Chương 45
“Haiz", người thanh niên thở dài, sau đó xoay người, hướng về phía người trong quán bar hét lớn: “Nghe đội trưởng Hàn nói gì chưa? Bây giờ tất cả mọi người đều tự giác tới cục cảnh sát ngồi xổm xuống, không có lời của đội trưởng Hàn, ai cũng không được phép đi, mau đi nhanh!”
Thanh niên vừa dứt lời, một đám người từ trong quán bar ùa ra, khi mọi người nhìn thấy Hàn Ôn Nhu, đều cúi đầu chào hỏi đội trưởng Hàn, sau đó chạy ra khỏi quán bar.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Ôn Nhu tức giận nhướng mày, đanh định nói gì đó, người thanh niên kia đã cười khúm núm nói: “Đội trưởng Hàn, vậy tôi tới đồn cảnh sát trước nhé”.
Nói xong, nam thanh niên cũng vội vàng chạy đi.
Trước cảnh tượng này, Hàn Ôn Nhu thở hổn hển, lồng ngực phập phồng hết lần này đến lần khác, bộ đồng phục cảnh sát mỏng manh không thể nào che được núi đồi chập chùng của cô ấy.
Trương Hùng đứng ở cửa quán bar, nhìn cảnh nay khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong lòng thấy có chút buồn cười, anh thực sự không ngờ rằng, nữ cảnh sát này trước những phần tử xã hội lại có lực uy hiếp lớn như vậy.
“Anh cười cái gì!", giọng nói lạnh lùng của Hàn Ôn Nhu vang lên: “Anh có biết mình gây ra phiền phức gì không? Anh một mình tới câu lạc bộ của người ta gây hấn, đến lúc chết cũng không biết tại sao chết! Từ hôm nay về sau, mỗi một hành động của anh đều phải báo cáo với tôi, biết chưa?”
“Vì sao?”, sự khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Trương Hùng: “Người đẹp, hình như tôi đâu phải tội phạm nhỉ?”
“Anh tham gia vào các câu lạc bộ đánh nhau, một là ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, mỗi ngày thành thật báo. cáo cho tôi. Còn không thì tới đồn cảnh sát uống trà?”, Hàn Ôn Nhu vừa nói vừa rút còng tay sáng loáng từ thắt lưng ra.
“Ok! Ok!”, Trương Hùng lập tức ra hiệu khi nhìn thấy tư thế của người phụ nữ: “Người đẹp, đưa số điện thoại của cô cho tôi, mỗi ngày tôi báo cáo cho cô, được chưa?”
Sau khi Hàn Ôn Nhu đưa số điện thoại của mình cho Trương Hùng liền cảnh cáo: “Nhớ kỹ, đừng có giở trò!”
“Tất nhiên rồi, tôi là một công dân luôn tuân thủ pháp luật mà!”, Trương Hùng tỏ ra chính trực.
Tập đoàn Lâm Thị thành phố Ngân Châu.
Lâm Thanh Hy ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào tài liệu do thư ký mang tới.
Thư ký Lý Na đứng ở bên cạnh bàn của Lâm Thanh Hy, báo cáo với cô: “Sếp Lâm, bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều lời đàm tiếu, nói những điều bất lợi cho Lâm Thị, có rất nhiều công ty đã nói rõ răng họ muốn chấm dứt hợp tác với chúng ta.
“Hừ”, Lâm Thanh Hy cười khẩy một tiếng: “Bất lợi cho Lâm Thị, tôi thấy là muốn gây bất lợi cho tôi thì có”.
“Chuyện này..”, Lý Na mở miệng nhưng lại không thể nói ra lời.
Lâm Thanh Hy vươn tay phải ra, liên tục gõ vào bàn: “Để tôi đoán xem, những tin đồn bên ngoài có lẽ là ông nội sắp. không ổn rồi, Lâm Thị sắp phải chuyển cho người khác, Lâm Thanh Hy tôi sắp ngã ngựa rồi đúng không?”
Lý Na cúi đầu, không nói gì.
“Có một số người, không thể chờ thêm được nữa rồi”, Lâm Thanh Hy ném tài liệu trước mặt vào trong thùng rác, cả người dựa vào ghế: “Đi nói với những người dừng hợp tác, từ nay về sau, cho dù Lâm Thị phát triển như thế nào đều sẽ không bao giờ hợp tác với bọn họ nữa. Đồng thời cũng nói với tất cả mọi người, muốn cắt đứt quan hệ với Lâm Thị thì làm luôn đi!”
“Vâng!”, Lý Na gật đầu, ra khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chủ tịch rộng lớn chỉ còn lại mình Lâm Thanh Hy, khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ nở mộ nụ cười tự giễu: “Cái gọi là người nhà, là dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy sao?”
