Chương 29: Tôi Sẽ Cho Cô Nếm Thử Bột Mì Sống Ra Sao?
Tập đoàn Tiêu thị... - "Thiếu gia, sau sự việc của Hứa Thạnh, có nhiều đối tác trở nên dè dặt khi bắt tay với Tiêu thị trong việc xây dựng khách sạn cao cấp. Họ cho rằng ngay cả nội bộ của chúng ta vẫn xuất hiện người như thế nên lo sợ sẽ phải chịu tổn thất..." Luận Minh chăm chú dán mắt vào xấp tài liệu cầm trên tay vừa đi vừa nói với người bên cạnh. Suốt cả đoạn đường từ công ty về nhà, Luận Minh không ngừng tỏ ra lo lắng trước những chuyện mà Tiêu thị đang phải đối mặt sau hậu kiện tụng Hứa Thạnh ăn hối lộ. Tiêu Sĩ Quân vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh chậm rãi cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài mà đưa về phía người bên cạnh sau đó dõng dạc bước vào nhà. Vừa nhìn thấy người trước mặt, anh khẽ nhếch môi cười lạnh một cái mà giả vờ chào hỏi thân thiện: - "Chào mẹ cả yêu quý của con. Suốt mấy ngày nay thấy mẹ yên phận trong Tiêu gia khiến con cảm thấy rất vui. Chắc hẳn mẹ đang bày mưu tính kế gì để con phải xử lí nữa đúng không?" Giọng điệu xiên xỏ của anh khiến Chương Khã tức đến nổi không thể làm gì mà liếc nhẹ A Phương bảo bà đưa mình trở lên trên phòng. Sau khi bóng người đi khỏi anh mới cảm thấy thoải mái mà tựa lưng dựa lên ghế, lạnh giọng ra lệnh cho người bên cạnh: - "Luận Minh, nhờ cậu nói với chị Tiểu Lạc pha cho tôi tách trà gừng." - "Vâng, thưa nhị thiếu." Luận Minh lập tức tiến về phía bếp mà đi thẳng vào tìm gặp Tiểu Lạc. Hiện tại, chỉ còn mỗi Tiêu Sĩ Quân nằm tựa lưng lên sofa. Màn đêm bây giờ cũng đã buông xuống. Từ phía ngoài vườn, Châu Nhã Lâm đang đẩy người trên xe tiến vào bên trong. Vừa nhìn thấy em trai, Tiêu Sĩ Trung đã vội lên tiếng hỏi han: - "Em về rồi à? Chắc là chưa ăn gì nhỉ? Để anh bảo người mau chóng dọn cơm lên cho em." Nhìn đôi tay Châu Nhã Lâm vô thức đặt nhẹ lên vai của anh trai khiến thâm tâm anh cảm thấy có chút khó chịu mà nhíu mày đáp: - "Có lẽ anh đã ăn uống rồi nhỉ?" Nghe hỏi, Tiêu Sĩ Trung khẽ bật cười hạnh phúc, ánh mắt hướng lên phía người đang đứng ở phía sau mình, ôn nhu nói: - "Đúng rồi. Bây giờ thực đơn của anh đều do Nhã Lâm chuẩn bị." Nghe những lời này khiến nội tâm bên trong Tiêu Sĩ Quân tựa hồ như bị ai đó cào xé, vô cùng bức bách, khó chịu. Tuy nhiên, anh vẫn cố nở nụ cười gượng mà đáp lại: - "Chắc hẳn ngon nhỉ? Em cũng muốn thử tay nghề nấu nướng của cô ấy." Nhìn ánh mắt có phần hách lối của người trước mặt, Châu Nhã Lâm toang lên tiếng muốn từ chối liền nghe thấy giọng nói trầm khàn bên tai: - "Nhã Lâm, vậy đành làm phiền cô xuống bếp nấu bữa tối cho Sĩ Quân vậy." Trước lời nói từ phía Tiêu Sĩ Trung, cô làm sao có thể từ chối được mà hậm hực đi thẳng vào phía nhà bếp. Trước khi đi còn không quên liếc nhẹ người gần đó, điệu bộ hiện tại có phần thõa mãn của Tiêu Sĩ Quân. Đã tối như vậy mà cái tên này chẳng chịu cho cô nghỉ ngơi còn tạo thêm công việc, mục đích là chọc phá cô đây mà. Sau khi đưa Tiêu Sĩ Trung vào phòng ngủ, cô mới bắt tay với số nguyên liệu đã chuẩn bị trong bếp. Lúc này ở phía cửa, Tiêu Sĩ Quân đang âm thầm quan sát, miệng anh không ngừng hối thúc cô: - "Nhanh lên đi, tôi đói quá rồi." Vừa nói, anh vừa ôm bụng như thể sắp chết đói đến nơi mặc dù trên đường về nhà anh đã ăn hai cái bánh để lót dạ. Chứng kiến Châu Nhã Lâm đang loay hoay trong sự hối thúc khiến anh không nhịn được mà cười thầm. Người con gái này cũng đáng yêu quá đi. Mặc dù biết cô đang không ngừng chửi thầm mình nhưng anh lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi mỗi ngày đi làm trở về lại được nhìn thấy cô. - "Á..." Bất ngờ, Châu Nhã Lâm kêu lên một tiếng khiến dáng vẻ đang thảnh thơi lập tức trở nên lo lắng mà chạy thật nhanh đến chỗ bếp, trầm giọng hỏi han: - "Cô...cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Phù... Tiêu Sĩ Quân vừa đến gần thì người trước mặt lập tức thổi bột mì trên tay hướng thẳng vào mặt anh phút chốc trở nên trắng bệch. Tiếng cười giòn tan của người trước mặt vang lên không ngớt: - "Haha, mặt anh giống như con chuột bạch vậy, mắc cười quá." Không ngờ cô lại bạo gan mà trêu chọc anh đến vậy. Để đáp trả lại chiêu trò này, Tiêu Sĩ Quân lập tức dang tay vòng lấy eo người trước mặt mà kéo cô ngã vào lòng mình, lạnh giọng nói: - "Được rồi. Vậy thì tôi cho cô nếm thử hương vị của bột mì sống sẽ ra sao?"