Chương : 40
Càn Đạt cùng mấy nô lệ khác nhấc A Xa Ni Vương bước chân đã lảo đà lảo đảo trở về tẩm cung ẩn sâu trong lòng núi của Vô Gian vương cung. Trần nhà cao cao được mấy cột trụ thị nhục tinh tế đẩy lên, rất nhiều loài nấm và rêu phát sáng trong đêm lan tràn trên vách tường không biết được đúc ra từ đá hay sắt, trên mặt đất thô ráp là một bức hoạ do vầng sáng nhàn nhạt tạo thành, có vẻ là hình ảnh một ma gia quỷ đang điều khiển chiến xa rong ruổi khắp nơi. Trong tẩm điện là một cái giường rộng lớn bị từng lớp lụa mỏng bao phủ, khung giường dường như được tạo thành từ xương cốt một loại cự thú nào đó, trên đầu giường đặt một cái đầu lâu dê to tướng, nhưng trên đầu lâu lại có đến bốn hốc mắt, đã vậy cặp sừng còn khổng lồ sắc bén.
Bọn người hầu đặt thân hình cao lớn nặng nề của A Xa Ni vương lên giường, một vài tên hạ quan liền vội vã thay hoa phục trên người cho quốc vương. Sau một phen rối ren, mọi người lui ra, Càn Đạt dùng thân phận thị tẩm đêm nay để lưu lại.
Ban nãy Càn Đạt đã tranh thủ cơ hội tiếp cận A Xa Ni Vương dùng một vài pháp thuật mê hoặc đơn giản nhất mà cũng khó phát hiện ra nhất của Hồng Vô Thường với hắn. Loại pháp thuật sẽ làm cho mục tiêu có ấn tượng tốt với Hồng Vô Thường, có chút tương đồng với thuật thôi miên, thông qua một vài kỹ xảo phát âm và dẫn dắt, phối hợp với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp của Hồng Vô Thường, thường thường có thể làm cho mục tiêu buông lỏng cảnh giác trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc cũng không tự chủ được bị dẫn dắt, thuận tiện cho Hồng Vô Thường tiến thêm một bước, thi triển những pháp thuật phức tạp hơn như báo mộng thuật hoặc quan tình thuật. Dùng loại pháp thuật này để đối phó một vài người ôm lòng phòng bị với bọn họ có lẽ sẽ không tạo thành hiệu quả tốt được như vậy, mà nếu đối phương không hề phòng bị, như A Xa Ni Vương, thì sẽ chính là một pháp thuật lợi hại làm ít được nhiều.
Sở dĩ hắn làm cho A Xa Ni Vương “say khướt” nhanh như vậy, thực ra là sau khi dùng mê hoặc thuật, đã chồng thêm một tầng thôi miên thuật, mượn lấy cơ hội này, dùng báo mộng thuật với quốc vương, đi trong mộng tìm kiếm manh mối.
Hắn nghĩ ngợi, rồi quyết định hóa Dẫn Hồn Linh ra.
Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán đều do mệnh hồn của Hồng Vô Thường luyện thành, là một phần kéo dài của thân thể Hồng Vô Thường, cũng giống như Trảm Nghiệp Kiếm của Thanh Vô Thường. Bình thường, vào những lúc không tiện để lộ hai thứ này ra ngoài, bọn họ có thể nuốt Dẫn Hồn Linh vào trong bụng, còn Độ Ách Tán cũng có thể thu nhỏ lại rồi bỏ vào trong tay áo.
Có điều, dù sao Càn Đạt cũng chỉ là Hồng Vô Thường dự bị, Dẫn Hồn Linh Độ Ách Tán của hắn cũng không được đúc thành từ mệnh hồn của mình, không thể biến hóa thao túng thoải mái theo ý mình như vậy. Có lẽ là bởi vì mấy năm gần đây hắn hay sử dụng, cho nên Dẫn Hồn Linh cũng dần sinh ra liên hệ với hắn, gần đây hắn cũng đã học theo các Hồng Vô Thường cách giấu lục lạc vào bụng.
Chỉ là lúc nôn ra ngoài một lần nữa, dù sao cũng không thể nào thông thuận được như Hồng Vô Thường, thử nhiều lần, cuối cùng vẫn đưa ngón tay vào cuống họng, mới có thể nôn nó ra ngoài cùng với một đống thức ăn chưa tiêu hóa hết. Càn Đạt mặt mày buồn nôn ghét bỏ, dùng hai đầu ngón tay nhấc hai quả lục lạc kia ra, giật mảnh chăn của A Xa Ni Vương qua lau khô ráo. Nhưng hắn còn chưa kịp thi triển pháp thuật, đã đột nhiên nhìn thấy ánh nến trong điện chập chờn, một ngọn gió lạnh thổi vào, không lâu sau liền nghe thấy một tiếng gọi “Càn Đạt” trầm thấp.
Là Khiên Na!
Càn Đạt luống cuống tay chân nhét Dẫn Hồn Linh vào trong thắt lưng mình, quay người lại, quả nhiên thấy Khiên Na đang vươn mình tiến vào từ một cánh cửa sổ nhỏ hẹp trên cao, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Càn Đạt nhận ra làn da của Khiên Na đã bắt đầu trở nên xanh, sừng cũng bắt đầu uốn lượn, nghĩ ra được là hiệu lực của biến hình đan sắp mất, mà Khiên Na lại không ăn viên mới.
“Sao ngươi cũng tới đây?”
Khiên Na chỉ vào cái giường lớn, lời ít mà ý nhiều, nói, “Lối đi dưới giường hắn.”
Càn Đạt mặt mày kinh ngạc, “Làm sao ngươi biết?”
“Tìm hiểu được từ Tam vương tử kia.” Khiên Na không định nói cho hắn biết chuyện kết khế ước.
