Chương : 141
Khiên Na mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một bãi phế tích trống trải mà cũ nát. Trên vách tường được dựng từ đá tảng, những bức bích họa và phù điêu đã từ từ bị ăn mòn cho loang lổ xưa cũ mơ hồ thoáng hiện lên vẻ huy hoàng hoa lệ của năm xưa, chỉ là bây giờ đã sớm bị tro bụi, nấm mốc và những sợi dây leo độc bao trùm. Mái vòm được mấy cột trụ vặn vẹo chưa sụp chống đỡ là một mảng tăm tối, chỉ có đúng một lỗ hổng lưu lại sau khi trần nhà sụp mất một mảng, hắt xuống một chùm sáng âm u nhàn nhạt. Ngoài động là u ám vĩnh hằng, bầu trời không trăng không sao, cùng với sương khói vàng xám tỏa ra mùi lưu huỳnh trong không khí, hình thành nên những đám mây nhìn như mềm mại mà thực tế lại nặng trịch trên hư không vô tận giữa bát nhiệt địa ngục và bát hàn địa ngục.
Gã đã trở về địa ngục.
Một khắc trước gã hình như vẫn còn ở thôn Vong Ưu trên nhân gian, Ba Tuần nỗ lực ôm gã, mà gã thì dùng hết sức giãy giụa. Làm sao mới chỉ một chớp mắt đã trở về đến địa ngục rồi?
Trong đầu vẫn còn sót lại cảm giác đau đớn bỏng rát nào đó, khá giống với cơn đau đầu mê man sau khi say rượu. Gã thoáng cử động, lại nghe thấy âm thanh xích sắt vang leng keng.
Gã bừng tỉnh lại, vật lộn ngồi dậy, lại phát hiện trên cổ tay trái màu xanh lam của mình đang bị tròng lên một cái cùm, dây xích sắt thật dài rũ xuống từ cái cùm, nối dài mãi vào bên trong bức tường, phảng phất như thể mọc ra từ trong tường. Tim gã đập nhanh hơn, gã gắng sức giật sợi dây xích kia, sau đó duỗi tay muốn rút Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng tới chém, nhưng lại không hề để lại bất cứ vết tích nào.
Ổ khóa này hình như được làm từ vật liệu của thiên giới, mà chẳng hiểu tại sao lại không hề làm bỏng làn da gã.
Gã quan sát xung quanh, nhất thời cũng không khỏi nhận thấy người áo đỏ đang lặng lẽ đứng trong bóng của cây cột trụ cách đó không xa. Giữa màn đêm, làn da của y ánh lên u quang như trăng bạc, trong ánh mắt lưu động từng tia u buồn.
Nhan Phi, Nhan Phi không cần mặc quỷ thân cũng có thể sinh tồn trong địa ngục.
Không… Đây không phải là Nhan Phi, đây là Ba Tuần.
Khiên Na muốn gào thét, muốn chém giết, muốn bóp nát đầu của vị thần linh đáng ghê tởm này. Nhưng một khi nghĩ đến vị thần linh này và Nhan Phi căn bản khó phân rạch rồi, lại sẽ cảm thấy nỗi uất hận nồng nặc như máu không có chỗ trút xuống. Gã nhìn chằm chằm vào người áo đỏ đang đối diện với gã, dần dần cảm thấy trong cổ họng xông lên một luồng vị tanh ngọt, huyết khí dâng trào, có thể trào ra khỏi khóe môi bất cứ lúc nào. Gã cắn chặt hàm răng, nuốt máu xuống, không muốn bị thần linh đã cướp đi hết tất cả của mình chế giễu thêm nữa.
Cuối cùng Nhan Phi cũng mở miệng nói, “Con khóa người lại, là vì sợ người tỉnh lại quá kích động, tự làm mình bị thương. Cũng sợ người căn bản không nghe con giải thích đã bỏ chạy.”
Khiên Na nở nụ cười, tiếng cười vụn vỡ, từng âm tiết tràn ngập khổ đau của gã lại giống như ngàn vạn cái đinh sắt đâm vào tim Nhan Phi, lạnh lùng cắt chém linh hồn y.
“Ta chỉ là một thanh lân quỷ nho nhỏ, có tài cán gì, để cho Thần quân coi trọng như vậy?”
Nhan Phi nhắm hai mắt lại, hạ thấp giọng nói, “Lẽ nào một mệnh hồn lại quan trọng đến vậy sao? Con rõ ràng vẫn là Nhan..”
“Câm miệng!!!” Khiên Na phẫn nộ quát tháo, giọng nói vang rền đến mức mặt đất cũng gần như phải run rẩy.
Một chốc lặng im, dần dần đọng lại như vũng nước tù.
Khiên Na yếu ớt nói rằng, “Khi ta nhặt được Nhan Phi, nó mới chỉ có tám tuổi, rõ ràng đã nhìn thấy một mặt xấu xí nhất tăm tối nhất của nhân gian, nó lại vẫn giữ được tấm lòng lương thiện và ngây thơ. Dù bị đánh cho máu me khắp người, ánh mắt của nó vẫn quật cường như vậy, chết cũng không muốn xin tha. Nó cùng ta ăn gió nằm sương nay đây mai đó, chịu biết bao khổ cũng chẳng hề oán giận một câu, ta không thể cho nó hạnh phúc bình yên mà những đứa bé cùng trang lứa được nắm giữ, nó lại vẫn toàn tâm toàn ý ỷ lại ta. Lần nào nhìn thấy ta, nó cũng sẽ mỉm cười, nó cười lên rất đáng yêu, ta chỉ cần nhìn thấy là sẽ không tài nào chống cự được. Có lúc nó cũng sẽ không nghe lời, rất cứng đầu, thích cò kè mặc cả, làm việc tùy hứng không kiên trì, thi thoảng còn nói dối, nhưng tất cả những gì nó làm đều là vì được ở bên cạnh ta, vì để cho ta vui vẻ. Nó nói rằng nó muốn làm Hồng Vô Thường của ta, mới đầu ta còn cho rằng nó chỉ hiếu kỳ nhất thời. Thế nhưng bao nhiêu năm như vậy, nó vẫn luôn lặng lẽ nỗ lực, cố gắng tiếp cận thế giới của ta. Cho dù có bị ta vứt bỏ, bị ta làm tổn thương, cũng vẫn quật cường chạy trở về như chưa bao giờ bị tổn thương cả. Có lẽ nó không cường đại, đã vậy còn rất dễ kích động, nhưng nó là Nhan Phi của ta, là Nhan Phi không màng tất cả cũng muốn ở bên ta, là Nhan Phi sẵn lòng mạo hiểm vì người và quỷ hèn mọn nhất.”
