Chương : 122
“Đàn Dương Tử” đứng lên khỏi tế đàn, thử cử động tay chân, nhặt nhiếp hồn châu chứa Khiên Na lên khỏi mặt đất. Quỷ khí màu xanh vẫn đang va vào vách tường không biết mệt mỏi, đã vậy còn giãy giụa kịch liệt hơn cả lúc nãy. “Đàn Dương Tử” nói, “Cần gì phải vậy, làm vậy ngoại trừ thương tổn chính bản thân mình thì đâu có tác dụng gì.”
Lúc này Bạch Lộ Ân vừa nãy đã rời đi bỗng nhiên xuất hiện một lần nữa trong điện đường yên tĩnh trên không, nàng lặng lẽ bay tới trước mặt Đan Chúc Ma La như một hồn ma. Đan Chúc đặt viên nhiếp hồn châu vào lòng bàn tay nàng, hỏi, “Các ngươi dự định làm gì với hắn?”
Cặp mắt hạnh sáng ngời đằng sau mặt nạ của Bạch Lộ Ân thoáng rũ xuống, khó lường nhìn hạt châu lành lạnh trong tay mình, “Trước khi thượng thần phục sinh, hắn tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi phục sinh thì phải quyết định dựa theo tình hình.”
Nói xong, Bạch Lộ Ân đặt một viên biến hình đan cùng một cái vòng cổ vào tay hắn, nói, “Viên biến hình đan này đã được tiên quân luyện chế, ngoại trừ có thể làm ngươi tạm thời biến thân thành thanh lân quỷ, còn có thể làm cho ngũ quan của ngươi trở nên giống với Khiên Na Ma La, nhưng tác dụng phụ cũng không nhỏ, sẽ làm bỏng ngũ tạng lục phủ của ngươi. Đợi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ hẵng ăn vào. Cái vòng cổ này có tiên lực nhất định, nhưng không đến mức sẽ tạo thành thương tổn quá lớn đối với ngươi, chỉ là để che mắt thôi, ngươi không cần phải lo lắng.”
Đan Chúc nhận lấy hai món đồ này, hơi lưỡng lự, “Ta không chắc có thể giấu được bao lâu, nếu như bị Nhan Phi biết…”
“Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần làm theo lời tiên quân đã dạy ngươi là sẽ không có vấn đề gì.” Bạch Lộ Ân dừng lại, bỗng nhiên duỗi cánh tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nâng hai gò má Đan Chúc lên, lời ngon tiếng ngọt nói, “Chúng ta đã tìm được nhân thân thích hợp cho Đáp Uyên, người kia còn trẻ, nhưng sinh ra tim đã có tật, sống không lâu nữa. Kẻ đó đồng ý nhường thân thể của mình, chỉ cần chúng ta có thể nhận nuôi lớn con trai của hắn là được. Đến khi đó Đáp Uyên mặc thân thể của hắn là sẽ có thể đứng lên đi lại được một lần nữa.”
Nghe thấy câu này, ánh mắt vốn hơi dao động của Đan Chúc đã lắng lại. Hắn thở phào một hơi, khuôn mặt luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng được mấy phần. Hắn đeo vòng cổ lên cổ mình, cái vòng màu vàng chẳng mấy chốc đã biến mất, dung nhập vào trong quỷ thân của hắn, “Xin tiên quân yên tâm, ta nhất định sẽ không làm tiên quân thất vọng.”
Khiên Na trơ mắt nhìn Đan Chúc mặc thân thể của mình rời đi, còn mình lại chỉ có thể đối mặt với vách tường vĩnh viễn cũng không thể nào phá vỡ được, buông xuống hai tay đã bị gã đấm cho máu thịt bê bết. Hai đầu gối gã bỗng nhiên mất đi lực trụ, ngã ngồi xuống đất. Gã trợn to cặp mắt vàng, đôi môi nỉ non một câu, “Nhan Phi…”
Nhan Phi… Nhan Phi nhất định phải nhận ra! Nhất định phải nhận ra!
Đây không phải là ta! Đây không phải là sư phụ!
Gã phẫn hận thét lớn một tiếng, đột nhiên dùng đầu đâm vào bức tường thủy tinh, đâm cho thái dương chảy máu. Máu chảy xuống khuôn mặt đang tràn ngập hoảng sợ sầu lo của gã, nhuộm đỏ tầm mắt gã.