Vừa nghĩ tới Khiên Na đã “tìm hiểu” thế nào, Càn Đạt đã thấy bực bội đầy bụng, mặt cũng tối sầm đi, “Hừ, nhìn ngươi bình thường lúc nào cũng đàng hoàng nghiêm túc, không ngờ làm chuyện như vậy cũng thuận buồm xuôi gió.”
Khiên Na ngửi ra được mùi chua nồng nặc từ giọng hắn, không biết nên khóc hay cười, nói, “Không phải ngươi cũng cùng vị vương kia vừa ôm vừa sờ còn gì, giờ còn nói ta?”
“… Ta có thể bảo vệ mình. Trước đó nếu không phải ta ra tay sớm, hắn đã hôn ngươi rồi!”
Khiên Na lườm hắn như thể vô cùng đau đầu, “Đủ rồi! Chính sự quan trọng!”
Hai con quỷ cúi người xuống, mất công tốn sức chui xuống dưới gầm giường vốn cũng không rộng rãi là bao. Giường tuy cao, mà đối với loại quỷ có thân hình cao lớn như Khiên Na thì vẫn cứ hơi chật chội. Hai con quỷ lần mò dưới gầm giường cả buổi, cuối cùng Khiên Na phải dùng quỷ hỏa trong lòng bàn tay chiếu sáng được một mảng gạch có màu không giống với những nơi khác, gõ gõ, quả nhiên là rỗng. Bọn họ liền ấn lên xung quanh, cuối cùng ấn lên một miếng gạch nhỏ không hề nổi bật, sau tiếng bánh răng chuyển động không biết vọng ra từ nơi nào, chỗ gạch có màu sắc khác đó bỗng nhiên lún xuống, sau đó di chuyển qua một bên.
Khiên Na cùng Càn Đạt liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn xuống cửa đường hầm. Chỉ là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khiên Na đi đầu, trước tiên duỗi chân vào, thăm dò, không chạm được tới mặt đất. Gã ngẩng đầu lên nói với Càn Đạt, “Ta đi xuống trước.”
Càn Đạt gật đầu.
Khiên Na buông lỏng tay, cả người liền nhanh chóng rơi xuống. Gã mở bàn tay ra, quỷ hỏa màu xanh chiếu sáng những vách đá đang chĩa tới từ xung quanh. Nhưng rơi được một lúc, không gian bốn phía bắt đầu trải rộng ra vô tận.
Đó là một hang đá dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, vô số cột trụ giống như những măng đá cự đại nối liền trần hang cao ngút với mặt đất gồ ghề. Bóng tối đậm đặc như mực, ập tới từ bốn phương tám hướng, mà cả người Khiên Na thì đang chậm rãi rơi xuống như một ngôi sao băng màu xanh, phá vỡ bóng tối và yên tĩnh vô biên.
Đột nhiên, một luồng sáng xanh tỏa ra từ sau lưng Khiên Na, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành Trảm Nghiệp Kiếm bay tới dưới chân gã, dần dần làm chậm lại tốc độ gã rơi xuống. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng một tấc vuông xung quanh gã.
Không ngờ trong lòng đất của vương cung Vô Gián lại có một hang động đá lớn như vậy.
Còn chưa hạ xuống đất, đã chợt nghe từ nơi nào đó trên không vọng tới một tiếng thét thất kinh. Khiên Na biết là Càn Đạt đã nhảy xuống theo, bèn vội vàng điều khiển Trảm Nghiệp Kiếm bay lên, nhanh chóng đỡ lấy Càn Đạt, hai người bị tốc độ rơi của Càn Đạt làm cho trụy xuống dưới hẳn một đoạn mới đứng vững được, Khiên Na cảm giác cánh tay mình suýt nữa bị đập gãy. Nhưng lúc nhìn thấy Càn Đạt trong lồng ngực đang sợ hãi không thôi ôm lấy mình, lại đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng yêu, thế nên trên mặt càng lộ ra ý cười.
Càn Đạt lại nghĩ rằng Khiên Na đang chê cười hắn, trên mặt nóng bừng. Lại bị Khiên Na nhìn thấy bộ dạng mất mặt như vậy… Thế nên, hắn dùng sức đẩy Khiên Na ra, kết quả là cả người vẫn đang bất ổn, suýt nữa lại ngã từ Trảm Nghiệp Kiếm xuống. Khiên Na nhịn cười kéo hắn lại, mắng, “Lộn xộn cái gì, còn một đoạn nữa mới xuống đất, ngươi muốn ngã thành thịt băm à?”
“…”
Hai người rơi xuống, Khiên Na giơ kiếm lên, trên thân kiếm lại bùng lên quỷ hỏa màu xanh cháy hừng hực, rọi sáng cảnh tượng chung quanh. Đâu đâu cũng có những pho tượng bách quỷ cự đại mà đồ sộ, cao tới mấy chục trượng, sắp thành từng hàng như mê cung. Giữa bóng sáng âm u rung động, những khuôn mặt quỷ dữ tợn đó lại càng trở nên thê thảm âm lãnh, tư thế giương nanh múa vuốt vặn vẹo quái dị. Có vài tượng quỷ thậm chí còn không có cả mặt, trên đầu chỉ có một mặt phẳng trống trơn. Còn có một phần lớn tượng căn bản không phải quỷ dạng người, hoặc là a cát trùng đầu đuôi đều mọc vô số những xúc tu, hoặc là hỗn độn quỷ được đắp thành từ vô số khối thịt vụn, còn có một đống phong nhân quỷ khi thì hợp lại khi thì tản ra.
Càn Đạt than thở, “Đây là ai đúc ra? Ai lại có thời gian đúc ra nhiều tượng như vậy?”
Khiên Na cau mày, gã cảm giác những pho tượng này hẳn không chỉ được tình cờ đặt ở đây.
