Chương : 2
-Tôi...tôi xin lỗi, tôi đang tắm thế nào bị ra đây rồi..sẽ...hức...sẽ không phiền chuyện của anh đâu..hức.-
Anh híp đôi mắt nhìn cô thật kỹ, Không hiểu sao lúc này,trong đầu anh lúc này tóe lên một vài suy nghĩ đen tối với cô.
Bỗng từ đâu có một cơn gió lạnh thổi đến, làn khói trắng từ từ tỏa ra, trong làn khói. Một người đàn ông trông khá trẻ tuổi, khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện với dáng vẻ cợt nhả không dợ trời, mà cũng chẳng sợ đất.
- chào Diêm Vương đệ đệ của ta nay đêm đệ động phòng đúng không thất lễ, thất lễ, đã làm phiền đệ về sơ xuất này, mong đệ thứ tội -
Trời ơi người đẹp đúng là làm cái gì cũng đẹp mà. nam tử tóc đen một thân trường bào màu tím nhạt tiêu sái đi tới.
Đường nét gương mặt sắc sảo như điêu khắc, đôi ngươi đỏ thẫm mang theo sắc thái hủy diệt, làm cho người ta mê hoặc.
Lãnh khốc cùng tà mị, vốn là có lẽ không thể dung chung một chỗ, vậy mà khuôn mặt kia dường như lại nhuần nhuyễn thể hiên chúng. Nam nhân quả thực yêu nghiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt mà.!!! Nếu cô không lầm thì là nghệ sĩ hàn sẻng lạc vô đây nha.
Như mê mẩn đánh giá mà không biết cô mê đắm mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. bộ dạng cô bây giờ so với muốn ăn tươi nuốt sống người ta không khác là bao,
- Trai đẹp a~ - Cô dường như ngay lập tức nhảy bổ đến trai đep vừa xuất hiện.
-Tôi Biết tôi đẹp rồi.Đừng nhìn tôi tới nỗi nước miếng cũng chảy chứ mà hửm-Trai đẹp vừa bước vào nhìn cô cười cười.
Cô theo quán tính mà đưa tay lên sờ miệng mình. Đệch, thật là có nước miếng a~~.. thật mất mặt.
Cảnh tượng háo sắc ấy, đương nhiên lọt vào tầm mắt người ngồi trên giường mà không biết y từ khoảng khắc nào mà khuôn mặt đầy hắc huyết. (người ta ngửi thấy hũ giấm)
-cút- âm thanh lạnh lẽo vang lên. Tựa như đang rất tức giận. Trên giường, vị mỹ nhân nhìn người phía dưới mà cười đắc ý.
- thất lễ, thất lễ, nào tiểu cô nương đi thôi - vừa nói y vừa kéo kéo cô còn đang chìm trong sắc đẹp, cũng ú ớ bước theo.
- khoan đã - chưa bước khỏi cửa. Thì âm thanh lãnh khốc vang lên khiến căn phòng xuống. Khiến tiểu háo sắc nào đó đang chìm đắm trong sắc đẹp, ngước mắt ra nhìn. Ơ anh đẹp trai sao lại cởi trần trên gường thế kia.
Một giọng nói trầm trầm vang lên xóa đi bầu không khí im lặng dị thường:
- cô ta đến đây là người của ta, không có sự cho phép, cấm ngươi đưa cô ta đi. Còn cô cút- Nói xong nhìn sang cô gái quần áo còn chưa chỉnh tề bên cạnh. Khiến cô ta sợ hãi mà nước mắt ròng ròng biến mất. Và anh đẹp trai đẹp hiền hòa của cô, Để lại nụ cười quỷ dị rồi cũng theo làn khói trắng mà bỏ rơi cô.
Người này thực đáng sợ mà!! Cô không muốn ở lại. Người ta bảo ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, cô phải chuồn. Nhưng có lẽ còn chưa kịp thì đã bị một thần khí nào đó kéo lại bên trai đẹp.
Cô sợ hãi, ậm ừ một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ngài là diêm vương?
- Không lẽ ta là ăn cướp...-Hắn đáp như một lẽ đương nhiên.
- Tôi... tôi không hề có ý đó, chỉ là thấy ngài có chút không giống... -nghĩ rồi lại lắc đầu lia lịa, miệng ấp úng.
- Có cần ta cởi đồ cho cô so sánh không?-
Khiến trai đẹp lúc nãy trốn trên nóc nhà ngồi người lăn lộn mà ngã *dầm* xuống đất. Trái lại cô không biết nói gì, trai đẹp mà khó thương lượng quá.
- Tôi...tôi...- rưng rưng nước mắt. Làm sao không khóc cho được, hắn nãy giờ ôm cô chặt quá à, mau sắc nữ cô nổi lên mà lại bị cái lạnh lẽo làm cho run sợ
- thôi bỏ đi, Làm phu nhân ta...
- hả -
-nghe không rõ hả. Hay điếc -
- chắc điếc thật..... à không phải nghe rõ ràng mà....- thấy cô cứ lẩm bẩm rồi lại lắc đầu, như con ngốc chưa tiếp thu được khiến y bật cười.
- ha ha không ý kiến tức là đồng ý, vậy từ mai dọn đến đây- một nụ cười tỏa nắng dường như không thể thấy ở một diêm vương, có lẽ dáng vẻ bối rối của cô đã vô tình chích nhầm vào "dây thần kinh cười" đã rất lâu không hoạt động của hắn.
Cô bị nụ cười đó làm cho bất động, nhất thời im lặng.
Mà nghe thấy tiếng tim mình rung rinh, lay động.
