Chương : 21
Quan hệ giữa Thanh Hồng Vô Thường không đơn giản chỉ là hợp tác trong công việc, thông thường giữa Thanh Hồng Vô Thường được chọn lựa nếu như có sinh ra sự ăn ý, sẽ có thể triển khai một loại cộng tình thuật. Sau khi thuật thành, ngũ giác của hai người có thể tương thông mười hai canh giờ, nói một cách khác, thứ Thanh Vô Thường nghe thấy, Hồng Vô Thường cũng có thể nghe thấy. Thứ Hồng Vô Thường nhìn thấy, Thanh Vô Thường cũng có thể nhìn thấy.
Cho nên, kế hoạch của Đàn Dương Tử là cùng Nhan Phi triển khai cộng tình thuật, rồi đưa Nhan Phi vào trong giấc mộng của vị Thẩm công tử kia. Như vậy là Đàn Dương Tử sẽ có thể chỉ đạo được Nhan Phi áp ác niệm của Thẩm công tử vào sâu trong ký ức dưới tình huống không làm mình bị thương, chôn sâu ác niệm xuống để bản thân khống chế. Đồng thời, nếu như Nhan Phi có gặp phải nguy hiểm gì đó, gã cũng có thể chỉ đạo Nhan Phi lui lại, thậm chí đến giải cứu đúng lúc.
Chỉ có điều, cộng tình thuật là một loại phép thuật hết sức thân mật giữa vô thường, chỉ có thể sử dụng cùng người thân thiết nhất của mình. Còn gã đã không dùng phép thuật này hơn ba trăm năm. Kể cả mấy chục năm cuối cùng Shiva Ma La còn sống, bọn họ cũng không hề dùng.
Nhưng hiện giờ, gã lại muốn cùng thiếu niên loài người chưa đầy hai mươi tuổi này sử dụng?
Trước tiên, không bàn tới chuyện việc này nếu như bị truyền đi liệu có rước lấy lời nói bóng gió gì đó không, nếu như độ ăn ý giữa bọn họ không đủ, căn bản sẽ không thể thành công.
Đàn Dương Tử suy nghĩ mãi, mới nói cho Nhan Phi về tính đặc thù của pháp thuật kia, đồng thời nói cho y biết, “Nếu như con không muốn thì thôi, ta sẽ bẩm tấu lên Phong Đô, bảo bọn họ phái Hồng Vô Thường khác đến. Vốn là tính mạng nhân loại cũng không nằm trong phạm vi chúng ta cần cân nhắc, chúng ta chỉ phụ trách bắt quỷ về địa ngục, với điều kiện không quấy rầy trật tự nhân gian mà thôi.”
Ai ngờ Nhan Phi nghe xong vậy mà mặt mày mừng rỡ, “Sư phụ! Ngươi nguyện ý cùng con dùng cộng tình thuật?! Có thật không?!”
Đàn Dương Tử bị vẻ hưng phấn của y làm cho sợ hết hồn, chần chừ đáp, “Ừm… Như vậy mới có thể chỉ dẫn con làm thế nào trong mơ.”
Nhan Phi lập tức nhào tới ôm lấy eo Đàn Dương Tử, “Sư phụ, người thật là tốt với con! Con nguyện ý nguyện ý nguyện ý!”
Đàn Dương Tử đã lâu không bị y ôm như vậy, nói chính xác là đã lâu không bị bất cứ người nào ôm lấy, trong thoáng chốc lại có chút bối rối, dùng sức rút một cánh tay ra, đẩy lên trán Nhan Phi làm cho đầu y ngoẹo cả đi, “Nói chuyện thì nói nghiêm túc! Thế này còn ra thể thống gì!”
Nhan Phi lại vẫn cứ ôm chặt không buông tay, “Sư phụ, con vui mà! Lúc đọc được cộng tình thuật trong sách con đã muốn cùng người dùng rồi! Thế nhưng trước giờ người chẳng bao giờ chịu đồng ý!”
“Phí lời! Đây là thứ có thể tùy tiện dùng sao? Đây là phép thuật chỉ có thể sử dụng giữa Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường!”
