Diễm Ngộ Chi Lữ
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Kiếm Hiệp, Sắc, Truyện Full |
Số chương | 250 |
Lượt đọc | 324 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Đôi lời về Diễm Ngộ Chi Lữ: Không biết có phải đây là tác phẩm đầu tay trên con đường văn nghiệp của Dâm Mộng Tiên Sinh (Tâm Mộng Vô Ngân) hay không mà nếu như so với Thất Giới Truyền Thuyết thì nó không có được cái hào hùng oanh liệt của những cuộc chiến hoành tráng và cũng không có được sự hấp dẫn qua những cuộc tình sóng gió lâm li, lời văn còn hay lan man rườm rà khiến người đọc cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng, nếu bỏ qua những tình tiết ấy, thì, đối với các sắc lang đây lại là một tác phẩm đáng được trân trọng với những đoạn mô tả chi tiết cảnh phòng the và diễn tả được cái tinh thần của một lãng tử trên con đường chinh phục cái đẹp.
Ngay từ tên truyện - Diễm Ngộ Chi Lữ - chúng ta có thể thấy được rõ ràng đây là câu truyện về một lữ khách trên con đường săn lùng gái đẹp. Hắn không cần danh vọng giàu sang, chỉ đam mê tìm kiếm, trân trọng, nâng niu những mỹ nhân nhan sắc chim sa cá lặn. Tư tưởng hắn thể hiện rõ qua suy nghĩ "Đối với những mỹ nhân, đã không gặp thì thôi không nói làm gì, còn nếu có cơ hội gặp gỡ thì nhất định phải giành bằng được vào tay." Hy vọng đây cũng sẽ là châm ngôn cho huynh đệ trong cuộc đời đầy rẫy gái đẹp này.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Siêu Năng Hack Thuật
Sát Thủ Quy Ẩn
Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.