Chương : 3
Lam y thiếu niên rời khỏi nơi đó một dặm, thẳng hướng đông nam mà đi. Thu phục xong "Hồng Tuyến Xà" khiến cho hắn cảm thấy rất cao hứng, mà việc ăn hắc liên cũng bắt đầu phát sinh hiệu ứng. Lam y thiếu niên phát hiện được một cỗ chân khí âm hàn hùng mạnh từ đan điền thăng khởi, nhanh chóng chạy khắp các kinh mạch lớn toàn thân, được bản thân hấp thụ mau lẹ. Lam y thiếu niên thân phận thần bí này, võ công cực cao, người bình thường nếu như ăn xong linh vật ngàn năm ấy, đều phải dẹp bỏ suy nghĩ ngồi xuống điều tức, hấp thu tinh hoa của linh vật. Nhưng lam y thiếu niên lại không có sự gì, căn bản cho rằng không đáng lo, cứ theo lệ thường chạy đi. Kỳ thực sở dĩ lam y thiếu niên như vậy, cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, thiếu niên này đã bái hai vị cao nhân làm sư phụ, học thành nhất thân võ công ngạo thị thiên hạ. Trong đó một vị sư phụ là nhân vật tuyệt thế danh dương tứ hải năm xưa, còn vị kia lại là Cuồng tiếu "Tà tôn" trong "Tà ma song chí tôn" nổi danh thiên hạ trăm năm trước. Cuồng tiếu "Tà tôn" cùng với Thiên sát "Ma tôn" hiệu xưng là hai nhân vật lợi hại nhất đương thế, mà "Tà tôn" lại xếp trước "Ma tôn", có thế lực to lớn của thiên hạ đệ nhất nhân. Bởi vậy có thể nhìn thấy, võ công của lam y thiếu niên lợi hại đến mức nào. Đồng thời lam y thiếu niên cũng đã học đến mười phần tà khí của sư phụ, nên là một nhân vật khó dây vào. Thứ hai, lam y thiếu niên lúc còn nhỏ đã từng ăn một loại linh dược cực kỳ hiếm gặp trên thế gian, đó là thần vật trong thượng cổ truyền thuyết - Vạn Diệu Quả. Vạn Diệu Quả danh như ý nghĩa, có chứa nhiều diệu dụng, khó dùng lời nói hết. Lam y thiếu niên sau khi tự ăn "Vạn Diệu Quả", từ đó bách độc bất xâm, công lực đột ngột tăng mạnh, một ngày ngàn dặm. Cũng chính vì như vậy, hắn mới có thể với niên kỷ này luyện thành vô thượng tuyệt học của hai vị sư phụ. Đồng thời cũng thèm đếm xỉa đến dược lực cường mãnh của hắc liên.
Lại nói lam y thiếu niên đi về hướng tây nam, qua nửa giờ, đến một vách đá cheo leo. Thiếu niên dừng lại, nhìn tình cảnh sườn núi dốc đứng cả trăm trượng. Từ trên lao xuống, cảnh tượng tuyệt đẹp, vài dặm sơn lâm rộng lớn thu hết trong đáy mắt. Nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, vẻ mặt thiếu niên phù hiện ra nét cười kỳ dị. Tình hình đó, phảng phất như thiên hạ to lớn, đều ở dưới chân hắn hết. Gặp dịp từ trên cao nhìn xuống, bao quát hết mọi núi nhỏ, khí thế ngạo thị thiên hạ đó không còn nghi ngờ gì nữa đã triển lộ ra. Dưới ánh mặt trời, lam y thiếu niên toàn thân phát ra hào quang bảy màu mờ mờ ảo ảo, lóe lên rồi biến mất. Thu hồi mục quang, lam y thiếu niên nhìn xuống phía dưới huyền nhai, cách hắn ngoài ba dặm có một thung lũng, có rất nhiều khối đá xếp thành một trận pháp, khiến cho lam y thiếu niên chú ý. Lam y thiếu niên mỉm cười nhàn nhạt, thân