Chương : 124
Đối phương là trưởng bối, Kỉ Tiễu lễ nghi cơ bản vẫn hướng người đó chào hỏi, Diêm lão thái gia ở đầu dây ngữ khí cũng không thể nói là ác liệt, chỉ lộ ra sự lạnh lùng xa cách.
“Diêm Trừng không có ở đó sao?”
Kỉ Tiễu đối với Diêm lão thai gia biết rõ còn hỏi cũng không vạch trần, chỉ nói: “Đã ra ngoài.”
Lão thái gia “ân” một tiếng, ông nói chuyện tốc độ chậm rãi, cũng có thể nói là thản nhiên, ngược lại càng giống như đang đợi Kỉ Tiễu chủ động mở miệng, nhưng Kỉ Tiễu cũng không nói gì, giữa hai người tràn ngập bầu không khí căng thẳng trầm mặc, lão thái gia có chút bất mãn.
“Cậu cảm giác công ty nó mở sẽ đứng vững không?”
Câu hỏi này rất là buồn cười, Kỉ Tiễu vẫn chỉ nhìn ra ngoài trời, bọn họ trọ ở tầng 4, đây cũng không phải là một khu dân cư mới, với vị trí này của Kỉ Tiễu có thể nhìn thấy rõ hai con chim họa mi ở ban công tòa nhà đối diện, hai con chim bị nhốt trong một cái lồng sắt, đang líu ríu nhảy lên nhảy xuống trong lồng, rất muốn ra ngoài.
“Ngài cảm thấy sao?”
Diêm lão thái gia đối với ngữ khí bình tĩnh của Kỉ Tiễu không quá vừa lòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Tại cậu.”
Kỉ Tiễu dừng một chút, chậm rãi thu hồi tầm mắt miễn cưỡng dựa vào thành giường chống đỡ ngồi dậy: “Cháu không để ý có công ty hay không, Diêm Trừng cũng không để ý, ngược lại là ngài, gọi điện thoại cho cháu, là sốt ruột sao?”
Lão thái gia không nghĩ tới hài tử năm ngoái tới nhà mình nhìn thì lãnh lãnh thanh thanh nhã nhặn nội liễm lại vừa lên tiếng lại mạnh miệng cay độc như thế, rõ rệt là không có ý chịu thua, vì thế, ông cũng không tính toán khách khí làm gì nữa.
“Hai đứa không sốt ruột là vì còn đang sinh hoạt, có ăn có ở có sách đọc, F đại bây giờ tuy rằng kém với thời của ba cậu, thế nhưng học U đại xong ra vẫn tìm việc nuôi sống bản thân dễ dàng hơn, cậu không nghĩ vậy sao?”
Những lời này vừa nói ra, Kỉ Tiễu lập tức trầm mặt, không phải vì ngữ khí châm chọc của Diêm lão thái gia mà là bởi vì ông đã nhắc tới Kỉ Hiếu Trạch, đây là nói cho Kỉ Tiễu biết, bọn họ đối với cậu, đối với bối cảnh của cậu đã sớm biết rõ ràng chi tiết. Kỳ thật chuyện này cũng không có gì là kì quái, cũng không khó để đoán được, Diêm gia hiện tại dùng mấy biện pháp này để đối phó với Kỉ Tiễu và Diêm Trừng chính là nước ấm nấu ếch, không có đoạn đường lui của họ ngay lúc Diêm Trừng rời nhà đi, vẫn khiến hai người coi như an ổn vượt qua một thời gian, thuê phòng, đi học, miễn cưỡng tìm được việc, giống như con đường phía trước mơ hồ lóe ra tia sáng, tựa như chỉ cần cố gắng cũng có thể có tương lai như mong ước.
Nhưng trên thực tế, đều đem quyền khống chế bọn họ nắm chặt trong tay, Diêm gia muốn bóp chết bọn họ hoàn toàn có thể dễ như trở bàn tay, sở dĩ không có lập tức động thủ, bất quá chỉ là thương tiếc đứa cháu trai tâm huyết, nếu trực tiếp đem bọn họ bức tới tuyệt lộ nói không chừng sẽ đem hai người bọn họ đẩy tới mức đồng quy vu tận chưa biết chừng.