“Sư phụ, con chính là Hồng Vô Thường của người mà!”
“Con?” Đàn Dương Tử cười nhạo một tiếng, “Con còn non lắm.”
Nhan Phi lần này không cố nữa, buông eo sư phụ ra, nghiêm túc nhìn vào hai mắt Đàn Dương Tử, “Sư phụ, con không còn nhỏ nữa. Con cái nhà người khác đến tuổi như con đều đã cưới vợ sinh con rồi.”
Đàn Dương Tử vừa cầm Trảm Nghiệp Kiếm từ trên bàn sang, dùng khăn vải lau chùi, vừa nói không hề để ý, “Qua sinh nhật con tháng sau, con cũng mới chỉ có hai mươi. Con có biết sư phụ đã sống bao lâu rồi không? Ở trong mắt ta, con mãi mãi chỉ là thằng nhóc con.”
Nhan Phi biết mình có nói gì cũng đều vô dụng, y sớm muộn gì cũng sẽ dùng hành động để chứng minh với sư phụ, y đã là một người đàn ông đáng tin cậy đáng để sư phụ dựa dẫm.
Cộng tình thuật cần thiết hai người Thanh Hồng Vô Thường ngồi đối diện nhau ở một nơi yên tĩnh, bốn phía phải bày trận pháp dùng máu hồ điệp Nam Hải vẽ thành. Trên người Đàn Dương Tử tuy không có máu hồ điệp Nam Hải, thế nhưng gã lấy ra được một bình từ trong nhà Đạt Tát Ma La, liền dùng tạm. Gã khóa kỹ cửa, vẽ trận pháp rắc rối bằng chữ địa ngục xuống sàn nhà đông sương phòng xong, liền tự mình ngồi ngay ngắn trong trận pháp, nói với Nhan Phi rằng, “Con vào đi.”
Nhan Phi vội vã ngồi xuống trước người Đàn Dương Tử, hai người ngồi mặt đối mặt. Đàn Dương Tử khoát tay, thanh Trảm Nghiệp Kiếm kia như thể có cảm ứng bay tới tay gã. Gã liếc mắt nhìn Nhan Phi, sau đó liền xẹt lưới Trảm Nghiệp Kiếm lên tay trái mình, máu tươi nhất thời thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống. Nhan Phi cũng đưa tay ra, để Đàn Dương Tử vạch trên tay y một vết. Sau đó hai người úp tay vào nhau, dòng máu trên vết thương giao hòa, từng cơn đau nhói từ lòng bàn tay lan tràn ra toàn thân.
Đàn Dương Tử nhìn về phía Nhan Phi, “Tới lượt con.”
Nhan Phi ngưng tụ tinh thần, tuy rằng Dẫn Hồn Linh kia không được luyện thành từ mệnh hồn của y, nhưng y đã dùng lâu như vậy, giữa hai bên cũng đã có cảm ứng. Dẫn Hồn Linh cảm ứng được triệu hoán từ y liền bay lên trời, không ngừng xoay quanh trên đầu hai người họ, phát ra từng tràng tiếng chuông có nhịp điệu. Lúc này, Đàn Dương Tử bỗng nhiên nói, “Lần này cộng tình, con có thể sẽ trong nháy mắt nhìn thấy một phần chân thân của ta. Rất nhiều người đều không thể chịu đựng được bộ dạng chúng sinh trong địa ngục, giờ con hối hận vẫn còn kịp.”
Trên mặt Nhan Phi lại không hề có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, trái lại dường như còn hết sức hưng phấn, “Sư phụ, người đừng lo lắng, gan con lớn mà!”
Đàn Dương Tử vẫn có vài phần thấp thỏm. Gã sợ… sợ Nhan Phi nhìn thấy bộ dạng chân chính của gã xong, sẽ sợ gã.
