Chương 6: Con khỉ
Người bán hàng rong họTrương nhìn nhìn Khương Lê có chút ngẩn ngơ.
Hắn quen biết hai tiểu cô nương này, từ mấy năm trước đã biết, nghe nói là tiểu thư nhà giàu phạm sai bị đưa đến am ni cô này. Chỉ là nhìn cách ăn mặc của hai người, thật sự rất khó làm người ta tin tưởng bọn họ xuất từ nhà giàu, nha hoàn kia còn có chút hoạt bát, tiểu thư lại động một chút phát hỏa, người bán hàng rong họ Trương mỗi lần bán xong đồ thì vội vàng rời đi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Khương Lê ôn hoà như vậy nói chuyện với hắn.
Vừa nói chuyện như vậy, dáng vẻ ôn ôn nhu nhu, cũng thật giống như là tiểu thư khuê các, chỉ là tiểu thư nhà thủ phụ gia, đây không khỏi quá khoa trương.
Tuy rằng có nghi vấn, nhưng người bán hàng rong họ Trương còn muốn vội vàng đi đến một đầu khác, hắn vốn tưởng rằng Khương Lê là nói đùa, cũng sẽ không thật sự dùng toàn bộ tiền để mua bánh ngọt, rốt cuộc hai chủ tớ ở chỗ này sinh hoạt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tuyệt không dư dả, nhà giàu bình thường lấy bốn mươi xâu tiền đồng mua bánh ngọt tự nhiên không sao, nhưng đối với hai đứa nhỏ đều mặc không đủ mà nói, thì không hợp lý lắm.
“Ngài mua nhiều bánh ngọt như vậy, ăn không hết là bị hỏng.” Người bán hàng rong họ Trương nhịn không được nhắc nhở nói.
“Không sao,” Khương Lê nói: “Ăn hết.”
Đã nói đến nước này, người bán hàng rong họ Trương liền không nói thêm cái gì, tiền đồng là tiền của nhà người khác, Khương Lê mua đi dường như hơn phân nửa gánh bánh ngọt của hắn, hắn nhân lúc còn sớm có thể sớm chút xuống núi về nhà, cao hứng cũng còn không kịp, lại có gì tốt phải lo lắng?
Ngược lại Đồng Nhi, tuy rằng không hiểu lời Khương Lê, đại khái chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của Khương Lê, chỉ phải kiềm chế nôn nóng trong lòng xuống, chờ khi ôm một đống lớn bánh ngọt trở về, chọc đến ni cô áo xám đi ngang qua thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, Đồng Nhi sợ bọn họ tới cướp đoạt, ôm chặt bánh ngọt hơn chút nữa.
Đợi trở về đến gian phòng ẩm ướt kia, Đồng Nhi đặt rổ đựng bánh ngọt lên bàn, đóng cửa lại, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “ Làm sao cô nương lại mua nhiều như vậy…… Này?”
Khương Lê không nhìn nàng ấy, nàng đẩy cửa sổ ra, đối diện ngoài cửa sổ là đồi núi Thanh Thành chạy dài, đỉnh núi nhấp nhô, tuyết đọng ngày đông đã sớm tan, hoa đào đầy khắp núi đồi đem ngọn núi tiêu điều xơ xác trong ngày thường đều nhiễm một tầng phấn hồng, giống mỹ nhân ôn nhu tuyệt sắc.
“Ngươi xem.” Nàng chỉ vào nơi xa để Đồng Nhi nhìn.
Đồng Nhi đến gần vừa nhìn, thấy nơi xa trên một gốc cây đào, ngồi xổm một con khỉ đuôi cong to bằng bàn tay, đang bưng trái cây gặm đến cao hứng phấn chấn.
“Là con khỉ mà.” Đồng Nhi khó hiểu, “Con khỉ có cái gì đáng xem chứ?”
Khỉ trên núi Thanh Thành rất nhiều, ngày thường cũng bướng bỉnh, khỉ ở nơi này cùng người ở chung cũng không tồi, đặc biệt là bên đầu Hạc Lâm tự kia. Bởi vì ngày thường khách hành hương lui tới nối liền không dứt, có đôi khi thấy những con khỉ này ngồi xổm trên cây trêu chọc, cũng sẽ ném chút đậu phộng kẹo. Vào đông đồ ăn thiếu thốn, khỉ càng thường xuyên đòi đồ ăn trong tay khách hành hương, mùa xuân mùa hạ đám khỉ không thiếu đồ ăn, cũng không quấy rầy khách hành hương, tự mình chơi đùa.
