Chương : 15
tối hôm qua Thiên Vân phải nói là ngủ rất xấu. Ban đầu thì hắn lấy cô là gối ôm, cuối cùng giữa đêm bị cô phản công, Đè nguyên cả người cô lên người hắn, khiến hắn căn bản không sao ngủ được. Haizz.
Sáng sớm Diêm Vương mới tỉnh lại mắt nhìn người ở trong lòng, hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị rời giường. Mặc dù tên nào đấy vẫn muốn ôm lấy cô không có ý rời giường.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp kia rời xa mình, Thiên Vân bất mãn bĩu môi hướng sát tới trong lòng hắn, mà ôm lấy không buông.
-Ngô... Miu Miu em đi đâu đấy. Ở đây nằm với chị một tí nào- ( Miu là con chó của chị Thiên Vân nà.-.)
Nhưng mà vô tai Diêm Vương người không biết là con.... Thì nhìn người đang ôm chặt mình, khóe miệng nhịn không được giật giật, Mặc dù cô ôm mình là thật, nhưng trong lòng chưa từng thỏa mãn, vì cô coi hắn là người khác. Hơn nữa Miu là ai? Thiên Vân là của hắn chứ bộ..-.
Vậy là anh mang theo một bình giấm chua hạng nặng. Mặt đầy sắc khí. Lạnh lùng nói:
- Hắc Bạch Vô Thường, hai ngươi bắt người tên miu miu gì đó liên quan đến Thiên Vân ngay lập tức, bắt hắn về đây!-
-Dạ- Hắc bạch vô thường từ đâu xuất hiện. Rồi cúi xuống đồng thanh. Rồi biến mất, bầu không khí bỗng trở lên trầm lặng,
-Ngô... Nằm xuống đi. Ôm ôm- Đang ngái ngủ nên còn chút khàn khàn. Lại tiếng hội thoại ban khiến Thiên Vân khẽ cau mày, lại ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Nhìn tiểu mèo nhỏ,trong lòng thở dài một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy việc này có chút phiền. Muốn giận mà nghe cô này thì lòng mềm nhũn rồi. Lại nằm trong chốc lát, đợi Thiên Vân chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng buông cô ra, đứng dậy xuống giường. Đi ngay vào điện Diêm Vương.
~~~
Vừa vào thấy hắc bạch vô thường cũng ngay lập tức xuất hiện. Bắt theo một con cún..-.
- Thưa... Thưa Diêm Vương, Đây là Miu Miu con cún của Phu nhân ạ.-
- Ném.. ném ngay lập tức Không được để Thiên Vân thấy. Mau. Thiên Vân thấy lại hắt hủi ta giờ. Nhớ. Ném con chó này xuống 18 tầng địa ngục. Không được Siêu sinh biết chưa.-
*hớ một con chó mà dám chui vào lòng bảo bối của hắn hả. Hắn cho nó biến mất luôn*Vừa nghĩ Vậy Diêm Vương nào đó như loại bỏ tình địch. Mà vui vẻ lạ thường vừa hát, vừa rung chân, vừa phê duyệt tấu sớ.
~~~~~
Còn Thiên Vân đang ngủ không biết bởi vì nằm mơ thấy cái gì mà khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp mắt, nói thầm một tiếng, vẫn chưa tỉnh lại, cô vô ý thức đưa ra một tay trắng muốn ôm lấy thân thể cứng rắn khiến cô lưu luyến, nhưng lục lọi hồi lâu vẫn chưa đụng phải nhiệt độ quen thuộc.
Lông mày đẹp nhíu lại theo ý thức, cô nghi ngờ mở ra đôi mắt buồn ngủ, lúc này mới phát hiện ra trên giường căn bản không có người tên mặt dày, chuyên môn chui vào giường cô đòi ôm cô ngủ bằng được. Bỗng có chút không quen.
Hiện tại cô đã hết buồn ngủ, kỳ thực chả biết từ lúc nào, cô phải ôm thân thể kia mới có thể an tâm ngủ. Hơn nữa, thiếu mùi hương của hắn lại thấy khó chịu.
Nhưng có thể hắn chui vô phòng tắm nga. Thế là Thiên Vân đi vào phòng tắm với ý định nhìn trộm nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của hắn, lông mày xinh đẹp của cô hơi nhíu.
Sau đó lại vào trong phòng thay quần áo, nhưng là vẫn không có tìm được bóng dáng của hắn. Tìm khắp mọi góc gian phòng một lần, nhưng vẫn không tìm được.
Trong nháy mắt cô có cảm giác kinh hoảng, cô vội vã ra khỏi phòng, vừa gọi tên hắn, vừa đi đến những chỗ hắn thường đến, cô phải tìm được hắn, cô phải ôm hắn ngủ mới có cảm giác an toàn,từ sớm cô đã không thể rời bỏ hắn. Chắc cô thực sự thích anh rồi.