Dưới địa ngục, kẻ sợ gã cũng không ít, gã cũng hi vọng như vậy, dù sao thì chỉ có như vậy mới không bị bắt nạt, đây là kinh nghiệm gã đã dùng vô số năm tháng để học được. Nhưng Nhan Phi lại không giống như vậy…
Mà mặt khác, gã lại ân ẩn hi vọng muốn biết được sau khi nhìn thấy bộ dạng chân chính của mình, Nhan Phi sẽ có phản ứng gì.
Nhan Phi niệm thần chú Đàn Dương Tử dạy cho y, tiếng chuông kia từ từ hóa thành một luồng sương mù mịt mờ, bao phủ hai người họ bên trong. Hai người đều nhắm mắt lại, lòng bàn tay dán chặt vào nhau bắt đầu dâng lên xúc cảm tê dại kỳ dị, máu trên lòng bàn tay dường như cũng đang nỗ lực chui vào thân thể của đối phương, rục rà rục rịch.
Trong làn sương mù, Nhan Phi cảm giác cả người mình đều nhẹ bẫng. Y biết đó là bảy phách của mình đã chậm rãi rời khỏi thân thể. Không giống với mệnh hồn sống mãi bất diệt, bảy phách chỉ là khởi động tâm niệm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục kết hợp với nhau tạo thành, nếu như người chết rồi, bảy phách sẽ tản ra bên trong trời đất, không tìm lại được. Nhưng bởi vì Thanh Vô Thường như Đàn Dương Tử không có mệnh hồn, bảy phách của bọn họ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, tích tụ lại là có thể nhìn thấy được tướng mạo dưới địa ngục của đối phương, kể cả không chuẩn xác hoàn toàn, nhưng cũng phải đến tám chín phần mười.
Nhan Phi bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh căm vây tới từ bốn phương tám hướng. Luồng khí lạnh này là lạnh từ trong ra ngoài xuyên thấu cốt tủy, khiến mỗi một cọng tóc gáy trên người đều run rẩy dựng thẳng. Đến kế đó chính là một luồng khí tức tàn ác dơ bẩn đang lăm le mà đến, trong lỗ mũi tràn ngập mùi vị khô cạn huyết tinh, phảng phất như có thứ gì đó đáng sợ đang giang đôi cánh thịt trong bóng tối.
Nhan Phi từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt lại làm y gần như nghẹt thở.
Người trước mặt y vừa có vẻ là Đàn Dương Tử, vừa có vẻ không còn là Đàn Dương Tử nữa. Thân hình của sư phụ trở nên càng cao lớn nguy nga hơn, trên làn da xanh lan tràn hoa văn như những mạch máu màu lam đậm, những đường dây mảnh lan từ khóe mắt xuống dưới, phảng phất như đang khóc, đường viền khuôn mặt cũng tương xứng với vóc người, mà đường nét lại càng thâm thúy cứng rắn hơn, đôi mắt vàng như thể phát sáng được trong bóng tối, bên trong con ngươi dài nhỏ ngậm đầy tà khí và mỏi mệt sâu không thấy đáy. Giữa hai bờ môi mỏng, có răng nanh sắc bén nhô ra từ khóe môi, hai má, xương gò má và trên trán mọc nhiều mảnh vẩy lấp lánh ánh xanh như ngọc. Mà từ trong mái tóc bạc trắng, một cặp sừng uốn lượn mọc ra gần huyệt thái dương, trên sừng chồng chất vết thương, dính đầy vết máu.
Nửa người trên của người gần như trần trụi, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc cùng với đường thắt lưng căng chặt, mà trên cổ, trên bả vai, trên lưng, trên eo đều phủ kín loại vảy xanh kia, chỉ là trong số những mảnh vảy đó có không ít vảy ngược, hiển nhiên là đã từng bị thương nghiêm trọng, sau khi khép lại tạo thành từng mảng vảy ngược có hình dạng như hoa sen nhô ra ngoài, mà ở những chỗ không mọc vảy cũng có không ít vết thương dữ tợn chằng chịt, tựa hồ đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền không biết dùng xương thứ gì tạo thành, một tấm bao bố thật dài quấn lấy đôi chân cường tráng thon dài, bởi vì dính quá nhiều vết máu mang màu sắc khác nhau nên đã không thể thấy rõ màu sắc vốn có, trên eo đeo không ít trang sức tương tự như dây chuyền bảo thạch và xương cốt, làm người ta hoài nghi không biết có phải là chiến lợi phẩm gỡ từ thi thể những con quỷ khác xuống hay không.
