Chương : 173
Khiên Na quay lưng về phía Ba Tuần, bưng chén rượu kia lên. Màu sắc đỏ thẫm của nước rượu, Ba Tuần vẫn còn nhớ mình đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.
Rượu chấp niệm…
Bấy giờ Ba Tuần đã đoán được, Tử Vi Thượng Đế đang vận dụng một loại phép thuật tinh thần kỳ quỷ nào đó, dùng nhược điểm của hắn để dụ dỗ mình từng bước, làm cho mình vô tình bị tinh thần của hắn vây lại trong từng lớp rồi khống chế. Cho nên thứ y đang thấy rất có thể là tâm ma của mình.
Y biết kiếp trước của Khiên Na, hồi còn đang du lịch Phong Đô, y đã tận mắt thấy Khiên Na soi chiếu kiếp trước của mình trong Nghiệt Kính. Nhưng khi đó y vẫn chưa quen biết, cũng chưa chú ý tới Khiên Na, cho nên chỉ cảm thấy thổn thức, kiên định với quyết tâm muốn giải cứu ác quỷ địa ngục hơn mà thôi. Mà về sau, trải qua mười năm vừa hạnh phúc lại vừa hoang mang phảng phất như cả một đời ở nhân gian, lần thứ hai hồi tưởng lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Thực ra về bản chất Khiên Na không có gì khác với Tần Tang của kiếp trước, đều là những vỏ ngoài lạnh như băng bao bọc lấy một linh hồn nóng rực mà từ bi. Kiếp trước Tần Tang si tình với Đậu Luân như vậy, vì hắn mà rơi vào cơn điên cuồng, thậm chí làm ra việc điên cuồng tà ác như đồ thành, có thể thấy được phần tình cảm ấy sâu đậm nhường nào. Y lúc nào cũng ân ẩn lo lắng, lo lắng có một ngày Khiên Na sẽ uống rượu chấp niệm, nhớ lại mọi chuyện đời trước, bao gồm cả đoạn tình cảm ghi lòng tạc dạ như thiêu thân lao đầu vào lửa đó.
Phía trước y đã có một lạch trời khó lòng vượt qua là Shiva Ma La, nếu như có thêm một Đậu Luân nữa, sợ là mình sẽ chẳng có lấy đến một vị trí trong lòng Khiên Na.
Nỗi sợ hãi này luôn như một u hồn bám riết bên rìa ý thức, y không muốn nhìn thẳng vào nó, bởi vì y có quá nhiều chuyện cần làm. Cho nên nỗi sợ hãi ấy cứ chầm chậm mọc rễ nảy mầm trong tiềm thức, từng bước xâm chiếm phòng tuyến tâm linh.
Y nhìn thấy Khiên Na ngửa đầu, một hơi cạn sạch chén rượu chấp niệm. Biết rõ chỉ là ảo giác, chỉ là lợi thế để tạo áp lực lên tinh thần mình, y lại vẫn cảm nhận được nỗi khủng hoảng như lửa thiêu rực bất chợt bốc cháy trong lồng ngực. Y nhắm tâm nhãn lại, ngưng thần tĩnh khí, dùng tinh thần lực mạnh mẽ của bản thân va vào vòng cầm cố tinh thần của Tử Vi Thượng Đế ở xung quanh, chẳng mấy chốc, bốn vách tường của gian phòng bắt đầu xuất hiện vết nứt, thế giới rung chuyển dữ dội, lảo đà lảo đảo.
Trong chớp nhoáng, một luồng áp lực nặng nề đến từ viễn cổ và vĩnh hằng giáng xuống từ trên không trung, một bức tường sắt vô hình nện mạnh lên bả vai y. Đó là sức mạnh từ trượng Thấp Bà.
Ba Tuần nỗ lực trụ vững, chỉ thấy cảnh tượng bốn phía đã thay đổi. Y và Khiên Na đang đứng giữa một bãi đổ nát thê lương xưa cũ trên nhân gian, bóng của những rặng núi xa vời vợi chung quanh trông từa tựa những vết mực trầm tĩnh loang ra trên nền khói mây, dã mạn thanh đằng, sơn hoa ngải vu, như một tấm chăn màu xanh lục trùm lên gỗ đá đã từng thuộc về những căn nhà và kiến trúc, nở ra tân sinh hoa lệ trên những thi thể đó. Nơi này chính là cảnh tan hoang năm xưa, phế tích thành Đồng Lư bị Tần Tang phá hủy.
Khiên Na chậm rãi xoay người, đôi mắt mờ mịt đảo qua y, lại phảng phất như chẳng hề nhìn thấy y. Từ cặp mắt màu vàng óng dần dần chảy ra những giọt lệ máu, quấn quýt với những hoa văn màu xanh trên mặt, trở nên thê thảm dị thường. Ba Tuần đau xót trong lòng, song lại vẫn không mở miệng. Y biết một khi mở miệng, mình sẽ càng chìm sâu hơn vào trong ảo cảnh.
Thời gian trôi trong ảo cảnh khác với bên ngoài, y nán lại đây càng lâu, ảnh hưởng phải chịu cũng sẽ càng trầm trọng, kết cục sẽ là không phân biệt được hiện thực và tuyệt cảnh trong ảo cảnh, rất có thể sẽ bị Tử Vi Thượng Đế triệt để diệt trừ.
Khiên Na lảo đảo tìm kiếm trong phế tích, như một đứa trẻ lạc mất đường về nhà, biểu cảm kinh hoàng trên mặt làm lòng người đau đớn, mãi đến tận khi có người gọi tên Khiên Na.
“Tần Tang —— Tần Tang —— “
Khiên Na bỗng quay người lại, lập tức nhìn thấy bên trong bụi hoa dại vàng rực là một người đàn ông có khuôn mặt mơ hồ đang mặc ngân giáp.