Gã vốn cho rằng, Y Tiên Phái coi trọng Nhan Phi như vậy, mà hiện tại lại có thiên binh bức bách, làm khó dễ mình vào lúc này chẳng có tác dụng gì. Lại không tài nào ngờ được, bọn họ đã sử dụng thủ đoạn nham hiểm tới bậc này, cướp đoạt nhân thân của mình! Cái vòng trên cổ họng bị ảnh hưởng bởi tiên khí bên trong nhiếp hồn châu nên lại càng siết chặt hơn, như dây sắt nung đỏ không ngừng nướng cháy khét da thịt của gã. Lửa giận ngập đầy ngực lại cũng không đủ sức phát tiết, thậm chí không còn sức để tiếp tục giãy giụa như vừa nãy được nữa.
Bạch Lộ Ân để hạt châu vào túi trong tay áo nàng, thế giới của Khiên Na cứ thế rơi vào một màu đen kịt. Nhưng gã vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh.
Gã nghe thấy âm thanh Bạch Lộ Ân và Đan Chúc đi lại, một trước một sau, nghe thấy tiếng hô hào trong trận ác chiến đằng xa cùng với tiếng quái vật gầm gừ vọng tới từ biển cả, nghe thấy những tiếng sấm dội như trống trận. Những âm thanh này như thể càng gần hơn, thi thoảng còn xen kẽ những tiếng va chạm nặng nề, phảng phất như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang liên tục thụi lên trận pháp bao lấy hòn đảo này, mưu cầu xông vào tắm máu tất cả.
Tiếng la hét giảm đi phân nửa, bọn họ tiến vào trong nhà. Có âm thanh một đệ tử Y Tiên Phái hành lễ vấn an Bạch Lộ Ân. Có tiếng bước chân rộn ràng, một thị giả hạ thấp giọng nói, “Tiên quân có lệnh, đưa Đàn Dương Tử lên điện.”
Bạch Lộ Ân quay đầu sang nói với Đan Chúc, “Chuẩn bị xong chưa?”
Đan Chúc im một lúc mới trả lời, “Đi thôi.”
Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng hô khẽ, “Sư phụ!!!” Ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân dồn dập, sau đó là âm thanh huyên náo. Tiếp đó là giọng nói trầm thấp của Đàn Dương Tử mà Khiên Na không thể quen thuộc hơn được nữa nói rằng, “Hồ đồ!”
“Sư phụ! Người sao rồi! Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Ta rất khỏe.”
Khiên Na đang nằm trong bóng tối ngưng thở, ngực như thể bỗng nhiên bị găm đinh gỗ vào, đau đớn dai dẳng mà tê dại như mạch nước ngầm lan ra trong tầng nước sâu.
Nhan Phi không nhận ra…
Nhan Phi không hề nhận ra…
Biết rõ rằng không thể trách Nhan Phi được, dù sao trước kia khi Nhan Phi đóng giả làm tầm hương quỷ Càn Đạt, gã cũng không hề nhận ra. Nhưng vào giờ phút này, có thể là vì thân thể đang cực độ suy yếu, dẫn đến ý chí cũng không cứng cỏi được như dĩ vãng, khó có thể đè nén được mất mát đang dâng lên trong lòng mình.
Nhan Phi tựa như đã quay mặt sang một hướng khác, nói hơi lạnh nhạt, “Không phải ngươi đã nói sẽ giúp sư phụ ta cởi vòng cổ xuống sao?”
Giọng tiên quân vang đến, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lần này, thiên binh tới hung hăng, hơn nữa còn có cả chiến tướng Vi Đà của Đao Lợi Thiên đích thân tới, mặc dù đảo chúng ta có pháp giới che chở, nhưng chỉ e cũng sẽ không chống đỡ được rất lâu. Kế sách trước mắt là tạm thời di chuyển sang một nơi ẩn thân khác, rồi mới quyết định.”
“Nơi khác? Nơi nào?”
“Tu la đạo.” Tiên quân nói, “Tu la đạo có bốn vị Tu La Vương, thần thông quảng đại, thiên đình không dám tùy tiện xông vào.”
Tu la đạo… Khiên Na nhớ tới gã đã nghe được từ cuộc nói chuyện giữa Mộc Thượng Kê và tướng quân tu la có tên Già Bì Ni, nghe thấy bọn họ muốn đưa Nhan Phi đến tu la giới, bởi vì có thông đạo nào đó sẽ khép lại nếu bỏ lỡ thời cơ…
Không thể… Không thể đi nơi đó!
Thế nhưng ai có thể nghe thấy tiếng gào thét của gã, cho dù gã có thét cho họng ứa máu, cũng chẳng bằng được tiếng muỗi vo ve.
Nhan Phi mãi vẫn không nói gì, Khiên Na lại càng lòng như lửa đốt.
