Chương : 7
“Ngươi ta nếu sinh ra ở địa ngục, vậy thì chứng tỏ kiếp trước chúng ta đã từng làm chuyện thương thiên hại lý. Bây giờ bị phạt cũng là điều đương nhiên.” Lý giải thì lý giải, Đàn Dương Tử vẫn nhất định phải tóm nó trở lại. Dù sao thì chuyện này cũng nằm trong chức trách, không thể để mặc cho những ác quỷ này bừa bãi tàn phá nhân gian được.
“Có thương thiên hại lý đến thế nào đi nữa, năm trăm năm cũng đủ rồi chứ! Vả lại, là ai được quyền xem xét phán định ta rốt cuộc đã phạm vào tội gì?! Sinh ra trên thế gian này, có ai lại vô tội?! Dựa vào đâu mà thần, người và tu la có thể sở hữu những thứ đó?! Ta không phục! Ta không phục!” Tiếng gào tan nát cõi lòng của con cức tâm quỷ kia trong đầu làm sau lưng gã lạnh rùng mình, đau đớn do giá rét như bị thiêu đốt đã bò đến cổ họng.
Lại vào đúng lúc này, cức tâm quỷ bỗng phát ra một tiếng rít gào xen lẫn phẫn nộ và sợ hãi. Đoá hoa Ưu Bát La lấp loé mấy lần, rồi vậy mà lại tắt ngóm đi. Xúc tu như gai giam cầm thắt lưng Đàn Dương Tử cũng dồn dập buông ra. Nơi Trảm Nghiệp Kiếm đâm vào, ngọn lửa địa ngục màu xanh lại một lần nữa rực cháy lên, trong nháy mắt đã thiêu đốt khắp cả người cức tâm quỷ.
Tâm trạng Đàn Dương Tử được thả lỏng, xem ra là Nhan Phi đã thành công đánh thức được pháp sư Quan Nghĩa.
Cánh tay phải dần khôi phục tri giác, Đàn Dương Tử rút Trảm Nghiệp Kiếm ra, nhìn cức tâm quỷ toàn thân bén lửa trước mặt đang điên cuồng giãy giụa giữa màn đêm tối tăm nhất trước lúc tờ mờ sáng. Hai con cức tâm quỷ nhỏ hơn bên cạnh nó, một con bị cức tâm quỷ to va vào, tức thì cũng bốc lửa, còn một con khác thì đang muốn chạy trốn. Đàn Dương Tử xoay người ném Trảm Nghiệp Kiếm trong tay đi, chuẩn xác cắm vào người con cức tâm quỷ nhỏ. Ngọn lửa màu xanh lần thứ hai phóng lên trời, chớp mắt đã nuốt chửng con quỷ nhỏ kia.
Ba cột trụ trời màu xanh xoay vòng điên cuồng trong đêm đen, chỉ là thân hình thực sự của nó đã trở nên hơi trong suốt, hơn nữa còn cấp tốc thu nhỏ lại, cho nên cũng không tạo thành tổn thương quá nghiêm trọng tới phòng ốc chung quanh, chỉ va sụp một toà chung cổ lâu. Do Quan Nghĩa đã thoát thân được từ gốc rễ của cức tâm quỷ, mất đi nhân thân che chở, lại bị Đàn Dương Tử làm trọng thương, cức tâm quỷ căn bản không thể sinh tồn ở nhân gian lâu thêm.
Cuối cùng, ba con cức tâm quỷ kia biến thành ba đốm lửa xanh nho nhỏ, như ma trơi bay trên không trung chạy trốn, tựa như định tùy thời cơ chạy thoát.
Hai tay Đàn Dương Tử kết ấn trước ngực, miệng phun ra một viên minh châu, ngậm giữa môi răng. Viên minh châu vừa ra ngoài, ba con quỷ như bị thứ gì đó hút lại, phát ra tiếng thét chói tai lanh lảnh, nhanh chóng bị hút vào bên trong minh châu. Một chốc sau, màu sắc hạt châu kia bắt đầu lộ ra chút màu xám nhàn nhạt. Đàn Dương Tử hơi cử động đầu lưỡi, nuốt hạt châu kia xuống.
Viên nhiếp hồn châu này cũng là một bảo bối Thanh Vô Thường mang theo bên người, có thể dùng để tạm thời giam giữ ác quỷ bị suy yếu, nếu được Thanh Vô Thường nuốt vào trong bụng, sẽ có thể áp chế quỷ trong thời gian dài hơn. Mỗi một con quỷ bị bắt sẽ biến thành một đốm đen, đợi đến lúc hạt châu trở nên đen tuyền, Thanh Vô Thường nhất định phải trở về địa ngục, đưa những con quỷ kia đi chịu thẩm tra.
Sau khi quỷ ảnh tan hết, một đóa kỳ hoa màu xanh lam có hình dáng tương tự hoa sen phiêu nhiên bay xuống, ước chừng lớn bằng bàn tay, mỗi một cánh hoa đều phảng phất như được đúc từ ngọc thạch, xúc cảm trên đầu ngón tay lạnh thấu đến tận xương. Đàn Dương Tử dùng ống tay áo lót, giơ đoá hoa kia lên trước mắt nhìn kỹ.
Nằm sâu trong lòng đoá hoa, một tia ánh sáng lạnh đang lưu chuyển, như ánh lạnh loé lên rồi biến mất sâu trong con ngươi.
Gã giật xuống một mảnh vạt áo, cẩn thận gói kĩ đoá hoa Ưu Bát La này lại, bỏ vào túi trong tay áo.
Trước mắt loé lên bóng đỏ, trong một thoáng chốc, Đàn Dương Tử gần như đã nghĩ rằng người nọ trở lại… Có điều, rất nhanh gã đã thấy rõ khuôn mặt bị hoảng loạn và lo lắng xâm lấn của thiếu niên hiện đang nắm lấy tay phải gã, “Tay sư phụ làm sao vậy? Còn cả cổ của người nữa!”
Đàn Dương Tử rút tay ra khỏi tay thiếu niên, kéo ống tay áo che lại những vết vân xanh chưa kịp rút đi, “Không sao, thương tổn nhỏ thôi, nghỉ ngơi một đêm sẽ lành.” Gã cẩn thận quan sát Nhan Phi từ trên xuống dưới một phen. Ngoại trừ tóc tai hơi rối, Nhan Phi dường như không bị thương chút nào, tinh thần cũng không tệ, chứng tỏ không gặp phải quá nhiều phản kháng trong mộng của Quan Nghĩa. Lo lắng trong lòng Đàn Dương Tử được lắng xuống, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc cũng thoáng dịu đi, “Quan Nghĩa đâu?”
