Chương : 19
Những tia nắng chiều tắt liệm báo hiệu một ngày đã kết thúc, bóng đêm bắt đầu bao phủ khắp mọi ngõ ngách.
Giải quyết xong các mâu thuẫn của nhóm tiểu thiếp, chỉnh lý lại sổ sách chitiêu trong vương phủ, Vân Tuyết Phi đấm đấm cái cổ mỏi nhừ, dự định đingủ.
Hai tháng này, vì đã quen thuộc nên khi tiếp nhận những chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, Vân Tuyết Phi càng thêm như cá gặp nước.
Thiện cảm trong lòng nhóm tiểu thiếp tăng lên gấp bội, kể từ lúc Vân TuyếtPhi chưởng gia, công bằng chính trực, chỉ cần họ sống an phận, vương phi cũng sẽ không tìm các nàng gây khó dễ, chi tiêu được chia như nhau. Còn việc vương gia thị tẩm, tuy rằng dựa vào bạc để quyết định người nàothị tẩm nhiều nhất, nhưng trong bảy ngày, ít nhất họ cũng được một ngàycùng vương gia quan hệ thân mật, không giống như trước đây, chỉ có thểđứng từ xa nhìn vương gia, trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục chẳngkhác nào ni cô, so sánh với Tống Thi Linh, các nàng thích Vân Tuyết Phihơn.
Kiếp trước phần lớn thời gian đều theo Hạ Hầu Huyền chinhchiến, sống trong những ngày tháng chồng chất vết thương, ăn bữa hôm lobữa mai, lúc nào cũng phải đề phòng. Sau khi tỉnh lại, mặc dù trong lòng vẫn còn bi thương và oán hận, nhưng trải qua hai tháng này, nàng đã từtừ không còn để ý đến nó nữa. Tắc ông thất mã yên tri phi phúc *, nànglấy được cuộc sống yên tĩnh mà mình muốn, tuy đôi lúc tiểu thiếp tới cửa gây chuyện, nhưng nàng vẫn có biện pháp ứng phó, nàng chẳng yêu tên nam nhân này, đó là lý do nàng cũng sẽ không bị thương.
(*) Họa phúc ở đời khó mà lường trước
"Tiểu thư, Đông Hủy nói vương gia mời người ra tiếp khách." Giong nói thanhthúy vui sướng của Ngũ Trà phá vỡ sự yên tĩnh trong màn đêm, cắt đứt suy nghĩ Vân Tuyết Phi.
Nhìn nha đầu đã đi theo mình hai tháng này,da dẻ vốn vàng vọt giờ đây trắng nõn hồng hào, cơ thể dần dần đẫy đà,một đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh đèn sáng trong.
Tâm trạng Vân Tuyết Phi rất tốt, nàng tiến lên nhéo khuôn mặt béo ú của Ngũ Trà, ha ha, cảm giác không tệ!
Ngũ Trà bất mãn chu miệng, lui về phía sau, thoát khỏi ma chưởng của Vân Tuyết Phi: "Tiểu thư, Vương Gia chờ kìa ~"
"Khách nào vậy? Ta có quen sao?" Vân Tuyết Phi nghi ngờ hỏi, mặc dù nói nàngchưởng gia, nhưng Tư Nam Tuyệt chưa từng cho nàng lấy thân phận nữ chủnhân để tiếp khách.
"Đông Hủy không nói ạ, chỉ nói tiểu thư tớisẽ biết ~" Ngũ Trà tương đối không hài lòng vị đại nha hoàn Đông Hủynày, bởi vì nàng ta làm việc chẳng hợp lý gì cả, dù sao tiểu thư vẫn lànữ chủ nhân của vương phủ, vậy mà một chút tin tức nàng ta cũng khôngtiết lộ ra.
Vân Tuyết Phi nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Ngũ Trà,tự nhiên biết trong lòng nha đầu này nghĩ gì, nàng an ủi cười một tiếng: "Không vấn đề, dù sao đây cũng là chức trách của nàng ấy, chúng ta đixem một chút ~"
Lúc Vân Tuyết Phi tới đến cửa Đông Lâm viện, mộttrận tiếng cười duyên truyền đến: "Phong đại ca, lần này ở lâu thêm chút nữa nhé, để chủ nhà tiểu muội chiêu đãi huynh thật tốt ~"
Giọngnói dễ nghe tựa như tiếng chim sơn ca, Vân Tuyết Phi vô cùng quen thuộc, nàng bất giác buồn cười, hai tháng vẫn không thông mình hơn, còn tưởngmình là nữ chủ nhân, da mặt đủ dầy đấy!