“Đến tu la đạo, chúng ta sẽ ẩn náu như thế nào? Nhân loại có thể sinh tồn ở tu la đạo sao? Sư phụ ta thì sao?”
“Tu la nằm giữa thiên nhân và nhân loại, nhờ vào thuốc của ta duy trì, rồi phủ thêm một bộ vũ y hộ thân chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Chỉ là Khiên Na Ma La tuy có nhân thân hộ thể, nhưng dù sao cũng là quỷ thân, e rằng đến tu la đạo sẽ không quá thoải mái.”
Nhan Phi có vẻ đã quay mặt sang nhìn “Đàn Dương Tử”, “Sư phụ, con nghe lời người.”
Một lúc sau, Đàn Dương Tử đáp, “Bốn bề thụ địch, e rằng giờ cũng chỉ có con đường này. Vi sư nếu đã có thể đeo được pháp bảo của thiên nhân trong mấy ngày như vậy, ta tin cũng có thể ứng phó được chuyện nhỏ như đi đến tu la đạo.”
Khiên Na không hề chú ý tới mình đã cắn khớp ngón tay trỏ vào giữa hai cái răng nanh, cắn rách ra máu. Gã lo âu dỏng tai, nghe Nhan Phi trả lời.
“Được, chúng ta đi cùng các ngươi, nhưng đến tu la đạo xong, ngươi phải lập tức tháo vòng cổ ra cho sư phụ.”
“Nếu ta đã đáp ứng ngươi, thì sẽ không đổi ý.”
Khiên Na nhắm hai mắt lại, tâm dần dần rơi vào vực sâu không đáy.
Gã sắp mất đi Nhan Phi rồi, gã biết.
Gã không muốn đối mặt với suy đoán đã hình thành từ lâu trong lòng, cho nên chậm chạp không muốn nghĩ sâu thêm một bước, gã sợ mình sẽ mất đi Nhan Phi, sợ sệt từ lâu đã vượt qua mọi chấp nhất. Nỗi sợ hãi này giống hệt với khi nhìn thấy Shiva bất động nằm dưới bậc thang năm đó.
Chỉ là lần này, thời gian nỗi sợ hãi kéo dài đã quá dài, dài đến mức gần như đã hao mòn sạch lớp hàng rào kiên cường trong đầu óc gã.
…………………………
Con đường đi từ nhân gian đến tu la đạo vậy mà lại nằm bên trong bụng con thượng cổ huyền quy này. Bọn họ chỉ cần đi vào từ miệng huyền quy là sẽ có thể tiến thẳng tới cõi trời của tu la.
Tiên quân dẫn đầu, tự mình bố trí xong trận pháp, mở thông đạo ra. Nhan Phi cuối cùng cũng có cơ hội được ở riêng với sư phụ.
Nhan Phi đợi cho cánh cửa kia vừa đóng lại, đã lập tức xoay người ôm lấy Đàn Dương Tử.
Cả người Đàn Dương Tử dường như đã cứng đờ trong nháy mắt, mà chẳng mấy chốc đã tan ra trong lồng ngực y.
“Nhan Phi…”
Nhưng mà Nhan Phi lại không hề vì vành tai tóc mai chạm nhau gì đó, mà hạ thấp giọng vội vàng ghé vào tai hắn nói, “Sư phụ, hãy nghe con nói, những thiên nhân đó thấy bọn họ đi tu la đạo, nhất định sẽ cho rằng chúng ta cũng đi theo, vậy thì sẽ rút quân. Sau khi bọn họ mở ra thông đạo thì chúng ta chạy trốn, có được không?”
Đàn Dương Tử thoáng kéo dài khoảng cách, cau mày nói, “Liệu có quá mạo hiểm không?”
“Xuỵt…” Nhan Phi duỗi một ngón tay ra đặt bên môi, “Không biết hiện giờ bọn họ có đang theo dõi chúng ta không nữa.” Nói xong, y lại một lần nữa tựa đầu vùi vào một bên cổ “sư phụ”, làm ra tư thế như không muốn xa rời.
Tại sao tim sư phụ lại đập nhanh vậy?
“Sư phụ, bọn họ nhất định sẽ không có lòng tốt giúp đỡ chúng ta không công vậy đâu. Chúng ta bỏ trốn đi, trốn tới chân trời góc biển, làm cho bọn họ và thiên đình không bao giờ tìm được chúng ta nữa, được không? Chúng ta có thể đi thảo nguyên, đi đại mạc, đi Tây Vực… Thiên hạ lớn như vậy, nhất định sẽ có nơi để chúng ta dung thân.”