Diêm gia muốn chính là đưa cháu trai toàn vẹn, cho nên dùng từng biện pháp một tính toán tách dần hai người ra, khiến cho cả hai hiểu rõ ngoại trừ cái gọi là tình yêu ngoài xã hội còn rất nhiều cái gọi là tàn khốc khác, không có sự giúp đỡ của bọn họ, không có sự bỏ qua của bọn họ thì hai người sao tìm được sinh lộ, rơi vào khốn cảnh cùng gian nan tràn ngập sao còn tâm tư mà nghĩ tới cảm tình này nọ, không có tình yêu mãi mãi bất biến, chỉ có tự mình cho là đúng.
Khi hai người nhìn rõ sự thật, sẽ phát hiện được mình ngu ngốc tới mức nào, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở lại chính đạo.
Đương nhiên, đây cần một quá trình dài, với tính tình của Diêm Trừng, Diêm lão thái gia và Diêm Hồng Tá đương nhiên minh bạch, lúc trước hắn có thể dùng ‘bản thân để uy hiếp’ liền có thể thấy được quyết tâm của hắn, muốn hắn nhận ra được sai lầm mà quay đầu, nhất định sẽ không dễ dàng như vậy, Diêm Hồng Tá cũng không ngần ngại mà chờ đợi, đem tâm tư con trai triệt để thu phục cũng không muộn, thế nhưng Diêm Lão thái gia và bà ngoại lại không như vậy, họ không thể chịu được khi thấy Diêm Trừng chịu khổ, không thể trơ mắt đứng nhìn cháu yêu rơi vào các loại thống khổ khốn cảnh, nơi nào có chuyện dễ dàng như thế, nhưng Diêm lão thái gia lại bất đồng với bà ngoại, bà ngoại đối với Kỉ Tiễu tuy không tán đồng nhưng cũng không có oán trách, thế nhưng Diêm lão thái gia đối với người ngoài không có mềm lòng như vậy, cho nên, vì đẩy nhanh tốc độc muốn Diêm Trừng tỉnh ngộ, thời điểm thích hợp ra tay nặng một chút cũng là cần thiết, đương nhiên, đối tượng khẳng định sẽ không phải là Diêm Trừng.
Kỉ Tiễu không lên tiếng như mong muốn của lão thái gia, ông đối với điều này khá vừa lòng: “cậu là một hài tử thông minh, không nên khiến người trong nhà thất vọng, trên đời này ai mà cả có lúc phạm sai lầm, nhưng có nhiều sai lầm vẫn có thể sửa chữa được, nhân lúc còn kịp, nhanh chóng quay đầu, đừng để kết quả rơi xuống giống như kết cục của ba cậu….”
Lại một lần nghe nhắc tới Kỉ Hiếu Trạch, Kỉ Tiễu trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, ngay sau đó liền lộ ra đau đớn, đây là biểu tình cậu tuyệt đối sẽ không để lộ ra trước mặt ngươi khác, cậu nhanh nhắm mắt lại, gắt gao cắn chặt răng, cằm dùng lực cơ hồ khiến cho cánh môi cũng ân ẩn run rẩy.
Diêm lão thái gia cảm giác hẳn có thể thành công thu phục tiểu tử này, vừa định cúp điện thoại, lại nghe từ đầu dây truyền tới một giọng nói âm u: “Cháu không có phạm sai lầm, trong lòng cháu, Kỉ Hiếu Trạch vĩnh viễn cũng không sai…”
Lão thái gia ngẩn ra, lập tức lồng ngực bốc hỏa, ở địa vị cao nhiều năm như ông đối với sự nóng nảy này hẳn coi như khống chế được, cũng tự nhận mình đã có thể thu thập được tiểu tử này, lúc này lại bị lời nói của Kỉ Tiễu làm cho tức giận đến râu cũng vểnh lên hết, tức khắc giọng nói ngoan độc: “vậy cậu dừng hối hận…”
Nghe bên trong di động truyền tới tiếng đô dô, Kỉ Tiễu khó có thể duy trì khí lực ở vùng eo, dưới thân mềm nhũn, trực tiếp trượt từ thành giường xuống dưới, đầu còn không cần thận đập vào tủ đầu giường, phát ra một tiếng trầm vang. Kỉ Tiễu chịu đựng hắc ám trước mắt, khuông mặt tái nhợt không ngừng thở dốc, sau một lúc lâu mới khiến thân thể run rẩy mới chậm rãi bình phục lại được.