Rõ ràng không thấy rõ khuôn mặt, Ba Tuần lại vẫn có thể cảm nhận được hắn đang mỉm cười.
Ba Tuần nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Khiên Na, không muốn nhìn cặp người yêu kiếp trước xuyên qua ngàn năm gặp lại nhau lần nữa như thế nào. Song dẫu vậy, cảnh tượng ấy vẫn sẽ hiện lên trong đầu y. Y không thể nào nhắm mắt lại, như thể ở bên trong ảo giác này, mí mắt của y đã biến thành trong suốt hoàn toàn. Y thấy ánh sao đã từng thuộc về mình rực cháy trong mắt Khiên Na. Y dùng sức giãy giụa mạnh hơn, thần lực mênh mông trong cơ thể tuôn trào ra ngoài như dung nham.
Mà lúc này, ở ngoài hiện thực, quanh thân hai người họ đều tỏa ra chùm sáng chói mắt đủ để che chắn hết cả thân hình. Ánh sáng của Tử Vi Thượng Đế thoáng tối đi, khóe môi chảy ra một dòng máu tươi, nhưng hắn ổn định tinh thần của mình rất nhanh, rồi tiếp tục thôi thúc trượng Thấp Bà, khiến năng lực của vị sinh thiên kia kết hợp với thần lực của mình, gia trì lẫn nhau.
Ba Tuần cảm giác cầm cố đã buông lỏng trong phút chốc, thế nên càng muốn cố gắng tránh thoát hơn.
Lúc này y nhìn thấy Khiên Na đang ôm Đậu Luân ngẩng đầu lên, nói một cách lạnh lùng với mình, “Ngươi ở đây làm gì, ta không cần ngươi nữa.”
Ba Tuần niêm phong lại nhận thức của trái tim mình, khóa chặt tình cảm của mình lại, không cho câu nói bén nhọn kia gây nên bất cứ dao động nào. Y nỗ lực suy nghĩ tới những người khác, những chuyện khác, nhưng càng không muốn nghĩ tới một người, người này sẽ càng nhiều lần bám chặt lấy, hiện lên trong đầu.
Giọng nói của Khiên Na vang vọng rõ ràng trong đầu y như ma chú, “Ngươi luôn miệng nói muốn cho ta hạnh phúc, thế nhưng thứ ngươi thực sự muốn… là điều này đúng không?”
Có khác biệt vi diệu với giọng nói trầm thấp thanh lãnh mọi ngày của Khiên Na, từng tia hơi ấm tan chảy tựa như những con rắn bé nhỏ bơi vào trong tai, gãi thổi mạnh vào lục phủ ngũ tạng. Ngay tức thì, y cảm nhận được một cánh tay lành lạnh đang dao động trên vai trên cổ mình.
“Ta biết, từ rất lâu trước đây, ngươi đã bắt đầu làm rất nhiều chuyện quá đáng với ta ở trong đầu mình. Không phải ngươi đã nói ta là của ngươi sao? Tại sao lại phải nhẫn nhịn?”
Kèm theo câu ma chú này, đủ mọi ảo tưởng hắc ám bị y đè nén sâu trong nội tâm, không dám nói ra với người ngoài, cũng bắt đầu hiển hiện rõ ràng trong đầu.
Y nhìn thấy cả người Khiên Na Ma La trần trụi, hai tay bị treo cao trên đỉnh đầu, thân thể màu xanh với những đường nét cơ bắp thon dài cường tráng mỹ lệ hiện lên trước mặt y mà không có gì che chắn. Trên thân thể phủ kín vẩy ngược và vết sẹo uốn lượn những dòng máu đỏ tía, hình thành nên tương phản mê hoặc mà chói lọi với làn da màu xanh lam của Khiên Na. Y nhìn thấy Khiên Na tựa như gân mỏi lực kiệt mở mắt ra, nhìn ánh mắt của Khiên Na nửa là sợ hãi, nửa là mong đợi, giữa hai bờ môi hé mở rỉ ra những tiếng thở dốc như rên rỉ.
Ba Tuần chỉ cảm thấy một luồng khô nóng khó có thể chống cự tràn ngập quanh thân, tu vi đại loạn, đến ngay cả nguồn sức mạnh đang trụ vững trượng Thấp Bà cũng suýt nữa phá công. Y hoảng loạn nỗ lực chặt đứt tâm tư, lại không tóm được trọng điểm.
“Ta vốn còn tưởng rằng ngươi chân tâm chân thành với ta, nhưng xem ra, ngươi xấu xa đến mức làm người ta ghê tởm!”
Rõ ràng là một câu trách cứ, lại hàm chứa ý tứ trêu đùa. Ba Tuần không hiểu sao lại nhớ tới thuở còn niên thiếu, y chạy đến nhân gian mê hoặc Phật tu đạo, hóa thành mỹ nữ quyến rũ nhất thế gian đi khiêu khích Phật, mà Phật lại không hề động tâm, còn dùng ánh mắt tán thưởng thản nhiên để nhìn y.
Có lẽ hiện giờ mình không nên trốn tránh, mà phải nhìn thẳng vào nó.
Cho nên y hít sâu một hơi, rồi mở tâm nhãn ra, để cho nó đấu đá lung tung, không cố ý kiểm soát nữa.
Y vừa mới thả lỏng, đủ loại ý niệm đã tức thì xẹt nhanh qua như nước chảy, người trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ. Yên tĩnh một lần nữa trở về trong nội tâm, ngay khi y đang tập trung tinh lực, định lại một lần nữa xung kích tầng cầm cố đang đặt chung quanh người mình, lại bỗng nghe thấy tiếng kêu khóc thê thảm.