Hai chân của người trần trụi, lòng bàn chân cũng phủ kín vảy, tay chân đều mọc ra móng nhọn sắc bén như loan đao, trên đốt ngón tay cũng mọc lên xước măng rô sắc bén. Mà trong hai lòng bàn tay to lớn hơn lòng bàn tay nhân loại của người có mọc một cái miệng hình tròn, sau khi há ra là có nhìn thấy từng vòng răng nanh xoáy tròn, chính giữa là một cái lưỡi thật dài màu đỏ tím đang mơ hồ khuấy động.
Sau lưng người mọc ra mấy mạch máu tinh tế nổi xước măng rô, nối với thanh Trảm Nghiệp Kiếm cách đó không xa. Nhìn kỹ mới biết thanh Trảm Nghiệp Kiếm cũng không phải được rèn từ đồng, mà là từ tầng tầng lớp lớp mạch máu đang chảy dòng chất lỏng màu đỏ đó bện thành.
Chẳng trách Đàn Dương Tử có thể tùy tâm sở dục thao túng Trảm Nghiệp Kiếm, thậm chí cách nhau rất xa cũng có thể khống chế được. Thì ra thanh kiếm này vốn mọc ra từ thân thể người. Nhìn vào vết thương vẫn còn mới sau lưng, hình dáng tương tự với kiếm, thanh kiếm này vậy mà lại là cắm trong thân thể.
Đàn Dương Tử hiển lộ hết quỷ thân nguy nga đứng trước mặt y, mái tóc bạc dài như bay múa phía sau như linh xà, khủng bố mà lại mang theo một vẻ đẹp quỷ dị. Nhan Phi nhìn chăm chú không chớp mắt, như mê như say, mãi đến tận quỷ thể kia đột nhiên làm ra bộ mặt hung ác, mở to miệng, lộ ra hàm răng sắc bén quay về phía y, y mới rốt cuộc lấy lại được tinh thần vì sợ hãi theo bản năng, không nhịn được quay người định chạy trốn. Nhưng thắt lưng lại đột nhiên bị cái lưỡi vươn ra từ lòng bàn tay quấn lấy. Y nghe thấy Đàn Dương Tử cười lạnh bên tai, “Giờ biết sợ chưa?”
Nhan Phi lúc này mới ý thức được, mình vậy mà lại vì sợ hãi theo bản năng rồi chống cự hòa bảy phách của mình với bảy phách của Đàn Dương Tử. Y vội vã thả lỏng thân thể mình, cười hơi lúng túng, xoay người lại nhìn quỷ thân mặt xanh nanh vàng của Đàn Dương Tử, “Sư phụ, con xin lỗi, vừa nãy là phản ứng theo bản năng…”
Đàn Dương Tử thở dài một tiếng, xoay cặp mắt vàng sang nơi khác, “Sợ sệt là bình thường, đây là lỗi của ta, không nên để cho con nhìn thấy chân thân của ta. Việc này vẫn cứ thôi đi, nếu như con cộng tình với ta, con sẽ cảm nhận được ngũ giác lục xúc của ác quỷ, nếu chỉ nhìn thôi đã làm con sợ, đến lúc ngũ giác liên thông chỉ e con sẽ không chịu nổi.”
Nhan Phi nhìn ra được trên khuôn mặt không cảm xúc của Đàn Dương Tử tựa như có lẫn một phần thất vọng, nghĩ thầm chẳng lẽ là vẻ mặt kinh sợ của mình vừa nãy đã làm cho sư phụ đau lòng? Y vội vàng nói, “Sư phụ, con không sợ! Con cảm thấy hiện giờ người vô cùng đẹp! Vừa nãy con xem mà ngây ngẩn luôn!”