Phải chăng nó là mở đầu của một câu truyện ngọt ngào, như tiểu thuyết?? một mối tình hài hước nhưng không kém phần lãng mạng. Hay là một mối tình bị ngăn cấm . Là cái kết hạnh phúc hay bi thương chờ xem nha
Anh híp đôi mắt nhìn cô thật kỹ, Không hiểu sao lúc này,trong đầu anh lúc này tóe lên một vài suy nghĩ đen tối với cô.
Bỗng từ đâu có một cơn gió lạnh thổi đến, làn khói trắng từ từ tỏa ra, trong làn khói. Một người đàn ông trông khá trẻ tuổi, khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện với dáng vẻ cợt nhả không dợ trời, mà cũng chẳng sợ đất.
- chào Diêm Vương đệ đệ của ta nay đêm đệ động phòng đúng không thất lễ, thất lễ, đã làm phiền đệ về sơ xuất này, mong đệ thứ tội -
Trời ơi người đẹp đúng là làm cái gì cũng đẹp mà. nam tử tóc đen một thân trường bào màu tím nhạt tiêu sái đi tới.
Đường nét gương mặt sắc sảo như điêu khắc, đôi ngươi đỏ thẫm mang theo sắc thái hủy diệt, làm cho người ta mê hoặc.
Lãnh khốc cùng tà mị, vốn là có lẽ không thể dung chung một chỗ, vậy mà khuôn mặt kia dường như lại nhuần nhuyễn thể hiên chúng. Nam nhân quả thực yêu nghiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt mà.!!! Nếu cô không lầm thì là nghệ sĩ hàn sẻng lạc vô đây nha.
Như mê mẩn đánh giá mà không biết cô mê đắm mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. bộ dạng cô bây giờ so với muốn ăn tươi nuốt sống người ta không khác là bao,
- Trai đẹp a~ - Cô dường như ngay lập tức nhảy bổ đến trai đep vừa xuất hiện.
-Tôi Biết tôi đẹp rồi.Đừng nhìn tôi tới nỗi nước miếng cũng chảy chứ mà hửm-Trai đẹp vừa bước vào nhìn cô cười cười.
Cô theo quán tính mà đưa tay lên sờ miệng mình. Đệch, thật là có nước miếng a~~.. thật mất mặt.
Cảnh tượng háo sắc ấy, đương nhiên lọt vào tầm mắt người ngồi trên giường mà không biết y từ khoảng khắc nào mà khuôn mặt đầy hắc huyết. (người ta ngửi thấy hũ giấm)
-cút- âm thanh lạnh lẽo vang lên. Tựa như đang rất tức giận. Trên giường, vị mỹ nhân nhìn người phía dưới mà cười đắc ý.
- thất lễ, thất lễ, nào tiểu cô nương đi thôi - vừa nói y vừa kéo kéo cô còn đang chìm trong sắc đẹp, cũng ú ớ bước theo.
- khoan đã - chưa bước khỏi cửa. Thì âm thanh lãnh khốc vang lên khiến căn phòng xuống. Khiến tiểu háo sắc nào đó đang chìm đắm trong sắc đẹp, ngước mắt ra nhìn. Ơ anh đẹp trai sao lại cởi trần trên gường thế kia.
Một giọng nói trầm trầm vang lên xóa đi bầu không khí im lặng dị thường:
- cô ta đến đây là người của ta, không có sự cho phép, cấm ngươi đưa cô ta đi. Còn cô cút- Nói xong nhìn sang cô gái quần áo còn chưa chỉnh tề bên cạnh. Khiến cô ta sợ hãi mà nước mắt ròng ròng biến mất. Và anh đẹp trai đẹp hiền hòa của cô, Để lại nụ cười quỷ dị rồi cũng theo làn khói trắng mà bỏ rơi cô.
Người này thực đáng sợ mà!! Cô không muốn ở lại. Người ta bảo ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, cô phải chuồn. Nhưng có lẽ còn chưa kịp thì đã bị một thần khí nào đó kéo lại bên trai đẹp.
Cô sợ hãi, ậm ừ một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ngài là diêm vương?
- Không lẽ ta là ăn cướp...-Hắn đáp như một lẽ đương nhiên.
- Tôi... tôi không hề có ý đó, chỉ là thấy ngài có chút không giống... -nghĩ rồi lại lắc đầu lia lịa, miệng ấp úng.
- Có cần ta cởi đồ cho cô so sánh không?-
Khiến trai đẹp lúc nãy trốn trên nóc nhà ngồi người lăn lộn mà ngã *dầm* xuống đất. Trái lại cô không biết nói gì, trai đẹp mà khó thương lượng quá.
- Tôi...tôi...- rưng rưng nước mắt. Làm sao không khóc cho được, hắn nãy giờ ôm cô chặt quá à, mau sắc nữ cô nổi lên mà lại bị cái lạnh lẽo làm cho run sợ
- thôi bỏ đi, Làm phu nhân ta...
- hả -
-nghe không rõ hả. Hay điếc -
- chắc điếc thật..... à không phải nghe rõ ràng mà....- thấy cô cứ lẩm bẩm rồi lại lắc đầu, như con ngốc chưa tiếp thu được khiến y bật cười.
- ha ha không ý kiến tức là đồng ý, vậy từ mai dọn đến đây- một nụ cười tỏa nắng dường như không thể thấy ở một diêm vương, có lẽ dáng vẻ bối rối của cô đã vô tình chích nhầm vào "dây thần kinh cười" đã rất lâu không hoạt động của hắn.
Cô bị nụ cười đó làm cho bất động, nhất thời im lặng.
Mà nghe thấy tiếng tim mình rung rinh, lay động.
Phải chăng nó là mở đầu của một câu truyện ngọt ngào, như tiểu thuyết?? một mối tình hài hước nhưng không kém phần lãng mạng. Hay là một mối tình bị ngăn cấm . Là cái kết hạnh phúc hay bi thương chờ xem nha