văn phòng đều vô cùng bận rộn.
Tín Túc tiện tay mở một video giám sát, xem đầy vẻ nhàm chán. Bởi vì vụ án xảy ra khi đêm đã khuya, cảnh vật xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt rất nhiều người đi đường đều mơ hồ, nhìn không rõ, phải ngồi xem rất tập trung mới phân biệt gương mặt từng người đi lại trên đường, nếu không rất có thể sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng.
Một lúc lâu sau, Tín Túc xoa xoa hai mắt đã khô đến cay xè, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Các đồng sự đều đã xuống tầng ăn cơm trưa, trong văn phòng, chỉ còn lại hai người là cậu và Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc cũng thấy đói bụng, tay cầm di động, đang định hỏi xem Lâm Tái Xuyên muốn đặt cơm hộp cùng mình không lại phát hiện đối phương hình như đang thất thần. Anh hơi cúi đầu, hai mắt nhìn tập trung vào một điểm nào đó, một lúc lâu cũng không hề di chuyển.
Trước giờ, Tín Túc chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày thấy được biểu cảm này trên mặt Lâm Tái Xuyên. Dù sao, anh cũng là người nổi tiếng "cuồng" công tác, trong đầu chỉ có mỗi phá án.
Tín Túc hơi nhướn mày. Không biết trong đầu nảy ra ý định xấu gì, cậu lặng lẽ đứng lên, rón ra rón rén lại gần anh, sau đó, mặt cậu đột nhiên xuất hiện trên màn hình máy tính của đối phương: "Nghĩ gì vậy?"
Lâm Tái Xuyên thế mà không bị dọa cho giật mình. Anh lấy lại tinh thần, nói thản nhiên: "Hà Phương".
Tín Túc: "........."
À, hóa ra vẫn đang suy nghĩ vụ án.
Cậu "hừ" một tiếng, lập tức thấy vô vị, nói "Nghĩ Hà Phương làm gì?"
"Cậu ta làm tôi nhớ tới một người".
Lâm Tái Xuyên không hề giấu giếm đối với Tín Túc. Anh mở miệng, nhẹ giọng nói: "Đó là một bé trai, hẳn còn nhỏ tuổi hơn Hà Phương một chút. Cậu ta cũng là người có tính cách tối tăm, không thích nói chuyện".
Nghe câu này, vẻ mặt Tín Túc lập tức hơi thay đổi. Đại để, cậu biết Lâm Tái Xuyên đang nghĩ đến ai. Vì thế, cậu vờ ngớ ngẩn, hỏi: "Thế nào? Đứa bé kia có gì đặc biệt à?"
"Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước. Lúc ấy, tôi vừa vào Cục Công an thành phố chưa lâu, tham gia hỗ trợ hoạt động tập kích của đội phòng chống ma túy, đánh vào hang ổ không nhỏ của một tổ chức buôn lậu ma túy. Nhưng tổ chức này sớm nghe được tiếng gió nên mấy nhân vật quan trọng đều đã dời đi. Trong lúc tiến hành kiểm tra hang ổ của tổ chức, chúng tôi phát hiện một đứa bé bị giam giữ ở tầng hầm".
"Đó là một bé trai rất xinh đẹp, bị người dùng dây thừng trói, giam dưới tầng hầm. Cậu ấy ngồi co ro trong góc phòng. Lúc ấy, tôi đem cậu ta ra khỏi tầng hầm. Khi trở lại Cục Công an thành phố, cậu ta có biểu hiện rất sợ người khác, ngoại trừ tôi. Bất kì cảnh sát nào tới gần, cậu ta đều phản ứng vô cùng dữ dội".
"Bác sĩ tâm lý nói, cậu ta nhiều khả năng có chướng ngại tinh thần do bị kích thích thần kinh. Hơn nữa, cậu ấy có thời gian dài bị ngược đãi và giam giữ nên không thể giao lưu với người khác".