Y rùng mình, xoay người lại, phát hiện ra mình đã đi vào bên trong tiên cung Ma Ha Ca Diếp mà mình đã từng sinh sống một kiếp, mà bên dưới chín lớp màn hoa, giữa đệm chăn quay cuồng như sóng cuộn là một bóng người đen vàng gầy dơ xương tựa như xác khô. Mái tóc hoa râm rối bù xõa xượi uốn lượn trên gối đêm, cặp mắt sợ hãi mà trống rỗng nhìn thẳng chằm chằm vào y, đôi môi khô quắt chầm chậm mở ra, từ trong cổ họng nhỏ gầy phát ra tiếng rít gào khàn đặc.
Ba Tuần bất giác bịt hai tai lại, hai mắt trợn to.
Đây là dáng vẻ trước lúc lâm chung của mẹ nuôi y, Cửu Thiên Huyền Nữ.
Khi đó y còn quá nhỏ tuổi, cũng giống như bây giờ, cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng với dáng vẻ hiện tại của vị nữ thần đã từng hoa mỹ cao quý.
Cửu Thiên Huyền Nữ vươn bàn tay khô gầy như móng gà, một ngón tay chĩa thẳng vào y, móng tay vừa nhọn vừa dài, như thể đã đào móc vào bùn đất bẩn thỉu nhất, nàng dùng cặp mắt chất chứa oán hận nhìn chằm chằm vào y, nói với y rằng, “Ngươi là nỗi nhục của thiên đình! Ngươi là đứa con bất hiếu! Ngươi làm bẩn danh dự vườn Ma Ha Ca Diếp của chúng ta, ban đầu ta không nên nuôi dưỡng ngươi!”
Ba Tuần muốn phản bác, muốn nói với mẹ nuôi mình rằng, ban đầu y muốn làm tất cả những việc này đều là bởi vì nàng.
Y không muốn để mẹ nuôi mình phải chịu khổ ở địa ngục, cho dù nàng có chuyển sinh thành ác quỷ có hình hài khủng khiếp, y cũng vẫn coi nàng là mẫu thần mình kính yêu nhất. Y nguyện độ tận chúng sinh trong địa ngục, chính vì nàng cũng là một trong những chúng sinh đó.
Nhưng y vẫn không thể mở miệng ra. Y tự nói với mình hết lần này tới lần khác, không thể động chấp niệm, chỉ cần ý niệm đi sai một bước, Tử Vi Thượng Đế sẽ triệt để phá tan được mọi bình phong bên trong đầu mình. Đến khi đó, thất tình sẽ hỗn loạn, y thậm chí còn có nguy cơ rơi vào điên cuồng. Y thấy mẫu thần đang bò về phía mình, song chỉ an tâm tĩnh khí, không ngừng im lặng đọc thầm Kinh Kim Cương, nhắc nhở mình rằng tất cả đều chỉ là cảnh trong mơ.
Một chớp mắt thoáng qua, trước mặt y lại xuất hiện một mảnh đất khô cằn lan tràn đến tận chân trời, trên mặt đất chất đầy từng lớp thi hài của nhân loại. Những chân tay cụt què cùng nội tạng, ruột dạ dày ướt nhẹp quấn vào nhau, mục rữa biến thành màu đen, khó có thể nhận biết, mùi tanh tưởi xông trời bốc lên giữa không khí mang độc, muỗi ruồi vù vù, con quạ bay quanh, mà dưới phông nền trời đỏ như máu, mấy chục con quỷ hình hài kinh khủng đang nằm trên mặt đất, nhặt lên tay chân nhân loại há miệng gặm cắn.
“Đều là lỗi của ngươi…” Bên chân y, một người đã không còn nửa thân dưới, ổ bụng chảy đầy máu me và nội tạng đột nhiên tóm lấy chân y, con ngươi vẩn đục căm hận nhìn gắt gao vào y, “Ngươi chỉ biết cứu những ác đồ ở địa ngục, lại sát hại những nhân loại vô tội như chúng ta!!! Ngươi là ác ma!!!”
Ba Tuần chỉ cảm thấy ý chí mình đã bị dồn đến rìa tan vỡ, y không thể bất động nhìn vào tất cả những gì một tay mình tạo thành, cảnh tượng sinh linh lục đạo cộng sinh hòa hợp trong ý nghĩ của y không bao giờ xuất hiện, là y đã thả ra những sinh linh tà ác cần phải bị trừng phạt vì tội nghiệt kiếp trước của mình.
Không… Không phải như vậy. Đây là hình ảnh trong đầu Thái Hạo, đây là hình ảnh mà Tử Vi Thượng Đế hi vọng y nghĩ như vậy. Nhân loại cũng không hẳn vô tội như vậy, mức độ vặn vẹo của mệnh hồn đa số bọn họ đều không phân cao thấp với ác quỷ địa ngục, tuyệt đối không phải những sinh linh nhu nhược tay không tấc sắt. Mà đa số ác quỷ ở địa ngục cũng không phải là hạng đơn thuần chỉ có ác độc.
Tâm tư trong đầu dần dần sáng tỏ, y bão nguyên thủ nhất, tâm linh tỉnh táo. Tử Vi Thượng Đế hết lần này tới lần khác đều không thể nào dao động được tinh thần của y, giờ khắc này đã bắt đầu mệt mỏi, nguồn sức mạnh cầm cố lấy y cũng bắt đầu chập chờn. Trong tai Ba Tuần bắt đầu vang vọng tiếng chuông Dẫn Hồn Linh, thần lực trong cơ thể y bắt đầu không ngừng lưu chuyển, nhanh chóng hình thành nên vòng sáng quay quanh người, không ngừng xung kích vào bức bình phong đang bao khỏa tinh thần mình. Ba Tuần đọc thầm chú văn, ngửa đầu hét dài một tiếng, một chùm cường quang bắn ra từ miệng, nhoắng cái đã xé rách phông nền trời đỏ như máu đó.