Nhưng mà, như am ni cô bên này, bởi vì vốn dĩ đã quạnh quẽ, khỉ cũng là hiếm khi tới —— chỗ không lấy được đồ ăn, bao giờ cũng không có lạc thú gì có thể hấp dẫn.
“Ngươi đi lấy chút bánh ngọt tới.” Khương Lê nói.
Đồng Nhi theo lời đi lấy mấy miếng bánh hạch đào lại đây.
Khương Lê bẻ bánh hạch đào thành miếng nhỏ, xa xa mà vẫy mấy con khỉ trên cây, có lẽ là bánh ngọt của nhà người bán hàng rong họ Trương thật sự thơm ngọt, mùi hương hạch đào rất nhanh hấp dẫn mấy con khỉ cong đuôi nhỏ kia, mấy cái đã truyền đến phía trước cửa sổ, cảnh giác nhìn chằm chằm bánh hạnh đào trong tay Khương Lê, muốn thử xem sao lại không dám tiến lên.
Khương Lê duỗi tay về phía trước, con khỉ kia rốt cuộc nhịn không được dụ hoặc của bánh hạch đào, vươn móng vuốt chộp một miếng rồi xoay người chạy, chạy đến tảng đá ở bên cạnh đưa lưng về phía Khương Lê ăn bánh xong rồi, lại quay đầu nhìn Khương Lê, thấy Khương Lê vẫn cười tủm tỉm đứng ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một ít bánh xốp, lá gan càng lớn thêm, lại quay lại tìm Khương Lê lấy đồ ăn.
Thường xuyên qua lại, đợi sau khi con khỉ lấy hết đồ ăn trong tay Khương Lê, Khương Lê vỗ vỗ tay với con khỉ bạo dạn này, ý bảo mình cũng hết rồi. Con khỉ lưu luyến nhìn lòng bàn tay của Khương Lê trong chốc lát, mới vểnh cái đuôi lên rời đi.
Đồng Nhi vẫn luôn thấy tất cả quá trình hỏi: “Cô nương là muốn cho khỉ ăn? Vì sao phải cho ăn bánh? Không bằng dùng quả dại hái trong núi, bánh ngọt này quý giá, không hợp lý.”
Đừng nói là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư nhà thủ phụ, chính là Khương Lê hay là Tiết Phương Phỉ, thiếp thân nha hoàn lúc là cô nương ở Đồng Hương, cũng sẽ không tiếc chỉ vì mấy cái bánh ngọt, nếu để người khác thấy một cảnh như vậy, không biết có bao nhiêu thổn thức. Khương Lê duỗi tay xoa xoa đầu Đồng Nhi, cười nói: “Nhưng mà so với quả dại, khỉ càng thích đồ ngon hơn.”
Đồng Nhi còn muốn nói gì nữa, đã thấy Khương Lê xoay người đi đến trước bàn ngồi xuống. Trong phòng chỉ có một cái ghế, vẫn là Đồng Nhi từ bên ngoài nhặt miếng gỗ chính mình làm, chân ghế cũng không đều nhau, Khương Lê nói: “Đồng Nhi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cầm chỗ bánh ngọt này cho khỉ ăn.”
Hai mắt Đồng Nhi trừng lớn: “Cô nương, đây là vì sao? Nô tỳ không hiểu.”
Người đều ăn không đủ no còn muốn xen vào con khỉ? Đây là cái đạo lý gì?
“Ta muốn những khỉ này giúp ta làm một chuyện,” Khương Lê cười cười, “ Những bánh ngọt này coi như là tiền công đi.”
“Nhưng mà……”
“Chỉ là mấy cái bánh ngọt mà thôi,” Khương Lê ngắt lời nàng ấy, “ Đợi trở về rồi, mỗi ngày để phòng bếp nhỏ làm cho ngươi, không cần để ý mấy cái này.”
Đồng Nhi trầm mặc, nói hồi kinh,chỉ sợ trong lòng Khương Lê càng khổ sở hơn nàng ấy, Đồng Nhi không dám nói lời chọc đến Khương Lê thương tâm.
“ Chút bánh ngọt này,” Khương Lê duỗi tay gõ gõ cạnh rổ, trong phòng nơi nơi đều tràn ngập mùi hương của bánh ngọt, mỗi ngày hai chủ tớ chỉ có thể ăn cháo loãng và rau muối, hương thơm đã sớm làm bụng đói kêu vang. Khương Lê kiềm chế xuống cơn thèm đói trong bụng, chỉ nói: “Đem chỗ bánh ngọt này chia làm mười lăm phần, mỗi ngày cho những con khỉ này một phần, cứ luôn cho ăn đến mười chín, ngày mười chín đó, thì không cần cho ăn nữa.”