Đợi sau khi Đông Hủy vàothông báo, Vân Tuyết Phi dẫn Ngũ Trà bước vào, trước mắt chính là mộtchiếc bàn bạch ngọc, phía trên bày biện rượu thịt thơm ngon, ba nam tửphong hoa tuyệt đại ngồi xung quanh. Tư Nam Tuyệt mặc một bộ cẩm y thêuhoa văn màu tối bằng tơ vàng, ở chỗ đó càng thêm nổi trội. Hai gã nam tử khác, một mặc áo trắng, tóc dài xõa vai, mi tâm có một nốt ruồi son, im lặng uống rượu, toát lên phong thái siêu phàm thoát tục; người còn lại, diện mạo tương đối thô kệch, tóc dài dùng kim quan buột lên, áo khoácmàu xanh thẫm, tràn đầy quý khí.
"Vương Gia ~" Sauk hi Vân Tuyết Phi cúi người hành lễ thì đứng lên, tiếp nhận ánh mắt đánh giá xung quanh.
Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái: "Ngồi đi!"
Vân Tuyết Phi không điếm xỉa tới ánh mắt hả hê của Tống Thi Linh, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, chẳng biết Tư Nam Tuyệt tìm nàng tới đây làm gì.
"Tẩu tẩu dùng cơm chưa? Có muốn cùng nhau ăn chung không?" Tống Thi Linh lộvẻ quan tâm, không đợi Vân Tuyết Phi trả lời, lặp tức kêu nha hoàn Thính Tuyết của mình: "Còn không mau lấy bát đũa cho tẩu tẩu!"
"Không cần, bổn vương phi ăn rồi!" Vân Tuyết Phi lạnh nhạt trả lời.
"Được, vậy thì không cần lấy nữa ~" Tống Thi Linh lúng túng cười nói, vốn muốn thể hiện bản thân, không ngờ Vân Tuyết Phi chẳng nể mặt như vậy, khiếncho hận ý của nàng với Vân Tuyết Phi càng sâu thêm.
"Biểu tiểuthư khéo léo hiểu lòng người, vương gia có hồng nhan tri kỷ như vậy, quả thật là phúc của vương gia!" Ánh mắt thanh y nam tử dịu dàng nhìn chămchú vào Tống Thi Linh.
"Phong đại ca nghiêm trọng rồi, có thể lấy được tẩu tẩu là phúc của vương gia~" Tống Thi Linh ngượng ngùng cúiđầu, len lén nhìn Tư Nam Tuyệt.
"Muội muội quá khen, muội muộiđáng yêu như thế, sau này ai có phúc lắm mới cưới được muội!" Vân TuyếtPhi nhìn ngụ ý người trước mắt gọi là Phong đại ca này, thì ra hắn thích Tống Thi Linh.
Rồi sau đó như nghĩ đến cái gì, tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Vương gia, chàng nói đúng không?"
"Linh Nhi cũng đến tuổi thành hôn rồi, Tuyết Nhi giúp nàng ấy tìm một mốilương duyên tốt đi." Mặt Tư Nam Tuyệt không chút thay đổi đáp lời.
Tống Thi Linh chợt ngẩng đầu lên, nàng không tin vào tai của mình, biểu camuốn gả mình ra ngoài sao? Nghĩ tới đây, lặp tức đỏ cả mắt.
Đối với phản ứng của Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi rất hài lòng: "Nô tì biết rồi."
Phong Cực không vui cau mày, cực kỳ không thích vị vương phi này, sao nàng ta có thể so với Linh Nhi được chứ? Không biết Tư Nam Tuyệt nghĩ như thếnào!
Tâm trạng Tống Thi Linh vốn đang rất vui sướng bỗng dưng trở thành hư không, nàng cho rằng Phong Cực trở lại, phần thắng mình sẽ lớn hơn, không ngờ lần đầu tiên giao chiến, vương gia cũng đã nghiêng vềphe Vân Tuyết Phi.
