Chương 138 : Đạo lữ của giang lưu nhi (1)
"Phong lão quái, ngươi đừng làm bậy! Ngươi định thổi bay hết những người ở đây sao?"
"Phải đấy Phong lão quái, có gì từ từ thương lượng! Đừng xúc động! Kết giới ở đấu trường này không thể chịu nổi một đòn của ngươi đâu."
Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực lần lượt lên tiếng can ngăn. Thế nhưng lão Phong Tử vẫn bỏ ngoài tai, ông hầm hừ:
"Hai tên khốn các ngươi muốn cướp đồ đệ của ta mà còn bảo ta đừng xúc động? Thương lượng? Thương lượng cái... cái con chim!"
Mấy vị viện chủ, trưởng lão lẫn đệ tử đang có mặt đều trố mắt mà nhìn lão Phong Tử. Riêng Bạch Thiên Thù, nàng cảm thấy da mặt mình hơi nóng lên.
Sư phụ như thế nào lại nói mấy lời đó chứ! Lão nhân gia người... cũng không khỏi quá mất hình tượng đi!
Nàng xấu hổ trách thầm. Nói thế nào thì nàng cũng là đệ tử của ông, xấu thầy thì hổ trò, làm sao không liên quan được. Huống hồ, dù có là Bắc viện chủ quyền uy đi nữa thì nàng vẫn là nữ nhi đấy.
Mắt thấy lão Phong Tử không có ý thu tay, tâm tư khẽ động, Phong Thiên Thu ra vẻ thở dài, nói:
"Phong lão quái, tuy Niệm Từ có nói đồng ý bái ngươi làm thầy, nhưng một ngày chưa hành lễ bái sư thì hắn vẫn chưa chính thức trở thành đồ đệ của ngươi. Mà chưa chính thức trở thành đồ đệ của ngươi thì tất nhiên hắn có quyền chọn một sư phụ khác, sao có thể nói là chúng ta cướp đồ đệ của ngươi được?..."
"... Lại nói, việc gì mà Phong lão quái ngươi lại kích động như vậy? Chẳng lẽ ngươi không đủ tự tin, ngươi sợ hắn sẽ không chọn ngươi làm sư phụ?"
Nghe Phong Thiên Thu nói thế, lão Phong Tử lập tức phản bác:
"Ai nói ta sợ? Hừ! Một con người tài trí siêu quần như ta mà phải sợ hai người các ngươi? Vậy ta sẽ để hắn tự quyết định cho các ngươi tâm phục khẩu phục!"
Khóe miệng khẽ nhếch, Phong Thiên Thu chỉ đợi bấy nhiêu.
"Tốt! Chúng ta cứ quyết định như vậy!"
Phong Thiên Thu hướng Nam viện chủ Phong Ngọc Thường bảo:
"Ngọc Thường, qua đây một chút."
Không nhiều lời, Phong Ngọc Thường ngoan ngoãn làm theo. Ngay sau đó, một màn kết giới cách âm bao bọc nàng và Phong Thiên Thu.
Cũng chẳng bao lâu, kết giới được thu hồi. Phong Thiên Thu nhẹ phất tay, một tia sáng bắn về phía khán đài.
Màn kết giới do các trưởng lão bố trí quanh bốn phía đấu trường nhanh chóng sụp đổ. Lúc này, Phong Ngọc Thường cất tiếng:
"Yên nhi, mau xuống đây."
Từ trên khán đài, một cô gái bay xuống. Nàng cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Triệu Yên - đại sư tỷ của Nam viện hiện giờ - người đã thua trong trận đấu với Bạch Ngọc Kinh ở ba hôm trước.
Triệu Yên đi tới trước mặt mọi người, cúi đầu thi lễ:
"Đệ tử Triệu Yên tham kiến ba vị thái thượng trưởng lão, tham kiến các vị viện chủ và trưởng lão."
Phong Thiên Thu nhìn nàng, hài lòng gật đầu:
"Được rồi, ngươi đứng thẳng lên đi. Ta nghe Ngọc Thường đánh giá ngươi rất cao."
"Đệ tử rất vinh hạnh."
"Lời thừa thãi ta đây không nói nhiều, ta và Ngọc Thường muốn cho ngươi kết thành song tu đạo lữ với Niệm Từ, ý ngươi thế nào?"
Triệu Yên có chút bối rối, chuyện ba vị thái thượng trưởng lão tranh nhau thu đồ đệ từ nãy giờ dĩ nhiên nàng đều nghe được. Nhưng nàng không nghĩ đến người mà viện chủ và thái thượng trưởng lão chọn lại là nàng.
Triệu Yên đưa mắt nhìn Giang Lưu Nhi đang đứng gần đó.
Ta sẽ lấy hắn sao? Kết thành song tu đạo lữ với hắn?
Quả thật đó là viễn cảnh nàng chưa bao giờ tưởng tượng tới. Nàng công nhận hắn rất giỏi, cũng tự nhận mình không bằng hắn, thậm chí nàng còn có chút khâm phục hắn. Nhưng yêu thích thì... Nàng không nghĩ mình có tình cảm đặc biệt gì với hắn.
Nhưng dường như thái thượng trưởng lão rất muốn nhận hắn làm đệ tử... Nếu công khai từ chối trước mặt mọi người cũng có nghĩa chống lại ý muốn của viện chủ và thái thượng trưởng lão...
