Chương 30: To Gan
Tống Đào vẫn đang đi trên cầu thang thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ tầng hai. "Mọi việc thế nào rồi?" Giây đầu tiên Tống Đào nghe thấy giọng nói, anh ta theo bản năng giật mình, sau đó đáp: "Đã xảy ra chút chuyện". "Phế vật!" "Bốp!" Kèm theo từ "phế vật", một chiếc cốc thủy tinh đã bị đập vỡ vụn dưới chân Tống Đào. Ngay sau đó, nhìn thấy Vương Vĩ trong bộ đồ ngủ đang đứng ở cầu thang, khuôn mặt bầm tím đầy phẫn uất và ánh mắt đầy tức giận: “Rác rưởi, chuyện nhỏ như vậy mày cũng không làm xong sao?" "Cậu Vương, hãy nghe tôi giải thích", Tống Đào trông có vẻ lo lắng: "Cái này không thể trách tôi được. Mọi thứ ngay từ đầu đã diễn ra tốt đẹp. Nếu muốn trách chỉ có thể trách Lâm Thanh Hy và chồng của cô ta". "Trương Hùng đó?", đôi mắt của Vương Vĩ đầy oán hận: "Thằng phế vật đó có thể làm được gì?" "Cậu Vương, tại buổi họp lớp hôm qua tôi đã nghe nói chồng của Lâm Thanh Hy làm nghệ thuật, và hôm nay mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi. Chính chồng cô ta đã bất ngờ xuất hiện và phá vỡ mọi kế hoạch". “Có cứt!”, Vương Vĩ bước tới và đá mạnh vào Tống Đào. Đối mặt với cú đá của Vương Vĩ, Tống Đào muốn né nhưng không dám né, anh ta bị đá vào ngực và ngã nhào khỏi cầu thang, cảm giác nội tạng sắp bị rơi ra ngoài vậy. "Làm nghệ thuật? Mày mất trí rồi sao? Nó là một thằng vô dụng! Một con chó đến bám lấy lấy nhà họ Lâm chúng tao! Một tên khốn hạ đẳng! Cái gì mà làm nghệ thuật chứ!", Vương Vĩ toàn thân run rẩy. Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã trở thành cơn ác mộng của hắn, hắn không thể thoát khỏi nó, bây giờ hắn muốn xé nát Trương Hùng thành từng mảnh! "Tên họ Tống kia, tao cho mày thêm một tuần, không cần biết mày dùng thủ đoạn gì, phải bôi nhọ thanh danh của con bé họ Lâm kia cho tao, nếu không, hậu quả mày từ biết rồi đấy, đống giấy ghi nợ đánh bạc kia, chỉ dựa vào mày, tao nghĩ cả đời này mày cũng không trả được hết đâu! Biến đi!", Vương Vĩ xua tay và biến mất ở cầu thang mà không thèm nhìn Tống Đào. Tống Đào run rẩy đứng dậy, cung kính nói ‘đã rõ’ rồi rời khỏi biệt thự. Sau khi Trương Hùng và Lâm Thanh Hy ăn trưa cùng nhau, Lâm Thanh Hy đã đưa Milan đến tập đoàn Lâm thị. Ngay khi hai người phụ nữ rời đi, Trương Hùng lấy điện thoại di động ra và gọi điện. "Tìm được chưa? Ai phái tới?" “Đã tra ra rồi ạ”, đầu bên kia điện thoại một giọng nữ vang lên: “Là một câu lạc bộ bản địa, có cần tiêu diệt không ạ?” “Không cần”, giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ: “Mọi hành động của các cô sẽ thu hút sự chú ý của cả thế giới, chỉ cần gửi thông tin cho tôi, tôi tự mình làm là được rồi”. "Vâng", người ở đầu dây bên kia không dài dòng, làm việc cũng cực kỳ hiệu quả, từ ‘vâng’ vừa được nói ra, thì âm thanh báo tin nhắn vang lên ở điện thoại của Trương Hùng. Sau khi nghe thấy âm thanh này, Trương Hùng trực tiếp cúp điện thoại, thông tin anh nhận được trên điện thoại di động là thông tin câu lạc bộ của năm tên côn đồ muốn tấn công anh ngày hôm qua, bao gồm tên câu lạc bộ và số lượng thành viên. Trương Hùng xem qua, rồi nhắm vào một quán bar tên là Bóng Đêm. Hiện tại là ba giờ chiều, còn chưa đến giờ mở cửa, cửa quán bar Bóng Đêm khép hờ, nhìn không ra bên trong có cái gì. Trương Hùng bước đến cửa quầy bar, giơ tay phải lên và đẩy mạnh cửa. "Két!" Cánh cửa quán bar từ từ mở