CHƯƠNG 1: ĐƯỢC THÔI, TÔI NGỦ VỚI CÔ.
CHƯƠNG 1: ĐƯỢC THÔI, TÔI NGỦ VỚI CÔ.
Tôi và chồng đã kết hôn được ba năm rồi, nhưng vẫn chưa có được một mụn con nào, nguyên nhân rất đơn giản, trước đây ông ta đã từng bị trọng thương do tai nạn xe, nên không thể sinh đẻ được nữa, cũng không thể nào sinh hoạt vợ chồng như bao cặp bình thường khác, tôi gả cho ông ta cũng chả khác nào mua một thứ đồ về nhà trang trí mà thôi, làm sao mà có con cho được.
Chuyện này chỉ có mình tôi và ông ta biết, mẹ chồng tôi cũng không biết về điều này, cứ cách năm ba hôm lại đến đây náo loạn, bà nói tôi là thứ gà mái mà không biết đẻ trứng, còn nói tôi không làm tròn bổn phận của một người vợ, dù có nói khó nghe thế nào đi nữa.
Ha ha, nếu như sinh được, thì vợ trước của ông ta đã sinh cho ông ta từ lâu rồi.
Ông ta không sinh được, thậm chí còn cương không nổi, vì để phát tiết ham muốn của mình mà ngày nào ông ta cũng đánh đập tôi không thương tiếc, tôi đã cố nhẫn nhịn nước mắt, không than vãn kêu la một tiếng nào.
Nhưng sự khổ tâm này chỉ có mình tôi biết mà thôi, tôi và ông ta không có một chút tình cảm nào cả, tôi gả cho ông ta hoàn toàn là do bị ép.
Tại sao tôi phải trải qua cuộc sống như vậy chứ? Tại sao tôi phải đem cả cuộc đời mình đi giao dịch như một món hàng như vậy? Nhưng hễ tôi nghĩ đến khuôn mặt ướt đẫm lệ nhoà của ba tôi khi ông quỳ trước mặt tôi và còn cả sự khóc không thành tiếng của mẹ tôi nữa, điều đó cho tôi biết ba tôi gả tôi cho Trương Trạch Minh không chỉ đơn giản là để nịnh hót lấy lòng ông ta thôi đâu, nhưng cho dù tôi có hỏi như thế nào, bọn họ đều không ai hé môi nói nửa lời gì cả, tôi chỉ có thể gả cho ông ta thôi.
Vì căn nhà này, tôi không có quyền chọn lựa gì hết.
Ba năm cứ trôi qua như vậy, thậm chí ông ta có đánh đập hành hạ tôi nhiều hơn nữa tôi cũng vẫn ngây ngốc mà bỏ qua, cho dù là cơ thể hay trái tim tôi đều đã trở nên tê dại cả rồi. Nhưng chuyện buồn cười nhất lại xảy ra, ông ta vậy mà lại ép tôi sinh con!
“Tôi cần phải có một đứa con! Tôi không thể để cho người khác biết là tôi không sinh đẻ được, càng không thể để Trạch Lượng biết! Cô phải sinh cho tôi một đứa con!” Trương Trạch Minh trừng đôi mắt đỏ chót, mang chút thần kinh điên dại nhìn tôi.
Tôi ha ha cười lạnh một tiếng, sau đó đưa tay lên quệt đi vệt máu nơi khoé miệng vừa bị ông ta đánh: “Sinh như thế nào? Tinh trùng của ông đều chết hết cả rồi, nếu như ông sinh được thì đám vợ trước của ông cũng đâu có đi lăng nhăng đâu chứ, cũng không cắm sừng ông được!”
“Câm mồm!” Trương Trạch Minh thẹn quá hoá giận, rồi lại giáng thêm một cú tát đến.
Sau khi nói trúng tim đen của ông ta, tôi lại giương đôi mắt hận thù nhìn ông, rồi ha hả cười to.