Đàn Dương Tử dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào thân hình hư huyễn của thiếu niên được bảy phách tạo thành trước mặt…
Vô… cùng đẹp? Đây là hình dung kiểu quỷ gì?
Tuy rằng quỷ thân của gã cũng xem như gần với loài người, mà dù sao cũng không thể dùng chữ “đẹp” để hình dung được chứ…
Cho nên, kế hoạch của Đàn Dương Tử là cùng Nhan Phi triển khai cộng tình thuật, rồi đưa Nhan Phi vào trong giấc mộng của vị Thẩm công tử kia. Như vậy là Đàn Dương Tử sẽ có thể chỉ đạo được Nhan Phi áp ác niệm của Thẩm công tử vào sâu trong ký ức dưới tình huống không làm mình bị thương, chôn sâu ác niệm xuống để bản thân khống chế. Đồng thời, nếu như Nhan Phi có gặp phải nguy hiểm gì đó, gã cũng có thể chỉ đạo Nhan Phi lui lại, thậm chí đến giải cứu đúng lúc.
Chỉ có điều, cộng tình thuật là một loại phép thuật hết sức thân mật giữa vô thường, chỉ có thể sử dụng cùng người thân thiết nhất của mình. Còn gã đã không dùng phép thuật này hơn ba trăm năm. Kể cả mấy chục năm cuối cùng Shiva Ma La còn sống, bọn họ cũng không hề dùng.
Nhưng hiện giờ, gã lại muốn cùng thiếu niên loài người chưa đầy hai mươi tuổi này sử dụng?
Trước tiên, không bàn tới chuyện việc này nếu như bị truyền đi liệu có rước lấy lời nói bóng gió gì đó không, nếu như độ ăn ý giữa bọn họ không đủ, căn bản sẽ không thể thành công.
Đàn Dương Tử suy nghĩ mãi, mới nói cho Nhan Phi về tính đặc thù của pháp thuật kia, đồng thời nói cho y biết, “Nếu như con không muốn thì thôi, ta sẽ bẩm tấu lên Phong Đô, bảo bọn họ phái Hồng Vô Thường khác đến. Vốn là tính mạng nhân loại cũng không nằm trong phạm vi chúng ta cần cân nhắc, chúng ta chỉ phụ trách bắt quỷ về địa ngục, với điều kiện không quấy rầy trật tự nhân gian mà thôi.”
Ai ngờ Nhan Phi nghe xong vậy mà mặt mày mừng rỡ, “Sư phụ! Ngươi nguyện ý cùng con dùng cộng tình thuật?! Có thật không?!”
Đàn Dương Tử bị vẻ hưng phấn của y làm cho sợ hết hồn, chần chừ đáp, “Ừm… Như vậy mới có thể chỉ dẫn con làm thế nào trong mơ.”
Nhan Phi lập tức nhào tới ôm lấy eo Đàn Dương Tử, “Sư phụ, người thật là tốt với con! Con nguyện ý nguyện ý nguyện ý!”
Đàn Dương Tử đã lâu không bị y ôm như vậy, nói chính xác là đã lâu không bị bất cứ người nào ôm lấy, trong thoáng chốc lại có chút bối rối, dùng sức rút một cánh tay ra, đẩy lên trán Nhan Phi làm cho đầu y ngoẹo cả đi, “Nói chuyện thì nói nghiêm túc! Thế này còn ra thể thống gì!”
Nhan Phi lại vẫn cứ ôm chặt không buông tay, “Sư phụ, con vui mà! Lúc đọc được cộng tình thuật trong sách con đã muốn cùng người dùng rồi! Thế nhưng trước giờ người chẳng bao giờ chịu đồng ý!”
“Phí lời! Đây là thứ có thể tùy tiện dùng sao? Đây là phép thuật chỉ có thể sử dụng giữa Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường!”
“Sư phụ, con chính là Hồng Vô Thường của người mà!”
“Con?” Đàn Dương Tử cười nhạo một tiếng, “Con còn non lắm.”