Nhan Phi dùng dù chỉ chỉ bóng người cô tịch ngồi ở góc tường bên cạnh thiện phòng cách đó không xa, “Tâm trạng hắn có lẽ không được tốt lắm.”
Chỉ là, lẫn trong vẻ đồng tình dường như còn mang theo một tia tà ác nho nhỏ, như đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đàn Dương Tử thoáng cau mày, “Con làm hắn tỉnh lại thế nào?”
Nhan Phi dùng vẻ mặt vô tội nói, “Con chỉ giảng giải chút đạo lý cho hắn rồi cảm hóa hắn thôi.”
Đàn Dương Tử nhướng đuôi lông mày. Nếu cảm hóa người khác dễ dàng như vậy, còn cần tới thần tiên Phật Tổ làm gì… Nhóc con này rõ ràng là đang trả lời gã lấy lệ. Xem bộ dạng trống rỗng, vẻ mặt đau khổ của Quan Nghĩa vào giờ khắc này, chuyện nó làm tuyệt không chỉ đơn giản là “giảng giải chút đạo lý”…
Gã đi về phía Quan Nghĩa, chỉ thấy khuôn mặt vốn từ bi nhân thiện của người kia giờ khắc này lại dại ra, cả người ôm lấy đầu gối núp ở bên tường, thân thể lảo đảo trước sau một cách vô thức, trong miệng lải nhải ra tiếng, nói gì đó mà “Ta không cố ý… Ta không cố ý… Ta sai rồi… Ta sai rồi…”.
Đàn Dương Tử chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, trầm giọng gọi tên của hắn. Thế nhưng Quan Nghĩa lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cứ đang lung lay trước sau như vậy, hình như rất sợ sệt.
Đàn Dương Tử thở dài, quay đầu sang nhìn chằm chằm Nhan Phi, “Con rốt cuộc đã làm hắn tỉnh lại như thế nào?!”
Nghe giọng nói nghiêm nghị của Đàn Dương Tử, Nhan Phi liền cúi đầu chơi Dẫn Hồn Linh trên cán dù, nói cẩn thận từng li từng tí một, “Hắn không chịu nhìn thẳng vào nội tâm của mình, ở trong mơ vẫn còn làm ra vẻ Bồ Tát phổ độ chúng sinh, còn nói con là tâm ma ảnh hưởng hắn tu luyện. Cho nên con liền đào đào vào trong, kéo đệ bát thức của hắn ra đưa cho hắn xem, hắn liền hơi suy sụp. Sau đó con vây hắn lại bên trong đệ bát thức của hắn đại khái một năm, đi ra xong hắn cứ như vậy…”
Đàn Dương Tử thoáng trố mắt. Những năm gần đây gã chỉ có một thân một mình, vì nắm bắt pháp thuật thao túng tâm ý con người của Hồng Vô Thường, gã cũng đã học tập được kha khá, biết rằng những Hồng Vô Thường đạo pháp cao thâm có thể điều khiển mộng cảnh hoặc ảo cảnh của bất kỳ người nào bị bọn họ xâm lấn, bao gồm cả thời gian trôi qua trong đầu những người kia. Nói cách khác, một giây trong hiện thực có thể tương đương với mười năm trong ảo cảnh của những người kia, hoặc là một năm trong hiện thực, bên trong ảo cảnh chẳng qua chỉ là một cái búng tay. Mà trong đệ bát thức lại chứa đựng vô số nghiệp chướng nhân thế tích luỹ lại, tuy cũng có thiện nghiệp, nhưng dù sao cũng không nhiều bằng ác nghiệp. Nơi đó giống như một hố rác khuynh đảo mục nát, là một mặt xấu xí nhưng lại chân thật nhất của bản thân mà ai cũng không bao giờ muốn đi đối mặt. Dưới ảnh hưởng của trận pháp Thi Chúc, Thanh Hồng Vô Thường như Đàn Dương Tử có lẽ sẽ có thể ngắn ngủi dò xét được hình thái cụ thể mà đệ bát thức của một người hóa thành, nhưng trên thực tế, đệ bát thức là một sự tồn tại tựa như một thế giới loại nhỏ, là loại vật liệu nguyên thủy nhất kiến tạo nên địa ngục.
Nói cách khác, Nhan Phi đã nhốt Quan Nghĩa trong địa ngục, còn là một địa ngục được đo ni đóng giầy cho hắn tròn một năm. Ở trong đó, đâu đâu cũng có những oán hận, oan khuất, sợ hãi, bi thương trong đời hắn, đâu đâu cũng có chuyện cũ và ác mộng mà hắn không muốn nhớ tới nhất, cũng khó trách người này đi ra xong, thần trí lại mơ hồ.
Gã không ngờ Nhan Phi vậy mà có thể trực tiếp đào ra đệ bát thức của con người trong giấc mộng. Phải biết rằng kể cả là Hồng Vô Thường vừa bị Phong Đô đưa tới, thông thường cũng sẽ mất mười đến ba mươi năm mới có thể tinh thông một chiêu này, thằng bé này vậy mà có thể chỉ dựa vào chính mình tự học đã đạt đến trình độ ấy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để khen ngợi nó. Đàn Dương Tử sa sầm mặt xuống, “Con ra tay quá độc ác! Thủ đoạn cường ngạnh như ép con người đối mặt với đệ bát thức của mình, luôn phải chờ tới lúc những phương pháp khác đều không hiệu quả mới có thể sử dụng, hơn nữa kể cả muốn nhốt hắn ở bên trong đi nữa, cũng rất ít khi vượt quá ba ngày. Con vậy mà lại nhốt hắn tận một năm?! Như vậy hắn tỉnh lại không điên mới là lạ!”
Nhan Phi có vẻ hơi ấm ức, hạ thấp giọng nói, “Con làm vậy không phải là lo lắng người sẽ bị thương, nên mới cuống lên à… Hắn không chịu đối mặt với bản thân, rõ ràng oán khí đã rước được cả cức tâm quỷ tới, lại vẫn tưởng rằng mình là Bồ Tát độ lượng sống trong mơ giảng giải cho người khác. Người như vậy, phải cho hắn nhìn rõ ràng xem hắn căm ghét sư đệ mình tới mức nào, ngoại trừ cho hắn xem bản thân chân thực ra thì còn có biện pháp gì nữa…”
Đàn Dương Tử hung dữ trợn trừng mắt y, định nói có nhiều biện pháp lắm. Mà nghĩ lại cũng là lỗi của mình, biết rõ Nhan Phi còn quá nhỏ, cũng chưa được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn để cho nó làm công tác thiết yếu như vậy, thế là không thể làm gì khác hơn ngoài nuốt một tràng phản bác trách cứ về trong bụng, “Con… Thôi, đợi tới lúc trở về rồi tính toán sổ sách với con sau.” Hiện tại, chuyện cấp bách hơn chính là gọi thần trí Quan Nghĩa về.