"Cậu ta không nói bất kì điều gì về tổ chức kia với chúng tôi. Chúng tôi cũng không thể xác định được thông tin cá nhân của đứa bé này. Chỉ có thể tạm thời đưa cậu ta đến bệnh viện trước".
Lâm Tái Xuyên dừng một chút: "Nhưng sau này, đứa nhỏ này mất tích ở bệnh viện. Cậu ta biến mất, không để lại bất kì dấu vết gì".
Tín Túc "A" một tiếng, nghe anh nói tiếp.
"Nếu khi đó, tôi có thêm mấy năm kinh nghiệm công tác thì có lẽ lần đầu khi nhìn thấy đứa bé kia, tôi đã có thể phân biệt rõ ràng..." Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên dần trở nên lạnh lùng, "Vẻ sợ hãi, ỷ lại của cậu ta đều là giả vờ. Cậu ta rất có thể là một thành viên của tổ chức buôn lậu ma túy kia. Nhưng bởi vì không kịp chạy trốn cho nên cố ý ngụy trang thành người bị hại vô tội trước mặt cảnh sát".
Tín Túc hơi rũ mắt, giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, "Sau đó thì sao? Các anh có tìm được đứa nhỏ này không?"
Lâm Tái Xuyên lắc lắc đầu, "Không."
"Ánh mắt cậu ta nhìn tôi khi ấy giống hệt ánh mắt của Hà Phương - bình tĩnh, trống rỗng, chết lặng... Trong mắt, không hề có bất kì loại cảm xúc nào".
Tín Túc đột nhiên cười thành tiếng: "Chuyện nhiều năm trước vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ".
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi rất ít khi nhìn lầm ai. Đứa bé kia là người duy nhất".
Tín Túc trầm mặc một lát, quơ quơ di động trên tay: "Tôi định đặt một phần bụng cá cay. Đội trưởng Lâm có định ăn cùng tôi không?"
Lâm Tái Xuyên đứng dậy nói: "Tôi xuống căng-tin. Cậu có thể ngồi ăn ở văn phòng của tôi".
Tín Túc chớp chớp mắt, nói đầy vẻ tiếc nuối: "Được rồi."
Sau khi Lâm Tái Xuyên rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tín Túc. Cậu chống hai tay lên trên mặt bàn, hơi nhíu mày, lẩm bẩm đầy vẻ vui sướng "A, hóa ra là bị phát hiện rồi... Còn tưởng mình diễn rất đạt chứ".
*
* *
Mười năm trước...
Mấy người đàn ông vội vàng chạy trên hành lang, tiếng còi cảnh sát từ xa đã vọng tới.
Thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu ma túy "Tiết Sương Giáng" Chu Phong Vật vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng, nhanh chân bước về phía cửa. Mấy thành viên bên trong tổ chức đi bên cạnh chạy theo sau. Đột nhiên, một người nhớ ra gì đó, vẻ mặt khó xử, nói: "Anh Chu, đứa cháu nhỏ của anh còn đang bị nhốt ở tầng hầm!"
Ngày hôm trước, Tín Túc lại "không nghe lời" nên bị Chu Phong Vật nhốt trong hầm tối cả đêm, lúc này vẫn chưa được thả ra.
Chu Phong Vật nghe thế, bước chân chần chừ một giây đồng hồ, sau đó lạnh lùng nói: "Kệ nó!"
Tín Túc chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, kể cả có thật sự bị cảnh sát phát hiện, bắt lại, nhiều nhất cũng chỉ bị nhốt lại, hỏi mấy câu. Mà Tín Túc không có khả năng nói ra bất kì điều gì bất lợi cho Tiết Sương Giáng.
Cậu không dám.
Chu Phong Vật được tay chân hộ tống ngồi lên xe, nhanh chóng chạy trốn khỏi hang ổ trước khi cảnh sát ập đến.
Tín Túc bé nhỏ ngồi ôm đầu gối trong góc phòng dưới tầng hầm. Bốn phía xung quanh một mảnh đen kịt. Vậy mà, mặt cậu chỉ có một vẻ hờ hững.
