Chương 32: "Không thả"
Cô thư ký không dám do dự, thậm chí cô ta còn không biết người đối phương nói đến là ai, nhưng đã lập tức liên hệ với bộ trưởng, bộ trưởng an ninh đang giao lưu với mấy đoàn ngoại giao nước ngoài, sau khi nhận được điện thoại từ thư ký, ông ta thậm chí không thèm quan tâm đến công việc ngoại giao nữa.
"Mau gọi điện thoại trực tiếp đến Tòa thị chính Ngân Châu, ngay lập tức!"
Đồn cảnh sát Ngân Châu, phòng thẩm vấn.
Hàn Ôn Nhu nhìn Trương Hùng trước mặt, đã hiểu đây hoàn toàn là một tên lưu manh, bước vào phòng thẩm vấn với khuôn mặt cười cợt bất cần, chäảc chẳn đã phải vào đây không dưới 1 lần.
"Tôi cảnh cáo anh, tốt hơn hết là anh nên thức thời đi!", Hàn Ôn Nhu đập bàn, đứng dậy và nắm lấy cổ áo của Trương Hùng, đôi mắt sáng ngời đầy giận dữ.
“Mỹ nhân, tôi đã rất thức thời rồi, được chưa, tôi vốn không có đánh những người đó, tôi chỉ là người bị hại, tôi đã nói hết rồi, tôi chỉ đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, thì bọn họ đưa tôi đến con hẻm, rồi họ nằm trước mặt tôi, r Ì hiện", khuôn mặt của Trương Hùng rất chân thành.
"Được, anh không nói đúng không! Tôi xem anh có không nói nữa không!", Hàn Ôn Nhu nảm chặt cổ áo của Trương Hùng, dùng tay kia nắm chặt một nắm đấm, giơ cao rồi đập mạnh vào mặt Trương Hùng.
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hùng biến mất ngay lập tức và đôi mắt anh đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hàn Ôn Nhu vẫn luôn quan sát người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của đối phương thay đổi đột ngột khiến cô ấy giật mình, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô ấy bối rối.
"Tên khốn, dám hù tôi!", Hàn Ôn Nhu chửi rủa, nắm đấm của cô không hề yếu đi.
Hai bàn tay bị còng của Trương Hùng bị siết chặt, đồng thời cẳng tay và cánh tay to lớn của anh phồng lên, anh có thể bẻ gãy còng tay rồi khống chế người ta trước khi đối thủ đánh anh, đường đường là Satan, vị vua ngầm uy nghiêm dưới mặt đất, sao có thể để người ta tùy tiện tát vào mặt được??
Vào lúc Trương Hùng chuẩn bị phá còng tay, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đá tung ra.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt đậm nét Hoa Hạ lao vào phòng thẩm vấn và hét lên: "Hàn Ôn Nhu, cô đang làm gì vậy, bỏ tay xuống!"
Nằm đấm của Hàn Ôn Nhu dừng cách mặt của Trương Hùng chưa đầy năm cm, Trương Hùng thậm chí còn cảm thấy gió ở nằm đấm của người phụ nữ đó.
"Cục trưởng", Hàn Ôn Nhu quay lại nhìn người đàn ông trung niên, rồi cúi đầu.
"Các cô cậu làm sắng làm bậy cái gì vậy!", cục trưởng mằng: "Ai cho phép các cô cậu dùng bạo lực thi hành pháp luật, đi viết bản tường trình cho tôi! Người này không có vấn đề gì, thả anh ta đi!"
Cục trưởng ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại run lên, quá nguy hiểm, chỉ cần ông ta đến chậm một chút, thì cái ghế cục trưởng khó mà giữ được lắm! Vừa rồi, người đứng đầu tòa thị chính gọi điện cho ông ta nói răng nếu người này chỉ bị thương chút nào thôi thì ông ta sẽ được nghỉ hưu sớm.
"Thả người đi?", nghe vậy, Hàn Ôn Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mở to: "Cục trưởng, hắn cố ý dùng vũ khí đánh nhau, phạm tội giết người!"
"Vớ vẩn! Gì mà dùng vũ khí đánh người? Cô có bằng chứng không? Bắt người vô cớ, Hàn Ôn Nhụ, cô giỏi quá rồi đấy! Thả người ngay cho tôi!", cục trưởng ra lệnh.
"Không được thả hắn!", giọng điệu Hàn Ôn Nhu cũng rất kiên định: "Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng có quyền giam giữ hẳn 24 giờ!"
Cục trưởng quẫn bách: "Được rồi, Hàn Ôn Nhu, cô được lắm! Tôi bảo cô thả người!"
"Không thả".
“Thả, tháo còng!” cục trưởng vẫy tay với hai cảnh sát phía sau, ra hiệu bọn họ thả người ra.
