Chương 2
4.
Ta cúi đầu uống rượu, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Lúc ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt tràn ngập phẫn hận của Triệu Vận Tri.
Tiêu Biệt Trần đi tới phía sau bệ hạ, sau khi ngồi xuống vui vẻ thưởng thức trò biểu diễn của mọi người xung quanh.
Khi đi ngang qua bàn ta, hắn lấy ngọc bội bên người giao cho ta trông coi.
“Làm phiền vị cô nương này rồi.”
Hắn nói vô cùng thản nhiên, tựa như bởi vì ta ngồi trên con đường hắn phải đi qua nên thuận tay đưa cho ta.
Nhưng trong bữa tiệc lại có người đỏ mắt, Thôi An nhìn chằm chằm ta thật lâu.
“Khanh Như, ngươi điên rồi sao?"
“Ngươi không biết Tiêu Biệt Trần là Diêm La vương sao, còn dám đi trêu chọc hắn?”
Thôi An đuổi theo ta đến doanh trướng, giọng nói vô cùng sốt ruột, còn mang theo vài phần mất mát khó phát hiện. Sắc mặt ta bình tĩnh, đẩy tay hắn ra.
“Thôi thế tử, xin ngài tự trọng.”
Hắn không tin được, nhìn ta: "Ngươi, ngươi gọi ta là gì? Trước kia ngươi chưa bao giờ lạnh lùng gọi ta như vậy.”
“Trước kia? Thôi Hầu gia chớ quên, là ngươi khổ sở suốt bảy ngày bảy đêm, cầu xin cho thứ nữ kia được nâng lên làm bình thê để làm nhục ta, mới có chuyện từ hôn.”
Ta nhìn hắn một cách mỉa mai.
"Nếu... nếu ta hối hận thì sao?" Hai mắt hắn đỏ như máu, thần thái giống như một đứa trẻ bị thương, trong ánh mắt còn mang theo hy vọng, nhìn thẳng vào ta.
"Triệu Vận Tri, nàng ấy ngay cả loại chuyện nhỏ như quản gia cũng làm không tốt, khiến mẹ ta tức giận mà sinh bệnh nhiều lần."
"Thế gia đồng liêu đều cười nhạo ta, vì đã cưới một chính thê khiến ta mất mặt như vậy."
"Ta chỉ là cùng muội muội bằng hữu nói thêm vài câu, nàng ấy đã nghi ta trăng hoa, tất cả nữ tử bên cạnh ta, nàng ấy đều xem là cái đinh trong mắt..."
Ta cắt ngang những lời than phiền của hắn.
"Đây không phải là điều ngươi muốn à, tình yêu độc nhất vô nhị gì đó sao? Trong mắt trong tim nàng đều chỉ có một mình ngươi thôi."
"Ngươi đã có được tất cả những gì ngươi muốn, ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa?"
Ta thưởng thức móng tay mới được sơn, thành tâm thành thật hỏi hắn. Nhưng một câu hắn cũng không trả lời được.
“Khanh Như, không phải như vậy."
“Mẹ ta luôn nói, nàng mới là tốt nhất..."
Ngón tay ta đặt trên môi, phượng hoàng khấu đan* toả sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
{* 蔻丹 /kòu dān/: sơn móng tay đỏ á mn.}
"Suỵt, ngươi nghe xem, phu nhân của ngươi đang phái người đi tìm ngươi đấy."
“Mau đi đi, đừng phụ lòng tình yêu nóng bỏng như vậy.”
Hắn thất hồn lạc phách đi ra khỏi doanh trướng, lại xoay người nhìn ta, dường như hạ quyết tâm: "Khanh Như, nàng chờ ta.”
Ta đi về phía trước chưa tới hai bước, đã bị người ngăn lại.
“Sao thế? Luyến tiếc à?”
Trên người Tiêu Biệt Trần mang theo mùi máu tươi lúc đi săn bắn, vùi đầu vào cổ ta khẽ ngửi.
"Điện hạ thật biết nói đùa."
“Ta chỉ là muốn đi ra ngoài xem điện hạ hôm nay có đứng đầu hay không.”
Hắn cười khẽ một tiếng: "Đó là đương nhiên.”
Sau một lúc lâu, hắn lại cầm lấy tay ta vuốt ve: "Nếu để ta biết, nàng đối với hắn còn có tâm tư nào khác….”
Tay ta bị hắn nắm chặt vào trong lòng bàn tay: "Nàng biết thủ đoạn của ta rồi đó.”
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Lục Trúc vội vàng chạy tới.
“Phu nhân, nô tỳ đã nói rồi, tiểu thư nhà ta mệt mỏi, hôm nay không tiếp khách.”
“Tránh ra! Đồ tiện tỳ nhà ngươi."
“Ta ngược lại muốn hỏi Triệu Khanh Như là cái loại người lòng lang dạ sói gì, Vĩnh An Hầu phủ đối xử với nàng ta không tệ, nàng ta sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy được chứ!"
