Chương : 137
Đàn Dương Tử và Nhan Phi làm thế nào cũng không ngờ tới đối phương sẽ hỏi một câu như vậy, ngần ngừ trong chốc lát rồi mới nói, “À… Chúng ta chỉ là đạo sĩ bình thường…”
“Đạo trưởng! Đạo trưởng ngài nhất định phải cứu lấy chúng ta, đạo trưởng!” Ông lão kia vậy mà lại nhào từ sau cửa tới dưới chân Đàn Dương Tử, vừa than thở khóc lóc vừa cầu khẩn, “Chúng ta không thể nào rời khỏi nơi này được, nếu còn như vậy nữa thì người cả thôn ta đều sẽ chết mất!”
Gã mới đến có một lúc, đột nhiên đã có thật nhiều cái bóng chẳng biết là người hay quỷ mặt mày xám xịt chui ra từ nhà mỗi người, như đàn châu chấu bao vây lấy Đàn Dương Tử và Nhan Phi, quỳ xuống đến liên tục lạy lục, hô to gì mà “Tiên nhân cứu chúng ta với!”, “Đạo trưởng xin thương xót chúng ta!”, “Chân nhân nhất định là được ông trời phái tới!”. Tiếng van xin của bọn họ lẫn vào với nhau, tới từ bốn phía tựa như tiếng sấm cuồn cuộn, không thể nào ngừng lại được. Đàn Dương Tử muốn đỡ ông lão kia dậy, thế nhưng ông lão lại như thể đã hạ quyết định, không chịu đứng dậy, còn càng ngày càng rập đầu mạnh xuống đất hơn.
Lúc này Nhan Phi lại bỗng nhiên phẫn nộ quát to, “Được rồi!!!”
Giọng nói của y vang dội như vậy, phút chốc vậy mà đã át lại hết tiếng cầu xin của mọi người, vang vọng giữa sơn cốc yên tĩnh. Một luồng uy hiếp khó có thể diễn tả bằng lời tản mạn ra từ người y, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều cứng miệng, đờ đẫn tại chỗ, sợ hãi trợn từng cặp mắt mịt mờ nhìn về phía Nhan Phi, dường như thể không hiểu tại sao một chàng trai thoạt nhìn chẳng bao nhiêu tuổi lại có thể cho người khác cảm giác bị áp bức trầm trọng đến vậy.
Không chỉ có dân làng, đến ngay cả Đàn Dương Tử cũng chấn động vì hành động này của y, đột ngột cảm nhận được một loại uy hách nặng tựa vạn cân. Gã kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Nhan Phi.
Nhan Phi nhanh chóng thu hồi khí thế tỏa ra trong thoáng chốc, rồi hắng giọng, “Chúng ta còn phải gấp rút lên đường, đến khi vào trong thành trấn, ta sẽ mời một vị đạo sĩ tới đây hộ các ngươi.”
Nhưng y mới vừa nói xong, Đàn Dương Tử đã khoát tay với y, rồi quay người nhìn về phía ông lão kia nói rằng, “Trong thôn các ngươi có chuyện ma quái?”
“Sư phụ!” Nhan Phi quả thực không thể nào tin vào tai mình, sư phụ điên rồi sao? Càng có quỷ, thì lại càng dễ gặp phải Thanh Hồng Vô Thường, còn có thể sẽ gặp phải yêu quái, thậm chí có thể gặp phải cả nanh vuốt của thiên giới. Lúc này bọn họ phải tuyệt đối kính sợ tránh xa mới đúng!
Đàn Dương Tử nhưng lại không hề quay đầu sang, chỉ giơ tay lên ý bảo y ngừng nói.
Ông lão kia vội vã nhỏ nhẹ kể ra.
Thôn này tên là thôn Vong Ưu, mà cánh rừng bao lấy thôn thì được gọi là rừng Vong Ưu. Bọn họ đời đời sinh sống sâu trong núi, hiếm khi có bất cứ trao đổi nào với người bên ngoài, vốn là một nơi thế ngoại đào nguyên được núi rừng cất giấu. Mãi đến tận ba tháng trước, có mấy người thương nhân vân du bốn phương đi ngang qua thôn xóm, qua đêm trong thôn bọn họ. Thương nhân trông có vẻ giàu có nhất mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo mua được từ Tây Vực, bao gồm cả những loại hương liệu có mùi vị kỳ dị, gấm bảy màu lập loè ánh hào quang, vòng tay vàng rườm rà xa hoa, dạ minh châu có thể tỏa sáng giữa đêm đen. Mà khiến cho người ta chú ý nhất lại là một chiếc rương châu báu. Cái rương ấy chẳng hề lớn, mười tấc vuông, có vẻ như được làm từ gỗ tử đàn, bên trên khắc phù điêu Thao Thiết nuốt chửng một người, thoạt nhìn có vẻ tà khí dày đặc. Nhưng mà thương nhân lại nói, chiếc rương này được gọi là “rương châu báu Thao Thiết”, có thể lấy thức ăn cuồn cuộn không ngừng ra từ bên trong cái rương này, muốn gì cũng được.
Mới đầu dân trong thôn đều không tin, vì thế hắn liền hỏi đứa bé cách hắn gần nhất, “Ngươi muốn ăn gì?”
Đứa bé kia nói, “Thịt kho!”
Thương nhân cười híp mắt thò bàn tay vào trong cái rương rỗng tuyếch, khi giơ tay lên lần nữa, trong tay đã bưng một bát thịt bóng nộn nóng hổi tỏa hơi nóng nghi ngút.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lập tức lại có một đứa bé khác kêu lên, “Ta muốn ăn bánh tết vàng!”
Thương nhân liền thò tay vào trong rương, lấy ra một đĩa thủy tinh đựng bánh tết vàng.
Heo sữa quay, canh tiết vịt, bánh màn thầu thịt dê, bánh hoa mai… Phàm là thứ mọi người có thể nghĩ đến, đều sẽ có thể lấy ra từ cái rương kia, chỉ là có lúc thứ lấy ra quá lớn, có lẽ sẽ bị kẹt, cần hai ba người đàn ông hợp sức vào lôi mới lôi ra được.