Tử Vi Thượng Đế lảo đảo lùi về sau, gần như ngã xuống đất, mà Ba Tuần thì lại mở hai mắt ra.
Y thắng rồi!
Nhưng còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ, y đã nhìn thấy một cảnh tượng làm cho máu trong người đông cứng lại.
Khiên Na Ma La mặc nhân thân đang bị hai thiên binh áp giải, mà Trường Canh tinh quân thì lại cười lạnh nhìn y, rút thanh trường kiếm của một tên thiên binh bên cạnh ra.
“Đây chính là ác quỷ ngươi trân trọng nhất?”
“Đừng…” Ba Tuần chỉ kịp hét lên đúng một chữ này, đã thấy thanh trường kiếm thiên đạo nóng rực này đâm xuyên thấu lồng ngực Khiên Na.
Khiên Na sợ hãi tuyệt vọng nhìn y, như thể nhất thời vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Gã chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy vết thương nóng rát đang rực cháy trên người mình, dòng máu màu đỏ tía bắt đầu chảy ra từ thất khiếu.
Khiên Na kêu lên thảm thiết trước mặt Ba Tuần, không biết là đang cầu cứu hay chỉ đơn giản là kêu khóc vì quá đau đớn. Không lâu sau, vết thương trên ngực bắt đầu bốc cháy liệt hỏa, cấp tốc cắn nuốt lấy cả thân thể.
Ba Tuần đã quên mất tất cả. Cơn ác mộng tựa như đã từng có này vậy mà lại xảy ra một lần nữa.
Y quên mất mình đang ở nơi nào, lảo đảo ngã gục xuống nơi Khiên Na bị đốt thành tro bụi, tay lần mò giữa đống than tro đen đúa một cách vô ích. Nhưng y chỉ tìm thấy một viên nhiếp hồn châu… nhiếp hồn châu của Khiên Na.
“Nơi có ngươi thì sẽ có tử vong và giết chóc. Ngươi xem, ngay đến cả người ngươi yêu nhất cũng bị ngươi hại chết.” Trường Canh tinh quân cười khinh bỉ, “Uổng ngươi tự xưng là Đệ Lục Thiên Ma, lại không bảo vệ được ngay cả người mình yêu.”
Bộ não trống rỗng của Ba Tuần bị xé ra một vết rách chảy máu dầm dề, hai dòng huyết lệ chảy xuống từ cặp mắt. Y cuộn tròn mình lại, đột nhiên phát ra tiếng gào thét như dã thú.
“Sư phụ!!!!”
Phút chốc, bình phong vỡ vụn, ý thức của Ba Tuần rơi vào vực sâu không đáy…
………………………
Lòng Khiên Na đột nhiên nhói lên đau đớn, trong tai tựa như quanh quẩn một tiếng hét thảm, gã lập tức hiểu ra Ba Tuần đã xảy ra chuyện rồi!
Chẳng nhẽ là… bọn họ thật sự đã hành hình?!
Nội tâm Khiên Na tức thì rối bời. Cùng lúc đó, phương xa lóe lên những tia chớp cường liệt, tầng mây khuấy động, mặt đất rung chuyển. Thiên binh Ly Hận Thiên trông coi bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lực chú ý cũng lập tức bị dời sang nơi khác.
Khiên Na biết mình không thể đợi thêm nữa, gã nói với Tạ Vũ Thành, “Ta muốn đi ra!”
Tạ Vũ Thành còn chưa kịp ngăn cản, đã cảm thấy cả người mình nhẹ bỗng, có thứ gì đã thoát ra trong chớp nhoáng. Khiên Na mất đi sự che chở từ tiên thân chỉ cảm thấy cả người đau xót như rơi xuống vạc dầu, mỗi một tấc da dẻ đều như thể bị roi vụt. Nhưng gã không có nhiều thời gian, khi những thiên binh kia lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy một nhân loại tỏa ra quỷ khí đang đứng trước mặt bọn họ, nhất thời không phản ứng được ngay vì quá ngạc nhiên.
Khiên Na lấy từ trong lồng ngực ra một thứ gì đó được bọc trong vải, giật mạnh miếng vải xuống, lộ ra hai mảnh vẩy tương liễu màu đen. Gã hét lên, “Tạ Vũ Thành, các ngươi tránh ra!”
Nói rồi, gã liền ném mạnh miếng vẩy kia xuống dưới chân hai thiên binh.
Tích tắc rơi xuống đất, mảnh vảy cũng mở tung ra, mà thứ vật chất đỏ như máu vốn bị kẹp bên trong tiếp xúc với địa khí dồi dào vô tận của Ly Hận Thiên cũng lập tức sinh trưởng như bạo phát, chỉ phút chốc đã có vô số những thứ từa tựa mạng nhện máu có được sinh mệnh tức thì tham lam bọc lấy ba thiên binh Ly Hận Thiên kia. Chỉ thấy những thiên binh kia la hét thảm thiết, lộ ra vẻ không dám tin mà chẳng mấy chốc đã bị hấp thu cắn nuốt.
Hồn kết được ăn thiên nhân sinh trưởng càng nhanh hơn, thoáng cái đã trở thành một thứ có hình trụ cao hơn một người. Mà từ đằng xa lại có tới hàng trăm hàng ngàn thiên binh đang lao về phía bọn họ.
Giờ khắc này, ánh mắt Khiên Na bắn ra sát ý uy nghiêm đáng sợ nhất, tiếng kêu thảm thiết của Ba Tuần đã dập tắt mọi từ bi của gã đối với kẻ địch, gã không thể chịu đựng được chuyện có người lại dám làm tổn thương đến Nhan Phi của gã.