Đồng Nhi khó hiểu, vẫn đáp lời: “Nô tỳ đã biết.”
“Nơi này cách Hạc Lâm chùa có nửa canh giờ đường,” Khương Lê nói: “ Hàng ngày ta không được ra khỏi cửa lớn am ni cô, chỉ phải ngươi đi. Mỗi ngày giờ Hợi ngươi ra cửa, giờ Tý thì lấy chút bánh ngọt này ở trong rừng phía sau Hạc Lâm tự cho khỉ ăn, cứ luôn cho ăn đến mười chín ngày, tối ngày thứ mười chín, ngươi không cần đi nữa.”
Không biết có phải Tĩnh An sư thái được người khác gợi ý cho hay không, Khương Lê là không thể đi ra khỏi cửa am ni cô, mỗi ngày chỉ có thể ở am ni cô, nhất cử nhất động đều bị người nhìn ở trong mắt.
Mà Đồng Nhi lại có thể đi lại khắp nơi, ban ngày bởi vì nàng ấy còn phải vào đi trong núi kiếm củi, Đồng Nhi ở trên núi ngây người sáu năm, vô cùng quen thuộc đường núi Thanh Thành, cũng sẽ không lạc đường.
Mà núi Thanh Thành thường xuyên có phu nhân cao quý tới dâng hương, vì bảo đảm an toàn, trong núi cũng không có thổ phỉ gì, thập phần an toàn, nếu không ban đêm Đồng Nhi ra cửa, Khương Lê cũng sẽ lo lắng.
Đồng Nhi nghe xong Khương Lê một hồi căn dặn, đột nhiên hỏi: “Cô nương làm những việc này, có phải đang vì hồi kinh mà tính toán hay không?”
Khương Lê nhìn nàng cười: “Ngươi sợ rồi ư?”
Đồng Nhi nghe vậy, không những không có sợ hãi, ngược lại thay đổi một vẻ mặt nóng lòng muốn thử, tiểu nha đầu lá gan ngược lại rất lớn, không biết vì sao cũng nguyện ý mà làm, xắn tay áo lên nói: “Không sợ! Nô tỳ đã sớm muốn làm như vậy rồi!”
“Rất tốt.” Khương Lê gật đầu, “ Bắt đầu từ tối nay đi.”
Hắn quen biết hai tiểu cô nương này, từ mấy năm trước đã biết, nghe nói là tiểu thư nhà giàu phạm sai bị đưa đến am ni cô này. Chỉ là nhìn cách ăn mặc của hai người, thật sự rất khó làm người ta tin tưởng bọn họ xuất từ nhà giàu, nha hoàn kia còn có chút hoạt bát, tiểu thư lại động một chút phát hỏa, người bán hàng rong họ Trương mỗi lần bán xong đồ thì vội vàng rời đi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Khương Lê ôn hoà như vậy nói chuyện với hắn.
Vừa nói chuyện như vậy, dáng vẻ ôn ôn nhu nhu, cũng thật giống như là tiểu thư khuê các, chỉ là tiểu thư nhà thủ phụ gia, đây không khỏi quá khoa trương.
Tuy rằng có nghi vấn, nhưng người bán hàng rong họ Trương còn muốn vội vàng đi đến một đầu khác, hắn vốn tưởng rằng Khương Lê là nói đùa, cũng sẽ không thật sự dùng toàn bộ tiền để mua bánh ngọt, rốt cuộc hai chủ tớ ở chỗ này sinh hoạt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tuyệt không dư dả, nhà giàu bình thường lấy bốn mươi xâu tiền đồng mua bánh ngọt tự nhiên không sao, nhưng đối với hai đứa nhỏ đều mặc không đủ mà nói, thì không hợp lý lắm.
“Ngài mua nhiều bánh ngọt như vậy, ăn không hết là bị hỏng.” Người bán hàng rong họ Trương nhịn không được nhắc nhở nói.
“Không sao,” Khương Lê nói: “Ăn hết.”
Đã nói đến nước này, người bán hàng rong họ Trương liền không nói thêm cái gì, tiền đồng là tiền của nhà người khác, Khương Lê mua đi dường như hơn phân nửa gánh bánh ngọt của hắn, hắn nhân lúc còn sớm có thể sớm chút xuống núi về nhà, cao hứng cũng còn không kịp, lại có gì tốt phải lo lắng?
