Chương 9
23
Không có ai trong lớp học, tôi ngồi xuống, bụng mơ hồ có chút đau đớn.
Tính toán ngày tháng, hình như đúng là mấy ngày nay.
Sau lần sảy thai đó, tôi hầu như không nghỉ ngơi mà làm các loại thủ tục ly hôn với Tô Khải, dù không còn trong thời gian “ở cữ” nhưng ít nhiều vẫn có chút đau thắt lưng và đau bụng.
Gần đây luyện múa có chút mệt mỏi, đêm hôm trước phải thức đêm chuẩn bị tài liệu phỏng vấn cho trường tiểu học thực nghiệm, vừa rồi còn nhảy nhót một phen, cho nên lần này đau có hơi lợi hại.
Tôi không mang theo thuốc giảm đau, tự biết tình huống này nhất định là không thể kiên trì đến buổi chiều, vì thế gửi tin nhắn cho đồng nghiệp nam vừa làm đại bàng, nói tôi không thoải mái lắm, hỏi anh ta có thể lái xe đưa tôi về sớm hay không.
Đồng nghiệp rất tốt, nhanh chóng đến, lái xe đưa tôi trở lại bệnh viện thành phố.
Kết quả là hết bệnh này đến bệnh khác, bác sĩ chẩn đoán viêm ruột cấp tính, cần truyền dịch.
Tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà mang theo sổ bệnh án mấy tháng nay của tôi, đến bệnh viện một chuyến.
Ba mẹ nhanh chóng đến, vội vàng đóng viện phí lấy thuốc cho tôi, tôi nằm trên giường bệnh, nhắm mắt truyền dịch.
Phòng truyền dịch rất ồn ào, không biết bao lâu sau, tôi mở mắt ra, nhưng thấy một người đàn ông đứng trước giường bệnh của tôi.
Đó là Tô Khải.
"Anh...."
"Tiểu Trịnh nói. Em ở bệnh viện này, tôi có chút lo lắng, cho nên, lại đây...".
Tiểu Trịnh là đồng nghiệp đã đưa tôi đến đây.
"Không cần thiết như vậy đâu. " Tôi lạnh nhạt:"Tô tổng."
Tô Khải cầm một tờ giấy hồ sơ bệnh án trong tay, sắc mặt rất tái nhợt, giống như anh ta mới là bệnh nhân.
"Vừa rồi... Lúc em ngủ, hồ sơ bệnh án bị người ta đụng rơi xuống mặt đất, rớt ra, tôi, tôi nhặt lên..."
Anh ta đến gần, hốc mắt đỏ hoen, tay gắt gao nắm lấy giấy hồ sơ bệnh án, run rẩy lên tiếng.
“Chúng ta... từng có một đứa con sao?"
Hồ sơ bệnh án đó được viết vào tháng trước lúc tôi được kê đơn thuốc điều trị, trên đó đã đăng ký lịch sử y tế trước đây.
"Ngày 26 tháng 10. " Anh ta khó khăn mở miệng, "Em đề nghị ly hôn với tôi, là bởi vì ngày đó.... con đã mất sao?"
Tay anh ta run rẩy, tôi đưa tay tiếp nhận hồ sơ bệnh án.
Nếu là tôi trước kia, có lẽ tôi sẽ đầy bụng uất ức oán hận, không ngừng khóc lóc kể lể việc đứa nhỏ này mất đi với anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi đã không có gì để nói với anh ta.
“Không phải.." Trái tim tôi, bình tĩnh như một hồ nước không có gợn sóng.
"Là bởi vì không yêu nữa."
"Tô Khải. " Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lặp đi lặp lại,
Đúng lúc này, ba mẹ bước vào.
Nhìn thấy Tô Khải, hai người đều sững sờ tại chỗ.
Tô Khải cũng ngây ngẩn cả người, anh ta há miệng, vậy mà lại có thể kêu một tiếng: "Ba, mẹ....".