Thanh Hồng Vô Thường bọn họ chỉ bắt quỷ, hơn nữa còn phải ở dưới tình huống cố hết sức không quấy rầy tới trật tự nhân gian, trừng phạt nhân loại không nằm trong phạm vi chức trách của bọn họ. Vô cớ làm người ta điên rồi, cấp trên biết được, tất sẽ nhiều chuyện.
Gã nhẹ nhàng vỗ lên mặt Quan Nghĩa, sau đó nâng cằm pháp sư kia lên, bắt ánh mắt đối phương nhìn vào ánh mắt mình. Đợi đến lúc cặp mắt mờ mịt kia rốt cuộc cũng ngừng lại trên mặt gã, Đàn Dương Tử mới dùng giọng trầm thấp ấm áp hiếm thấy nói, “Không sao rồi, ngươi đã đi ra rồi.”
Môi Quan Nghĩa run rẩy, nước mắt bỗng nhiên ào ào tuôn ra, rõ ràng đã là một người ngoài năm mươi, mà sợ hãi trong đôi mắt lại giống như một đứa trẻ, làm người ta nhìn vào mà lòng chua xót, “Ta có tội… tội nghiệt quá nặng… Ta hại người… Ta sẽ xuống địa ngục…”
“Ngươi không hại người, hại người là quỷ, không phải ngươi.” Đàn Dương Tử kiên nhẫn an ủi hắn, đôi mắt sắc bén bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương, càng cho Quan Nghĩa một cảm giác an tâm, “Con người không có cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, có vài ý nghĩ tội ác hoặc đen tối đều rất bình thường, chỉ cần ngươi không thật sự biến nó thành hành động, ngươi sẽ không có tội.”
“Nhưng mà… Nhưng mà sức khoẻ Quan Vân gần đây càng ngày càng kém chính là do ta làm hại!” Quan Nghĩa tóm chặt lấy ống tay áo Đàn Dương Tử như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, “Trong… trong lòng ta vẫn luôn hận đệ ấy, cho nên mới có thể bị những con quỷ kia tóm lấy cơ hội lợi dụng. Ban đêm, bọn chúng luôn rỉ vào tai ta rằng, bọn chúng có thể làm cho Quan Vân biến mất, sau đó là ta có thể lên làm trụ trì, thậm chí lên làm quốc sư, khiến cho Tướng Quốc Tự càng thêm phồn vinh, thế nên ta đã để cho bọn chúng vào được… Là ta tham mộ hư vinh, tâm sinh tật hận, mới suýt nữa hại tất cả mọi người trong chùa… Ta có tội! Ta có tội!”
Đàn Dương Tử thực ra không hề am hiểu chuyện động viên lòng người. Mấy chuyện này ba trăm năm trước đều là do Hồng Vô Thường gã hợp tác đi làm… Ba trăm năm nay coi như chỉ còn một mình, gã cũng chỉ bắt quỷ xong rồi đi, rất ít khi giao lưu với người bị quỷ bám. Bây giờ nghe Quan Nghĩa kia nói liên miên lải nhải khóc lóc, lòng chỉ cảm thấy buồn bực, cũng không biết phải khuyên giải như thế nào.
Gã hung dữ trừng Nhan Phi một cái, ý là: Đều là chuyện tốt con làm!
Nhan Phi thì lại tủi thân tủi phận đứng tại chỗ, chẳng dám ho he gì nữa.
Vào đúng lúc này, hai tăng phòng bên cạnh vốn yên tĩnh không hề có một tiếng động lại bắt đầu dần dần sáng đèn. Liên tục mấy cánh cửa phòng mở ra, một vài tăng nhân lục tục chần chừ đi ra, mặt đầy hoang mang, tựa như không biết tại sao mình lại ở đây. Hẳn là con cức tâm quỷ kia muốn đối phó Đàn Dương Tử, cho nên đã vây những tăng nhân lại trong giấc mộng của từng người. Thêm vào phần lớn tăng nhân bên trong chùa đều đã bị cức tâm quỷ khống chế, lúc này khống chế được gỡ bỏ, tự nhiên sẽ không biết mình đang ở nơi nào.
Bọn họ nhìn thấy Quan Nghĩa pháp sư co quắp ngồi dưới đất, khuôn mặt trắng bệch, lập tức đều xông tới. Nguyên Hành cũng ở trong đó, gọi vài tiếng sư phụ không nhận được đáp lại, hoảng đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra, thế là liền quỳ xuống trước Đàn Dương Tử, khẩn cầu trong tiếng khóc nức nở, “Bồ Tát sống, nếu ngài đã có thể đuổi quỷ, thì hãy cứu lấy sư phụ của chúng ta đi!”
Thói quen bình thường của Đàn Dương Tử là bắt quỷ xong sẽ lặng yên không một tiếng động rời đi, chưa bao giờ bị người quây lại như vậy. Gã càng thêm phiền não, rồi lại không có cách nào thoát thân ngay được.
Đúng lúc này, đám tăng nhân đột nhiên yên tĩnh trở lại, lặng lẽ tách ra, thì ra là pháp sư Quan Vân đi đến. Trụ trì vẫn mặc áo cà sa lúc làm khoá đêm trước đó, dung sắc bưng nghiêm như dĩ vãng. Hắn đi đến bên cạnh Đàn Dương Tử và Quan Nghĩa, rũ mắt nhìn sư huynh của mình, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay ra, rồi vậy mà lại ôm chặt lấy Quan Nghĩa vẫn còn đang tự lẩm bẩm nói mình có tội.
Quan Nghĩa lập tức sửng sốt, cả người như hóa thành bùn, không nhúc nhích.
Chỉ thấy Quan Vân lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Quan Nghĩa, dùng giọng điệu ôn hoà tuyệt nhiên bất đồng với hình tượng luôn thiết diện vô tư của hắn, nói rằng, “Sư huynh, không sao rồi.”
Quan Nghĩa vẫn cứ ngơ ngác, không phản ứng gì.
Quan Vân nói tiếp, “Sư huynh, ta biết tâm tư của huynh. Ta không trách huynh, bởi vì ta cũng có lỗi.”
Quan Nghĩa giật mình, tựa như không dám tin vào điều mình nghe thấy, “Đệ… Đệ biết?”