Có được vật như vậy, người cả thôn đều không cần tiếp tục phải khổ cực đi ra ngoài săn bắn hái quả trồng trọt rau dưa gì nữa. Có thể là một ý nghĩ như vậy đã khiến cho Triệu Xuân trong thôn nổi lên lòng xấu. Nửa đêm hắn lẻn vào trong phòng của thương nhân muốn trộm cái rương kia, lại bất ngờ phát hiện ra thương nhân không nằm trên giường, thực ra thì, mấy người ngoài thôn và hành lý của bọn họ đều đã biến mất, trên cái giường trống không chỉ còn lại đúng cái rương kia.
Triệu Xuân lặng lẽ mang rương về nhà, tối hôm đó liền cùng vợ mình cẩn thận dè dặt mở rương ra, lấy ra cả một bàn những món ngon mỹ vị từ trong rương. Hai người cùng với đứa con mới tròn năm tuổi của bọn họ đánh chén một trận, rồi mãn nguyện ngả đầu ra ngủ.
Triệu Xuân lén kể chuyện cái rương cho huynh đệ tốt của mình – Bạch Dụ, đồng thời còn lấy ra không ít lương thực để tiếp tế đối phương. Khi còn bé, do nuy chứng (*) nên đùi phải của Bạch Dụ đã bị teo tóp biến dạng nghiêm trọng, đi lại khó khăn, không thể nào vào núi săn bắn, cũng không lấy được vợ, nếu không nhờ vào hàng xóm Triệu Xuân lớn lên cùng hắn từ nhỏ cứu tế, chỉ e hắn đã chết đói từ lâu. Nhưng Triệu Xuân lại không biết rằng vì quanh năm bị hành hạ bởi cái chân tàn phế cùng với sự kỳ thị của người trong thôn, tâm hồn của Bạch Dụ đã sớm bị oán hận bóp méo. Dần dà, hắn bắt đầu oán hận trời cao tại sao lại để cho hắn mắc căn bệnh này, oán hận cha mẹ hắn tại sao lại không dẫn hắn vào thành chữa bệnh, oán hận những thiếu nữ không buồn liếc mắt nhìn hắn chứ đừng nói đến nguyện ý gả cho hắn. Hắn vừa nhận cứu tế của Triệu Xuân, rồi lại vừa đố kị Triệu Xuân số may như vậy, không chỉ có vợ con mà hắn vĩnh viễn không thể nào có được, bây giờ còn có cả lương thực lấy mãi không hết. Mà bản thân mình, rõ ràng là đầu óc không hề thua kém Triệu Xuân, lại chỉ có thể dựa vào bố thí từ người khác để sống qua ngày.
(*) Nuy chứng chỉ chứng bệnh gân mạch chân tay toàn thân lỏng lẻo, mềm yếu vô lực, lâu ngày không vận động được dẫn đến cơ thịt bị teo lại. ()
Thế là có một ngày, hắn than thở khóc lóc cầu xin Triệu Xuân nhường rương châu báu cho hắn.
“Đại ca, thân thể ngươi khỏe mạnh, lại có nhà có con, tương lai già rồi cũng không thiếu người phụng dưỡng ngươi. Nhưng ta thì sao? Ta chẳng có gì cả, nếu như không có ngươi chắc ta đã sớm chết đói. Mà nếu có cái rương này, ta sẽ không còn phải sợ gì nữa! Đại ca! Ngươi làm người tốt thì làm đến cùng! Nhường nó cho ta đi!”
Triệu Xuân nhìn chằm chằm vào huynh đệ của hắn như không dám tin, liên tục xua tay, rời khỏi nhà Bạch Dụ như bỏ trốn. Đồng thời từ sau đó cũng không bao giờ đến nữa.
Mấy ngày sau, Bạch Dụ bỗng nhiên chống gậy xuất hiện ở cửa nhà Triệu Xuân, nói là chuẩn bị một bàn đồ nhắm rượu, muốn mời Triệu Xuân qua nhà, thay lời xin lỗi vì tham lam vô lý của mình. Triệu Xuân thấy hắn thành tâm thành ý sang mời, đoạn cũng mềm lòng, liền đáp ứng lời mời đi vào nhà. Nhưng hắn mới ăn được nửa bữa, bỗng nhiên lại đau bụng quằn quại, tức khắc ngã xuống đất cả người co giật, miệng sùi bọt mép. Hắn trợn trừng cặp mắt suýt nữa đã lòi cả ra ngoài, duỗi tay run rẩy chỉ vào Bạch Dụ, “Trong thức ăn… trong thức ăn…”
“Trong thức ăn có thuốc chuột.” Bạch Dụ cười vặn vẹo âm u, chẳng khác nào ác quỷ.
Khi Triệu Xuân tắt thở, cặp mắt kia vẫn ghim thật chặt vào Bạch Dụ, bên trong ngập đầy oán độc khắc cốt.
Ngay sau đó, Bạch Dụ giả bộ kinh hoàng chạy về phía nhà Triệu Xuân, nói dối với vợ Triệu Xuân rằng hình như Triệu Xuân bị trúng tà, vợ Triệu Xuân chạy vào nhà Bạch Dụ, rồi cũng bị Bạch Dụ sát hại.
Thừa dịp nguyệt hắc phong cao, Bạch Dụ chuyển thi thể của vợ chồng Triệu Xuân về nhà hai người họ, đồng thời chẳng tốn bao lâu đã tìm ra được rương châu báu trong phòng. Ngay khi hắn muốn rời khỏi, đứa bé đang ngủ say trên giường lại tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi hắn, “Bạch thúc thúc, mẹ cháu đâu?”
Bạch Dụ còn cười với đứa bé, “Mẹ cháu trở về ngay thôi, ngoan, ngủ trước đi.”
Khi rời đi, hắn thả một cây đuốc lên nóc căn nhà lá.
Hỏa hoạn cháy cả một đêm mới dập được lửa, giữa chừng không ít thôn dân còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết của đứa bé kia. Tiếng kêu vô cùng bi thảm khiến cho rất nhiều người luôn một tháng sau đó đều thấy ác mộng không ngừng từ sáng tới tối, còn có cả mùi thịt bị nướng cháy làm người ta buồn nôn.
