Chương : 67
Yên tĩnh làm người nghẹt thở lan ra giữa Khiên Na và Nhan Phi, một cơn gió thổi nhành tóc trắng bên thái dương Khiên Na bay lên.
Nhan Phi bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười vẫn rạng ngời như quá khứ, “Sư phụ, con đã nói rồi, đó đều là những chuyện kiếp trước. Con không biết kiếp trước người đã trải qua những gì, vì sao lại làm như vậy, nhưng con hiểu người. Con biết nếu như không có sư phụ, con đã chết dưới đòn roi gậy gộc, con biết vì con mà người luôn nán lại nhân gian thật lâu, có một lần cho dù nhiếp hồn châu đã tối hẳn, nhưng người lo lắng con đổ bệnh, cho nên vẫn không chịu trở về địa ngục, suýt nữa bị những con quỷ người thu phục hại chết. Con cũng biết lúc nào đi thu phục ác quỷ người cũng hết sức cẩn thận, chưa bao giờ làm tổn thương tới nhân loại, con cũng biết người sẽ nương tay với những con ác quỷ đó, trừ phi bị bức ép đến tuyệt cảnh, bằng không sẽ không thương tổn tới tính mạng của họ. Con đã thấy người dám đối kháng với Phong Đô vì tính mạng của những nhân loại hoàn toàn không liên quan tới người, đã nhìn thấy người cho dù đối mặt với tuyệt cảnh cũng tuyệt đối không chịu khuất phục. Tuy lúc nào người trông cũng có vẻ âm trầm, nhưng thật ra lại mềm lòng nhẹ dạ hơn bất cứ ai khác. Người con yêu thích, kính yêu, đi theo, là sư phụ của kiếp này, là sư phụ vào giờ phút này.”
Khiên Na ngây người, gã nhìn nụ cười như thể không vướng chút bụi trần nào của Nhan Phi, đuôi mắt cong lên thành một vết nhăn nho nhỏ khi cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má, mặc dù vẫn đang ở trong bộ dạng của một con quỷ, mà lại có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của nhân loại. Khiên Na vẫn luôn không hiểu, tại sao Nhan Phi có thể cười sạch sẽ như vậy, gã đã từng cho rằng đó chẳng qua chỉ là sự ngây ngô trong sáng của trẻ nhỏ, nhưng theo tuổi tác tăng lên, cảm giác sạch sẽ này vẫn chẳng hề bị vấy bẩn đi mảy may.
Trái tim như bị một thứ tình cảm vô hình nào đó chèn ép, khuấy động. Nếu như vào lúc này Nhan Phi sử dụng quan tình thuật với gã, chỉ e sẽ nhìn thấy một mảng gợn sóng bối rối hỗn loạn mất thôi?
Nhan Phi thấy sư phụ không nói gì, còn tưởng rằng sư phụ không vừa lòng với câu trả lời của mình, trên mặt liền hiện lên vẻ lo lắng, “Sư phụ, người sẽ không đuổi con đi lần nữa chứ?”
Khiên Na nhìn sâu vào mắt y, bỗng nhiên hơi câu khóe miệng, nở một nụ cười có thể hình dung bằng hai chữ “dịu dàng.”
Lần này đổi thành Nhan Phi ngây người.
“Miệng lưỡi lưu loát, cũng không biết học được từ ai.” Khiên Na chỉ trách một câu nửa thật nửa giả như vậy, rồi quay người rời đi.
…………………………
Khiên Na đến Táng Văn ty.
Trước khi cơn phong ba xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường bắt đầu, gã vẫn thường xuyên đến nơi này, chủ yếu là để điều tra tin tức liên quan tới Lục Dục Bổn Tương Kinh. Sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã có một khoảng thời gian dài gã không đến.
Bên trong tòa cung điện rộng lớn này cất chứa tất thảy điển tịch sách vở quan trọng của Phong Đô, bao gồm rất nhiều truyền thuyết xa xưa, chú thuật, sách sử, để cho các Địa tiên xem lúc cần. Đồng thời, bên trong cung điện này cũng có một địa cung hết sức bí ẩn, bên trong khóa lại mấy ngàn cuốn sách cấm bị lưu truyền trong địa ngục, mà chìa khóa của khu vực này hiện đang nằm trong tay tiên nhân Thanh Đồng của Táng Văn ty.
Thanh Đồng cũng có thể coi như một tiên nhân khá chăm chỉ. Hắn vốn là một con cú đêm bên trong súc sinh đạo, sau đó bởi vì xây tổ trước thiện phòng của một vị cao tăng trên nhân gian, ngày ngày nghe vị cao tăng này đọc kinh giảng pháp, khai linh trí, sau đó tu luyện thành yêu, năm trăm năm sau, cuối cùng cũng tu thành chính quả thành tiên. Chỉ là không ngờ được, những vị tiên vốn là yêu tinh hoặc nhân loại bình thường tu luyện thành sau đó đều rất khó tìm được công việc tốt trên thiên đình, đến ngay cả Đao Lợi Thiên cũng khó đặt chân vào, càng chưa nhìn thấy nổi một áng mây của Ly Hận Thiên. Sau một khoảng thời gian trông kho cho Đế Thích Thiên Vương ở Thiện Kiến Thành, vì không cẩn thận làm đổ đèn, đốt cháy mất bức rèm Thiên Vương rất yên thích, hắn đã bị phạt tới Dạ Ma Thiên, trông giữ kho sách ở Phong Đô.