Gã sẽ bắt bọn họ phải trả giá thật lớn.
Rượu chấp niệm…
Bấy giờ Ba Tuần đã đoán được, Tử Vi Thượng Đế đang vận dụng một loại phép thuật tinh thần kỳ quỷ nào đó, dùng nhược điểm của hắn để dụ dỗ mình từng bước, làm cho mình vô tình bị tinh thần của hắn vây lại trong từng lớp rồi khống chế. Cho nên thứ y đang thấy rất có thể là tâm ma của mình.
Y biết kiếp trước của Khiên Na, hồi còn đang du lịch Phong Đô, y đã tận mắt thấy Khiên Na soi chiếu kiếp trước của mình trong Nghiệt Kính. Nhưng khi đó y vẫn chưa quen biết, cũng chưa chú ý tới Khiên Na, cho nên chỉ cảm thấy thổn thức, kiên định với quyết tâm muốn giải cứu ác quỷ địa ngục hơn mà thôi. Mà về sau, trải qua mười năm vừa hạnh phúc lại vừa hoang mang phảng phất như cả một đời ở nhân gian, lần thứ hai hồi tưởng lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Thực ra về bản chất Khiên Na không có gì khác với Tần Tang của kiếp trước, đều là những vỏ ngoài lạnh như băng bao bọc lấy một linh hồn nóng rực mà từ bi. Kiếp trước Tần Tang si tình với Đậu Luân như vậy, vì hắn mà rơi vào cơn điên cuồng, thậm chí làm ra việc điên cuồng tà ác như đồ thành, có thể thấy được phần tình cảm ấy sâu đậm nhường nào. Y lúc nào cũng ân ẩn lo lắng, lo lắng có một ngày Khiên Na sẽ uống rượu chấp niệm, nhớ lại mọi chuyện đời trước, bao gồm cả đoạn tình cảm ghi lòng tạc dạ như thiêu thân lao đầu vào lửa đó.
Phía trước y đã có một lạch trời khó lòng vượt qua là Shiva Ma La, nếu như có thêm một Đậu Luân nữa, sợ là mình sẽ chẳng có lấy đến một vị trí trong lòng Khiên Na.
Nỗi sợ hãi này luôn như một u hồn bám riết bên rìa ý thức, y không muốn nhìn thẳng vào nó, bởi vì y có quá nhiều chuyện cần làm. Cho nên nỗi sợ hãi ấy cứ chầm chậm mọc rễ nảy mầm trong tiềm thức, từng bước xâm chiếm phòng tuyến tâm linh.
Y nhìn thấy Khiên Na ngửa đầu, một hơi cạn sạch chén rượu chấp niệm. Biết rõ chỉ là ảo giác, chỉ là lợi thế để tạo áp lực lên tinh thần mình, y lại vẫn cảm nhận được nỗi khủng hoảng như lửa thiêu rực bất chợt bốc cháy trong lồng ngực. Y nhắm tâm nhãn lại, ngưng thần tĩnh khí, dùng tinh thần lực mạnh mẽ của bản thân va vào vòng cầm cố tinh thần của Tử Vi Thượng Đế ở xung quanh, chẳng mấy chốc, bốn vách tường của gian phòng bắt đầu xuất hiện vết nứt, thế giới rung chuyển dữ dội, lảo đà lảo đảo.
Trong chớp nhoáng, một luồng áp lực nặng nề đến từ viễn cổ và vĩnh hằng giáng xuống từ trên không trung, một bức tường sắt vô hình nện mạnh lên bả vai y. Đó là sức mạnh từ trượng Thấp Bà.
Ba Tuần nỗ lực trụ vững, chỉ thấy cảnh tượng bốn phía đã thay đổi. Y và Khiên Na đang đứng giữa một bãi đổ nát thê lương xưa cũ trên nhân gian, bóng của những rặng núi xa vời vợi chung quanh trông từa tựa những vết mực trầm tĩnh loang ra trên nền khói mây, dã mạn thanh đằng, sơn hoa ngải vu, như một tấm chăn màu xanh lục trùm lên gỗ đá đã từng thuộc về những căn nhà và kiến trúc, nở ra tân sinh hoa lệ trên những thi thể đó. Nơi này chính là cảnh tan hoang năm xưa, phế tích thành Đồng Lư bị Tần Tang phá hủy.
Khiên Na chậm rãi xoay người, đôi mắt mờ mịt đảo qua y, lại phảng phất như chẳng hề nhìn thấy y. Từ cặp mắt màu vàng óng dần dần chảy ra những giọt lệ máu, quấn quýt với những hoa văn màu xanh trên mặt, trở nên thê thảm dị thường. Ba Tuần đau xót trong lòng, song lại vẫn không mở miệng. Y biết một khi mở miệng, mình sẽ càng chìm sâu hơn vào trong ảo cảnh.
Thời gian trôi trong ảo cảnh khác với bên ngoài, y nán lại đây càng lâu, ảnh hưởng phải chịu cũng sẽ càng trầm trọng, kết cục sẽ là không phân biệt được hiện thực và tuyệt cảnh trong ảo cảnh, rất có thể sẽ bị Tử Vi Thượng Đế triệt để diệt trừ.
Khiên Na lảo đảo tìm kiếm trong phế tích, như một đứa trẻ lạc mất đường về nhà, biểu cảm kinh hoàng trên mặt làm lòng người đau đớn, mãi đến tận khi có người gọi tên Khiên Na.
“Tần Tang —— Tần Tang —— “
Khiên Na bỗng quay người lại, lập tức nhìn thấy bên trong bụi hoa dại vàng rực là một người đàn ông có khuôn mặt mơ hồ đang mặc ngân giáp.
