Chương 21: Đáng giá cuộc đời này
Nghe Giang Chước Dạ nói xong chuyện vừa rồi, Tô Lệ cảm thấy thật không thể tưởng tượng được:
"Ba mẹ Ứng Phi Yên, sao đầu óc lại giống như có chút hỏng hóc...... Đương nhiên chị của tôi đánh người là chị của tôi không đúng, nhưng Ứng Phi Yên chẳng lẽ sẽ nói mình bị đánh cho ba sao, này cũng giống học sinh tiểu học quá rồi?"
Giang Chước Dạ từ bên cạnh bàn lấy ra một trái dâu nhỏ, cực kỳ tự nhiên đưa đến bên miệng Tô Lệ:
"Cho nên là, tôi cảm thấy khẳng định không phải tự mình Ứng Phi Yên đi nói ra. Nhưng chút chuyện này không liên quan đến em, hiện tại em phải làm, chính là dưỡng bệnh."
Tô Lệ nhìn dâu tây nhỏ, lắc lắc đầu:
"Không được, hiện tại tôi bị viêm dạ dày, cái gì đều ăn không vô, chỉ có thể uống nước."
Sắc mặt Giang Chước Dạ lộ vẻ áy náy:
"Sớm biết em sẽ bị viêm dạ dày, ngày hôm qua tôi đã không cho em ăn đồ nướng, là tôi suy xét không đủ chu đáo......"
Tô Lệ giơ tay, muốn vỗ vỗ Giang Chước Dạ, nhưng đầu vừa nhấc lên nàng liền choáng váng một trận, lại ngã xuống gối.
Giang Chước Dạ nhanh chóng duỗi tay tới, làm đầu nàng đặt ở trên tay mình, thanh âm mềm mại nói:
"Cẩn thận một chút."
Gáy Tô Lệ gối ở tay Giang Chước Dạ, cảm giác đó so với gối còn thoải mái hơn rất nhiều, dù vậy cũng không có mềm mại như vậy.
Ấm áp nhanh chóng cách lớp tóc truyền khắp da đầu, da đầu Tô Lệ bắt đầu tê dại, ngứa ngứa, chỗ gối tay kia cực kỳ nóng.
"Cô...... Cô đừng tự trách a, là tôi muốn cùng cô đi ăn vặt, thân thể tôi vốn dĩ là...... Tóm lại này chuyện này không phải do cô, ngược lại là tôi muốn cảm ơn cô, mang tôi đi ăn đồ ăn ngon như vậy."
Giang Chước Dạ dùng tay lót ở gáy Tô Lệ, sờ sờ tóc Tô Lệ an ủi, động tác thân mật.
Tóc đen của Tô Lệ thật lạnh lẽo, lại thật mềm nhẵn, sờ lên giống loại tơ lụa cao cấp, xúc cảm cực tốt, làm Giang Chước Dạ không đành lòng rời đi.
Cô lại sờ soạng vài cái, thậm chí ngón tay còn chạm vào sau tai của Tô Lệ, da thịt mềm mại tinh tế, so với bơ còn thoải mái hơn, chỉ là ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, một chút cũng có thể gợi lên khát vọng sâu trong con người.
Liền muốn tiến thêm một bước, sờ đến nhiều chỗ hơn, muốn nhìn làn da ở những chỗ khác, có mềm như ở sau tai hay không, mỏng giống như vậy lại ấm như vậy......
Một chút ý niệm này, xuất hiện lộn xộn ở trong đầu Giang Chước Dạ, lập tức đem lời cô muốn nói để qua một bên, cô không có lời gì muốn nói ra.
Ngược lại Tô Lệ bị sờ đến sau tai, không hề cảm giác, như cũ cảm khái cuộc sống của mình:
"Cô biết không, từ nhỏ đến lớn tôi đều sống trong một dàn quy định, đường cũng không dám đi nhiều thêm một bước, cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám ăn. Tôi nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, tôi ngồi ở trong xe, thấy bên ngoài bán hồ lô đường, liền năn nỉ Trương mụ đi mua, Trương mụ rất thương tôi, giúp tôi mua một cây hồ lô đường, tôi ở trong một góc ghế sau xe, đem cây hồ lô đường kia ăn từng chút từng chút cẩn thận ăn hết, đó là hồi ức thời thơ ấu đẹp nhất của tôi, nhưng đó cũng chỉ là một lần duy nhất."
