Chương 159 : Như mộng
...
Đang trên đường trở lại Đà La Tự thì bỗng nhiên Giang Lưu Nhi dừng lại. Hắn nhìn cô gái trước mặt, đợi nàng lên tiếng. Ngay từ đầu, hắn đã biết nàng bám theo mình.
"Tiền bối thật vô tình."
Đó là câu đầu tiên Lâm Thái Anh nói với hắn.
"Tuy rằng vãn bối không rõ quan hệ giữa người và Thải Tuyết là như thế nào, nhưng có một điều mà vãn bối chắc rằng mình biết hơn người."
Nàng nói tiếp:
"Suốt mấy năm qua, nàng ấy đã thay đổi rất nhiều. Càng lúc nàng càng ít nói hơn, trầm mặc hơn, có khi cả ngày cũng chẳng trò chuyện với ai câu nào. Thỉnh thoảng lại thẫn thờ im lặng... Ban đầu, vãn bối không biết tại sao nàng lại trở nên như vậy, nhưng đến hôm nay thì vãn bối đã hiểu: Nàng là vì tưởng nhớ tiền bối. Chẳng lẽ tiền bối không hề có chút tình cảm nào với nàng sao?"
Giang Lưu Nhi im lặng không đáp.
Tình ư?
Tim hắn đã chẳng còn đủ chỗ để chứa thêm ai được nữa. Lòng hắn đã vướng bận quá nhiều rồi.
Không thấy hắn hồi đáp, Lâm Thái Anh biết những lời của mình đã vô ích.
Chất vấn một tu sĩ Niết Bàn Cảnh không phải là một hành động khôn ngoan đối với những tu sĩ cấp thấp như nàng. Lâm Thái Anh hiểu rõ điều đó. Thật sự thì nàng cũng chẳng biết tại sao mình lại làm việc này nữa. Chỉ là... nàng không muốn nhìn thấy Lâm Thải Tuyết như vậy...
"Phụ thân của Thải Tuyết vừa qua đời. Có thời gian thì xin tiền bối đến gặp nàng một lần."
Đó là câu nói cuối cùng Lâm Thái Anh lưu lại trước khi rời đi.
"Hỏi thế gian yêu hận là gì?"
Hòa thượng thở dài:
"Chúng sinh ngu muội... Chúng sinh ngu muội..."
"Hòa thượng, ta không có tâm tình để tiếp ngươi đâu. Tốt nhất ngươi đừng theo ta."
"Thí chủ cứ bình tĩnh. Phật dạy giận quá mất khôn. Mà mất khôn thì sẽ biến thành đần độn. Tóm lại tức giận là ngu. Vậy nên thí chủ..."
Không đợi hòa thượng kịp nói hết câu thì một đạo bạch quang đã tới trước mặt hắn.
"Oành"
Giang Lưu Nhi chẳng muốn nhiều lời làm gì, hắn liên tiếp đánh ra ba lượt Quang Khí Ảnh.
Tâm tình của hắn quả thật không được tốt.
...
Đà La Tự, trong một căn phòng đơn sơ.
Giang Lưu Nhi cầm chiếc Kim Tằm Bảo Y trong tay, dáng vẻ đăm chiêu, cũng không rõ đang nghĩ gì.
Đột nhiên, ánh mắt khẽ động, hắn thu Kim Tằm Bảo Y lại, nhìn ra cửa.
Có người đang tiến lại đây.
Không lâu lắm, một giọng nữ nhân truyền vào:
"Đạo hữu, ta có thể vào chứ?"
"Xin mời."
Giang Lưu Nhi phất tay, cửa phòng lập tức mở ra.
Thái Trác Linh bước thẳng vào, mắt chẳng hề ngó nghiêng gì xung quanh. Nàng đi vào vấn đề một cách trực tiếp nhất:
"Đạo hữu có thể bán lại cho ta Tang Tương kiếm không?"
Giang Lưu Nhi lắc đầu.
Thái Trác Linh đương nhiên sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế. Nàng đưa ra điều kiện:
"Thanh kiếm này rất có ý nghĩa với ta. Nếu đạo hữu chịu nhượng lại, ta bảo đảm sẽ cho đạo hữu một cái giá hài lòng. Hơn nữa, ta còn thiếu đạo hữu thêm một phần nhân tình."
Ánh mắt Giang Lưu Nhi hơi ngước lên một chút nhìn cô gái đối diện.
Đối với những người tu đạo như bọn họ mà nói thì nhân tình không phải thứ có thể tùy tiện thiếu được. Huống chi đó lại còn là nhân tình do chính Kiếm vương hứa hẹn.
Nếu như là người khác thì có lẽ sẽ suy xét lại "một phần nhân tình" này của Thái Trác Linh nhưng đáng tiếc đó lại là Giang Lưu Nhi - một kẻ không thiếu linh thạch mà cũng chẳng cần thiết nhân tình của một tu sĩ Niết Bàn Cảnh như nàng. Hắn lần nữa từ chối:
"Thái đạo hữu, thành thật xin lỗi. Ta không thể nhượng Tang Tương lại cho đạo hữu."
Sau vài giây im lặng, Thái Trác Linh lên tiếng:
"Nếu đã vậy thì ta cũng không làm phiền đạo hữu nữa. Xin cáo từ."