Trong bãi hoang tàn sau vụ cháy, bọn họ phát hiện ba bộ thi thể cháy đen, khó có thể phân biệt ra khuôn mặt. Mà đáng sợ nhất chính là bộ thi thể nho nhỏ của đứa bé con, co ro lại thành một tư thế đau đớn cực độ.
Vừa mới đầu thôn dân đều cho rằng đây chỉ là một thảm kịch ngoài ý muốn, tuy lão trưởng thôn cũng lấy làm lạ, tại sao không nghe thấy tiếng kêu của Triệu Xuân và vợ Triệu Xuân, lại chỉ nghe thấy tiếng kêu của đứa bé con?
Thợ mộc đầu Đông đóng qua loa ba hòm quan tài, dựng linh đường bên ngoài thôn, đặt ba bộ thi thể ở nơi này. Bạch Dụ khóc lóc ròng ròng, bi thương khôn xiết, dáng vẻ thương tâm của hắn khiến cho mọi thôn dân đều chua xót trong lòng. Không ít người vỗ vai hắn an ủi hắn, nói rằng sau này mọi người cũng sẽ tiếp tế cho hắn như Triệu Xuân. Mà bọn họ không hề biết rằng, sau khi một mình đi về nhà, Bạch Dụ ôm lấy cái rương kia cười suốt cả một buổi tối.
Nhưng hắn cũng chẳng thể vui vẻ được lâu.
Khởi đầu, là sau khi ba ngày đặt linh cữu kết thúc, đám người đi nhấc quan tài cảm thấy tại sao quan tài lại nhẹ như vậy, nhẹ như thể bên trong chẳng có gì cả. Nhìn kỹ lại, đinh trên ván quan tài đều đã rơi tán loạn xuống mặt đất, như thể bị ai đó nạy ra…
Cho nên bọn họ liền mở nắp quan tài ra, muốn xác nhận tình hình bên trong, kết quả là tất cả mọi người đều lập tức choáng váng.
Trong quan tài không hề có thứ gì, chỉ có ba hình người màu đen khắc lại trên vải bố và cỏ lau dưới đáy hòm. Mà khiến người ta càng thêm không rét mà run chính là, mặt trái nắp quan tài của ba người kia đều phủ kín những vết cào sâu hoắm do móng tay lưu lại, có vài vết cào thật sâu vẫn còn sót lại máu thịt đã cháy thành than đen bên trong.
Vài người đàn ông cao lớn phút chốc cũng đều thấy sợ hãi, một kẻ thả nắp quan tài xuống bỏ chạy, còn mấy người khác thì chân mềm nhũn ngồi xuống đất. Chưa tới lúc mặt trời lặn, tin tức quỷ dị này đã lan truyền khắp toàn thôn.
Có người nói, ba người nhà họ Triệu có thể đã thi biến rồi. Cũng có người nói, bọn họ có thể chết oan.
Mà kẻ kinh hồn bạt vía nhất e rằng chính là Bạch Dụ. Tối đó hắn khóa chặt cửa, đóng lại hết cửa sổ, rồi hoảng sợ kiểm tra hết lần này tới lần khác. Cả đêm, hắn còn không dám thổi tắt đèn, co quắp nằm trong đệm chăn, không hề thấy buồn ngủ chút nào. Bất cứ tiếng động rất khẽ nào trong đêm tối thâm trầm cũng đều có thể làm hắn run lên như chim sợ ná. Hắn trằn trọc trở mình tới tận nửa đêm, cuối cùng cũng dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Bỗng nhiên, hắn vô duyên vô cớ tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Trong bóng tối, gian nhà nhỏ hẹp của hắn hoàn toàn tĩnh mịch. Những đồ nội thất đơn sơ, bát đĩa cũ nát, sọt trúc bình gốm chất thành một đống đều đang lẳng lặng ngủ đông trong bóng tối.
Hắn chớp mắt một cái, không xác định được thứ gì đã đánh thức mình dậy, đã vậy tim còn đập thình thịch, thở dốc gấp gáp. Hắn bỗng cảm nhận được một cảm giác rợn rợn đang lan ra trên lưng, lại không tìm ra được nguồn cơn của nỗi sợ hãi bất thình lình này.
Hắn thoáng ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía một vòng. Đêm tối khiến cho những vật dụng hết sức thông thường vào ban ngày cũng trở nên quái lạ vặn vẹo, như thể con quái vật có thể xồ lên bất cứ lúc nào.
“Tự mình dọa mình…” Hắn lẩm bẩm nằm nằm về lại giường, hít sâu mấy lần, lấy bàn tay đè lên trái tim đang đập kinh hoàng trong lồng ngực.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một âm thanh kỳ quái.
Khá giống như là… tiếng bẹp miệng lúc đang ăn gì đó…
Hắn ngồi phắt dậy, lại một lần nữa quan sát chung quanh. Cũng vào ngay lúc đó, âm thanh bẹp miệng lại biến mất.
Lần này hắn nheo mắt, tỉ mỉ nhận biết cảnh tượng trong bóng tối. Nhưng vào đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Rõ ràng hắn đã thắp đèn ngủ mà?
Đèn đã tắt từ lúc nào?
Sau đó, hắn nhận ra trên băng ghế bên cạnh cái bàn ăn vẫn còn đang bày cơm thừa canh cặn, mơ hồ có một cái bóng nho nhỏ màu đen đang ngồi xổm lấy tay ôm đầu gối.
Bạch Dụ chỉ cảm thấy hơi thở của mình bất chợt kẹt lại trong cuống họng, tim đập nhanh đến mức như thể sắp bật ra khỏi khoang ngực. Cả người hắn đông cứng, sợ hãi làm cho hắn không thể động đậy. Thế nhưng hắn biết hắn cần phải chạy trốn… Hắn cố ép bản thân mình bình tĩnh lại, duỗi tay nắm lấy cây gậy thả bên giường, cẩn thận rón rén trượt xuống khỏi giường. Hai mắt của hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bóng đen nho nhỏ đang ngồi xổm trên băng ghế, hắn thậm chí còn có thể cảm giác trên khuôn mặt của đám tối tăm kia dường như có một tầm mắt đang chăm chú nhìn vào mình, chẳng qua là nó vẫn không hề nhúc nhích.