Nhan Phi lần này không cố nữa, buông eo sư phụ ra, nghiêm túc nhìn vào hai mắt Đàn Dương Tử, “Sư phụ, con không còn nhỏ nữa. Con cái nhà người khác đến tuổi như con đều đã cưới vợ sinh con rồi.”
Đàn Dương Tử vừa cầm Trảm Nghiệp Kiếm từ trên bàn sang, dùng khăn vải lau chùi, vừa nói không hề để ý, “Qua sinh nhật con tháng sau, con cũng mới chỉ có hai mươi. Con có biết sư phụ đã sống bao lâu rồi không? Ở trong mắt ta, con mãi mãi chỉ là thằng nhóc con.”
Nhan Phi biết mình có nói gì cũng đều vô dụng, y sớm muộn gì cũng sẽ dùng hành động để chứng minh với sư phụ, y đã là một người đàn ông đáng tin cậy đáng để sư phụ dựa dẫm.
Cộng tình thuật cần thiết hai người Thanh Hồng Vô Thường ngồi đối diện nhau ở một nơi yên tĩnh, bốn phía phải bày trận pháp dùng máu hồ điệp Nam Hải vẽ thành. Trên người Đàn Dương Tử tuy không có máu hồ điệp Nam Hải, thế nhưng gã lấy ra được một bình từ trong nhà Đạt Tát Ma La, liền dùng tạm. Gã khóa kỹ cửa, vẽ trận pháp rắc rối bằng chữ địa ngục xuống sàn nhà đông sương phòng xong, liền tự mình ngồi ngay ngắn trong trận pháp, nói với Nhan Phi rằng, “Con vào đi.”
Nhan Phi vội vã ngồi xuống trước người Đàn Dương Tử, hai người ngồi mặt đối mặt. Đàn Dương Tử khoát tay, thanh Trảm Nghiệp Kiếm kia như thể có cảm ứng bay tới tay gã. Gã liếc mắt nhìn Nhan Phi, sau đó liền xẹt lưới Trảm Nghiệp Kiếm lên tay trái mình, máu tươi nhất thời thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống. Nhan Phi cũng đưa tay ra, để Đàn Dương Tử vạch trên tay y một vết. Sau đó hai người úp tay vào nhau, dòng máu trên vết thương giao hòa, từng cơn đau nhói từ lòng bàn tay lan tràn ra toàn thân.
Đàn Dương Tử nhìn về phía Nhan Phi, “Tới lượt con.”
Nhan Phi ngưng tụ tinh thần, tuy rằng Dẫn Hồn Linh kia không được luyện thành từ mệnh hồn của y, nhưng y đã dùng lâu như vậy, giữa hai bên cũng đã có cảm ứng. Dẫn Hồn Linh cảm ứng được triệu hoán từ y liền bay lên trời, không ngừng xoay quanh trên đầu hai người họ, phát ra từng tràng tiếng chuông có nhịp điệu. Lúc này, Đàn Dương Tử bỗng nhiên nói, “Lần này cộng tình, con có thể sẽ trong nháy mắt nhìn thấy một phần chân thân của ta. Rất nhiều người đều không thể chịu đựng được bộ dạng chúng sinh trong địa ngục, giờ con hối hận vẫn còn kịp.”
Trên mặt Nhan Phi lại không hề có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, trái lại dường như còn hết sức hưng phấn, “Sư phụ, người đừng lo lắng, gan con lớn mà!”
Đàn Dương Tử vẫn có vài phần thấp thỏm. Gã sợ… sợ Nhan Phi nhìn thấy bộ dạng chân chính của gã xong, sẽ sợ gã.
Dưới địa ngục, kẻ sợ gã cũng không ít, gã cũng hi vọng như vậy, dù sao thì chỉ có như vậy mới không bị bắt nạt, đây là kinh nghiệm gã đã dùng vô số năm tháng để học được. Nhưng Nhan Phi lại không giống như vậy…
Mà mặt khác, gã lại ân ẩn hi vọng muốn biết được sau khi nhìn thấy bộ dạng chân chính của mình, Nhan Phi sẽ có phản ứng gì.
