Chương : 26
" Tiểu Diêm Diêm, ai mà lại cả gan vào điện Diêm Vương Vậy?"
Theo sau giọng nói kia, Thiên Vân nhìn thấy thấp thoáng một cô gái mặc váy dài màu đỏ, Tóc bô Bồng bềnh đang ngồi chễm truệ ở trong.
Diêm Vương đang ngẩn người thì chợt nhận ra, Vừa nãu không phải đã ngủ rồi sao, sao có thể ở đây, không đúng, đêm hôm khuya khoắt, hắn và một người khác phải cùng ở trong phòng.
Ngay lập tức, đáy mắt hắn hiện lên chút hoảng hốt, khẩn trương mở miệng.
" Thiên Vân.... Em "
Anh còn chưa nói xong thì thấy thân thể Thiên Vân run rẩy, sau một giây liền mạnh mẽ vươn tay, tóm lấy tay hắn, như sợ hắn nói gì khiến cô khổ sở, liền nhanh hơn mở miệng trước:
"Diêm.... Diêm Vương, sao anh lại chạy ra đây? Một mình... Một mình em không ngủ được. Về.. Về với em đi. Đúng rồi về đi. Không ngủ đủ sẽ xấu, xấu em lại bắt anh làm mặt nạ đấy."
" Thiên Vân, Nghe anh nói đã." Hiện tại lại lập tức muốn giải thích.
" Tiểu Diêm, Lại đây Có gì thì nói."
Âm thanh này của cô gái kia vừa vang lên, ôm lấy cổ hắn, như một con mèo nhỏ, làm nũng, nhỏ giọng tội nghiệp nói:
" Mau về em buồn ngủ." Dường như sợ hãi điều gì, ru rú trong lòng hắn có chút run rẩy, cô ôm lấy cổ hắn, không ngừng dùng thêm lực, đến sau cùng hô hấp của anh cũng có chút không thoải mái, mà lại không dám lên tiếng, Như muốn ổn định tâm trạng cô:
"Nhưng mà.... Nghe anh nói. Được rồi về. Nhưng rồi em phải nghe anh nói."
"Được, Anh về nhà trước đi."
" Nhưng mà...." Diêm Vương còn chưa kịp nói đã bị người phụ nữ kia bước đến, vỗ vai nói:
" Tiểu Diêm Cứ về đi"
~~~~~~~~~~
Diêm Vưng ca ca bị cả hai đuổi về thì vừa lo, Vừa ủy khuất nha. Thế là đành đứng trước cửa nghe lén.
"Bà kia.... Bà chả nhẽ không biết, Diêm Vương phu nhân là tôi, còn cô chỉ à tiểu tam thôi, nên cô muốn nói với tôi cái gí, tôi cũng không muốn nghe."
"Tôi mặc kệ cô và Diêm Vương có gì, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, cô và anh ấy nhất định phải kết thúc. Nhất định sau này chỉ có tôi mới cùng anh ấy sẽ sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, người cùng với anh ấy nuôi nấng đứa trẻ lớn lên là tôi, không phải cô, cho nên, tôi hi vọng, về sau cô đừng làm phiền anh ấy, tương lai anh ấy không là của cô, tôi cũng không cho phép tương lai, anh ấy sẽ là của cô."
Thiên Vân nói một hơi thì mặt đỏ bừng bừng. Vậy mà cô gái kia lại khẽ cười. Thản nhiên nói
" Thế cô có cái gì hơn tôi. Mà cô nghĩ tôi không cướp được."
" Tôi... Tôi giờ.. tuy giờ tôi không hơn gì. Cơ thể cô đẹp thật đấy. Nhưng tôi Sẽ đẹp hơn. cô xinh thật đấy, Nhưng bà già rồi nhá. Còn nữa. Tôi tin Tôi thích Diêm Vương Hơn cô vạn lần. Nên cô và Diem Vương Kết thúc đi." Nói xong hốc mắt lại không nhịn được hồng lên.
Âm thanh của cô cũng không lớn, từng chữ rõ ràng có lực, xuyên qua không gian tĩnh lặng, một chữ cũng không sót rơi vào trong tai anh, khiến trái tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.Cười toe toét chạy vào.
" Eo ơi Không ngờ vợ thích anh như thế đấy. Cảm động quá đi à. Nhưng mà anh cũng không giúp được gì đâu. Em mắng mẹ chồng là tiểu tam, làm mẹ anh giận lắm rồi kìa, Bố anh còn sợ bà ấy nữa là. Thượng lộ bình an>"
Nghe xong Thiên Vân vẫn không hiểu cái gì. Cho đến khi Diêm Vương bỏ người lấy mạng chạy về phòng. Mới chợt nhận ra. Thầm chửi cái mồng hại cái thân. Thêm rủa tên nhát cáy kia nữa.
" Mẹ... Mẹ con.. Con xin lỗi"
" Ồ còn bảo mẹ với Tiểu Diêm cắt đứt quan hệ à."
" COn xin lỗi mà. Con tưởng..."
" Gọi mẹ là tiểu tam à... Bảo mẹ xinh nhưng già à. CHưa ai từng chê mẹ già đâu."
" Không mẹ trẻ lắm ạ con xin lỗi."