thể đang giữa lưng chừng không trung cứ thế bắn tới, nếu người khác trông thấy, còn tưởng rằng hắn nghĩ không còn lối thoát, nên nhảy xuống vách núi tự sát. Thân thể lam y thiếu niên chầm chậm bay xuống dưới, nhẹ nhàng rơi vào trong cốc, không bám một chút bụi nào. Người vừa đáp xuống đất, liền vọt thẳng tới tòa thạch trận. Dừng chân ngoài thạch trận, vẻ mặt lam y thiếu niên hiện ra nụ cười tà dị, nhìn thạch trận. Thiếu niên tự mình nói: "Kỳ quái, ở đây sao lại có loại thạch trận thế này? Ai đã bày ra, thạch trận này bên trong cất giấu cái gì?" Nói xong hai mắt khép hờ, yên lặng nhìn thạch trận. Qua một thời gian, lam y thiếu niên lại mới nói: "Quả là trận pháp lợi hại, thiên hạ sợ rằng không có bao nhiêu người có thể phá giải được, ai bày ra 'Ngũ hành khốn tiên trận' tại đây, xem ra bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì, hôm nay đã gặp, ta nên tiến lên xem thử."
Nói xong, lam sắc lóe lên, thiếu niên nghiêng mình tiến vào thạch trận. Sau thời gian một bữa cơm, bóng người màu lam xuất hiện ở một nơi khác của thạch trận. Lam y thiếu niên lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mắt, hoa dại mọc khắp nơi trên đất, rất nhiều hoa cỏ dại không biết tên rải rác trước mặt. Ở không xa có một dốc đá, chỗ ấy có một hang núi, bên cạnh là một gian thảo ốc, hiển nhiên có người ở. Đây là cái mà thiếu niên không hiểu. Người ở đây có phải là người bày trận trước đây không? Hay là bị khốn tại nơi này mà không ra được?
Lam y thiếu niên dẫm mạnh chân chầm chậm bước tới, vừa đi được ba bước, chợt nghe một thanh âm kinh nghi vô bì truyền đến: "Người nào?" Thanh âm đó đã có một chút già lão rồi.
Lam y thiếu niên dừng bước, nhìn người xuất hiện trước mặt. Đó là một lão nhân, từ y phục của lão có thể nhìn ra, lão đã ở nơi đây rất lâu rồi, quần áo trên người không chịu được đã mục nát hết. Lão nhân này ước chừng sáu lăm sáu sáu tuổi, sắc mặt hồng nhuận, dáng người khôi ngô, cặp mắt kinh ngạc đang nhìn thiếu niên.
Lam y thiếu niên hỏi: "Xem hình dạng ngươi thì ở trong này không ít thời gian phải không? Nhất định rất là tịch mịch?"
Lão nhân nghe nói hồi phục tinh thần lại, than nhẹ một tiếng nói: "Năm mươi năm rồi, năm tháng dài đằng đẵng, ài! Chung quy hôm nay lại gặp được người sống. Khách khách…, lão thiên à, ngươi cuối cùng mở mắt rồi" Nói đến câu sau, bắt đầu khóc lớn. Đúng là, năm mươi năm sống ở đây, ai cũng phải điên như vậy thôi.
Lam y thiếu niên cũng có thể cảm nhận được sự chua cay đau đớn trong lòng lão, lặng yên không nói, tĩnh lặng nhìn lão. Qua được một thời gian, lão nhân mới bình tĩnh trở lại, chú thị nhìn thiếu niên hỏi: "Người trẻ tuổi, lão phu thất lễ rồi. Còn chưa hỏi ngươi là ai, từ đâu đến đây?"
Lam y thiếu niên cười nói: "Ta họ Hoa, tên chỉ một chữ Tinh, Hoa trong Hoa Sơn, Tinh trong Tinh quang." Hoa Tinh – Hoa Tâm vậy.