Sau một lúc yên lặng, Tư Nam Tuyệt lạnh lùng mở miệng: "Tần Lan, ngươi xem mạch cho Tuyết Nhi, cơ thể nàng không được khỏe lắm."
Người này gọi là Tần Lan, quỷ y Tần Lan, Vân Tuyết Phi không biết nên nhìn thêm mấy lần.
Vân Tuyết Phi không ngờ Tư Nam Tuyệt kêu nàng tới đây là vì xem bệnh chonàng, quỷ y Tần Lan, trước đây nàng từng nghe nói qua, nghe đâu tínhtình người này vô cùng cổ quái, không dễ dàng xem bệnh cho người ta,chẳng ngờ người ở trước mắt này lại là quỷ y, ánh mắt nàng lóe lên, nóichẳng cảm động là gạt người.
Tần Lan ngồi ở đối diện nghe thấy mệnh lệnh của Tư Nam Tuyệt, lạnh nhạt gật đầu một cái, tiếp tục uống rượu của hắn.
Phong Cực cũng không nghĩ tới Tư Nam Tuyệt kêu Tần Lan đến đây là để xem bệnh cho nữ nhân này, bình thường nếu muốn điều động quỷ y, phải là bệnh cực kỳ khó giải quyết, nhìn sắc mặt nàng ta đỏ thắm, hoàn toản chẳng códáng vẻ bị bệnh, bất giác liền cho rằng nữ nhân này đang làm kiêu đâymà.
Tống Thi Linh càng thêm tức giận vụng trộm vò nát khăn lụatrên tay, Vân Tuyết Phi quả thật chính là khắc tinh của mình, kể từ khinàng ta vào phủ, ánh mắt biểu ca đã không còn dừng lại trên người mình.
"Thì ra trên thế gian này còn có nữ tử khiến Nam Tuyệt huynh để ý như thế?"
Giọng nói trêu ghẹo quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến, Vân Tuyết Phi cảm thấy toàn thân chấn động, tim đập bình bịch, tay khẽ run, sao hắn lạixuất hiện ở đây?
Giải quyết xong các mâu thuẫn của nhóm tiểu thiếp, chỉnh lý lại sổ sách chitiêu trong vương phủ, Vân Tuyết Phi đấm đấm cái cổ mỏi nhừ, dự định đingủ.
Hai tháng này, vì đã quen thuộc nên khi tiếp nhận những chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, Vân Tuyết Phi càng thêm như cá gặp nước.
Thiện cảm trong lòng nhóm tiểu thiếp tăng lên gấp bội, kể từ lúc Vân TuyếtPhi chưởng gia, công bằng chính trực, chỉ cần họ sống an phận, vương phi cũng sẽ không tìm các nàng gây khó dễ, chi tiêu được chia như nhau. Còn việc vương gia thị tẩm, tuy rằng dựa vào bạc để quyết định người nàothị tẩm nhiều nhất, nhưng trong bảy ngày, ít nhất họ cũng được một ngàycùng vương gia quan hệ thân mật, không giống như trước đây, chỉ có thểđứng từ xa nhìn vương gia, trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục chẳngkhác nào ni cô, so sánh với Tống Thi Linh, các nàng thích Vân Tuyết Phihơn.
Kiếp trước phần lớn thời gian đều theo Hạ Hầu Huyền chinhchiến, sống trong những ngày tháng chồng chất vết thương, ăn bữa hôm lobữa mai, lúc nào cũng phải đề phòng. Sau khi tỉnh lại, mặc dù trong lòng vẫn còn bi thương và oán hận, nhưng trải qua hai tháng này, nàng đã từtừ không còn để ý đến nó nữa. Tắc ông thất mã yên tri phi phúc *, nànglấy được cuộc sống yên tĩnh mà mình muốn, tuy đôi lúc tiểu thiếp tới cửa gây chuyện, nhưng nàng vẫn có biện pháp ứng phó, nàng chẳng yêu tên nam nhân này, đó là lý do nàng cũng sẽ không bị thương.
