Chương : 41
Con ngươi dần dần trở nên sâu thẳm, vẫn không nhúc nhích tập trung vào nhân nhi đang lấy lòng trước mắt.
Trong nháy mắt không khí xung quanh trở nên hừng hực, Vân Tuyết Phi hơi giậtmình, từ chỗ mồi lửa nhìn qua, chống lại tầm mắt của hắn, lại nhìn thấyngọn lửa bùng cháy thiêu đốt bên trong, theo bản năng cúi đầu, duy trìbề ngoài bình tĩnh.
Nhận ra tầm mắt của mình quá trần trụi, dọađến tiểu nữ nhân trước mắt, Tư Nam Tuyệt ảo não, từ từ hít vào một hơi, bình phục cảm xúcxao động của bản thân.
"Ngẩng đầu lên!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Nam Tuyệt đột nhiên truyền đến.
Đợi sau khi Vân Tuyết Phi ngẩng đầu, một cái tay trắng nõn thon dài nắm cái khăn, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng của nàng.
Không để ý tới Vân Tuyết Phi ngu ngơ, Tư Nam Tuyệt cười: "Ăn một bữa cơm cũng không có nề nếp, giống như con mèo nhỏ!" Dường như ánh mắt nóng bỏngvừa rồi chỉ là ảo giác.
"Vợ chồng son tình cảm thật tốt ~" Ông lão và thê tử ở một bên cười ái muội nói.
Vân Tuyết Phi vẫn là tiểu cô nương, da mặt mỏng, phút chốc mặt đỏ bừng, lại cúi đầu một lần nữa, hận không thể lậptức tìm một cái lỗ chui vào, trong lòng oán trách Tư Nam Tuyệt ngàythường còn chưa tính, sao có thể cũng như vậy ở bên ngoài? Rất xấu hổ!
Nhìn chỗ ngồi trống rỗng xung quanh, Tư Nam Tuyệt sáng tỏ cười nói: "Phải đóng cửa rồi?"
Ông lão gật gật đầu, ánh mắt quan tâm dừng ở trên người thê tử củamình:"Thân thể bạn già không tốt, ta không muốn bà ấy làm lụng vất vả!"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ông lão nắm chặt tay thê tử mình, lại nhìn nhìn thê tử của ông ngọt ngào rúc vào bên người phu quân của mình, không có vinh hoa phú quý, cháo trắng cơm nhạt cũng có thể hạnh phúc.Kiếp trước bản thân là hoàng hậu lại thế nào? Còn không bằng đôi phu thê bình thường trước mắt này, nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện Hạ Hầu Huyền chính là một nam tử bình thường.
Thấy ánh mắt cực kỳ hâmmộ của cô nương ngốc trước mắt, Tư Nam Tuyệt đứng dậy đi đến trước mặtnàng, nắm giữ tay nàng, cười ôn hòa nói:"Thời gian cũng không sớm, nên nắm chặt thời gian mang ngươi đi dạo chỗkhác!" Đồng thời xoay chuyển ánh mắt, lễ phép cáo từ: "Không quấy rầy,lần sau lại qua!"
Đôi vợ chồng già vuốt cằm giống như đã hiểu, Tư Nam Tuyệt bỏ một thỏi bạc, lôi kéo Vân Tuyết Phi đi ra ngoài.
"Cô nương!" Tiền thị đột nhiên gọi Vân Tuyết phi lại.
Vân Tuyết Phi quay đầu lại ánh mắt nghi ngờ, Tiền thị nhìn thoáng qua TưNam Tuyệt, cười ôn hòa nói với Vân Tuyết Phi: "Hãy quý trọng người trước mắt!"
Vân Tuyết Phi nghĩ nhất định là bà chủ trước mắt hiểu lầm, nàng rất muốn giải thích, lại bị Tư Nam Tuyệt kéo ra cửa.
Nàng khẽ chu miệng oán giận: "Ta còn chưa trả lời vấn đề của bà lão, sao ngươi kéo ta ra ngoài nhanh như vậy hả?"
Thấy Tư Nam Tuyệt không để ý tới nàng, lôi kéo nàng đi nhanh như vậy, cũngkhông lo lắng nàng có theo kịp hay không, có mệt hay không, nghĩ đếntrường hợp đôi phu thê ấm áp hài hòa vừa rồi, nàng nổi giận, giãy dụamuốn rút tay ra: "Ngươi buông ta ra!"