Ngược lại Đồng Nhi, tuy rằng không hiểu lời Khương Lê, đại khái chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của Khương Lê, chỉ phải kiềm chế nôn nóng trong lòng xuống, chờ khi ôm một đống lớn bánh ngọt trở về, chọc đến ni cô áo xám đi ngang qua thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, Đồng Nhi sợ bọn họ tới cướp đoạt, ôm chặt bánh ngọt hơn chút nữa.
Đợi trở về đến gian phòng ẩm ướt kia, Đồng Nhi đặt rổ đựng bánh ngọt lên bàn, đóng cửa lại, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “ Làm sao cô nương lại mua nhiều như vậy…… Này?”
Khương Lê không nhìn nàng ấy, nàng đẩy cửa sổ ra, đối diện ngoài cửa sổ là đồi núi Thanh Thành chạy dài, đỉnh núi nhấp nhô, tuyết đọng ngày đông đã sớm tan, hoa đào đầy khắp núi đồi đem ngọn núi tiêu điều xơ xác trong ngày thường đều nhiễm một tầng phấn hồng, giống mỹ nhân ôn nhu tuyệt sắc.
“Ngươi xem.” Nàng chỉ vào nơi xa để Đồng Nhi nhìn.
Đồng Nhi đến gần vừa nhìn, thấy nơi xa trên một gốc cây đào, ngồi xổm một con khỉ đuôi cong to bằng bàn tay, đang bưng trái cây gặm đến cao hứng phấn chấn.
“Là con khỉ mà.” Đồng Nhi khó hiểu, “Con khỉ có cái gì đáng xem chứ?”
Khỉ trên núi Thanh Thành rất nhiều, ngày thường cũng bướng bỉnh, khỉ ở nơi này cùng người ở chung cũng không tồi, đặc biệt là bên đầu Hạc Lâm tự kia. Bởi vì ngày thường khách hành hương lui tới nối liền không dứt, có đôi khi thấy những con khỉ này ngồi xổm trên cây trêu chọc, cũng sẽ ném chút đậu phộng kẹo. Vào đông đồ ăn thiếu thốn, khỉ càng thường xuyên đòi đồ ăn trong tay khách hành hương, mùa xuân mùa hạ đám khỉ không thiếu đồ ăn, cũng không quấy rầy khách hành hương, tự mình chơi đùa.
Nhưng mà, như am ni cô bên này, bởi vì vốn dĩ đã quạnh quẽ, khỉ cũng là hiếm khi tới —— chỗ không lấy được đồ ăn, bao giờ cũng không có lạc thú gì có thể hấp dẫn.
“Ngươi đi lấy chút bánh ngọt tới.” Khương Lê nói.
Đồng Nhi theo lời đi lấy mấy miếng bánh hạch đào lại đây.
Khương Lê bẻ bánh hạch đào thành miếng nhỏ, xa xa mà vẫy mấy con khỉ trên cây, có lẽ là bánh ngọt của nhà người bán hàng rong họ Trương thật sự thơm ngọt, mùi hương hạch đào rất nhanh hấp dẫn mấy con khỉ cong đuôi nhỏ kia, mấy cái đã truyền đến phía trước cửa sổ, cảnh giác nhìn chằm chằm bánh hạnh đào trong tay Khương Lê, muốn thử xem sao lại không dám tiến lên.
Khương Lê duỗi tay về phía trước, con khỉ kia rốt cuộc nhịn không được dụ hoặc của bánh hạch đào, vươn móng vuốt chộp một miếng rồi xoay người chạy, chạy đến tảng đá ở bên cạnh đưa lưng về phía Khương Lê ăn bánh xong rồi, lại quay đầu nhìn Khương Lê, thấy Khương Lê vẫn cười tủm tỉm đứng ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một ít bánh xốp, lá gan càng lớn thêm, lại quay lại tìm Khương Lê lấy đồ ăn.
Thường xuyên qua lại, đợi sau khi con khỉ lấy hết đồ ăn trong tay Khương Lê, Khương Lê vỗ vỗ tay với con khỉ bạo dạn này, ý bảo mình cũng hết rồi. Con khỉ lưu luyến nhìn lòng bàn tay của Khương Lê trong chốc lát, mới vểnh cái đuôi lên rời đi.
Đồng Nhi vẫn luôn thấy tất cả quá trình hỏi: “Cô nương là muốn cho khỉ ăn? Vì sao phải cho ăn bánh? Không bằng dùng quả dại hái trong núi, bánh ngọt này quý giá, không hợp lý.”