Phía trên giống như xảy ra gì đó. Tiếng bước chân rầm rập đi lại. Loáng thoáng còn nghe có tiếng nói của cảnh sát truyền vào.
Tín Túc hơi cau mày.
Mặc dù tầng hầm bị khóa từ bên ngoài nhưng hẳn cảnh sát rất nhanh sẽ tìm đến đây.
Trong bóng đêm, Tín Túc đứng dậy, mặt vô cảm, dùng mấy đồ vật trong tầng hầm cố ý tạo ra miệng vết thương trên da, mãi đến khi trên người cậu "chồng chất vết thương" mới ngừng lại. Sau đó, cậu lại dùng dây thừng to nặng thô ráp trên cổ tay cọ mấy lượt. Nháy mắt, da trên cổ tay cũng đổ máu.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cậu dùng răng cắn dây thừng trên cổ tay tạo thành một nút thắt, sau đó, lùi lại về trong góc, ôm đầu gối, ngồi co ro thành một khối... Bất kể ai nhìn thấy hình ảnh lúc này đều sẽ nghĩ cậu là một người bị hại nhỏ yếu, đáng thương.
Nửa phút sau, có người phá cửa xông vào...
Sa Bình Triết khi đó còn trẻ, quay đầu nói: "Tái Xuyên, mau tới đây! Chỗ này có một đứa bé!"
......
Sau đó, Tín Túc bị cảnh sát mang về Cục Công an thành phố.
Cậu vẻ mặt khiếp sợ đi theo sau Lâm Tái Xuyên, ngón tay nắm chặt đồng phục cảnh sát trên người anh, nhắm mắt bám sát theo anh.
Bởi vì từ đầu đến cuối, đứa nhỏ này không chịu nói câu nào, đến cả Lâm Tái Xuyên cũng không thể giao lưu cùng cậu. Vì thế, Cục Công an thành phố tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đến xem xem đứa nhỏ này có phải có vấn đề tâm lý gì không.
"Chứng khó khăn giao lưu với người khác, có chướng ngại về tinh thần nghiêm trọng. Hẳn là do trải qua thời gian bị cầm tù và ngược đãi quá dài".
Bác sĩ tâm lý chần chừ một lúc, lại nói: "Trên người cậu ta còn có một vài lỗ kim tiêm, nhìn tình trạng khôi phục của miệng vết thương, hẳn là thường xuyên bị tiêm... Tôi đoán có thể là bị tiêm thuốc khống chế tinh thần nào đó, khiến cho phản ứng thần kinh của cậu ta bị trì trệ. Tóm lại, tình huống của đứa nhỏ này không tốt lắm. Nếu muốn phán đoán chính xác tình hình bệnh tật của cậu ta, tôi phải giao lưu thêm với cậu ta".
Bác sĩ tâm lý nữ dò hỏi, "Cảnh sát Lâm, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ta một lúc không?"
Có thể là do Lâm Tái Xuyên mang đứa trẻ này ra khỏi tầng hầm nên từ sau khi tới Cục Công an thành phố, đứa nhỏ chỉ để một mình Lâm Tái Xuyên đến gần. Những người khác nếu có ý đến gần, bất kể người đó là nam hay nữ, đứa nhỏ đều có phản ứng kích động lo lắng cường độ cao.
Nhìn thấy bác sĩ tâm lý lại gần, sống lưng đứa nhỏ lập tức trở nên căng thẳng, giống như phản ứng bản năng của loại động vật họ mèo khi rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Lâm Tái Xuyên chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, đây là bác sĩ, sẽ không tổn thương em. Em nói chuyện với chị này một chút nhé, được không?"
Đứa bé ra sức lắc đầu, sợ hãi trốn sau lưng anh, tay nắm chặt ống tay áo của anh, năm ngón tay trắng bệch, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, hàng mi dày rậm lập tức ướt nhẹp. Cậu khóc thút thít.