"Tôi xem ai dám!", Hàn Ôn Nhu đứng trước mặt Trương Hùng: "Tôi là phó đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố, giờ đang thực thi quyền lực của mình. Ai thả người là phạm luật, ai phạm luật sẽ bị bắt!"
"Mau gọi điện thoại trực tiếp đến Tòa thị chính Ngân Châu, ngay lập tức!"
Đồn cảnh sát Ngân Châu, phòng thẩm vấn.
Hàn Ôn Nhu nhìn Trương Hùng trước mặt, đã hiểu đây hoàn toàn là một tên lưu manh, bước vào phòng thẩm vấn với khuôn mặt cười cợt bất cần, chäảc chẳn đã phải vào đây không dưới 1 lần.
"Tôi cảnh cáo anh, tốt hơn hết là anh nên thức thời đi!", Hàn Ôn Nhu đập bàn, đứng dậy và nắm lấy cổ áo của Trương Hùng, đôi mắt sáng ngời đầy giận dữ.
“Mỹ nhân, tôi đã rất thức thời rồi, được chưa, tôi vốn không có đánh những người đó, tôi chỉ là người bị hại, tôi đã nói hết rồi, tôi chỉ đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, thì bọn họ đưa tôi đến con hẻm, rồi họ nằm trước mặt tôi, r Ì hiện", khuôn mặt của Trương Hùng rất chân thành.
"Được, anh không nói đúng không! Tôi xem anh có không nói nữa không!", Hàn Ôn Nhu nảm chặt cổ áo của Trương Hùng, dùng tay kia nắm chặt một nắm đấm, giơ cao rồi đập mạnh vào mặt Trương Hùng.
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hùng biến mất ngay lập tức và đôi mắt anh đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hàn Ôn Nhu vẫn luôn quan sát người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của đối phương thay đổi đột ngột khiến cô ấy giật mình, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô ấy bối rối.
"Tên khốn, dám hù tôi!", Hàn Ôn Nhu chửi rủa, nắm đấm của cô không hề yếu đi.
Hai bàn tay bị còng của Trương Hùng bị siết chặt, đồng thời cẳng tay và cánh tay to lớn của anh phồng lên, anh có thể bẻ gãy còng tay rồi khống chế người ta trước khi đối thủ đánh anh, đường đường là Satan, vị vua ngầm uy nghiêm dưới mặt đất, sao có thể để người ta tùy tiện tát vào mặt được??
Vào lúc Trương Hùng chuẩn bị phá còng tay, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đá tung ra.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt đậm nét Hoa Hạ lao vào phòng thẩm vấn và hét lên: "Hàn Ôn Nhu, cô đang làm gì vậy, bỏ tay xuống!"
Nằm đấm của Hàn Ôn Nhu dừng cách mặt của Trương Hùng chưa đầy năm cm, Trương Hùng thậm chí còn cảm thấy gió ở nằm đấm của người phụ nữ đó.
"Cục trưởng", Hàn Ôn Nhu quay lại nhìn người đàn ông trung niên, rồi cúi đầu.
"Các cô cậu làm sắng làm bậy cái gì vậy!", cục trưởng mằng: "Ai cho phép các cô cậu dùng bạo lực thi hành pháp luật, đi viết bản tường trình cho tôi! Người này không có vấn đề gì, thả anh ta đi!"
Cục trưởng ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại run lên, quá nguy hiểm, chỉ cần ông ta đến chậm một chút, thì cái ghế cục trưởng khó mà giữ được lắm! Vừa rồi, người đứng đầu tòa thị chính gọi điện cho ông ta nói răng nếu người này chỉ bị thương chút nào thôi thì ông ta sẽ được nghỉ hưu sớm.
"Thả người đi?", nghe vậy, Hàn Ôn Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mở to: "Cục trưởng, hắn cố ý dùng vũ khí đánh nhau, phạm tội giết người!"
"Vớ vẩn! Gì mà dùng vũ khí đánh người? Cô có bằng chứng không? Bắt người vô cớ, Hàn Ôn Nhụ, cô giỏi quá rồi đấy! Thả người ngay cho tôi!", cục trưởng ra lệnh.
"Không được thả hắn!", giọng điệu Hàn Ôn Nhu cũng rất kiên định: "Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng có quyền giam giữ hẳn 24 giờ!"
Cục trưởng quẫn bách: "Được rồi, Hàn Ôn Nhu, cô được lắm! Tôi bảo cô thả người!"
"Không thả".
“Thả, tháo còng!” cục trưởng vẫy tay với hai cảnh sát phía sau, ra hiệu bọn họ thả người ra.
"Tôi xem ai dám!", Hàn Ôn Nhu đứng trước mặt Trương Hùng: "Tôi là phó đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố, giờ đang thực thi quyền lực của mình. Ai thả người là phạm luật, ai phạm luật sẽ bị bắt!"