Nhan Phi niệm thần chú Đàn Dương Tử dạy cho y, tiếng chuông kia từ từ hóa thành một luồng sương mù mịt mờ, bao phủ hai người họ bên trong. Hai người đều nhắm mắt lại, lòng bàn tay dán chặt vào nhau bắt đầu dâng lên xúc cảm tê dại kỳ dị, máu trên lòng bàn tay dường như cũng đang nỗ lực chui vào thân thể của đối phương, rục rà rục rịch.
Trong làn sương mù, Nhan Phi cảm giác cả người mình đều nhẹ bẫng. Y biết đó là bảy phách của mình đã chậm rãi rời khỏi thân thể. Không giống với mệnh hồn sống mãi bất diệt, bảy phách chỉ là khởi động tâm niệm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục kết hợp với nhau tạo thành, nếu như người chết rồi, bảy phách sẽ tản ra bên trong trời đất, không tìm lại được. Nhưng bởi vì Thanh Vô Thường như Đàn Dương Tử không có mệnh hồn, bảy phách của bọn họ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, tích tụ lại là có thể nhìn thấy được tướng mạo dưới địa ngục của đối phương, kể cả không chuẩn xác hoàn toàn, nhưng cũng phải đến tám chín phần mười.
Nhan Phi bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh căm vây tới từ bốn phương tám hướng. Luồng khí lạnh này là lạnh từ trong ra ngoài xuyên thấu cốt tủy, khiến mỗi một cọng tóc gáy trên người đều run rẩy dựng thẳng. Đến kế đó chính là một luồng khí tức tàn ác dơ bẩn đang lăm le mà đến, trong lỗ mũi tràn ngập mùi vị khô cạn huyết tinh, phảng phất như có thứ gì đó đáng sợ đang giang đôi cánh thịt trong bóng tối.
Nhan Phi từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt lại làm y gần như nghẹt thở.
Người trước mặt y vừa có vẻ là Đàn Dương Tử, vừa có vẻ không còn là Đàn Dương Tử nữa. Thân hình của sư phụ trở nên càng cao lớn nguy nga hơn, trên làn da xanh lan tràn hoa văn như những mạch máu màu lam đậm, những đường dây mảnh lan từ khóe mắt xuống dưới, phảng phất như đang khóc, đường viền khuôn mặt cũng tương xứng với vóc người, mà đường nét lại càng thâm thúy cứng rắn hơn, đôi mắt vàng như thể phát sáng được trong bóng tối, bên trong con ngươi dài nhỏ ngậm đầy tà khí và mỏi mệt sâu không thấy đáy. Giữa hai bờ môi mỏng, có răng nanh sắc bén nhô ra từ khóe môi, hai má, xương gò má và trên trán mọc nhiều mảnh vẩy lấp lánh ánh xanh như ngọc. Mà từ trong mái tóc bạc trắng, một cặp sừng uốn lượn mọc ra gần huyệt thái dương, trên sừng chồng chất vết thương, dính đầy vết máu.
Nửa người trên của người gần như trần trụi, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc cùng với đường thắt lưng căng chặt, mà trên cổ, trên bả vai, trên lưng, trên eo đều phủ kín loại vảy xanh kia, chỉ là trong số những mảnh vảy đó có không ít vảy ngược, hiển nhiên là đã từng bị thương nghiêm trọng, sau khi khép lại tạo thành từng mảng vảy ngược có hình dạng như hoa sen nhô ra ngoài, mà ở những chỗ không mọc vảy cũng có không ít vết thương dữ tợn chằng chịt, tựa hồ đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền không biết dùng xương thứ gì tạo thành, một tấm bao bố thật dài quấn lấy đôi chân cường tráng thon dài, bởi vì dính quá nhiều vết máu mang màu sắc khác nhau nên đã không thể thấy rõ màu sắc vốn có, trên eo đeo không ít trang sức tương tự như dây chuyền bảo thạch và xương cốt, làm người ta hoài nghi không biết có phải là chiến lợi phẩm gỡ từ thi thể những con quỷ khác xuống hay không.