Mặc dù thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên thanh tú, nhưng hắn lúc nào cũng nói chuyện chậm rề rề như ông cụ non, tóc tai cũng bạc trắng như cụ lão, sở thích lại càng giống người già, thích làm vườn trồng rau, không có chuyện gì thì chơi chim, trong tay còn cầm thêm hai tràng hạt gỗ đào lần liên tục. Chính vì như vậy, bất kể là ở thiên đình hay Phong Đô, hắn đều không có nhiều bạn. Những địa tiên trông giữ Táng Văn ty đều không có nhẫn nại nghe hắn kể mấy chuyện vặt vãnh đó, gì mà mạn châu sa hoa màu trắng phải tưới nước như thế nào, trồng cải thảo ở địa ngục Đẳng Hoạt ra sao, trong rừng thất bảo trên thiên đình có chim gì,…
Thực ra Khiên Na cũng không nhẫn nại là bao, thế nhưng gã biết, muốn tiến vào địa cung kia, nhất định phải lấy được chìa khóa từ hắn. Hơn nữa sau này nghe nhiều, gã phát hiện ra vốn tri thức của Thanh Đồng này hết sức uyên bác, không chỉ là ở phương diện trồng hoa trồng rau. Bất kể là bí ẩn ở nhân gian, lời đồn trên thiên đình hay xì xào bàn tán dưới địa ngục, hắn đều biết tường tận. Chỉ e mấy vị được gọi là Bách Hiểu Sinh trong chốn giang hồ trên nhân gian, nhìn thấy hắn cũng phải gọi bằng cụ.
Lúc Khiên Na tới, Thanh Đồng đang ngồi xổm trong sân sau của Táng Văn ty bón phân cho hạt đào nghe đâu là hắn kiếm được từ trong rừng bàn đào tới. Cả bộ trường sam cổ tròn trắng tinh cũng bị để mặc cho buông thõng xuống mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thấy là Khiên Na thì cũng không chào hỏi nữa, mà tự mình nói luôn, “Đất ở Phong Đô chúng ta quá cứng, chỉ e phải tìm ít tuyến trùng từ địa ngục Đại Khiếu Hoán (*) tới xới đất.”
(*) Đại khiếu hoán địa ngục, hay còn gọi là Đại hào khiếu địa ngục, Đại khiếu địa ngục, Đại hoán địa ngục, Khiếu hoán địa ngục. Một trong tám địa ngục nóng. Tội nhân trong ngục này khổ đau không chịu nổi mà cất tiếng kêu gào, vì thế gọi là Đại khiếu hoán địa ngục. Phàm những kẻ thích giết hại, trộm cướp, gian dâm, nói dối, uống rượu, sau khi chết, sẽ rơi vào địa ngục này. (phatgiao.org)
Hắn đã ồn ào về chuyện tuyến trùng được một thời gian. Thế nhưng một nơi như địa ngục Đại Khiếu Hoán, đến Thanh Hồng Vô Thường cũng chẳng muốn đi, lại càng khỏi nói tới địa tiên. Một tiểu tiên văn nhược yếu ớt như hắn, chỉ sợ còn chưa hạ xuống đất đã bị văn huyết quỷ bay trên không trung chia nhau ăn.
Khiên Na duỗi tay đưa một lọ sứ tới trước mặt hắn. Thanh Đồng mở lọ ra nhìn, bên trong lại là một đống tuyến trùng màu vàng nhạt đang bò đầy lọ.
Thanh Đồng hưng phấn kêu to lên, “Khiên Na! Khiên Na! Ngươi đúng là phúc tinh của ta!!”
“Đừng vội cảm ơn ta, ta có việc muốn hỏi ngươi. Nếu như ngươi không đáp được, ta sẽ không cho ngươi chỗ sâu này.”
Thanh Đồng lập tức ôm chặt lấy lọ, “Ngươi muốn hỏi gì.”
“Một trăm năm gần đây, Hàn Tử Thông thường hay chạy tới thiên đình đúng không?”
“Chà, ta còn tưởng là gì, chỉ là chuyện này thôi à?” Thanh Đồng ngay lập tức đã thả lỏng hơn không ít, “Đúng, gần đây có vẻ đi nhiều lần thật. Mỗi một lần bọn họ đi, Táng Văn ty chúng ta đều sẽ phải ghi chép vào trong niên ký Phong Đô. Không chỉ là hắn, phán quan Thưởng Thiện ty cũng đi thường xuyên hơn.”
“Vậy Diêm Ma Vương thì sao?”
“Hắn thì lại không hay rời khỏi cung điện của mình. Chuyển Luân Vương và Tần Quảng Vương cũng thường lên đó. Mạnh Bà thi thoảng cũng đi, nhưng nàng vẫn luôn tự do đi lại giữa lục đạo.”
“Là được Ly Hận Thiên triệu kiến?”
“Không hẳn, có đôi khi là đến các thiên khác dự tiệc. Có điều… là ta thấy thôi, ta cảm giác cấp trên của các ngươi gần đây có lẽ sẽ sắp được lên chức.” Thanh Đồng nói nhỏ một cách vô cùng thần bí, “Ta nghe nói, hắn thường xuyên tới phủ đệ của Thái Ất tinh quân ở Hóa Lạc Thiên, xem ra là đã leo lên được cành cao rồi!”
Sắc mặt Khiên Na không thay đổi, nhưng trong lòng đã thoáng động.
“Có thể cho ta xem niên ký Phong Đô hai năm qua không?”
…………………………
Đêm hai ngày trước vòng thí luyện thứ ba, đại đa số quỷ sai đều đã rời khỏi bốn ty chính, thế nhưng Hàn Tử Thông vẫn đang đứng bên trong phán quan đường của hắn sắp xếp cho vòng thi hai ngày sau.
Cánh cửa bị gõ vang, Hàn Tử Thông nói, “Vào đi.”
Người mở cửa đi vào là Khiên Na.
Hàn Tử Thông liếc mắt nhìn gã, cũng không cảm thấy bất ngờ, “Ta biết, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta.”
Khiên Na im lặng đi tới trước mặt hắn, ánh sáng mờ ảo chập chờn lóe lên trong con người sâu thẳm của gã.