.-. Ư Ư mai ta ra chương nữa nha. Nên mn vote ủng hộ nga nga.
Sáng sớm Diêm Vương mới tỉnh lại mắt nhìn người ở trong lòng, hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị rời giường. Mặc dù tên nào đấy vẫn muốn ôm lấy cô không có ý rời giường.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp kia rời xa mình, Thiên Vân bất mãn bĩu môi hướng sát tới trong lòng hắn, mà ôm lấy không buông.
-Ngô... Miu Miu em đi đâu đấy. Ở đây nằm với chị một tí nào- ( Miu là con chó của chị Thiên Vân nà.-.)
Nhưng mà vô tai Diêm Vương người không biết là con.... Thì nhìn người đang ôm chặt mình, khóe miệng nhịn không được giật giật, Mặc dù cô ôm mình là thật, nhưng trong lòng chưa từng thỏa mãn, vì cô coi hắn là người khác. Hơn nữa Miu là ai? Thiên Vân là của hắn chứ bộ..-.
Vậy là anh mang theo một bình giấm chua hạng nặng. Mặt đầy sắc khí. Lạnh lùng nói:
- Hắc Bạch Vô Thường, hai ngươi bắt người tên miu miu gì đó liên quan đến Thiên Vân ngay lập tức, bắt hắn về đây!-
-Dạ- Hắc bạch vô thường từ đâu xuất hiện. Rồi cúi xuống đồng thanh. Rồi biến mất, bầu không khí bỗng trở lên trầm lặng,
-Ngô... Nằm xuống đi. Ôm ôm- Đang ngái ngủ nên còn chút khàn khàn. Lại tiếng hội thoại ban khiến Thiên Vân khẽ cau mày, lại ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Nhìn tiểu mèo nhỏ,trong lòng thở dài một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy việc này có chút phiền. Muốn giận mà nghe cô này thì lòng mềm nhũn rồi. Lại nằm trong chốc lát, đợi Thiên Vân chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng buông cô ra, đứng dậy xuống giường. Đi ngay vào điện Diêm Vương.
~~~
Vừa vào thấy hắc bạch vô thường cũng ngay lập tức xuất hiện. Bắt theo một con cún..-.
- Thưa... Thưa Diêm Vương, Đây là Miu Miu con cún của Phu nhân ạ.-
- Ném.. ném ngay lập tức Không được để Thiên Vân thấy. Mau. Thiên Vân thấy lại hắt hủi ta giờ. Nhớ. Ném con chó này xuống 18 tầng địa ngục. Không được Siêu sinh biết chưa.-
*hớ một con chó mà dám chui vào lòng bảo bối của hắn hả. Hắn cho nó biến mất luôn*Vừa nghĩ Vậy Diêm Vương nào đó như loại bỏ tình địch. Mà vui vẻ lạ thường vừa hát, vừa rung chân, vừa phê duyệt tấu sớ.
~~~~~
Còn Thiên Vân đang ngủ không biết bởi vì nằm mơ thấy cái gì mà khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp mắt, nói thầm một tiếng, vẫn chưa tỉnh lại, cô vô ý thức đưa ra một tay trắng muốn ôm lấy thân thể cứng rắn khiến cô lưu luyến, nhưng lục lọi hồi lâu vẫn chưa đụng phải nhiệt độ quen thuộc.
Lông mày đẹp nhíu lại theo ý thức, cô nghi ngờ mở ra đôi mắt buồn ngủ, lúc này mới phát hiện ra trên giường căn bản không có người tên mặt dày, chuyên môn chui vào giường cô đòi ôm cô ngủ bằng được. Bỗng có chút không quen.
Hiện tại cô đã hết buồn ngủ, kỳ thực chả biết từ lúc nào, cô phải ôm thân thể kia mới có thể an tâm ngủ. Hơn nữa, thiếu mùi hương của hắn lại thấy khó chịu.
Nhưng có thể hắn chui vô phòng tắm nga. Thế là Thiên Vân đi vào phòng tắm với ý định nhìn trộm nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của hắn, lông mày xinh đẹp của cô hơi nhíu.
Sau đó lại vào trong phòng thay quần áo, nhưng là vẫn không có tìm được bóng dáng của hắn. Tìm khắp mọi góc gian phòng một lần, nhưng vẫn không tìm được.
Trong nháy mắt cô có cảm giác kinh hoảng, cô vội vã ra khỏi phòng, vừa gọi tên hắn, vừa đi đến những chỗ hắn thường đến, cô phải tìm được hắn, cô phải ôm hắn ngủ mới có cảm giác an toàn,từ sớm cô đã không thể rời bỏ hắn. Chắc cô thực sự thích anh rồi.
.-. Ư Ư mai ta ra chương nữa nha. Nên mn vote ủng hộ nga nga.