“A ha ha! Ông chính là một tên thái giám mà còn muốn sinh con sao! Thật nực cười!” Cho dù tôi có ngồi co rúc run rẩy nơi góc tường đi nữa thì tôi vẫn sẽ không bao giờ chùn bước, nếu không thì cuộc sống của tôi sẽ còn gì thú vị nữa chứ? Có lúc tôi nghĩ, sao ông ta không đánh tôi đến chết luôn đi, như vậy thì tôi sẽ được giải thoát rồi, đầu xuôi đuôi lọt.
“Loảng xoảng” Chiếc bình hoa trên bàn bị ông ta hung hăng ném xuống đất, Trương Trạch Minh đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi: “Không được, cô phải sinh con, tôi không thể để cho người khác biết tôi không sinh con được! Đúng, chỉ cần cô sinh một đứa con là được rồi, cho dù đứa trẻ đó có là con của ai đi nữa! Đúng, thứ rẻ rách như cô mau đi ra ngoài câu dẫn đàn ông đi! Cô thật ra đã thèm muốn đàn ông từ lâu lắm rồi đúng không! Ai cũng được hết, cho dù là đám lang thang đầu đường xó chợ cũng được! Tôi xin cô đó!”
“Ông nói cái gì?” Ông ta kêu tôi đi mượn giống sao! Trong chốc lát mà đáy lòng tôi đã dấy lên một ngọn lửa tức giận: “Ông coi tôi là gì vậy hả, tôi tuỳ tiện như vậy sao?” Ngay cả một sự tôn trọng căn bản nhất mà Trương Trạch Minh cũng không cho tôi được, ông ta chỉ coi tôi như là một món hàng của riêng hắn, có thể tuỳ tiện vứt ở đâu cũng được, cuộc đời của tôi, tôn nghiêm của tôi không là cái thá gì trong mắt ông ta cả.
“Phí lời! Ông đây kêu cô làm gì cô cứ làm là được rồi!” Thái độ điên cuồng của Trương Trạch Minh không cho tôi một chút cơ hội nào để cãi lại cả, da thịt nhăn nhó trên mặt ông ta khiến tôi nhìn sao cũng thấy chán ghét.
Cuộc sống của tôi, thật là buồn nôn mà.
Tôi cười khẩy rồi nói với Trương Trạch Minh: “Vậy ông đừng có mà hối hận.” Sau đó tôi đứng dậy và quay về phòng trang điểm ăn mặc, hoá trang thành một người phụ nữ lả lơi.
Tôi căm hận tất cả mọi thứ xung quanh tôi, nhưng tôi lại vô năng không làm được gì cả. Tôi đã mang theo lòng báo thù bước lên một con đường không chốn quay đầu.
Con đường phố nơi quán bar vào tờ mờ sáng vô cùng náo nhiệt, ở đây tấp nập người đến người đi, loại chuyện như tình một đêm ở đây rất là bình thường. Tôi che giấu trái tim sợ hãi rụt rè của mình dưới lớp trang điểm thật dày, giả vờ như mình chính là một người trải đời áp sát đến bên cạnh một người đàn ông.
Anh ta lắc lư theo nhịp âm nhạc, ánh sáng nơi quán bar lập loè khiến cho hình ảnh của anh ta như bị cắt thành từng mảnh, cái cách mà anh ta nhắm mắt lại trông lười biếng hờ hững như đang mời gọi nhìn rất là đẹp.
Đây chính là da thịt của một người đàn ông trẻ tuổi, sức mạnh hay tinh lực đều trông rất hùng hổ tràn đầy, đâu có như Trương Trạch Minh giống như một cái xác không hồn vậy.
“Anh này ơi, đi không?” Tôi căng thẳng siết chặt tay mình, dưới ánh sáng màu hoàng hôn tối tăm khiến tôi thậm chí còn nhìn không rõ mặt của anh ta nữa.