Mà khi Diêm Trừng mang theo bữa sáng đi vào liền nhìn thấy bộ dáng Kỉ Tiễu ngã xuống chân giường không chút động tĩnh.
Diêm Trừng sợ tới mức lập tức chạy vội tới, đem người bế lên định hướng bệnh viện lao tới, thì Kỉ Tiễu chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng bảo hắn đặt mình lại lên giường.
Cậu không có chỗ nào bị thương, chỉ là thật sự quá mệt mỏi, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi.
Diêm Trừng khuyên thế nào Kỉ Tiễu cũng không nguyện ý đi kiểm tra, chỉ có thể chạy ra ngoài mua ít cháo nóng cho cậu, một thìa lại một thìa đút Kỉ Tiễu ăn xong, Kỉ Tiễu có chút sốt nhẹ, Diêm Trừng ở bên giường chăm sóc cậu một ngày, hết bưng trà rót nước lại tới lau mặt lau tay, thống khổ cùng hối hận tràn đầy trên mặt, nhưng vô luận hắn có giải thích thế nào, Kỉ Tiễu cũng chỉ nhắm mắt không nói lời nào, giống như coi Diêm Trừng như trong suốt.
Diêm Trừng trong lòng sốt ruột, nhưng nhất thời không có biện pháp với tình huống này, hắn chỉ biết lần này thật sự là bản thân quá phận, Kỉ Tiễu tức giận, hắn liền chịu đừng dỗ dành, chờ ngày đối phương sẽ nguôi giận.
********
Tuy rằng thực không muốn xin nghỉ phép nhưng thân thể Kỉ Tiễu đích xác không thể chống đợ hoạt động mạnh, sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày mới trong sự cường liệt phản đối của Diêm Trừng mà lên lớp như bình thường.
Vừa vào lớp liền thấy Thôi Hướng ngồi ngay hàng đầu, Thôi Hướng cũng nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu, bên người luôn có một chỗ trống trước sau như một, Kỉ Tiễu lại không có đi qua đó, đi thẳng tới cuối lớp tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Sau giờ học, Kỉ Tiễu muốn đi tới thư viện, một người lại chặn ở trước mặt.
Thôi Hướng vẻ mặt đau khổ, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chống lại ánh mắt thản nhiên của Kỉ Tiễu, mọi giải thích đã chuẩn bị trước đó đều tắc ở miệng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Cô hướng dẫn hai hôm trước tìm cậu, nói sau khi cậu tới trường thì tới tìm cô ấy.”
Kỉ Tiễu gật đầu, cầm đồ đạc rời đi, lưu lại Thôi Hướng phức tạp lại không cam tâm nhìn theo bóng dáng tập tễnh của cậu.
Sau khi lên văn phòng khoa, Lý giảng viên hướng dẫn đang cùng giảng viên lớp 3 bên cạnh nói chuyện, đem Kỉ Tiễu đứng chờ ở đó gần 10p mới quay đầu lại nhìn, cô bộ dạng trẻ tuổi, thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng, ngay cả khi ngữ khí có không tốt đi chăng nữa, nghe ra cũng không có đặc biệt không tốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời này cũng thực không khách khí.
Giảng viên hướng dẫn nói: “Kỉ Tiễu à, em bao lâu không tham hoạt động đảng viên rồi?”
Kỉ Tiễu sửng sốt, tựa hồ từ khi nghỉ hè liền không có, lúc trước đáp ứng là bởi vì Ngô lão sư đề cử, Kỉ Tiễu cũng không quá để ý tới điều này, nhưng cậu có thói quen, nếu đã làm nhất định sẽ không bỏ dở, chuyện này thực sự là sơ sót của cậu.
Kỉ Tiễu nói nhỏ: “em quên mất.”
Giảng viên lắc đầu, ngữ điệu bất mãn: “Tâm tư của em không để ở trường học, tôi thấy em cán sự không muốn làm, tổ chức hoạt động cũng không tham gia, vậy em học đại học còn ý tứ gì nữa?” một năm cũng chỉ thi có một lần, đặc biệt là hai năm đầu, dù thành tích của Kỉ Tiễu có vĩ đại thế nào đương nhiên cũng không còn là hạc trong bầy gà như ở trường Phụ Trung trước kia, ở đại hcoj chính là phát triển toàn diện cho sinh viên, không cần loại mọt sách không thích giao tiếp, lại càng không muốn thân cận với bạn học, không làm phiền các thầy cô, sinh viên như Kỉ Tiễu, cũng không quá tốt, cho dù lúc đầu Lý giảng viên còn vì thành tích của cậu quá tốt mà thương xuyên qua lại thì hảo cảm đối với Kỉ Tiễu cũng gần như bị mài mòn sạch sẽ.