Ta vỗ vỗ Tiêu Biệt Trần, thỉnh hắn tránh mặt một chút. Hắn lại chơi xấu, chỉ chỉ môi mình.
Mắt thấy Thôi lão phu nhân sắp vén màn trướng đi vào, ta sốt ruột đẩy hắn ra, qua loa hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Tiêu Biệt Trần nhếch môi cười nhẹ, sau đó nấp vào sau trướng. Thật vất vả mới mời được vị Phật lớn này đi, ta vừa chỉnh sửa quần áo cùng đồ trang sức lúc nãy bị rối, vừa đi về phía trước màn trướng.
Vừa gặp đã bị Thôi lão phu nhân tát một cái. May mắn ta tránh kịp, chỉ bị móng tay cào nhẹ một chút.
"Triệu Khanh Như, ta hôm nay muốn thay mặt người mẹ mất sớm của ngươi hỏi ngươi một chút, người Triệu gia đều là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy sao?"
Má trái ta nóng ran, ngón tay chạm vào cũng thấy đau.
“Thôi lão phu nhân, ngài đây là có ý gì?”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta? Ngươi cùng con ta từ nhỏ đã có hôn ước, nên lo liệu sự vụ cho Vĩnh An Hầu phủ ta, hôm nay lại đột nhiên bỏ lại toàn bộ, mặc kệ không hỏi, tùy ý để con ta bị người ta cười nhạo, ngươi thật sự có tâm địa ác độc.”
Ta tức giận nở nụ cười: "Lão phu nhân, nếu ta nhớ không lầm, Thôi An từ hôn, người đầu tiên đồng ý chính là bà phải không?"
Sắc mặt bà ta cứng đờ, sau đó lập tức ra vẻ mình có lý.
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhìn con mình quỳ chet ở từ đường sao?"
“Cho dù có hủy bỏ hôn ước, ngươi sao có thể bỏ đi được chứ? Chẳng lẽ ân nghĩa của hai nhà chúng ta mấy năm nay đều là giả sao?"
5.
Ta gọi Lục Trúc bôi thuốc cho ta.
“Ân nghĩa? Ngài muốn nói đến chuyện Vĩnh An hầu phủ những năm này đã nhận ngân lượng của Triệu gia ta, hay là nói chuyện huynh trưởng ta đã cứu Thôi An một mạng?"
Thôi lão phu nhân đập vỡ chén trà: "Triệu Khanh Như, ngươi có ý gì, Vĩnh An Hầu phủ ta là cao môn quý đệ, Triệu gia ngươi chỉ là xuất thân từ kẻ vũ phu thô lỗ mà thôi."
"Ta lúc trước đã nói với ngươi, An nhi dù có cưới nữ nhân kia thì như thế nào, qua một thời gian nữa không phải ngươi vẫn có thể vào cửa, quyền chưởng gia Hầu phủ còn không phải ở trong tay ngươi..."
Ta nắm chặt chén trà, bóp vỡ nó trước mặt bà ta, nước trà nóng bỏng bắn lên người bà ta, trong trướng vang lên tiếng hét lớn.
“Cút ra ngoài!"
“Mấy năm nay giấy tờ Hầu phủ ngươi nợ Triệu gia ta, ngày mai ta sẽ đưa đến Hầu phủ. Trong vòng ba ngày nếu không trả, vậy hãy nhìn xem thử kẻ xuất thân võ phu thô lỗ như ta sẽ làm ra chuyện gì."
Lục Trúc đắp thuốc cho ta xong, cầm lấy chổi điều bên cạnh bắt đầu quét rác lung tung, hướng về phía Thôi lão phu nhân.
"Có chuột, chuột lớn quá, thứ đồ trong cống thật là vừa bẩn vừa thối!"
Thôi lão phu nhân cơ hồ là vừa lăn vừa bò ra khỏi doanh trướng. Lục Trúc đau lòng nhìn mặt ta: "Tiểu thư, lúc trước lão gia và phu nhân định ra hôn sự này, có nào ngờ lão bà điên này lại là như vậy.”
“Tưởng có thể rời xa thị phi, không ngờ gia tộc này lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, phi!”
Ta xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của Lục Trúc, cười bảo nàng đừng lo lắng. Nàng ấy vừa đi, cả người ta đã bị ôm lấy.
Đôi mắt đen của Tiêu Biệt Trần thâm trầm, không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt bị thương của ta.
“Ta còn chưa đụng tới, lại để cho lão già này làm bị thương.”
Ta vừa định vuốt vuốt tóc hắn, lại thình lình bị hắn xóc lên, hai tay theo bản năng túm lấy cổ hắn. Chúng ta sát lại gần nhau hơn.
Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau. Ta có chút khó chịu, muốn cách xa một chút, một giây sau cả người ta quay cuồng, bị hắn đè ở dưới thân.
“Khanh Khanh, nàng hiện tại muốn trốn à?Muộn rồi.”