Rõ ràng không thấy rõ khuôn mặt, Ba Tuần lại vẫn có thể cảm nhận được hắn đang mỉm cười.
Ba Tuần nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Khiên Na, không muốn nhìn cặp người yêu kiếp trước xuyên qua ngàn năm gặp lại nhau lần nữa như thế nào. Song dẫu vậy, cảnh tượng ấy vẫn sẽ hiện lên trong đầu y. Y không thể nào nhắm mắt lại, như thể ở bên trong ảo giác này, mí mắt của y đã biến thành trong suốt hoàn toàn. Y thấy ánh sao đã từng thuộc về mình rực cháy trong mắt Khiên Na. Y dùng sức giãy giụa mạnh hơn, thần lực mênh mông trong cơ thể tuôn trào ra ngoài như dung nham.
Mà lúc này, ở ngoài hiện thực, quanh thân hai người họ đều tỏa ra chùm sáng chói mắt đủ để che chắn hết cả thân hình. Ánh sáng của Tử Vi Thượng Đế thoáng tối đi, khóe môi chảy ra một dòng máu tươi, nhưng hắn ổn định tinh thần của mình rất nhanh, rồi tiếp tục thôi thúc trượng Thấp Bà, khiến năng lực của vị sinh thiên kia kết hợp với thần lực của mình, gia trì lẫn nhau.
Ba Tuần cảm giác cầm cố đã buông lỏng trong phút chốc, thế nên càng muốn cố gắng tránh thoát hơn.
Lúc này y nhìn thấy Khiên Na đang ôm Đậu Luân ngẩng đầu lên, nói một cách lạnh lùng với mình, “Ngươi ở đây làm gì, ta không cần ngươi nữa.”
Ba Tuần niêm phong lại nhận thức của trái tim mình, khóa chặt tình cảm của mình lại, không cho câu nói bén nhọn kia gây nên bất cứ dao động nào. Y nỗ lực suy nghĩ tới những người khác, những chuyện khác, nhưng càng không muốn nghĩ tới một người, người này sẽ càng nhiều lần bám chặt lấy, hiện lên trong đầu.
Giọng nói của Khiên Na vang vọng rõ ràng trong đầu y như ma chú, “Ngươi luôn miệng nói muốn cho ta hạnh phúc, thế nhưng thứ ngươi thực sự muốn… là điều này đúng không?”
Có khác biệt vi diệu với giọng nói trầm thấp thanh lãnh mọi ngày của Khiên Na, từng tia hơi ấm tan chảy tựa như những con rắn bé nhỏ bơi vào trong tai, gãi thổi mạnh vào lục phủ ngũ tạng. Ngay tức thì, y cảm nhận được một cánh tay lành lạnh đang dao động trên vai trên cổ mình.
“Ta biết, từ rất lâu trước đây, ngươi đã bắt đầu làm rất nhiều chuyện quá đáng với ta ở trong đầu mình. Không phải ngươi đã nói ta là của ngươi sao? Tại sao lại phải nhẫn nhịn?”
Kèm theo câu ma chú này, đủ mọi ảo tưởng hắc ám bị y đè nén sâu trong nội tâm, không dám nói ra với người ngoài, cũng bắt đầu hiển hiện rõ ràng trong đầu.
Y nhìn thấy cả người Khiên Na Ma La trần trụi, hai tay bị treo cao trên đỉnh đầu, thân thể màu xanh với những đường nét cơ bắp thon dài cường tráng mỹ lệ hiện lên trước mặt y mà không có gì che chắn. Trên thân thể phủ kín vẩy ngược và vết sẹo uốn lượn những dòng máu đỏ tía, hình thành nên tương phản mê hoặc mà chói lọi với làn da màu xanh lam của Khiên Na. Y nhìn thấy Khiên Na tựa như gân mỏi lực kiệt mở mắt ra, nhìn ánh mắt của Khiên Na nửa là sợ hãi, nửa là mong đợi, giữa hai bờ môi hé mở rỉ ra những tiếng thở dốc như rên rỉ.
Ba Tuần chỉ cảm thấy một luồng khô nóng khó có thể chống cự tràn ngập quanh thân, tu vi đại loạn, đến ngay cả nguồn sức mạnh đang trụ vững trượng Thấp Bà cũng suýt nữa phá công. Y hoảng loạn nỗ lực chặt đứt tâm tư, lại không tóm được trọng điểm.
“Ta vốn còn tưởng rằng ngươi chân tâm chân thành với ta, nhưng xem ra, ngươi xấu xa đến mức làm người ta ghê tởm!”
Rõ ràng là một câu trách cứ, lại hàm chứa ý tứ trêu đùa. Ba Tuần không hiểu sao lại nhớ tới thuở còn niên thiếu, y chạy đến nhân gian mê hoặc Phật tu đạo, hóa thành mỹ nữ quyến rũ nhất thế gian đi khiêu khích Phật, mà Phật lại không hề động tâm, còn dùng ánh mắt tán thưởng thản nhiên để nhìn y.
Có lẽ hiện giờ mình không nên trốn tránh, mà phải nhìn thẳng vào nó.
Cho nên y hít sâu một hơi, rồi mở tâm nhãn ra, để cho nó đấu đá lung tung, không cố ý kiểm soát nữa.
Y vừa mới thả lỏng, đủ loại ý niệm đã tức thì xẹt nhanh qua như nước chảy, người trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ. Yên tĩnh một lần nữa trở về trong nội tâm, ngay khi y đang tập trung tinh lực, định lại một lần nữa xung kích tầng cầm cố đang đặt chung quanh người mình, lại bỗng nghe thấy tiếng kêu khóc thê thảm.