Gã mơ hồ nhớ tới từng nghe nói, nữ thần Mạnh Bà mà tuổi tác đã trở thành câu đố ở Phong Đô có lần sau khi say rượu đã nói gì đó về một trận pháp cổ xưa, cần phải dùng tới “thế thân” của tất cả các loại quỷ trong địa ngục. Cái gọi là “thế thân”, chính là người giấy hoặc tượng đúc theo hình dạng quỷ chân thực. Có điều nhìn mấy pho tượng này, trên người tích đầy bụi, còn bị giăng không ít mạng nhện, có vẻ đã bị phủ bụi rất lâu.
“Đi thôi.” Khiên Na chỉ muốn mau chóng tìm thấy Khố Mã Ma La.
Lần thứ hai bay lên, bọn họ bay đến trên đỉnh đầu la sát quỷ có tầm nhìn cao nhất, nhìn ra bốn phía. Những bức tượng tương tự lan ra ngoài như rừng rậm, chỉ là có một mảnh đất rộng lớn nằm chính giữa ở gần vị trí này, lại có vẻ không hề có tượng.
Lẽ nào những bức tượng đó đều là vây quanh mảnh đất trống kia?
Khiên Na nhấc Trảm Nghiệp Kiếm lên, trực tiếp bay về phía mảnh đất trống kia. Đến lúc tới gần, gã không khỏi khẽ thốt lên.
Trên mảnh đất trống, trải đầy những thi thể xếp ngang dọc tứ tung, lít nha lít nhít, lớp này tới lớp khác.
Tất cả đều là thi thể quỷ hình người không tay không chân, bụng lớn đến mức như đang mang thai. Giống y như đúc bộ nữ thi rơi từ trong rương ra bị bọn họ vô tình nhìn thấy.
Càn Đạt lấy tay bịt miệng mũi lại, mùi mục nát tanh tưởi tỏa ra từ những thi thể này làm cho dạ dày hắn cồn cào lên vị chua. Khiên Na nhíu mày nhăn trán, do dự chốc lát, vẫn cứ chậm rãi giảm tốc độ.
Giữa đám thi thể bị chất thành đống thậm chí còn không có chỗ để đặt chân. Bên trên những thi thể đã mục nát biến thành màu đen có rất nhiều giòi bọ đang bò, vết thương tứ chi đứt rời rất nghiêm trọng, rất nhiều bộ thi thể đã mục nát đến mức không thấy rõ khuôn mặt. Những con quỷ này, có đực có cái, mà hầu như đều có cái bụng khổng lồ như mang thai. Hơn nữa, điều khiến Khiên Na lưu ý chính là, có vài con quỷ dù bụng đã xẹp, mà lại quá nhăn nheo, hiển nhiên là đã từng phồng lên. Đã vậy, vị trí riêng tư của những bộ thi thể ấy lại tựa như bị thứ gì đó xé rách ra, đang mở rộng, đen ngòm.
Lẽ nào… là thứ trong bụng bò ra ngoài…
Chỉ mới suy nghĩ như vậy, đã cảm thấy tê cả da đầu.
Thứ gì, sau khi chết rồi vẫn còn có thể mang thai?
Khiên Na tìm tới một thi thể quỷ đực có cái bụng đã xẹp xuống nhăn nheo như sẹo lồi, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, cúi người tỉ mỉ quan sát vết thương bị xé rách kia. Vết thương quá lớn, thậm chí còn có thể nhìn vào được trong khoang bụng, không có bất cứ cơ quan nội tạng nào, có vẻ đã bị thứ gì đó cắn nuốt hết.
Gã bỗng nhiên nghĩ tới một thứ ở nhân gian có tên là đông trùng hạ thảo. Trứng trùng ngủ say dưới lòng đất, lại có vô số sợi rễ chui vào trong thân thể nó. Nó rít gào vặn vẹo không ra tiếng, mà vẫn không thể nào ngăn cản những sợi rễ đó nuốt chửng tất cả các bộ phận trong cơ thể. Mãi đến tận lúc mùa hạ đến, con sâu đã không còn cách nào chui từ dưới đất lên được nữa, nó chỉ còn lại mỗi một bộ xác rỗng ruột. Mà trên đầu nó, những bộ rễ đó lại tươi tốt sinh trưởng, niết bàn thành thứ thảo dược quái lạ kia.
Đây là… cổ? Cổ được nuôi bằng thi thể quỷ?
Thứ bò từ trong bụng ra ngoài đã đi đâu rồi?
Khiên Na vừa quay đầu, đã lại mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất lộ ra trong kẽ hở giữa những bộ thi thể, tựa hồ có khắc chữ. Gã đẩy vài bộ thi thể ra, mới phát hiện đây đúng là một trận pháp. Những ký tự bị khắc xuống cũng đã mờ không nhìn rõ được, hơn nữa còn không phải là bất cứ loại văn tự địa ngục nào gã biết, chỉ là thoạt nhìn có hơi giống văn tự của địa ngục A Tì?
Có lẽ là một thể cổ văn nào đó?
Khiên Na ngồi xổm người xuống, đi quan sát những văn tự đó, càng xem lại càng cảm thấy những ký tự này dường như có mang theo hiệu quả thôi miên nào đó, nhìn lâu sẽ cảm thấy như những con nòng nọc đang cùng nhau uốn éo. Gã nhắm chặt mắt lại, rồi lại xem kỹ một lần nữa, những văn tự này lại biến trở về bộ dạng tàn tạ ban đầu.
Lại vào đúng lúc này, gã nghe thấy Càn Đạt ồ một tiếng.
Khiên Na ngẩng đầu, phát hiện Càn Đạt đang đứng bên ngoài trận pháp, nhìn chằm chằm vào một bức tượng điêu khắc. Bức tượng này có hình dạng của ma gia quỷ, sáu cánh tay múa trên không trung, mỗi cánh tay đều nắm một thứ pháp khí, nhìn qua có hơi giống với tư thế Quan Thế Âm nghìn tay thường được khắc vẽ trên nhân gian.
“Làm sao vậy?”
“Pho tượng này… hình như đang nhìn ta?”
Khiên Na cau mày, “Là thế nào?”