(*) Họa phúc ở đời khó mà lường trước
"Tiểu thư, Đông Hủy nói vương gia mời người ra tiếp khách." Giong nói thanhthúy vui sướng của Ngũ Trà phá vỡ sự yên tĩnh trong màn đêm, cắt đứt suy nghĩ Vân Tuyết Phi.
Nhìn nha đầu đã đi theo mình hai tháng này,da dẻ vốn vàng vọt giờ đây trắng nõn hồng hào, cơ thể dần dần đẫy đà,một đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh đèn sáng trong.
Tâm trạng Vân Tuyết Phi rất tốt, nàng tiến lên nhéo khuôn mặt béo ú của Ngũ Trà, ha ha, cảm giác không tệ!
Ngũ Trà bất mãn chu miệng, lui về phía sau, thoát khỏi ma chưởng của Vân Tuyết Phi: "Tiểu thư, Vương Gia chờ kìa ~"
"Khách nào vậy? Ta có quen sao?" Vân Tuyết Phi nghi ngờ hỏi, mặc dù nói nàngchưởng gia, nhưng Tư Nam Tuyệt chưa từng cho nàng lấy thân phận nữ chủnhân để tiếp khách.
"Đông Hủy không nói ạ, chỉ nói tiểu thư tớisẽ biết ~" Ngũ Trà tương đối không hài lòng vị đại nha hoàn Đông Hủynày, bởi vì nàng ta làm việc chẳng hợp lý gì cả, dù sao tiểu thư vẫn lànữ chủ nhân của vương phủ, vậy mà một chút tin tức nàng ta cũng khôngtiết lộ ra.
Vân Tuyết Phi nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Ngũ Trà,tự nhiên biết trong lòng nha đầu này nghĩ gì, nàng an ủi cười một tiếng: "Không vấn đề, dù sao đây cũng là chức trách của nàng ấy, chúng ta đixem một chút ~"
Lúc Vân Tuyết Phi tới đến cửa Đông Lâm viện, mộttrận tiếng cười duyên truyền đến: "Phong đại ca, lần này ở lâu thêm chút nữa nhé, để chủ nhà tiểu muội chiêu đãi huynh thật tốt ~"
Giọngnói dễ nghe tựa như tiếng chim sơn ca, Vân Tuyết Phi vô cùng quen thuộc, nàng bất giác buồn cười, hai tháng vẫn không thông mình hơn, còn tưởngmình là nữ chủ nhân, da mặt đủ dầy đấy!
Đợi sau khi Đông Hủy vàothông báo, Vân Tuyết Phi dẫn Ngũ Trà bước vào, trước mắt chính là mộtchiếc bàn bạch ngọc, phía trên bày biện rượu thịt thơm ngon, ba nam tửphong hoa tuyệt đại ngồi xung quanh. Tư Nam Tuyệt mặc một bộ cẩm y thêuhoa văn màu tối bằng tơ vàng, ở chỗ đó càng thêm nổi trội. Hai gã nam tử khác, một mặc áo trắng, tóc dài xõa vai, mi tâm có một nốt ruồi son, im lặng uống rượu, toát lên phong thái siêu phàm thoát tục; người còn lại, diện mạo tương đối thô kệch, tóc dài dùng kim quan buột lên, áo khoácmàu xanh thẫm, tràn đầy quý khí.
"Vương Gia ~" Sauk hi Vân Tuyết Phi cúi người hành lễ thì đứng lên, tiếp nhận ánh mắt đánh giá xung quanh.
Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái: "Ngồi đi!"
Vân Tuyết Phi không điếm xỉa tới ánh mắt hả hê của Tống Thi Linh, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, chẳng biết Tư Nam Tuyệt tìm nàng tới đây làm gì.
"Tẩu tẩu dùng cơm chưa? Có muốn cùng nhau ăn chung không?" Tống Thi Linh lộvẻ quan tâm, không đợi Vân Tuyết Phi trả lời, lặp tức kêu nha hoàn Thính Tuyết của mình: "Còn không mau lấy bát đũa cho tẩu tẩu!"
"Không cần, bổn vương phi ăn rồi!" Vân Tuyết Phi lạnh nhạt trả lời.