Mẹ tôi giật mình trong chớp mắt, cảm xúc lập tức kích động.
"Cậu là tên khốn kiếp, có tư cách gì gọi chúng tôi là ba mẹ?".
Nước mắt mẹ tôi trong nháy mắt chảy ra, "Con gái chúng tôi đang yên đang lành giao cho cậu, nhưng cậu đã đối xử với con bé như thế nào? Hả? Cậu còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao?!". Bà xông lên muốn đánh Tô Khải: "Cậu c ú t cho tôi! Lập tức c ú ct!"
"Mẹ nó à."." Cha tôi đã giữ bà ấy lại.
"Ba nó à!". Mẹ tôi quay đầu lại, tức giận đùng đùng, "Ông cản tôi làm cái gì?".
Ba tôi lắc đầu với bà: "Nơi này nhiều bệnh nhân như vậy, bà ở lại với Xu Xu trước đi."
Dứt lời, ông nhìn về phía Tô Khải, trầm giọng nói.
"Cậu, theo tôi ra ngoài."
25
Ba tôi và Tô Khải đi ra ngoài không lâu sau, liền nghe thấy ngoài cửa có người hô: "Trời ơi, có chuyện rồi có chuyện rồi.”
Tôi sợ hãi, vội vàng để cho mẹ tôi đi ra ngoài xem.
Mẹ tôi đi một thời gian không trở về, ngược lại người nhà ở giường bên cạnh đi vào.
"Trời ơi, mọi người không biết đâu, vừa rồi ở cửa có đánh nhau."
Trái tim tôi lập tức vọt lên cổ họng, chỉ nghe người nọ tiếp tục nói: "Ông kia đã gần 60 rồi, hung hăng đ.,,,á...n,,,h một thanh niên nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, thiếu chút nữa bệnh viện đã báo cảnh sát, kết quả người trẻ tuổi kia còn nói không cần."
Trong mô tả sinh động của mình, tôi biết hết những gì ba tôi đã nói.
Ba tôi vừa đánh vừa nói,
"Cậu không có tư cách gọi chúng tôi là ba mẹ."
"Con gái tôi từ nhỏ đã được tôi nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, tới giờ tôi chưa từng để nó chịu bất kỳ uất ức nào.”
"Đứa con gái tốt của tôi, sinh ra để cho cậu giày xéo à?”
"Sau này tôi thấy cậu một lần đánh một lần."
Đúng lúc này, mẹ tôi đỡ ba tôi trở về.
"Sao lại xúc động như vậy?" Mẹ tôi tức giận với ba:"Già cả rồi, lại còn bị cao huyết áp, lỡ sức lực quá lớn, làm mình bị thương thì sao."
"Nó ứ,,c h,,i,,ế,,p con gái tôi, tôi không đ,á...n,,h c,,h,,ết nó là may rồi."
Ông đến và ngồi bên giường tôi.
"Ba…” Tôi đỏ mắt, kêu một tiếng.
Ba tôi gật đầu, nắm lấy tay tôi.
Im lặng một lúc lâu, ông nói với tôi: "Con gái, con phải biết rằng bất cứ khi nào, ba mẹ vẫn luôn là hậu thuẫn vững chắc của con."
"Công việc kia, không muốn làm thì thôi, ba mẹ có lương hưu, có tiền tiết kiệm, cho dù con không kết hôn không làm việc, ba mẹ cũng nuôi con nổi.
"Có ba mẹ ở đây, con vĩnh viễn không cần phải sợ ai."
"Cho dù trời có sập xuống, ba cũng sẽ chống đỡ cho con."
Cuối cùng nước mắt của tôi đã tuôn ra, tôi nhào vào vòng tay của ba tôi và khóc.
Bình thường ba tôi không thích nói chuyện, cũng rất bướng bỉnh, lúc trước tôi nổi loạn tùy hứng, thường xuyên cãi nhau với ông.
Nhưng ông ấy, lại là người đàn ông yêu thương tôi nhất trên thế giới.