Gã chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình sẽ nói những câu nói này ra khỏi miệng, gã vẫn luôn là một người không giỏi biểu đạt. Nhưng hiện giờ, đối mặt với một Nhan Phi đã không còn là Nhan Phi nữa, gã cuối cùng cũng có thể dồn nén lại từng chút một của hơn mười năm qua vào từng câu chữ này. Hốc mắt của gã nóng đỏ, gần như khó kìm nén được cảm xúc trong lòng rồi. Nhưng rồi chung quy gã vẫn nhịn được, hít một hơi thật sâu, móng vuốt sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay.
“Còn Ba Tuần, đã từng là Thiên Chủ cõi trời thứ sáu cao cao tại thượng, vị thần linh mạnh mẽ mấy trăm kiếp mới xuất hiện một lần, lập lời thề muốn cứu vớt chúng sinh địa ngục, khiến lục đạo hòa làm một thể, triệt để sửa lại trật tự tôn ti thiện ác. Vì lý tưởng của hắn – cái được gọi là thế giới quảng đại mà tự do, bất kỳ hi sinh nào cũng đều là lẽ dĩ nhiên. Nếu như một người chết đi có thể cứu được một trăm người, như vậy thì người này đáng phải chết. Đến ngay cả người hi sinh vì hắn mà hắn còn không để ý, huống chi là một quỷ sai địa ngục không đáng nhắc tới là ta?”
Trên mặt Khiên Na tràn ngập chán ghét nồng đậm, răng nanh cũng đã lộ ra, “Cho nên, ngươi có tư cách gì để nói ngươi và Nhan Phi là cùng một người?”
Đối mặt với một tràng lên án từ Khiên Na, Nhan Phi quay đầu đi, dùng hai tay che mặt mình lại hít một hơi thật sâu, im lặng trong chốc lát tựa như đang điều chỉnh tâm trạng của mình. Sau đó y lại xoay người trở về, nhìn vào Khiên Na.
“Nhưng không có con, sao Nhan Phi có thể có chấp niệm mạnh như vậy với người? Lẽ nào người chưa bao giờ tò mò, tại sao Nhan Phi dẫu có phải xuống địa ngục cũng khăng khăng muốn ở bên người sao?”
Khiên Na cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói là vì ngươi? Hai chúng ta còn chưa bao giờ gặp mặt!”
“Gặp rồi.” Nhan Phi đi ra khỏi bóng tối, tia sáng ám trầm khuấy lên những gợn sóng trong trẻo trong ánh mắt y. Biểu cảm trên mặt y là vẻ khó lường mà Khiên Na chưa bao giờ được thấy, “Chẳng qua là người đã quên con mất rồi.”
Khiên Na cau mày, thấy Nhan Phi đang lại gần mình, cũng đã bắt đầu cảnh giác. Gã nắm chặt thanh Trảm Nghiệp Kiếm trong tay, trên người dấy lên ngọn lửa xanh ngùn ngụt mãnh liệt, “Ta chưa bao giờ gặp ngươi cả!” Gã quát to, rồi đâm một kiếm tới.
Trên người Nhan Phi tỏa ra ánh sáng chói lòa, như cửu thiên ngân hà rơi vào hồ sâu yên tĩnh tối tăm, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ cung điện khổng lồ bị bỏ hoang này. Đứng trước quang minh như vậy, bất kỳ ác quỷ ô uế nào cũng đều không thể nhúc nhích, mà Khiên Na lấy làm lạ rằng mình vẫn chưa hề cảm nhận được cơn đau khi bị thánh quang thiêu đốt, chỉ cảm thấy sức lực trên người đều đã bị một năng lượng cường thế mang tính áp đảo nào đó hấp thu nghiền nát.
Lại một lần nữa, gã cảm thấy Nhan Phi khác hẳn Ba Tuần. Đã bao giờ gã bất lực, không đỡ nổi một đòn trước mặt Nhan Phi như vậy?
Gã vẫn luôn là mục tiêu Nhan Phi đuổi theo, là sư phụ mà y kính ngưỡng, ngay cả khi quan hệ giữa hai người họ xảy ra sự thay đổi về chất dưới sự kiên trì của Nhan Phi, lòng tôn kính của Nhan Phi đối với gã vẫn chưa bao giờ giảm đi dù chỉ mảy may..
Nhưng bây giờ, trước mặt vị thần khoác vẻ ngoài Nhan Phi này, gã chỉ là một ác quỷ có thể bị kiềm chế, bị chèn ép, bị cấm ngôn bất cứ lúc nào. Thậm chí chỉ cần y muốn, mình có thể bị y xóa sổ bất cứ lúc nào.
Gã trơ mắt nhìn Nhan Phi đẩy thanh Trảm Nghiệp Kiếm đã vô lực xuống, rồi nhẹ nhàng dán lòng bàn tay lên trán gã.
Trong nháy mắt, ký ức như dòng nước lũ, chảy ngược vào đầu óc gã.
…………………………
Hai tháng trước, Cảnh Giới Hư Vô.
Khoảnh khắc lựa chọn tiếp nhận mệnh hồn, đồng thời va về phía đá Phi Tưởng, thứ Nhan Phi cảm nhận được chính là cơn đau tột độ.
Từng cơn đau đớn, xót ruột thấu xương. Phảng phất như mỗi một tấc da tấc thịt trên thân thể y đều bị xé rách mạnh, xoắn thành từng mảnh vụn bọt máu. Y cảm thấy đầu óc mình bị đánh nát tan tành, đến ngay cả ý thức cũng bị lôi mạnh ra ngoài, không nơi nương tựa, yếu đuối mà không đỡ nổi một đòn trôi nổi giữa thiên địa. Sau đó, y bị đốt cháy, bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt từ trong ra ngoài. Y muốn rít gào, đau đến mức muốn lăn lộn khắp đất, thế nhưng thân thể của y đang ở đâu? Giữa cơn đau đớn vô biên vô tận, chỉ có đúng một ý nghĩ chống đỡ y không từ bỏ — báo thù.
Y nhớ Liễu Ngọc Sinh đã nói rằng, nếu như y có bất cứ chống cự nào dù chỉ là nhỏ nhất, thì sẽ hồn phi phách tán, trở về hư vô. Nếu như y chết đi, những thiên nhân đã từng chèn ép sư phụ, những tên súc sinh chia rẽ bọn họ sẽ đều có thể bình chân như vại. Bất kể sư phụ phải chịu bao nhiêu khổ sở trong hết mọi lần chuyển sinh, bất kể quỷ sai nho nhỏ bọn họ phải vào sinh ra tử bao nhiêu lần để được bình an sống tiếp, bất kể y cố gắng muốn ở bên sư phụ đến cỡ nào, cũng đều sẽ hóa thành tro bụi, sẽ không bao giờ có người để ý, cũng sẽ không bao giờ có người nhớ kỹ những giãy giụa và khát vọng đó nữa, những đêm cùng tựa vào nhau, khúc ca mà sư phụ ngâm nga cho y nghe…
Y không muốn sư phụ phải tiêu vong như vậy, ít nhất cũng phải có một người nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.