Động tác của anh ta ngừng lại, rồi từ từ mở mắt ra, sắc mặt tuy phức tạp nhưng vẫn rất mê người.
Anh ta rõ ràng đã say rồi, anh cong lưng nghiêng người về phía tôi, sau đó mập mập mờ mờ nói bên tai tôi: “Đi? Đi gì cơ?”
“Tình một đêm.” Tôi đáp.
“Ha ha.” Anh ta ngẩng đầu lên cười, đôi mắt say khướt mê man nhìn tôi, giống như là đang xem xét, còn tôi thì ngây ngốc sững người lại.
Khoé môi của người đàn ông này mang chút ý cười bỡn cợt, anh ta mày kiếm mắt sao, đáy mắt anh đen láy giống hệt như một vực sâu không đáy vậy, chỉ trong chốc lát có thể cuốn cả người vào trong đó.
Tôi hít thở sâu một hơi, không thể không thừa nhận rằng người đàn ông này đúng là đẹp trai thật, nếu như ngủ với anh ta cũng không phải là lỗ lắm nhỉ.
“Cô muốn tôi ngủ với cô.” Người đàn ông khẳng định nói, sau đó say xỉn gật đầu.
Mặt tôi trong phút chốc liền ửng đỏ lên, tôi nghiêng mặt qua nơi khác.
Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc nhưng tôi vẫn có thể nghe rất rõ tiếng tim đang đập thình thịch trong ngực mình.
Xung quanh nhiều người như vậy, không ai để ý tới bọn tôi cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy chột dạ, cảm giác như mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấu ý đồ của tôi. Cô ta ti tiện thật! Cô ta đang mời gọi đàn ông kìa, thật không biết liêm sỉ!
Người đàn ông lúc nãy tới giờ không nói gì cả, trong lúc tôi đang thẹn quá hoá giận định rời đi thì anh ta đột nhiên bắt lấy tay tôi, sau đó áp sát cằm anh trên vai tôi, cả hai cơ thể dính chặt: “Được thôi, tôi ngủ với cô!”
…….
Tôi và chồng đã kết hôn được ba năm rồi, nhưng vẫn chưa có được một mụn con nào, nguyên nhân rất đơn giản, trước đây ông ta đã từng bị trọng thương do tai nạn xe, nên không thể sinh đẻ được nữa, cũng không thể nào sinh hoạt vợ chồng như bao cặp bình thường khác, tôi gả cho ông ta cũng chả khác nào mua một thứ đồ về nhà trang trí mà thôi, làm sao mà có con cho được.
Chuyện này chỉ có mình tôi và ông ta biết, mẹ chồng tôi cũng không biết về điều này, cứ cách năm ba hôm lại đến đây náo loạn, bà nói tôi là thứ gà mái mà không biết đẻ trứng, còn nói tôi không làm tròn bổn phận của một người vợ, dù có nói khó nghe thế nào đi nữa.
Ha ha, nếu như sinh được, thì vợ trước của ông ta đã sinh cho ông ta từ lâu rồi.
Ông ta không sinh được, thậm chí còn cương không nổi, vì để phát tiết ham muốn của mình mà ngày nào ông ta cũng đánh đập tôi không thương tiếc, tôi đã cố nhẫn nhịn nước mắt, không than vãn kêu la một tiếng nào.
Nhưng sự khổ tâm này chỉ có mình tôi biết mà thôi, tôi và ông ta không có một chút tình cảm nào cả, tôi gả cho ông ta hoàn toàn là do bị ép.
Tại sao tôi phải trải qua cuộc sống như vậy chứ? Tại sao tôi phải đem cả cuộc đời mình đi giao dịch như một món hàng như vậy? Nhưng hễ tôi nghĩ đến khuôn mặt ướt đẫm lệ nhoà của ba tôi khi ông quỳ trước mặt tôi và còn cả sự khóc không thành tiếng của mẹ tôi nữa, điều đó cho tôi biết ba tôi gả tôi cho Trương Trạch Minh không chỉ đơn giản là để nịnh hót lấy lòng ông ta thôi đâu, nhưng cho dù tôi có hỏi như thế nào, bọn họ đều không ai hé môi nói nửa lời gì cả, tôi chỉ có thể gả cho ông ta thôi.