Không có ai trong lớp học, tôi ngồi xuống, bụng mơ hồ có chút đau đớn.
Tính toán ngày tháng, hình như đúng là mấy ngày nay.
Sau lần sảy thai đó, tôi hầu như không nghỉ ngơi mà làm các loại thủ tục ly hôn với Tô Khải, dù không còn trong thời gian “ở cữ” nhưng ít nhiều vẫn có chút đau thắt lưng và đau bụng.
Gần đây luyện múa có chút mệt mỏi, đêm hôm trước phải thức đêm chuẩn bị tài liệu phỏng vấn cho trường tiểu học thực nghiệm, vừa rồi còn nhảy nhót một phen, cho nên lần này đau có hơi lợi hại.
Tôi không mang theo thuốc giảm đau, tự biết tình huống này nhất định là không thể kiên trì đến buổi chiều, vì thế gửi tin nhắn cho đồng nghiệp nam vừa làm đại bàng, nói tôi không thoải mái lắm, hỏi anh ta có thể lái xe đưa tôi về sớm hay không.
Đồng nghiệp rất tốt, nhanh chóng đến, lái xe đưa tôi trở lại bệnh viện thành phố.
Kết quả là hết bệnh này đến bệnh khác, bác sĩ chẩn đoán viêm ruột cấp tính, cần truyền dịch.
Tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà mang theo sổ bệnh án mấy tháng nay của tôi, đến bệnh viện một chuyến.
Ba mẹ nhanh chóng đến, vội vàng đóng viện phí lấy thuốc cho tôi, tôi nằm trên giường bệnh, nhắm mắt truyền dịch.
Phòng truyền dịch rất ồn ào, không biết bao lâu sau, tôi mở mắt ra, nhưng thấy một người đàn ông đứng trước giường bệnh của tôi.
Đó là Tô Khải.
"Anh...."
"Tiểu Trịnh nói. Em ở bệnh viện này, tôi có chút lo lắng, cho nên, lại đây...".
Tiểu Trịnh là đồng nghiệp đã đưa tôi đến đây.
"Không cần thiết như vậy đâu. " Tôi lạnh nhạt:"Tô tổng."
Tô Khải cầm một tờ giấy hồ sơ bệnh án trong tay, sắc mặt rất tái nhợt, giống như anh ta mới là bệnh nhân.
"Vừa rồi... Lúc em ngủ, hồ sơ bệnh án bị người ta đụng rơi xuống mặt đất, rớt ra, tôi, tôi nhặt lên..."
Anh ta đến gần, hốc mắt đỏ hoen, tay gắt gao nắm lấy giấy hồ sơ bệnh án, run rẩy lên tiếng.
“Chúng ta... từng có một đứa con sao?"
Hồ sơ bệnh án đó được viết vào tháng trước lúc tôi được kê đơn thuốc điều trị, trên đó đã đăng ký lịch sử y tế trước đây.
"Ngày 26 tháng 10. " Anh ta khó khăn mở miệng, "Em đề nghị ly hôn với tôi, là bởi vì ngày đó.... con đã mất sao?"
Tay anh ta run rẩy, tôi đưa tay tiếp nhận hồ sơ bệnh án.
Nếu là tôi trước kia, có lẽ tôi sẽ đầy bụng uất ức oán hận, không ngừng khóc lóc kể lể việc đứa nhỏ này mất đi với anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi đã không có gì để nói với anh ta.
“Không phải.." Trái tim tôi, bình tĩnh như một hồ nước không có gợn sóng.
"Là bởi vì không yêu nữa."
"Tô Khải. " Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lặp đi lặp lại,
Đúng lúc này, ba mẹ bước vào.
Nhìn thấy Tô Khải, hai người đều sững sờ tại chỗ.
Tô Khải cũng ngây ngẩn cả người, anh ta há miệng, vậy mà lại có thể kêu một tiếng: "Ba, mẹ....".