“Ban nãy ta đi tới đây, vừa ngẩng đầu, hình như là nhìn thấy tròng mắt của nó chậm rãi di chuyển theo ta.”
Khiên Na đứng lên, nhìn chằm chằm vào pho tượng kia. Pho tượng kia đúng là đang đối diện với Càn Đạt, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như điêu khắc từ đá, không thể cử động mới đúng.
“Có phải là ngươi nhìn lầm rồi không?”
Càn Đạt tựa hồ cũng đang hoài nghi như vậy. Mà trên mặt hắn lại hiện lên mấy phần bất an, hắn quay đầu sang nói với Khiên Na, “Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Khiên Na biết, hắn nhất định đã cảm giác được thứ gì đó quỷ dị. Thực ra chính gã cũng có cảm giác, lúc vừa nãy bay xuống, vảy quanh người gã đều dựng lên, làm nổ tung tầng biểu bì của la sát quỷ đang dần biến mất. Nơi này… có một cảm giác hết sức dơ bẩn tàn ác.
Không sai, kể cả là quỷ, cũng vẫn sẽ có thể cảm nhận được tà ác đáng sợ nhất, cũng vẫn biết e sợ.
“Chúng ta đi thôi.” Khiên Na đứng lên, tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm, kéo Càn Đạt lên trên thân kiếm. Thế nhưng bọn họ mới vừa bay lên không lâu, đã đột nhiên nghe thấy Càn Đạt hét to, “Cẩn thận!” Chỉ cảm thấy sau tai là tiếng gió ào ào, cả người gã đều bị Càn Đạt đẩy ra, ngã xuống khỏi thân kiếm, rơi xuống nện lên mấy bộ thi thể quỷ. Gã quay đầu nhìn lại, liền thấy một mũi tên bằng đá rất lớn đang cắm vào đống thi thể cách đó không xa, vừa nãy chỉ cần chậm thêm một lúc, ngực gã đã bị mũi tên thô to như cánh tay kia xuyên thủng.
Khiên Na và Càn Đạt đều thở hổn hển, sợ hãi không thôi. Khiên Na lập tức nhớ ra, vừa nãy lúc đi tới đây, gã có nhìn thấy một bức tượng tật hành quỷ cầm cung tên, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Chỉ thấy trong tay con tật hành quỷ kia quả nhiên không còn mũi tên, hơn nữa cặp mắt to như thiên đăng được điêu khắc từ đá, vào giờ khắc này cũng chuyển hướng nhìn về phía bọn họ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khiên Na đứng lên, định bước ra bên ngoài trận pháp vài bước để thăm dò. Đột nhiên bên trái phát ra tiếng nổ, bên tai là tiếng Càn Đạt kinh ngạc thốt lên, “Trên đầu!”
Khiên Na vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một lưỡi rìu lớn hạ xuống từ trên không. Gã không kịp nghĩ nhiều, vội vã lăn qua một bên. Nhưng ngay sau đó, một thanh cự kiếm khác đã vung tới. Trong khoảnh khắc đó, tất cả tượng đá to lớn ở gần Khiên Na đều như thể sống lại, mà gã lại chỉ như loài giun dế nho nhỏ, tránh né giữa công kích trái phải liên tiếp không ngừng hạ xuống, thậm chí còn suýt nữa bị bàn chân của một con cự linh quỷ giẫm bẹp. Càn Đạt nhìn vào mà sợ hãi không thôi, sợ đến mức hồn cũng sắp bay đi. Hắn bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vội vã hô lên, “Mau tới đây! Vào bên trong trận pháp!!!”
Khiên Na nghe thấy tiếng hô của hắn, vội vã thả người nhảy một cái, nhào tới giữa đống xác. Lúc này, thanh rìu đang hạ từ trên không xuống lại trở nên bất động cách trán gã chưa tới một thước.
Không chỉ là thanh rìu, mà tất cả các pho tượng vốn đang hoạt động giờ đều đã bất động.
Khiên Na há hốc miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương xuống.
Thì ra, trận pháp này vậy mà lại là dễ dàng tiến vào, không thể đi ra.
Càn Đạt vội vã lao tới bên cạnh người gã, kéo gã ra từ dưới thanh rìu kia. Hai người ngã dúi dụi một chỗ, vô cùng chật vật.
Khiên Na đang muốn đẩy Càn Đạt ra để ngồi dậy, nhưng Càn Đạt vừa muốn đứng dậy, lại chợt nghe thấy một tiếng leng keng, thứ gì đó bằng đồng rơi xuống mặt đất.
Khiên Na cúi đầu nhìn, là một đôi lục lạc.
Một đôi lục lạc quen thuộc.
Càn Đạt bỗng nhiên mặt trắng bệch, vội vã khom lưng muốn nhặt, lại bị Khiên Na giành trước một bước, duỗi tay tóm lấy.
Lục lạc to chừng viên thuốc loại to nhất, mặt trên điêu khắc hoa văn phức tạp mà tinh xảo. Mệnh hồn của mỗi Hồng Vô Thường đều là độc nhất vô nhị, cho nên hoa văn trên Dẫn Hồn Linh đúc từ mệnh hồn đương nhiên cũng sẽ là độc nhất vô nhị.
Mà hoa văn trên hai viên lục lạc này, gã đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Kể cả có bắt gã nhắm mắt lại, gã cũng có thể vẽ ra được. Gã giao lại vật này cho một nhân loại gã hoàn toàn tín nhiệm, mà hiện giờ, nhân loại này hẳn phải đang ở nhân gian Biện Lương mới đúng.
Cả người Khiên Na dường như cũng đã biến thành tượng đá, thứ duy nhất vẫn đang run rẩy nhè nhẹ là bàn tay.
Đầu Càn Đạt phút chốc cũng trở nên trống rỗng.
Vừa nãy hắn vội vàng tới kéo Khiên Na, hoàn toàn quên mất thứ đang giấu ở thắt lưng…
“Ngươi…” Khiên Na chỉ mới nói ra một chữ, giọng gã đã hơi run lên.