“Ngươi tới để van cầu ta nương tay?” Hàn Tử Thông liếc mắt nhìn gã, than thở, “Lúc trước… ngươi đúng là không dễ dàng, lại lập được công lớn cho thiên đình, cho nên ba trăm năm nay ta không hề quản ngươi. Ngươi không muốn Hồng Vô Thường, ta cũng đồng ý. Ngươi muốn nuôi một đứa trẻ trên nhân gian làm đồ đệ, ta cũng đồng ý. Nhưng lần này, ngươi đã làm quá mức rồi!”
“Luật lệ Phong Đô vẫn chưa quy định con người không thể trở thành Hồng Vô Thường, không phải sao?” Khiên Na dùng ngữ điệu bình tĩnh nói, “Ngươi chẳng qua chỉ đang cảm thấy y ngang nhiên chống đối ngươi, làm mất mặt ngươi mà thôi. Chỉ bởi vậy mà ngươi đã muốn giết chết y? Giết chết những Hồng Vô Thường dự bị tham gia thi tuyển cùng y?”
“Ai nói ta muốn giết chết hắn? Ta thân làm phán quan Phạt Ác ty, đương nhiên sẽ phải làm việc công bằng công chính. Ra đề cho bọn họ, đương nhiên cũng sẽ chỉ có độ khó như quá khứ.” Hàn Tử Thông ngạo mạn liếc nhìn gã, “Nếu như ngươi có thái độ như này, vậy thì chúng ta cũng không có gì để nói nữa. Ngươi trở về đi thôi.”
“Ngươi sẽ ra đề như thế nào?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nói cho ngươi? Như vậy còn có công bằng gì đáng để nói nữa? Khiên Na, ngươi quá làm càn rồi!”
“Được, ngươi có thể không nói cho ta.” Khiên Na tiến lên một bước, chăm chú nhìn vào hắn, “Thế nhưng những đề thi mà ngươi đã từng ra trong quá khứ, vốn không phải đang khảo nghiệm năng lực bắt quỷ của dự bị, mà là đang lấy tính mạng của bọn họ! Không hề có công bằng gì đáng nói!”
Hàn Tử Thông đột nhiên vỗ bàn, phẫn nộ quát to, “Khiên Na Ma La! Ngươi đừng tưởng rằng chỉ dựa vào chút công lao năm đó là ngươi có thể diễu võ giương oai ăn nói ngông cuồng ở đây!”
“Năm đó ngươi bắt chúng ta đi đối mặt với tương liễu quái, nhưng lại không cho chúng ta bất cứ pháp khí gì, chỉ bắt chúng ta chém giết với con tương liễu quái kia. Thử hỏi trong năm ngàn năm nhân loại ở Sa Bà Thiên, tương liễu quái từng xuất hiện được mấy lần? Kể cả là Thanh Hồng Vô Thường đã làm trên nhân gian mấy ngàn năm như chúng ta đi nữa, xác suất gặp phải tương liễu quái cũng gần như chỉ bằng không. Ngươi ra một đề thi như vậy, hơn nữa còn không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, không phải đang làm hại tính mạng thì là gì?”
“Làm càn! Trước khi tham gia thí luyện các ngươi đều đã ký giấy sinh tử, ta cũng đã liệt kê rõ ràng tất cả những nguy hiểm có thể gặp, chính ngươi cũng đã từng đặt bút ký. Không thông qua được thì là do bọn họ kém cỏi, thử hỏi nếu như một con tương liễu quái chạy tới nhân gian, các ngươi sẽ làm gì? Nếu như Thanh Hồng Vô Thường vừa nhìn thấy tương liễu quái đã tè ra quần, tới lúc đó chẳng phải sẽ là sinh linh đồ thán sao?”
“Nếu thật sự có tương liễu quái tới nhân gian, Thanh Hồng Vô Thường ít nhất cũng sẽ có Trảm Nghiệp Kiếm Độ Ách Tán trong tay, Hắc Bạch Vô Thường cũng sẽ hiệp trợ. Nhưng trước kia, trong tay chúng ta chỉ có một thanh sắt không có chút sức sát thương nào, cũng không hiểu bất kỳ phép thuật nào. Chuyện này thật sự hợp lý sao?” Quỷ khí mơ hồ tỏa ra khắp người Khiên Na, mái tóc dài trắng buông xõa không cần gió cũng tự động bay múa lên như linh xà, “Ta chỉ yêu cầu, vòng thi thứ ba lần này phải có biện pháp bảo vệ. Nếu như có người muốn bỏ cuộc, ngươi phải cho phép bọn họ rời đi. Nếu như tử thương quá nặng, cũng cần phải ngừng hẳn vòng thi. Chỉ như vậy mà thôi.”
“Hàm hồ! Như vậy còn thi tuyển gì nữa!”
“Ngươi chắc chắn rằng mình đang tuyển Thanh Hồng Vô Thường, mà không phải tổ chức tràng giác đấu gì đấy chứ?”
“Tới chết mới thôi là truyền thống nhất quán của vòng thi thứ ba, lần này đương nhiên cũng phải như vậy. Khiên Na Ma La, ngươi hoàn toàn không tuân theo kỷ cương, uy hiếp phán quan, phải bị định tội gì!” Hàn Tử Thông nói, tiên khí quanh thân đột nhiên tỏa mạnh ra. Gió lạnh như những con dao nhỏ cắt qua má Khiên Na, phần da dẻ lộ ra bên ngoài đau đớn như thể đang bị thiêu đốt.
Khiên Na biết, nếu quả thật xảy ra xung đột, chỉ cần Hàn Tử Thông lấy ra pháp khí bút phán quán bên người hắn, mình sẽ rất khó chiếm được chỗ tốt gì. Ác quỷ như bọn họ chống lại Địa tiên thông thường đã khó, huống hồ còn là thượng tiên như Hàn Tử Thông.
Thế nên Khiên Na bỗng nhiên nở nụ cười, trong nụ cười lại thấp thoáng vẻ xảo quyệt.