Giang Chước Dạ nghe thật nghiêm túc:
"Sau đó thì sao?"
Tô Lệ cười khổ một tiếng:
"Sau đó a, tôi tiêu chảy bị mẹ phát hiện, mẹ phạt những người mang tôi ra ngoài, rồi không còn có người dám mua đồ ăn ngoài đường cho tôi nữa. Tuyệt chiêu này mẹ tôi vẫn luôn sử dụng lặp đi lặp lại, trước đó không lâu còn dùng qua một lần, chính là lần chúng ta xem mặt trời mọc trở về. Chiêu này tuy rằng già rồi, nhưng đối với tôi mà nói vẫn đặc biệt hữu dụng."
Ngoài cửa sổ vẫn là trời đông giá rét, lá cây khô rớt xuống cành cây hướng ra không trung, lộ ra vẻ hiu quạnh cùng tang thương.
Giang Chước Dạ lấy tay lót ở sau đầu Tô Lệ ra, rồi lại nắm lấy bàn tay đặt ở mép giường của Tô Lệ, thấp giọng hỏi nói:
"Bệnh của em rốt cuộc là cái gì?"
Tô Lệ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ:
"Bệnh tim bẩm sinh, năm 12 tuổi ấy làm giải phẫu thay tim một lần, sau đó tốt được mấy năm, lại xuất hiện rất nhiều triệu chứng bệnh. Tôi đã thay tim qua một lần, không thể lại thay nữa, gan cùng thận cũng bởi vì hàng năm uống thuốc, sớm liền ở năm trước xuất hiện dấu hiệu lão hóa, bởi vậy......Có khả năng tôi được xác định là sống không được bao lâu."
Giang Chước Dạ lần đầu đối diện trực tiếp với bệnh tình của Tô Lệ.
Cô trầm mặc không nói, ánh mắt thâm trầm miêu tả khuôn mặt Tô Lệ.
Tô Lệ xác thật từ khuôn mặt có thể nhìn ra bộ dáng bệnh yếu, da thịt luôn luôn tái nhợt như tờ giấy, lại rất mỏng, mạch máu màu xanh lơ ở khu vực huyệt Thái Dương, giống như nhánh cây lan ra khắp nơi, cánh môi chỉ có màu hồng nhạt không đậm.
Nhưng biểu tình trên mặt nàng lại rất bình tĩnh.
Thật ra thì Giang Chước Dạ thật sự không hiểu, tại sao khi đối mặt với khả năng dẫn đến cái chết, Tô Lệ lại có vẻ bình tĩnh như vậy.
Cô vẫn hỏi ra:
"Em...... Không sợ chết sao?"
Tô Lệ quay mặt lại, thần sắc trong mắt có loại trong suốt tang thương, giống như người già sớm đã nhìn thấu thế sự. Nàng khóe môi cong lên, tạo ra một cái mỉm cười cứng nhắc:
"Tôi sợ a. Nhưng tôi càng sợ hơn là, cả đời này chỉ có bộ dạng này, bị nhốt trong lồng sắt mà qua, cái gì cũng không có cảm nhận được. Tôi cho là tình yêu, chỉ là một trò khôi hài, cuộc đời của tôi ngoại trừ từ hôn ra, không hề có cái gì khác, chỉ có như vậy mà chết đi...... Tôi thật sợ hãi."
Khóe mắt Tô Lệ rơi xuống một giọt nước mắt.
Một giọt nước trong suốt, dọc theo huyệt Thái Dương tái nhợt của nàng, lướt qua một đoạn đường cong, tạo ra một vệt nước thậm chí còn không thấy rõ ràng.
Giang Chước Dạ nhìn chằm chằm đường đi của giọt nước kia, giống như bị trúng phép thuật, vươn ngón tay ra sờ qua giọt lệ sắp rơi xuống gối kia, dùng ngón tay lau nó.
Ngón tay có vệt nước, cảm giác rất kỳ quái.
Giang Chước Dạ lại đem ngón tay đặt ở bên môi, nhẹ nhàng liếm một cái.
Chua xót, có chút ấm.