Lão nhân nghe nói sửng sốt: "Hoa Tinh, Hoa Tâm, danh tự này có chút quái dị, có điều rất có ý tứ. Ngươi từ đâu lại thế?" Nói xong nhìn Hoa Tinh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lam y thiếu niên Hoa Tinh cười nói: "Ta chẳng qua là vô ý gặp được tòa thạch trận rất thú vị này, cho rằng bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì đó, vì thế nên mới tiến vào xem thử. Đến nơi thì ra là ngươi, ngươi là ai vậy, làm sao ở nơi này cả năm mươi năm không chịu ra ngoài?"
Lão nhân nghe nói, vẻ mặt phù hiện ra ưu thương nồng đậm, than thở: "Ta là ai? Ta là ai? Là à, ta là ai hả? Vậy là nhiều năm ta đã quên ta là ai rồi, ta cũng không biết ta là ai rồi. Ta chỉ nhớ được, khi còn trẻ ta bài danh thứ hai trên Địa Bảng, đến tên của ta, ta thật không nhớ nổi. Đến mức tại sao ở đây lâu như thế, cũng đành chịu không nhớ được, năm ấy sau khi ta tiến vào đây, rồi không ra được nữa. Ta hao phí hết mười năm ròng rã, vẫn không ra được, từ đó ý ta lạnh lòng ta như tro nguội, nên ở lại đây. Năm mươi năm dài ôi, nhiều tịch mịch lắm."
Thiếu niên Hoa Tinh thấy tình hình như vậy nói: "Không cần thương tâm, hôm nay ta đến đây rồi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi ra ngoài." Lão nhân nghe nói toàn thân chấn động, ngây ngốc nhìn Hoa Tinh. Rất lâu mới nói: "Ngươi thật có thể mang ta đi khỏi đây?" Hoa Tinh cười nói: "Dựa vào thạch trận này còn chưa vây nổi được ta đâu, ngược lại ngươi ở đất này đã hơn năm mươi năm, sau khi ra ngoài liệu có còn người thân không, ngươi tính đi đâu? " Lão nhân than nhẹ nói: "Thân nhân sớm đã chết cả rồi, phải a, ta ra ngoài sau đó lại đi về đâu? Ta không biết nữa." Hoa Tinh nói: "Như vậy được rồi, nếu ngươi bằng lòng đi theo ta, dù sao ta cũng đang muốn tìm một người hầu có võ công cao cường, coi ngươi vẫn còn dùng được, võ công của ngươi ở trong võ lâm cũng được coi là không tệ." Nói xong vẻ mặt lộ ra nét cười nhạt kỳ dị.
Lão nhân nghe nói liền ngớ ngẩn: "Người hầu? Ngươi muốn ta làm người hầu của ngươi? Ta thấy ngươi không phải nói chơi rồi, ngươi không biết là ngươi rất ngông cuồng ư? Lấy thân phận thứ hai Địa Bảng của lão phu để làm kẻ hầu cho ngươi, rõ là trò cười lớn."
Hoa Tinh cười nói: "Làm người hầu của ta, cũng không nhục đối với ngươi, thiên hạ vô số người muốn làm người hầu của ta, ta còn không muốn đấy. Nếu ngươi cảm thấy uất ức, có thể cùng ta động thủ tỷ thí một lần, nếu ngươi có thể tránh khỏi năm chiêu của ta, ta liền hủy bỏ lời nói vừa rồi. Còn nếu như ngươi không thoát khỏi năm chiêu, vậy thì vui vẻ làm người hầu của ta. Thế nào?"
Lão nhân nghe nói, hai mắt díp lại, chăm chú nhìn Hoa Tinh nói: "Ngươi dựa vào điều gì mà cuồng vọng như vậy, lần thứ nhất gặp mặt mà đã nhận định lão phu không địch lại ngươi trong năm chiêu, thiên hạ cũng không có bao nhiêu người dám khẩu xuất cuồng ngôn đối với lão phu như thế."