“Hàn đại nhân, ngươi làm phán quan cũng đã được một kiếp rồi. Chắc chắn ngươi cũng không muốn sẽ bị mục nát mãi mãi ở nơi âm u ngột ngạt này đúng không? Ngươi nhất định rất muốn được giống như những thượng tiên cùng cấp bậc với ngươi, có thể tự do ra vào những cõi trời cao cao như Hóa Lạc Thiên, Tha Hóa Tự Tại Thiên, Ly Hận Thiên, phải không?”
Ánh mắt của Hàn Tử Thông đã hơi thay đổi, trở nên âm u mà nguy hiểm. Mắt hắn híp lại, “Ngươi có ý gì.”
“Thần tiên sống có lâu hơn đi nữa, phúc phận có dày hơn đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thọ tận. Vị bệ hạ trên Ly Hận Thiên kia tới giờ đã sống được sáu kiếp rồi. Tuổi thọ của thần tiên thông thường đều là ba kiếp, tuy rằng tuổi thọ của thượng thần có thần lực mạnh mẽ dài hơn tuổi thọ của thần tiên thông thường, nhưng sáu kiếp hẳn cũng đã sắp tới cực hạn rồi đúng không?”
“Làm càn! Hạo Thiên Thượng Đế thánh thể an khang, há có thể để cho tiểu quỷ vô liêm sỉ như ngươi nói này nói nọ!” Hàn Tử Thông phẫn nộ quát, “Chỉ dựa vào những lời này của ngươi, ta đã có thể vứt ngươi về địa ngục Thanh Liên cho ngươi đông cứng mấy năm!”
“Không phải hắn sao? Như vậy thì những thứ ta đã nhìn thấy là được chuẩn bị cho ai?” Khiên Na hỏi ngược lại như có ẩn ý riêng.
“Khiên Na Ma La, ta nhắc nhở ngươi, đừng ăn nói bừa bãi!”
“Ta chỉ muốn ngươi bố trí một vài biện pháp bảo vệ ở vòng thi thứ ba mà thôi, chuyện này khó lắm sao?” Khiên Na quay mặt về phía vị thượng thần đang phẫn nộ, nỗ lực nhẫn nhịn cơn đau nhức như bị thiêu cháy, cố nhịn không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
“Ngươi dám uy hiếp ta?!” Hàn Tử Thông giận dữ bật cười, “Ngươi nghĩ rằng thật sự sẽ có người tin tưởng lời ngươi nói?”
“Vốn là không có. Có điều nếu như ngươi đã bảo Tạ Vũ Thành hạ hỏa ấn cấm nói của hoa Bát Đàm Ma xuống người ta, chỉ cần ta nói, ta sẽ bị nghiệp hỏa thiêu cháy người mà chết. Mà cái chết của ta vừa khéo sẽ xác minh cho lời ta nói!” Khiên Na dùng ánh mắt quyết tuyệt gần như là điên cuồng nhìn chằm chằm hắn, “Nếu như Nhan Phi có mệnh hệ gì, ta cũng không thiết cái mạng này nữa.”
Hàn Tử Thông nhìn thẳng vào gã như không dám tin, “Ngươi điên rồi! Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở với ngươi mười năm, ngươi thật sự muốn vì hắn mà đắc tội cả Phong Đô?!”
“Cũng không phải là cả Phong Đô, hiện giờ kẻ muốn y chết chỉ có mình ngươi mà thôi.” Khiên Na tiến lên một bước, cố ý nghiêng người về phía trước, cũng không nhìn vào mấy vết thương cháy đen do thánh quang từ người Hàn Tử Thông đốt cháy trên má gã, dựa vào ưu thế chiều cao của mình để đè ép vị phán quan Phạt Ác ty lúc nào cũng vênh váo hung hăng này. Khiên Na hơi nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng uy nghiêm mà đáng sợ, “Lần trước Mạnh Bà đã nói đỡ cho Nhan Phi, ngày thi tuyển nhất định cũng sẽ có mặt, Mạnh Bà lui tới với rất nhiều thiên thần. Một lời gièm pha như vậy, bất kể có phải thật hay không đi nữa, nếu như để cho Diêm Ma Vương và Đông Hoa Đế Quân luôn bị Ly Hận Thiên chèn ép nghe thấy, giả cũng sẽ bị nói thành thật, huống hồ cái chết của ta lại là chứng cứ. Mà nghe nói ngươi lén lút qua lại với Thái Ất tinh quân xong, Diêm Ma Vương sẽ nghĩ như thế nào? Bao nhiêu phiền phức như vậy, ta lại chỉ muốn ngươi làm một chuyện nho nhỏ mà thôi.”
Nói xong, Khiên Na liền lùi về phía sau mấy bước, làm ra vẻ nhu thuận ôn hòa quỳ một chân xuống, “Xin đại nhân phát lòng từ bi, đau lòng cho những Thanh Hồng Vô Thường dự bị đó.”
Hàn Tử Thông dữ dằn nhìn chằm chằm vào gã. Hắn chưa bao giờ mong một người chết đi như lúc này.
Thế nhưng Khiên Na lại không sợ hắn sẽ giết mình. Một nửa là bởi vì hiện tại giết gã sẽ quá làm to chuyện, đặc biệt là ở tình huống Mạnh Bà đã nói đỡ cho gã.
Một nguyên nhân khác, chính là vì trong trận chiến 300 năm trước, gã đã thật sự lập được công lớn, cũng mất đi rất nhiều, được Tây Vương Mẫu rủ lòng thương, dặn dò Hàn Tử Thông đối đãi tử tế. Tuy rằng đã trôi qua rất lâu, nhưng đối với Thiên Đình mà nói, ba trăm năm chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay.
Khiên Na biết mình đã thực hiện được mục đích, nên cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ đứng dậy rời đi. Phía sau vọng tới âm thanh thứ gì đó bị đập vỡ.