Giang Chước Dạ ngơ ngẩn nhìn ngón tay kia, giống như đang thì thầm thì thầm, thanh âm cực thấp:
"Tôi tới bồi em."
Tô Lệ quay đầu lại:
"Cái gì?"
Giang Chước Dạ vẫn như cũ nhìn ngón tay kia:
"Cho dù em muốn làm gì, tôi tới bồi em, tôi sẽ cùng với em, vì sinh mệnh của em mà để lại thật nhiều điều đặc biệt."
Tô Lệ chậm rãi lộ ra tươi cười:
"Vậy thật tốt quá! Tuy rằng tôi không có tình yêu, nhưng tôi nhận được người bạn tốt này, quả thật cũng không uổng công nhân sinh này!"
Giang Chước Dạ đưa ánh mắt dời về phía khuôn mặt Tô Lệ, có chút tự giễu cười một tiếng:
"Em còn có rất dài, còn cả đời qua đi thật tốt, đừng có vội vã kết luận."
Tô Lệ mê mang chớp chớp mắt, lại bởi vì lời nói của Giang Chước Dạ mà cảm thấy vui vẻ, thân thể chỉ chút vui vẻ liền bắt đầu buồn ngủ.
Rất nhanh, nàng liền ở trong tầm mắt Giang Chước Dạ ngủ mất.
Giang Chước Dạ vẫn luôn nhìn nàng ngủ, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, bởi vì ấm áp mà có một chút hồng nhạt, lại nhìn nàng sau khi ngủ môi hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Thật đẹp, là một vẻ đẹp ốm yếu mà hồn nhiên, dễ dàng rách nát, cũng dễ dàng để lại tiếc nuối vô tận.
Thời điểm này Giang Chước Dạ vốn nên ngẫm lại chuyện của mình, nhưng trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
Mắt trước chỉ có khuôn mặt ngủ say của Tô Lệ, trong đầu cũng chỉ có thể nhớ tới đủ loại cảm xúc của Tô Lệ.
Giang Chước Dạ ngồi yên ở mép giường Tô Lệ, một bàn tay lôi kéo tay Tô Lệ, nhìn nàng tiến vào mộng đẹp.
Tâm tình khác với bình tĩnh thường ngày.
Cô chậm rãi khom lưng xuống, dùng một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trán, gương mặt Tô Lệ, ngón tay ở trên mí mắt Tô Lệ phất qua, có thể cảm giác được lông mi đối phương run nhè nhẹ.
Ở trong lòng bàn tay ngứa chớp.
Thật đáng yêu, cũng thật yếu ớt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Giang Chước Dạ thu tay lại, lúc người kia mở cửa trước tiên gãi đúng chỗ ngứa quay đầu lại, lộ ra mỉm cười lễ phép.
"Giang tiểu thư, phu nhân mời ngài đi xuống ăn cơm."
Giang Chước Dạ mỉm cười xuống lầu, cùng Lý Chân Chân ăn xong một bàn cơm trưa phong phú, lại xung phong nhận việc nói:
"Tô Lệ giữa trưa ăn cái gì, con có thể giúp em ấy đưa lên."
Lý Chân Chân kêu người hầu đem mâm đồ ăn đưa lại đây, Giang Chước Dạ nhận lấy vừa thấy, đồ ăn nấu chín xong chỉ bỏ thêm chút muối, còn có thịt gà nấu cháo rau, cùng với một ly nước ấm và trứng gà luộc.
Thật sự là so với sức ăn nữ minh tinh trong giới giải trí còn ít hơn.
Trách không được ngày hôm qua Tô Lệ ăn thịt nướng, mỗi loại chỉ ăn một miếng liền no rồi......
Giang Chước Dạ bưng mâm đi lên, Tô Lệ còn chưa tỉnh ngủ, nàng đem mâm đồ ăn đặt một bên, duỗi tay nhẹ nhàng đi đẩy ra tóc rối loạn của Tô Lệ, lộ ra trán trơn bóng của nàng.
Ngón tay Giang Chước Dạ lại nhịn không được ở trên trán lưu luyến một chút, xúc cảm của làn da Tô Lệ thật sự quá tốt, cô rất muốn sờ thêm vài lần, nhớ kỹ cảm giác trên tay.