Bác sĩ tâm lý đành nói, "Được rồi. Hôm nay đến đây thôi".
Lâm Tái Xuyên nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bế đứa nhỏ ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tín Túc hai tay ôm cổ anh, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh, cả người không nhịn được mà thỉnh thoảng hơi khụt khịt. Hàng mi ướt nhẹp khẽ chạm lên đồng phục cảnh sát của Lâm Tái Xuyên, nước mắt thấm lên áo anh, để lại một mảng đậm màu.
Đứa nhỏ vốn vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú giống bé gái. Gương mặt trắng nõn nghẹn ngào dính mấy giọt nước mắt, đuôi mắt đỏ ửng, ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà thấy đau lòng.
Lâm Tái Xuyên sờ sờ đầu cậu, giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng khóc nữa".
Lâm Tái Xuyên để cậu ở phòng khách, xuống nhà ăn lấy một ít đồ ăn về phòng. Anh đặt đĩa đồ ăn trước mặt cậu, "Em có đói bụng không? Có phải lâu rồi chưa ăn gì không? Em ăn mấy thứ này nhé? Nếu em muốn ăn đồ gì khác, có thể nói với anh".
Tín Túc nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt một lúc lâu. Cuối cùng, cậu cầm đũa, ăn từng miếng một.
Cơ thể đứa bé này có thể cũng có vấn đề. Không biết những người kia đã tiêm thuốc gì. Cánh tay gầy nhẳng, trắng nõn đầy lỗ kim to nhỏ, nhìn rất ghê người.
Buổi chiều, Lâm Tái Xuyên dẫn cậu tới bệnh viện khám bệnh. Trên đường đi, hai người đi qua một cửa hàng bánh ngọt, anh lại mua cho cậu một ly trà sữa cùng mấy cái bánh bông lan nhỏ.
Tín Túc ngồi ở ghế phụ, cả người nhìn gầy gầy nhỏ nhỏ, hai tay gầy gò cầm một cốc trà sữa lớn ấm áp. Cậu im lặng, cúi đầu uống.
Tới bệnh viện trung tâm thành phố, Lâm Tái Xuyên dẫn Tín Túc tới phòng khám. Anh quay người nói với bác sĩ: "Nhờ ngài làm kiểm tra sức khỏe cho đứa bé này cẩn thận giúp. Có điều, đứa nhỏ này rất sợ người lạ nên toàn bộ quá trình, tôi sẽ đi cùng".
Hộ sĩ nhỏ nhìn đứa bé ngoan ngoãn, đáng thương, lập tức tình mẹ tràn lan, giọng đầy đau lòng, nói: "Đứa nhỏ xinh quá. Vì sao trên người lại có nhiều vết thương như vậy? Thật khiến người khác đau lòng mà!"
Tín Túc ngồi trên giường bệnh, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Sau đó, cậu rũ mắt xuống. Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cậu hơi cong lên như có chút đắc ý. Cậu lặng lẽ nở một nụ cười.
Hết chương 47
Đến chương 48
Tái bút: Tớ thi xong và quay lại rồi đây. Chúc cả nhà một Giáng sinh an lành và Năm mới nhiều hạnh phúc nha.
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 47.
Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cậu hơi cong lên
"Thế nào?" Thấy Lâm Tái Xuyên kết thúc thẩm vấn, trở lại văn phòng, Tín Túc hứng thú hỏi han.
Lâm Tái Xuyên thở dài một cái, khẽ lắc đầu.
Tín Túc nói: "Chuyện trong dự kiến. Cậu ta có thể dễ dàng khai ra sự thật mới là lạ. Dựa vào suy đoán có người đứng sau Hà Phương sai khiến, vậy trọng điểm điều tra hiện tại hẳn là: Ngô Xương Quảng từng có va chạm nghiêm trọng với ai đến nỗi khiến người đó muốn ra tay sát hại ông ta? Còn có, hai ngày sau khi xảy ra vụ việc, Hà Phương đã đi đâu, ở cùng ai?"