Xem ra, những ngày tháng sau này sẽ không dễ sống.
Nhan Phi bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười vẫn rạng ngời như quá khứ, “Sư phụ, con đã nói rồi, đó đều là những chuyện kiếp trước. Con không biết kiếp trước người đã trải qua những gì, vì sao lại làm như vậy, nhưng con hiểu người. Con biết nếu như không có sư phụ, con đã chết dưới đòn roi gậy gộc, con biết vì con mà người luôn nán lại nhân gian thật lâu, có một lần cho dù nhiếp hồn châu đã tối hẳn, nhưng người lo lắng con đổ bệnh, cho nên vẫn không chịu trở về địa ngục, suýt nữa bị những con quỷ người thu phục hại chết. Con cũng biết lúc nào đi thu phục ác quỷ người cũng hết sức cẩn thận, chưa bao giờ làm tổn thương tới nhân loại, con cũng biết người sẽ nương tay với những con ác quỷ đó, trừ phi bị bức ép đến tuyệt cảnh, bằng không sẽ không thương tổn tới tính mạng của họ. Con đã thấy người dám đối kháng với Phong Đô vì tính mạng của những nhân loại hoàn toàn không liên quan tới người, đã nhìn thấy người cho dù đối mặt với tuyệt cảnh cũng tuyệt đối không chịu khuất phục. Tuy lúc nào người trông cũng có vẻ âm trầm, nhưng thật ra lại mềm lòng nhẹ dạ hơn bất cứ ai khác. Người con yêu thích, kính yêu, đi theo, là sư phụ của kiếp này, là sư phụ vào giờ phút này.”
Khiên Na ngây người, gã nhìn nụ cười như thể không vướng chút bụi trần nào của Nhan Phi, đuôi mắt cong lên thành một vết nhăn nho nhỏ khi cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má, mặc dù vẫn đang ở trong bộ dạng của một con quỷ, mà lại có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của nhân loại. Khiên Na vẫn luôn không hiểu, tại sao Nhan Phi có thể cười sạch sẽ như vậy, gã đã từng cho rằng đó chẳng qua chỉ là sự ngây ngô trong sáng của trẻ nhỏ, nhưng theo tuổi tác tăng lên, cảm giác sạch sẽ này vẫn chẳng hề bị vấy bẩn đi mảy may.
Trái tim như bị một thứ tình cảm vô hình nào đó chèn ép, khuấy động. Nếu như vào lúc này Nhan Phi sử dụng quan tình thuật với gã, chỉ e sẽ nhìn thấy một mảng gợn sóng bối rối hỗn loạn mất thôi?
Nhan Phi thấy sư phụ không nói gì, còn tưởng rằng sư phụ không vừa lòng với câu trả lời của mình, trên mặt liền hiện lên vẻ lo lắng, “Sư phụ, người sẽ không đuổi con đi lần nữa chứ?”
Khiên Na nhìn sâu vào mắt y, bỗng nhiên hơi câu khóe miệng, nở một nụ cười có thể hình dung bằng hai chữ “dịu dàng.”
Lần này đổi thành Nhan Phi ngây người.
“Miệng lưỡi lưu loát, cũng không biết học được từ ai.” Khiên Na chỉ trách một câu nửa thật nửa giả như vậy, rồi quay người rời đi.
…………………………
Khiên Na đến Táng Văn ty.
Trước khi cơn phong ba xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường bắt đầu, gã vẫn thường xuyên đến nơi này, chủ yếu là để điều tra tin tức liên quan tới Lục Dục Bổn Tương Kinh. Sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã có một khoảng thời gian dài gã không đến.
Bên trong tòa cung điện rộng lớn này cất chứa tất thảy điển tịch sách vở quan trọng của Phong Đô, bao gồm rất nhiều truyền thuyết xa xưa, chú thuật, sách sử, để cho các Địa tiên xem lúc cần. Đồng thời, bên trong cung điện này cũng có một địa cung hết sức bí ẩn, bên trong khóa lại mấy ngàn cuốn sách cấm bị lưu truyền trong địa ngục, mà chìa khóa của khu vực này hiện đang nằm trong tay tiên nhân Thanh Đồng của Táng Văn ty.
Thanh Đồng cũng có thể coi như một tiên nhân khá chăm chỉ. Hắn vốn là một con cú đêm bên trong súc sinh đạo, sau đó bởi vì xây tổ trước thiện phòng của một vị cao tăng trên nhân gian, ngày ngày nghe vị cao tăng này đọc kinh giảng pháp, khai linh trí, sau đó tu luyện thành yêu, năm trăm năm sau, cuối cùng cũng tu thành chính quả thành tiên. Chỉ là không ngờ được, những vị tiên vốn là yêu tinh hoặc nhân loại bình thường tu luyện thành sau đó đều rất khó tìm được công việc tốt trên thiên đình, đến ngay cả Đao Lợi Thiên cũng khó đặt chân vào, càng chưa nhìn thấy nổi một áng mây của Ly Hận Thiên. Sau một khoảng thời gian trông kho cho Đế Thích Thiên Vương ở Thiện Kiến Thành, vì không cẩn thận làm đổ đèn, đốt cháy mất bức rèm Thiên Vương rất yên thích, hắn đã bị phạt tới Dạ Ma Thiên, trông giữ kho sách ở Phong Đô.