Một cơn buồn nôn cuồn cuộn trào lên từ dạ dày, Bạch Dụ dùng hết sức mình mới nhịn lại được kích động muốn nôn mửa, nhích từng chút một về phía cửa. Tay hắn run rẩy sờ về phía chốt cửa, rồi bất thình lình kéo cửa bỏ chạy ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài lại vẫn là nhà hắn…
Bạch Dụ ngây người, hắn nhắm thật chặt mắt lại, lắc lắc đầu, còn quạt mạnh cho mình mấy cái bạt tai. Song khi mở mắt ra lần nữa, lại vẫn nhìn thấy cảnh tượng giống như cũ…
Bóng đen nho nhỏ kia vẫn cứ đang ngồi xổm bên trên băng ghế.
Bạch Dụ quay đầu lại, rồi lại quay đầu sang, hai gian phòng tựa như hình ảnh phản xạ qua gương, không hề sai khác.
Bạch Dụ sợ hãi hét to lao về phía cửa căn phòng đối diện, nhưng sau khi mở cửa, lại vẫn là nhà hắn. Chỉ có điều, lần này, bên trong góc tối, tựa như đã có thêm một thứ khác…
Có thêm một hình người đen kịt dài nhỏ, nhìn qua, có vẻ như là một người phụ nữ.
Bạch Dụ vội vàng lùi về phía sau, lui về căn phòng trước đó, nhưng rồi ở đây cũng vẫn có người phụ nữ đen đủi lặng lẽ đó, thân thể bị lửa thiêu cho tàn khuyết không đủ đứng ở góc tường như một cái bóng, lẳng lặng quay mặt về phía hắn. Hắn thậm chí còn không nhận rõ được người này có ngũ quan hay không.
Bạch Dụ muốn trốn, song hắn bỗng nhiên phát hiện mọi cửa sổ đều đã biến mất, trở thành những vách tường kiên cố. Cùng lúc đó, mọi tia sáng cũng đều tắt ngóm, hắn chìm vào tăm tối vô biên vô hạn. Trong bóng tối, âm thanh bẹp miệng nhai nghiền lại vang lên, có vẻ còn cách hắn càng ngày càng gần. Hắn la lên như thể đã suy sụp hẳn, lục lọi hộp diêm trên ngăn tủ hòng thắp sáng ngọn đèn đầu giường. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh sáng chiếu rạng một khoảng, cũng đồng thời chiếu sáng một khuôn mặt bị thiêu trụi không còn ngũ quan.
Trước mặt hắn, gương mặt kia nứt ra theo chiều dọc từ chính giữa, lộ ra máu thịt đỏ lòm như một cơn ác mộng, cùng với từng hàm răng sắc nhọn.
Trước khi nửa cái đầu của Bạch Dụ bị cái miệng dọc kia cắn xé xuống, hắn vẫn luôn miệng rít gào, “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta sai rồi!”
Song đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Hai hôm sau, thi thể của Bạch Dụ mới được phát hiện ngã vào trước cửa phòng mình, nửa cái đầu bao gồm cả phần mặt hình như đã bị con thú hoang nào đó ăn hết, giữa đất toàn là những mảnh vụn của óc. Nhưng một ngày sau đó, thi thể của hắn cũng biến mất.
Sau đó đã có người nói rằng, nhìn thấy nửa cái đầu người trong rừng và cả ba người bị thiêu cháy khét lởn vởn quanh đó. Mới đầu người trong thôn còn không tin. Mãi đến tận một ngày nào đó, một thôn phụ đi ra ngoài giặt quần áo nhưng mãi vẫn không trở về được phát hiện đã chết dưới suối, nước suối rõ ràng đang lạnh, trên da của nàng lại phủ kín những bong bóng như thể bị nước sôi luộc ra, đã vậy cả đùi phải cũng bị ăn hết. Sau đó chồng nàng mới thừa nhận rằng, nàng đã lén lút lấy cái rương châu báu Thao Thiết kia đi từ trong nhà Bạch Dụ.
Cho nên, người trong thôn đều cho rằng cái rương kia là vật xui xẻo, bọn họ bèn đưa nó vào nơi nằm sâu nhất trong rừng chôn nó xuống. Mà dù đã làm vậy, cũng không thể ngăn cản bi kịch lan tràn. Cứ cách ba ngày, đều sẽ có một người nào đó chết đi bằng một tư thế vô cùng kinh khủng, cùng với đó, một phần của thân thể luôn giống như đã bị ăn mất. Hơn nữa, cũng có càng ngày càng nhiều người phát hiện ra trong rừng có thứ gì đó cổ quái hoạt động, con mồi xung quanh càng ngày càng ít, đến tiếng chim hót cũng không nghe thấy. Về đêm, còn thường xuyên có thể trông thấy quỷ ảnh sột sột soạt soạt trong rừng, nghe thấy một loại âm thanh nào đó tương tự như tiếng bẹp miệng, nhai đồ ăn, làm người tê cả da đầu. Đã không còn ai dám tiến vào trong rừng nữa, đồng thời cũng bắt đầu có người cố công chạy ra khỏi thôn.
Nhưng bọn họ chẳng mấy chốc đã phát hiện, bất kể bọn họ đi như thế nào đi nữa, rõ ràng là đã ra khỏi thôn rồi mà vẫn có thể trở về trong thôn. Bọn họ thử đủ mọi phương pháp, thậm chí mạo hiểm xuyên qua rừng, mà đi thế nào cũng không đi ra nổi phạm vi một dặm quanh thôn.
Người chết càng ngày càng nhiều, bọn họ bắt đầu phát hiện ra, người chết đi hình như chính là những người đã ăn đồ ăn bên trong rương châu báu Thao Thiết.
Vấn đề là ngày vị thương nhân kia đến, phần lớn người trong thôn đều đã ăn đồ ăn trong rương. Nói một cách khác, toàn bộ bọn họ đều phải chết.
Cho nên thôn xóm dần dần hoang phế, bọn họ không dám ra khỏi cửa, đóng chặt hết cửa sổ, ngày đêm ở trong nhà cầu thần vái phật, cầu xin ông trời phái người đến giải cứu bọn họ. Cuối cùng ông trời cũng đã nghe thấy lời kêu cứu của bọn họ, phái một đạo nhân tới đây, sao bọn họ có thể để cho cái phao cứu mạng này chạy đi dễ dàng được?