Đứng trước cửa viện mồ côi Xuân Đăng, sau khi gửi định vị qua cho Hàn Ôn Nhu, Trương Hùng đi vào bên trong.
“Anh Trương Hùng, anh tới rồi!”
Thanh niên vừa dứt lời, một đám người từ trong quán bar ùa ra, khi mọi người nhìn thấy Hàn Ôn Nhu, đều cúi đầu chào hỏi đội trưởng Hàn, sau đó chạy ra khỏi quán bar.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Ôn Nhu tức giận nhướng mày, đanh định nói gì đó, người thanh niên kia đã cười khúm núm nói: “Đội trưởng Hàn, vậy tôi tới đồn cảnh sát trước nhé”.
Nói xong, nam thanh niên cũng vội vàng chạy đi.
Trước cảnh tượng này, Hàn Ôn Nhu thở hổn hển, lồng ngực phập phồng hết lần này đến lần khác, bộ đồng phục cảnh sát mỏng manh không thể nào che được núi đồi chập chùng của cô ấy.
Trương Hùng đứng ở cửa quán bar, nhìn cảnh nay khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong lòng thấy có chút buồn cười, anh thực sự không ngờ rằng, nữ cảnh sát này trước những phần tử xã hội lại có lực uy hiếp lớn như vậy.
“Anh cười cái gì!", giọng nói lạnh lùng của Hàn Ôn Nhu vang lên: “Anh có biết mình gây ra phiền phức gì không? Anh một mình tới câu lạc bộ của người ta gây hấn, đến lúc chết cũng không biết tại sao chết! Từ hôm nay về sau, mỗi một hành động của anh đều phải báo cáo với tôi, biết chưa?”
“Vì sao?”, sự khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Trương Hùng: “Người đẹp, hình như tôi đâu phải tội phạm nhỉ?”
“Anh tham gia vào các câu lạc bộ đánh nhau, một là ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, mỗi ngày thành thật báo. cáo cho tôi. Còn không thì tới đồn cảnh sát uống trà?”, Hàn Ôn Nhu vừa nói vừa rút còng tay sáng loáng từ thắt lưng ra.
“Ok! Ok!”, Trương Hùng lập tức ra hiệu khi nhìn thấy tư thế của người phụ nữ: “Người đẹp, đưa số điện thoại của cô cho tôi, mỗi ngày tôi báo cáo cho cô, được chưa?”
Sau khi Hàn Ôn Nhu đưa số điện thoại của mình cho Trương Hùng liền cảnh cáo: “Nhớ kỹ, đừng có giở trò!”
“Tất nhiên rồi, tôi là một công dân luôn tuân thủ pháp luật mà!”, Trương Hùng tỏ ra chính trực.
Tập đoàn Lâm Thị thành phố Ngân Châu.
Lâm Thanh Hy ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào tài liệu do thư ký mang tới.
Thư ký Lý Na đứng ở bên cạnh bàn của Lâm Thanh Hy, báo cáo với cô: “Sếp Lâm, bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều lời đàm tiếu, nói những điều bất lợi cho Lâm Thị, có rất nhiều công ty đã nói rõ răng họ muốn chấm dứt hợp tác với chúng ta.
“Hừ”, Lâm Thanh Hy cười khẩy một tiếng: “Bất lợi cho Lâm Thị, tôi thấy là muốn gây bất lợi cho tôi thì có”.
“Chuyện này..”, Lý Na mở miệng nhưng lại không thể nói ra lời.
Lâm Thanh Hy vươn tay phải ra, liên tục gõ vào bàn: “Để tôi đoán xem, những tin đồn bên ngoài có lẽ là ông nội sắp. không ổn rồi, Lâm Thị sắp phải chuyển cho người khác, Lâm Thanh Hy tôi sắp ngã ngựa rồi đúng không?”
Lý Na cúi đầu, không nói gì.
“Có một số người, không thể chờ thêm được nữa rồi”, Lâm Thanh Hy ném tài liệu trước mặt vào trong thùng rác, cả người dựa vào ghế: “Đi nói với những người dừng hợp tác, từ nay về sau, cho dù Lâm Thị phát triển như thế nào đều sẽ không bao giờ hợp tác với bọn họ nữa. Đồng thời cũng nói với tất cả mọi người, muốn cắt đứt quan hệ với Lâm Thị thì làm luôn đi!”
“Vâng!”, Lý Na gật đầu, ra khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chủ tịch rộng lớn chỉ còn lại mình Lâm Thanh Hy, khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ nở mộ nụ cười tự giễu: “Cái gọi là người nhà, là dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy sao?”
Đứng trước cửa viện mồ côi Xuân Đăng, sau khi gửi định vị qua cho Hàn Ôn Nhu, Trương Hùng đi vào bên trong.
“Anh Trương Hùng, anh tới rồi!”