“Đàn Dương Tử” thở dài, “Cũng được, chỉ là, phải bỏ trốn như thế nào? Bọn họ canh giữ nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không buông tha con dễ dàng.”
Nhan Phi nói, “Có lẽ chúng ta có thể nhảy xuống biển?”
“… Sau đó thì sao? Cứ thế chết đuối?”
Đang nói, bỗng nhiên cửa lại một lần nữa mở. Nhan Phi lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhìn về phía cửa.
Lại thấy người tiến vào là Liễu Ngọc Sinh.
Nhan Phi sững sờ, “Ngươi…”
Liễu Ngọc Sinh sắc mặt trắng bệch, thân hình càng suy nhược hơn so với dĩ vãng, tựa như có dấu hiệu đã phải chịu cực hình. Vừa nghĩ tới chuyện này cũng là vì mình, trong lòng Nhan Phi lại thấy áy náy, thái độ cũng không cứng nổi.
Liễu Ngọc Sinh hạ thấp giọng nói, “Ta không có nhiều thời gian, nhưng ta tới nói cho ngươi biết, các ngươi phải rời đi.”
Lần này Nhan Phi và “Đàn Dương Tử” đều sững sờ. Nhan Phi nói, “Có ý gì?”
“Ngươi không thể đi tu la đạo được.” Liễu Ngọc Sinh hạ thấp giọng nói, “nếu như ngươi đi, trở về có thể sẽ là một người khác.”
“Đàn Dương Tử” tuy nghe không hiểu lắm, thế nhưng Nhan Phi lại hiểu hết sức rõ ràng ý trong lời hắn. Tuy y đã sớm hoài nghi dược tiên kia đang lừa y điều gì, mà thật sự nghe thấy, vẫn thấy âm thầm hoảng sợ.
“Đây không phải là điều ngươi muốn thấy sao?” Ánh mắt Nhan Phi dần dần trầm lạnh xuống, cũng có thêm vẻ đề phòng.
Liễu Ngọc Sinh rũ cặp mắt xuống như đang thấy bi thương, lông mày hơi nhíu vào, “Lần này ta bị phạt, không phải là bởi vì lừa dối ngươi, mà là bởi vì ta trông coi ngươi không thuận lợi. Nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, ta biết rõ ràng huyền giao là vật cưỡi của ai, còn phái nó tới trông coi ngươi, là tại sao?”
… Lẽ nào y có thể điều khiển thần thú như huyền giao, không phải là dựa vào hai con thủy lang quân kia?
Mà là bởi vì… huyền giao vốn đã nghe lệnh y?
Nói như vậy, Liễu Ngọc Sinh cố ý thả y rời đi, mà còn phải chịu khổ vì vậy?
Nhan Phi vẫn cứ cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng lại lo lắng nếu như nói quá nhiều, Liễu Ngọc Sinh sẽ nói thân phận chân thật của mình cho sư phụ.
“Ta thân là người trông coi Ngọc Thiền của Y Tiên Phái, rất nhiều chuyện đều là cưỡi hổ khó xuống, không thể không làm.” Liễu Ngọc Sinh tiếp tục nói, “Thế nhưng… ta cũng có ý nghĩ của mình. Nhan Phi, ta không hi vọng ngươi sẽ biến thành một người khác.”
“Ngươi một chốc nói thế này, một chốc nói thế khác. Sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Ngươi không cần phải tin tưởng ta.” Liễu Ngọc Sinh lắc đầu hơi buồn bã nói, “Chốc nữa, sau khi thông đạo mở ra, ta sẽ gây ra hỗn loạn. Đến lúc đó các ngươi hãy nhân cơ hội chạy trốn. Dưới chân sau bên phải của huyền quy chừng một trượng, có một chỗ lõm vào, ẩn thân trong đó sẽ không bị chìm xuống nước, mà nhìn từ bên ngoài trông cũng giống như đã ở dưới nước, không thể giấu người. Các ngươi hãy trốn vào đó, chờ đến lúc bên ngoài yên tĩnh thì đi ra.” Nói xong, hắn liền vội vã xoay người đi như muốn rời khỏi.
Lúc này Nhan Phi bỗng nhiên gọi hắn lại, “Ngọc Sinh.”
Liễu Ngọc Sinh dừng bước chân.
“… Ngươi có sao không? Có bị thương không?”
Liễu Ngọc Sinh thấy ấm áp trong lòng, xoay đầu lại lắc lắc đầu với y, “Ta không sao.” Sau đó bạch y bỗng nhiên loáng một cái, biến mất bên ngoài cửa.
