Chương 50: Vì sao?
Ăn xong bữa tối ở nhà họ Lục. Lục Như Hoa đưa Tô Vũ về nhà.
Sau khi hai người đi, Lưu Văn Đồng cười đi đến bên cạnh Lục Tuyên Nghỉ: "Em họ Tuyên Nghỉ, em muốn giúp Lục Như Hoa tìm cháu gái bà Giang à?”
Vừa nãy lúc ăn cơm.
Lục Như Hoa đã kể cho người nhà họ Lục nghe về chỗ vướng mắc trong dự án thi công ở thôn Đông Giao.
Trước mắt, chỉ có tìm ra cháu gái của bà Giang thì công trình trường âm nhạc quốc tế mới có thể làm tiếp.
"Em á? Tại sao em phải giúp Lục Như Hoa?" Lục Tuyên Nghi nhếch môi, cô ta khinh thường cười khẩy một cái: "Nhà họ. Chúc có hợp tác với em đâu. Vả lại, em rất tò mò, Lục Như Hoa mà làm chậm tiến
độ thi công thì liệu nhà họ Chúc có nổi giận hay không."
"Ý em là, em không nghĩ Lục Như Hoa có thể tìm được cháu gái bà Giang?" Lưu Văn Đồng ý thức được gì đó.
"Hừ, một người đã mất tích mười năm, làm gì dễ tìm như thế chứ?"
Lục Tuyên Nghi lắc đầu khinh thường: "Chị nghĩ Lục Như Hoa có thể liên tục tạo ra kỳ tích thật à?"
"Cũng đúng." Lưu Văn Đồng gật đầu: "Thế thì phải xem Lục Như Hoa có dám nhẫn tâm cưỡng chế di dời nhà của bà Giang hay không rồi, cô ta không cưỡng chế di dời thì
dự án của nhà họ Chúc không thi công được, chắc chắn bà nội sẽ không vui."
"Cô ta cưỡng chế là tốt nhất, đến lúc đó xảy ra án mạng, cả nhà cô ta cùng cút hết vào tù luôn!"
Ánh mắt Lục Tuyên Nghi tràn ngập phẫn hận.
Ngày hôm sau.
Tô Vũ tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
"Quản lý Trần, tôi bảo ông tìm cô gái kia, vẫn chưa có tin tức gì à?"
Thấy Trần Bách Phú ởi tới, Tô Vũ nhíu mày hỏi.
"Chuyện này..."
Trần Bách Phú muốn nói lại thôi, một lúc sau ông ta mới cười làm lành nói: "Vẫn chưa tìm được. Cơ bản là tỉnh Giang Nam quá rộng, vả lại, cô gái tên Khương Thi Dao này đã mất tích mười năm rồi, điều tra không dễ tí nào."
"Vậy nếu tôi đi tìm bí thư Trần của tỉnh Giang Nam, thì liệu ông ấy có thể mau chóng tìm được Khương Thi Dao cho tôi không?”
Tô Vũ bỗng hỏi một câu.
"Tổng giám đốc Tô, ngài còn quen cả bí thư Trần à?”
Trần Bách Phú kinh ngạc.
Tuy bí thư Trần và ông ta cùng chung dòng họ.
Nhưng địa vị của hai người lại cách nhau một trời một vực.
Bí thư Trần không chỉ là tông sư truyền kỳ của tỉnh Giang Nam, ông ta còn là một trong ba người đứng đầu ở Giang Nam phủ.
Cả Giang Nam có ba mươi thành phố.
Người có địa vị cao hơn bí thư Trần chỉ có một người, đó chính là phủ chủ của Giang Nam phủ, Huyền Vũ Vương.
Chỉ có điều hai năm gần đây.
Huyền Vũ Vương không ở Giang Nam, cho nên tính ra thì, bí thư Trần chính là người đứng đầu Giang Nam.
"Tôi có nghe nói về bí thư Trần, nhưng chưa gặp ông ta lần nào."
Thấy Trần Bách Phú nhìn mình, Tô Vũ thuận miệng nói.
Nghe vậy, Trần Bách Phú không hỏi thêm nữa, ông ta nói tiếp: "Dù tổng giám đốc Tô có đi tìm bí thư Trần, e là ông ấy cũng không thể nhanh chóng tìm được Khương Thi Dao."
"Vì sao?"
Tô Vũ tò mò.
"Tổng giám đốc Tô không biết đấy thôi, bí thư Trần mà muốn tìm một người ở Giang Nam này, thì cũng phải thông qua mạng lưới tình báo của Phòng thương. mại Lộc Nguyệt chúng ta."
Trần Bách Phú ngượng ngùng.
"Thì ra là vậy."
'Tô Vũ đáp một tiếng, sau đó anh không nói gì nữa.
Chớp mắt. Đã qua ba ngày.
Nhưng Phòng thương mại Lộc Nguyệt vãn chưa tìm được cháu gái của bà Giang là Khương Thi Dao.
Lục Như Hoa và người nhà họ Lục đều không có manh mối gì. "Tô Vũ, làm sao bây giờ, hôm nay là ba ngày rồi."