"Được, vậy thì không cần lấy nữa ~" Tống Thi Linh lúng túng cười nói, vốn muốn thể hiện bản thân, không ngờ Vân Tuyết Phi chẳng nể mặt như vậy, khiếncho hận ý của nàng với Vân Tuyết Phi càng sâu thêm.
"Biểu tiểuthư khéo léo hiểu lòng người, vương gia có hồng nhan tri kỷ như vậy, quả thật là phúc của vương gia!" Ánh mắt thanh y nam tử dịu dàng nhìn chămchú vào Tống Thi Linh.
"Phong đại ca nghiêm trọng rồi, có thể lấy được tẩu tẩu là phúc của vương gia~" Tống Thi Linh ngượng ngùng cúiđầu, len lén nhìn Tư Nam Tuyệt.
"Muội muội quá khen, muội muộiđáng yêu như thế, sau này ai có phúc lắm mới cưới được muội!" Vân TuyếtPhi nhìn ngụ ý người trước mắt gọi là Phong đại ca này, thì ra hắn thích Tống Thi Linh.
Rồi sau đó như nghĩ đến cái gì, tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Vương gia, chàng nói đúng không?"
"Linh Nhi cũng đến tuổi thành hôn rồi, Tuyết Nhi giúp nàng ấy tìm một mốilương duyên tốt đi." Mặt Tư Nam Tuyệt không chút thay đổi đáp lời.
Tống Thi Linh chợt ngẩng đầu lên, nàng không tin vào tai của mình, biểu camuốn gả mình ra ngoài sao? Nghĩ tới đây, lặp tức đỏ cả mắt.
Đối với phản ứng của Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi rất hài lòng: "Nô tì biết rồi."
Phong Cực không vui cau mày, cực kỳ không thích vị vương phi này, sao nàng ta có thể so với Linh Nhi được chứ? Không biết Tư Nam Tuyệt nghĩ như thếnào!
Tâm trạng Tống Thi Linh vốn đang rất vui sướng bỗng dưng trở thành hư không, nàng cho rằng Phong Cực trở lại, phần thắng mình sẽ lớn hơn, không ngờ lần đầu tiên giao chiến, vương gia cũng đã nghiêng vềphe Vân Tuyết Phi.
Sau một lúc yên lặng, Tư Nam Tuyệt lạnh lùng mở miệng: "Tần Lan, ngươi xem mạch cho Tuyết Nhi, cơ thể nàng không được khỏe lắm."
Người này gọi là Tần Lan, quỷ y Tần Lan, Vân Tuyết Phi không biết nên nhìn thêm mấy lần.
Vân Tuyết Phi không ngờ Tư Nam Tuyệt kêu nàng tới đây là vì xem bệnh chonàng, quỷ y Tần Lan, trước đây nàng từng nghe nói qua, nghe đâu tínhtình người này vô cùng cổ quái, không dễ dàng xem bệnh cho người ta,chẳng ngờ người ở trước mắt này lại là quỷ y, ánh mắt nàng lóe lên, nóichẳng cảm động là gạt người.
Tần Lan ngồi ở đối diện nghe thấy mệnh lệnh của Tư Nam Tuyệt, lạnh nhạt gật đầu một cái, tiếp tục uống rượu của hắn.
Phong Cực cũng không nghĩ tới Tư Nam Tuyệt kêu Tần Lan đến đây là để xem bệnh cho nữ nhân này, bình thường nếu muốn điều động quỷ y, phải là bệnh cực kỳ khó giải quyết, nhìn sắc mặt nàng ta đỏ thắm, hoàn toản chẳng códáng vẻ bị bệnh, bất giác liền cho rằng nữ nhân này đang làm kiêu đâymà.
Tống Thi Linh càng thêm tức giận vụng trộm vò nát khăn lụatrên tay, Vân Tuyết Phi quả thật chính là khắc tinh của mình, kể từ khinàng ta vào phủ, ánh mắt biểu ca đã không còn dừng lại trên người mình.
"Thì ra trên thế gian này còn có nữ tử khiến Nam Tuyệt huynh để ý như thế?"
Giọng nói trêu ghẹo quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến, Vân Tuyết Phi cảm thấy toàn thân chấn động, tim đập bình bịch, tay khẽ run, sao hắn lạixuất hiện ở đây?