Trong vũ trụ này, đã từng có một thanh lân quỷ ấm áp như vậy.
Vì nguyện vọng này, y đau đớn thét lên, mở rộng ra tất thảy của mình. Để mặc cho thứ cực nóng kia đốt cháy bản thân, nuốt chửng thân mình, xé ý thức của y thành từng mảnh nhỏ. Y ôm lấy cơn đau vượt qua cả khả năng nhận tri, loại đau đớn tồn tại trong bản thân, chỉ cần vừa nghĩ cơn đau như vậy có lẽ chỉ là một phần vạn những gì sư phụ phải hứng chịu luân phiên ở địa ngục và nhân gian từ năm này qua tháng nọ, y sẽ có thể chịu được.
Sau đó, hết thảy đau đớn đều đột nhiên biến mất.
Một cảm giác ấm áp kỳ dị, viên mãn xưa nay chưa từng có bao bọc quanh người y như cái ôm của mẹ.
Mẹ..
Mẹ…
Ống tay áo tung bay dưới mấy mặt trăng tròn, búi tóc cao như mây đen nồng đậm, và cả lúm đồng tiền mỹ lệ đoan trang. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy mình, nói cho y biết rằng những vầng trăng tròn đó là những cõi trời chưa được sinh ra, nói cho y biết rằng một ngày nào đó, mảnh đất khô cằn tĩnh mịch đó có lẽ cũng sẽ thai nghén ra một thế giới mỹ lệ mà dồi dào sức sống.
Y nhớ tới mẹ nuôi mình, nhớ tới Cửu Thiên nương nương mỹ lệ và mạnh mẽ, rồi cũng nhớ lại cái chết kinh khủng chẳng thể đảo ngược của nàng.
Ngay sau đó, y nhớ ra càng lúc càng nhiều… càng ngày càng nhiều… Y lại không hề cảm thấy có thứ gì đó đang xâm lấn vào đầu óc mình, cũng không cảm thấy khó chống đỡ, thậm chí còn không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Những ký ức ấy phảng phất như thể vốn đã nằm ở đó, lẳng lặng cùng chờ đợi y đến mở chúng ra.
Y nhớ ra tại sao mình lại muốn đến địa ngục, nhớ ra mình đã đi nghe Phật giảng đạo, nhớ ra mình đã đến cầu xin Mạnh Bà nói cho y biết mẹ y có đang ở trong địa ngục hay không, nhớ ra y nhìn thấy những ác quỷ giãy giụa bên trong vạc dầu địa ngục, cũng nhớ ra khi tưởng tượng rằng Cửu Thiên nương nương rất có thể cũng là một trong những ác quỷ đang bị đun nóng cho cả người cháy vỡ nát trong vạc dầu, mình đã khóc rống thất thanh thế nào. Y không thể nào biết được ai mới là mẹ mình, cho nên nhìn thấy mỗi một ác quỷ bị rạch toác bụng, da tróc thịt bong, y đều cảm thấy đó là mẹ mình. Mỗi một ngọn lửa, mỗi một cọc băng lạnh, mỗi một nhát dao, phảng phất đều như đang rơi xuống người y.
Y bắt đầu cải trang ăn mặc thành quỷ sai bình thường đi đến phía trước Nghiệt Kính Đài, xem những Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường đó soi gương xem kiếp trước của mình. Y vốn dĩ đã nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ được nhìn thấy mẹ mình. Thế nhưng sau đó, y nhìn thấy nhiều kiếp trước như vậy, cũng nhìn thấy nhiều người căn bản không đáng phải luân hồi vào địa ngục đạo. Trong đó, y nhớ rất rõ kiếp trước của một thanh lân quỷ, vốn là một thầy thuốc tế thế cứu người, cứu cả một thành bị ôn dịch hoành hành. Nhưng những kẻ ngu xuẩn đó không chỉ không cảm kích hắn, trái lại còn coi người này như vật dơ bẩn chỉ vì một hành vi hơi phản lại thế tục lễ pháp, đã vậy còn ngu muội dễ lừa, hại chết người yêu lòng mang bách tính, trung nghĩa can đảm của hắn, khiến cho vị thái thú kia chẳng giữ lại được ngay cả một bộ hài cốt nguyên vẹn. Bị cừu hận nung nấu, thầy thuốc kia quyết định thu hồi sinh mạng mà hắn đã từng tặng cho những người kia, đồng thời báo thù cho người yêu của mình, cuối cùng hạ độc cả tòa thành, bao gồm cả quân địch cùng với những bách tích đã phụ hắn.
Dù rằng đồ thành là sai, nhưng vì lấy lại công bằng cho mình thì có lỗi gì? Báo thù thì có lỗi gì?
Lẽ nào thật sự phải noi theo lời thiên đạo cổ xúy, để mặc cho người khác chà đạp bản thân mình, rồi gửi gắm hi vọng vào kiếp sau mịt mờ sẽ trừng phạt bọn họ? Kể cả những người kia thật sự sẽ bị trừng phạt ở kiếp sau đi nữa, thì có nghĩa lý gì? Bọn họ đã sớm quên mất mình đã làm ra những chuyện gì, thì sao còn có thể sợ hãi xưng tội vì tội nghiệt của mình?
Kẻ rõ ràng căm hận, lại không chịu nỗ lực đòi lại công bằng, chỉ biết gửi hi vọng vào kiếp sau, mới thật sự là kẻ nhu nhược chứ?
Huống hồ, sức nặng gộp lại từ thiện nghiệp cứu người của thầy thuốc này lại vẫn không thắng được ác nghiệp giết người vì báo thù của hắn sao?
Ba Tuần bắt đầu hoài nghi thiên đạo mà y đã từng cho là đương nhiên. Y bắt đầu một lần nữa xem xét những điều được gọi là trật tự, bắt đầu quan sát cách lục đạo hoạt động tỉ mỉ hơn. Mà A Tu Vân cũng dạy cho y không ít điều.
Làm dược tiên, hắn thông hiểu bí ẩn trong thân thể của chúng sinh lục đạo. Hắn đã nói cho y biết rằng, nếu như được đặt vào cùng một hoàn cảnh, trao cho cùng lượng địa khí, vậy thì chủng tộc mạnh mẽ nhất trong lục đạo sẽ không phải là thiên nhân, mà là ác quỷ.
Vì có thể tiếp tục sống sót tại hoàn cảnh khốc liệt nhất, ác quỷ cần không ngừng nỗ lực thích nghi. Xương cốt của bọn họ trở nên như cứng rắn như sắt thép, năng lực hồi phục mạnh mẽ đáng sợ, bên trong cơ bắp cất giấu một luồng sức mạnh vô cùng vô tận. Trái lại, đại đa số thiên nhân vì quanh năm ham muốn hưởng lạc, tu vi và phúc báo từ lâu đã giậm chân tại chỗ.