ra, mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt, Trương Hùng cau mày, mắt quét qua quầy bar. Sảnh quán bar rộng khoảng 700 mét vuông, có sân khấu biểu diễn và vô số ghế dài, phía dưới là vô số chai rượu vương vãi khắp nơi, mùi rượu nồng nặc đầy không khí. Trương Hùng bước vào đại sảnh, còn chưa kịp bước tiếp, một giọng nói vang lên trong sảnh quán bar mờ ảo. "Từ hôm qua, trên đường có tin tức nói có người đang điều tra chúng tao, ra là mày". Đó là một giọng nam đầy vẻ chế giễu. Trương Hùng cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt: “Sao, không được à?” Trương Hùng không ngạc nhiên khi đối phương biết rằng cấp dưới của anh đang điều tra họ. Người của Trương Hùng luôn làm mọi việc mà không hề kiêng dè gì. Đương nhiên là không thể bí mật điều tra một tổ chức địa phương, ngay cả khi bị những người ở câu lạc bộ này biết thì cũng không sao cả. Bởi vì kiểu câu lạc bộ này hoàn toàn không được Trương Hùng và người của anh coi trọng, như thái độ của voi đối với kiến vậy. "Ha ha, điều tra bọn tao, sao chúng mày gan thế, đêm nay vốn là định xử lý tụi mày nhanh gọn, thế mà mày đã tự dẫn xác đến, nếu mày có lòng thì tao có dạ!", giọng tên đàn ông trong quán bar đanh lại. Ngay sau đó, sảnh quán bar đột nhiên sáng lên, sảnh vốn tối mờ bỗng sáng như ban ngày, hơn chục thanh niên cầm mã tấu ống thép xuất hiện trong sảnh, tất cả đều nhìn Trương Hùng với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Cùng lúc đó, phía sau Trương Hùng, ngoài cổng quán bar, hơn chục thanh niên cũng xuất hiện, tất cả đều nhếch khóe miệng, nhìn Trương Hùng như thợ săn nhìn con mồi của mình, đôi mắt đầy phấn khích. Nhìn hai mươi người đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt Trương Hùng vẫn đầy bình tĩnh: "Có vẻ như chỉ còn cách ra tay trước rồi mới có thể hỏi chuyện được, ra tay đi!" Ngay khi từ "tay" vừa dứt khỏi miệng Trương Hùng, một bóng đen nhanh chóng rơi xuống từ nóc quán bar, khi bóng đen chuẩn bị di chuyển, một tiếng còi vang lên. Trương Hùng liếc nhìn bóng đen, bóng đen biến mất trong tích tắc, như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây. Một chiếc xe cảnh sát với tiếng còi inh ỏi đang đậu trước quán bar Bóng Đêm, những thanh niên với mã tấu trên tay đều giải tán ngay khi nhìn thấy xe cảnh sát. Người lái xe cảnh sát mở cửa, Hàn Ôn Nhu, nữ cảnh sát tuyệt sắc bước xuống xe, Hàn Ôn Nhu nhìn qua cửa quán bar với ánh mắt kinh tởm. "Tên họ Trương kia, anh thật to gan, trên đường người ta đang đồn ầm lên là sắp có một cuộc ẩu đả lớn thế mà anh dám đến một mình à?", Hàn Ôn Nhu nở một nụ cười khinh thường và vượt qua Trương Hùng, sải bước vào quán bar và nói lớn: "Ai phụ trách chính, ra đây cho tôi!" "Tôi, tôi, tôi, đội phó Hàn", tên thanh niên có ánh mắt nham hiểm cùng dao rựa trong tay vừa rồi nở nụ cười khiêm tốn nịnh nọt, khom người chạy lon ton đến trước mặt Hàn Nhu Nhu. Hàn Ôn Nhu thậm chí còn không thèm nhìn người này và hỏi thẳng: "Nói xem, sao mấy người lại ra tay với tên họ Trương kia, ai bảo mấy người làm?" "Cái này. . . ", tên thanh niên lộ ra một tia ngượng ngùng: "Đội phó Hàn, cô cũng biết, đây là quy tắc, không thể nói được". "Quy tắc? Mấy thứ như mấy người cũng có quy tắc à? Tôi cho anh mười giây, nếu anh không nói, thì tất cả sẽ lên đồn uống nước!" "Đội phó Hàn…", vẻ mặt thanh niên vô cùng đáng thương. "Còn năm giây!", Hàn Ôn Nhu liếc nhìn điện thoại.