"Xin lỗi là xong à Không dễ thế đâu"
Theo sau giọng nói kia, Thiên Vân nhìn thấy thấp thoáng một cô gái mặc váy dài màu đỏ, Tóc bô Bồng bềnh đang ngồi chễm truệ ở trong.
Diêm Vương đang ngẩn người thì chợt nhận ra, Vừa nãu không phải đã ngủ rồi sao, sao có thể ở đây, không đúng, đêm hôm khuya khoắt, hắn và một người khác phải cùng ở trong phòng.
Ngay lập tức, đáy mắt hắn hiện lên chút hoảng hốt, khẩn trương mở miệng.
" Thiên Vân.... Em "
Anh còn chưa nói xong thì thấy thân thể Thiên Vân run rẩy, sau một giây liền mạnh mẽ vươn tay, tóm lấy tay hắn, như sợ hắn nói gì khiến cô khổ sở, liền nhanh hơn mở miệng trước:
"Diêm.... Diêm Vương, sao anh lại chạy ra đây? Một mình... Một mình em không ngủ được. Về.. Về với em đi. Đúng rồi về đi. Không ngủ đủ sẽ xấu, xấu em lại bắt anh làm mặt nạ đấy."
" Thiên Vân, Nghe anh nói đã." Hiện tại lại lập tức muốn giải thích.
" Tiểu Diêm, Lại đây Có gì thì nói."
Âm thanh này của cô gái kia vừa vang lên, ôm lấy cổ hắn, như một con mèo nhỏ, làm nũng, nhỏ giọng tội nghiệp nói:
" Mau về em buồn ngủ." Dường như sợ hãi điều gì, ru rú trong lòng hắn có chút run rẩy, cô ôm lấy cổ hắn, không ngừng dùng thêm lực, đến sau cùng hô hấp của anh cũng có chút không thoải mái, mà lại không dám lên tiếng, Như muốn ổn định tâm trạng cô:
"Nhưng mà.... Nghe anh nói. Được rồi về. Nhưng rồi em phải nghe anh nói."
"Được, Anh về nhà trước đi."
" Nhưng mà...." Diêm Vương còn chưa kịp nói đã bị người phụ nữ kia bước đến, vỗ vai nói:
" Tiểu Diêm Cứ về đi"
~~~~~~~~~~
Diêm Vưng ca ca bị cả hai đuổi về thì vừa lo, Vừa ủy khuất nha. Thế là đành đứng trước cửa nghe lén.
"Bà kia.... Bà chả nhẽ không biết, Diêm Vương phu nhân là tôi, còn cô chỉ à tiểu tam thôi, nên cô muốn nói với tôi cái gí, tôi cũng không muốn nghe."
"Tôi mặc kệ cô và Diêm Vương có gì, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, cô và anh ấy nhất định phải kết thúc. Nhất định sau này chỉ có tôi mới cùng anh ấy sẽ sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, người cùng với anh ấy nuôi nấng đứa trẻ lớn lên là tôi, không phải cô, cho nên, tôi hi vọng, về sau cô đừng làm phiền anh ấy, tương lai anh ấy không là của cô, tôi cũng không cho phép tương lai, anh ấy sẽ là của cô."
Thiên Vân nói một hơi thì mặt đỏ bừng bừng. Vậy mà cô gái kia lại khẽ cười. Thản nhiên nói
" Thế cô có cái gì hơn tôi. Mà cô nghĩ tôi không cướp được."
" Tôi... Tôi giờ.. tuy giờ tôi không hơn gì. Cơ thể cô đẹp thật đấy. Nhưng tôi Sẽ đẹp hơn. cô xinh thật đấy, Nhưng bà già rồi nhá. Còn nữa. Tôi tin Tôi thích Diêm Vương Hơn cô vạn lần. Nên cô và Diem Vương Kết thúc đi." Nói xong hốc mắt lại không nhịn được hồng lên.
Âm thanh của cô cũng không lớn, từng chữ rõ ràng có lực, xuyên qua không gian tĩnh lặng, một chữ cũng không sót rơi vào trong tai anh, khiến trái tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.Cười toe toét chạy vào.
" Eo ơi Không ngờ vợ thích anh như thế đấy. Cảm động quá đi à. Nhưng mà anh cũng không giúp được gì đâu. Em mắng mẹ chồng là tiểu tam, làm mẹ anh giận lắm rồi kìa, Bố anh còn sợ bà ấy nữa là. Thượng lộ bình an>"
Nghe xong Thiên Vân vẫn không hiểu cái gì. Cho đến khi Diêm Vương bỏ người lấy mạng chạy về phòng. Mới chợt nhận ra. Thầm chửi cái mồng hại cái thân. Thêm rủa tên nhát cáy kia nữa.
" Mẹ... Mẹ con.. Con xin lỗi"
" Ồ còn bảo mẹ với Tiểu Diêm cắt đứt quan hệ à."
" COn xin lỗi mà. Con tưởng..."
" Gọi mẹ là tiểu tam à... Bảo mẹ xinh nhưng già à. CHưa ai từng chê mẹ già đâu."
" Không mẹ trẻ lắm ạ con xin lỗi."
"Xin lỗi là xong à Không dễ thế đâu"