“Sư huynh à, chúng ta đều không phải tứ đại giai không. Huynh chỉ biết là trong lòng huynh có tâm ma, lẽ nào ta lại không có?” Quan Vân nói nhàn nhạt, thở dài, “Trong lòng huynh có đố kỵ đối với ta, sao ta lại chưa từng đố kỵ với huynh? Huynh thiên tính nhân từ hiền lành, đối xử với người nào cũng tốt như vậy, đây là điều ta có làm thế nào cũng không học được. Ta biết ta không có nhân thiện như huynh, cho nên muốn vượt qua huynh ở những phương diện khác, không ngờ sư phụ cuối cùng lại thật sự truyền y bát cho ta. Ta nghĩ, đây có lẽ chính là thử thách mà sư phụ dành cho hai ta.”
Quan Nghĩa nhìn đăm đăm vào Quan Vân, đôi môi run rẩy, tựa như nói không nên lời, “Ta… Nhưng ta…”
“Sư huynh, sinh ra làm người là mang theo nghiệp chướng và tâm ma. Chúng ta xuất gia tu hành, chẳng phải chính là cần nghĩ biện pháp chiến thắng chúng hay sao?” Quan Vân vậy mà lại nở nụ cười tươi, “Nếu như thật sự mười phân vẹn mười, chúng ta đã sớm thành Phật rồi, sao còn có thể lưu lại nhân gian này nữa? Trải qua kiếp nạn này, huynh và ta đều có thể thẳng thắn đối mặt, có lẽ là phúc trong hoạ.”
Nước mắt trong mắt Quan Nghĩa càng nhiều hơn, nỗi hổ thẹn vô tận làm hắn khóc nức nở như một đứa trẻ, mà ánh mắt cuối cùng cũng coi như có sinh khí trở lại.
Quan Vân nhủ thầm rằng mình trước đó bảo thủ không nghe lời khuyến cáo, không chịu tin tưởng bên trong chùa mình có quỷ, suýt nữa gây thành đại họa. Cũng may mà nhờ có vị đạo nhân áo xanh kia, nên nói lời tạ ơn với người ta mới phải. Song khi ngẩng đầu lên tìm Đàn Dương Tử, hắn lại phát hiện đạo nhân cùng thiếu niên áo đỏ kia đã không thấy bóng.
Lúc này trời đã sáng choang, ban mai cuốn theo hơi mát mẻ đi lại trên đường, đã có không ít người dậy sớm. Nhiều quầy điểm tâm xếp dọc hai bên con phố đều đã mở hàng, hơi nóng bốc lên từ thức ăn nóng hổi được gắp ra từ bên trong xửng hấp, dùng giấy dầu gói kỹ đưa cho khách đi đường.
Đàn Dương Tử nhận lấy bánh cay, trở tay lại đưa cho Nhan Phi. Nhan Phi thấy chỉ có một, liền hỏi gã, “Sư phụ, người không ăn à?”
Đàn Dương Tử nói, “Không đói bụng.”
Nhan Phi nói, “Làm sao lại không đói bụng được? Từ hôm trở về từ địa ngục sư phụ vẫn chưa ăn gì mà!”
Đàn Dương Tử vừa đi vừa nói, “Không cần phải để ý đến ta, nhanh ăn đi.”
Nhan Phi lại càng ăn không vào, y hơi lo âu hỏi, “Sư phụ, không phải là vì chúng ta không có tiền, cho nên người mới chỉ mua một cái đấy chứ?”
Đàn Dương Tử bị y làm phiền đến mức chỉ muốn nổi cáu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng hiểu chuyện của Nhan Phi là lại không phát tác nổi, hít sâu mấy lần mới nói, “Nếu con không đói bụng thì để ta đưa cho ăn mày bên kia.”
Nhan Phi nhìn Đàn Dương Tử mặt mày mây đen giăng kín, hàn khí lan tràn ra ba thước quanh thân, đã biết Đàn Dương Tử sắp bị y chọc cho dựng lông, thế là nhanh chóng ngoan ngoãn cắn một miếng lên bánh cay. Đàn Dương Tử nhìn bộ dạng không dám thở mạnh của y, lòng dạ lại mềm nhũn đi.
Gã biết Nhan Phi đang chờ gã dạy bảo nó…
“Chuyện Quan Nghĩa cũng không phải lỗi của con.” Đàn Dương Tử dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói, “Ta vốn không nên cho con xen vào.”
Nhan Phi vừa nghe thấy vậy lại càng kịch liệt hơn, “Sư phụ, lần sau con nhất định sẽ cẩn thận hơn! Người sẽ không đổi ý đó chứ? Nhưng người đã đồng ý sẽ cho con bắt quỷ cùng người rồi mà!”
Đàn Dương Tử liếc y một cái, “Ta đã nói gì chưa, mà con nói một tràng dài như vậy. Ai định đổi ý?”
Nhan Phi sửng sốt, “Ồ…”
“Ý của ta là, con vẫn chưa trải qua huấn luyện nghiêm túc, cho nên ra tay mới không biết nặng nhẹ. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu dạy cho con phép thuật của Hồng Vô Thường.”
Cặp mắt phượng đẹp đẽ của Nhan Phi lập tức mở to, tựa như không dám tin tưởng vào tai mình.
“Thật sao?”
Đàn Dương Tử nhàn nhạt ừ một tiếng, liếc y một cái, rồi nhíu nhíu mày, giơ tay dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau sạch lá rau dính trên má Nhan Phi, miệng lại lạnh giọng nói, “Phép thuật của Hồng Vô Thường mà ta biết cũng không phải là nhiều, nhưng trước mắt vẫn đủ để dạy cho con. Đừng hy vọng ta sẽ dễ dãi với con, yêu cầu của ta chỉ có thể nghiêm ngặt hơn yêu cầu của phán quan Phong Đô, nếu con không kiên trì được, sau này cũng đừng nhắc lại chuyện bắt quỷ nữa.”
Nghe thấy vậy, hai mắt Nhan Phi đều sáng lên, nụ cười càng động nhân, làm cho kiệu phu đi ngang qua liên tiếp ngoái đầu lại, thậm chí có người đi đường còn không cẩn thận va vào nhau.
Nhìn y vui vẻ đến vậy, tâm trạng Đàn Dương Tử cũng có thêm phần ôn tồn nhè nhẹ. Tối hôm qua may nhờ có nó, không thì không biết mình sẽ bị vây trong ảo cảnh kia bao lâu. Bất luận thế nào, cũng đều cần phải thưởng cho nó.
Nghĩ như vậy, gã liền rẽ về hướng tào môn. Nhan Phi đang hưng phấn, thấy gã bỗng nhiên chuyển hướng, bèn hỏi, “Mình không trở về nhà ạ?”