Mẹ tôi giật mình trong chớp mắt, cảm xúc lập tức kích động.
"Cậu là tên khốn kiếp, có tư cách gì gọi chúng tôi là ba mẹ?".
Nước mắt mẹ tôi trong nháy mắt chảy ra, "Con gái chúng tôi đang yên đang lành giao cho cậu, nhưng cậu đã đối xử với con bé như thế nào? Hả? Cậu còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao?!". Bà xông lên muốn đánh Tô Khải: "Cậu c ú t cho tôi! Lập tức c ú ct!"
"Mẹ nó à."." Cha tôi đã giữ bà ấy lại.
"Ba nó à!". Mẹ tôi quay đầu lại, tức giận đùng đùng, "Ông cản tôi làm cái gì?".
Ba tôi lắc đầu với bà: "Nơi này nhiều bệnh nhân như vậy, bà ở lại với Xu Xu trước đi."
Dứt lời, ông nhìn về phía Tô Khải, trầm giọng nói.
"Cậu, theo tôi ra ngoài."
25
Ba tôi và Tô Khải đi ra ngoài không lâu sau, liền nghe thấy ngoài cửa có người hô: "Trời ơi, có chuyện rồi có chuyện rồi.”
Tôi sợ hãi, vội vàng để cho mẹ tôi đi ra ngoài xem.
Mẹ tôi đi một thời gian không trở về, ngược lại người nhà ở giường bên cạnh đi vào.
"Trời ơi, mọi người không biết đâu, vừa rồi ở cửa có đánh nhau."
Trái tim tôi lập tức vọt lên cổ họng, chỉ nghe người nọ tiếp tục nói: "Ông kia đã gần 60 rồi, hung hăng đ.,,,á...n,,,h một thanh niên nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, thiếu chút nữa bệnh viện đã báo cảnh sát, kết quả người trẻ tuổi kia còn nói không cần."
Trong mô tả sinh động của mình, tôi biết hết những gì ba tôi đã nói.
Ba tôi vừa đánh vừa nói,
"Cậu không có tư cách gọi chúng tôi là ba mẹ."
"Con gái tôi từ nhỏ đã được tôi nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, tới giờ tôi chưa từng để nó chịu bất kỳ uất ức nào.”
"Đứa con gái tốt của tôi, sinh ra để cho cậu giày xéo à?”
"Sau này tôi thấy cậu một lần đánh một lần."
Đúng lúc này, mẹ tôi đỡ ba tôi trở về.
"Sao lại xúc động như vậy?" Mẹ tôi tức giận với ba:"Già cả rồi, lại còn bị cao huyết áp, lỡ sức lực quá lớn, làm mình bị thương thì sao."
"Nó ứ,,c h,,i,,ế,,p con gái tôi, tôi không đ,á...n,,h c,,h,,ết nó là may rồi."
Ông đến và ngồi bên giường tôi.
"Ba…” Tôi đỏ mắt, kêu một tiếng.
Ba tôi gật đầu, nắm lấy tay tôi.
Im lặng một lúc lâu, ông nói với tôi: "Con gái, con phải biết rằng bất cứ khi nào, ba mẹ vẫn luôn là hậu thuẫn vững chắc của con."
"Công việc kia, không muốn làm thì thôi, ba mẹ có lương hưu, có tiền tiết kiệm, cho dù con không kết hôn không làm việc, ba mẹ cũng nuôi con nổi.
"Có ba mẹ ở đây, con vĩnh viễn không cần phải sợ ai."
"Cho dù trời có sập xuống, ba cũng sẽ chống đỡ cho con."
Cuối cùng nước mắt của tôi đã tuôn ra, tôi nhào vào vòng tay của ba tôi và khóc.
Bình thường ba tôi không thích nói chuyện, cũng rất bướng bỉnh, lúc trước tôi nổi loạn tùy hứng, thường xuyên cãi nhau với ông.
Nhưng ông ấy, lại là người đàn ông yêu thương tôi nhất trên thế giới.