Hoa Tinh cười nói: "Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ta đã hiểu được võ công của ngươi như thế nào rồi. Nội công của ngươi đã luyện đến giới hạn đại thành mười tầng rồi, nhưng khi còn trẻ ngươi phá thân rất sớm, hơn nữa ngươi tập luyện nội công "Ất mộc chân khí' cũng không tính là võ lâm tuyệt học chân chính, cho nên, cả cuộc đời ngươi không có cơ hội tiến vào 'Thiên Bảng'. Ta nói ngươi không phải là địch thủ năm chiêu của ta, thì ngươi không phải. Không tin có thể thử một lần."
Lão nhân lặng lẽ nhìn hắn một hồi, rồi mới nói: "Tính ra, đã nhiều năm nay, ta sớm không nghĩ đến động thủ. Nếu ngươi quả thực có thể đem ta ra khỏi đây, làm người hầu của ngươi có lẽ cũng không tệ. Ngươi đến đây không phải muốn xem xem nơi này có bí mật gì ư? Ở đây đích xác có chứa bí mật, bên trong hang động đó, giấu vô số bảo tàng, ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ mang đi, những cái đó đối với ta mà nói, đã không quan trọng rồi."
Hoa Tinh nghe thế cười đáp: "Thực có bảo tàng ư, cũng tốt. Về sau khỏi phải uống gió tây bắc. Có thể đưa ta đến xem thử chứ?"
Lão nhân nhìn Hoa Tinh, nhìn không thấu được hắn. Hoa Tinh rất kỳ lạ, có thể nói là rất tà môn, khiến người khác mò mẫm không ra. Lão nhân dẫn Hoa Tinh tiến vào trong động, động rất sâu, hai người đi thẳng đến hai mươi trượng, mới xuất hiện một căn thạch thất. Thạch thất rất lớn, cao đến hai trượng, chiều rộng bốn trượng, chiều dài sáu trượng. Thạch thất rất sáng, bởi vì trên nóc động có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chiếu thạch thất sáng ngời. Bên trong có hai mươi cái giương lớn, xem bên trong thấy toàn xếp kim ngân châu báu, thực là có thể nói giàu ngang một nước. Hoa Tinh cười nói: "Những thứ bên trong giương ngươi đã xem hết chưa?" Lão nhân đáp: "Hai mươi cái giương này, mười tám cái trước mặt ta đều xem qua, toàn bộ để các loại các dạng hoàng kim bách ngân, châu báu ngọc khí. Nhiều đến mức đếm không hết. Hai cái phía sau có lẽ cũng giống như vậy." Hoa Tinh nghe nói, nhẹ nhàng đi đến chỗ hai giương cuối cùng, lấy tay mở ra. Trong giương thứ nhất để một số bức tự họa cổ quý hiếm, giương còn lại có một chút khác biệt. Bên trong không phải là kim ngân, mà là một hộp sắt hẹp và dài. Hoa Tinh nhẹ nhàng cầm hộp sắt lên, lão nhân cũng hiếu kỳ chăm chú nhìn hộp sắt. Mở cái hộp ra, bên trong đặt một cái ngọc hạp và một thanh tiểu đao dài bảy tấc. Ngọc hạp có hình vuông kích thước sáu tấc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt một số nhẫn đeo tay, Hoa Tinh đếm số lượng, cộng lại hai mươi bốn cái. Chăm chú nhìn số nhẫn này, Hoa Tinh vẻ mặt lộ xuất một tia cười tà khí, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì. Hoa Tinh bỏ ngọc hạp và tiểu đao vào trong lòng, quay về phía lão nhân nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Trời sắp sửa tối rồi, trước khi trời tối chúng ta phải tìm được lối ra, ta nghĩ ngươi cũng không muốn ở lại địa phương ma quỷ này."
Lão nhân nghe thế im lặng không nói gì, lặng lẽ bám theo hắn đi ra ngoài. Ra đến cửa động, Hoa Tinh nói: "Đúng rồi, về sau ngươi đi theo ta, phải đặt một tên mới, nếu không ta làm sao xưng hô với ngươi? Ta thấy ngươi lấy cùng họ với ta thì được rồi, ta gọi ngươi là Hoa Phúc nhé, ngươi thấy thế nào?"