Hạ Tranh lúc này nói chen vào một câu: "Đội trưởng Lâm, đoạn ghi hình giám sát khu vực xung quanh hiện trường vụ án đã được tải lên hệ thống. Tôi đang xem".
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái, ngồi vào bàn làm việc, tay cầm con chuột, khởi động màn hình máy tính.
Trên đường phân khu Cẩm Quang có rất nhiều camera giám sát, chỉ cần biết Hà Phương rời khỏi hiện trường từ hướng nào thì có thể truy được phương hướng rời đi của cậu ta.
Các cảnh sát trong văn phòng đều vô cùng bận rộn.
Tín Túc tiện tay mở một video giám sát, xem đầy vẻ nhàm chán. Bởi vì vụ án xảy ra khi đêm đã khuya, cảnh vật xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt rất nhiều người đi đường đều mơ hồ, nhìn không rõ, phải ngồi xem rất tập trung mới phân biệt gương mặt từng người đi lại trên đường, nếu không rất có thể sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng.
Một lúc lâu sau, Tín Túc xoa xoa hai mắt đã khô đến cay xè, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Các đồng sự đều đã xuống tầng ăn cơm trưa, trong văn phòng, chỉ còn lại hai người là cậu và Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc cũng thấy đói bụng, tay cầm di động, đang định hỏi xem Lâm Tái Xuyên muốn đặt cơm hộp cùng mình không lại phát hiện đối phương hình như đang thất thần. Anh hơi cúi đầu, hai mắt nhìn tập trung vào một điểm nào đó, một lúc lâu cũng không hề di chuyển.
Trước giờ, Tín Túc chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày thấy được biểu cảm này trên mặt Lâm Tái Xuyên. Dù sao, anh cũng là người nổi tiếng "cuồng" công tác, trong đầu chỉ có mỗi phá án.
Tín Túc hơi nhướn mày. Không biết trong đầu nảy ra ý định xấu gì, cậu lặng lẽ đứng lên, rón ra rón rén lại gần anh, sau đó, mặt cậu đột nhiên xuất hiện trên màn hình máy tính của đối phương: "Nghĩ gì vậy?"
Lâm Tái Xuyên thế mà không bị dọa cho giật mình. Anh lấy lại tinh thần, nói thản nhiên: "Hà Phương".
Tín Túc: "........."
À, hóa ra vẫn đang suy nghĩ vụ án.
Cậu "hừ" một tiếng, lập tức thấy vô vị, nói "Nghĩ Hà Phương làm gì?"
"Cậu ta làm tôi nhớ tới một người".
Lâm Tái Xuyên không hề giấu giếm đối với Tín Túc. Anh mở miệng, nhẹ giọng nói: "Đó là một bé trai, hẳn còn nhỏ tuổi hơn Hà Phương một chút. Cậu ta cũng là người có tính cách tối tăm, không thích nói chuyện".
Nghe câu này, vẻ mặt Tín Túc lập tức hơi thay đổi. Đại để, cậu biết Lâm Tái Xuyên đang nghĩ đến ai. Vì thế, cậu vờ ngớ ngẩn, hỏi: "Thế nào? Đứa bé kia có gì đặc biệt à?"
"Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước. Lúc ấy, tôi vừa vào Cục Công an thành phố chưa lâu, tham gia hỗ trợ hoạt động tập kích của đội phòng chống ma túy, đánh vào hang ổ không nhỏ của một tổ chức buôn lậu ma túy. Nhưng tổ chức này sớm nghe được tiếng gió nên mấy nhân vật quan trọng đều đã dời đi. Trong lúc tiến hành kiểm tra hang ổ của tổ chức, chúng tôi phát hiện một đứa bé bị giam giữ ở tầng hầm".