Hơi thở nóng rực của Tiêu Biệt Trần phả vào tai ta, ta gần như không khống chế được hơi thở hoảng loạn của mình.
“Thái tử điện hạ, đây là buổi săn bắn mùa xuân của hoàng gia, bệ hạ đang ở ngay bên cạnh.”
Tiêu Biệt Trần nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười hăng hái: “Được, ta chờ ngày nàng cầu xin ta đến.”
Hắn đi được một lúc lâu, ta mới chống đỡ thân thể ngồi dậy. Trong không khí tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở trên người hắn, ta vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu tự hỏi, quyết định này có phải đã đi sai đường rồi hay không.
Tiêu Biệt Trần tuyệt đối không dễ trêu chọc. Nhưng, vào ngày tham dự yến tiệc của Trưởng công chúa, ta mặc váy Lưu Vân đến đã bị hắn liếc mắt một cái nhìn trúng, không còn đường lui nữa rồi.
Ngày đó, Tiêu Biệt Trần lấy k iếm kề lên cổ Triệu Vận Tri, còn thản nhiên đứng chờ ở trên con đường ta phải đi qua.
“Triệu tiểu thư, vội vàng đi gặp hoàng tỷ ta như vậy, nàng cũng sẽ không nhìn ngươi nhiều thêm một cái đâu.”
Trước khi tấn phong Thái tử, Trưởng công chúa là người tôn quý nhất của hoàng tộc Tiêu thị.
Con cái các đại thế gia ở kinh thành tranh nhau nịnh bợ, từng người đều bị đuổi ra khỏi phủ công chúa, Tiết Nhị Lang có ý đồ bò lên giường còn bị lột trần rồi trói ở phố Trường An, bị bắt diễu hành suốt ba ngày.
Nhưng, chuyện ta muốn làm, nhất định phải có Trưởng công chúa hỗ trợ.
"Xin hỏi Thái tử điện hạ cố ý ở chỗ này chờ thần nữ, là muốn cho thần nữ lời khuyên sao?"
Ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ khi hắn tới gần ta mới ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn, cộng với chiếc váy bồng bềnh trên người khiến ta toả sáng rực rỡ.
A tỷ từng nói, đôi mắt này của ta nhìn người như vậy, không có gì là không được.
Tiêu Biệt Trần cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay nóng rực nâng ta dậy. Cùng đối mắt với hắn.
“Làm người của ta.”
Nhưng Triệu gia ta đã thề độc, cuộc đời này tuyệt đối không làm nữ nhân của Tiêu gia nữa.
“Ta......”
“Hay là ngươi cảm thấy, gả cho phế vật không có gia thế mới là kết cục của Triệu Khanh Như?”
Ta khẽ mở miệng, chữ "không" trong miệng còn chưa thốt ra đã bị một bàn tay che lại.
Ngay sau đó bàn tay hắn rơi xuống cổ ta, rồi từ từ rút lại. Làn da trên cổ ta rất mịn màng, ngay lập tức xuất hiện một dấu đỏ ngay đó.
Lực của Tiêu Biệt Trần cũng không lớn, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách rất mạnh.
“Nàng hẳn là cũng đã nghe nói qua Tiêu Biệt Trần ta vốn có danh hiệu Diêm La vương. Ta đã coi trọng nàng, cho dù có phải phá vỡ ta cũng sẽ không từ thủ đoạn mà có được nàng.”
Ta nhìn hắn thật lâu, nước mắt sợ hãi rơi xuống mu bàn tay hắn. Giống như có thể thoáng nhìn thấy khói thuốc súng và máu vô tận phía sau hắn.
“Được.”
6.
Từ đó về sau ta rất ít khi nhìn thấy Thôi gia tham dự các yến hội trong kinh, nghe nói Thôi An đã thay đổi phong phạm con cháu nhàn tản ngày xưa, thường xuyên qua lại với mấy vị tướng lĩnh trẻ tuổi của triều đình.
Lần tiếp theo gặp lại, đã qua một năm sau ngày bọn họ thành thân.
Trên yến hội, ta bị Tiêu Biệt Trần lôi kéo ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.
"Phụ hoàng trầm mê với đan sa mà nàng nhờ Hoàng tỷ hiến lên, sớm đã không để ý tới triều chính."
“Cho dù nàng ngồi trên đùi ta, cũng không ai dám nói một lời.”
Sắc mặt ta ửng đỏ, cúi đầu rót rượu cho hắn. Khấu Đan mới bôi không cẩn thận dính vào rượu, trong lúc sợ hãi, Tiêu Biệt Trần nhếch môi tới gần chén rượu, hôn đầu ngón tay ướt đẫm của ta rồi uống cạn chén rượu.
Ta cuống quít thu hồi bàn tay đang run rẩy. Quay người lại lại thấy Thôi An vẻ mặt thống khổ nhìn ta.
“Khanh Như, nàng hoàn toàn quên mất gia huấn của Triệu gia, và nguyên nhân Triệu tỷ chet thảm rồi sao?”