Tư Nam Tuyệt đột nhiên dừng bước lại, xoay người, khi Vân Tuyết Phi không phòng bị, đột nhiên kéonàng vào trong lòng mình, một tay chế trụ cổ tay nàng, một tay ôm eo nhỏ của nàng, cánh môi mát rượi chuẩn xác baotrùm môi nàng, vội vàng như vậy, cuồng nhiệt như vậy.
Hơi thởquen thuộc lại xâm nhập, thân thể Vân Tuyết Phi run lên, một đôi mắt đẹp mở to, khó tin nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, trong đầu trống rỗng, lời nói tức giận muốn mắng phía trước đều đã quên không còn một lời. Lúc lưỡihắn mềm mại linh hoạt giống như con rắn nhỏ đảo qua mỗi một chỗ trongmiệng nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, giống như linh hồn đã bay rangoài.
Tư vị người trước mắt tốt đẹp như thế, làm cho người takhông muốn buông ra, càng muốn vào sâu, muốn càng nhiều, hắn càng ômchặt nàng hơn, để thân thể nóng rực của mình kề sát trên người nàng,ngón tay trắng nõn lạnh lẽo như ngọc khẽ vuốt vuốt nàng, phút chốc mộttay chui vào trong quần áo nàng, vuốt ve thân thể mềm mại trắng mịn nhưtơ lụa.
Xúc cảm lạnh lẽo thức tỉnh Vân Tuyết trong nháy mắt, nhìn nam tử mê loạn hưởng thụ ở dưới ánh trăng, lần đầu tiên nàng giận tímmặt như vậy, hung hăng bắt được cắn tay người nào đó.
Cảm giácđau đớn kéo lý trí của Tư Nam Tuyệt trở về, hắn lưu luyến liếm liếm khóe miệng của nàng sau đó buông nàng ra, dưới ánh trăng đôi mắt hắn càngthêm liễm diễm xuất trần, không để ý tới ánh mắt tức giận của nàng, hắntựa đầu ở trên vai nàng nhẹ giọng nỉ non: "Tuyết Nhi, chúng ta làm phuthê chân chính được không? Cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn, cùng nhau tóctrắng xoá, con cháu cả sảnh đường!"
Vừa rồi tức giận bùng nổ nhưnúi lửa biến mất hầu như không còn gì sau nháy mắt nghe thấy những lờinày của hắn, chỉ còn lại yếu ớt mờ mịt, kiếp trước cùng Hạ Hầu Huyền ởcùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ biết nàng muốn cáigì? dfienddn lieqiudoon Vị trí Hoàng hậu nàng cũng không hiếm lạ, nàngchỉ muốn thành thê tử duy nhất của hắn! Nàng không hiểu, vì sao ngườinam nhân trước mắt lại dễ dàng biết được nàng muốn gì như vậy, mà từ đầu tới cuối người kia lại không biết, tìm căn nguyên đến cùng vẫn là chưatừng yêu nàng! Vậy người nam nhân trước mắt này thì sao? Dễ dàng hứa hẹn như vậy, trong thời gian ngắn cho nàng nhiều lưu luyến như vậy, nàngrất muốn bỏ qua khúc mắc đi tin tưởng đi nếm thử, nhưng một câu TuyếtNhi kia, hủy diệt một chút cảm động nàng vốn có của nàng rồi, thì ranàng chính là thế thân buồn cười!
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khóe môi tràn ra nụ cười tự giễu: "Ta không phải Tuyết Nhi, ngươi nhận sai người!"
Hóa ra suy nghĩ thật lâu rốt cục hạ quyết tâm làm việc, sau khi nhìn thấynụ cười chói mắt của nàng, khóe miệng hắn gợi lên một chút cười khổ:"Thực xin lỗi, là ta xúc động rồi!"
Nhìn nhau chẳng nói gì, hắnxoay người đi về phía trước: "Tiếp tục dạo đi!" Ở chỗ nàng không nhìnthấy, hai tay như ngọc điêu khắc của hắn nắm chặt thành quyền.
Một bộ áo trắng, ở trong trời đêm tối đen giống như ngồi gió mà đi, có mộtloại cảm giác bắt không được sờ không tới, loại cảmgiác này thực không tốt.
Tư Nam Tuyệt chưa từng cảm thấy bất lựcnhư vậy, nàng luôn luôn theo ở phía sau, vẫn duy trì khoảng cách ba bước với hắn, hắn nhanh nàng cũng nhanh, hắn chậm nàng càng chậm! Nàng giống như con nhím!