Nhìn khuôn mặt Kỉ Tiễu không chút phản ứng, giảng viên lại càng mất hứng: “Nếu em không muốn ra nhập Đảng liền nói cho tôi biết, còn rất nhiều bạn học khác đang chờ, nếu không biết quý trọng, cho em cũng thực lãng phí.”
Nói xong, lại từ một bên rút ra một phần tư liệu ném tới trước mặt Kỉ Tiễu: “Còn một chuyện nữa, danh sách đăng kí làm thêm ngoài giờ của sinh viên trong khoa rất nhiều, tôi đã xem qua gia cảnh của em và cũng gọi điện cho người giám hộ của em rồi, điều kiện sinh hoạt của em cũng không khó khăn gì, so với những bạn đến từ nông thôn thì tốt hơn nhiều lắm, nhiều bạn ngay cả học phí cũng không thể đóng, em còn nhàn rỗi ra ngoài thuê phòng trọ, hành vi chiếm dụng như vậy tuyệt đối không thể thực hiện nữa.”
Sau đó không đợi Kỉ Tiễu phản bác, liền cầm bút nhét vào tay cậu: “đơn xin hủy bỏ này em tự điền đi, đừng làm cho tôi khó xử, tôi còn phải nói chuyện với các học sinh và các lãnh đạo khoa nữa.”
Câu cuối nói thực nghiêm túc, Kỉ Tiễu nghe cũng đã hiểu thâm ý ở bên trong, cậu do dự một chút, chậm rãi hạ bút xuống viết.
Rời khỏi văn phòng khoa, Kỉ Tiễu một đường hướng cổng trường đi tới, đi một lúc lâu mới y thức được chuông di động mình đang reo, cầm lên vừa thấy, là Diêm Trừng gọi tới.
Kỉ Tiễu nhìn hai chữ Diêm Trừng, thật lâu sau không có động tác gì, chuông điện thoại ngắt rồi lại vang, ước chừng phải tới gần 10p, khiến cho những sinh viên đi ngang qua đều nhìn cậu với ánh mắt kì quái.
Rốt cuộc âm thanh ồn ào đó cũng ngừng lại, ngay sau đó truyền tới tin nhắn của Diêm Trừng: “Tớ có chút việc, không thể về nhà ăn cơm, thân thể cậu tốt hơn chưa, có cần tớ mua đồ ăn ngoài mang về cho cậu không? Nhớ rõ đi ngủ sớm một chút, không cần chờ tớ.”
Kỉ Tiễu lại nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi lâu, mới ấn xóa bỏ, sau đó cho di động vào túi áo.
Rõ ràng thân thể thực mệt mỏi nhưng Kỉ Tiễu cũng không về nhà, cậu di lang thang ở trên đường, nhìn rất nhiều cửa hàng dán thông báo tuyển người, có môi giới bất động sản, có nhân viên rửa chén, có học nghề sửa xe, điều kiện tựa hồ có thể sống tạm, thế nhưng người ta không cần làm bán thời gian.
Kỉ Tiễu cứ đi tiếp, trời cũng đã tối đen, cậu cách trường học càng ngày càng xa, rốt cuộc cũng tới được một con phố coi như náo nhiệt, Kỉ Tiễu mỏi chân phải ngồi nghỉ, cậu đi tới băng ghế ở một bến xe bus, đang định ngồi nghỉ chút, lại thấy ở quán cà phê ở phía đối diện một đôi nam nữ đi ra.
Nam sinh rất cao, nữ sinh rất xinh đẹp, hai người vẫn đang nói chuyện, nam sinh thỉnh thoảng còn gật đầu, nữ sinh nét mặt cười tươi như hoa.
Nam sinh vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau khi mở cửa cho nữ sinh ngồi vào xong thì nam sinh mở cửa bên kia ra cũng leo lên xe dừng một chút rồi rời khỏi nơi này.