“Ngày hôm qua không phải ta đã đáp ứng mua sữa đông cho con rồi sao.” Đàn Dương Tử đáp mà cũng không quay đầu lại.
“Có thương thiên hại lý đến thế nào đi nữa, năm trăm năm cũng đủ rồi chứ! Vả lại, là ai được quyền xem xét phán định ta rốt cuộc đã phạm vào tội gì?! Sinh ra trên thế gian này, có ai lại vô tội?! Dựa vào đâu mà thần, người và tu la có thể sở hữu những thứ đó?! Ta không phục! Ta không phục!” Tiếng gào tan nát cõi lòng của con cức tâm quỷ kia trong đầu làm sau lưng gã lạnh rùng mình, đau đớn do giá rét như bị thiêu đốt đã bò đến cổ họng.
Lại vào đúng lúc này, cức tâm quỷ bỗng phát ra một tiếng rít gào xen lẫn phẫn nộ và sợ hãi. Đoá hoa Ưu Bát La lấp loé mấy lần, rồi vậy mà lại tắt ngóm đi. Xúc tu như gai giam cầm thắt lưng Đàn Dương Tử cũng dồn dập buông ra. Nơi Trảm Nghiệp Kiếm đâm vào, ngọn lửa địa ngục màu xanh lại một lần nữa rực cháy lên, trong nháy mắt đã thiêu đốt khắp cả người cức tâm quỷ.
Tâm trạng Đàn Dương Tử được thả lỏng, xem ra là Nhan Phi đã thành công đánh thức được pháp sư Quan Nghĩa.
Cánh tay phải dần khôi phục tri giác, Đàn Dương Tử rút Trảm Nghiệp Kiếm ra, nhìn cức tâm quỷ toàn thân bén lửa trước mặt đang điên cuồng giãy giụa giữa màn đêm tối tăm nhất trước lúc tờ mờ sáng. Hai con cức tâm quỷ nhỏ hơn bên cạnh nó, một con bị cức tâm quỷ to va vào, tức thì cũng bốc lửa, còn một con khác thì đang muốn chạy trốn. Đàn Dương Tử xoay người ném Trảm Nghiệp Kiếm trong tay đi, chuẩn xác cắm vào người con cức tâm quỷ nhỏ. Ngọn lửa màu xanh lần thứ hai phóng lên trời, chớp mắt đã nuốt chửng con quỷ nhỏ kia.
Ba cột trụ trời màu xanh xoay vòng điên cuồng trong đêm đen, chỉ là thân hình thực sự của nó đã trở nên hơi trong suốt, hơn nữa còn cấp tốc thu nhỏ lại, cho nên cũng không tạo thành tổn thương quá nghiêm trọng tới phòng ốc chung quanh, chỉ va sụp một toà chung cổ lâu. Do Quan Nghĩa đã thoát thân được từ gốc rễ của cức tâm quỷ, mất đi nhân thân che chở, lại bị Đàn Dương Tử làm trọng thương, cức tâm quỷ căn bản không thể sinh tồn ở nhân gian lâu thêm.
Cuối cùng, ba con cức tâm quỷ kia biến thành ba đốm lửa xanh nho nhỏ, như ma trơi bay trên không trung chạy trốn, tựa như định tùy thời cơ chạy thoát.
Hai tay Đàn Dương Tử kết ấn trước ngực, miệng phun ra một viên minh châu, ngậm giữa môi răng. Viên minh châu vừa ra ngoài, ba con quỷ như bị thứ gì đó hút lại, phát ra tiếng thét chói tai lanh lảnh, nhanh chóng bị hút vào bên trong minh châu. Một chốc sau, màu sắc hạt châu kia bắt đầu lộ ra chút màu xám nhàn nhạt. Đàn Dương Tử hơi cử động đầu lưỡi, nuốt hạt châu kia xuống.
Viên nhiếp hồn châu này cũng là một bảo bối Thanh Vô Thường mang theo bên người, có thể dùng để tạm thời giam giữ ác quỷ bị suy yếu, nếu được Thanh Vô Thường nuốt vào trong bụng, sẽ có thể áp chế quỷ trong thời gian dài hơn. Mỗi một con quỷ bị bắt sẽ biến thành một đốm đen, đợi đến lúc hạt châu trở nên đen tuyền, Thanh Vô Thường nhất định phải trở về địa ngục, đưa những con quỷ kia đi chịu thẩm tra.
Sau khi quỷ ảnh tan hết, một đóa kỳ hoa màu xanh lam có hình dáng tương tự hoa sen phiêu nhiên bay xuống, ước chừng lớn bằng bàn tay, mỗi một cánh hoa đều phảng phất như được đúc từ ngọc thạch, xúc cảm trên đầu ngón tay lạnh thấu đến tận xương. Đàn Dương Tử dùng ống tay áo lót, giơ đoá hoa kia lên trước mắt nhìn kỹ.
Nằm sâu trong lòng đoá hoa, một tia ánh sáng lạnh đang lưu chuyển, như ánh lạnh loé lên rồi biến mất sâu trong con ngươi.
Gã giật xuống một mảnh vạt áo, cẩn thận gói kĩ đoá hoa Ưu Bát La này lại, bỏ vào túi trong tay áo.
Trước mắt loé lên bóng đỏ, trong một thoáng chốc, Đàn Dương Tử gần như đã nghĩ rằng người nọ trở lại… Có điều, rất nhanh gã đã thấy rõ khuôn mặt bị hoảng loạn và lo lắng xâm lấn của thiếu niên hiện đang nắm lấy tay phải gã, “Tay sư phụ làm sao vậy? Còn cả cổ của người nữa!”
Đàn Dương Tử rút tay ra khỏi tay thiếu niên, kéo ống tay áo che lại những vết vân xanh chưa kịp rút đi, “Không sao, thương tổn nhỏ thôi, nghỉ ngơi một đêm sẽ lành.” Gã cẩn thận quan sát Nhan Phi từ trên xuống dưới một phen. Ngoại trừ tóc tai hơi rối, Nhan Phi dường như không bị thương chút nào, tinh thần cũng không tệ, chứng tỏ không gặp phải quá nhiều phản kháng trong mộng của Quan Nghĩa. Lo lắng trong lòng Đàn Dương Tử được lắng xuống, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc cũng thoáng dịu đi, “Quan Nghĩa đâu?”
Nhan Phi dùng dù chỉ chỉ bóng người cô tịch ngồi ở góc tường bên cạnh thiện phòng cách đó không xa, “Tâm trạng hắn có lẽ không được tốt lắm.”