Ác quỷ thì hầu như không bao giờ có thời gian hưởng lạc, tất cả thời gian đều dùng để giãy giụa sinh tồn. Nhưng có lúc, ở địa ngục mạnh được yếu thua, tài nguyên và địa khí đều khan hiếm cực độ, sinh tồn lại mang ý nghĩa là phải chế ra càng nhiều ác nghiệp, chuyện giết chết người khác để bảo tồn mình không thể thông thường hơn được nữa. Bởi vậy mới có câu ngạn ngữ là: Đã vào địa ngục, vạn kiếp bất phục. Người đã vào địa ngục gần như đời đời kiếp kiếp luân hồi đều không thể rời đi. Nhưng chế ra ác nghiệp để rơi vào địa ngục thì thực sự quá dễ dàng, kể cả trong mười kiếp, ngươi không hề tổn thương một sinh mạng nào, nhưng mỗi ngày đều làm một vài việc nhỏ không hợp ý thiên đạo như mắng chửi người hay nói dối, thậm chí chỉ cần một vài ý nghĩ âm u, cuối cùng cũng vẫn sẽ phải vào địa ngục.
Điều này cũng mang ý nghĩa rằng, số lượng ác quỷ trong địa ngục đang không ngừng gia tăng. Thậm chí có vài thần tiên bi quan đã đo lường tính toán được rằng, chưa tới một ngàn kiếp, có lẽ hơn chín phần mười sinh linh trong vũ trụ này đều sẽ rơi vào địa ngục.
Khi đó Ba Tuần đã cảm thấy, những quy định giáo điều trong cái được gọi là thiên đạo đều quá nghiêm khắc khắt khe, thậm chí đến mức không thể tuần hoàn. Trên đời có quang minh, thì cũng sẽ có tăm tối, mỗi một sinh linh đều nỗ lực muốn hướng thiện, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ có một vài ý nghĩ tối tăm. Sinh ra làm người, làm sao có khả năng không phạm phải sai lầm. Những quy củ này thoạt nhìn có vẻ hợp lý, nhưng nếu như xem xét tỉ mỉ, thì sẽ cảm thấy thay vì nói là để giữ gìn trật tự ổn định, chi bằng nên nói là nhốt chặt chúng sinh của mỗi một đạo vào trong đạo của mình, không để bọn họ có khả năng tái thế lên thiên đạo.
Hơn nữa, y còn bắt đầu phát hiện, thiên đình cũng chẳng hề là chốn cực lạc. Những thần tiên cả ngày tầm hoan mua vui có lúc quá nhàm chán, sẽ bắt đầu đến nhân gian và tam ác đạo để “tìm thú vui”. Bọn họ đùa bỡn những sinh linh nhỏ yếu hơn mình trong lòng bàn tay, để mọi người tiêu tốn của cải khổng lồ đi kiến tạo thần miếu, cung phụng đèn nhang cho bọn họ. Bọn họ bố trí những cái bẫy, đi “thử thách” cái được gọi là nhân tính. Bọn họ tùy ý sát hại những sinh linh không nghe theo lời “dạy dỗ” của mình, còn đe dọa bọn họ không nghe theo thì sẽ phải xuống địa ngục. Mà tới khi năm đạo khác gặp hoạn nạn xin giúp đỡ, bọn họ bỗng nhiên đều biến thành vật vô tri, bỏ mặc, thậm chí còn ôm tâm thái xem trò vui thảo luận những tử trạng thiên kỳ bách quái đó. Sau đó còn hạ xuống cái được gọi là thần dụ, nói rằng sở dĩ thiên tai xuất hiện đều là bởi vì con người không nghe theo lời khuyên bảo của bọn họ.
Y hạ quyết định muốn thay đổi trật tự đã mục nát này. Y không muốn mẹ y, không muốn bất kỳ sinh linh nào giống như mẹ y phải chịu khổ ở địa ngục nữa. Y học theo Phật, đi tới bãi phế tích của cung điện Cựu Thần trong địa ngục, một mình bế quan tĩnh tu. Trong địa ngục thời gian trôi qua nhanh chóng, y dùng thời gian năm trăm năm, cuối cùng cũng ngộ ra được phương pháp quy nhất lục đạo.
Dùng sức lực của một mình y, đương nhiên sẽ không thể làm được. Cho dù y có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào lay động được toàn bộ thiên đình. Thế nên y đã đi tìm A Tu Vân, nhờ hắn trợ giúp mình.
A Tu Vân trở thành quân sư của y, hắn dạy y cách nói những gì y nhìn thấy cho tất cả những sinh linh bị trật tự lục đạo che mắt, dạy cho y cách dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu để lan truyền lý tưởng của y đi, như vậy mới có thể khiến cho nhiều người tình nguyện trợ giúp y hơn. Ba Tuần học rất nhanh, vượt xa khỏi kỳ vọng của A Tu Vân.
Kế hoạch của Ba Tuần được tiến hành rất thuận lợi, ảnh hưởng của y trong địa ngục càng lúc càng lớn, thanh danh như mặt trời ban trưa. Nhưng mà đó dù sao cũng chỉ là ở một thiên là Dạ Ma Thiên mà thôi, đã vậy còn là thiên không được coi trọng nhất, cho nên ban đầu Ly Hận Thiên cũng không để ý đến sự nổi dậy của y. Mãi đến tận khi… tất cả thiên nhân của cõi trời thứ sáu đều lựa chọn cống hiến cho Ba Tuần, đến ngay cả những thiên khác cũng có không ít thiên nhân bị Ba Tuần ảnh hưởng, bấy giờ mới cuối cùng cũng kinh động đến Tử Vi Thượng Đế.
Mọi chuyện xảy ra sau đó quá chóng vánh. Từ khi tháp Niết Bàn bắt đầu được kiến tạo cho đến khi thiên đình mượn thời cơ hoà đàm làm thiên hồn và địa hồn của Ba Tuần bị trọng thương, tính theo thời gian ở nhân gian cũng chẳng qua chỉ là mấy chục năm.
Ngay sau lần bị trọng thương này, thế giới của Ba Tuần lại một lần nữa nảy sinh thay đổi long trời lở đất.
Giữa thiên nhân lưu truyền không ít lời đồn đại mê tín, một trong số đó chính là trong mệnh của tất cả thiên nhân đều sẽ có một cái “khảm”, nếu như không bước qua được, thì sẽ cứ thế ngã xuống. Trước kia Ba Tuần không tin, nhưng sau đó y đã bắt đầu tin.