“Con tin tưởng hắn?” “Đàn Dương Tử” lạnh nhạt hỏi.
Nhan Phi nhìn theo hướng Liễu Ngọc Sinh rời đi, ánh mắt hơi phức tạp, “Con không biết…”
Lúc này Bạch Lộ Ân vừa nãy đã rời đi bỗng nhiên xuất hiện một lần nữa trong điện đường yên tĩnh trên không, nàng lặng lẽ bay tới trước mặt Đan Chúc Ma La như một hồn ma. Đan Chúc đặt viên nhiếp hồn châu vào lòng bàn tay nàng, hỏi, “Các ngươi dự định làm gì với hắn?”
Cặp mắt hạnh sáng ngời đằng sau mặt nạ của Bạch Lộ Ân thoáng rũ xuống, khó lường nhìn hạt châu lành lạnh trong tay mình, “Trước khi thượng thần phục sinh, hắn tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi phục sinh thì phải quyết định dựa theo tình hình.”
Nói xong, Bạch Lộ Ân đặt một viên biến hình đan cùng một cái vòng cổ vào tay hắn, nói, “Viên biến hình đan này đã được tiên quân luyện chế, ngoại trừ có thể làm ngươi tạm thời biến thân thành thanh lân quỷ, còn có thể làm cho ngũ quan của ngươi trở nên giống với Khiên Na Ma La, nhưng tác dụng phụ cũng không nhỏ, sẽ làm bỏng ngũ tạng lục phủ của ngươi. Đợi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ hẵng ăn vào. Cái vòng cổ này có tiên lực nhất định, nhưng không đến mức sẽ tạo thành thương tổn quá lớn đối với ngươi, chỉ là để che mắt thôi, ngươi không cần phải lo lắng.”
Đan Chúc nhận lấy hai món đồ này, hơi lưỡng lự, “Ta không chắc có thể giấu được bao lâu, nếu như bị Nhan Phi biết…”
“Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần làm theo lời tiên quân đã dạy ngươi là sẽ không có vấn đề gì.” Bạch Lộ Ân dừng lại, bỗng nhiên duỗi cánh tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nâng hai gò má Đan Chúc lên, lời ngon tiếng ngọt nói, “Chúng ta đã tìm được nhân thân thích hợp cho Đáp Uyên, người kia còn trẻ, nhưng sinh ra tim đã có tật, sống không lâu nữa. Kẻ đó đồng ý nhường thân thể của mình, chỉ cần chúng ta có thể nhận nuôi lớn con trai của hắn là được. Đến khi đó Đáp Uyên mặc thân thể của hắn là sẽ có thể đứng lên đi lại được một lần nữa.”
Nghe thấy câu này, ánh mắt vốn hơi dao động của Đan Chúc đã lắng lại. Hắn thở phào một hơi, khuôn mặt luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng được mấy phần. Hắn đeo vòng cổ lên cổ mình, cái vòng màu vàng chẳng mấy chốc đã biến mất, dung nhập vào trong quỷ thân của hắn, “Xin tiên quân yên tâm, ta nhất định sẽ không làm tiên quân thất vọng.”
Khiên Na trơ mắt nhìn Đan Chúc mặc thân thể của mình rời đi, còn mình lại chỉ có thể đối mặt với vách tường vĩnh viễn cũng không thể nào phá vỡ được, buông xuống hai tay đã bị gã đấm cho máu thịt bê bết. Hai đầu gối gã bỗng nhiên mất đi lực trụ, ngã ngồi xuống đất. Gã trợn to cặp mắt vàng, đôi môi nỉ non một câu, “Nhan Phi…”
Nhan Phi… Nhan Phi nhất định phải nhận ra! Nhất định phải nhận ra!
Đây không phải là ta! Đây không phải là sư phụ!
Gã phẫn hận thét lớn một tiếng, đột nhiên dùng đầu đâm vào bức tường thủy tinh, đâm cho thái dương chảy máu. Máu chảy xuống khuôn mặt đang tràn ngập hoảng sợ sầu lo của gã, nhuộm đỏ tầm mắt gã.
Gã vốn cho rằng, Y Tiên Phái coi trọng Nhan Phi như vậy, mà hiện tại lại có thiên binh bức bách, làm khó dễ mình vào lúc này chẳng có tác dụng gì. Lại không tài nào ngờ được, bọn họ đã sử dụng thủ đoạn nham hiểm tới bậc này, cướp đoạt nhân thân của mình! Cái vòng trên cổ họng bị ảnh hưởng bởi tiên khí bên trong nhiếp hồn châu nên lại càng siết chặt hơn, như dây sắt nung đỏ không ngừng nướng cháy khét da thịt của gã. Lửa giận ngập đầy ngực lại cũng không đủ sức phát tiết, thậm chí không còn sức để tiếp tục giãy giụa như vừa nãy được nữa.