Chỉ là, lẫn trong vẻ đồng tình dường như còn mang theo một tia tà ác nho nhỏ, như đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đàn Dương Tử thoáng cau mày, “Con làm hắn tỉnh lại thế nào?”
Nhan Phi dùng vẻ mặt vô tội nói, “Con chỉ giảng giải chút đạo lý cho hắn rồi cảm hóa hắn thôi.”
Đàn Dương Tử nhướng đuôi lông mày. Nếu cảm hóa người khác dễ dàng như vậy, còn cần tới thần tiên Phật Tổ làm gì… Nhóc con này rõ ràng là đang trả lời gã lấy lệ. Xem bộ dạng trống rỗng, vẻ mặt đau khổ của Quan Nghĩa vào giờ khắc này, chuyện nó làm tuyệt không chỉ đơn giản là “giảng giải chút đạo lý”…
Gã đi về phía Quan Nghĩa, chỉ thấy khuôn mặt vốn từ bi nhân thiện của người kia giờ khắc này lại dại ra, cả người ôm lấy đầu gối núp ở bên tường, thân thể lảo đảo trước sau một cách vô thức, trong miệng lải nhải ra tiếng, nói gì đó mà “Ta không cố ý… Ta không cố ý… Ta sai rồi… Ta sai rồi…”.
Đàn Dương Tử chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, trầm giọng gọi tên của hắn. Thế nhưng Quan Nghĩa lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cứ đang lung lay trước sau như vậy, hình như rất sợ sệt.
Đàn Dương Tử thở dài, quay đầu sang nhìn chằm chằm Nhan Phi, “Con rốt cuộc đã làm hắn tỉnh lại như thế nào?!”
Nghe giọng nói nghiêm nghị của Đàn Dương Tử, Nhan Phi liền cúi đầu chơi Dẫn Hồn Linh trên cán dù, nói cẩn thận từng li từng tí một, “Hắn không chịu nhìn thẳng vào nội tâm của mình, ở trong mơ vẫn còn làm ra vẻ Bồ Tát phổ độ chúng sinh, còn nói con là tâm ma ảnh hưởng hắn tu luyện. Cho nên con liền đào đào vào trong, kéo đệ bát thức của hắn ra đưa cho hắn xem, hắn liền hơi suy sụp. Sau đó con vây hắn lại bên trong đệ bát thức của hắn đại khái một năm, đi ra xong hắn cứ như vậy…”
Đàn Dương Tử thoáng trố mắt. Những năm gần đây gã chỉ có một thân một mình, vì nắm bắt pháp thuật thao túng tâm ý con người của Hồng Vô Thường, gã cũng đã học tập được kha khá, biết rằng những Hồng Vô Thường đạo pháp cao thâm có thể điều khiển mộng cảnh hoặc ảo cảnh của bất kỳ người nào bị bọn họ xâm lấn, bao gồm cả thời gian trôi qua trong đầu những người kia. Nói cách khác, một giây trong hiện thực có thể tương đương với mười năm trong ảo cảnh của những người kia, hoặc là một năm trong hiện thực, bên trong ảo cảnh chẳng qua chỉ là một cái búng tay. Mà trong đệ bát thức lại chứa đựng vô số nghiệp chướng nhân thế tích luỹ lại, tuy cũng có thiện nghiệp, nhưng dù sao cũng không nhiều bằng ác nghiệp. Nơi đó giống như một hố rác khuynh đảo mục nát, là một mặt xấu xí nhưng lại chân thật nhất của bản thân mà ai cũng không bao giờ muốn đi đối mặt. Dưới ảnh hưởng của trận pháp Thi Chúc, Thanh Hồng Vô Thường như Đàn Dương Tử có lẽ sẽ có thể ngắn ngủi dò xét được hình thái cụ thể mà đệ bát thức của một người hóa thành, nhưng trên thực tế, đệ bát thức là một sự tồn tại tựa như một thế giới loại nhỏ, là loại vật liệu nguyên thủy nhất kiến tạo nên địa ngục.
Nói cách khác, Nhan Phi đã nhốt Quan Nghĩa trong địa ngục, còn là một địa ngục được đo ni đóng giầy cho hắn tròn một năm. Ở trong đó, đâu đâu cũng có những oán hận, oan khuất, sợ hãi, bi thương trong đời hắn, đâu đâu cũng có chuyện cũ và ác mộng mà hắn không muốn nhớ tới nhất, cũng khó trách người này đi ra xong, thần trí lại mơ hồ.
Gã không ngờ Nhan Phi vậy mà có thể trực tiếp đào ra đệ bát thức của con người trong giấc mộng. Phải biết rằng kể cả là Hồng Vô Thường vừa bị Phong Đô đưa tới, thông thường cũng sẽ mất mười đến ba mươi năm mới có thể tinh thông một chiêu này, thằng bé này vậy mà có thể chỉ dựa vào chính mình tự học đã đạt đến trình độ ấy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để khen ngợi nó. Đàn Dương Tử sa sầm mặt xuống, “Con ra tay quá độc ác! Thủ đoạn cường ngạnh như ép con người đối mặt với đệ bát thức của mình, luôn phải chờ tới lúc những phương pháp khác đều không hiệu quả mới có thể sử dụng, hơn nữa kể cả muốn nhốt hắn ở bên trong đi nữa, cũng rất ít khi vượt quá ba ngày. Con vậy mà lại nhốt hắn tận một năm?! Như vậy hắn tỉnh lại không điên mới là lạ!”
Nhan Phi có vẻ hơi ấm ức, hạ thấp giọng nói, “Con làm vậy không phải là lo lắng người sẽ bị thương, nên mới cuống lên à… Hắn không chịu đối mặt với bản thân, rõ ràng oán khí đã rước được cả cức tâm quỷ tới, lại vẫn tưởng rằng mình là Bồ Tát độ lượng sống trong mơ giảng giải cho người khác. Người như vậy, phải cho hắn nhìn rõ ràng xem hắn căm ghét sư đệ mình tới mức nào, ngoại trừ cho hắn xem bản thân chân thực ra thì còn có biện pháp gì nữa…”
Đàn Dương Tử hung dữ trợn trừng mắt y, định nói có nhiều biện pháp lắm. Mà nghĩ lại cũng là lỗi của mình, biết rõ Nhan Phi còn quá nhỏ, cũng chưa được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn để cho nó làm công tác thiết yếu như vậy, thế là không thể làm gì khác hơn ngoài nuốt một tràng phản bác trách cứ về trong bụng, “Con… Thôi, đợi tới lúc trở về rồi tính toán sổ sách với con sau.” Hiện tại, chuyện cấp bách hơn chính là gọi thần trí Quan Nghĩa về.