Kỉ Tiễu yên lặng nhìn theo hướng chiếc taxi lái đi, sau một lúc lâu cũng không động đậy.
Hết chương 124
“Diêm Trừng không có ở đó sao?”
Kỉ Tiễu đối với Diêm lão thai gia biết rõ còn hỏi cũng không vạch trần, chỉ nói: “Đã ra ngoài.”
Lão thái gia “ân” một tiếng, ông nói chuyện tốc độ chậm rãi, cũng có thể nói là thản nhiên, ngược lại càng giống như đang đợi Kỉ Tiễu chủ động mở miệng, nhưng Kỉ Tiễu cũng không nói gì, giữa hai người tràn ngập bầu không khí căng thẳng trầm mặc, lão thái gia có chút bất mãn.
“Cậu cảm giác công ty nó mở sẽ đứng vững không?”
Câu hỏi này rất là buồn cười, Kỉ Tiễu vẫn chỉ nhìn ra ngoài trời, bọn họ trọ ở tầng 4, đây cũng không phải là một khu dân cư mới, với vị trí này của Kỉ Tiễu có thể nhìn thấy rõ hai con chim họa mi ở ban công tòa nhà đối diện, hai con chim bị nhốt trong một cái lồng sắt, đang líu ríu nhảy lên nhảy xuống trong lồng, rất muốn ra ngoài.
“Ngài cảm thấy sao?”
Diêm lão thái gia đối với ngữ khí bình tĩnh của Kỉ Tiễu không quá vừa lòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Tại cậu.”
Kỉ Tiễu dừng một chút, chậm rãi thu hồi tầm mắt miễn cưỡng dựa vào thành giường chống đỡ ngồi dậy: “Cháu không để ý có công ty hay không, Diêm Trừng cũng không để ý, ngược lại là ngài, gọi điện thoại cho cháu, là sốt ruột sao?”
Lão thái gia không nghĩ tới hài tử năm ngoái tới nhà mình nhìn thì lãnh lãnh thanh thanh nhã nhặn nội liễm lại vừa lên tiếng lại mạnh miệng cay độc như thế, rõ rệt là không có ý chịu thua, vì thế, ông cũng không tính toán khách khí làm gì nữa.
“Hai đứa không sốt ruột là vì còn đang sinh hoạt, có ăn có ở có sách đọc, F đại bây giờ tuy rằng kém với thời của ba cậu, thế nhưng học U đại xong ra vẫn tìm việc nuôi sống bản thân dễ dàng hơn, cậu không nghĩ vậy sao?”
Những lời này vừa nói ra, Kỉ Tiễu lập tức trầm mặt, không phải vì ngữ khí châm chọc của Diêm lão thái gia mà là bởi vì ông đã nhắc tới Kỉ Hiếu Trạch, đây là nói cho Kỉ Tiễu biết, bọn họ đối với cậu, đối với bối cảnh của cậu đã sớm biết rõ ràng chi tiết. Kỳ thật chuyện này cũng không có gì là kì quái, cũng không khó để đoán được, Diêm gia hiện tại dùng mấy biện pháp này để đối phó với Kỉ Tiễu và Diêm Trừng chính là nước ấm nấu ếch, không có đoạn đường lui của họ ngay lúc Diêm Trừng rời nhà đi, vẫn khiến hai người coi như an ổn vượt qua một thời gian, thuê phòng, đi học, miễn cưỡng tìm được việc, giống như con đường phía trước mơ hồ lóe ra tia sáng, tựa như chỉ cần cố gắng cũng có thể có tương lai như mong ước.
Nhưng trên thực tế, đều đem quyền khống chế bọn họ nắm chặt trong tay, Diêm gia muốn bóp chết bọn họ hoàn toàn có thể dễ như trở bàn tay, sở dĩ không có lập tức động thủ, bất quá chỉ là thương tiếc đứa cháu trai tâm huyết, nếu trực tiếp đem bọn họ bức tới tuyệt lộ nói không chừng sẽ đem hai người bọn họ đẩy tới mức đồng quy vu tận chưa biết chừng.