Bạch Lộ Ân để hạt châu vào túi trong tay áo nàng, thế giới của Khiên Na cứ thế rơi vào một màu đen kịt. Nhưng gã vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh.
Gã nghe thấy âm thanh Bạch Lộ Ân và Đan Chúc đi lại, một trước một sau, nghe thấy tiếng hô hào trong trận ác chiến đằng xa cùng với tiếng quái vật gầm gừ vọng tới từ biển cả, nghe thấy những tiếng sấm dội như trống trận. Những âm thanh này như thể càng gần hơn, thi thoảng còn xen kẽ những tiếng va chạm nặng nề, phảng phất như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang liên tục thụi lên trận pháp bao lấy hòn đảo này, mưu cầu xông vào tắm máu tất cả.
Tiếng la hét giảm đi phân nửa, bọn họ tiến vào trong nhà. Có âm thanh một đệ tử Y Tiên Phái hành lễ vấn an Bạch Lộ Ân. Có tiếng bước chân rộn ràng, một thị giả hạ thấp giọng nói, “Tiên quân có lệnh, đưa Đàn Dương Tử lên điện.”
Bạch Lộ Ân quay đầu sang nói với Đan Chúc, “Chuẩn bị xong chưa?”
Đan Chúc im một lúc mới trả lời, “Đi thôi.”
Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng hô khẽ, “Sư phụ!!!” Ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân dồn dập, sau đó là âm thanh huyên náo. Tiếp đó là giọng nói trầm thấp của Đàn Dương Tử mà Khiên Na không thể quen thuộc hơn được nữa nói rằng, “Hồ đồ!”
“Sư phụ! Người sao rồi! Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Ta rất khỏe.”
Khiên Na đang nằm trong bóng tối ngưng thở, ngực như thể bỗng nhiên bị găm đinh gỗ vào, đau đớn dai dẳng mà tê dại như mạch nước ngầm lan ra trong tầng nước sâu.
Nhan Phi không nhận ra…
Nhan Phi không hề nhận ra…
Biết rõ rằng không thể trách Nhan Phi được, dù sao trước kia khi Nhan Phi đóng giả làm tầm hương quỷ Càn Đạt, gã cũng không hề nhận ra. Nhưng vào giờ phút này, có thể là vì thân thể đang cực độ suy yếu, dẫn đến ý chí cũng không cứng cỏi được như dĩ vãng, khó có thể đè nén được mất mát đang dâng lên trong lòng mình.
Nhan Phi tựa như đã quay mặt sang một hướng khác, nói hơi lạnh nhạt, “Không phải ngươi đã nói sẽ giúp sư phụ ta cởi vòng cổ xuống sao?”
Giọng tiên quân vang đến, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lần này, thiên binh tới hung hăng, hơn nữa còn có cả chiến tướng Vi Đà của Đao Lợi Thiên đích thân tới, mặc dù đảo chúng ta có pháp giới che chở, nhưng chỉ e cũng sẽ không chống đỡ được rất lâu. Kế sách trước mắt là tạm thời di chuyển sang một nơi ẩn thân khác, rồi mới quyết định.”
“Nơi khác? Nơi nào?”
“Tu la đạo.” Tiên quân nói, “Tu la đạo có bốn vị Tu La Vương, thần thông quảng đại, thiên đình không dám tùy tiện xông vào.”
Tu la đạo… Khiên Na nhớ tới gã đã nghe được từ cuộc nói chuyện giữa Mộc Thượng Kê và tướng quân tu la có tên Già Bì Ni, nghe thấy bọn họ muốn đưa Nhan Phi đến tu la giới, bởi vì có thông đạo nào đó sẽ khép lại nếu bỏ lỡ thời cơ…
Không thể… Không thể đi nơi đó!
Thế nhưng ai có thể nghe thấy tiếng gào thét của gã, cho dù gã có thét cho họng ứa máu, cũng chẳng bằng được tiếng muỗi vo ve.
Nhan Phi mãi vẫn không nói gì, Khiên Na lại càng lòng như lửa đốt.
“Đến tu la đạo, chúng ta sẽ ẩn náu như thế nào? Nhân loại có thể sinh tồn ở tu la đạo sao? Sư phụ ta thì sao?”