Hai chân của người trần trụi, lòng bàn chân cũng phủ kín vảy, tay chân đều mọc ra móng nhọn sắc bén như loan đao, trên đốt ngón tay cũng mọc lên xước măng rô sắc bén. Mà trong hai lòng bàn tay to lớn hơn lòng bàn tay nhân loại của người có mọc một cái miệng hình tròn, sau khi há ra là có nhìn thấy từng vòng răng nanh xoáy tròn, chính giữa là một cái lưỡi thật dài màu đỏ tím đang mơ hồ khuấy động.
Sau lưng người mọc ra mấy mạch máu tinh tế nổi xước măng rô, nối với thanh Trảm Nghiệp Kiếm cách đó không xa. Nhìn kỹ mới biết thanh Trảm Nghiệp Kiếm cũng không phải được rèn từ đồng, mà là từ tầng tầng lớp lớp mạch máu đang chảy dòng chất lỏng màu đỏ đó bện thành.
Chẳng trách Đàn Dương Tử có thể tùy tâm sở dục thao túng Trảm Nghiệp Kiếm, thậm chí cách nhau rất xa cũng có thể khống chế được. Thì ra thanh kiếm này vốn mọc ra từ thân thể người. Nhìn vào vết thương vẫn còn mới sau lưng, hình dáng tương tự với kiếm, thanh kiếm này vậy mà lại là cắm trong thân thể.
Đàn Dương Tử hiển lộ hết quỷ thân nguy nga đứng trước mặt y, mái tóc bạc dài như bay múa phía sau như linh xà, khủng bố mà lại mang theo một vẻ đẹp quỷ dị. Nhan Phi nhìn chăm chú không chớp mắt, như mê như say, mãi đến tận quỷ thể kia đột nhiên làm ra bộ mặt hung ác, mở to miệng, lộ ra hàm răng sắc bén quay về phía y, y mới rốt cuộc lấy lại được tinh thần vì sợ hãi theo bản năng, không nhịn được quay người định chạy trốn. Nhưng thắt lưng lại đột nhiên bị cái lưỡi vươn ra từ lòng bàn tay quấn lấy. Y nghe thấy Đàn Dương Tử cười lạnh bên tai, “Giờ biết sợ chưa?”
Nhan Phi lúc này mới ý thức được, mình vậy mà lại vì sợ hãi theo bản năng rồi chống cự hòa bảy phách của mình với bảy phách của Đàn Dương Tử. Y vội vã thả lỏng thân thể mình, cười hơi lúng túng, xoay người lại nhìn quỷ thân mặt xanh nanh vàng của Đàn Dương Tử, “Sư phụ, con xin lỗi, vừa nãy là phản ứng theo bản năng…”
Đàn Dương Tử thở dài một tiếng, xoay cặp mắt vàng sang nơi khác, “Sợ sệt là bình thường, đây là lỗi của ta, không nên để cho con nhìn thấy chân thân của ta. Việc này vẫn cứ thôi đi, nếu như con cộng tình với ta, con sẽ cảm nhận được ngũ giác lục xúc của ác quỷ, nếu chỉ nhìn thôi đã làm con sợ, đến lúc ngũ giác liên thông chỉ e con sẽ không chịu nổi.”
Nhan Phi nhìn ra được trên khuôn mặt không cảm xúc của Đàn Dương Tử tựa như có lẫn một phần thất vọng, nghĩ thầm chẳng lẽ là vẻ mặt kinh sợ của mình vừa nãy đã làm cho sư phụ đau lòng? Y vội vàng nói, “Sư phụ, con không sợ! Con cảm thấy hiện giờ người vô cùng đẹp! Vừa nãy con xem mà ngây ngẩn luôn!”
Đàn Dương Tử dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào thân hình hư huyễn của thiếu niên được bảy phách tạo thành trước mặt…
Vô… cùng đẹp? Đây là hình dung kiểu quỷ gì?
Tuy rằng quỷ thân của gã cũng xem như gần với loài người, mà dù sao cũng không thể dùng chữ “đẹp” để hình dung được chứ…