"Đó là một bé trai rất xinh đẹp, bị người dùng dây thừng trói, giam dưới tầng hầm. Cậu ấy ngồi co ro trong góc phòng. Lúc ấy, tôi đem cậu ta ra khỏi tầng hầm. Khi trở lại Cục Công an thành phố, cậu ta có biểu hiện rất sợ người khác, ngoại trừ tôi. Bất kì cảnh sát nào tới gần, cậu ta đều phản ứng vô cùng dữ dội".
"Bác sĩ tâm lý nói, cậu ta nhiều khả năng có chướng ngại tinh thần do bị kích thích thần kinh. Hơn nữa, cậu ấy có thời gian dài bị ngược đãi và giam giữ nên không thể giao lưu với người khác".
"Cậu ta không nói bất kì điều gì về tổ chức kia với chúng tôi. Chúng tôi cũng không thể xác định được thông tin cá nhân của đứa bé này. Chỉ có thể tạm thời đưa cậu ta đến bệnh viện trước".
Lâm Tái Xuyên dừng một chút: "Nhưng sau này, đứa nhỏ này mất tích ở bệnh viện. Cậu ta biến mất, không để lại bất kì dấu vết gì".
Tín Túc "A" một tiếng, nghe anh nói tiếp.
"Nếu khi đó, tôi có thêm mấy năm kinh nghiệm công tác thì có lẽ lần đầu khi nhìn thấy đứa bé kia, tôi đã có thể phân biệt rõ ràng..." Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên dần trở nên lạnh lùng, "Vẻ sợ hãi, ỷ lại của cậu ta đều là giả vờ. Cậu ta rất có thể là một thành viên của tổ chức buôn lậu ma túy kia. Nhưng bởi vì không kịp chạy trốn cho nên cố ý ngụy trang thành người bị hại vô tội trước mặt cảnh sát".
Tín Túc hơi rũ mắt, giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, "Sau đó thì sao? Các anh có tìm được đứa nhỏ này không?"
Lâm Tái Xuyên lắc lắc đầu, "Không."
"Ánh mắt cậu ta nhìn tôi khi ấy giống hệt ánh mắt của Hà Phương - bình tĩnh, trống rỗng, chết lặng... Trong mắt, không hề có bất kì loại cảm xúc nào".
Tín Túc đột nhiên cười thành tiếng: "Chuyện nhiều năm trước vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ".
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi rất ít khi nhìn lầm ai. Đứa bé kia là người duy nhất".
Tín Túc trầm mặc một lát, quơ quơ di động trên tay: "Tôi định đặt một phần bụng cá cay. Đội trưởng Lâm có định ăn cùng tôi không?"
Lâm Tái Xuyên đứng dậy nói: "Tôi xuống căng-tin. Cậu có thể ngồi ăn ở văn phòng của tôi".
Tín Túc chớp chớp mắt, nói đầy vẻ tiếc nuối: "Được rồi."
Sau khi Lâm Tái Xuyên rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tín Túc. Cậu chống hai tay lên trên mặt bàn, hơi nhíu mày, lẩm bẩm đầy vẻ vui sướng "A, hóa ra là bị phát hiện rồi... Còn tưởng mình diễn rất đạt chứ".
*
* *
Mười năm trước...
Mấy người đàn ông vội vàng chạy trên hành lang, tiếng còi cảnh sát từ xa đã vọng tới.
Thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu ma túy "Tiết Sương Giáng" Chu Phong Vật vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng, nhanh chân bước về phía cửa. Mấy thành viên bên trong tổ chức đi bên cạnh chạy theo sau. Đột nhiên, một người nhớ ra gì đó, vẻ mặt khó xử, nói: "Anh Chu, đứa cháu nhỏ của anh còn đang bị nhốt ở tầng hầm!"
Ngày hôm trước, Tín Túc lại "không nghe lời" nên bị Chu Phong Vật nhốt trong hầm tối cả đêm, lúc này vẫn chưa được thả ra.