Diêm gia muốn chính là đưa cháu trai toàn vẹn, cho nên dùng từng biện pháp một tính toán tách dần hai người ra, khiến cho cả hai hiểu rõ ngoại trừ cái gọi là tình yêu ngoài xã hội còn rất nhiều cái gọi là tàn khốc khác, không có sự giúp đỡ của bọn họ, không có sự bỏ qua của bọn họ thì hai người sao tìm được sinh lộ, rơi vào khốn cảnh cùng gian nan tràn ngập sao còn tâm tư mà nghĩ tới cảm tình này nọ, không có tình yêu mãi mãi bất biến, chỉ có tự mình cho là đúng.
Khi hai người nhìn rõ sự thật, sẽ phát hiện được mình ngu ngốc tới mức nào, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở lại chính đạo.
Đương nhiên, đây cần một quá trình dài, với tính tình của Diêm Trừng, Diêm lão thái gia và Diêm Hồng Tá đương nhiên minh bạch, lúc trước hắn có thể dùng ‘bản thân để uy hiếp’ liền có thể thấy được quyết tâm của hắn, muốn hắn nhận ra được sai lầm mà quay đầu, nhất định sẽ không dễ dàng như vậy, Diêm Hồng Tá cũng không ngần ngại mà chờ đợi, đem tâm tư con trai triệt để thu phục cũng không muộn, thế nhưng Diêm Lão thái gia và bà ngoại lại không như vậy, họ không thể chịu được khi thấy Diêm Trừng chịu khổ, không thể trơ mắt đứng nhìn cháu yêu rơi vào các loại thống khổ khốn cảnh, nơi nào có chuyện dễ dàng như thế, nhưng Diêm lão thái gia lại bất đồng với bà ngoại, bà ngoại đối với Kỉ Tiễu tuy không tán đồng nhưng cũng không có oán trách, thế nhưng Diêm lão thái gia đối với người ngoài không có mềm lòng như vậy, cho nên, vì đẩy nhanh tốc độc muốn Diêm Trừng tỉnh ngộ, thời điểm thích hợp ra tay nặng một chút cũng là cần thiết, đương nhiên, đối tượng khẳng định sẽ không phải là Diêm Trừng.
Kỉ Tiễu không lên tiếng như mong muốn của lão thái gia, ông đối với điều này khá vừa lòng: “cậu là một hài tử thông minh, không nên khiến người trong nhà thất vọng, trên đời này ai mà cả có lúc phạm sai lầm, nhưng có nhiều sai lầm vẫn có thể sửa chữa được, nhân lúc còn kịp, nhanh chóng quay đầu, đừng để kết quả rơi xuống giống như kết cục của ba cậu….”
Lại một lần nghe nhắc tới Kỉ Hiếu Trạch, Kỉ Tiễu trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, ngay sau đó liền lộ ra đau đớn, đây là biểu tình cậu tuyệt đối sẽ không để lộ ra trước mặt ngươi khác, cậu nhanh nhắm mắt lại, gắt gao cắn chặt răng, cằm dùng lực cơ hồ khiến cho cánh môi cũng ân ẩn run rẩy.
Diêm lão thái gia cảm giác hẳn có thể thành công thu phục tiểu tử này, vừa định cúp điện thoại, lại nghe từ đầu dây truyền tới một giọng nói âm u: “Cháu không có phạm sai lầm, trong lòng cháu, Kỉ Hiếu Trạch vĩnh viễn cũng không sai…”
Lão thái gia ngẩn ra, lập tức lồng ngực bốc hỏa, ở địa vị cao nhiều năm như ông đối với sự nóng nảy này hẳn coi như khống chế được, cũng tự nhận mình đã có thể thu thập được tiểu tử này, lúc này lại bị lời nói của Kỉ Tiễu làm cho tức giận đến râu cũng vểnh lên hết, tức khắc giọng nói ngoan độc: “vậy cậu dừng hối hận…”
Nghe bên trong di động truyền tới tiếng đô dô, Kỉ Tiễu khó có thể duy trì khí lực ở vùng eo, dưới thân mềm nhũn, trực tiếp trượt từ thành giường xuống dưới, đầu còn không cần thận đập vào tủ đầu giường, phát ra một tiếng trầm vang. Kỉ Tiễu chịu đựng hắc ám trước mắt, khuông mặt tái nhợt không ngừng thở dốc, sau một lúc lâu mới khiến thân thể run rẩy mới chậm rãi bình phục lại được.
Mà khi Diêm Trừng mang theo bữa sáng đi vào liền nhìn thấy bộ dáng Kỉ Tiễu ngã xuống chân giường không chút động tĩnh.