Càn Đạt đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ sệt, còn sợ hãi hơn cả lúc mới vừa tiến vào địa ngục. Hắn cảm thấy mình cần nói gì đó để cứu vãn một chút. Điều gì cũng được.
“Khiên Na… Ta…”
Thân thể Khiên Na run lên, cặp mắt đã khôi phục trở về màu vàng sẫm của gã chậm rãi ngước lên. Gã không dám tin nhìn về phía Càn Đạt, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang và… hoảng sợ.
“Nhan Phi?”
Bọn người hầu đặt thân hình cao lớn nặng nề của A Xa Ni vương lên giường, một vài tên hạ quan liền vội vã thay hoa phục trên người cho quốc vương. Sau một phen rối ren, mọi người lui ra, Càn Đạt dùng thân phận thị tẩm đêm nay để lưu lại.
Ban nãy Càn Đạt đã tranh thủ cơ hội tiếp cận A Xa Ni Vương dùng một vài pháp thuật mê hoặc đơn giản nhất mà cũng khó phát hiện ra nhất của Hồng Vô Thường với hắn. Loại pháp thuật sẽ làm cho mục tiêu có ấn tượng tốt với Hồng Vô Thường, có chút tương đồng với thuật thôi miên, thông qua một vài kỹ xảo phát âm và dẫn dắt, phối hợp với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp của Hồng Vô Thường, thường thường có thể làm cho mục tiêu buông lỏng cảnh giác trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc cũng không tự chủ được bị dẫn dắt, thuận tiện cho Hồng Vô Thường tiến thêm một bước, thi triển những pháp thuật phức tạp hơn như báo mộng thuật hoặc quan tình thuật. Dùng loại pháp thuật này để đối phó một vài người ôm lòng phòng bị với bọn họ có lẽ sẽ không tạo thành hiệu quả tốt được như vậy, mà nếu đối phương không hề phòng bị, như A Xa Ni Vương, thì sẽ chính là một pháp thuật lợi hại làm ít được nhiều.
Sở dĩ hắn làm cho A Xa Ni Vương “say khướt” nhanh như vậy, thực ra là sau khi dùng mê hoặc thuật, đã chồng thêm một tầng thôi miên thuật, mượn lấy cơ hội này, dùng báo mộng thuật với quốc vương, đi trong mộng tìm kiếm manh mối.
Hắn nghĩ ngợi, rồi quyết định hóa Dẫn Hồn Linh ra.
Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán đều do mệnh hồn của Hồng Vô Thường luyện thành, là một phần kéo dài của thân thể Hồng Vô Thường, cũng giống như Trảm Nghiệp Kiếm của Thanh Vô Thường. Bình thường, vào những lúc không tiện để lộ hai thứ này ra ngoài, bọn họ có thể nuốt Dẫn Hồn Linh vào trong bụng, còn Độ Ách Tán cũng có thể thu nhỏ lại rồi bỏ vào trong tay áo.
Có điều, dù sao Càn Đạt cũng chỉ là Hồng Vô Thường dự bị, Dẫn Hồn Linh Độ Ách Tán của hắn cũng không được đúc thành từ mệnh hồn của mình, không thể biến hóa thao túng thoải mái theo ý mình như vậy. Có lẽ là bởi vì mấy năm gần đây hắn hay sử dụng, cho nên Dẫn Hồn Linh cũng dần sinh ra liên hệ với hắn, gần đây hắn cũng đã học theo các Hồng Vô Thường cách giấu lục lạc vào bụng.
Chỉ là lúc nôn ra ngoài một lần nữa, dù sao cũng không thể nào thông thuận được như Hồng Vô Thường, thử nhiều lần, cuối cùng vẫn đưa ngón tay vào cuống họng, mới có thể nôn nó ra ngoài cùng với một đống thức ăn chưa tiêu hóa hết. Càn Đạt mặt mày buồn nôn ghét bỏ, dùng hai đầu ngón tay nhấc hai quả lục lạc kia ra, giật mảnh chăn của A Xa Ni Vương qua lau khô ráo. Nhưng hắn còn chưa kịp thi triển pháp thuật, đã đột nhiên nhìn thấy ánh nến trong điện chập chờn, một ngọn gió lạnh thổi vào, không lâu sau liền nghe thấy một tiếng gọi “Càn Đạt” trầm thấp.
Là Khiên Na!
Càn Đạt luống cuống tay chân nhét Dẫn Hồn Linh vào trong thắt lưng mình, quay người lại, quả nhiên thấy Khiên Na đang vươn mình tiến vào từ một cánh cửa sổ nhỏ hẹp trên cao, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Càn Đạt nhận ra làn da của Khiên Na đã bắt đầu trở nên xanh, sừng cũng bắt đầu uốn lượn, nghĩ ra được là hiệu lực của biến hình đan sắp mất, mà Khiên Na lại không ăn viên mới.
“Sao ngươi cũng tới đây?”
Khiên Na chỉ vào cái giường lớn, lời ít mà ý nhiều, nói, “Lối đi dưới giường hắn.”
Càn Đạt mặt mày kinh ngạc, “Làm sao ngươi biết?”
“Tìm hiểu được từ Tam vương tử kia.” Khiên Na không định nói cho hắn biết chuyện kết khế ước.
Vừa nghĩ tới Khiên Na đã “tìm hiểu” thế nào, Càn Đạt đã thấy bực bội đầy bụng, mặt cũng tối sầm đi, “Hừ, nhìn ngươi bình thường lúc nào cũng đàng hoàng nghiêm túc, không ngờ làm chuyện như vậy cũng thuận buồm xuôi gió.”
Khiên Na ngửi ra được mùi chua nồng nặc từ giọng hắn, không biết nên khóc hay cười, nói, “Không phải ngươi cũng cùng vị vương kia vừa ôm vừa sờ còn gì, giờ còn nói ta?”
“… Ta có thể bảo vệ mình. Trước đó nếu không phải ta ra tay sớm, hắn đã hôn ngươi rồi!”