Vì căn nhà này, tôi không có quyền chọn lựa gì hết.
Ba năm cứ trôi qua như vậy, thậm chí ông ta có đánh đập hành hạ tôi nhiều hơn nữa tôi cũng vẫn ngây ngốc mà bỏ qua, cho dù là cơ thể hay trái tim tôi đều đã trở nên tê dại cả rồi. Nhưng chuyện buồn cười nhất lại xảy ra, ông ta vậy mà lại ép tôi sinh con!
“Tôi cần phải có một đứa con! Tôi không thể để cho người khác biết là tôi không sinh đẻ được, càng không thể để Trạch Lượng biết! Cô phải sinh cho tôi một đứa con!” Trương Trạch Minh trừng đôi mắt đỏ chót, mang chút thần kinh điên dại nhìn tôi.
Tôi ha ha cười lạnh một tiếng, sau đó đưa tay lên quệt đi vệt máu nơi khoé miệng vừa bị ông ta đánh: “Sinh như thế nào? Tinh trùng của ông đều chết hết cả rồi, nếu như ông sinh được thì đám vợ trước của ông cũng đâu có đi lăng nhăng đâu chứ, cũng không cắm sừng ông được!”
“Câm mồm!” Trương Trạch Minh thẹn quá hoá giận, rồi lại giáng thêm một cú tát đến.
Sau khi nói trúng tim đen của ông ta, tôi lại giương đôi mắt hận thù nhìn ông, rồi ha hả cười to.
“A ha ha! Ông chính là một tên thái giám mà còn muốn sinh con sao! Thật nực cười!” Cho dù tôi có ngồi co rúc run rẩy nơi góc tường đi nữa thì tôi vẫn sẽ không bao giờ chùn bước, nếu không thì cuộc sống của tôi sẽ còn gì thú vị nữa chứ? Có lúc tôi nghĩ, sao ông ta không đánh tôi đến chết luôn đi, như vậy thì tôi sẽ được giải thoát rồi, đầu xuôi đuôi lọt.
“Loảng xoảng” Chiếc bình hoa trên bàn bị ông ta hung hăng ném xuống đất, Trương Trạch Minh đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi: “Không được, cô phải sinh con, tôi không thể để cho người khác biết tôi không sinh con được! Đúng, chỉ cần cô sinh một đứa con là được rồi, cho dù đứa trẻ đó có là con của ai đi nữa! Đúng, thứ rẻ rách như cô mau đi ra ngoài câu dẫn đàn ông đi! Cô thật ra đã thèm muốn đàn ông từ lâu lắm rồi đúng không! Ai cũng được hết, cho dù là đám lang thang đầu đường xó chợ cũng được! Tôi xin cô đó!”
“Ông nói cái gì?” Ông ta kêu tôi đi mượn giống sao! Trong chốc lát mà đáy lòng tôi đã dấy lên một ngọn lửa tức giận: “Ông coi tôi là gì vậy hả, tôi tuỳ tiện như vậy sao?” Ngay cả một sự tôn trọng căn bản nhất mà Trương Trạch Minh cũng không cho tôi được, ông ta chỉ coi tôi như là một món hàng của riêng hắn, có thể tuỳ tiện vứt ở đâu cũng được, cuộc đời của tôi, tôn nghiêm của tôi không là cái thá gì trong mắt ông ta cả.
“Phí lời! Ông đây kêu cô làm gì cô cứ làm là được rồi!” Thái độ điên cuồng của Trương Trạch Minh không cho tôi một chút cơ hội nào để cãi lại cả, da thịt nhăn nhó trên mặt ông ta khiến tôi nhìn sao cũng thấy chán ghét.