"Thứ lỗi không tiễn."
...
Trời tối.
Trong cái tĩnh lặng của đêm thu, thỉnh thoảng một chiếc lá không màu rơi xuống.
Lâm Thải Tuyết ngồi bên khung cửa, nhìn những chiếc lá đã rơi, đang rơi và rồi sẽ rơi kia. Nàng chợt cảm thấy bản thân mình cũng như những chiếc lá kia vậy. Thật mong manh.
Mà không. Nàng đâu phải lá. Nàng là tuyết. Tuyết cô độc trong gió...
Bỗng nhiên từ đâu một cơn gió thổi mạnh vào người Lâm Thải Tuyết.
Thật lạnh.
Nàng cảm thấy như thế.
Một tu sĩ Ngự Không Cảnh như nàng mà lạnh vì một cơn gió ư?
Thật lạ lùng làm sao.
Nàng khép cửa lại, xoay người định lên giường. Thế nhưng, chân nàng đột ngột dừng lại, toàn thân bất động, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Đằng kia, phía đối diện, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người.
Qua một đỗi lâu, Giang Lưu Nhi là người lên tiếng trước:
"Ngươi... có khỏe không?"
"Ta vẫn tốt. Còn ngươi?"
"Cũng tốt."
Không khí trong phòng lại lần nữa chìm vào im lặng. Nàng và hắn, chẳng ai nói thêm gì nữa. Mà có lẽ họ cũng không biết phải nói gì.
Gần một phút trôi qua, Giang Lưu Nhi lại lên tiếng:
"Trong không gian giới chỉ này có một ít vật phẩm cần thiết cho ngươi tu luyện, hãy cất giữ nó."
Ngập ngừng một lúc, hắn nói tiếp:
"Cũng muộn rồi... Ta về..."
Nói xong, Giang Lưu Nhi xoay người, nhắm cửa phòng đi ra.
"Soạt"
Bất chợt, tay áo hắn bị người nắm lại.
Lâm Thải Tuyết từ từ đưa tay vòng qua trước ngực Giang Lưu Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy.
Nàng tựa đầu vào lưng hắn, nhỏ giọng thì thào:
"Đừng đi."
Giang Lưu Nhi đưa tay đặt lên bàn tay nàng. Hắn cảm giác được tay nàng siết chặt hơn, hẳn là nàng sợ hắn sẽ gỡ chúng ra.
Trong lòng khẽ thở dài, Giang Lưu Nhi không gỡ ra mà chỉ để tay mình áp lên tay nàng như thế. Phía sau, nét mặt Lâm Thải Tuyết cũng giãn ra.
...
"Ngươi ngủ một chút đi."
Nằm trên giường, Lâm Thải Tuyết khẽ lắc đầu.
"Yên tâm. Ta sẽ không rời đi."
"Thật không?"
"Thật."
"Thật sự?"
"Thật sự."
Lâm Thải Tuyết khép mắt lại. Rất nhanh, nàng đã chìm vào giấc ngủ say.
Chắc là lâu lắm rồi nàng mới có một giấc ngủ bình yên thế này.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt nàng...
Sáng hôm sau.
Ngay khi vừa thức dậy, Lâm Thải Tuyết liền đảo mắt tìm kiếm thân ảnh Giang Lưu Nhi. Thế nhưng... nàng không thấy đâu nữa.
Hắn đã đi rồi.
Một lần nữa hắn lại bỏ đi. Và một lần nữa, lòng nàng tràn ngập sự hụt hẫng. Chuyện đêm qua có lẽ chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Chỉ thế mà thôi.
"Hức... Hức..."
Những tiếng nấc lặng lẽ vang lên.
"Tại sao ngươi lại khóc?"
Lâm Thải Tuyết quay phắt lại nhìn.
Là hắn! Thật là hắn! Ta không phải đang nằm mơ!
Chợt nhớ tới điều gì, nàng vội quay mặt vào trong, sau đó nhanh chóng dùng tay lau nước mắt đi.
Bộ dáng lúc nãy của ta có phải rất khó coi không? Hắn... Liệu hắn có cười ta không?
Giang Lưu Nhi không hiểu được những suy nghĩ của nàng, mà vốn dĩ trước giờ hắn có hiểu được tâm tư nữ nhân bao giờ. Trong việc này thì năng lực lĩnh ngộ của hắn là rất thấp.
"Ừm..."
Khẽ hắng giọng, hắn nói:
"Thể trạng của ngươi rất kém. Vừa rồi ta có ra ngoài mua một ít đan dược bồi bổ khí huyết. Ngươi dùng sẽ tốt hơn."
"Cảm ơn ngươi."
Lâm Thải Tuyết đáp, lúc này nàng cũng đã rời giường.
Bên kia, Giang Lưu Nhi lại lấy ra một chiếc áo đưa cho nàng.
"Đây là Kim Tằm Bảo Y, có khả năng chống đỡ được mười đòn công kích toàn lực của tu sĩ Chân Đan Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn có năng lực ẩn giấu rất tốt. Khi nào ra ngoài thì hãy mặc phòng thân."
"Kiếm này tên gọi Tang Tương, là một kiện pháp khí rất lợi hại. Với tu vi hiện giờ của ngươi chưa thể sử dụng được nên tạm thời cứ cất giữ."
"Còn đây là..."
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m