Khiên Na lườm hắn như thể vô cùng đau đầu, “Đủ rồi! Chính sự quan trọng!”
Hai con quỷ cúi người xuống, mất công tốn sức chui xuống dưới gầm giường vốn cũng không rộng rãi là bao. Giường tuy cao, mà đối với loại quỷ có thân hình cao lớn như Khiên Na thì vẫn cứ hơi chật chội. Hai con quỷ lần mò dưới gầm giường cả buổi, cuối cùng Khiên Na phải dùng quỷ hỏa trong lòng bàn tay chiếu sáng được một mảng gạch có màu không giống với những nơi khác, gõ gõ, quả nhiên là rỗng. Bọn họ liền ấn lên xung quanh, cuối cùng ấn lên một miếng gạch nhỏ không hề nổi bật, sau tiếng bánh răng chuyển động không biết vọng ra từ nơi nào, chỗ gạch có màu sắc khác đó bỗng nhiên lún xuống, sau đó di chuyển qua một bên.
Khiên Na cùng Càn Đạt liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn xuống cửa đường hầm. Chỉ là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khiên Na đi đầu, trước tiên duỗi chân vào, thăm dò, không chạm được tới mặt đất. Gã ngẩng đầu lên nói với Càn Đạt, “Ta đi xuống trước.”
Càn Đạt gật đầu.
Khiên Na buông lỏng tay, cả người liền nhanh chóng rơi xuống. Gã mở bàn tay ra, quỷ hỏa màu xanh chiếu sáng những vách đá đang chĩa tới từ xung quanh. Nhưng rơi được một lúc, không gian bốn phía bắt đầu trải rộng ra vô tận.
Đó là một hang đá dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, vô số cột trụ giống như những măng đá cự đại nối liền trần hang cao ngút với mặt đất gồ ghề. Bóng tối đậm đặc như mực, ập tới từ bốn phương tám hướng, mà cả người Khiên Na thì đang chậm rãi rơi xuống như một ngôi sao băng màu xanh, phá vỡ bóng tối và yên tĩnh vô biên.
Đột nhiên, một luồng sáng xanh tỏa ra từ sau lưng Khiên Na, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành Trảm Nghiệp Kiếm bay tới dưới chân gã, dần dần làm chậm lại tốc độ gã rơi xuống. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng một tấc vuông xung quanh gã.
Không ngờ trong lòng đất của vương cung Vô Gián lại có một hang động đá lớn như vậy.
Còn chưa hạ xuống đất, đã chợt nghe từ nơi nào đó trên không vọng tới một tiếng thét thất kinh. Khiên Na biết là Càn Đạt đã nhảy xuống theo, bèn vội vàng điều khiển Trảm Nghiệp Kiếm bay lên, nhanh chóng đỡ lấy Càn Đạt, hai người bị tốc độ rơi của Càn Đạt làm cho trụy xuống dưới hẳn một đoạn mới đứng vững được, Khiên Na cảm giác cánh tay mình suýt nữa bị đập gãy. Nhưng lúc nhìn thấy Càn Đạt trong lồng ngực đang sợ hãi không thôi ôm lấy mình, lại đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng yêu, thế nên trên mặt càng lộ ra ý cười.
Càn Đạt lại nghĩ rằng Khiên Na đang chê cười hắn, trên mặt nóng bừng. Lại bị Khiên Na nhìn thấy bộ dạng mất mặt như vậy… Thế nên, hắn dùng sức đẩy Khiên Na ra, kết quả là cả người vẫn đang bất ổn, suýt nữa lại ngã từ Trảm Nghiệp Kiếm xuống. Khiên Na nhịn cười kéo hắn lại, mắng, “Lộn xộn cái gì, còn một đoạn nữa mới xuống đất, ngươi muốn ngã thành thịt băm à?”
“…”
Hai người rơi xuống, Khiên Na giơ kiếm lên, trên thân kiếm lại bùng lên quỷ hỏa màu xanh cháy hừng hực, rọi sáng cảnh tượng chung quanh. Đâu đâu cũng có những pho tượng bách quỷ cự đại mà đồ sộ, cao tới mấy chục trượng, sắp thành từng hàng như mê cung. Giữa bóng sáng âm u rung động, những khuôn mặt quỷ dữ tợn đó lại càng trở nên thê thảm âm lãnh, tư thế giương nanh múa vuốt vặn vẹo quái dị. Có vài tượng quỷ thậm chí còn không có cả mặt, trên đầu chỉ có một mặt phẳng trống trơn. Còn có một phần lớn tượng căn bản không phải quỷ dạng người, hoặc là a cát trùng đầu đuôi đều mọc vô số những xúc tu, hoặc là hỗn độn quỷ được đắp thành từ vô số khối thịt vụn, còn có một đống phong nhân quỷ khi thì hợp lại khi thì tản ra.
Càn Đạt than thở, “Đây là ai đúc ra? Ai lại có thời gian đúc ra nhiều tượng như vậy?”
Khiên Na cau mày, gã cảm giác những pho tượng này hẳn không chỉ được tình cờ đặt ở đây.
Gã mơ hồ nhớ tới từng nghe nói, nữ thần Mạnh Bà mà tuổi tác đã trở thành câu đố ở Phong Đô có lần sau khi say rượu đã nói gì đó về một trận pháp cổ xưa, cần phải dùng tới “thế thân” của tất cả các loại quỷ trong địa ngục. Cái gọi là “thế thân”, chính là người giấy hoặc tượng đúc theo hình dạng quỷ chân thực. Có điều nhìn mấy pho tượng này, trên người tích đầy bụi, còn bị giăng không ít mạng nhện, có vẻ đã bị phủ bụi rất lâu.
“Đi thôi.” Khiên Na chỉ muốn mau chóng tìm thấy Khố Mã Ma La.