"Lệ Lệ, có đói bụng không? Lên ăn cơm."
Tô Lệ trong miệng lẩm bẩm vài tiếng, xoay đầu lại ngủ tiếp.
Giang Chước Dạ liền ngồi ở bên cạnh chờ nàng tỉnh lại, kỳ lạ chính là, Giang Chước Dạ luôn luôn ghét nhất là chờ người khác, đã từng có một lần ở hậu trường gameshow chờ người chủ trì, chỉ chờ hai mươi phút, Giang Chước Dạ cũng đã lật bàn đại náo.
Nhưng hôm nay, Tô Lệ ngủ rất lâu.
Giang Chước Dạ một chút cũng không cảm thấy sốt ruột.
Cô có thể chơi tóc Tô Lệ, có thể xem hàng mi dài đẹp của Tô Lệ như vậy, có thể giúp Tô Lệ chỉnh lại chăn, cũng có thể sửa sang lại đồ vật trên bàn nhỏ...... Đám người này, một chút cũng không phải không có chỗ chơi, còn có chút chơi vui.
Giang Chước Dạ chờ chờ, đồ ăn lạnh, cô lại bưng lên đưa xuống làm ấm lại, bản thân tiếp tục ngồi ở trong phòng nhìn Tô Lệ.
Một tiếng qua đi, Tô Lệ rốt cuộc từ từ tỉnh lại.
Bàn cháo bên cạnh còn có hơi nóng, nàng mơ hồ nhìn thoáng qua, thấy bên mép giường có một người đang ngồi, chỉ tưởng là Trương mụ đang chăm sóc mình, liền lầu bầu nói:
"Đói bụng."
Nàng nói xong liền nhắm mắt lại, Trương mụ quả nhiên giống như thường làm, đem mình nâng dậy dựa vào gối ngồi ổn, lại dùng muỗng sứ múc cháo đưa đến mép miệng nàng.
Tô Lệ a ô một miếng ăn hết, khẽ nhíu mày:
"Hôm nay cháo sao lại nhạt hơn với trước kia vậy a. Nói với phòng bếp, cho thêm chút muối đi, cái này con ăn không vô."
"Ngoan, nghe lời, em hiện tại cần ăn ít muối ít đường."
Ôn nhu thanh âm truyền đến, đầu tiên Tô Lệ là run lên, sau đó đột nhiên mở mắt ra!
"Như thế nào là cô a a a a!"
Tô Lệ sử dụng cả tay chân chui vào trong giường, quả thật không còn mặt mũi nhìn Giang Chước Dạ!
Nàng như thế nào khiến cho Giang Chước Dạ tự mình đút cháo vậy, còn kén cá chọn canh! Còn mệnh lệnh cho người ta cho vào cháo chút muối!
Sai bảo đại ảnh hậu, cho vào cháo của mình chút muối! Tô Lệ chưa bao giờ biết mình vậy mà dũng cảm như vậy!
"Là tôi, tôi vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bồi em."
Giang Chước Dạ cười đến ôn nhu, mắt hơi nheo lại, giống trăng non, lông mi như bướm ở trên mặt rơi xuống bóng dáng, tầm mắt mang theo cảm xúc mịt mờ.
"A...... Nhưng mà, cháo tôi còn có thể tự mình uống!"
Tô Lệ duỗi tay muốn cướp đi chén cháo trong tay Giang Chước Dạ, Giang Chước Dạ lại linh hoạt mà đưa cánh tay chuyển qua chỗ khác, Tô Lệ hoàn toàn chụp được không khí.
"Không được, bệnh nhân nhỏ, nên nghe lời, tôi tới đút em."
Giang Chước Dạ không khỏi phân trần, một muỗng cháo sứ liền đưa đến bên miệng Tô Lệ, khiến cho Tô Lệ há mồm nuốt xuống.
"Này mới ngoan a, chỉ có ngoan, bệnh mới có thể tốt lên nhanh, biết không?"
Trong mắt Giang Chước Dạ giống như có ánh sáng lấp lánh, ôn nhu tuyệt đẹp, như nữ thần trong tranh, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Tô Lệ nhìn nhìn, tiếng lòng hơi hơi rung động, chỉ cảm thấy cháo hôm nay, hình như có chút ngọt...... Không, là cực kỳ ngọt.