Lão nhân nhìn về nơi xa, thanh âm có chút trống rỗng: "Hoa Phúc thì Hoa Phúc đi, hy vọng tất cả lại bắt đầu." Hoa Tinh cười nói: "Được rồi Hoa Phúc, chúng ta đi nào, số bảo tàng đó nên để lại đây, rất là an toàn. Tương lai khi muốn sử dụng, ta lại đến lấy. Đi thôi" Nói xong hướng thạch trận đi tới. Lão nhân Hoa Phúc quay đầu nhìn lại địa phương đã sống trong năm mươi năm dài, trong mắt có chứa lệ hoa, lại có thương tang vô tận. Nhẹ nhàng quay đầu, theo sau Hoa Tinh, lặng lẽ đi vào thạch trận. Tạm biệt, địa phương khó quên này, nơi đã sống uổng cả cuộc đời. Hôm nay ta đi rồi, tĩnh lặng rời khỏi rồi.
Đãi đắc tích niên tái hồi đầu. Kỷ hứa tâm toan kỷ hứa sầu.
Ngoảnh đầu lại nhớ năm xưa. Sầu bao nhiêu nỗi xót lòng bấy nhiêu.
Lại nói lam y thiếu niên đi về hướng tây nam, qua nửa giờ, đến một vách đá cheo leo. Thiếu niên dừng lại, nhìn tình cảnh sườn núi dốc đứng cả trăm trượng. Từ trên lao xuống, cảnh tượng tuyệt đẹp, vài dặm sơn lâm rộng lớn thu hết trong đáy mắt. Nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, vẻ mặt thiếu niên phù hiện ra nét cười kỳ dị. Tình hình đó, phảng phất như thiên hạ to lớn, đều ở dưới chân hắn hết. Gặp dịp từ trên cao nhìn xuống, bao quát hết mọi núi nhỏ, khí thế ngạo thị thiên hạ đó không còn nghi ngờ gì nữa đã triển lộ ra. Dưới ánh mặt trời, lam y thiếu niên toàn thân phát ra hào quang bảy màu mờ mờ ảo ảo, lóe lên rồi biến mất. Thu hồi mục quang, lam y thiếu niên nhìn xuống phía dưới huyền nhai, cách hắn ngoài ba dặm có một thung lũng, có rất nhiều khối đá xếp thành một trận pháp, khiến cho lam y thiếu niên chú ý. Lam y thiếu niên mỉm cười nhàn nhạt, thân thể đang giữa lưng chừng không trung cứ thế bắn tới, nếu người khác trông thấy, còn tưởng rằng hắn nghĩ không còn lối thoát, nên nhảy xuống vách núi tự sát. Thân thể lam y thiếu niên chầm chậm bay xuống dưới, nhẹ nhàng rơi vào trong cốc, không bám một chút bụi nào. Người vừa đáp xuống đất, liền vọt thẳng tới tòa thạch trận. Dừng chân ngoài thạch trận, vẻ mặt lam y thiếu niên hiện ra nụ cười tà dị, nhìn thạch trận. Thiếu niên tự mình nói: "Kỳ quái, ở đây sao lại có loại thạch trận thế này? Ai đã bày ra, thạch trận này bên trong cất giấu cái gì?" Nói xong hai mắt khép hờ, yên lặng nhìn thạch trận. Qua một thời gian, lam y thiếu niên lại mới nói: "Quả là trận pháp lợi hại, thiên hạ sợ rằng không có bao nhiêu người có thể phá giải được, ai bày ra 'Ngũ hành khốn tiên trận' tại đây, xem ra bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì, hôm nay đã gặp, ta nên tiến lên xem thử."