Trong biệt thự Nguyệt Quý.
Sau khi hai người đi, Lưu Văn Đồng cười đi đến bên cạnh Lục Tuyên Nghỉ: "Em họ Tuyên Nghỉ, em muốn giúp Lục Như Hoa tìm cháu gái bà Giang à?”
Vừa nãy lúc ăn cơm.
Lục Như Hoa đã kể cho người nhà họ Lục nghe về chỗ vướng mắc trong dự án thi công ở thôn Đông Giao.
Trước mắt, chỉ có tìm ra cháu gái của bà Giang thì công trình trường âm nhạc quốc tế mới có thể làm tiếp.
"Em á? Tại sao em phải giúp Lục Như Hoa?" Lục Tuyên Nghi nhếch môi, cô ta khinh thường cười khẩy một cái: "Nhà họ. Chúc có hợp tác với em đâu. Vả lại, em rất tò mò, Lục Như Hoa mà làm chậm tiến
độ thi công thì liệu nhà họ Chúc có nổi giận hay không."
"Ý em là, em không nghĩ Lục Như Hoa có thể tìm được cháu gái bà Giang?" Lưu Văn Đồng ý thức được gì đó.
"Hừ, một người đã mất tích mười năm, làm gì dễ tìm như thế chứ?"
Lục Tuyên Nghi lắc đầu khinh thường: "Chị nghĩ Lục Như Hoa có thể liên tục tạo ra kỳ tích thật à?"
"Cũng đúng." Lưu Văn Đồng gật đầu: "Thế thì phải xem Lục Như Hoa có dám nhẫn tâm cưỡng chế di dời nhà của bà Giang hay không rồi, cô ta không cưỡng chế di dời thì
dự án của nhà họ Chúc không thi công được, chắc chắn bà nội sẽ không vui."
"Cô ta cưỡng chế là tốt nhất, đến lúc đó xảy ra án mạng, cả nhà cô ta cùng cút hết vào tù luôn!"
Ánh mắt Lục Tuyên Nghi tràn ngập phẫn hận.
Ngày hôm sau.
Tô Vũ tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
"Quản lý Trần, tôi bảo ông tìm cô gái kia, vẫn chưa có tin tức gì à?"
Thấy Trần Bách Phú ởi tới, Tô Vũ nhíu mày hỏi.
"Chuyện này..."
Trần Bách Phú muốn nói lại thôi, một lúc sau ông ta mới cười làm lành nói: "Vẫn chưa tìm được. Cơ bản là tỉnh Giang Nam quá rộng, vả lại, cô gái tên Khương Thi Dao này đã mất tích mười năm rồi, điều tra không dễ tí nào."
"Vậy nếu tôi đi tìm bí thư Trần của tỉnh Giang Nam, thì liệu ông ấy có thể mau chóng tìm được Khương Thi Dao cho tôi không?”
Tô Vũ bỗng hỏi một câu.
"Tổng giám đốc Tô, ngài còn quen cả bí thư Trần à?”
Trần Bách Phú kinh ngạc.
Tuy bí thư Trần và ông ta cùng chung dòng họ.
Nhưng địa vị của hai người lại cách nhau một trời một vực.
Bí thư Trần không chỉ là tông sư truyền kỳ của tỉnh Giang Nam, ông ta còn là một trong ba người đứng đầu ở Giang Nam phủ.
Cả Giang Nam có ba mươi thành phố.
Người có địa vị cao hơn bí thư Trần chỉ có một người, đó chính là phủ chủ của Giang Nam phủ, Huyền Vũ Vương.
Chỉ có điều hai năm gần đây.
Huyền Vũ Vương không ở Giang Nam, cho nên tính ra thì, bí thư Trần chính là người đứng đầu Giang Nam.
"Tôi có nghe nói về bí thư Trần, nhưng chưa gặp ông ta lần nào."
Thấy Trần Bách Phú nhìn mình, Tô Vũ thuận miệng nói.
Nghe vậy, Trần Bách Phú không hỏi thêm nữa, ông ta nói tiếp: "Dù tổng giám đốc Tô có đi tìm bí thư Trần, e là ông ấy cũng không thể nhanh chóng tìm được Khương Thi Dao."
"Vì sao?"
Tô Vũ tò mò.
"Tổng giám đốc Tô không biết đấy thôi, bí thư Trần mà muốn tìm một người ở Giang Nam này, thì cũng phải thông qua mạng lưới tình báo của Phòng thương. mại Lộc Nguyệt chúng ta."
Trần Bách Phú ngượng ngùng.
"Thì ra là vậy."
'Tô Vũ đáp một tiếng, sau đó anh không nói gì nữa.
Chớp mắt. Đã qua ba ngày.
Nhưng Phòng thương mại Lộc Nguyệt vãn chưa tìm được cháu gái của bà Giang là Khương Thi Dao.
Lục Như Hoa và người nhà họ Lục đều không có manh mối gì. "Tô Vũ, làm sao bây giờ, hôm nay là ba ngày rồi."
Trong biệt thự Nguyệt Quý.