Thanh Hồng Vô Thường bọn họ chỉ bắt quỷ, hơn nữa còn phải ở dưới tình huống cố hết sức không quấy rầy tới trật tự nhân gian, trừng phạt nhân loại không nằm trong phạm vi chức trách của bọn họ. Vô cớ làm người ta điên rồi, cấp trên biết được, tất sẽ nhiều chuyện.
Gã nhẹ nhàng vỗ lên mặt Quan Nghĩa, sau đó nâng cằm pháp sư kia lên, bắt ánh mắt đối phương nhìn vào ánh mắt mình. Đợi đến lúc cặp mắt mờ mịt kia rốt cuộc cũng ngừng lại trên mặt gã, Đàn Dương Tử mới dùng giọng trầm thấp ấm áp hiếm thấy nói, “Không sao rồi, ngươi đã đi ra rồi.”
Môi Quan Nghĩa run rẩy, nước mắt bỗng nhiên ào ào tuôn ra, rõ ràng đã là một người ngoài năm mươi, mà sợ hãi trong đôi mắt lại giống như một đứa trẻ, làm người ta nhìn vào mà lòng chua xót, “Ta có tội… tội nghiệt quá nặng… Ta hại người… Ta sẽ xuống địa ngục…”
“Ngươi không hại người, hại người là quỷ, không phải ngươi.” Đàn Dương Tử kiên nhẫn an ủi hắn, đôi mắt sắc bén bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương, càng cho Quan Nghĩa một cảm giác an tâm, “Con người không có cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, có vài ý nghĩ tội ác hoặc đen tối đều rất bình thường, chỉ cần ngươi không thật sự biến nó thành hành động, ngươi sẽ không có tội.”
“Nhưng mà… Nhưng mà sức khoẻ Quan Vân gần đây càng ngày càng kém chính là do ta làm hại!” Quan Nghĩa tóm chặt lấy ống tay áo Đàn Dương Tử như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, “Trong… trong lòng ta vẫn luôn hận đệ ấy, cho nên mới có thể bị những con quỷ kia tóm lấy cơ hội lợi dụng. Ban đêm, bọn chúng luôn rỉ vào tai ta rằng, bọn chúng có thể làm cho Quan Vân biến mất, sau đó là ta có thể lên làm trụ trì, thậm chí lên làm quốc sư, khiến cho Tướng Quốc Tự càng thêm phồn vinh, thế nên ta đã để cho bọn chúng vào được… Là ta tham mộ hư vinh, tâm sinh tật hận, mới suýt nữa hại tất cả mọi người trong chùa… Ta có tội! Ta có tội!”
Đàn Dương Tử thực ra không hề am hiểu chuyện động viên lòng người. Mấy chuyện này ba trăm năm trước đều là do Hồng Vô Thường gã hợp tác đi làm… Ba trăm năm nay coi như chỉ còn một mình, gã cũng chỉ bắt quỷ xong rồi đi, rất ít khi giao lưu với người bị quỷ bám. Bây giờ nghe Quan Nghĩa kia nói liên miên lải nhải khóc lóc, lòng chỉ cảm thấy buồn bực, cũng không biết phải khuyên giải như thế nào.
Gã hung dữ trừng Nhan Phi một cái, ý là: Đều là chuyện tốt con làm!
Nhan Phi thì lại tủi thân tủi phận đứng tại chỗ, chẳng dám ho he gì nữa.
Vào đúng lúc này, hai tăng phòng bên cạnh vốn yên tĩnh không hề có một tiếng động lại bắt đầu dần dần sáng đèn. Liên tục mấy cánh cửa phòng mở ra, một vài tăng nhân lục tục chần chừ đi ra, mặt đầy hoang mang, tựa như không biết tại sao mình lại ở đây. Hẳn là con cức tâm quỷ kia muốn đối phó Đàn Dương Tử, cho nên đã vây những tăng nhân lại trong giấc mộng của từng người. Thêm vào phần lớn tăng nhân bên trong chùa đều đã bị cức tâm quỷ khống chế, lúc này khống chế được gỡ bỏ, tự nhiên sẽ không biết mình đang ở nơi nào.
Bọn họ nhìn thấy Quan Nghĩa pháp sư co quắp ngồi dưới đất, khuôn mặt trắng bệch, lập tức đều xông tới. Nguyên Hành cũng ở trong đó, gọi vài tiếng sư phụ không nhận được đáp lại, hoảng đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra, thế là liền quỳ xuống trước Đàn Dương Tử, khẩn cầu trong tiếng khóc nức nở, “Bồ Tát sống, nếu ngài đã có thể đuổi quỷ, thì hãy cứu lấy sư phụ của chúng ta đi!”
Thói quen bình thường của Đàn Dương Tử là bắt quỷ xong sẽ lặng yên không một tiếng động rời đi, chưa bao giờ bị người quây lại như vậy. Gã càng thêm phiền não, rồi lại không có cách nào thoát thân ngay được.
Đúng lúc này, đám tăng nhân đột nhiên yên tĩnh trở lại, lặng lẽ tách ra, thì ra là pháp sư Quan Vân đi đến. Trụ trì vẫn mặc áo cà sa lúc làm khoá đêm trước đó, dung sắc bưng nghiêm như dĩ vãng. Hắn đi đến bên cạnh Đàn Dương Tử và Quan Nghĩa, rũ mắt nhìn sư huynh của mình, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay ra, rồi vậy mà lại ôm chặt lấy Quan Nghĩa vẫn còn đang tự lẩm bẩm nói mình có tội.
Quan Nghĩa lập tức sửng sốt, cả người như hóa thành bùn, không nhúc nhích.
Chỉ thấy Quan Vân lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Quan Nghĩa, dùng giọng điệu ôn hoà tuyệt nhiên bất đồng với hình tượng luôn thiết diện vô tư của hắn, nói rằng, “Sư huynh, không sao rồi.”
Quan Nghĩa vẫn cứ ngơ ngác, không phản ứng gì.
Quan Vân nói tiếp, “Sư huynh, ta biết tâm tư của huynh. Ta không trách huynh, bởi vì ta cũng có lỗi.”
Quan Nghĩa giật mình, tựa như không dám tin vào điều mình nghe thấy, “Đệ… Đệ biết?”