“Khanh Như, nàng nghe ta nói, hắn tuyệt không xứng với nàng.”
Ta giữ chặt bàn tay đang tức giận của Tiêu Biệt Trần ở dưới bàn, nhẹ nhàng trấn an hắn.
Sau đó lạnh giọng phân phó cung nhân: "Thôi thế tử uống nhiều rồi, lời nói và hành động không giữ phép, còn không mau mang hắn xuống.”
Bàn tay Tiêu Biệt Trần thoát khỏi tay ta, trượt từ thắt lưng của ta xuống đùi, vuốt ve khiến ta ngứa ngáy, nhịn không được run nhẹ.
Nhưng mặt người này lại rất tuấn tú, hai má hơi ửng đỏ sau khi uống rượu.
Thôi An thoát khỏi cung nhân, nói: "Khanh Như, nàng nhất định là bị hắn bức ép, nàng chờ ta, ta sẽ nhanh tới cứu nàng. Chúng ta vẫn giống như trước, cầm sắt hòa minh.”
Triệu Vận Tri rốt cục nhịn không được nữa, giơ tay ném bát đũa. Ta xua tay bảo thị vệ đem hai người bọn họ xuống, ném ra phía ngoài hành lang là được.
Thuận tiện cho bọn họ trở lại chốn cũ, hàn gắn lại mối quan hệ vợ chồng.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Tỷ tỷ nàng là Triệu Khanh Nguyệt?”
Ta ngồi ở Quan Nguyệt các hồi lâu, cho đến khi giọng nói mang theo men say của Tiêu Biệt Trần vang lên.
Đúng vậy. Ta rất nhớ tỷ ấy.
Tỷ tỷ ta - Triệu Khanh Nguyệt là người ôn nhu nhã nhặn lịch sự nhất trên đời này, năm cập kê, Thái tử thanh mai trúc mã của tỷ ấy - Tiêu Dịch Cảnh cầu thánh chỉ ban hôn.
Thiên tử đích thân tới, thay phụ thân đang chiến đấu đ ẫm m áu ngoài chiến trường của ta gả a tỷ đi.
Sau đó, chiến sự đại thắng, tỷ tỷ ta cũng mang thai, cả nhà chúng ta đắm chìm trong niềm vui sướng. Chỉ là khi đó ta vẫn chưa thấy rõ sự kiêng kỵ trong ánh mắt Thiên tử.
Ngày phụ thân ta hồi kinh, ban ngày ban mặt giữa chốn cung đình được canh giữ nghiêm ngặt, Thái tử phi lại mất tích.
Huynh trưởng một mình truy đuổi theo, lại bị đ ánh g ãy hai chân, suýt nữa mất mạng.
Phụ thân là một vị tướng. Không bị thương trên chiến trường, nhưng sau khi trở về nhà lại suýt chet dưới tay chính người của mình.
Sau khi tìm kiếm suốt ba ngày, thi thể trần truồng của tỷ tỷ ta bị ném ở trước cửa phủ Trấn quốc tướng quân.
Cả người nàng không có một chỗ lành lặn, thai nhi đã thành hình trong bụng đã mất. Trong tay nàng nắm chặt lá bùa bình an đã rách nát ta thêu cho hài tử trong bụng.
Ta từ nhỏ đã thích múa đao lộng thương, nữ công thêu thùa gì đó lại dốt đặc cán mai, mẫu thân luôn quở trách ta không có dáng vẻ của một nữ nhi.
Chỉ có tỷ tỷ xoa đầu ta, ôn nhu nói: "Khanh Như của chúng ta muốn làm gì cũng được, tỷ tỷ chỉ hy vọng muội vui vẻ.”
Một người như vậy lại rơi vào kết cục chịu đủ mọi lăng nhục, rồi chet thảm. Cha mẹ và huynh trưởng ta cực kỳ bi thương, nhưng ai cũng im miệng không đề cập tới việc truy cứu những người bị địch quốc bắt đi như thế nào trong cung đình đại nội.
Thái tử Tiêu Dịch Cảnh bị đả kích lớn, bệnh không dậy nổi. Trong tang lễ của tỷ tỷ, mẫu thân vì mấy ngày nay khẩu vị không tốt, ngửi thấy mùi đồ ăn liền muốn nôn.
Tất cả đều bị Hoàng thượng nhìn thấy. Đêm đó mẫu thân ta bị bệnh, tìm thầy thuốc khắp nơi, nhưng không ai chữa được.
Trước khi chet, bà vẫn kéo tay ta và Thôi An, nguyện vọng chính là muốn định ra hôn sự này.
“Như nhi, nữ nhi Triệu gia ta, cả đời này tuyệt không được tái giá với hoàng tộc Tiêu thị, mẫu thân chỉ hy vọng con được gả cho một gia đình nhàn tản, sống bình an cả đời.”