Diêm Trừng sợ tới mức lập tức chạy vội tới, đem người bế lên định hướng bệnh viện lao tới, thì Kỉ Tiễu chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng bảo hắn đặt mình lại lên giường.
Cậu không có chỗ nào bị thương, chỉ là thật sự quá mệt mỏi, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi.
Diêm Trừng khuyên thế nào Kỉ Tiễu cũng không nguyện ý đi kiểm tra, chỉ có thể chạy ra ngoài mua ít cháo nóng cho cậu, một thìa lại một thìa đút Kỉ Tiễu ăn xong, Kỉ Tiễu có chút sốt nhẹ, Diêm Trừng ở bên giường chăm sóc cậu một ngày, hết bưng trà rót nước lại tới lau mặt lau tay, thống khổ cùng hối hận tràn đầy trên mặt, nhưng vô luận hắn có giải thích thế nào, Kỉ Tiễu cũng chỉ nhắm mắt không nói lời nào, giống như coi Diêm Trừng như trong suốt.
Diêm Trừng trong lòng sốt ruột, nhưng nhất thời không có biện pháp với tình huống này, hắn chỉ biết lần này thật sự là bản thân quá phận, Kỉ Tiễu tức giận, hắn liền chịu đừng dỗ dành, chờ ngày đối phương sẽ nguôi giận.
********
Tuy rằng thực không muốn xin nghỉ phép nhưng thân thể Kỉ Tiễu đích xác không thể chống đợ hoạt động mạnh, sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày mới trong sự cường liệt phản đối của Diêm Trừng mà lên lớp như bình thường.
Vừa vào lớp liền thấy Thôi Hướng ngồi ngay hàng đầu, Thôi Hướng cũng nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu, bên người luôn có một chỗ trống trước sau như một, Kỉ Tiễu lại không có đi qua đó, đi thẳng tới cuối lớp tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Sau giờ học, Kỉ Tiễu muốn đi tới thư viện, một người lại chặn ở trước mặt.
Thôi Hướng vẻ mặt đau khổ, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chống lại ánh mắt thản nhiên của Kỉ Tiễu, mọi giải thích đã chuẩn bị trước đó đều tắc ở miệng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Cô hướng dẫn hai hôm trước tìm cậu, nói sau khi cậu tới trường thì tới tìm cô ấy.”
Kỉ Tiễu gật đầu, cầm đồ đạc rời đi, lưu lại Thôi Hướng phức tạp lại không cam tâm nhìn theo bóng dáng tập tễnh của cậu.
Sau khi lên văn phòng khoa, Lý giảng viên hướng dẫn đang cùng giảng viên lớp 3 bên cạnh nói chuyện, đem Kỉ Tiễu đứng chờ ở đó gần 10p mới quay đầu lại nhìn, cô bộ dạng trẻ tuổi, thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng, ngay cả khi ngữ khí có không tốt đi chăng nữa, nghe ra cũng không có đặc biệt không tốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời này cũng thực không khách khí.
Giảng viên hướng dẫn nói: “Kỉ Tiễu à, em bao lâu không tham hoạt động đảng viên rồi?”
Kỉ Tiễu sửng sốt, tựa hồ từ khi nghỉ hè liền không có, lúc trước đáp ứng là bởi vì Ngô lão sư đề cử, Kỉ Tiễu cũng không quá để ý tới điều này, nhưng cậu có thói quen, nếu đã làm nhất định sẽ không bỏ dở, chuyện này thực sự là sơ sót của cậu.
Kỉ Tiễu nói nhỏ: “em quên mất.”
Giảng viên lắc đầu, ngữ điệu bất mãn: “Tâm tư của em không để ở trường học, tôi thấy em cán sự không muốn làm, tổ chức hoạt động cũng không tham gia, vậy em học đại học còn ý tứ gì nữa?” một năm cũng chỉ thi có một lần, đặc biệt là hai năm đầu, dù thành tích của Kỉ Tiễu có vĩ đại thế nào đương nhiên cũng không còn là hạc trong bầy gà như ở trường Phụ Trung trước kia, ở đại hcoj chính là phát triển toàn diện cho sinh viên, không cần loại mọt sách không thích giao tiếp, lại càng không muốn thân cận với bạn học, không làm phiền các thầy cô, sinh viên như Kỉ Tiễu, cũng không quá tốt, cho dù lúc đầu Lý giảng viên còn vì thành tích của cậu quá tốt mà thương xuyên qua lại thì hảo cảm đối với Kỉ Tiễu cũng gần như bị mài mòn sạch sẽ.