Mặc dù thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên thanh tú, nhưng hắn lúc nào cũng nói chuyện chậm rề rề như ông cụ non, tóc tai cũng bạc trắng như cụ lão, sở thích lại càng giống người già, thích làm vườn trồng rau, không có chuyện gì thì chơi chim, trong tay còn cầm thêm hai tràng hạt gỗ đào lần liên tục. Chính vì như vậy, bất kể là ở thiên đình hay Phong Đô, hắn đều không có nhiều bạn. Những địa tiên trông giữ Táng Văn ty đều không có nhẫn nại nghe hắn kể mấy chuyện vặt vãnh đó, gì mà mạn châu sa hoa màu trắng phải tưới nước như thế nào, trồng cải thảo ở địa ngục Đẳng Hoạt ra sao, trong rừng thất bảo trên thiên đình có chim gì,…
Thực ra Khiên Na cũng không nhẫn nại là bao, thế nhưng gã biết, muốn tiến vào địa cung kia, nhất định phải lấy được chìa khóa từ hắn. Hơn nữa sau này nghe nhiều, gã phát hiện ra vốn tri thức của Thanh Đồng này hết sức uyên bác, không chỉ là ở phương diện trồng hoa trồng rau. Bất kể là bí ẩn ở nhân gian, lời đồn trên thiên đình hay xì xào bàn tán dưới địa ngục, hắn đều biết tường tận. Chỉ e mấy vị được gọi là Bách Hiểu Sinh trong chốn giang hồ trên nhân gian, nhìn thấy hắn cũng phải gọi bằng cụ.
Lúc Khiên Na tới, Thanh Đồng đang ngồi xổm trong sân sau của Táng Văn ty bón phân cho hạt đào nghe đâu là hắn kiếm được từ trong rừng bàn đào tới. Cả bộ trường sam cổ tròn trắng tinh cũng bị để mặc cho buông thõng xuống mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thấy là Khiên Na thì cũng không chào hỏi nữa, mà tự mình nói luôn, “Đất ở Phong Đô chúng ta quá cứng, chỉ e phải tìm ít tuyến trùng từ địa ngục Đại Khiếu Hoán (*) tới xới đất.”
(*) Đại khiếu hoán địa ngục, hay còn gọi là Đại hào khiếu địa ngục, Đại khiếu địa ngục, Đại hoán địa ngục, Khiếu hoán địa ngục. Một trong tám địa ngục nóng. Tội nhân trong ngục này khổ đau không chịu nổi mà cất tiếng kêu gào, vì thế gọi là Đại khiếu hoán địa ngục. Phàm những kẻ thích giết hại, trộm cướp, gian dâm, nói dối, uống rượu, sau khi chết, sẽ rơi vào địa ngục này. (phatgiao.org)
Hắn đã ồn ào về chuyện tuyến trùng được một thời gian. Thế nhưng một nơi như địa ngục Đại Khiếu Hoán, đến Thanh Hồng Vô Thường cũng chẳng muốn đi, lại càng khỏi nói tới địa tiên. Một tiểu tiên văn nhược yếu ớt như hắn, chỉ sợ còn chưa hạ xuống đất đã bị văn huyết quỷ bay trên không trung chia nhau ăn.
Khiên Na duỗi tay đưa một lọ sứ tới trước mặt hắn. Thanh Đồng mở lọ ra nhìn, bên trong lại là một đống tuyến trùng màu vàng nhạt đang bò đầy lọ.
Thanh Đồng hưng phấn kêu to lên, “Khiên Na! Khiên Na! Ngươi đúng là phúc tinh của ta!!”
“Đừng vội cảm ơn ta, ta có việc muốn hỏi ngươi. Nếu như ngươi không đáp được, ta sẽ không cho ngươi chỗ sâu này.”
Thanh Đồng lập tức ôm chặt lấy lọ, “Ngươi muốn hỏi gì.”
“Một trăm năm gần đây, Hàn Tử Thông thường hay chạy tới thiên đình đúng không?”
“Chà, ta còn tưởng là gì, chỉ là chuyện này thôi à?” Thanh Đồng ngay lập tức đã thả lỏng hơn không ít, “Đúng, gần đây có vẻ đi nhiều lần thật. Mỗi một lần bọn họ đi, Táng Văn ty chúng ta đều sẽ phải ghi chép vào trong niên ký Phong Đô. Không chỉ là hắn, phán quan Thưởng Thiện ty cũng đi thường xuyên hơn.”
“Vậy Diêm Ma Vương thì sao?”
“Hắn thì lại không hay rời khỏi cung điện của mình. Chuyển Luân Vương và Tần Quảng Vương cũng thường lên đó. Mạnh Bà thi thoảng cũng đi, nhưng nàng vẫn luôn tự do đi lại giữa lục đạo.”
“Là được Ly Hận Thiên triệu kiến?”
“Không hẳn, có đôi khi là đến các thiên khác dự tiệc. Có điều… là ta thấy thôi, ta cảm giác cấp trên của các ngươi gần đây có lẽ sẽ sắp được lên chức.” Thanh Đồng nói nhỏ một cách vô cùng thần bí, “Ta nghe nói, hắn thường xuyên tới phủ đệ của Thái Ất tinh quân ở Hóa Lạc Thiên, xem ra là đã leo lên được cành cao rồi!”
Sắc mặt Khiên Na không thay đổi, nhưng trong lòng đã thoáng động.
“Có thể cho ta xem niên ký Phong Đô hai năm qua không?”
…………………………
Đêm hai ngày trước vòng thí luyện thứ ba, đại đa số quỷ sai đều đã rời khỏi bốn ty chính, thế nhưng Hàn Tử Thông vẫn đang đứng bên trong phán quan đường của hắn sắp xếp cho vòng thi hai ngày sau.
Cánh cửa bị gõ vang, Hàn Tử Thông nói, “Vào đi.”
Người mở cửa đi vào là Khiên Na.
Hàn Tử Thông liếc mắt nhìn gã, cũng không cảm thấy bất ngờ, “Ta biết, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta.”
Khiên Na im lặng đi tới trước mặt hắn, ánh sáng mờ ảo chập chờn lóe lên trong con người sâu thẳm của gã.
