Chương 3: Ngông Cuồng!
Nhìn thời gian, bây giờ là 7 giờ tối, Trương Hùng rón rén ra khỏi biệt thự, đóng cửa cẩn thận, xỏ chân vào một đôi dép tông, cưỡi con xe đạp cũ kỹ rời khỏi khuôn viên biệt thự. Trong khi đạp xe, Trương Hùng lấy điện thoại di động ra và gọi điện. “Đại ca, không phải đang làm công việc nội trợ của anh sao, sao lại đột nhiên nhớ ra gọi điện cho em thế?”, giọng đàn ông vang lên bên kia đầu dây điện thoại, chính là thanh niên hôm nay đã tới biệt thự tìm Trương Hùng. “Điều tra cho tôi, có phải hôm nay có người chọc giận vợ tôi không!”, giọng nói của Trương Hùng chứa đầy sự tức giận không thể che giấu. “Ok đại ca, anh đừng cúp máy, bây giờ em sẽ bảo người đi điều tra…” Trương Hùng có thể nghe thấy giọng nói của chàng trai trẻ đẹp trai từ điện thoại và anh cũng có thể nghe thấy tiếng bàn phím lách cách. Chưa đầy ba mươi giây, chàng trai trẻ đẹp trai lại nói: “Đại ca, điều tra ra rồi, tập đoàn Lâm Thị và tập đoàn Chu Thị cũng hợp tác phát triển một mảnh đất, kết quả sau khi tập đoàn Lâm Thị đầu tư một phần, tập đoàn Chu Thị đột nhiên đơn phương chấm dứt hợp tác, tổng giám đốc tập đoàn Chu Thị đưa ra yêu cầu, bảo chị dâu tối nay phải một mình tới toàn nhà Chu Thị, như vậy thì mới suy xét tới việc tiếp tục hợp tác”. Các đường gân trên tay Trương Hùng lập tức nổi lên, sự tức giận không thể che giấu được hiện lên qua giọng nói của anh: “Dám chơi xỏ vợ tôi! Hắn muốn chết! Trong vòng 10 giây, gửi ảnh và địa chỉ của tên họ Chu đó cho tôi, như vậy đi!” Ngay khi Trương Hùng vừa cúp điện thoại, thông tin định vị đã được gửi tới, tổng giám đốc của tập đoàn Chu Thị, bây giờ đang ở trong tòa nhà Chu Thị. Tòa nhà Chu Thị nằm ở phía Nam thành phố Ngân Châu, có 11 tầng, trong văn phòng CEO ở tầng trên cùng, tổng giám đốc Chu Tự, 30 tuổi đang mặc áo sơ mi trắng ngồi trên chiếc ghế ông chủ rộng rãi, uống ly rượu thượng hạng, nhìn màn hình máy tính trước mặt, trên đó đều là những tấm ảnh của Lâm Thanh Hy. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp không chê vào đâu được trong bức ảnh, trong mắt Chu Tự hiện lên tia nham hiểm, tự lẩm bẩm: “Chơi với tôi? Tôi muốn xem xem Lâm Thanh Hy cô có bản lĩnh thế nào, muốn tiếp tục duy trì sự lạnh lùng đó hay là khiến cho một tỷ đồng đầu tư của cô trở nên vô ích!” Chu Tự nói một cách đầy ẩn ý với Lâm Thanh Hy, muốn tiếp tục phát triển dự án này thì hãy tới ngủ với Chu Tự hắn một đêm! Chu Tự nếm thử rượu ngon, nhìn đồng hồ, hắn cho rằng nhiều nhất là 3 tiếng nữa người phụ nữ hoàn hảo đó sẽ xuất hiện trước mặt hắn mặc cho hắn chơi đùa. À, đúng rồi, nghe nói cô ấy còn kết hôn rồi, nhưng hình như là một thằng chồng phế vật, đợi mình chơi cô ta chán rồi đi tìm thằng chồng của cô ta tám chuyện, xem xem tên phế vật đó có dám làm gì mình không! “Bụp!” một tiếng! Trong khi Chu Tự đang đắm chìm trong ảo mộng tuyệt vời của mình, cánh cửa văn phòng của hắn đã bị đá tung từ bên ngoài! Âm thanh này khiến cho Chu Tự giật mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc áo ba lỗ trắng và quần đi biển xuất hiện trước mặt mình. Chu Tự không buồn nghĩ liền hét ầm lên: “Mày là ai, cút ra ngoài cho tao!” “Người đến lấy mạng mày”, Trương Hùng lao tới, trước khi Chu Tự kịp phản ứng, bàn tay của Trương Hùng đã nắm lấy mái tóc ngắn của hắn và đập đầu hắn xuống chiếc bàn gỗ trước mặt, tạo ra những tiếng ‘bụp bụp bụp’ liên tiếp. Chu Tự đến cả cơ hội phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy trên đầu mình truyền tới một cơn đau rát, cơn