Nhìn khuôn mặt Kỉ Tiễu không chút phản ứng, giảng viên lại càng mất hứng: “Nếu em không muốn ra nhập Đảng liền nói cho tôi biết, còn rất nhiều bạn học khác đang chờ, nếu không biết quý trọng, cho em cũng thực lãng phí.”
Nói xong, lại từ một bên rút ra một phần tư liệu ném tới trước mặt Kỉ Tiễu: “Còn một chuyện nữa, danh sách đăng kí làm thêm ngoài giờ của sinh viên trong khoa rất nhiều, tôi đã xem qua gia cảnh của em và cũng gọi điện cho người giám hộ của em rồi, điều kiện sinh hoạt của em cũng không khó khăn gì, so với những bạn đến từ nông thôn thì tốt hơn nhiều lắm, nhiều bạn ngay cả học phí cũng không thể đóng, em còn nhàn rỗi ra ngoài thuê phòng trọ, hành vi chiếm dụng như vậy tuyệt đối không thể thực hiện nữa.”
Sau đó không đợi Kỉ Tiễu phản bác, liền cầm bút nhét vào tay cậu: “đơn xin hủy bỏ này em tự điền đi, đừng làm cho tôi khó xử, tôi còn phải nói chuyện với các học sinh và các lãnh đạo khoa nữa.”
Câu cuối nói thực nghiêm túc, Kỉ Tiễu nghe cũng đã hiểu thâm ý ở bên trong, cậu do dự một chút, chậm rãi hạ bút xuống viết.
Rời khỏi văn phòng khoa, Kỉ Tiễu một đường hướng cổng trường đi tới, đi một lúc lâu mới y thức được chuông di động mình đang reo, cầm lên vừa thấy, là Diêm Trừng gọi tới.
Kỉ Tiễu nhìn hai chữ Diêm Trừng, thật lâu sau không có động tác gì, chuông điện thoại ngắt rồi lại vang, ước chừng phải tới gần 10p, khiến cho những sinh viên đi ngang qua đều nhìn cậu với ánh mắt kì quái.
Rốt cuộc âm thanh ồn ào đó cũng ngừng lại, ngay sau đó truyền tới tin nhắn của Diêm Trừng: “Tớ có chút việc, không thể về nhà ăn cơm, thân thể cậu tốt hơn chưa, có cần tớ mua đồ ăn ngoài mang về cho cậu không? Nhớ rõ đi ngủ sớm một chút, không cần chờ tớ.”
Kỉ Tiễu lại nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi lâu, mới ấn xóa bỏ, sau đó cho di động vào túi áo.
Rõ ràng thân thể thực mệt mỏi nhưng Kỉ Tiễu cũng không về nhà, cậu di lang thang ở trên đường, nhìn rất nhiều cửa hàng dán thông báo tuyển người, có môi giới bất động sản, có nhân viên rửa chén, có học nghề sửa xe, điều kiện tựa hồ có thể sống tạm, thế nhưng người ta không cần làm bán thời gian.
Kỉ Tiễu cứ đi tiếp, trời cũng đã tối đen, cậu cách trường học càng ngày càng xa, rốt cuộc cũng tới được một con phố coi như náo nhiệt, Kỉ Tiễu mỏi chân phải ngồi nghỉ, cậu đi tới băng ghế ở một bến xe bus, đang định ngồi nghỉ chút, lại thấy ở quán cà phê ở phía đối diện một đôi nam nữ đi ra.
Nam sinh rất cao, nữ sinh rất xinh đẹp, hai người vẫn đang nói chuyện, nam sinh thỉnh thoảng còn gật đầu, nữ sinh nét mặt cười tươi như hoa.
Nam sinh vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau khi mở cửa cho nữ sinh ngồi vào xong thì nam sinh mở cửa bên kia ra cũng leo lên xe dừng một chút rồi rời khỏi nơi này.
Kỉ Tiễu yên lặng nhìn theo hướng chiếc taxi lái đi, sau một lúc lâu cũng không động đậy.
Hết chương 124