Năm mười tuổi, ta đã mất đi mẫu thân và tỷ tỷ mà ta thân thiết nhất
Ta cúi đầu uống rượu, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Lúc ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt tràn ngập phẫn hận của Triệu Vận Tri.
Tiêu Biệt Trần đi tới phía sau bệ hạ, sau khi ngồi xuống vui vẻ thưởng thức trò biểu diễn của mọi người xung quanh.
Khi đi ngang qua bàn ta, hắn lấy ngọc bội bên người giao cho ta trông coi.
“Làm phiền vị cô nương này rồi.”
Hắn nói vô cùng thản nhiên, tựa như bởi vì ta ngồi trên con đường hắn phải đi qua nên thuận tay đưa cho ta.
Nhưng trong bữa tiệc lại có người đỏ mắt, Thôi An nhìn chằm chằm ta thật lâu.
“Khanh Như, ngươi điên rồi sao?"
“Ngươi không biết Tiêu Biệt Trần là Diêm La vương sao, còn dám đi trêu chọc hắn?”
Thôi An đuổi theo ta đến doanh trướng, giọng nói vô cùng sốt ruột, còn mang theo vài phần mất mát khó phát hiện. Sắc mặt ta bình tĩnh, đẩy tay hắn ra.
“Thôi thế tử, xin ngài tự trọng.”
Hắn không tin được, nhìn ta: "Ngươi, ngươi gọi ta là gì? Trước kia ngươi chưa bao giờ lạnh lùng gọi ta như vậy.”
“Trước kia? Thôi Hầu gia chớ quên, là ngươi khổ sở suốt bảy ngày bảy đêm, cầu xin cho thứ nữ kia được nâng lên làm bình thê để làm nhục ta, mới có chuyện từ hôn.”
Ta nhìn hắn một cách mỉa mai.
"Nếu... nếu ta hối hận thì sao?" Hai mắt hắn đỏ như máu, thần thái giống như một đứa trẻ bị thương, trong ánh mắt còn mang theo hy vọng, nhìn thẳng vào ta.
"Triệu Vận Tri, nàng ấy ngay cả loại chuyện nhỏ như quản gia cũng làm không tốt, khiến mẹ ta tức giận mà sinh bệnh nhiều lần."
"Thế gia đồng liêu đều cười nhạo ta, vì đã cưới một chính thê khiến ta mất mặt như vậy."
"Ta chỉ là cùng muội muội bằng hữu nói thêm vài câu, nàng ấy đã nghi ta trăng hoa, tất cả nữ tử bên cạnh ta, nàng ấy đều xem là cái đinh trong mắt..."
Ta cắt ngang những lời than phiền của hắn.
"Đây không phải là điều ngươi muốn à, tình yêu độc nhất vô nhị gì đó sao? Trong mắt trong tim nàng đều chỉ có một mình ngươi thôi."
"Ngươi đã có được tất cả những gì ngươi muốn, ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa?"
Ta thưởng thức móng tay mới được sơn, thành tâm thành thật hỏi hắn. Nhưng một câu hắn cũng không trả lời được.
“Khanh Như, không phải như vậy."
“Mẹ ta luôn nói, nàng mới là tốt nhất..."
Ngón tay ta đặt trên môi, phượng hoàng khấu đan* toả sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
{* 蔻丹 /kòu dān/: sơn móng tay đỏ á mn.}
"Suỵt, ngươi nghe xem, phu nhân của ngươi đang phái người đi tìm ngươi đấy."
“Mau đi đi, đừng phụ lòng tình yêu nóng bỏng như vậy.”
Hắn thất hồn lạc phách đi ra khỏi doanh trướng, lại xoay người nhìn ta, dường như hạ quyết tâm: "Khanh Như, nàng chờ ta.”
Ta đi về phía trước chưa tới hai bước, đã bị người ngăn lại.
“Sao thế? Luyến tiếc à?”
Trên người Tiêu Biệt Trần mang theo mùi máu tươi lúc đi săn bắn, vùi đầu vào cổ ta khẽ ngửi.
"Điện hạ thật biết nói đùa."
“Ta chỉ là muốn đi ra ngoài xem điện hạ hôm nay có đứng đầu hay không.”
Hắn cười khẽ một tiếng: "Đó là đương nhiên.”
Sau một lúc lâu, hắn lại cầm lấy tay ta vuốt ve: "Nếu để ta biết, nàng đối với hắn còn có tâm tư nào khác….”
Tay ta bị hắn nắm chặt vào trong lòng bàn tay: "Nàng biết thủ đoạn của ta rồi đó.”
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Lục Trúc vội vàng chạy tới.
“Phu nhân, nô tỳ đã nói rồi, tiểu thư nhà ta mệt mỏi, hôm nay không tiếp khách.”
“Tránh ra! Đồ tiện tỳ nhà ngươi."
“Ta ngược lại muốn hỏi Triệu Khanh Như là cái loại người lòng lang dạ sói gì, Vĩnh An Hầu phủ đối xử với nàng ta không tệ, nàng ta sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy được chứ!"