Y làm thế nào cũng không ngờ được rằng thứ đang chờ đợi y lại là… tình kiếp mà y chưa bao giờ nghĩ tới.
Phút chốc Shiva Ma La chết đi vì hiến tế cho y, chấp niệm được mạnh mẽ phóng thả đã hòa tan vào thiên hồn địa hồn của y. Chỉ một tích tắc, nhưng trong đúng một tích tắc ấy, Ba Tuần lại phải sống cuộc đời của một tầm hương quỷ khác.
Một cõi đời tràn ngập tội ác, quyến luyến, bi ai, hối hận và hi sinh.
Gã đã trở về địa ngục.
Một khắc trước gã hình như vẫn còn ở thôn Vong Ưu trên nhân gian, Ba Tuần nỗ lực ôm gã, mà gã thì dùng hết sức giãy giụa. Làm sao mới chỉ một chớp mắt đã trở về đến địa ngục rồi?
Trong đầu vẫn còn sót lại cảm giác đau đớn bỏng rát nào đó, khá giống với cơn đau đầu mê man sau khi say rượu. Gã thoáng cử động, lại nghe thấy âm thanh xích sắt vang leng keng.
Gã bừng tỉnh lại, vật lộn ngồi dậy, lại phát hiện trên cổ tay trái màu xanh lam của mình đang bị tròng lên một cái cùm, dây xích sắt thật dài rũ xuống từ cái cùm, nối dài mãi vào bên trong bức tường, phảng phất như thể mọc ra từ trong tường. Tim gã đập nhanh hơn, gã gắng sức giật sợi dây xích kia, sau đó duỗi tay muốn rút Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng tới chém, nhưng lại không hề để lại bất cứ vết tích nào.
Ổ khóa này hình như được làm từ vật liệu của thiên giới, mà chẳng hiểu tại sao lại không hề làm bỏng làn da gã.
Gã quan sát xung quanh, nhất thời cũng không khỏi nhận thấy người áo đỏ đang lặng lẽ đứng trong bóng của cây cột trụ cách đó không xa. Giữa màn đêm, làn da của y ánh lên u quang như trăng bạc, trong ánh mắt lưu động từng tia u buồn.
Nhan Phi, Nhan Phi không cần mặc quỷ thân cũng có thể sinh tồn trong địa ngục.
Không… Đây không phải là Nhan Phi, đây là Ba Tuần.
Khiên Na muốn gào thét, muốn chém giết, muốn bóp nát đầu của vị thần linh đáng ghê tởm này. Nhưng một khi nghĩ đến vị thần linh này và Nhan Phi căn bản khó phân rạch rồi, lại sẽ cảm thấy nỗi uất hận nồng nặc như máu không có chỗ trút xuống. Gã nhìn chằm chằm vào người áo đỏ đang đối diện với gã, dần dần cảm thấy trong cổ họng xông lên một luồng vị tanh ngọt, huyết khí dâng trào, có thể trào ra khỏi khóe môi bất cứ lúc nào. Gã cắn chặt hàm răng, nuốt máu xuống, không muốn bị thần linh đã cướp đi hết tất cả của mình chế giễu thêm nữa.
Cuối cùng Nhan Phi cũng mở miệng nói, “Con khóa người lại, là vì sợ người tỉnh lại quá kích động, tự làm mình bị thương. Cũng sợ người căn bản không nghe con giải thích đã bỏ chạy.”
Khiên Na nở nụ cười, tiếng cười vụn vỡ, từng âm tiết tràn ngập khổ đau của gã lại giống như ngàn vạn cái đinh sắt đâm vào tim Nhan Phi, lạnh lùng cắt chém linh hồn y.
“Ta chỉ là một thanh lân quỷ nho nhỏ, có tài cán gì, để cho Thần quân coi trọng như vậy?”
Nhan Phi nhắm hai mắt lại, hạ thấp giọng nói, “Lẽ nào một mệnh hồn lại quan trọng đến vậy sao? Con rõ ràng vẫn là Nhan..”
“Câm miệng!!!” Khiên Na phẫn nộ quát tháo, giọng nói vang rền đến mức mặt đất cũng gần như phải run rẩy.
Một chốc lặng im, dần dần đọng lại như vũng nước tù.
Khiên Na yếu ớt nói rằng, “Khi ta nhặt được Nhan Phi, nó mới chỉ có tám tuổi, rõ ràng đã nhìn thấy một mặt xấu xí nhất tăm tối nhất của nhân gian, nó lại vẫn giữ được tấm lòng lương thiện và ngây thơ. Dù bị đánh cho máu me khắp người, ánh mắt của nó vẫn quật cường như vậy, chết cũng không muốn xin tha. Nó cùng ta ăn gió nằm sương nay đây mai đó, chịu biết bao khổ cũng chẳng hề oán giận một câu, ta không thể cho nó hạnh phúc bình yên mà những đứa bé cùng trang lứa được nắm giữ, nó lại vẫn toàn tâm toàn ý ỷ lại ta. Lần nào nhìn thấy ta, nó cũng sẽ mỉm cười, nó cười lên rất đáng yêu, ta chỉ cần nhìn thấy là sẽ không tài nào chống cự được. Có lúc nó cũng sẽ không nghe lời, rất cứng đầu, thích cò kè mặc cả, làm việc tùy hứng không kiên trì, thi thoảng còn nói dối, nhưng tất cả những gì nó làm đều là vì được ở bên cạnh ta, vì để cho ta vui vẻ. Nó nói rằng nó muốn làm Hồng Vô Thường của ta, mới đầu ta còn cho rằng nó chỉ hiếu kỳ nhất thời. Thế nhưng bao nhiêu năm như vậy, nó vẫn luôn lặng lẽ nỗ lực, cố gắng tiếp cận thế giới của ta. Cho dù có bị ta vứt bỏ, bị ta làm tổn thương, cũng vẫn quật cường chạy trở về như chưa bao giờ bị tổn thương cả. Có lẽ nó không cường đại, đã vậy còn rất dễ kích động, nhưng nó là Nhan Phi của ta, là Nhan Phi không màng tất cả cũng muốn ở bên ta, là Nhan Phi sẵn lòng mạo hiểm vì người và quỷ hèn mọn nhất.”
Gã chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình sẽ nói những câu nói này ra khỏi miệng, gã vẫn luôn là một người không giỏi biểu đạt. Nhưng hiện giờ, đối mặt với một Nhan Phi đã không còn là Nhan Phi nữa, gã cuối cùng cũng có thể dồn nén lại từng chút một của hơn mười năm qua vào từng câu chữ này. Hốc mắt của gã nóng đỏ, gần như khó kìm nén được cảm xúc trong lòng rồi. Nhưng rồi chung quy gã vẫn nhịn được, hít một hơi thật sâu, móng vuốt sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay.