"Ba mẹ Ứng Phi Yên, sao đầu óc lại giống như có chút hỏng hóc...... Đương nhiên chị của tôi đánh người là chị của tôi không đúng, nhưng Ứng Phi Yên chẳng lẽ sẽ nói mình bị đánh cho ba sao, này cũng giống học sinh tiểu học quá rồi?"
Giang Chước Dạ từ bên cạnh bàn lấy ra một trái dâu nhỏ, cực kỳ tự nhiên đưa đến bên miệng Tô Lệ:
"Cho nên là, tôi cảm thấy khẳng định không phải tự mình Ứng Phi Yên đi nói ra. Nhưng chút chuyện này không liên quan đến em, hiện tại em phải làm, chính là dưỡng bệnh."
Tô Lệ nhìn dâu tây nhỏ, lắc lắc đầu:
"Không được, hiện tại tôi bị viêm dạ dày, cái gì đều ăn không vô, chỉ có thể uống nước."
Sắc mặt Giang Chước Dạ lộ vẻ áy náy:
"Sớm biết em sẽ bị viêm dạ dày, ngày hôm qua tôi đã không cho em ăn đồ nướng, là tôi suy xét không đủ chu đáo......"
Tô Lệ giơ tay, muốn vỗ vỗ Giang Chước Dạ, nhưng đầu vừa nhấc lên nàng liền choáng váng một trận, lại ngã xuống gối.
Giang Chước Dạ nhanh chóng duỗi tay tới, làm đầu nàng đặt ở trên tay mình, thanh âm mềm mại nói:
"Cẩn thận một chút."
Gáy Tô Lệ gối ở tay Giang Chước Dạ, cảm giác đó so với gối còn thoải mái hơn rất nhiều, dù vậy cũng không có mềm mại như vậy.
Ấm áp nhanh chóng cách lớp tóc truyền khắp da đầu, da đầu Tô Lệ bắt đầu tê dại, ngứa ngứa, chỗ gối tay kia cực kỳ nóng.
"Cô...... Cô đừng tự trách a, là tôi muốn cùng cô đi ăn vặt, thân thể tôi vốn dĩ là...... Tóm lại này chuyện này không phải do cô, ngược lại là tôi muốn cảm ơn cô, mang tôi đi ăn đồ ăn ngon như vậy."
Giang Chước Dạ dùng tay lót ở gáy Tô Lệ, sờ sờ tóc Tô Lệ an ủi, động tác thân mật.
Tóc đen của Tô Lệ thật lạnh lẽo, lại thật mềm nhẵn, sờ lên giống loại tơ lụa cao cấp, xúc cảm cực tốt, làm Giang Chước Dạ không đành lòng rời đi.
Cô lại sờ soạng vài cái, thậm chí ngón tay còn chạm vào sau tai của Tô Lệ, da thịt mềm mại tinh tế, so với bơ còn thoải mái hơn, chỉ là ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, một chút cũng có thể gợi lên khát vọng sâu trong con người.
Liền muốn tiến thêm một bước, sờ đến nhiều chỗ hơn, muốn nhìn làn da ở những chỗ khác, có mềm như ở sau tai hay không, mỏng giống như vậy lại ấm như vậy......
Một chút ý niệm này, xuất hiện lộn xộn ở trong đầu Giang Chước Dạ, lập tức đem lời cô muốn nói để qua một bên, cô không có lời gì muốn nói ra.
Ngược lại Tô Lệ bị sờ đến sau tai, không hề cảm giác, như cũ cảm khái cuộc sống của mình:
"Cô biết không, từ nhỏ đến lớn tôi đều sống trong một dàn quy định, đường cũng không dám đi nhiều thêm một bước, cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám ăn. Tôi nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, tôi ngồi ở trong xe, thấy bên ngoài bán hồ lô đường, liền năn nỉ Trương mụ đi mua, Trương mụ rất thương tôi, giúp tôi mua một cây hồ lô đường, tôi ở trong một góc ghế sau xe, đem cây hồ lô đường kia ăn từng chút từng chút cẩn thận ăn hết, đó là hồi ức thời thơ ấu đẹp nhất của tôi, nhưng đó cũng chỉ là một lần duy nhất."