“Đạo trưởng! Đạo trưởng ngài nhất định phải cứu lấy chúng ta, đạo trưởng!” Ông lão kia vậy mà lại nhào từ sau cửa tới dưới chân Đàn Dương Tử, vừa than thở khóc lóc vừa cầu khẩn, “Chúng ta không thể nào rời khỏi nơi này được, nếu còn như vậy nữa thì người cả thôn ta đều sẽ chết mất!”
Gã mới đến có một lúc, đột nhiên đã có thật nhiều cái bóng chẳng biết là người hay quỷ mặt mày xám xịt chui ra từ nhà mỗi người, như đàn châu chấu bao vây lấy Đàn Dương Tử và Nhan Phi, quỳ xuống đến liên tục lạy lục, hô to gì mà “Tiên nhân cứu chúng ta với!”, “Đạo trưởng xin thương xót chúng ta!”, “Chân nhân nhất định là được ông trời phái tới!”. Tiếng van xin của bọn họ lẫn vào với nhau, tới từ bốn phía tựa như tiếng sấm cuồn cuộn, không thể nào ngừng lại được. Đàn Dương Tử muốn đỡ ông lão kia dậy, thế nhưng ông lão lại như thể đã hạ quyết định, không chịu đứng dậy, còn càng ngày càng rập đầu mạnh xuống đất hơn.
Lúc này Nhan Phi lại bỗng nhiên phẫn nộ quát to, “Được rồi!!!”
Giọng nói của y vang dội như vậy, phút chốc vậy mà đã át lại hết tiếng cầu xin của mọi người, vang vọng giữa sơn cốc yên tĩnh. Một luồng uy hiếp khó có thể diễn tả bằng lời tản mạn ra từ người y, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều cứng miệng, đờ đẫn tại chỗ, sợ hãi trợn từng cặp mắt mịt mờ nhìn về phía Nhan Phi, dường như thể không hiểu tại sao một chàng trai thoạt nhìn chẳng bao nhiêu tuổi lại có thể cho người khác cảm giác bị áp bức trầm trọng đến vậy.
Không chỉ có dân làng, đến ngay cả Đàn Dương Tử cũng chấn động vì hành động này của y, đột ngột cảm nhận được một loại uy hách nặng tựa vạn cân. Gã kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Nhan Phi.
Nhan Phi nhanh chóng thu hồi khí thế tỏa ra trong thoáng chốc, rồi hắng giọng, “Chúng ta còn phải gấp rút lên đường, đến khi vào trong thành trấn, ta sẽ mời một vị đạo sĩ tới đây hộ các ngươi.”
Nhưng y mới vừa nói xong, Đàn Dương Tử đã khoát tay với y, rồi quay người nhìn về phía ông lão kia nói rằng, “Trong thôn các ngươi có chuyện ma quái?”
“Sư phụ!” Nhan Phi quả thực không thể nào tin vào tai mình, sư phụ điên rồi sao? Càng có quỷ, thì lại càng dễ gặp phải Thanh Hồng Vô Thường, còn có thể sẽ gặp phải yêu quái, thậm chí có thể gặp phải cả nanh vuốt của thiên giới. Lúc này bọn họ phải tuyệt đối kính sợ tránh xa mới đúng!
Đàn Dương Tử nhưng lại không hề quay đầu sang, chỉ giơ tay lên ý bảo y ngừng nói.
Ông lão kia vội vã nhỏ nhẹ kể ra.
Thôn này tên là thôn Vong Ưu, mà cánh rừng bao lấy thôn thì được gọi là rừng Vong Ưu. Bọn họ đời đời sinh sống sâu trong núi, hiếm khi có bất cứ trao đổi nào với người bên ngoài, vốn là một nơi thế ngoại đào nguyên được núi rừng cất giấu. Mãi đến tận ba tháng trước, có mấy người thương nhân vân du bốn phương đi ngang qua thôn xóm, qua đêm trong thôn bọn họ. Thương nhân trông có vẻ giàu có nhất mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo mua được từ Tây Vực, bao gồm cả những loại hương liệu có mùi vị kỳ dị, gấm bảy màu lập loè ánh hào quang, vòng tay vàng rườm rà xa hoa, dạ minh châu có thể tỏa sáng giữa đêm đen. Mà khiến cho người ta chú ý nhất lại là một chiếc rương châu báu. Cái rương ấy chẳng hề lớn, mười tấc vuông, có vẻ như được làm từ gỗ tử đàn, bên trên khắc phù điêu Thao Thiết nuốt chửng một người, thoạt nhìn có vẻ tà khí dày đặc. Nhưng mà thương nhân lại nói, chiếc rương này được gọi là “rương châu báu Thao Thiết”, có thể lấy thức ăn cuồn cuộn không ngừng ra từ bên trong cái rương này, muốn gì cũng được.
Mới đầu dân trong thôn đều không tin, vì thế hắn liền hỏi đứa bé cách hắn gần nhất, “Ngươi muốn ăn gì?”
Đứa bé kia nói, “Thịt kho!”
Thương nhân cười híp mắt thò bàn tay vào trong cái rương rỗng tuyếch, khi giơ tay lên lần nữa, trong tay đã bưng một bát thịt bóng nộn nóng hổi tỏa hơi nóng nghi ngút.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lập tức lại có một đứa bé khác kêu lên, “Ta muốn ăn bánh tết vàng!”
Thương nhân liền thò tay vào trong rương, lấy ra một đĩa thủy tinh đựng bánh tết vàng.
Heo sữa quay, canh tiết vịt, bánh màn thầu thịt dê, bánh hoa mai… Phàm là thứ mọi người có thể nghĩ đến, đều sẽ có thể lấy ra từ cái rương kia, chỉ là có lúc thứ lấy ra quá lớn, có lẽ sẽ bị kẹt, cần hai ba người đàn ông hợp sức vào lôi mới lôi ra được.