Chấp nhận hay từ chối?
Thấy nàng chần chừ không quyết, Phong Ngọc Thường nhắc nhở:
"Yên nhi."
Triệu Yên ngẩng đầu lên nhìn Phong Ngọc Thường. Đây là gương mặt rất đỗi quen thuộc với nàng, từng ẵm bồng vuốt ve, từng trông nom dạy dỗ...
Triệu Yên khẽ nói:
"Đệ tử không có ý kiến, mọi việc xin thái thượng trưởng lão làm chủ."
"Ừm."
Phong Thiên Thu quay sang Giang Lưu Nhi.
"Niệm Từ, Triệu Yên là nữ đệ tử ưu tú nhất của Nam viện, không những xinh đẹp hơn người mà tư chất lẫn ngộ tính cũng thuộc hàng đầu. Kết thành song tu đạo lữ với nó hẳn là không thiệt thòi gì với ngươi. Ý ngươi thế nào?"
Đứng kế bên, gương mặt lão Phong Tử đã rất khó coi. Nói nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt thì hơi quá nhưng thật sự cũng không kém nhiều lắm. Ông lập tức quát:
"Khoan đã! Tiểu tử ngươi không được nhận lời! Muốn nói gì thì phải đợi ta tìm một đạo lữ cho ngươi xong rồi hẳn nói. Ta bảo đảm tuyệt đối tốt hơn tiểu cô nương kia!"
Dứt lời, ông liền gọi Bạch Thiên Thù tới, thiết lập một kết giới cách âm rồi hỏi:
"Nha đầu, nữ đệ tử xuất chúng nhất của Bắc viện ngươi hiện giờ là ai?"
"Sư phụ, chuyện này... Đệ tử thấy không nhất thiết phải bắt hắn gia nhập Bắc viện..."
"Cái gì mà không nhất thiết! Nhất thiết phải bắt hắn gia nhập! Tuyệt đối không thể để thua hai tên kia được! Nếu không ta sẽ rất mất mặt a!... Hơn nữa ngươi xem tên Phong tiểu mao đi, hắn đã chọn một tiểu cô nương xuất sắc như vậy để câu dẫn tiểu tử Niệm Từ kia. Nếu như bây giờ chúng ta không kiếm được một nữ đệ tử tốt hơn để dụ dỗ thì đừng nói là lôi kéo hắn gia nhập Bắc viện mà đến cả sư phụ ta đây e là hắn cũng không thèm nhận. Đồ nhi, nam nhân rất háo sắc, càng đẹp càng thích, càng khó với thì lại càng muốn với. Ngươi là nữ nhân nên không hiểu được đâu. Ta là nam nhân, ta biết rõ."
"Sư phụ, nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gì nữa! Nha đầu ngươi sao lại lề mề như vậy! Mau nói cho ta biết, Bắc viện của ngươi có nữ đệ tử nào tốt hơn tiểu cô nương của Phong tiểu mao chọn không?"
Mặc dù rất không nguyện ý nhưng Bạch Thiên Thù cũng đành phải theo lời của sư phụ mình mà lục tìm trong đầu. Với một tu sĩ Niết Bàn Cảnh đỉnh phong như nàng thì việc này chẳng mất bao nhiêu thời gian, chỉ thoáng chốc nàng đã cho ra đáp án:
"Sư phụ..."
"Thế nào? Có rồi phải không? Nữ đệ tử kia tên gì, mau gọi ra đây nhanh lên!"
"Sư phụ... Thật ra... Không có ai cả."
"Ừ, mau gọi xuống... Cái gì? Nha đầu, ngươi mới nói gì?"
"Đệ tử nói là không có ai cả. Bắc viện của con không có nữ đệ tử nào có thể sánh bằng Triệu Yên."
Bạch Thiên Thù cũng không phải hoàn toàn nói dối. Bắc viện của nàng bây giờ, ngoài Bạch Ngọc Kinh thì quả thật chẳng còn nữ đệ tử nào có thể so được với Triệu Yên. Nhưng Bạch Ngọc Kinh là cháu gái của nàng, như thế nào nàng có thể gả cho tên tiểu tử kia được, làm vậy khác nào đem giao trứng cho ác.
"Nha đầu, thật sự là không có ai sao? Ngươi không lừa ta đấy chứ? Hay ngươi thử nghĩ lại xem, có phải ngươi đã bỏ sót người nào không?"
Lão Phong Tử hỏi lại.
"Sư phụ..."
Bạch Thiên Thù khẽ lắc đầu.
Hơi trầm ngâm một chút, lão Phong Tử vẫn chưa hết hy vọng hỏi tiếp:
"Nếu không có đệ tử nào sánh bằng, vậy thì... Trưởng lão thì sao? Có nữ trưởng lão nào xinh đẹp hơn, tư chất tốt hơn tiểu cô nương kia không?"
Lần này thì Bạch Thiên Thù phải mở to mắt lên nhìn sư phụ mình. Này... lão nhân gia người cũng nghĩ ra được? Nhiều lúc nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ...
"Sư phụ, như vậy không tốt lắm đâu. Mấy trưởng lão kia, người trẻ nhất cũng đã gần trăm tuổi rồi, hơn nữa chẳng ai trong bọn họ có dung mạo xinh đẹp bằng Triệu Yên..."
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m