Giang Chước Dạ nghe thật nghiêm túc:
"Sau đó thì sao?"
Tô Lệ cười khổ một tiếng:
"Sau đó a, tôi tiêu chảy bị mẹ phát hiện, mẹ phạt những người mang tôi ra ngoài, rồi không còn có người dám mua đồ ăn ngoài đường cho tôi nữa. Tuyệt chiêu này mẹ tôi vẫn luôn sử dụng lặp đi lặp lại, trước đó không lâu còn dùng qua một lần, chính là lần chúng ta xem mặt trời mọc trở về. Chiêu này tuy rằng già rồi, nhưng đối với tôi mà nói vẫn đặc biệt hữu dụng."
Ngoài cửa sổ vẫn là trời đông giá rét, lá cây khô rớt xuống cành cây hướng ra không trung, lộ ra vẻ hiu quạnh cùng tang thương.
Giang Chước Dạ lấy tay lót ở sau đầu Tô Lệ ra, rồi lại nắm lấy bàn tay đặt ở mép giường của Tô Lệ, thấp giọng hỏi nói:
"Bệnh của em rốt cuộc là cái gì?"
Tô Lệ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ:
"Bệnh tim bẩm sinh, năm 12 tuổi ấy làm giải phẫu thay tim một lần, sau đó tốt được mấy năm, lại xuất hiện rất nhiều triệu chứng bệnh. Tôi đã thay tim qua một lần, không thể lại thay nữa, gan cùng thận cũng bởi vì hàng năm uống thuốc, sớm liền ở năm trước xuất hiện dấu hiệu lão hóa, bởi vậy......Có khả năng tôi được xác định là sống không được bao lâu."
Giang Chước Dạ lần đầu đối diện trực tiếp với bệnh tình của Tô Lệ.
Cô trầm mặc không nói, ánh mắt thâm trầm miêu tả khuôn mặt Tô Lệ.
Tô Lệ xác thật từ khuôn mặt có thể nhìn ra bộ dáng bệnh yếu, da thịt luôn luôn tái nhợt như tờ giấy, lại rất mỏng, mạch máu màu xanh lơ ở khu vực huyệt Thái Dương, giống như nhánh cây lan ra khắp nơi, cánh môi chỉ có màu hồng nhạt không đậm.
Nhưng biểu tình trên mặt nàng lại rất bình tĩnh.
Thật ra thì Giang Chước Dạ thật sự không hiểu, tại sao khi đối mặt với khả năng dẫn đến cái chết, Tô Lệ lại có vẻ bình tĩnh như vậy.
Cô vẫn hỏi ra:
"Em...... Không sợ chết sao?"
Tô Lệ quay mặt lại, thần sắc trong mắt có loại trong suốt tang thương, giống như người già sớm đã nhìn thấu thế sự. Nàng khóe môi cong lên, tạo ra một cái mỉm cười cứng nhắc:
"Tôi sợ a. Nhưng tôi càng sợ hơn là, cả đời này chỉ có bộ dạng này, bị nhốt trong lồng sắt mà qua, cái gì cũng không có cảm nhận được. Tôi cho là tình yêu, chỉ là một trò khôi hài, cuộc đời của tôi ngoại trừ từ hôn ra, không hề có cái gì khác, chỉ có như vậy mà chết đi...... Tôi thật sợ hãi."
Khóe mắt Tô Lệ rơi xuống một giọt nước mắt.
Một giọt nước trong suốt, dọc theo huyệt Thái Dương tái nhợt của nàng, lướt qua một đoạn đường cong, tạo ra một vệt nước thậm chí còn không thấy rõ ràng.
Giang Chước Dạ nhìn chằm chằm đường đi của giọt nước kia, giống như bị trúng phép thuật, vươn ngón tay ra sờ qua giọt lệ sắp rơi xuống gối kia, dùng ngón tay lau nó.
Ngón tay có vệt nước, cảm giác rất kỳ quái.
Giang Chước Dạ lại đem ngón tay đặt ở bên môi, nhẹ nhàng liếm một cái.
Chua xót, có chút ấm.