Có được vật như vậy, người cả thôn đều không cần tiếp tục phải khổ cực đi ra ngoài săn bắn hái quả trồng trọt rau dưa gì nữa. Có thể là một ý nghĩ như vậy đã khiến cho Triệu Xuân trong thôn nổi lên lòng xấu. Nửa đêm hắn lẻn vào trong phòng của thương nhân muốn trộm cái rương kia, lại bất ngờ phát hiện ra thương nhân không nằm trên giường, thực ra thì, mấy người ngoài thôn và hành lý của bọn họ đều đã biến mất, trên cái giường trống không chỉ còn lại đúng cái rương kia.
Triệu Xuân lặng lẽ mang rương về nhà, tối hôm đó liền cùng vợ mình cẩn thận dè dặt mở rương ra, lấy ra cả một bàn những món ngon mỹ vị từ trong rương. Hai người cùng với đứa con mới tròn năm tuổi của bọn họ đánh chén một trận, rồi mãn nguyện ngả đầu ra ngủ.
Triệu Xuân lén kể chuyện cái rương cho huynh đệ tốt của mình – Bạch Dụ, đồng thời còn lấy ra không ít lương thực để tiếp tế đối phương. Khi còn bé, do nuy chứng (*) nên đùi phải của Bạch Dụ đã bị teo tóp biến dạng nghiêm trọng, đi lại khó khăn, không thể nào vào núi săn bắn, cũng không lấy được vợ, nếu không nhờ vào hàng xóm Triệu Xuân lớn lên cùng hắn từ nhỏ cứu tế, chỉ e hắn đã chết đói từ lâu. Nhưng Triệu Xuân lại không biết rằng vì quanh năm bị hành hạ bởi cái chân tàn phế cùng với sự kỳ thị của người trong thôn, tâm hồn của Bạch Dụ đã sớm bị oán hận bóp méo. Dần dà, hắn bắt đầu oán hận trời cao tại sao lại để cho hắn mắc căn bệnh này, oán hận cha mẹ hắn tại sao lại không dẫn hắn vào thành chữa bệnh, oán hận những thiếu nữ không buồn liếc mắt nhìn hắn chứ đừng nói đến nguyện ý gả cho hắn. Hắn vừa nhận cứu tế của Triệu Xuân, rồi lại vừa đố kị Triệu Xuân số may như vậy, không chỉ có vợ con mà hắn vĩnh viễn không thể nào có được, bây giờ còn có cả lương thực lấy mãi không hết. Mà bản thân mình, rõ ràng là đầu óc không hề thua kém Triệu Xuân, lại chỉ có thể dựa vào bố thí từ người khác để sống qua ngày.
(*) Nuy chứng chỉ chứng bệnh gân mạch chân tay toàn thân lỏng lẻo, mềm yếu vô lực, lâu ngày không vận động được dẫn đến cơ thịt bị teo lại. ()
Thế là có một ngày, hắn than thở khóc lóc cầu xin Triệu Xuân nhường rương châu báu cho hắn.
“Đại ca, thân thể ngươi khỏe mạnh, lại có nhà có con, tương lai già rồi cũng không thiếu người phụng dưỡng ngươi. Nhưng ta thì sao? Ta chẳng có gì cả, nếu như không có ngươi chắc ta đã sớm chết đói. Mà nếu có cái rương này, ta sẽ không còn phải sợ gì nữa! Đại ca! Ngươi làm người tốt thì làm đến cùng! Nhường nó cho ta đi!”
Triệu Xuân nhìn chằm chằm vào huynh đệ của hắn như không dám tin, liên tục xua tay, rời khỏi nhà Bạch Dụ như bỏ trốn. Đồng thời từ sau đó cũng không bao giờ đến nữa.
Mấy ngày sau, Bạch Dụ bỗng nhiên chống gậy xuất hiện ở cửa nhà Triệu Xuân, nói là chuẩn bị một bàn đồ nhắm rượu, muốn mời Triệu Xuân qua nhà, thay lời xin lỗi vì tham lam vô lý của mình. Triệu Xuân thấy hắn thành tâm thành ý sang mời, đoạn cũng mềm lòng, liền đáp ứng lời mời đi vào nhà. Nhưng hắn mới ăn được nửa bữa, bỗng nhiên lại đau bụng quằn quại, tức khắc ngã xuống đất cả người co giật, miệng sùi bọt mép. Hắn trợn trừng cặp mắt suýt nữa đã lòi cả ra ngoài, duỗi tay run rẩy chỉ vào Bạch Dụ, “Trong thức ăn… trong thức ăn…”
“Trong thức ăn có thuốc chuột.” Bạch Dụ cười vặn vẹo âm u, chẳng khác nào ác quỷ.
Khi Triệu Xuân tắt thở, cặp mắt kia vẫn ghim thật chặt vào Bạch Dụ, bên trong ngập đầy oán độc khắc cốt.
Ngay sau đó, Bạch Dụ giả bộ kinh hoàng chạy về phía nhà Triệu Xuân, nói dối với vợ Triệu Xuân rằng hình như Triệu Xuân bị trúng tà, vợ Triệu Xuân chạy vào nhà Bạch Dụ, rồi cũng bị Bạch Dụ sát hại.
Thừa dịp nguyệt hắc phong cao, Bạch Dụ chuyển thi thể của vợ chồng Triệu Xuân về nhà hai người họ, đồng thời chẳng tốn bao lâu đã tìm ra được rương châu báu trong phòng. Ngay khi hắn muốn rời khỏi, đứa bé đang ngủ say trên giường lại tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi hắn, “Bạch thúc thúc, mẹ cháu đâu?”
Bạch Dụ còn cười với đứa bé, “Mẹ cháu trở về ngay thôi, ngoan, ngủ trước đi.”
Khi rời đi, hắn thả một cây đuốc lên nóc căn nhà lá.
Hỏa hoạn cháy cả một đêm mới dập được lửa, giữa chừng không ít thôn dân còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết của đứa bé kia. Tiếng kêu vô cùng bi thảm khiến cho rất nhiều người luôn một tháng sau đó đều thấy ác mộng không ngừng từ sáng tới tối, còn có cả mùi thịt bị nướng cháy làm người ta buồn nôn.
Trong bãi hoang tàn sau vụ cháy, bọn họ phát hiện ba bộ thi thể cháy đen, khó có thể phân biệt ra khuôn mặt. Mà đáng sợ nhất chính là bộ thi thể nho nhỏ của đứa bé con, co ro lại thành một tư thế đau đớn cực độ.