Nói xong, lam sắc lóe lên, thiếu niên nghiêng mình tiến vào thạch trận. Sau thời gian một bữa cơm, bóng người màu lam xuất hiện ở một nơi khác của thạch trận. Lam y thiếu niên lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mắt, hoa dại mọc khắp nơi trên đất, rất nhiều hoa cỏ dại không biết tên rải rác trước mặt. Ở không xa có một dốc đá, chỗ ấy có một hang núi, bên cạnh là một gian thảo ốc, hiển nhiên có người ở. Đây là cái mà thiếu niên không hiểu. Người ở đây có phải là người bày trận trước đây không? Hay là bị khốn tại nơi này mà không ra được?
Lam y thiếu niên dẫm mạnh chân chầm chậm bước tới, vừa đi được ba bước, chợt nghe một thanh âm kinh nghi vô bì truyền đến: "Người nào?" Thanh âm đó đã có một chút già lão rồi.
Lam y thiếu niên dừng bước, nhìn người xuất hiện trước mặt. Đó là một lão nhân, từ y phục của lão có thể nhìn ra, lão đã ở nơi đây rất lâu rồi, quần áo trên người không chịu được đã mục nát hết. Lão nhân này ước chừng sáu lăm sáu sáu tuổi, sắc mặt hồng nhuận, dáng người khôi ngô, cặp mắt kinh ngạc đang nhìn thiếu niên.
Lam y thiếu niên hỏi: "Xem hình dạng ngươi thì ở trong này không ít thời gian phải không? Nhất định rất là tịch mịch?"
Lão nhân nghe nói hồi phục tinh thần lại, than nhẹ một tiếng nói: "Năm mươi năm rồi, năm tháng dài đằng đẵng, ài! Chung quy hôm nay lại gặp được người sống. Khách khách…, lão thiên à, ngươi cuối cùng mở mắt rồi" Nói đến câu sau, bắt đầu khóc lớn. Đúng là, năm mươi năm sống ở đây, ai cũng phải điên như vậy thôi.
Lam y thiếu niên cũng có thể cảm nhận được sự chua cay đau đớn trong lòng lão, lặng yên không nói, tĩnh lặng nhìn lão. Qua được một thời gian, lão nhân mới bình tĩnh trở lại, chú thị nhìn thiếu niên hỏi: "Người trẻ tuổi, lão phu thất lễ rồi. Còn chưa hỏi ngươi là ai, từ đâu đến đây?"
Lam y thiếu niên cười nói: "Ta họ Hoa, tên chỉ một chữ Tinh, Hoa trong Hoa Sơn, Tinh trong Tinh quang." Hoa Tinh – Hoa Tâm vậy.
Lão nhân nghe nói sửng sốt: "Hoa Tinh, Hoa Tâm, danh tự này có chút quái dị, có điều rất có ý tứ. Ngươi từ đâu lại thế?" Nói xong nhìn Hoa Tinh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lam y thiếu niên Hoa Tinh cười nói: "Ta chẳng qua là vô ý gặp được tòa thạch trận rất thú vị này, cho rằng bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì đó, vì thế nên mới tiến vào xem thử. Đến nơi thì ra là ngươi, ngươi là ai vậy, làm sao ở nơi này cả năm mươi năm không chịu ra ngoài?"
Lão nhân nghe nói, vẻ mặt phù hiện ra ưu thương nồng đậm, than thở: "Ta là ai? Ta là ai? Là à, ta là ai hả? Vậy là nhiều năm ta đã quên ta là ai rồi, ta cũng không biết ta là ai rồi. Ta chỉ nhớ được, khi còn trẻ ta bài danh thứ hai trên Địa Bảng, đến tên của ta, ta thật không nhớ nổi. Đến mức tại sao ở đây lâu như thế, cũng đành chịu không nhớ được, năm ấy sau khi ta tiến vào đây, rồi không ra được nữa. Ta hao phí hết mười năm ròng rã, vẫn không ra được, từ đó ý ta lạnh lòng ta như tro nguội, nên ở lại đây. Năm mươi năm dài ôi, nhiều tịch mịch lắm."