Đừng nói là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư nhà thủ phụ, chính là Khương Lê hay là Tiết Phương Phỉ, thiếp thân nha hoàn lúc là cô nương ở Đồng Hương, cũng sẽ không tiếc chỉ vì mấy cái bánh ngọt, nếu để người khác thấy một cảnh như vậy, không biết có bao nhiêu thổn thức. Khương Lê duỗi tay xoa xoa đầu Đồng Nhi, cười nói: “Nhưng mà so với quả dại, khỉ càng thích đồ ngon hơn.”
Đồng Nhi còn muốn nói gì nữa, đã thấy Khương Lê xoay người đi đến trước bàn ngồi xuống. Trong phòng chỉ có một cái ghế, vẫn là Đồng Nhi từ bên ngoài nhặt miếng gỗ chính mình làm, chân ghế cũng không đều nhau, Khương Lê nói: “Đồng Nhi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cầm chỗ bánh ngọt này cho khỉ ăn.”
Hai mắt Đồng Nhi trừng lớn: “Cô nương, đây là vì sao? Nô tỳ không hiểu.”
Người đều ăn không đủ no còn muốn xen vào con khỉ? Đây là cái đạo lý gì?
“Ta muốn những khỉ này giúp ta làm một chuyện,” Khương Lê cười cười, “ Những bánh ngọt này coi như là tiền công đi.”
“Nhưng mà……”
“Chỉ là mấy cái bánh ngọt mà thôi,” Khương Lê ngắt lời nàng ấy, “ Đợi trở về rồi, mỗi ngày để phòng bếp nhỏ làm cho ngươi, không cần để ý mấy cái này.”
Đồng Nhi trầm mặc, nói hồi kinh,chỉ sợ trong lòng Khương Lê càng khổ sở hơn nàng ấy, Đồng Nhi không dám nói lời chọc đến Khương Lê thương tâm.
“ Chút bánh ngọt này,” Khương Lê duỗi tay gõ gõ cạnh rổ, trong phòng nơi nơi đều tràn ngập mùi hương của bánh ngọt, mỗi ngày hai chủ tớ chỉ có thể ăn cháo loãng và rau muối, hương thơm đã sớm làm bụng đói kêu vang. Khương Lê kiềm chế xuống cơn thèm đói trong bụng, chỉ nói: “Đem chỗ bánh ngọt này chia làm mười lăm phần, mỗi ngày cho những con khỉ này một phần, cứ luôn cho ăn đến mười chín, ngày mười chín đó, thì không cần cho ăn nữa.”
Đồng Nhi khó hiểu, vẫn đáp lời: “Nô tỳ đã biết.”
“Nơi này cách Hạc Lâm chùa có nửa canh giờ đường,” Khương Lê nói: “ Hàng ngày ta không được ra khỏi cửa lớn am ni cô, chỉ phải ngươi đi. Mỗi ngày giờ Hợi ngươi ra cửa, giờ Tý thì lấy chút bánh ngọt này ở trong rừng phía sau Hạc Lâm tự cho khỉ ăn, cứ luôn cho ăn đến mười chín ngày, tối ngày thứ mười chín, ngươi không cần đi nữa.”
Không biết có phải Tĩnh An sư thái được người khác gợi ý cho hay không, Khương Lê là không thể đi ra khỏi cửa am ni cô, mỗi ngày chỉ có thể ở am ni cô, nhất cử nhất động đều bị người nhìn ở trong mắt.
Mà Đồng Nhi lại có thể đi lại khắp nơi, ban ngày bởi vì nàng ấy còn phải vào đi trong núi kiếm củi, Đồng Nhi ở trên núi ngây người sáu năm, vô cùng quen thuộc đường núi Thanh Thành, cũng sẽ không lạc đường.
Mà núi Thanh Thành thường xuyên có phu nhân cao quý tới dâng hương, vì bảo đảm an toàn, trong núi cũng không có thổ phỉ gì, thập phần an toàn, nếu không ban đêm Đồng Nhi ra cửa, Khương Lê cũng sẽ lo lắng.
Đồng Nhi nghe xong Khương Lê một hồi căn dặn, đột nhiên hỏi: “Cô nương làm những việc này, có phải đang vì hồi kinh mà tính toán hay không?”
Khương Lê nhìn nàng cười: “Ngươi sợ rồi ư?”
Đồng Nhi nghe vậy, không những không có sợ hãi, ngược lại thay đổi một vẻ mặt nóng lòng muốn thử, tiểu nha đầu lá gan ngược lại rất lớn, không biết vì sao cũng nguyện ý mà làm, xắn tay áo lên nói: “Không sợ! Nô tỳ đã sớm muốn làm như vậy rồi!”
“Rất tốt.” Khương Lê gật đầu, “ Bắt đầu từ tối nay đi.”