Chương : 17
" Diêm Vương, Anh hôm nay phải làm nốt việc còn gì. Dậy ngay cho em"-Thiên Vân lay lay diêm vương liền tục,thì từ trong chăn giọng nói êm ái từ từ vang lên:
"Bây giờ anh mệt chết đi.... Mệt chết đi... Rất muốn ngủ... Muốn ngủ."
Diêm Vương nhắm hai mắt lại như cô mong muốn mà cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông ấm áp.
"Anh đẹp trai ơi ~~ Phu Quân a~~ Ông xã?" Cô gái nhẹ giọng gọi người đàn ông đang cuộn tròn mình ở trên giường, người đàn ông giống như ngủ hết sức ngọt ngào, không có chút phản ảnh với giọng nói của cô.
"Cái hương liệu gây mê này thật hảo hảo có tác dung nha ~~, ông xã, thật xin lỗi, em muốn đi ra ngoài một lát, sẽ trở về thật nhanh, hì hì. Em đã xin phép anh rồi, như vậy không phải là lén ra ngoài nhé! Cấm không được lôi em đi tra tấn nha. Người ta dẫu gì cũng là vợ anh chứ bộ nhờ nhờ. Thôi em đi chơi đây." Một cô gái nhỏ đắc ý nói, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán người đàn ông.
Một giây sau, một bóng dáng nhỏ nhắn lén la lén lút, đi ra ngoài của. Sau một giây đồng hồ, người đàn ông anh tuấn vốn ngủ say ở trên cái giường xa hoa mở ra tròng mắt như chim ưng, làm cho người ta trầm mê trong tròng mắt đen xinh đẹp.
" Chậc phạt em có nhiều cách lắm. Đâu cần đến lôi đi tra tấn. " Diêm vương khẽ lắc đầu cười. Rồi nhìn tên lén lút ở góc xó.
" Bạch vô thường, ngươi là rảnh quá sinh ra nhìn lén hả. Mau đi theo Thiên Vân. Đừng để Tiểu Vân phá hoại. Và đặc biệt cấm không cho tên nào lại gần. Tên nào dám thì ngay lập tức cho hồn siêu phác tán, không được siêu sinh. Biết chưa" Bạch vô thường đang trốn thấy bị phát hiện thì giật mình. Rơi ngay bình hương xuống đất. Vẫn vội vàng nhận lệnh chạy ra ngoài.
~~~~
Ở bên ngoài Thiên Vân đang một lòng nghĩ cách làm sao trèo qua tường cung điện. Haiz Từ ngày cô trốn thành ra Diêm Vương biến ra một tầng tường thành ngăn không cho cô ra,. Ngửa cổ lên cao, ánh mắt chăm chú, kiên quyết.
Đang nghĩ bỗng thấy chỗ cửa Điện, hiện rõ trước mắt Thiên Vân. Đó là một cặp sư tử đá oai vệ hùng tráng, cao đến một nửa cánh cửa Điện, mà tường vây chỗ cửa cung này tương đối thấp, nếu trèo lên sư tử đá trước rồi nghĩ cách trèo lên tường thành lại, không phải là không thể thực hiện.
Thiên Vân nhìn chòng chọc sư tử đá nửa ngày, không tự chủ được nở nụ cười mỉm.Hí ha hí hửng chạy tới chỗ sư tử đá. Bạch Vô thường vừa đi ra thì thấy, Thiên Vân bắt đầu dùng cả tay lẫn chân bám lấy sư tử đá trèo lên. Nhưng không vội ra. Thầm nghĩ: *Phu nhân này của hắn này cũng to gan quá đi, sư tử của Diêm Vương mà cũng dám trèo!"
Còn Thiên Vân sau một hồi vật lộn với con sư tử, Mồ hôi trên mặt chảy xuống, hai tay chà vào đá đau nhói, cô vẫn không để ý, trong đầu duy nhất chỉ có một niềm tin, nhất định phải trèo lên đó.
Sau nửa khắc, Thiên Vân vẫn còn ôm đùi sư tử, cách mặt đất chừng vài thước, còn trượt lên trượt xuống mấy lần, lại trèo lên lại. Thế nhưng cô không tức tối, cứ như không nhìn thấy máu ứa ra tay, tiếp tục trèo lên.
" Ê Vân hâm, cô là đồ ngốc à? Sư tử cao như thế, lại không có thang, sao cô trèo lên được chứ? CÒn chảy máu kìa, tiểu tổ tông nhà tôi ơi. " Bạch vô thường phá ra cười.Thấy cô lại trượt xuống đùi sư tử lần nữa, Bạch Vô Thườngnhíu chặt mày, tiến lên, không nói câu nào túm cô cùng nhảy qua tường.a" Được chưa, giờ muốn đi đâu tôi dẫn đi"
" Tiểu thụ a~. Cảm ơn nha. Ta thấy người ta bảo ở dưới đây có canh mạnh bà nga. Ta muốn xem làm thế nào á. Giúp ta đi nha nha."
" Được nhưng với 1 điều kiện. Cô không được uống canh mạnh bà biết chưa."
" Tại sao?"
" Vì.-. Uống vào sẽ có 1 khoảng khắc cô nhớ lại kiếp trước. Nhưng rồi sẽ phải gấp gáp siêu sinh. Nhưng nếu cô không chấp nhận sẽ hồn bay phách tán. Mãi mãi không chuyển kiếp. Mà chả nhẽ cô nỡ bỏ Diêm vương ở đây hả. "
" Đương nhiên không nỡ rồi. Người ta lần đầu được anh đẹp trai yêu chớ bộ bỏ thì phí, phí lắm."