Trong nháy mắt không khí xung quanh trở nên hừng hực, Vân Tuyết Phi hơi giậtmình, từ chỗ mồi lửa nhìn qua, chống lại tầm mắt của hắn, lại nhìn thấyngọn lửa bùng cháy thiêu đốt bên trong, theo bản năng cúi đầu, duy trìbề ngoài bình tĩnh.
Nhận ra tầm mắt của mình quá trần trụi, dọađến tiểu nữ nhân trước mắt, Tư Nam Tuyệt ảo não, từ từ hít vào một hơi, bình phục cảm xúcxao động của bản thân.
"Ngẩng đầu lên!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Nam Tuyệt đột nhiên truyền đến.
Đợi sau khi Vân Tuyết Phi ngẩng đầu, một cái tay trắng nõn thon dài nắm cái khăn, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng của nàng.
Không để ý tới Vân Tuyết Phi ngu ngơ, Tư Nam Tuyệt cười: "Ăn một bữa cơm cũng không có nề nếp, giống như con mèo nhỏ!" Dường như ánh mắt nóng bỏngvừa rồi chỉ là ảo giác.
"Vợ chồng son tình cảm thật tốt ~" Ông lão và thê tử ở một bên cười ái muội nói.
Vân Tuyết Phi vẫn là tiểu cô nương, da mặt mỏng, phút chốc mặt đỏ bừng, lại cúi đầu một lần nữa, hận không thể lậptức tìm một cái lỗ chui vào, trong lòng oán trách Tư Nam Tuyệt ngàythường còn chưa tính, sao có thể cũng như vậy ở bên ngoài? Rất xấu hổ!
Nhìn chỗ ngồi trống rỗng xung quanh, Tư Nam Tuyệt sáng tỏ cười nói: "Phải đóng cửa rồi?"
Ông lão gật gật đầu, ánh mắt quan tâm dừng ở trên người thê tử củamình:"Thân thể bạn già không tốt, ta không muốn bà ấy làm lụng vất vả!"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ông lão nắm chặt tay thê tử mình, lại nhìn nhìn thê tử của ông ngọt ngào rúc vào bên người phu quân của mình, không có vinh hoa phú quý, cháo trắng cơm nhạt cũng có thể hạnh phúc.Kiếp trước bản thân là hoàng hậu lại thế nào? Còn không bằng đôi phu thê bình thường trước mắt này, nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện Hạ Hầu Huyền chính là một nam tử bình thường.
Thấy ánh mắt cực kỳ hâmmộ của cô nương ngốc trước mắt, Tư Nam Tuyệt đứng dậy đi đến trước mặtnàng, nắm giữ tay nàng, cười ôn hòa nói:"Thời gian cũng không sớm, nên nắm chặt thời gian mang ngươi đi dạo chỗkhác!" Đồng thời xoay chuyển ánh mắt, lễ phép cáo từ: "Không quấy rầy,lần sau lại qua!"
Đôi vợ chồng già vuốt cằm giống như đã hiểu, Tư Nam Tuyệt bỏ một thỏi bạc, lôi kéo Vân Tuyết Phi đi ra ngoài.
"Cô nương!" Tiền thị đột nhiên gọi Vân Tuyết phi lại.
Vân Tuyết Phi quay đầu lại ánh mắt nghi ngờ, Tiền thị nhìn thoáng qua TưNam Tuyệt, cười ôn hòa nói với Vân Tuyết Phi: "Hãy quý trọng người trước mắt!"
Vân Tuyết Phi nghĩ nhất định là bà chủ trước mắt hiểu lầm, nàng rất muốn giải thích, lại bị Tư Nam Tuyệt kéo ra cửa.
Nàng khẽ chu miệng oán giận: "Ta còn chưa trả lời vấn đề của bà lão, sao ngươi kéo ta ra ngoài nhanh như vậy hả?"
Thấy Tư Nam Tuyệt không để ý tới nàng, lôi kéo nàng đi nhanh như vậy, cũngkhông lo lắng nàng có theo kịp hay không, có mệt hay không, nghĩ đếntrường hợp đôi phu thê ấm áp hài hòa vừa rồi, nàng nổi giận, giãy dụamuốn rút tay ra: "Ngươi buông ta ra!"