Vừa mới đầu thôn dân đều cho rằng đây chỉ là một thảm kịch ngoài ý muốn, tuy lão trưởng thôn cũng lấy làm lạ, tại sao không nghe thấy tiếng kêu của Triệu Xuân và vợ Triệu Xuân, lại chỉ nghe thấy tiếng kêu của đứa bé con?
Thợ mộc đầu Đông đóng qua loa ba hòm quan tài, dựng linh đường bên ngoài thôn, đặt ba bộ thi thể ở nơi này. Bạch Dụ khóc lóc ròng ròng, bi thương khôn xiết, dáng vẻ thương tâm của hắn khiến cho mọi thôn dân đều chua xót trong lòng. Không ít người vỗ vai hắn an ủi hắn, nói rằng sau này mọi người cũng sẽ tiếp tế cho hắn như Triệu Xuân. Mà bọn họ không hề biết rằng, sau khi một mình đi về nhà, Bạch Dụ ôm lấy cái rương kia cười suốt cả một buổi tối.
Nhưng hắn cũng chẳng thể vui vẻ được lâu.
Khởi đầu, là sau khi ba ngày đặt linh cữu kết thúc, đám người đi nhấc quan tài cảm thấy tại sao quan tài lại nhẹ như vậy, nhẹ như thể bên trong chẳng có gì cả. Nhìn kỹ lại, đinh trên ván quan tài đều đã rơi tán loạn xuống mặt đất, như thể bị ai đó nạy ra…
Cho nên bọn họ liền mở nắp quan tài ra, muốn xác nhận tình hình bên trong, kết quả là tất cả mọi người đều lập tức choáng váng.
Trong quan tài không hề có thứ gì, chỉ có ba hình người màu đen khắc lại trên vải bố và cỏ lau dưới đáy hòm. Mà khiến người ta càng thêm không rét mà run chính là, mặt trái nắp quan tài của ba người kia đều phủ kín những vết cào sâu hoắm do móng tay lưu lại, có vài vết cào thật sâu vẫn còn sót lại máu thịt đã cháy thành than đen bên trong.
Vài người đàn ông cao lớn phút chốc cũng đều thấy sợ hãi, một kẻ thả nắp quan tài xuống bỏ chạy, còn mấy người khác thì chân mềm nhũn ngồi xuống đất. Chưa tới lúc mặt trời lặn, tin tức quỷ dị này đã lan truyền khắp toàn thôn.
Có người nói, ba người nhà họ Triệu có thể đã thi biến rồi. Cũng có người nói, bọn họ có thể chết oan.
Mà kẻ kinh hồn bạt vía nhất e rằng chính là Bạch Dụ. Tối đó hắn khóa chặt cửa, đóng lại hết cửa sổ, rồi hoảng sợ kiểm tra hết lần này tới lần khác. Cả đêm, hắn còn không dám thổi tắt đèn, co quắp nằm trong đệm chăn, không hề thấy buồn ngủ chút nào. Bất cứ tiếng động rất khẽ nào trong đêm tối thâm trầm cũng đều có thể làm hắn run lên như chim sợ ná. Hắn trằn trọc trở mình tới tận nửa đêm, cuối cùng cũng dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Bỗng nhiên, hắn vô duyên vô cớ tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Trong bóng tối, gian nhà nhỏ hẹp của hắn hoàn toàn tĩnh mịch. Những đồ nội thất đơn sơ, bát đĩa cũ nát, sọt trúc bình gốm chất thành một đống đều đang lẳng lặng ngủ đông trong bóng tối.
Hắn chớp mắt một cái, không xác định được thứ gì đã đánh thức mình dậy, đã vậy tim còn đập thình thịch, thở dốc gấp gáp. Hắn bỗng cảm nhận được một cảm giác rợn rợn đang lan ra trên lưng, lại không tìm ra được nguồn cơn của nỗi sợ hãi bất thình lình này.
Hắn thoáng ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía một vòng. Đêm tối khiến cho những vật dụng hết sức thông thường vào ban ngày cũng trở nên quái lạ vặn vẹo, như thể con quái vật có thể xồ lên bất cứ lúc nào.
“Tự mình dọa mình…” Hắn lẩm bẩm nằm nằm về lại giường, hít sâu mấy lần, lấy bàn tay đè lên trái tim đang đập kinh hoàng trong lồng ngực.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một âm thanh kỳ quái.
Khá giống như là… tiếng bẹp miệng lúc đang ăn gì đó…
Hắn ngồi phắt dậy, lại một lần nữa quan sát chung quanh. Cũng vào ngay lúc đó, âm thanh bẹp miệng lại biến mất.
Lần này hắn nheo mắt, tỉ mỉ nhận biết cảnh tượng trong bóng tối. Nhưng vào đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Rõ ràng hắn đã thắp đèn ngủ mà?
Đèn đã tắt từ lúc nào?
Sau đó, hắn nhận ra trên băng ghế bên cạnh cái bàn ăn vẫn còn đang bày cơm thừa canh cặn, mơ hồ có một cái bóng nho nhỏ màu đen đang ngồi xổm lấy tay ôm đầu gối.
Bạch Dụ chỉ cảm thấy hơi thở của mình bất chợt kẹt lại trong cuống họng, tim đập nhanh đến mức như thể sắp bật ra khỏi khoang ngực. Cả người hắn đông cứng, sợ hãi làm cho hắn không thể động đậy. Thế nhưng hắn biết hắn cần phải chạy trốn… Hắn cố ép bản thân mình bình tĩnh lại, duỗi tay nắm lấy cây gậy thả bên giường, cẩn thận rón rén trượt xuống khỏi giường. Hai mắt của hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bóng đen nho nhỏ đang ngồi xổm trên băng ghế, hắn thậm chí còn có thể cảm giác trên khuôn mặt của đám tối tăm kia dường như có một tầm mắt đang chăm chú nhìn vào mình, chẳng qua là nó vẫn không hề nhúc nhích.