Ta vỗ vỗ Tiêu Biệt Trần, thỉnh hắn tránh mặt một chút. Hắn lại chơi xấu, chỉ chỉ môi mình.
Mắt thấy Thôi lão phu nhân sắp vén màn trướng đi vào, ta sốt ruột đẩy hắn ra, qua loa hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Tiêu Biệt Trần nhếch môi cười nhẹ, sau đó nấp vào sau trướng. Thật vất vả mới mời được vị Phật lớn này đi, ta vừa chỉnh sửa quần áo cùng đồ trang sức lúc nãy bị rối, vừa đi về phía trước màn trướng.
Vừa gặp đã bị Thôi lão phu nhân tát một cái. May mắn ta tránh kịp, chỉ bị móng tay cào nhẹ một chút.
"Triệu Khanh Như, ta hôm nay muốn thay mặt người mẹ mất sớm của ngươi hỏi ngươi một chút, người Triệu gia đều là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy sao?"
Má trái ta nóng ran, ngón tay chạm vào cũng thấy đau.
“Thôi lão phu nhân, ngài đây là có ý gì?”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta? Ngươi cùng con ta từ nhỏ đã có hôn ước, nên lo liệu sự vụ cho Vĩnh An Hầu phủ ta, hôm nay lại đột nhiên bỏ lại toàn bộ, mặc kệ không hỏi, tùy ý để con ta bị người ta cười nhạo, ngươi thật sự có tâm địa ác độc.”
Ta tức giận nở nụ cười: "Lão phu nhân, nếu ta nhớ không lầm, Thôi An từ hôn, người đầu tiên đồng ý chính là bà phải không?"
Sắc mặt bà ta cứng đờ, sau đó lập tức ra vẻ mình có lý.
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhìn con mình quỳ chet ở từ đường sao?"
“Cho dù có hủy bỏ hôn ước, ngươi sao có thể bỏ đi được chứ? Chẳng lẽ ân nghĩa của hai nhà chúng ta mấy năm nay đều là giả sao?"
5.
Ta gọi Lục Trúc bôi thuốc cho ta.
“Ân nghĩa? Ngài muốn nói đến chuyện Vĩnh An hầu phủ những năm này đã nhận ngân lượng của Triệu gia ta, hay là nói chuyện huynh trưởng ta đã cứu Thôi An một mạng?"
Thôi lão phu nhân đập vỡ chén trà: "Triệu Khanh Như, ngươi có ý gì, Vĩnh An Hầu phủ ta là cao môn quý đệ, Triệu gia ngươi chỉ là xuất thân từ kẻ vũ phu thô lỗ mà thôi."
"Ta lúc trước đã nói với ngươi, An nhi dù có cưới nữ nhân kia thì như thế nào, qua một thời gian nữa không phải ngươi vẫn có thể vào cửa, quyền chưởng gia Hầu phủ còn không phải ở trong tay ngươi..."
Ta nắm chặt chén trà, bóp vỡ nó trước mặt bà ta, nước trà nóng bỏng bắn lên người bà ta, trong trướng vang lên tiếng hét lớn.
“Cút ra ngoài!"
“Mấy năm nay giấy tờ Hầu phủ ngươi nợ Triệu gia ta, ngày mai ta sẽ đưa đến Hầu phủ. Trong vòng ba ngày nếu không trả, vậy hãy nhìn xem thử kẻ xuất thân võ phu thô lỗ như ta sẽ làm ra chuyện gì."
Lục Trúc đắp thuốc cho ta xong, cầm lấy chổi điều bên cạnh bắt đầu quét rác lung tung, hướng về phía Thôi lão phu nhân.
"Có chuột, chuột lớn quá, thứ đồ trong cống thật là vừa bẩn vừa thối!"
Thôi lão phu nhân cơ hồ là vừa lăn vừa bò ra khỏi doanh trướng. Lục Trúc đau lòng nhìn mặt ta: "Tiểu thư, lúc trước lão gia và phu nhân định ra hôn sự này, có nào ngờ lão bà điên này lại là như vậy.”
“Tưởng có thể rời xa thị phi, không ngờ gia tộc này lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, phi!”
Ta xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của Lục Trúc, cười bảo nàng đừng lo lắng. Nàng ấy vừa đi, cả người ta đã bị ôm lấy.
Đôi mắt đen của Tiêu Biệt Trần thâm trầm, không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt bị thương của ta.
“Ta còn chưa đụng tới, lại để cho lão già này làm bị thương.”
Ta vừa định vuốt vuốt tóc hắn, lại thình lình bị hắn xóc lên, hai tay theo bản năng túm lấy cổ hắn. Chúng ta sát lại gần nhau hơn.
Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau. Ta có chút khó chịu, muốn cách xa một chút, một giây sau cả người ta quay cuồng, bị hắn đè ở dưới thân.
“Khanh Khanh, nàng hiện tại muốn trốn à?Muộn rồi.”