Chu Phong Vật nghe thế, bước chân chần chừ một giây đồng hồ, sau đó lạnh lùng nói: "Kệ nó!"
Tín Túc chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, kể cả có thật sự bị cảnh sát phát hiện, bắt lại, nhiều nhất cũng chỉ bị nhốt lại, hỏi mấy câu. Mà Tín Túc không có khả năng nói ra bất kì điều gì bất lợi cho Tiết Sương Giáng.
Cậu không dám.
Chu Phong Vật được tay chân hộ tống ngồi lên xe, nhanh chóng chạy trốn khỏi hang ổ trước khi cảnh sát ập đến.
Tín Túc bé nhỏ ngồi ôm đầu gối trong góc phòng dưới tầng hầm. Bốn phía xung quanh một mảnh đen kịt. Vậy mà, mặt cậu chỉ có một vẻ hờ hững.
Phía trên giống như xảy ra gì đó. Tiếng bước chân rầm rập đi lại. Loáng thoáng còn nghe có tiếng nói của cảnh sát truyền vào.
Tín Túc hơi cau mày.
Mặc dù tầng hầm bị khóa từ bên ngoài nhưng hẳn cảnh sát rất nhanh sẽ tìm đến đây.
Trong bóng đêm, Tín Túc đứng dậy, mặt vô cảm, dùng mấy đồ vật trong tầng hầm cố ý tạo ra miệng vết thương trên da, mãi đến khi trên người cậu "chồng chất vết thương" mới ngừng lại. Sau đó, cậu lại dùng dây thừng to nặng thô ráp trên cổ tay cọ mấy lượt. Nháy mắt, da trên cổ tay cũng đổ máu.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cậu dùng răng cắn dây thừng trên cổ tay tạo thành một nút thắt, sau đó, lùi lại về trong góc, ôm đầu gối, ngồi co ro thành một khối... Bất kể ai nhìn thấy hình ảnh lúc này đều sẽ nghĩ cậu là một người bị hại nhỏ yếu, đáng thương.
Nửa phút sau, có người phá cửa xông vào...
Sa Bình Triết khi đó còn trẻ, quay đầu nói: "Tái Xuyên, mau tới đây! Chỗ này có một đứa bé!"
......
Sau đó, Tín Túc bị cảnh sát mang về Cục Công an thành phố.
Cậu vẻ mặt khiếp sợ đi theo sau Lâm Tái Xuyên, ngón tay nắm chặt đồng phục cảnh sát trên người anh, nhắm mắt bám sát theo anh.
Bởi vì từ đầu đến cuối, đứa nhỏ này không chịu nói câu nào, đến cả Lâm Tái Xuyên cũng không thể giao lưu cùng cậu. Vì thế, Cục Công an thành phố tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đến xem xem đứa nhỏ này có phải có vấn đề tâm lý gì không.
"Chứng khó khăn giao lưu với người khác, có chướng ngại về tinh thần nghiêm trọng. Hẳn là do trải qua thời gian bị cầm tù và ngược đãi quá dài".
Bác sĩ tâm lý chần chừ một lúc, lại nói: "Trên người cậu ta còn có một vài lỗ kim tiêm, nhìn tình trạng khôi phục của miệng vết thương, hẳn là thường xuyên bị tiêm... Tôi đoán có thể là bị tiêm thuốc khống chế tinh thần nào đó, khiến cho phản ứng thần kinh của cậu ta bị trì trệ. Tóm lại, tình huống của đứa nhỏ này không tốt lắm. Nếu muốn phán đoán chính xác tình hình bệnh tật của cậu ta, tôi phải giao lưu thêm với cậu ta".
Bác sĩ tâm lý nữ dò hỏi, "Cảnh sát Lâm, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ta một lúc không?"
Có thể là do Lâm Tái Xuyên mang đứa trẻ này ra khỏi tầng hầm nên từ sau khi tới Cục Công an thành phố, đứa nhỏ chỉ để một mình Lâm Tái Xuyên đến gần. Những người khác nếu có ý đến gần, bất kể người đó là nam hay nữ, đứa nhỏ đều có phản ứng kích động lo lắng cường độ cao.