Y rùng mình, xoay người lại, phát hiện ra mình đã đi vào bên trong tiên cung Ma Ha Ca Diếp mà mình đã từng sinh sống một kiếp, mà bên dưới chín lớp màn hoa, giữa đệm chăn quay cuồng như sóng cuộn là một bóng người đen vàng gầy dơ xương tựa như xác khô. Mái tóc hoa râm rối bù xõa xượi uốn lượn trên gối đêm, cặp mắt sợ hãi mà trống rỗng nhìn thẳng chằm chằm vào y, đôi môi khô quắt chầm chậm mở ra, từ trong cổ họng nhỏ gầy phát ra tiếng rít gào khàn đặc.
Ba Tuần bất giác bịt hai tai lại, hai mắt trợn to.
Đây là dáng vẻ trước lúc lâm chung của mẹ nuôi y, Cửu Thiên Huyền Nữ.
Khi đó y còn quá nhỏ tuổi, cũng giống như bây giờ, cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng với dáng vẻ hiện tại của vị nữ thần đã từng hoa mỹ cao quý.
Cửu Thiên Huyền Nữ vươn bàn tay khô gầy như móng gà, một ngón tay chĩa thẳng vào y, móng tay vừa nhọn vừa dài, như thể đã đào móc vào bùn đất bẩn thỉu nhất, nàng dùng cặp mắt chất chứa oán hận nhìn chằm chằm vào y, nói với y rằng, “Ngươi là nỗi nhục của thiên đình! Ngươi là đứa con bất hiếu! Ngươi làm bẩn danh dự vườn Ma Ha Ca Diếp của chúng ta, ban đầu ta không nên nuôi dưỡng ngươi!”
Ba Tuần muốn phản bác, muốn nói với mẹ nuôi mình rằng, ban đầu y muốn làm tất cả những việc này đều là bởi vì nàng.
Y không muốn để mẹ nuôi mình phải chịu khổ ở địa ngục, cho dù nàng có chuyển sinh thành ác quỷ có hình hài khủng khiếp, y cũng vẫn coi nàng là mẫu thần mình kính yêu nhất. Y nguyện độ tận chúng sinh trong địa ngục, chính vì nàng cũng là một trong những chúng sinh đó.
Nhưng y vẫn không thể mở miệng ra. Y tự nói với mình hết lần này tới lần khác, không thể động chấp niệm, chỉ cần ý niệm đi sai một bước, Tử Vi Thượng Đế sẽ triệt để phá tan được mọi bình phong bên trong đầu mình. Đến khi đó, thất tình sẽ hỗn loạn, y thậm chí còn có nguy cơ rơi vào điên cuồng. Y thấy mẫu thần đang bò về phía mình, song chỉ an tâm tĩnh khí, không ngừng im lặng đọc thầm Kinh Kim Cương, nhắc nhở mình rằng tất cả đều chỉ là cảnh trong mơ.
Một chớp mắt thoáng qua, trước mặt y lại xuất hiện một mảnh đất khô cằn lan tràn đến tận chân trời, trên mặt đất chất đầy từng lớp thi hài của nhân loại. Những chân tay cụt què cùng nội tạng, ruột dạ dày ướt nhẹp quấn vào nhau, mục rữa biến thành màu đen, khó có thể nhận biết, mùi tanh tưởi xông trời bốc lên giữa không khí mang độc, muỗi ruồi vù vù, con quạ bay quanh, mà dưới phông nền trời đỏ như máu, mấy chục con quỷ hình hài kinh khủng đang nằm trên mặt đất, nhặt lên tay chân nhân loại há miệng gặm cắn.
“Đều là lỗi của ngươi…” Bên chân y, một người đã không còn nửa thân dưới, ổ bụng chảy đầy máu me và nội tạng đột nhiên tóm lấy chân y, con ngươi vẩn đục căm hận nhìn gắt gao vào y, “Ngươi chỉ biết cứu những ác đồ ở địa ngục, lại sát hại những nhân loại vô tội như chúng ta!!! Ngươi là ác ma!!!”
Ba Tuần chỉ cảm thấy ý chí mình đã bị dồn đến rìa tan vỡ, y không thể bất động nhìn vào tất cả những gì một tay mình tạo thành, cảnh tượng sinh linh lục đạo cộng sinh hòa hợp trong ý nghĩ của y không bao giờ xuất hiện, là y đã thả ra những sinh linh tà ác cần phải bị trừng phạt vì tội nghiệt kiếp trước của mình.
Không… Không phải như vậy. Đây là hình ảnh trong đầu Thái Hạo, đây là hình ảnh mà Tử Vi Thượng Đế hi vọng y nghĩ như vậy. Nhân loại cũng không hẳn vô tội như vậy, mức độ vặn vẹo của mệnh hồn đa số bọn họ đều không phân cao thấp với ác quỷ địa ngục, tuyệt đối không phải những sinh linh nhu nhược tay không tấc sắt. Mà đa số ác quỷ ở địa ngục cũng không phải là hạng đơn thuần chỉ có ác độc.
Tâm tư trong đầu dần dần sáng tỏ, y bão nguyên thủ nhất, tâm linh tỉnh táo. Tử Vi Thượng Đế hết lần này tới lần khác đều không thể nào dao động được tinh thần của y, giờ khắc này đã bắt đầu mệt mỏi, nguồn sức mạnh cầm cố lấy y cũng bắt đầu chập chờn. Trong tai Ba Tuần bắt đầu vang vọng tiếng chuông Dẫn Hồn Linh, thần lực trong cơ thể y bắt đầu không ngừng lưu chuyển, nhanh chóng hình thành nên vòng sáng quay quanh người, không ngừng xung kích vào bức bình phong đang bao khỏa tinh thần mình. Ba Tuần đọc thầm chú văn, ngửa đầu hét dài một tiếng, một chùm cường quang bắn ra từ miệng, nhoắng cái đã xé rách phông nền trời đỏ như máu đó.