“Sư huynh à, chúng ta đều không phải tứ đại giai không. Huynh chỉ biết là trong lòng huynh có tâm ma, lẽ nào ta lại không có?” Quan Vân nói nhàn nhạt, thở dài, “Trong lòng huynh có đố kỵ đối với ta, sao ta lại chưa từng đố kỵ với huynh? Huynh thiên tính nhân từ hiền lành, đối xử với người nào cũng tốt như vậy, đây là điều ta có làm thế nào cũng không học được. Ta biết ta không có nhân thiện như huynh, cho nên muốn vượt qua huynh ở những phương diện khác, không ngờ sư phụ cuối cùng lại thật sự truyền y bát cho ta. Ta nghĩ, đây có lẽ chính là thử thách mà sư phụ dành cho hai ta.”
Quan Nghĩa nhìn đăm đăm vào Quan Vân, đôi môi run rẩy, tựa như nói không nên lời, “Ta… Nhưng ta…”
“Sư huynh, sinh ra làm người là mang theo nghiệp chướng và tâm ma. Chúng ta xuất gia tu hành, chẳng phải chính là cần nghĩ biện pháp chiến thắng chúng hay sao?” Quan Vân vậy mà lại nở nụ cười tươi, “Nếu như thật sự mười phân vẹn mười, chúng ta đã sớm thành Phật rồi, sao còn có thể lưu lại nhân gian này nữa? Trải qua kiếp nạn này, huynh và ta đều có thể thẳng thắn đối mặt, có lẽ là phúc trong hoạ.”
Nước mắt trong mắt Quan Nghĩa càng nhiều hơn, nỗi hổ thẹn vô tận làm hắn khóc nức nở như một đứa trẻ, mà ánh mắt cuối cùng cũng coi như có sinh khí trở lại.
Quan Vân nhủ thầm rằng mình trước đó bảo thủ không nghe lời khuyến cáo, không chịu tin tưởng bên trong chùa mình có quỷ, suýt nữa gây thành đại họa. Cũng may mà nhờ có vị đạo nhân áo xanh kia, nên nói lời tạ ơn với người ta mới phải. Song khi ngẩng đầu lên tìm Đàn Dương Tử, hắn lại phát hiện đạo nhân cùng thiếu niên áo đỏ kia đã không thấy bóng.
Lúc này trời đã sáng choang, ban mai cuốn theo hơi mát mẻ đi lại trên đường, đã có không ít người dậy sớm. Nhiều quầy điểm tâm xếp dọc hai bên con phố đều đã mở hàng, hơi nóng bốc lên từ thức ăn nóng hổi được gắp ra từ bên trong xửng hấp, dùng giấy dầu gói kỹ đưa cho khách đi đường.
Đàn Dương Tử nhận lấy bánh cay, trở tay lại đưa cho Nhan Phi. Nhan Phi thấy chỉ có một, liền hỏi gã, “Sư phụ, người không ăn à?”
Đàn Dương Tử nói, “Không đói bụng.”
Nhan Phi nói, “Làm sao lại không đói bụng được? Từ hôm trở về từ địa ngục sư phụ vẫn chưa ăn gì mà!”
Đàn Dương Tử vừa đi vừa nói, “Không cần phải để ý đến ta, nhanh ăn đi.”
Nhan Phi lại càng ăn không vào, y hơi lo âu hỏi, “Sư phụ, không phải là vì chúng ta không có tiền, cho nên người mới chỉ mua một cái đấy chứ?”
Đàn Dương Tử bị y làm phiền đến mức chỉ muốn nổi cáu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng hiểu chuyện của Nhan Phi là lại không phát tác nổi, hít sâu mấy lần mới nói, “Nếu con không đói bụng thì để ta đưa cho ăn mày bên kia.”
Nhan Phi nhìn Đàn Dương Tử mặt mày mây đen giăng kín, hàn khí lan tràn ra ba thước quanh thân, đã biết Đàn Dương Tử sắp bị y chọc cho dựng lông, thế là nhanh chóng ngoan ngoãn cắn một miếng lên bánh cay. Đàn Dương Tử nhìn bộ dạng không dám thở mạnh của y, lòng dạ lại mềm nhũn đi.
Gã biết Nhan Phi đang chờ gã dạy bảo nó…
“Chuyện Quan Nghĩa cũng không phải lỗi của con.” Đàn Dương Tử dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói, “Ta vốn không nên cho con xen vào.”
Nhan Phi vừa nghe thấy vậy lại càng kịch liệt hơn, “Sư phụ, lần sau con nhất định sẽ cẩn thận hơn! Người sẽ không đổi ý đó chứ? Nhưng người đã đồng ý sẽ cho con bắt quỷ cùng người rồi mà!”
Đàn Dương Tử liếc y một cái, “Ta đã nói gì chưa, mà con nói một tràng dài như vậy. Ai định đổi ý?”
Nhan Phi sửng sốt, “Ồ…”
“Ý của ta là, con vẫn chưa trải qua huấn luyện nghiêm túc, cho nên ra tay mới không biết nặng nhẹ. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu dạy cho con phép thuật của Hồng Vô Thường.”
Cặp mắt phượng đẹp đẽ của Nhan Phi lập tức mở to, tựa như không dám tin tưởng vào tai mình.
“Thật sao?”
Đàn Dương Tử nhàn nhạt ừ một tiếng, liếc y một cái, rồi nhíu nhíu mày, giơ tay dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau sạch lá rau dính trên má Nhan Phi, miệng lại lạnh giọng nói, “Phép thuật của Hồng Vô Thường mà ta biết cũng không phải là nhiều, nhưng trước mắt vẫn đủ để dạy cho con. Đừng hy vọng ta sẽ dễ dãi với con, yêu cầu của ta chỉ có thể nghiêm ngặt hơn yêu cầu của phán quan Phong Đô, nếu con không kiên trì được, sau này cũng đừng nhắc lại chuyện bắt quỷ nữa.”
Nghe thấy vậy, hai mắt Nhan Phi đều sáng lên, nụ cười càng động nhân, làm cho kiệu phu đi ngang qua liên tiếp ngoái đầu lại, thậm chí có người đi đường còn không cẩn thận va vào nhau.
Nhìn y vui vẻ đến vậy, tâm trạng Đàn Dương Tử cũng có thêm phần ôn tồn nhè nhẹ. Tối hôm qua may nhờ có nó, không thì không biết mình sẽ bị vây trong ảo cảnh kia bao lâu. Bất luận thế nào, cũng đều cần phải thưởng cho nó.
Nghĩ như vậy, gã liền rẽ về hướng tào môn. Nhan Phi đang hưng phấn, thấy gã bỗng nhiên chuyển hướng, bèn hỏi, “Mình không trở về nhà ạ?”
“Ngày hôm qua không phải ta đã đáp ứng mua sữa đông cho con rồi sao.” Đàn Dương Tử đáp mà cũng không quay đầu lại.