Nhìn thấy bác sĩ tâm lý lại gần, sống lưng đứa nhỏ lập tức trở nên căng thẳng, giống như phản ứng bản năng của loại động vật họ mèo khi rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Lâm Tái Xuyên chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, đây là bác sĩ, sẽ không tổn thương em. Em nói chuyện với chị này một chút nhé, được không?"
Đứa bé ra sức lắc đầu, sợ hãi trốn sau lưng anh, tay nắm chặt ống tay áo của anh, năm ngón tay trắng bệch, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, hàng mi dày rậm lập tức ướt nhẹp. Cậu khóc thút thít.
Bác sĩ tâm lý đành nói, "Được rồi. Hôm nay đến đây thôi".
Lâm Tái Xuyên nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bế đứa nhỏ ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tín Túc hai tay ôm cổ anh, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh, cả người không nhịn được mà thỉnh thoảng hơi khụt khịt. Hàng mi ướt nhẹp khẽ chạm lên đồng phục cảnh sát của Lâm Tái Xuyên, nước mắt thấm lên áo anh, để lại một mảng đậm màu.
Đứa nhỏ vốn vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú giống bé gái. Gương mặt trắng nõn nghẹn ngào dính mấy giọt nước mắt, đuôi mắt đỏ ửng, ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà thấy đau lòng.
Lâm Tái Xuyên sờ sờ đầu cậu, giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng khóc nữa".
Lâm Tái Xuyên để cậu ở phòng khách, xuống nhà ăn lấy một ít đồ ăn về phòng. Anh đặt đĩa đồ ăn trước mặt cậu, "Em có đói bụng không? Có phải lâu rồi chưa ăn gì không? Em ăn mấy thứ này nhé? Nếu em muốn ăn đồ gì khác, có thể nói với anh".
Tín Túc nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt một lúc lâu. Cuối cùng, cậu cầm đũa, ăn từng miếng một.
Cơ thể đứa bé này có thể cũng có vấn đề. Không biết những người kia đã tiêm thuốc gì. Cánh tay gầy nhẳng, trắng nõn đầy lỗ kim to nhỏ, nhìn rất ghê người.
Buổi chiều, Lâm Tái Xuyên dẫn cậu tới bệnh viện khám bệnh. Trên đường đi, hai người đi qua một cửa hàng bánh ngọt, anh lại mua cho cậu một ly trà sữa cùng mấy cái bánh bông lan nhỏ.
Tín Túc ngồi ở ghế phụ, cả người nhìn gầy gầy nhỏ nhỏ, hai tay gầy gò cầm một cốc trà sữa lớn ấm áp. Cậu im lặng, cúi đầu uống.
Tới bệnh viện trung tâm thành phố, Lâm Tái Xuyên dẫn Tín Túc tới phòng khám. Anh quay người nói với bác sĩ: "Nhờ ngài làm kiểm tra sức khỏe cho đứa bé này cẩn thận giúp. Có điều, đứa nhỏ này rất sợ người lạ nên toàn bộ quá trình, tôi sẽ đi cùng".
Hộ sĩ nhỏ nhìn đứa bé ngoan ngoãn, đáng thương, lập tức tình mẹ tràn lan, giọng đầy đau lòng, nói: "Đứa nhỏ xinh quá. Vì sao trên người lại có nhiều vết thương như vậy? Thật khiến người khác đau lòng mà!"
Tín Túc ngồi trên giường bệnh, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Sau đó, cậu rũ mắt xuống. Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cậu hơi cong lên như có chút đắc ý. Cậu lặng lẽ nở một nụ cười.
Hết chương 47
Đến chương 48
Tái bút: Tớ thi xong và quay lại rồi đây. Chúc cả nhà một Giáng sinh an lành và Năm mới nhiều hạnh phúc nha.