“Còn Ba Tuần, đã từng là Thiên Chủ cõi trời thứ sáu cao cao tại thượng, vị thần linh mạnh mẽ mấy trăm kiếp mới xuất hiện một lần, lập lời thề muốn cứu vớt chúng sinh địa ngục, khiến lục đạo hòa làm một thể, triệt để sửa lại trật tự tôn ti thiện ác. Vì lý tưởng của hắn – cái được gọi là thế giới quảng đại mà tự do, bất kỳ hi sinh nào cũng đều là lẽ dĩ nhiên. Nếu như một người chết đi có thể cứu được một trăm người, như vậy thì người này đáng phải chết. Đến ngay cả người hi sinh vì hắn mà hắn còn không để ý, huống chi là một quỷ sai địa ngục không đáng nhắc tới là ta?”
Trên mặt Khiên Na tràn ngập chán ghét nồng đậm, răng nanh cũng đã lộ ra, “Cho nên, ngươi có tư cách gì để nói ngươi và Nhan Phi là cùng một người?”
Đối mặt với một tràng lên án từ Khiên Na, Nhan Phi quay đầu đi, dùng hai tay che mặt mình lại hít một hơi thật sâu, im lặng trong chốc lát tựa như đang điều chỉnh tâm trạng của mình. Sau đó y lại xoay người trở về, nhìn vào Khiên Na.
“Nhưng không có con, sao Nhan Phi có thể có chấp niệm mạnh như vậy với người? Lẽ nào người chưa bao giờ tò mò, tại sao Nhan Phi dẫu có phải xuống địa ngục cũng khăng khăng muốn ở bên người sao?”
Khiên Na cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói là vì ngươi? Hai chúng ta còn chưa bao giờ gặp mặt!”
“Gặp rồi.” Nhan Phi đi ra khỏi bóng tối, tia sáng ám trầm khuấy lên những gợn sóng trong trẻo trong ánh mắt y. Biểu cảm trên mặt y là vẻ khó lường mà Khiên Na chưa bao giờ được thấy, “Chẳng qua là người đã quên con mất rồi.”
Khiên Na cau mày, thấy Nhan Phi đang lại gần mình, cũng đã bắt đầu cảnh giác. Gã nắm chặt thanh Trảm Nghiệp Kiếm trong tay, trên người dấy lên ngọn lửa xanh ngùn ngụt mãnh liệt, “Ta chưa bao giờ gặp ngươi cả!” Gã quát to, rồi đâm một kiếm tới.
Trên người Nhan Phi tỏa ra ánh sáng chói lòa, như cửu thiên ngân hà rơi vào hồ sâu yên tĩnh tối tăm, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ cung điện khổng lồ bị bỏ hoang này. Đứng trước quang minh như vậy, bất kỳ ác quỷ ô uế nào cũng đều không thể nhúc nhích, mà Khiên Na lấy làm lạ rằng mình vẫn chưa hề cảm nhận được cơn đau khi bị thánh quang thiêu đốt, chỉ cảm thấy sức lực trên người đều đã bị một năng lượng cường thế mang tính áp đảo nào đó hấp thu nghiền nát.
Lại một lần nữa, gã cảm thấy Nhan Phi khác hẳn Ba Tuần. Đã bao giờ gã bất lực, không đỡ nổi một đòn trước mặt Nhan Phi như vậy?
Gã vẫn luôn là mục tiêu Nhan Phi đuổi theo, là sư phụ mà y kính ngưỡng, ngay cả khi quan hệ giữa hai người họ xảy ra sự thay đổi về chất dưới sự kiên trì của Nhan Phi, lòng tôn kính của Nhan Phi đối với gã vẫn chưa bao giờ giảm đi dù chỉ mảy may..
Nhưng bây giờ, trước mặt vị thần khoác vẻ ngoài Nhan Phi này, gã chỉ là một ác quỷ có thể bị kiềm chế, bị chèn ép, bị cấm ngôn bất cứ lúc nào. Thậm chí chỉ cần y muốn, mình có thể bị y xóa sổ bất cứ lúc nào.
Gã trơ mắt nhìn Nhan Phi đẩy thanh Trảm Nghiệp Kiếm đã vô lực xuống, rồi nhẹ nhàng dán lòng bàn tay lên trán gã.
Trong nháy mắt, ký ức như dòng nước lũ, chảy ngược vào đầu óc gã.
…………………………
Hai tháng trước, Cảnh Giới Hư Vô.
Khoảnh khắc lựa chọn tiếp nhận mệnh hồn, đồng thời va về phía đá Phi Tưởng, thứ Nhan Phi cảm nhận được chính là cơn đau tột độ.
Từng cơn đau đớn, xót ruột thấu xương. Phảng phất như mỗi một tấc da tấc thịt trên thân thể y đều bị xé rách mạnh, xoắn thành từng mảnh vụn bọt máu. Y cảm thấy đầu óc mình bị đánh nát tan tành, đến ngay cả ý thức cũng bị lôi mạnh ra ngoài, không nơi nương tựa, yếu đuối mà không đỡ nổi một đòn trôi nổi giữa thiên địa. Sau đó, y bị đốt cháy, bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt từ trong ra ngoài. Y muốn rít gào, đau đến mức muốn lăn lộn khắp đất, thế nhưng thân thể của y đang ở đâu? Giữa cơn đau đớn vô biên vô tận, chỉ có đúng một ý nghĩ chống đỡ y không từ bỏ — báo thù.
Y nhớ Liễu Ngọc Sinh đã nói rằng, nếu như y có bất cứ chống cự nào dù chỉ là nhỏ nhất, thì sẽ hồn phi phách tán, trở về hư vô. Nếu như y chết đi, những thiên nhân đã từng chèn ép sư phụ, những tên súc sinh chia rẽ bọn họ sẽ đều có thể bình chân như vại. Bất kể sư phụ phải chịu bao nhiêu khổ sở trong hết mọi lần chuyển sinh, bất kể quỷ sai nho nhỏ bọn họ phải vào sinh ra tử bao nhiêu lần để được bình an sống tiếp, bất kể y cố gắng muốn ở bên sư phụ đến cỡ nào, cũng đều sẽ hóa thành tro bụi, sẽ không bao giờ có người để ý, cũng sẽ không bao giờ có người nhớ kỹ những giãy giụa và khát vọng đó nữa, những đêm cùng tựa vào nhau, khúc ca mà sư phụ ngâm nga cho y nghe…
Y không muốn sư phụ phải tiêu vong như vậy, ít nhất cũng phải có một người nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.
Trong vũ trụ này, đã từng có một thanh lân quỷ ấm áp như vậy.