" Biết thì tốt ta dẫn cô đi"
"Bây giờ anh mệt chết đi.... Mệt chết đi... Rất muốn ngủ... Muốn ngủ."
Diêm Vương nhắm hai mắt lại như cô mong muốn mà cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông ấm áp.
"Anh đẹp trai ơi ~~ Phu Quân a~~ Ông xã?" Cô gái nhẹ giọng gọi người đàn ông đang cuộn tròn mình ở trên giường, người đàn ông giống như ngủ hết sức ngọt ngào, không có chút phản ảnh với giọng nói của cô.
"Cái hương liệu gây mê này thật hảo hảo có tác dung nha ~~, ông xã, thật xin lỗi, em muốn đi ra ngoài một lát, sẽ trở về thật nhanh, hì hì. Em đã xin phép anh rồi, như vậy không phải là lén ra ngoài nhé! Cấm không được lôi em đi tra tấn nha. Người ta dẫu gì cũng là vợ anh chứ bộ nhờ nhờ. Thôi em đi chơi đây." Một cô gái nhỏ đắc ý nói, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán người đàn ông.
Một giây sau, một bóng dáng nhỏ nhắn lén la lén lút, đi ra ngoài của. Sau một giây đồng hồ, người đàn ông anh tuấn vốn ngủ say ở trên cái giường xa hoa mở ra tròng mắt như chim ưng, làm cho người ta trầm mê trong tròng mắt đen xinh đẹp.
" Chậc phạt em có nhiều cách lắm. Đâu cần đến lôi đi tra tấn. " Diêm vương khẽ lắc đầu cười. Rồi nhìn tên lén lút ở góc xó.
" Bạch vô thường, ngươi là rảnh quá sinh ra nhìn lén hả. Mau đi theo Thiên Vân. Đừng để Tiểu Vân phá hoại. Và đặc biệt cấm không cho tên nào lại gần. Tên nào dám thì ngay lập tức cho hồn siêu phác tán, không được siêu sinh. Biết chưa" Bạch vô thường đang trốn thấy bị phát hiện thì giật mình. Rơi ngay bình hương xuống đất. Vẫn vội vàng nhận lệnh chạy ra ngoài.
~~~~
Ở bên ngoài Thiên Vân đang một lòng nghĩ cách làm sao trèo qua tường cung điện. Haiz Từ ngày cô trốn thành ra Diêm Vương biến ra một tầng tường thành ngăn không cho cô ra,. Ngửa cổ lên cao, ánh mắt chăm chú, kiên quyết.
Đang nghĩ bỗng thấy chỗ cửa Điện, hiện rõ trước mắt Thiên Vân. Đó là một cặp sư tử đá oai vệ hùng tráng, cao đến một nửa cánh cửa Điện, mà tường vây chỗ cửa cung này tương đối thấp, nếu trèo lên sư tử đá trước rồi nghĩ cách trèo lên tường thành lại, không phải là không thể thực hiện.
Thiên Vân nhìn chòng chọc sư tử đá nửa ngày, không tự chủ được nở nụ cười mỉm.Hí ha hí hửng chạy tới chỗ sư tử đá. Bạch Vô thường vừa đi ra thì thấy, Thiên Vân bắt đầu dùng cả tay lẫn chân bám lấy sư tử đá trèo lên. Nhưng không vội ra. Thầm nghĩ: *Phu nhân này của hắn này cũng to gan quá đi, sư tử của Diêm Vương mà cũng dám trèo!"
Còn Thiên Vân sau một hồi vật lộn với con sư tử, Mồ hôi trên mặt chảy xuống, hai tay chà vào đá đau nhói, cô vẫn không để ý, trong đầu duy nhất chỉ có một niềm tin, nhất định phải trèo lên đó.
Sau nửa khắc, Thiên Vân vẫn còn ôm đùi sư tử, cách mặt đất chừng vài thước, còn trượt lên trượt xuống mấy lần, lại trèo lên lại. Thế nhưng cô không tức tối, cứ như không nhìn thấy máu ứa ra tay, tiếp tục trèo lên.
" Ê Vân hâm, cô là đồ ngốc à? Sư tử cao như thế, lại không có thang, sao cô trèo lên được chứ? CÒn chảy máu kìa, tiểu tổ tông nhà tôi ơi. " Bạch vô thường phá ra cười.Thấy cô lại trượt xuống đùi sư tử lần nữa, Bạch Vô Thườngnhíu chặt mày, tiến lên, không nói câu nào túm cô cùng nhảy qua tường.a" Được chưa, giờ muốn đi đâu tôi dẫn đi"
" Tiểu thụ a~. Cảm ơn nha. Ta thấy người ta bảo ở dưới đây có canh mạnh bà nga. Ta muốn xem làm thế nào á. Giúp ta đi nha nha."
" Được nhưng với 1 điều kiện. Cô không được uống canh mạnh bà biết chưa."
" Tại sao?"
" Vì.-. Uống vào sẽ có 1 khoảng khắc cô nhớ lại kiếp trước. Nhưng rồi sẽ phải gấp gáp siêu sinh. Nhưng nếu cô không chấp nhận sẽ hồn bay phách tán. Mãi mãi không chuyển kiếp. Mà chả nhẽ cô nỡ bỏ Diêm vương ở đây hả. "
" Đương nhiên không nỡ rồi. Người ta lần đầu được anh đẹp trai yêu chớ bộ bỏ thì phí, phí lắm."
" Biết thì tốt ta dẫn cô đi"