Cuộc sống của tôi, thật là buồn nôn mà.
Tôi cười khẩy rồi nói với Trương Trạch Minh: “Vậy ông đừng có mà hối hận.” Sau đó tôi đứng dậy và quay về phòng trang điểm ăn mặc, hoá trang thành một người phụ nữ lả lơi.
Tôi căm hận tất cả mọi thứ xung quanh tôi, nhưng tôi lại vô năng không làm được gì cả. Tôi đã mang theo lòng báo thù bước lên một con đường không chốn quay đầu.
Con đường phố nơi quán bar vào tờ mờ sáng vô cùng náo nhiệt, ở đây tấp nập người đến người đi, loại chuyện như tình một đêm ở đây rất là bình thường. Tôi che giấu trái tim sợ hãi rụt rè của mình dưới lớp trang điểm thật dày, giả vờ như mình chính là một người trải đời áp sát đến bên cạnh một người đàn ông.
Anh ta lắc lư theo nhịp âm nhạc, ánh sáng nơi quán bar lập loè khiến cho hình ảnh của anh ta như bị cắt thành từng mảnh, cái cách mà anh ta nhắm mắt lại trông lười biếng hờ hững như đang mời gọi nhìn rất là đẹp.
Đây chính là da thịt của một người đàn ông trẻ tuổi, sức mạnh hay tinh lực đều trông rất hùng hổ tràn đầy, đâu có như Trương Trạch Minh giống như một cái xác không hồn vậy.
“Anh này ơi, đi không?” Tôi căng thẳng siết chặt tay mình, dưới ánh sáng màu hoàng hôn tối tăm khiến tôi thậm chí còn nhìn không rõ mặt của anh ta nữa.
Động tác của anh ta ngừng lại, rồi từ từ mở mắt ra, sắc mặt tuy phức tạp nhưng vẫn rất mê người.
Anh ta rõ ràng đã say rồi, anh cong lưng nghiêng người về phía tôi, sau đó mập mập mờ mờ nói bên tai tôi: “Đi? Đi gì cơ?”
“Tình một đêm.” Tôi đáp.
“Ha ha.” Anh ta ngẩng đầu lên cười, đôi mắt say khướt mê man nhìn tôi, giống như là đang xem xét, còn tôi thì ngây ngốc sững người lại.
Khoé môi của người đàn ông này mang chút ý cười bỡn cợt, anh ta mày kiếm mắt sao, đáy mắt anh đen láy giống hệt như một vực sâu không đáy vậy, chỉ trong chốc lát có thể cuốn cả người vào trong đó.
Tôi hít thở sâu một hơi, không thể không thừa nhận rằng người đàn ông này đúng là đẹp trai thật, nếu như ngủ với anh ta cũng không phải là lỗ lắm nhỉ.
“Cô muốn tôi ngủ với cô.” Người đàn ông khẳng định nói, sau đó say xỉn gật đầu.
Mặt tôi trong phút chốc liền ửng đỏ lên, tôi nghiêng mặt qua nơi khác.
Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc nhưng tôi vẫn có thể nghe rất rõ tiếng tim đang đập thình thịch trong ngực mình.
Xung quanh nhiều người như vậy, không ai để ý tới bọn tôi cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy chột dạ, cảm giác như mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấu ý đồ của tôi. Cô ta ti tiện thật! Cô ta đang mời gọi đàn ông kìa, thật không biết liêm sỉ!
Người đàn ông lúc nãy tới giờ không nói gì cả, trong lúc tôi đang thẹn quá hoá giận định rời đi thì anh ta đột nhiên bắt lấy tay tôi, sau đó áp sát cằm anh trên vai tôi, cả hai cơ thể dính chặt: “Được thôi, tôi ngủ với cô!”
…….