Giang Chước Dạ ngơ ngẩn nhìn ngón tay kia, giống như đang thì thầm thì thầm, thanh âm cực thấp:
"Tôi tới bồi em."
Tô Lệ quay đầu lại:
"Cái gì?"
Giang Chước Dạ vẫn như cũ nhìn ngón tay kia:
"Cho dù em muốn làm gì, tôi tới bồi em, tôi sẽ cùng với em, vì sinh mệnh của em mà để lại thật nhiều điều đặc biệt."
Tô Lệ chậm rãi lộ ra tươi cười:
"Vậy thật tốt quá! Tuy rằng tôi không có tình yêu, nhưng tôi nhận được người bạn tốt này, quả thật cũng không uổng công nhân sinh này!"
Giang Chước Dạ đưa ánh mắt dời về phía khuôn mặt Tô Lệ, có chút tự giễu cười một tiếng:
"Em còn có rất dài, còn cả đời qua đi thật tốt, đừng có vội vã kết luận."
Tô Lệ mê mang chớp chớp mắt, lại bởi vì lời nói của Giang Chước Dạ mà cảm thấy vui vẻ, thân thể chỉ chút vui vẻ liền bắt đầu buồn ngủ.
Rất nhanh, nàng liền ở trong tầm mắt Giang Chước Dạ ngủ mất.
Giang Chước Dạ vẫn luôn nhìn nàng ngủ, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, bởi vì ấm áp mà có một chút hồng nhạt, lại nhìn nàng sau khi ngủ môi hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Thật đẹp, là một vẻ đẹp ốm yếu mà hồn nhiên, dễ dàng rách nát, cũng dễ dàng để lại tiếc nuối vô tận.
Thời điểm này Giang Chước Dạ vốn nên ngẫm lại chuyện của mình, nhưng trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
Mắt trước chỉ có khuôn mặt ngủ say của Tô Lệ, trong đầu cũng chỉ có thể nhớ tới đủ loại cảm xúc của Tô Lệ.
Giang Chước Dạ ngồi yên ở mép giường Tô Lệ, một bàn tay lôi kéo tay Tô Lệ, nhìn nàng tiến vào mộng đẹp.
Tâm tình khác với bình tĩnh thường ngày.
Cô chậm rãi khom lưng xuống, dùng một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trán, gương mặt Tô Lệ, ngón tay ở trên mí mắt Tô Lệ phất qua, có thể cảm giác được lông mi đối phương run nhè nhẹ.
Ở trong lòng bàn tay ngứa chớp.
Thật đáng yêu, cũng thật yếu ớt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Giang Chước Dạ thu tay lại, lúc người kia mở cửa trước tiên gãi đúng chỗ ngứa quay đầu lại, lộ ra mỉm cười lễ phép.
"Giang tiểu thư, phu nhân mời ngài đi xuống ăn cơm."
Giang Chước Dạ mỉm cười xuống lầu, cùng Lý Chân Chân ăn xong một bàn cơm trưa phong phú, lại xung phong nhận việc nói:
"Tô Lệ giữa trưa ăn cái gì, con có thể giúp em ấy đưa lên."
Lý Chân Chân kêu người hầu đem mâm đồ ăn đưa lại đây, Giang Chước Dạ nhận lấy vừa thấy, đồ ăn nấu chín xong chỉ bỏ thêm chút muối, còn có thịt gà nấu cháo rau, cùng với một ly nước ấm và trứng gà luộc.
Thật sự là so với sức ăn nữ minh tinh trong giới giải trí còn ít hơn.
Trách không được ngày hôm qua Tô Lệ ăn thịt nướng, mỗi loại chỉ ăn một miếng liền no rồi......
Giang Chước Dạ bưng mâm đi lên, Tô Lệ còn chưa tỉnh ngủ, nàng đem mâm đồ ăn đặt một bên, duỗi tay nhẹ nhàng đi đẩy ra tóc rối loạn của Tô Lệ, lộ ra trán trơn bóng của nàng.
Ngón tay Giang Chước Dạ lại nhịn không được ở trên trán lưu luyến một chút, xúc cảm của làn da Tô Lệ thật sự quá tốt, cô rất muốn sờ thêm vài lần, nhớ kỹ cảm giác trên tay.
"Lệ Lệ, có đói bụng không? Lên ăn cơm."