đau này khiến cho hắn suýt chút nữa ngất đi, trên trán cảm thấy ấm ấm, nhuộm đỏ mí mắt, chính là máu tươi của hắn. Trương Hùng nắm mái tóc ngắn của Chu Tự và hất nó sang một bên, khiến cho Chu Tự - người nặng hơn 90 cân dễ dàng bị Trương Hùng ném ra khỏi ghế của sếp. Chu Tự vươn tay sờ trán, vết máu trên trán làm hắn phát điên, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy! Ánh mắt Chu Tự hằm hằm nhìn Trương Hùng, nghiến răng nói: “Mày muốn chết à?” “Hả?”, Trương Hùng cười khinh một tiếng, anh giơ nắm đấm lên, nhắm vào chiếc bàn gỗ cứng trước mặt và đấm thật mạnh. Mí mắt Chu Tự giật giật, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, chiếc bàn gỗ đặc với độ dạy 10 centimet bị người trước mặt một đấm đấm xuyên! Một cú đấm đầy lực này khiến cho Chu Tự khó khăn nuốt nước miếng, nếu như chịu một đấm này thì hắn sẽ có hậu quả gì? Nghĩ đến đây Chu Tự có chút sợ hãi: “Mày là ai! Rõ ràng tao với mày không thù không oán!” Trương Hùng giơ hai ngón tay về phía Chu Tự: “Tao là ai không quan trọng, bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn, thứ nhất, rút lại hết mọi thủ đoạn dơ bẩn của mày với tập đoàn Lâm Thị, thứ hai, bây giờ tao sẽ giết mày, mày chọn đi!” Chu Tự vốn đang sợ hãi trước sức mạnh của Trương Hùng, sau khi nghe thấy câu này, nỗi sợ hãi trong lòng hắn lập tức biến mất, hừ, thì ra là người do tập đoàn Lâm Thị tìm tới. Chu Tự bẻ lại cổ áo, vẻ mặt bình tĩnh, đứng bật dật khỏi mặt đất, lấy khăn giấy lau vết máu trên trán nói với Trương Hùng: “Nếu tao nói không thì sao? Mày muốn giết tao, vậy thì tới đi, để tao xem xem tiền Lâm Thị cho mày có đáng giá bằng cái mạng của mày không? Mày tưởng giết tao thì mày có thể bình an vô sự sao?” Chu Tự không hề sợ hãi lời đe dọa của Trương Hùng. Trước những lời này của Chu Tự, Trương Hùng tỏ vẻ bất ngờ: “Ồ, đúng vậy, mày thực sự nhắc nhở tao rằng giết người phải đền mạng đấy. Vậy thì như này đi, tao trao đổi với mày một điều kiện, một là kết thúc trò đùa của mày với tập đoàn Lâm Thị, hai là tao sẽ hủy hoại cái tập đoàn Chu Thị này của mày, trong hai phút không lựa chọn thì tao sẽ mặc định là mày chọn cái thứ hai, thời gian bắt đầu”. “Hừ!”, Chu Tự không khỏi cười gằn một tiếng, đánh giá Trương Hùng, người đang mặc áo ba lỗ quần đi biển: “Thằng nhãi, mày đang nằm mơ à? Hủy hoại Chu Thị của tao, dựa vào một mình mày? Mày cho rằng cả thế giới này đều dùng nắm đấm để nói chuyện sao? Mày có đánh nhau giỏi thế nào đi chăng nữa, một cuộc điện thoại của tao cũng có thể khiến mày ngày mai không nhìn thấy mặt trời đấy!” “Suỵt!”, Trương Hùng ra hiệu im lặng với Chu Tự. Anh đang bấm điện thoại, nói với đầu dây bên kia: “Ừm... 50 giây sau, nếu như tôi không liên lạc với cậu thì hãy hủy hoại tập đoàn Chu Thị, cách thì có rất nhiều, cậu cứ tự mình chọn đi”. “Mẹ kiếp! Làm bộ làm tịch!”, Chu Tự đá mạnh vào ghế một cái, mặc dù hắn cho rằng, biểu hiện hiện giờ của thanh niên này chỉ giống như một thằng hề, nhưng giọng điệu và thái độ của anh về tập đoàn Chu Thị khiến cho hắn vô cùng bất mãn. “Thằng nhãi, mặc dù tao không biết mày là ai, nhưng tao cũng cho mày hai sự lựa chọn, thứ nhất, mau chóng dập đầu ba cái trước mặt tao, sau đó cút ra khỏi văn phòng của tao. Thứ hai, bây giờ tao sẽ đánh chết mày, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đền mạng, mày tự mình chọn đi”, Chu Tự lộ ra vẻ hung dữ, trợn mắt nhìn Trương Hùng: “Tao cho mày thời gian 30 giây”. “Ba mươi”, tiếng đếm ngược thời gian vang lên, tới từ Trương Hùng.