Vì nguyện vọng này, y đau đớn thét lên, mở rộng ra tất thảy của mình. Để mặc cho thứ cực nóng kia đốt cháy bản thân, nuốt chửng thân mình, xé ý thức của y thành từng mảnh nhỏ. Y ôm lấy cơn đau vượt qua cả khả năng nhận tri, loại đau đớn tồn tại trong bản thân, chỉ cần vừa nghĩ cơn đau như vậy có lẽ chỉ là một phần vạn những gì sư phụ phải hứng chịu luân phiên ở địa ngục và nhân gian từ năm này qua tháng nọ, y sẽ có thể chịu được.
Sau đó, hết thảy đau đớn đều đột nhiên biến mất.
Một cảm giác ấm áp kỳ dị, viên mãn xưa nay chưa từng có bao bọc quanh người y như cái ôm của mẹ.
Mẹ..
Mẹ…
Ống tay áo tung bay dưới mấy mặt trăng tròn, búi tóc cao như mây đen nồng đậm, và cả lúm đồng tiền mỹ lệ đoan trang. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy mình, nói cho y biết rằng những vầng trăng tròn đó là những cõi trời chưa được sinh ra, nói cho y biết rằng một ngày nào đó, mảnh đất khô cằn tĩnh mịch đó có lẽ cũng sẽ thai nghén ra một thế giới mỹ lệ mà dồi dào sức sống.
Y nhớ tới mẹ nuôi mình, nhớ tới Cửu Thiên nương nương mỹ lệ và mạnh mẽ, rồi cũng nhớ lại cái chết kinh khủng chẳng thể đảo ngược của nàng.
Ngay sau đó, y nhớ ra càng lúc càng nhiều… càng ngày càng nhiều… Y lại không hề cảm thấy có thứ gì đó đang xâm lấn vào đầu óc mình, cũng không cảm thấy khó chống đỡ, thậm chí còn không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Những ký ức ấy phảng phất như thể vốn đã nằm ở đó, lẳng lặng cùng chờ đợi y đến mở chúng ra.
Y nhớ ra tại sao mình lại muốn đến địa ngục, nhớ ra mình đã đi nghe Phật giảng đạo, nhớ ra mình đã đến cầu xin Mạnh Bà nói cho y biết mẹ y có đang ở trong địa ngục hay không, nhớ ra y nhìn thấy những ác quỷ giãy giụa bên trong vạc dầu địa ngục, cũng nhớ ra khi tưởng tượng rằng Cửu Thiên nương nương rất có thể cũng là một trong những ác quỷ đang bị đun nóng cho cả người cháy vỡ nát trong vạc dầu, mình đã khóc rống thất thanh thế nào. Y không thể nào biết được ai mới là mẹ mình, cho nên nhìn thấy mỗi một ác quỷ bị rạch toác bụng, da tróc thịt bong, y đều cảm thấy đó là mẹ mình. Mỗi một ngọn lửa, mỗi một cọc băng lạnh, mỗi một nhát dao, phảng phất đều như đang rơi xuống người y.
Y bắt đầu cải trang ăn mặc thành quỷ sai bình thường đi đến phía trước Nghiệt Kính Đài, xem những Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường đó soi gương xem kiếp trước của mình. Y vốn dĩ đã nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ được nhìn thấy mẹ mình. Thế nhưng sau đó, y nhìn thấy nhiều kiếp trước như vậy, cũng nhìn thấy nhiều người căn bản không đáng phải luân hồi vào địa ngục đạo. Trong đó, y nhớ rất rõ kiếp trước của một thanh lân quỷ, vốn là một thầy thuốc tế thế cứu người, cứu cả một thành bị ôn dịch hoành hành. Nhưng những kẻ ngu xuẩn đó không chỉ không cảm kích hắn, trái lại còn coi người này như vật dơ bẩn chỉ vì một hành vi hơi phản lại thế tục lễ pháp, đã vậy còn ngu muội dễ lừa, hại chết người yêu lòng mang bách tính, trung nghĩa can đảm của hắn, khiến cho vị thái thú kia chẳng giữ lại được ngay cả một bộ hài cốt nguyên vẹn. Bị cừu hận nung nấu, thầy thuốc kia quyết định thu hồi sinh mạng mà hắn đã từng tặng cho những người kia, đồng thời báo thù cho người yêu của mình, cuối cùng hạ độc cả tòa thành, bao gồm cả quân địch cùng với những bách tích đã phụ hắn.
Dù rằng đồ thành là sai, nhưng vì lấy lại công bằng cho mình thì có lỗi gì? Báo thù thì có lỗi gì?
Lẽ nào thật sự phải noi theo lời thiên đạo cổ xúy, để mặc cho người khác chà đạp bản thân mình, rồi gửi gắm hi vọng vào kiếp sau mịt mờ sẽ trừng phạt bọn họ? Kể cả những người kia thật sự sẽ bị trừng phạt ở kiếp sau đi nữa, thì có nghĩa lý gì? Bọn họ đã sớm quên mất mình đã làm ra những chuyện gì, thì sao còn có thể sợ hãi xưng tội vì tội nghiệt của mình?
Kẻ rõ ràng căm hận, lại không chịu nỗ lực đòi lại công bằng, chỉ biết gửi hi vọng vào kiếp sau, mới thật sự là kẻ nhu nhược chứ?
Huống hồ, sức nặng gộp lại từ thiện nghiệp cứu người của thầy thuốc này lại vẫn không thắng được ác nghiệp giết người vì báo thù của hắn sao?
Ba Tuần bắt đầu hoài nghi thiên đạo mà y đã từng cho là đương nhiên. Y bắt đầu một lần nữa xem xét những điều được gọi là trật tự, bắt đầu quan sát cách lục đạo hoạt động tỉ mỉ hơn. Mà A Tu Vân cũng dạy cho y không ít điều.
Làm dược tiên, hắn thông hiểu bí ẩn trong thân thể của chúng sinh lục đạo. Hắn đã nói cho y biết rằng, nếu như được đặt vào cùng một hoàn cảnh, trao cho cùng lượng địa khí, vậy thì chủng tộc mạnh mẽ nhất trong lục đạo sẽ không phải là thiên nhân, mà là ác quỷ.
Vì có thể tiếp tục sống sót tại hoàn cảnh khốc liệt nhất, ác quỷ cần không ngừng nỗ lực thích nghi. Xương cốt của bọn họ trở nên như cứng rắn như sắt thép, năng lực hồi phục mạnh mẽ đáng sợ, bên trong cơ bắp cất giấu một luồng sức mạnh vô cùng vô tận. Trái lại, đại đa số thiên nhân vì quanh năm ham muốn hưởng lạc, tu vi và phúc báo từ lâu đã giậm chân tại chỗ.