Tô Lệ trong miệng lẩm bẩm vài tiếng, xoay đầu lại ngủ tiếp.
Giang Chước Dạ liền ngồi ở bên cạnh chờ nàng tỉnh lại, kỳ lạ chính là, Giang Chước Dạ luôn luôn ghét nhất là chờ người khác, đã từng có một lần ở hậu trường gameshow chờ người chủ trì, chỉ chờ hai mươi phút, Giang Chước Dạ cũng đã lật bàn đại náo.
Nhưng hôm nay, Tô Lệ ngủ rất lâu.
Giang Chước Dạ một chút cũng không cảm thấy sốt ruột.
Cô có thể chơi tóc Tô Lệ, có thể xem hàng mi dài đẹp của Tô Lệ như vậy, có thể giúp Tô Lệ chỉnh lại chăn, cũng có thể sửa sang lại đồ vật trên bàn nhỏ...... Đám người này, một chút cũng không phải không có chỗ chơi, còn có chút chơi vui.
Giang Chước Dạ chờ chờ, đồ ăn lạnh, cô lại bưng lên đưa xuống làm ấm lại, bản thân tiếp tục ngồi ở trong phòng nhìn Tô Lệ.
Một tiếng qua đi, Tô Lệ rốt cuộc từ từ tỉnh lại.
Bàn cháo bên cạnh còn có hơi nóng, nàng mơ hồ nhìn thoáng qua, thấy bên mép giường có một người đang ngồi, chỉ tưởng là Trương mụ đang chăm sóc mình, liền lầu bầu nói:
"Đói bụng."
Nàng nói xong liền nhắm mắt lại, Trương mụ quả nhiên giống như thường làm, đem mình nâng dậy dựa vào gối ngồi ổn, lại dùng muỗng sứ múc cháo đưa đến mép miệng nàng.
Tô Lệ a ô một miếng ăn hết, khẽ nhíu mày:
"Hôm nay cháo sao lại nhạt hơn với trước kia vậy a. Nói với phòng bếp, cho thêm chút muối đi, cái này con ăn không vô."
"Ngoan, nghe lời, em hiện tại cần ăn ít muối ít đường."
Ôn nhu thanh âm truyền đến, đầu tiên Tô Lệ là run lên, sau đó đột nhiên mở mắt ra!
"Như thế nào là cô a a a a!"
Tô Lệ sử dụng cả tay chân chui vào trong giường, quả thật không còn mặt mũi nhìn Giang Chước Dạ!
Nàng như thế nào khiến cho Giang Chước Dạ tự mình đút cháo vậy, còn kén cá chọn canh! Còn mệnh lệnh cho người ta cho vào cháo chút muối!
Sai bảo đại ảnh hậu, cho vào cháo của mình chút muối! Tô Lệ chưa bao giờ biết mình vậy mà dũng cảm như vậy!
"Là tôi, tôi vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bồi em."
Giang Chước Dạ cười đến ôn nhu, mắt hơi nheo lại, giống trăng non, lông mi như bướm ở trên mặt rơi xuống bóng dáng, tầm mắt mang theo cảm xúc mịt mờ.
"A...... Nhưng mà, cháo tôi còn có thể tự mình uống!"
Tô Lệ duỗi tay muốn cướp đi chén cháo trong tay Giang Chước Dạ, Giang Chước Dạ lại linh hoạt mà đưa cánh tay chuyển qua chỗ khác, Tô Lệ hoàn toàn chụp được không khí.
"Không được, bệnh nhân nhỏ, nên nghe lời, tôi tới đút em."
Giang Chước Dạ không khỏi phân trần, một muỗng cháo sứ liền đưa đến bên miệng Tô Lệ, khiến cho Tô Lệ há mồm nuốt xuống.
"Này mới ngoan a, chỉ có ngoan, bệnh mới có thể tốt lên nhanh, biết không?"
Trong mắt Giang Chước Dạ giống như có ánh sáng lấp lánh, ôn nhu tuyệt đẹp, như nữ thần trong tranh, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Tô Lệ nhìn nhìn, tiếng lòng hơi hơi rung động, chỉ cảm thấy cháo hôm nay, hình như có chút ngọt...... Không, là cực kỳ ngọt.