Lần thứ hai bay lên, bọn họ bay đến trên đỉnh đầu la sát quỷ có tầm nhìn cao nhất, nhìn ra bốn phía. Những bức tượng tương tự lan ra ngoài như rừng rậm, chỉ là có một mảnh đất rộng lớn nằm chính giữa ở gần vị trí này, lại có vẻ không hề có tượng.
Lẽ nào những bức tượng đó đều là vây quanh mảnh đất trống kia?
Khiên Na nhấc Trảm Nghiệp Kiếm lên, trực tiếp bay về phía mảnh đất trống kia. Đến lúc tới gần, gã không khỏi khẽ thốt lên.
Trên mảnh đất trống, trải đầy những thi thể xếp ngang dọc tứ tung, lít nha lít nhít, lớp này tới lớp khác.
Tất cả đều là thi thể quỷ hình người không tay không chân, bụng lớn đến mức như đang mang thai. Giống y như đúc bộ nữ thi rơi từ trong rương ra bị bọn họ vô tình nhìn thấy.
Càn Đạt lấy tay bịt miệng mũi lại, mùi mục nát tanh tưởi tỏa ra từ những thi thể này làm cho dạ dày hắn cồn cào lên vị chua. Khiên Na nhíu mày nhăn trán, do dự chốc lát, vẫn cứ chậm rãi giảm tốc độ.
Giữa đám thi thể bị chất thành đống thậm chí còn không có chỗ để đặt chân. Bên trên những thi thể đã mục nát biến thành màu đen có rất nhiều giòi bọ đang bò, vết thương tứ chi đứt rời rất nghiêm trọng, rất nhiều bộ thi thể đã mục nát đến mức không thấy rõ khuôn mặt. Những con quỷ này, có đực có cái, mà hầu như đều có cái bụng khổng lồ như mang thai. Hơn nữa, điều khiến Khiên Na lưu ý chính là, có vài con quỷ dù bụng đã xẹp, mà lại quá nhăn nheo, hiển nhiên là đã từng phồng lên. Đã vậy, vị trí riêng tư của những bộ thi thể ấy lại tựa như bị thứ gì đó xé rách ra, đang mở rộng, đen ngòm.
Lẽ nào… là thứ trong bụng bò ra ngoài…
Chỉ mới suy nghĩ như vậy, đã cảm thấy tê cả da đầu.
Thứ gì, sau khi chết rồi vẫn còn có thể mang thai?
Khiên Na tìm tới một thi thể quỷ đực có cái bụng đã xẹp xuống nhăn nheo như sẹo lồi, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, cúi người tỉ mỉ quan sát vết thương bị xé rách kia. Vết thương quá lớn, thậm chí còn có thể nhìn vào được trong khoang bụng, không có bất cứ cơ quan nội tạng nào, có vẻ đã bị thứ gì đó cắn nuốt hết.
Gã bỗng nhiên nghĩ tới một thứ ở nhân gian có tên là đông trùng hạ thảo. Trứng trùng ngủ say dưới lòng đất, lại có vô số sợi rễ chui vào trong thân thể nó. Nó rít gào vặn vẹo không ra tiếng, mà vẫn không thể nào ngăn cản những sợi rễ đó nuốt chửng tất cả các bộ phận trong cơ thể. Mãi đến tận lúc mùa hạ đến, con sâu đã không còn cách nào chui từ dưới đất lên được nữa, nó chỉ còn lại mỗi một bộ xác rỗng ruột. Mà trên đầu nó, những bộ rễ đó lại tươi tốt sinh trưởng, niết bàn thành thứ thảo dược quái lạ kia.
Đây là… cổ? Cổ được nuôi bằng thi thể quỷ?
Thứ bò từ trong bụng ra ngoài đã đi đâu rồi?
Khiên Na vừa quay đầu, đã lại mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất lộ ra trong kẽ hở giữa những bộ thi thể, tựa hồ có khắc chữ. Gã đẩy vài bộ thi thể ra, mới phát hiện đây đúng là một trận pháp. Những ký tự bị khắc xuống cũng đã mờ không nhìn rõ được, hơn nữa còn không phải là bất cứ loại văn tự địa ngục nào gã biết, chỉ là thoạt nhìn có hơi giống văn tự của địa ngục A Tì?
Có lẽ là một thể cổ văn nào đó?
Khiên Na ngồi xổm người xuống, đi quan sát những văn tự đó, càng xem lại càng cảm thấy những ký tự này dường như có mang theo hiệu quả thôi miên nào đó, nhìn lâu sẽ cảm thấy như những con nòng nọc đang cùng nhau uốn éo. Gã nhắm chặt mắt lại, rồi lại xem kỹ một lần nữa, những văn tự này lại biến trở về bộ dạng tàn tạ ban đầu.
Lại vào đúng lúc này, gã nghe thấy Càn Đạt ồ một tiếng.
Khiên Na ngẩng đầu, phát hiện Càn Đạt đang đứng bên ngoài trận pháp, nhìn chằm chằm vào một bức tượng điêu khắc. Bức tượng này có hình dạng của ma gia quỷ, sáu cánh tay múa trên không trung, mỗi cánh tay đều nắm một thứ pháp khí, nhìn qua có hơi giống với tư thế Quan Thế Âm nghìn tay thường được khắc vẽ trên nhân gian.
“Làm sao vậy?”
“Pho tượng này… hình như đang nhìn ta?”
Khiên Na cau mày, “Là thế nào?”
“Ban nãy ta đi tới đây, vừa ngẩng đầu, hình như là nhìn thấy tròng mắt của nó chậm rãi di chuyển theo ta.”
Khiên Na đứng lên, nhìn chằm chằm vào pho tượng kia. Pho tượng kia đúng là đang đối diện với Càn Đạt, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như điêu khắc từ đá, không thể cử động mới đúng.
“Có phải là ngươi nhìn lầm rồi không?”