Hơi thở nóng rực của Tiêu Biệt Trần phả vào tai ta, ta gần như không khống chế được hơi thở hoảng loạn của mình.
“Thái tử điện hạ, đây là buổi săn bắn mùa xuân của hoàng gia, bệ hạ đang ở ngay bên cạnh.”
Tiêu Biệt Trần nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười hăng hái: “Được, ta chờ ngày nàng cầu xin ta đến.”
Hắn đi được một lúc lâu, ta mới chống đỡ thân thể ngồi dậy. Trong không khí tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở trên người hắn, ta vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu tự hỏi, quyết định này có phải đã đi sai đường rồi hay không.
Tiêu Biệt Trần tuyệt đối không dễ trêu chọc. Nhưng, vào ngày tham dự yến tiệc của Trưởng công chúa, ta mặc váy Lưu Vân đến đã bị hắn liếc mắt một cái nhìn trúng, không còn đường lui nữa rồi.
Ngày đó, Tiêu Biệt Trần lấy k iếm kề lên cổ Triệu Vận Tri, còn thản nhiên đứng chờ ở trên con đường ta phải đi qua.
“Triệu tiểu thư, vội vàng đi gặp hoàng tỷ ta như vậy, nàng cũng sẽ không nhìn ngươi nhiều thêm một cái đâu.”
Trước khi tấn phong Thái tử, Trưởng công chúa là người tôn quý nhất của hoàng tộc Tiêu thị.
Con cái các đại thế gia ở kinh thành tranh nhau nịnh bợ, từng người đều bị đuổi ra khỏi phủ công chúa, Tiết Nhị Lang có ý đồ bò lên giường còn bị lột trần rồi trói ở phố Trường An, bị bắt diễu hành suốt ba ngày.
Nhưng, chuyện ta muốn làm, nhất định phải có Trưởng công chúa hỗ trợ.
"Xin hỏi Thái tử điện hạ cố ý ở chỗ này chờ thần nữ, là muốn cho thần nữ lời khuyên sao?"
Ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ khi hắn tới gần ta mới ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn, cộng với chiếc váy bồng bềnh trên người khiến ta toả sáng rực rỡ.
A tỷ từng nói, đôi mắt này của ta nhìn người như vậy, không có gì là không được.
Tiêu Biệt Trần cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay nóng rực nâng ta dậy. Cùng đối mắt với hắn.
“Làm người của ta.”
Nhưng Triệu gia ta đã thề độc, cuộc đời này tuyệt đối không làm nữ nhân của Tiêu gia nữa.
“Ta......”
“Hay là ngươi cảm thấy, gả cho phế vật không có gia thế mới là kết cục của Triệu Khanh Như?”
Ta khẽ mở miệng, chữ "không" trong miệng còn chưa thốt ra đã bị một bàn tay che lại.
Ngay sau đó bàn tay hắn rơi xuống cổ ta, rồi từ từ rút lại. Làn da trên cổ ta rất mịn màng, ngay lập tức xuất hiện một dấu đỏ ngay đó.
Lực của Tiêu Biệt Trần cũng không lớn, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách rất mạnh.
“Nàng hẳn là cũng đã nghe nói qua Tiêu Biệt Trần ta vốn có danh hiệu Diêm La vương. Ta đã coi trọng nàng, cho dù có phải phá vỡ ta cũng sẽ không từ thủ đoạn mà có được nàng.”
Ta nhìn hắn thật lâu, nước mắt sợ hãi rơi xuống mu bàn tay hắn. Giống như có thể thoáng nhìn thấy khói thuốc súng và máu vô tận phía sau hắn.
“Được.”
6.
Từ đó về sau ta rất ít khi nhìn thấy Thôi gia tham dự các yến hội trong kinh, nghe nói Thôi An đã thay đổi phong phạm con cháu nhàn tản ngày xưa, thường xuyên qua lại với mấy vị tướng lĩnh trẻ tuổi của triều đình.
Lần tiếp theo gặp lại, đã qua một năm sau ngày bọn họ thành thân.
Trên yến hội, ta bị Tiêu Biệt Trần lôi kéo ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.
"Phụ hoàng trầm mê với đan sa mà nàng nhờ Hoàng tỷ hiến lên, sớm đã không để ý tới triều chính."
“Cho dù nàng ngồi trên đùi ta, cũng không ai dám nói một lời.”
Sắc mặt ta ửng đỏ, cúi đầu rót rượu cho hắn. Khấu Đan mới bôi không cẩn thận dính vào rượu, trong lúc sợ hãi, Tiêu Biệt Trần nhếch môi tới gần chén rượu, hôn đầu ngón tay ướt đẫm của ta rồi uống cạn chén rượu.
Ta cuống quít thu hồi bàn tay đang run rẩy. Quay người lại lại thấy Thôi An vẻ mặt thống khổ nhìn ta.
“Khanh Như, nàng hoàn toàn quên mất gia huấn của Triệu gia, và nguyên nhân Triệu tỷ chet thảm rồi sao?”