Tư Nam Tuyệt đột nhiên dừng bước lại, xoay người, khi Vân Tuyết Phi không phòng bị, đột nhiên kéonàng vào trong lòng mình, một tay chế trụ cổ tay nàng, một tay ôm eo nhỏ của nàng, cánh môi mát rượi chuẩn xác baotrùm môi nàng, vội vàng như vậy, cuồng nhiệt như vậy.
Hơi thởquen thuộc lại xâm nhập, thân thể Vân Tuyết Phi run lên, một đôi mắt đẹp mở to, khó tin nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, trong đầu trống rỗng, lời nói tức giận muốn mắng phía trước đều đã quên không còn một lời. Lúc lưỡihắn mềm mại linh hoạt giống như con rắn nhỏ đảo qua mỗi một chỗ trongmiệng nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, giống như linh hồn đã bay rangoài.
Tư vị người trước mắt tốt đẹp như thế, làm cho người takhông muốn buông ra, càng muốn vào sâu, muốn càng nhiều, hắn càng ômchặt nàng hơn, để thân thể nóng rực của mình kề sát trên người nàng,ngón tay trắng nõn lạnh lẽo như ngọc khẽ vuốt vuốt nàng, phút chốc mộttay chui vào trong quần áo nàng, vuốt ve thân thể mềm mại trắng mịn nhưtơ lụa.
Xúc cảm lạnh lẽo thức tỉnh Vân Tuyết trong nháy mắt, nhìn nam tử mê loạn hưởng thụ ở dưới ánh trăng, lần đầu tiên nàng giận tímmặt như vậy, hung hăng bắt được cắn tay người nào đó.
Cảm giácđau đớn kéo lý trí của Tư Nam Tuyệt trở về, hắn lưu luyến liếm liếm khóe miệng của nàng sau đó buông nàng ra, dưới ánh trăng đôi mắt hắn càngthêm liễm diễm xuất trần, không để ý tới ánh mắt tức giận của nàng, hắntựa đầu ở trên vai nàng nhẹ giọng nỉ non: "Tuyết Nhi, chúng ta làm phuthê chân chính được không? Cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn, cùng nhau tóctrắng xoá, con cháu cả sảnh đường!"
Vừa rồi tức giận bùng nổ nhưnúi lửa biến mất hầu như không còn gì sau nháy mắt nghe thấy những lờinày của hắn, chỉ còn lại yếu ớt mờ mịt, kiếp trước cùng Hạ Hầu Huyền ởcùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ biết nàng muốn cáigì? dfienddn lieqiudoon Vị trí Hoàng hậu nàng cũng không hiếm lạ, nàngchỉ muốn thành thê tử duy nhất của hắn! Nàng không hiểu, vì sao ngườinam nhân trước mắt lại dễ dàng biết được nàng muốn gì như vậy, mà từ đầu tới cuối người kia lại không biết, tìm căn nguyên đến cùng vẫn là chưatừng yêu nàng! Vậy người nam nhân trước mắt này thì sao? Dễ dàng hứa hẹn như vậy, trong thời gian ngắn cho nàng nhiều lưu luyến như vậy, nàngrất muốn bỏ qua khúc mắc đi tin tưởng đi nếm thử, nhưng một câu TuyếtNhi kia, hủy diệt một chút cảm động nàng vốn có của nàng rồi, thì ranàng chính là thế thân buồn cười!
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khóe môi tràn ra nụ cười tự giễu: "Ta không phải Tuyết Nhi, ngươi nhận sai người!"
Hóa ra suy nghĩ thật lâu rốt cục hạ quyết tâm làm việc, sau khi nhìn thấynụ cười chói mắt của nàng, khóe miệng hắn gợi lên một chút cười khổ:"Thực xin lỗi, là ta xúc động rồi!"
Nhìn nhau chẳng nói gì, hắnxoay người đi về phía trước: "Tiếp tục dạo đi!" Ở chỗ nàng không nhìnthấy, hai tay như ngọc điêu khắc của hắn nắm chặt thành quyền.
Một bộ áo trắng, ở trong trời đêm tối đen giống như ngồi gió mà đi, có mộtloại cảm giác bắt không được sờ không tới, loại cảmgiác này thực không tốt.
Tư Nam Tuyệt chưa từng cảm thấy bất lựcnhư vậy, nàng luôn luôn theo ở phía sau, vẫn duy trì khoảng cách ba bước với hắn, hắn nhanh nàng cũng nhanh, hắn chậm nàng càng chậm! Nàng giống như con nhím!