“Ngươi tới để van cầu ta nương tay?” Hàn Tử Thông liếc mắt nhìn gã, than thở, “Lúc trước… ngươi đúng là không dễ dàng, lại lập được công lớn cho thiên đình, cho nên ba trăm năm nay ta không hề quản ngươi. Ngươi không muốn Hồng Vô Thường, ta cũng đồng ý. Ngươi muốn nuôi một đứa trẻ trên nhân gian làm đồ đệ, ta cũng đồng ý. Nhưng lần này, ngươi đã làm quá mức rồi!”
“Luật lệ Phong Đô vẫn chưa quy định con người không thể trở thành Hồng Vô Thường, không phải sao?” Khiên Na dùng ngữ điệu bình tĩnh nói, “Ngươi chẳng qua chỉ đang cảm thấy y ngang nhiên chống đối ngươi, làm mất mặt ngươi mà thôi. Chỉ bởi vậy mà ngươi đã muốn giết chết y? Giết chết những Hồng Vô Thường dự bị tham gia thi tuyển cùng y?”
“Ai nói ta muốn giết chết hắn? Ta thân làm phán quan Phạt Ác ty, đương nhiên sẽ phải làm việc công bằng công chính. Ra đề cho bọn họ, đương nhiên cũng sẽ chỉ có độ khó như quá khứ.” Hàn Tử Thông ngạo mạn liếc nhìn gã, “Nếu như ngươi có thái độ như này, vậy thì chúng ta cũng không có gì để nói nữa. Ngươi trở về đi thôi.”
“Ngươi sẽ ra đề như thế nào?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nói cho ngươi? Như vậy còn có công bằng gì đáng để nói nữa? Khiên Na, ngươi quá làm càn rồi!”
“Được, ngươi có thể không nói cho ta.” Khiên Na tiến lên một bước, chăm chú nhìn vào hắn, “Thế nhưng những đề thi mà ngươi đã từng ra trong quá khứ, vốn không phải đang khảo nghiệm năng lực bắt quỷ của dự bị, mà là đang lấy tính mạng của bọn họ! Không hề có công bằng gì đáng nói!”
Hàn Tử Thông đột nhiên vỗ bàn, phẫn nộ quát to, “Khiên Na Ma La! Ngươi đừng tưởng rằng chỉ dựa vào chút công lao năm đó là ngươi có thể diễu võ giương oai ăn nói ngông cuồng ở đây!”
“Năm đó ngươi bắt chúng ta đi đối mặt với tương liễu quái, nhưng lại không cho chúng ta bất cứ pháp khí gì, chỉ bắt chúng ta chém giết với con tương liễu quái kia. Thử hỏi trong năm ngàn năm nhân loại ở Sa Bà Thiên, tương liễu quái từng xuất hiện được mấy lần? Kể cả là Thanh Hồng Vô Thường đã làm trên nhân gian mấy ngàn năm như chúng ta đi nữa, xác suất gặp phải tương liễu quái cũng gần như chỉ bằng không. Ngươi ra một đề thi như vậy, hơn nữa còn không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, không phải đang làm hại tính mạng thì là gì?”
“Làm càn! Trước khi tham gia thí luyện các ngươi đều đã ký giấy sinh tử, ta cũng đã liệt kê rõ ràng tất cả những nguy hiểm có thể gặp, chính ngươi cũng đã từng đặt bút ký. Không thông qua được thì là do bọn họ kém cỏi, thử hỏi nếu như một con tương liễu quái chạy tới nhân gian, các ngươi sẽ làm gì? Nếu như Thanh Hồng Vô Thường vừa nhìn thấy tương liễu quái đã tè ra quần, tới lúc đó chẳng phải sẽ là sinh linh đồ thán sao?”
“Nếu thật sự có tương liễu quái tới nhân gian, Thanh Hồng Vô Thường ít nhất cũng sẽ có Trảm Nghiệp Kiếm Độ Ách Tán trong tay, Hắc Bạch Vô Thường cũng sẽ hiệp trợ. Nhưng trước kia, trong tay chúng ta chỉ có một thanh sắt không có chút sức sát thương nào, cũng không hiểu bất kỳ phép thuật nào. Chuyện này thật sự hợp lý sao?” Quỷ khí mơ hồ tỏa ra khắp người Khiên Na, mái tóc dài trắng buông xõa không cần gió cũng tự động bay múa lên như linh xà, “Ta chỉ yêu cầu, vòng thi thứ ba lần này phải có biện pháp bảo vệ. Nếu như có người muốn bỏ cuộc, ngươi phải cho phép bọn họ rời đi. Nếu như tử thương quá nặng, cũng cần phải ngừng hẳn vòng thi. Chỉ như vậy mà thôi.”
“Hàm hồ! Như vậy còn thi tuyển gì nữa!”
“Ngươi chắc chắn rằng mình đang tuyển Thanh Hồng Vô Thường, mà không phải tổ chức tràng giác đấu gì đấy chứ?”
“Tới chết mới thôi là truyền thống nhất quán của vòng thi thứ ba, lần này đương nhiên cũng phải như vậy. Khiên Na Ma La, ngươi hoàn toàn không tuân theo kỷ cương, uy hiếp phán quan, phải bị định tội gì!” Hàn Tử Thông nói, tiên khí quanh thân đột nhiên tỏa mạnh ra. Gió lạnh như những con dao nhỏ cắt qua má Khiên Na, phần da dẻ lộ ra bên ngoài đau đớn như thể đang bị thiêu đốt.
Khiên Na biết, nếu quả thật xảy ra xung đột, chỉ cần Hàn Tử Thông lấy ra pháp khí bút phán quán bên người hắn, mình sẽ rất khó chiếm được chỗ tốt gì. Ác quỷ như bọn họ chống lại Địa tiên thông thường đã khó, huống hồ còn là thượng tiên như Hàn Tử Thông.
Thế nên Khiên Na bỗng nhiên nở nụ cười, trong nụ cười lại thấp thoáng vẻ xảo quyệt.