Thiếu niên Hoa Tinh thấy tình hình như vậy nói: "Không cần thương tâm, hôm nay ta đến đây rồi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi ra ngoài." Lão nhân nghe nói toàn thân chấn động, ngây ngốc nhìn Hoa Tinh. Rất lâu mới nói: "Ngươi thật có thể mang ta đi khỏi đây?" Hoa Tinh cười nói: "Dựa vào thạch trận này còn chưa vây nổi được ta đâu, ngược lại ngươi ở đất này đã hơn năm mươi năm, sau khi ra ngoài liệu có còn người thân không, ngươi tính đi đâu? " Lão nhân than nhẹ nói: "Thân nhân sớm đã chết cả rồi, phải a, ta ra ngoài sau đó lại đi về đâu? Ta không biết nữa." Hoa Tinh nói: "Như vậy được rồi, nếu ngươi bằng lòng đi theo ta, dù sao ta cũng đang muốn tìm một người hầu có võ công cao cường, coi ngươi vẫn còn dùng được, võ công của ngươi ở trong võ lâm cũng được coi là không tệ." Nói xong vẻ mặt lộ ra nét cười nhạt kỳ dị.
Lão nhân nghe nói liền ngớ ngẩn: "Người hầu? Ngươi muốn ta làm người hầu của ngươi? Ta thấy ngươi không phải nói chơi rồi, ngươi không biết là ngươi rất ngông cuồng ư? Lấy thân phận thứ hai Địa Bảng của lão phu để làm kẻ hầu cho ngươi, rõ là trò cười lớn."
Hoa Tinh cười nói: "Làm người hầu của ta, cũng không nhục đối với ngươi, thiên hạ vô số người muốn làm người hầu của ta, ta còn không muốn đấy. Nếu ngươi cảm thấy uất ức, có thể cùng ta động thủ tỷ thí một lần, nếu ngươi có thể tránh khỏi năm chiêu của ta, ta liền hủy bỏ lời nói vừa rồi. Còn nếu như ngươi không thoát khỏi năm chiêu, vậy thì vui vẻ làm người hầu của ta. Thế nào?"
Lão nhân nghe nói, hai mắt díp lại, chăm chú nhìn Hoa Tinh nói: "Ngươi dựa vào điều gì mà cuồng vọng như vậy, lần thứ nhất gặp mặt mà đã nhận định lão phu không địch lại ngươi trong năm chiêu, thiên hạ cũng không có bao nhiêu người dám khẩu xuất cuồng ngôn đối với lão phu như thế."
Hoa Tinh cười nói: "Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ta đã hiểu được võ công của ngươi như thế nào rồi. Nội công của ngươi đã luyện đến giới hạn đại thành mười tầng rồi, nhưng khi còn trẻ ngươi phá thân rất sớm, hơn nữa ngươi tập luyện nội công "Ất mộc chân khí' cũng không tính là võ lâm tuyệt học chân chính, cho nên, cả cuộc đời ngươi không có cơ hội tiến vào 'Thiên Bảng'. Ta nói ngươi không phải là địch thủ năm chiêu của ta, thì ngươi không phải. Không tin có thể thử một lần."
Lão nhân lặng lẽ nhìn hắn một hồi, rồi mới nói: "Tính ra, đã nhiều năm nay, ta sớm không nghĩ đến động thủ. Nếu ngươi quả thực có thể đem ta ra khỏi đây, làm người hầu của ngươi có lẽ cũng không tệ. Ngươi đến đây không phải muốn xem xem nơi này có bí mật gì ư? Ở đây đích xác có chứa bí mật, bên trong hang động đó, giấu vô số bảo tàng, ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ mang đi, những cái đó đối với ta mà nói, đã không quan trọng rồi."
Hoa Tinh nghe thế cười đáp: "Thực có bảo tàng ư, cũng tốt. Về sau khỏi phải uống gió tây bắc. Có thể đưa ta đến xem thử chứ?"