“Tu la nằm giữa thiên nhân và nhân loại, nhờ vào thuốc của ta duy trì, rồi phủ thêm một bộ vũ y hộ thân chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Chỉ là Khiên Na Ma La tuy có nhân thân hộ thể, nhưng dù sao cũng là quỷ thân, e rằng đến tu la đạo sẽ không quá thoải mái.”
Nhan Phi có vẻ đã quay mặt sang nhìn “Đàn Dương Tử”, “Sư phụ, con nghe lời người.”
Một lúc sau, Đàn Dương Tử đáp, “Bốn bề thụ địch, e rằng giờ cũng chỉ có con đường này. Vi sư nếu đã có thể đeo được pháp bảo của thiên nhân trong mấy ngày như vậy, ta tin cũng có thể ứng phó được chuyện nhỏ như đi đến tu la đạo.”
Khiên Na không hề chú ý tới mình đã cắn khớp ngón tay trỏ vào giữa hai cái răng nanh, cắn rách ra máu. Gã lo âu dỏng tai, nghe Nhan Phi trả lời.
“Được, chúng ta đi cùng các ngươi, nhưng đến tu la đạo xong, ngươi phải lập tức tháo vòng cổ ra cho sư phụ.”
“Nếu ta đã đáp ứng ngươi, thì sẽ không đổi ý.”
Khiên Na nhắm hai mắt lại, tâm dần dần rơi vào vực sâu không đáy.
Gã sắp mất đi Nhan Phi rồi, gã biết.
Gã không muốn đối mặt với suy đoán đã hình thành từ lâu trong lòng, cho nên chậm chạp không muốn nghĩ sâu thêm một bước, gã sợ mình sẽ mất đi Nhan Phi, sợ sệt từ lâu đã vượt qua mọi chấp nhất. Nỗi sợ hãi này giống hệt với khi nhìn thấy Shiva bất động nằm dưới bậc thang năm đó.
Chỉ là lần này, thời gian nỗi sợ hãi kéo dài đã quá dài, dài đến mức gần như đã hao mòn sạch lớp hàng rào kiên cường trong đầu óc gã.
…………………………
Con đường đi từ nhân gian đến tu la đạo vậy mà lại nằm bên trong bụng con thượng cổ huyền quy này. Bọn họ chỉ cần đi vào từ miệng huyền quy là sẽ có thể tiến thẳng tới cõi trời của tu la.
Tiên quân dẫn đầu, tự mình bố trí xong trận pháp, mở thông đạo ra. Nhan Phi cuối cùng cũng có cơ hội được ở riêng với sư phụ.
Nhan Phi đợi cho cánh cửa kia vừa đóng lại, đã lập tức xoay người ôm lấy Đàn Dương Tử.
Cả người Đàn Dương Tử dường như đã cứng đờ trong nháy mắt, mà chẳng mấy chốc đã tan ra trong lồng ngực y.
“Nhan Phi…”
Nhưng mà Nhan Phi lại không hề vì vành tai tóc mai chạm nhau gì đó, mà hạ thấp giọng vội vàng ghé vào tai hắn nói, “Sư phụ, hãy nghe con nói, những thiên nhân đó thấy bọn họ đi tu la đạo, nhất định sẽ cho rằng chúng ta cũng đi theo, vậy thì sẽ rút quân. Sau khi bọn họ mở ra thông đạo thì chúng ta chạy trốn, có được không?”
Đàn Dương Tử thoáng kéo dài khoảng cách, cau mày nói, “Liệu có quá mạo hiểm không?”
“Xuỵt…” Nhan Phi duỗi một ngón tay ra đặt bên môi, “Không biết hiện giờ bọn họ có đang theo dõi chúng ta không nữa.” Nói xong, y lại một lần nữa tựa đầu vùi vào một bên cổ “sư phụ”, làm ra tư thế như không muốn xa rời.
Tại sao tim sư phụ lại đập nhanh vậy?
“Sư phụ, bọn họ nhất định sẽ không có lòng tốt giúp đỡ chúng ta không công vậy đâu. Chúng ta bỏ trốn đi, trốn tới chân trời góc biển, làm cho bọn họ và thiên đình không bao giờ tìm được chúng ta nữa, được không? Chúng ta có thể đi thảo nguyên, đi đại mạc, đi Tây Vực… Thiên hạ lớn như vậy, nhất định sẽ có nơi để chúng ta dung thân.”
“Đàn Dương Tử” thở dài, “Cũng được, chỉ là, phải bỏ trốn như thế nào? Bọn họ canh giữ nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không buông tha con dễ dàng.”