“Khanh Như, nàng nghe ta nói, hắn tuyệt không xứng với nàng.”
Ta giữ chặt bàn tay đang tức giận của Tiêu Biệt Trần ở dưới bàn, nhẹ nhàng trấn an hắn.
Sau đó lạnh giọng phân phó cung nhân: "Thôi thế tử uống nhiều rồi, lời nói và hành động không giữ phép, còn không mau mang hắn xuống.”
Bàn tay Tiêu Biệt Trần thoát khỏi tay ta, trượt từ thắt lưng của ta xuống đùi, vuốt ve khiến ta ngứa ngáy, nhịn không được run nhẹ.
Nhưng mặt người này lại rất tuấn tú, hai má hơi ửng đỏ sau khi uống rượu.
Thôi An thoát khỏi cung nhân, nói: "Khanh Như, nàng nhất định là bị hắn bức ép, nàng chờ ta, ta sẽ nhanh tới cứu nàng. Chúng ta vẫn giống như trước, cầm sắt hòa minh.”
Triệu Vận Tri rốt cục nhịn không được nữa, giơ tay ném bát đũa. Ta xua tay bảo thị vệ đem hai người bọn họ xuống, ném ra phía ngoài hành lang là được.
Thuận tiện cho bọn họ trở lại chốn cũ, hàn gắn lại mối quan hệ vợ chồng.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Tỷ tỷ nàng là Triệu Khanh Nguyệt?”
Ta ngồi ở Quan Nguyệt các hồi lâu, cho đến khi giọng nói mang theo men say của Tiêu Biệt Trần vang lên.
Đúng vậy. Ta rất nhớ tỷ ấy.
Tỷ tỷ ta - Triệu Khanh Nguyệt là người ôn nhu nhã nhặn lịch sự nhất trên đời này, năm cập kê, Thái tử thanh mai trúc mã của tỷ ấy - Tiêu Dịch Cảnh cầu thánh chỉ ban hôn.
Thiên tử đích thân tới, thay phụ thân đang chiến đấu đ ẫm m áu ngoài chiến trường của ta gả a tỷ đi.
Sau đó, chiến sự đại thắng, tỷ tỷ ta cũng mang thai, cả nhà chúng ta đắm chìm trong niềm vui sướng. Chỉ là khi đó ta vẫn chưa thấy rõ sự kiêng kỵ trong ánh mắt Thiên tử.
Ngày phụ thân ta hồi kinh, ban ngày ban mặt giữa chốn cung đình được canh giữ nghiêm ngặt, Thái tử phi lại mất tích.
Huynh trưởng một mình truy đuổi theo, lại bị đ ánh g ãy hai chân, suýt nữa mất mạng.
Phụ thân là một vị tướng. Không bị thương trên chiến trường, nhưng sau khi trở về nhà lại suýt chet dưới tay chính người của mình.
Sau khi tìm kiếm suốt ba ngày, thi thể trần truồng của tỷ tỷ ta bị ném ở trước cửa phủ Trấn quốc tướng quân.
Cả người nàng không có một chỗ lành lặn, thai nhi đã thành hình trong bụng đã mất. Trong tay nàng nắm chặt lá bùa bình an đã rách nát ta thêu cho hài tử trong bụng.
Ta từ nhỏ đã thích múa đao lộng thương, nữ công thêu thùa gì đó lại dốt đặc cán mai, mẫu thân luôn quở trách ta không có dáng vẻ của một nữ nhi.
Chỉ có tỷ tỷ xoa đầu ta, ôn nhu nói: "Khanh Như của chúng ta muốn làm gì cũng được, tỷ tỷ chỉ hy vọng muội vui vẻ.”
Một người như vậy lại rơi vào kết cục chịu đủ mọi lăng nhục, rồi chet thảm. Cha mẹ và huynh trưởng ta cực kỳ bi thương, nhưng ai cũng im miệng không đề cập tới việc truy cứu những người bị địch quốc bắt đi như thế nào trong cung đình đại nội.
Thái tử Tiêu Dịch Cảnh bị đả kích lớn, bệnh không dậy nổi. Trong tang lễ của tỷ tỷ, mẫu thân vì mấy ngày nay khẩu vị không tốt, ngửi thấy mùi đồ ăn liền muốn nôn.
Tất cả đều bị Hoàng thượng nhìn thấy. Đêm đó mẫu thân ta bị bệnh, tìm thầy thuốc khắp nơi, nhưng không ai chữa được.
Trước khi chet, bà vẫn kéo tay ta và Thôi An, nguyện vọng chính là muốn định ra hôn sự này.
“Như nhi, nữ nhi Triệu gia ta, cả đời này tuyệt không được tái giá với hoàng tộc Tiêu thị, mẫu thân chỉ hy vọng con được gả cho một gia đình nhàn tản, sống bình an cả đời.”
Năm mười tuổi, ta đã mất đi mẫu thân và tỷ tỷ mà ta thân thiết nhất