Tử Vi Thượng Đế lảo đảo lùi về sau, gần như ngã xuống đất, mà Ba Tuần thì lại mở hai mắt ra.
Y thắng rồi!
Nhưng còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ, y đã nhìn thấy một cảnh tượng làm cho máu trong người đông cứng lại.
Khiên Na Ma La mặc nhân thân đang bị hai thiên binh áp giải, mà Trường Canh tinh quân thì lại cười lạnh nhìn y, rút thanh trường kiếm của một tên thiên binh bên cạnh ra.
“Đây chính là ác quỷ ngươi trân trọng nhất?”
“Đừng…” Ba Tuần chỉ kịp hét lên đúng một chữ này, đã thấy thanh trường kiếm thiên đạo nóng rực này đâm xuyên thấu lồng ngực Khiên Na.
Khiên Na sợ hãi tuyệt vọng nhìn y, như thể nhất thời vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Gã chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy vết thương nóng rát đang rực cháy trên người mình, dòng máu màu đỏ tía bắt đầu chảy ra từ thất khiếu.
Khiên Na kêu lên thảm thiết trước mặt Ba Tuần, không biết là đang cầu cứu hay chỉ đơn giản là kêu khóc vì quá đau đớn. Không lâu sau, vết thương trên ngực bắt đầu bốc cháy liệt hỏa, cấp tốc cắn nuốt lấy cả thân thể.
Ba Tuần đã quên mất tất cả. Cơn ác mộng tựa như đã từng có này vậy mà lại xảy ra một lần nữa.
Y quên mất mình đang ở nơi nào, lảo đảo ngã gục xuống nơi Khiên Na bị đốt thành tro bụi, tay lần mò giữa đống than tro đen đúa một cách vô ích. Nhưng y chỉ tìm thấy một viên nhiếp hồn châu… nhiếp hồn châu của Khiên Na.
“Nơi có ngươi thì sẽ có tử vong và giết chóc. Ngươi xem, ngay đến cả người ngươi yêu nhất cũng bị ngươi hại chết.” Trường Canh tinh quân cười khinh bỉ, “Uổng ngươi tự xưng là Đệ Lục Thiên Ma, lại không bảo vệ được ngay cả người mình yêu.”
Bộ não trống rỗng của Ba Tuần bị xé ra một vết rách chảy máu dầm dề, hai dòng huyết lệ chảy xuống từ cặp mắt. Y cuộn tròn mình lại, đột nhiên phát ra tiếng gào thét như dã thú.
“Sư phụ!!!!”
Phút chốc, bình phong vỡ vụn, ý thức của Ba Tuần rơi vào vực sâu không đáy…
………………………
Lòng Khiên Na đột nhiên nhói lên đau đớn, trong tai tựa như quanh quẩn một tiếng hét thảm, gã lập tức hiểu ra Ba Tuần đã xảy ra chuyện rồi!
Chẳng nhẽ là… bọn họ thật sự đã hành hình?!
Nội tâm Khiên Na tức thì rối bời. Cùng lúc đó, phương xa lóe lên những tia chớp cường liệt, tầng mây khuấy động, mặt đất rung chuyển. Thiên binh Ly Hận Thiên trông coi bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lực chú ý cũng lập tức bị dời sang nơi khác.
Khiên Na biết mình không thể đợi thêm nữa, gã nói với Tạ Vũ Thành, “Ta muốn đi ra!”
Tạ Vũ Thành còn chưa kịp ngăn cản, đã cảm thấy cả người mình nhẹ bỗng, có thứ gì đã thoát ra trong chớp nhoáng. Khiên Na mất đi sự che chở từ tiên thân chỉ cảm thấy cả người đau xót như rơi xuống vạc dầu, mỗi một tấc da dẻ đều như thể bị roi vụt. Nhưng gã không có nhiều thời gian, khi những thiên binh kia lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy một nhân loại tỏa ra quỷ khí đang đứng trước mặt bọn họ, nhất thời không phản ứng được ngay vì quá ngạc nhiên.
Khiên Na lấy từ trong lồng ngực ra một thứ gì đó được bọc trong vải, giật mạnh miếng vải xuống, lộ ra hai mảnh vẩy tương liễu màu đen. Gã hét lên, “Tạ Vũ Thành, các ngươi tránh ra!”
Nói rồi, gã liền ném mạnh miếng vẩy kia xuống dưới chân hai thiên binh.
Tích tắc rơi xuống đất, mảnh vảy cũng mở tung ra, mà thứ vật chất đỏ như máu vốn bị kẹp bên trong tiếp xúc với địa khí dồi dào vô tận của Ly Hận Thiên cũng lập tức sinh trưởng như bạo phát, chỉ phút chốc đã có vô số những thứ từa tựa mạng nhện máu có được sinh mệnh tức thì tham lam bọc lấy ba thiên binh Ly Hận Thiên kia. Chỉ thấy những thiên binh kia la hét thảm thiết, lộ ra vẻ không dám tin mà chẳng mấy chốc đã bị hấp thu cắn nuốt.
Hồn kết được ăn thiên nhân sinh trưởng càng nhanh hơn, thoáng cái đã trở thành một thứ có hình trụ cao hơn một người. Mà từ đằng xa lại có tới hàng trăm hàng ngàn thiên binh đang lao về phía bọn họ.
Giờ khắc này, ánh mắt Khiên Na bắn ra sát ý uy nghiêm đáng sợ nhất, tiếng kêu thảm thiết của Ba Tuần đã dập tắt mọi từ bi của gã đối với kẻ địch, gã không thể chịu đựng được chuyện có người lại dám làm tổn thương đến Nhan Phi của gã.
Gã sẽ bắt bọn họ phải trả giá thật lớn.