Một cơn buồn nôn cuồn cuộn trào lên từ dạ dày, Bạch Dụ dùng hết sức mình mới nhịn lại được kích động muốn nôn mửa, nhích từng chút một về phía cửa. Tay hắn run rẩy sờ về phía chốt cửa, rồi bất thình lình kéo cửa bỏ chạy ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài lại vẫn là nhà hắn…
Bạch Dụ ngây người, hắn nhắm thật chặt mắt lại, lắc lắc đầu, còn quạt mạnh cho mình mấy cái bạt tai. Song khi mở mắt ra lần nữa, lại vẫn nhìn thấy cảnh tượng giống như cũ…
Bóng đen nho nhỏ kia vẫn cứ đang ngồi xổm bên trên băng ghế.
Bạch Dụ quay đầu lại, rồi lại quay đầu sang, hai gian phòng tựa như hình ảnh phản xạ qua gương, không hề sai khác.
Bạch Dụ sợ hãi hét to lao về phía cửa căn phòng đối diện, nhưng sau khi mở cửa, lại vẫn là nhà hắn. Chỉ có điều, lần này, bên trong góc tối, tựa như đã có thêm một thứ khác…
Có thêm một hình người đen kịt dài nhỏ, nhìn qua, có vẻ như là một người phụ nữ.
Bạch Dụ vội vàng lùi về phía sau, lui về căn phòng trước đó, nhưng rồi ở đây cũng vẫn có người phụ nữ đen đủi lặng lẽ đó, thân thể bị lửa thiêu cho tàn khuyết không đủ đứng ở góc tường như một cái bóng, lẳng lặng quay mặt về phía hắn. Hắn thậm chí còn không nhận rõ được người này có ngũ quan hay không.
Bạch Dụ muốn trốn, song hắn bỗng nhiên phát hiện mọi cửa sổ đều đã biến mất, trở thành những vách tường kiên cố. Cùng lúc đó, mọi tia sáng cũng đều tắt ngóm, hắn chìm vào tăm tối vô biên vô hạn. Trong bóng tối, âm thanh bẹp miệng nhai nghiền lại vang lên, có vẻ còn cách hắn càng ngày càng gần. Hắn la lên như thể đã suy sụp hẳn, lục lọi hộp diêm trên ngăn tủ hòng thắp sáng ngọn đèn đầu giường. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh sáng chiếu rạng một khoảng, cũng đồng thời chiếu sáng một khuôn mặt bị thiêu trụi không còn ngũ quan.
Trước mặt hắn, gương mặt kia nứt ra theo chiều dọc từ chính giữa, lộ ra máu thịt đỏ lòm như một cơn ác mộng, cùng với từng hàm răng sắc nhọn.
Trước khi nửa cái đầu của Bạch Dụ bị cái miệng dọc kia cắn xé xuống, hắn vẫn luôn miệng rít gào, “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta sai rồi!”
Song đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Hai hôm sau, thi thể của Bạch Dụ mới được phát hiện ngã vào trước cửa phòng mình, nửa cái đầu bao gồm cả phần mặt hình như đã bị con thú hoang nào đó ăn hết, giữa đất toàn là những mảnh vụn của óc. Nhưng một ngày sau đó, thi thể của hắn cũng biến mất.
Sau đó đã có người nói rằng, nhìn thấy nửa cái đầu người trong rừng và cả ba người bị thiêu cháy khét lởn vởn quanh đó. Mới đầu người trong thôn còn không tin. Mãi đến tận một ngày nào đó, một thôn phụ đi ra ngoài giặt quần áo nhưng mãi vẫn không trở về được phát hiện đã chết dưới suối, nước suối rõ ràng đang lạnh, trên da của nàng lại phủ kín những bong bóng như thể bị nước sôi luộc ra, đã vậy cả đùi phải cũng bị ăn hết. Sau đó chồng nàng mới thừa nhận rằng, nàng đã lén lút lấy cái rương châu báu Thao Thiết kia đi từ trong nhà Bạch Dụ.
Cho nên, người trong thôn đều cho rằng cái rương kia là vật xui xẻo, bọn họ bèn đưa nó vào nơi nằm sâu nhất trong rừng chôn nó xuống. Mà dù đã làm vậy, cũng không thể ngăn cản bi kịch lan tràn. Cứ cách ba ngày, đều sẽ có một người nào đó chết đi bằng một tư thế vô cùng kinh khủng, cùng với đó, một phần của thân thể luôn giống như đã bị ăn mất. Hơn nữa, cũng có càng ngày càng nhiều người phát hiện ra trong rừng có thứ gì đó cổ quái hoạt động, con mồi xung quanh càng ngày càng ít, đến tiếng chim hót cũng không nghe thấy. Về đêm, còn thường xuyên có thể trông thấy quỷ ảnh sột sột soạt soạt trong rừng, nghe thấy một loại âm thanh nào đó tương tự như tiếng bẹp miệng, nhai đồ ăn, làm người tê cả da đầu. Đã không còn ai dám tiến vào trong rừng nữa, đồng thời cũng bắt đầu có người cố công chạy ra khỏi thôn.
Nhưng bọn họ chẳng mấy chốc đã phát hiện, bất kể bọn họ đi như thế nào đi nữa, rõ ràng là đã ra khỏi thôn rồi mà vẫn có thể trở về trong thôn. Bọn họ thử đủ mọi phương pháp, thậm chí mạo hiểm xuyên qua rừng, mà đi thế nào cũng không đi ra nổi phạm vi một dặm quanh thôn.
Người chết càng ngày càng nhiều, bọn họ bắt đầu phát hiện ra, người chết đi hình như chính là những người đã ăn đồ ăn bên trong rương châu báu Thao Thiết.
Vấn đề là ngày vị thương nhân kia đến, phần lớn người trong thôn đều đã ăn đồ ăn trong rương. Nói một cách khác, toàn bộ bọn họ đều phải chết.
Cho nên thôn xóm dần dần hoang phế, bọn họ không dám ra khỏi cửa, đóng chặt hết cửa sổ, ngày đêm ở trong nhà cầu thần vái phật, cầu xin ông trời phái người đến giải cứu bọn họ. Cuối cùng ông trời cũng đã nghe thấy lời kêu cứu của bọn họ, phái một đạo nhân tới đây, sao bọn họ có thể để cho cái phao cứu mạng này chạy đi dễ dàng được?