Càn Đạt tựa hồ cũng đang hoài nghi như vậy. Mà trên mặt hắn lại hiện lên mấy phần bất an, hắn quay đầu sang nói với Khiên Na, “Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Khiên Na biết, hắn nhất định đã cảm giác được thứ gì đó quỷ dị. Thực ra chính gã cũng có cảm giác, lúc vừa nãy bay xuống, vảy quanh người gã đều dựng lên, làm nổ tung tầng biểu bì của la sát quỷ đang dần biến mất. Nơi này… có một cảm giác hết sức dơ bẩn tàn ác.
Không sai, kể cả là quỷ, cũng vẫn sẽ có thể cảm nhận được tà ác đáng sợ nhất, cũng vẫn biết e sợ.
“Chúng ta đi thôi.” Khiên Na đứng lên, tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm, kéo Càn Đạt lên trên thân kiếm. Thế nhưng bọn họ mới vừa bay lên không lâu, đã đột nhiên nghe thấy Càn Đạt hét to, “Cẩn thận!” Chỉ cảm thấy sau tai là tiếng gió ào ào, cả người gã đều bị Càn Đạt đẩy ra, ngã xuống khỏi thân kiếm, rơi xuống nện lên mấy bộ thi thể quỷ. Gã quay đầu nhìn lại, liền thấy một mũi tên bằng đá rất lớn đang cắm vào đống thi thể cách đó không xa, vừa nãy chỉ cần chậm thêm một lúc, ngực gã đã bị mũi tên thô to như cánh tay kia xuyên thủng.
Khiên Na và Càn Đạt đều thở hổn hển, sợ hãi không thôi. Khiên Na lập tức nhớ ra, vừa nãy lúc đi tới đây, gã có nhìn thấy một bức tượng tật hành quỷ cầm cung tên, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Chỉ thấy trong tay con tật hành quỷ kia quả nhiên không còn mũi tên, hơn nữa cặp mắt to như thiên đăng được điêu khắc từ đá, vào giờ khắc này cũng chuyển hướng nhìn về phía bọn họ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khiên Na đứng lên, định bước ra bên ngoài trận pháp vài bước để thăm dò. Đột nhiên bên trái phát ra tiếng nổ, bên tai là tiếng Càn Đạt kinh ngạc thốt lên, “Trên đầu!”
Khiên Na vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một lưỡi rìu lớn hạ xuống từ trên không. Gã không kịp nghĩ nhiều, vội vã lăn qua một bên. Nhưng ngay sau đó, một thanh cự kiếm khác đã vung tới. Trong khoảnh khắc đó, tất cả tượng đá to lớn ở gần Khiên Na đều như thể sống lại, mà gã lại chỉ như loài giun dế nho nhỏ, tránh né giữa công kích trái phải liên tiếp không ngừng hạ xuống, thậm chí còn suýt nữa bị bàn chân của một con cự linh quỷ giẫm bẹp. Càn Đạt nhìn vào mà sợ hãi không thôi, sợ đến mức hồn cũng sắp bay đi. Hắn bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vội vã hô lên, “Mau tới đây! Vào bên trong trận pháp!!!”
Khiên Na nghe thấy tiếng hô của hắn, vội vã thả người nhảy một cái, nhào tới giữa đống xác. Lúc này, thanh rìu đang hạ từ trên không xuống lại trở nên bất động cách trán gã chưa tới một thước.
Không chỉ là thanh rìu, mà tất cả các pho tượng vốn đang hoạt động giờ đều đã bất động.
Khiên Na há hốc miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương xuống.
Thì ra, trận pháp này vậy mà lại là dễ dàng tiến vào, không thể đi ra.
Càn Đạt vội vã lao tới bên cạnh người gã, kéo gã ra từ dưới thanh rìu kia. Hai người ngã dúi dụi một chỗ, vô cùng chật vật.
Khiên Na đang muốn đẩy Càn Đạt ra để ngồi dậy, nhưng Càn Đạt vừa muốn đứng dậy, lại chợt nghe thấy một tiếng leng keng, thứ gì đó bằng đồng rơi xuống mặt đất.
Khiên Na cúi đầu nhìn, là một đôi lục lạc.
Một đôi lục lạc quen thuộc.
Càn Đạt bỗng nhiên mặt trắng bệch, vội vã khom lưng muốn nhặt, lại bị Khiên Na giành trước một bước, duỗi tay tóm lấy.
Lục lạc to chừng viên thuốc loại to nhất, mặt trên điêu khắc hoa văn phức tạp mà tinh xảo. Mệnh hồn của mỗi Hồng Vô Thường đều là độc nhất vô nhị, cho nên hoa văn trên Dẫn Hồn Linh đúc từ mệnh hồn đương nhiên cũng sẽ là độc nhất vô nhị.
Mà hoa văn trên hai viên lục lạc này, gã đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Kể cả có bắt gã nhắm mắt lại, gã cũng có thể vẽ ra được. Gã giao lại vật này cho một nhân loại gã hoàn toàn tín nhiệm, mà hiện giờ, nhân loại này hẳn phải đang ở nhân gian Biện Lương mới đúng.
Cả người Khiên Na dường như cũng đã biến thành tượng đá, thứ duy nhất vẫn đang run rẩy nhè nhẹ là bàn tay.
Đầu Càn Đạt phút chốc cũng trở nên trống rỗng.
Vừa nãy hắn vội vàng tới kéo Khiên Na, hoàn toàn quên mất thứ đang giấu ở thắt lưng…
“Ngươi…” Khiên Na chỉ mới nói ra một chữ, giọng gã đã hơi run lên.
Càn Đạt đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ sệt, còn sợ hãi hơn cả lúc mới vừa tiến vào địa ngục. Hắn cảm thấy mình cần nói gì đó để cứu vãn một chút. Điều gì cũng được.
“Khiên Na… Ta…”
Thân thể Khiên Na run lên, cặp mắt đã khôi phục trở về màu vàng sẫm của gã chậm rãi ngước lên. Gã không dám tin nhìn về phía Càn Đạt, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang và… hoảng sợ.
“Nhan Phi?”