Ác quỷ thì hầu như không bao giờ có thời gian hưởng lạc, tất cả thời gian đều dùng để giãy giụa sinh tồn. Nhưng có lúc, ở địa ngục mạnh được yếu thua, tài nguyên và địa khí đều khan hiếm cực độ, sinh tồn lại mang ý nghĩa là phải chế ra càng nhiều ác nghiệp, chuyện giết chết người khác để bảo tồn mình không thể thông thường hơn được nữa. Bởi vậy mới có câu ngạn ngữ là: Đã vào địa ngục, vạn kiếp bất phục. Người đã vào địa ngục gần như đời đời kiếp kiếp luân hồi đều không thể rời đi. Nhưng chế ra ác nghiệp để rơi vào địa ngục thì thực sự quá dễ dàng, kể cả trong mười kiếp, ngươi không hề tổn thương một sinh mạng nào, nhưng mỗi ngày đều làm một vài việc nhỏ không hợp ý thiên đạo như mắng chửi người hay nói dối, thậm chí chỉ cần một vài ý nghĩ âm u, cuối cùng cũng vẫn sẽ phải vào địa ngục.
Điều này cũng mang ý nghĩa rằng, số lượng ác quỷ trong địa ngục đang không ngừng gia tăng. Thậm chí có vài thần tiên bi quan đã đo lường tính toán được rằng, chưa tới một ngàn kiếp, có lẽ hơn chín phần mười sinh linh trong vũ trụ này đều sẽ rơi vào địa ngục.
Khi đó Ba Tuần đã cảm thấy, những quy định giáo điều trong cái được gọi là thiên đạo đều quá nghiêm khắc khắt khe, thậm chí đến mức không thể tuần hoàn. Trên đời có quang minh, thì cũng sẽ có tăm tối, mỗi một sinh linh đều nỗ lực muốn hướng thiện, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ có một vài ý nghĩ tối tăm. Sinh ra làm người, làm sao có khả năng không phạm phải sai lầm. Những quy củ này thoạt nhìn có vẻ hợp lý, nhưng nếu như xem xét tỉ mỉ, thì sẽ cảm thấy thay vì nói là để giữ gìn trật tự ổn định, chi bằng nên nói là nhốt chặt chúng sinh của mỗi một đạo vào trong đạo của mình, không để bọn họ có khả năng tái thế lên thiên đạo.
Hơn nữa, y còn bắt đầu phát hiện, thiên đình cũng chẳng hề là chốn cực lạc. Những thần tiên cả ngày tầm hoan mua vui có lúc quá nhàm chán, sẽ bắt đầu đến nhân gian và tam ác đạo để “tìm thú vui”. Bọn họ đùa bỡn những sinh linh nhỏ yếu hơn mình trong lòng bàn tay, để mọi người tiêu tốn của cải khổng lồ đi kiến tạo thần miếu, cung phụng đèn nhang cho bọn họ. Bọn họ bố trí những cái bẫy, đi “thử thách” cái được gọi là nhân tính. Bọn họ tùy ý sát hại những sinh linh không nghe theo lời “dạy dỗ” của mình, còn đe dọa bọn họ không nghe theo thì sẽ phải xuống địa ngục. Mà tới khi năm đạo khác gặp hoạn nạn xin giúp đỡ, bọn họ bỗng nhiên đều biến thành vật vô tri, bỏ mặc, thậm chí còn ôm tâm thái xem trò vui thảo luận những tử trạng thiên kỳ bách quái đó. Sau đó còn hạ xuống cái được gọi là thần dụ, nói rằng sở dĩ thiên tai xuất hiện đều là bởi vì con người không nghe theo lời khuyên bảo của bọn họ.
Y hạ quyết định muốn thay đổi trật tự đã mục nát này. Y không muốn mẹ y, không muốn bất kỳ sinh linh nào giống như mẹ y phải chịu khổ ở địa ngục nữa. Y học theo Phật, đi tới bãi phế tích của cung điện Cựu Thần trong địa ngục, một mình bế quan tĩnh tu. Trong địa ngục thời gian trôi qua nhanh chóng, y dùng thời gian năm trăm năm, cuối cùng cũng ngộ ra được phương pháp quy nhất lục đạo.
Dùng sức lực của một mình y, đương nhiên sẽ không thể làm được. Cho dù y có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào lay động được toàn bộ thiên đình. Thế nên y đã đi tìm A Tu Vân, nhờ hắn trợ giúp mình.
A Tu Vân trở thành quân sư của y, hắn dạy y cách nói những gì y nhìn thấy cho tất cả những sinh linh bị trật tự lục đạo che mắt, dạy cho y cách dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu để lan truyền lý tưởng của y đi, như vậy mới có thể khiến cho nhiều người tình nguyện trợ giúp y hơn. Ba Tuần học rất nhanh, vượt xa khỏi kỳ vọng của A Tu Vân.
Kế hoạch của Ba Tuần được tiến hành rất thuận lợi, ảnh hưởng của y trong địa ngục càng lúc càng lớn, thanh danh như mặt trời ban trưa. Nhưng mà đó dù sao cũng chỉ là ở một thiên là Dạ Ma Thiên mà thôi, đã vậy còn là thiên không được coi trọng nhất, cho nên ban đầu Ly Hận Thiên cũng không để ý đến sự nổi dậy của y. Mãi đến tận khi… tất cả thiên nhân của cõi trời thứ sáu đều lựa chọn cống hiến cho Ba Tuần, đến ngay cả những thiên khác cũng có không ít thiên nhân bị Ba Tuần ảnh hưởng, bấy giờ mới cuối cùng cũng kinh động đến Tử Vi Thượng Đế.
Mọi chuyện xảy ra sau đó quá chóng vánh. Từ khi tháp Niết Bàn bắt đầu được kiến tạo cho đến khi thiên đình mượn thời cơ hoà đàm làm thiên hồn và địa hồn của Ba Tuần bị trọng thương, tính theo thời gian ở nhân gian cũng chẳng qua chỉ là mấy chục năm.
Ngay sau lần bị trọng thương này, thế giới của Ba Tuần lại một lần nữa nảy sinh thay đổi long trời lở đất.
Giữa thiên nhân lưu truyền không ít lời đồn đại mê tín, một trong số đó chính là trong mệnh của tất cả thiên nhân đều sẽ có một cái “khảm”, nếu như không bước qua được, thì sẽ cứ thế ngã xuống. Trước kia Ba Tuần không tin, nhưng sau đó y đã bắt đầu tin.
Y làm thế nào cũng không ngờ được rằng thứ đang chờ đợi y lại là… tình kiếp mà y chưa bao giờ nghĩ tới.
Phút chốc Shiva Ma La chết đi vì hiến tế cho y, chấp niệm được mạnh mẽ phóng thả đã hòa tan vào thiên hồn địa hồn của y. Chỉ một tích tắc, nhưng trong đúng một tích tắc ấy, Ba Tuần lại phải sống cuộc đời của một tầm hương quỷ khác.
Một cõi đời tràn ngập tội ác, quyến luyến, bi ai, hối hận và hi sinh.