Nhan Phi nói, “Có lẽ chúng ta có thể nhảy xuống biển?”
“… Sau đó thì sao? Cứ thế chết đuối?”
Đang nói, bỗng nhiên cửa lại một lần nữa mở. Nhan Phi lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhìn về phía cửa.
Lại thấy người tiến vào là Liễu Ngọc Sinh.
Nhan Phi sững sờ, “Ngươi…”
Liễu Ngọc Sinh sắc mặt trắng bệch, thân hình càng suy nhược hơn so với dĩ vãng, tựa như có dấu hiệu đã phải chịu cực hình. Vừa nghĩ tới chuyện này cũng là vì mình, trong lòng Nhan Phi lại thấy áy náy, thái độ cũng không cứng nổi.
Liễu Ngọc Sinh hạ thấp giọng nói, “Ta không có nhiều thời gian, nhưng ta tới nói cho ngươi biết, các ngươi phải rời đi.”
Lần này Nhan Phi và “Đàn Dương Tử” đều sững sờ. Nhan Phi nói, “Có ý gì?”
“Ngươi không thể đi tu la đạo được.” Liễu Ngọc Sinh hạ thấp giọng nói, “nếu như ngươi đi, trở về có thể sẽ là một người khác.”
“Đàn Dương Tử” tuy nghe không hiểu lắm, thế nhưng Nhan Phi lại hiểu hết sức rõ ràng ý trong lời hắn. Tuy y đã sớm hoài nghi dược tiên kia đang lừa y điều gì, mà thật sự nghe thấy, vẫn thấy âm thầm hoảng sợ.
“Đây không phải là điều ngươi muốn thấy sao?” Ánh mắt Nhan Phi dần dần trầm lạnh xuống, cũng có thêm vẻ đề phòng.
Liễu Ngọc Sinh rũ cặp mắt xuống như đang thấy bi thương, lông mày hơi nhíu vào, “Lần này ta bị phạt, không phải là bởi vì lừa dối ngươi, mà là bởi vì ta trông coi ngươi không thuận lợi. Nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, ta biết rõ ràng huyền giao là vật cưỡi của ai, còn phái nó tới trông coi ngươi, là tại sao?”
… Lẽ nào y có thể điều khiển thần thú như huyền giao, không phải là dựa vào hai con thủy lang quân kia?
Mà là bởi vì… huyền giao vốn đã nghe lệnh y?
Nói như vậy, Liễu Ngọc Sinh cố ý thả y rời đi, mà còn phải chịu khổ vì vậy?
Nhan Phi vẫn cứ cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng lại lo lắng nếu như nói quá nhiều, Liễu Ngọc Sinh sẽ nói thân phận chân thật của mình cho sư phụ.
“Ta thân là người trông coi Ngọc Thiền của Y Tiên Phái, rất nhiều chuyện đều là cưỡi hổ khó xuống, không thể không làm.” Liễu Ngọc Sinh tiếp tục nói, “Thế nhưng… ta cũng có ý nghĩ của mình. Nhan Phi, ta không hi vọng ngươi sẽ biến thành một người khác.”
“Ngươi một chốc nói thế này, một chốc nói thế khác. Sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Ngươi không cần phải tin tưởng ta.” Liễu Ngọc Sinh lắc đầu hơi buồn bã nói, “Chốc nữa, sau khi thông đạo mở ra, ta sẽ gây ra hỗn loạn. Đến lúc đó các ngươi hãy nhân cơ hội chạy trốn. Dưới chân sau bên phải của huyền quy chừng một trượng, có một chỗ lõm vào, ẩn thân trong đó sẽ không bị chìm xuống nước, mà nhìn từ bên ngoài trông cũng giống như đã ở dưới nước, không thể giấu người. Các ngươi hãy trốn vào đó, chờ đến lúc bên ngoài yên tĩnh thì đi ra.” Nói xong, hắn liền vội vã xoay người đi như muốn rời khỏi.
Lúc này Nhan Phi bỗng nhiên gọi hắn lại, “Ngọc Sinh.”
Liễu Ngọc Sinh dừng bước chân.
“… Ngươi có sao không? Có bị thương không?”
Liễu Ngọc Sinh thấy ấm áp trong lòng, xoay đầu lại lắc lắc đầu với y, “Ta không sao.” Sau đó bạch y bỗng nhiên loáng một cái, biến mất bên ngoài cửa.
“Con tin tưởng hắn?” “Đàn Dương Tử” lạnh nhạt hỏi.
Nhan Phi nhìn theo hướng Liễu Ngọc Sinh rời đi, ánh mắt hơi phức tạp, “Con không biết…”