“Hàn đại nhân, ngươi làm phán quan cũng đã được một kiếp rồi. Chắc chắn ngươi cũng không muốn sẽ bị mục nát mãi mãi ở nơi âm u ngột ngạt này đúng không? Ngươi nhất định rất muốn được giống như những thượng tiên cùng cấp bậc với ngươi, có thể tự do ra vào những cõi trời cao cao như Hóa Lạc Thiên, Tha Hóa Tự Tại Thiên, Ly Hận Thiên, phải không?”
Ánh mắt của Hàn Tử Thông đã hơi thay đổi, trở nên âm u mà nguy hiểm. Mắt hắn híp lại, “Ngươi có ý gì.”
“Thần tiên sống có lâu hơn đi nữa, phúc phận có dày hơn đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thọ tận. Vị bệ hạ trên Ly Hận Thiên kia tới giờ đã sống được sáu kiếp rồi. Tuổi thọ của thần tiên thông thường đều là ba kiếp, tuy rằng tuổi thọ của thượng thần có thần lực mạnh mẽ dài hơn tuổi thọ của thần tiên thông thường, nhưng sáu kiếp hẳn cũng đã sắp tới cực hạn rồi đúng không?”
“Làm càn! Hạo Thiên Thượng Đế thánh thể an khang, há có thể để cho tiểu quỷ vô liêm sỉ như ngươi nói này nói nọ!” Hàn Tử Thông phẫn nộ quát, “Chỉ dựa vào những lời này của ngươi, ta đã có thể vứt ngươi về địa ngục Thanh Liên cho ngươi đông cứng mấy năm!”
“Không phải hắn sao? Như vậy thì những thứ ta đã nhìn thấy là được chuẩn bị cho ai?” Khiên Na hỏi ngược lại như có ẩn ý riêng.
“Khiên Na Ma La, ta nhắc nhở ngươi, đừng ăn nói bừa bãi!”
“Ta chỉ muốn ngươi bố trí một vài biện pháp bảo vệ ở vòng thi thứ ba mà thôi, chuyện này khó lắm sao?” Khiên Na quay mặt về phía vị thượng thần đang phẫn nộ, nỗ lực nhẫn nhịn cơn đau nhức như bị thiêu cháy, cố nhịn không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
“Ngươi dám uy hiếp ta?!” Hàn Tử Thông giận dữ bật cười, “Ngươi nghĩ rằng thật sự sẽ có người tin tưởng lời ngươi nói?”
“Vốn là không có. Có điều nếu như ngươi đã bảo Tạ Vũ Thành hạ hỏa ấn cấm nói của hoa Bát Đàm Ma xuống người ta, chỉ cần ta nói, ta sẽ bị nghiệp hỏa thiêu cháy người mà chết. Mà cái chết của ta vừa khéo sẽ xác minh cho lời ta nói!” Khiên Na dùng ánh mắt quyết tuyệt gần như là điên cuồng nhìn chằm chằm hắn, “Nếu như Nhan Phi có mệnh hệ gì, ta cũng không thiết cái mạng này nữa.”
Hàn Tử Thông nhìn thẳng vào gã như không dám tin, “Ngươi điên rồi! Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở với ngươi mười năm, ngươi thật sự muốn vì hắn mà đắc tội cả Phong Đô?!”
“Cũng không phải là cả Phong Đô, hiện giờ kẻ muốn y chết chỉ có mình ngươi mà thôi.” Khiên Na tiến lên một bước, cố ý nghiêng người về phía trước, cũng không nhìn vào mấy vết thương cháy đen do thánh quang từ người Hàn Tử Thông đốt cháy trên má gã, dựa vào ưu thế chiều cao của mình để đè ép vị phán quan Phạt Ác ty lúc nào cũng vênh váo hung hăng này. Khiên Na hơi nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng uy nghiêm mà đáng sợ, “Lần trước Mạnh Bà đã nói đỡ cho Nhan Phi, ngày thi tuyển nhất định cũng sẽ có mặt, Mạnh Bà lui tới với rất nhiều thiên thần. Một lời gièm pha như vậy, bất kể có phải thật hay không đi nữa, nếu như để cho Diêm Ma Vương và Đông Hoa Đế Quân luôn bị Ly Hận Thiên chèn ép nghe thấy, giả cũng sẽ bị nói thành thật, huống hồ cái chết của ta lại là chứng cứ. Mà nghe nói ngươi lén lút qua lại với Thái Ất tinh quân xong, Diêm Ma Vương sẽ nghĩ như thế nào? Bao nhiêu phiền phức như vậy, ta lại chỉ muốn ngươi làm một chuyện nho nhỏ mà thôi.”
Nói xong, Khiên Na liền lùi về phía sau mấy bước, làm ra vẻ nhu thuận ôn hòa quỳ một chân xuống, “Xin đại nhân phát lòng từ bi, đau lòng cho những Thanh Hồng Vô Thường dự bị đó.”
Hàn Tử Thông dữ dằn nhìn chằm chằm vào gã. Hắn chưa bao giờ mong một người chết đi như lúc này.
Thế nhưng Khiên Na lại không sợ hắn sẽ giết mình. Một nửa là bởi vì hiện tại giết gã sẽ quá làm to chuyện, đặc biệt là ở tình huống Mạnh Bà đã nói đỡ cho gã.
Một nguyên nhân khác, chính là vì trong trận chiến 300 năm trước, gã đã thật sự lập được công lớn, cũng mất đi rất nhiều, được Tây Vương Mẫu rủ lòng thương, dặn dò Hàn Tử Thông đối đãi tử tế. Tuy rằng đã trôi qua rất lâu, nhưng đối với Thiên Đình mà nói, ba trăm năm chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay.
Khiên Na biết mình đã thực hiện được mục đích, nên cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ đứng dậy rời đi. Phía sau vọng tới âm thanh thứ gì đó bị đập vỡ.
Xem ra, những ngày tháng sau này sẽ không dễ sống.