Lão nhân nhìn Hoa Tinh, nhìn không thấu được hắn. Hoa Tinh rất kỳ lạ, có thể nói là rất tà môn, khiến người khác mò mẫm không ra. Lão nhân dẫn Hoa Tinh tiến vào trong động, động rất sâu, hai người đi thẳng đến hai mươi trượng, mới xuất hiện một căn thạch thất. Thạch thất rất lớn, cao đến hai trượng, chiều rộng bốn trượng, chiều dài sáu trượng. Thạch thất rất sáng, bởi vì trên nóc động có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chiếu thạch thất sáng ngời. Bên trong có hai mươi cái giương lớn, xem bên trong thấy toàn xếp kim ngân châu báu, thực là có thể nói giàu ngang một nước. Hoa Tinh cười nói: "Những thứ bên trong giương ngươi đã xem hết chưa?" Lão nhân đáp: "Hai mươi cái giương này, mười tám cái trước mặt ta đều xem qua, toàn bộ để các loại các dạng hoàng kim bách ngân, châu báu ngọc khí. Nhiều đến mức đếm không hết. Hai cái phía sau có lẽ cũng giống như vậy." Hoa Tinh nghe nói, nhẹ nhàng đi đến chỗ hai giương cuối cùng, lấy tay mở ra. Trong giương thứ nhất để một số bức tự họa cổ quý hiếm, giương còn lại có một chút khác biệt. Bên trong không phải là kim ngân, mà là một hộp sắt hẹp và dài. Hoa Tinh nhẹ nhàng cầm hộp sắt lên, lão nhân cũng hiếu kỳ chăm chú nhìn hộp sắt. Mở cái hộp ra, bên trong đặt một cái ngọc hạp và một thanh tiểu đao dài bảy tấc. Ngọc hạp có hình vuông kích thước sáu tấc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt một số nhẫn đeo tay, Hoa Tinh đếm số lượng, cộng lại hai mươi bốn cái. Chăm chú nhìn số nhẫn này, Hoa Tinh vẻ mặt lộ xuất một tia cười tà khí, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì. Hoa Tinh bỏ ngọc hạp và tiểu đao vào trong lòng, quay về phía lão nhân nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Trời sắp sửa tối rồi, trước khi trời tối chúng ta phải tìm được lối ra, ta nghĩ ngươi cũng không muốn ở lại địa phương ma quỷ này."
Lão nhân nghe thế im lặng không nói gì, lặng lẽ bám theo hắn đi ra ngoài. Ra đến cửa động, Hoa Tinh nói: "Đúng rồi, về sau ngươi đi theo ta, phải đặt một tên mới, nếu không ta làm sao xưng hô với ngươi? Ta thấy ngươi lấy cùng họ với ta thì được rồi, ta gọi ngươi là Hoa Phúc nhé, ngươi thấy thế nào?"
Lão nhân nhìn về nơi xa, thanh âm có chút trống rỗng: "Hoa Phúc thì Hoa Phúc đi, hy vọng tất cả lại bắt đầu." Hoa Tinh cười nói: "Được rồi Hoa Phúc, chúng ta đi nào, số bảo tàng đó nên để lại đây, rất là an toàn. Tương lai khi muốn sử dụng, ta lại đến lấy. Đi thôi" Nói xong hướng thạch trận đi tới. Lão nhân Hoa Phúc quay đầu nhìn lại địa phương đã sống trong năm mươi năm dài, trong mắt có chứa lệ hoa, lại có thương tang vô tận. Nhẹ nhàng quay đầu, theo sau Hoa Tinh, lặng lẽ đi vào thạch trận. Tạm biệt, địa phương khó quên này, nơi đã sống uổng cả cuộc đời. Hôm nay ta đi rồi, tĩnh lặng rời khỏi rồi.
Đãi đắc tích niên tái hồi đầu. Kỷ hứa tâm toan kỷ hứa sầu.
Ngoảnh đầu lại nhớ năm xưa. Sầu bao nhiêu nỗi xót lòng bấy nhiêu.