Chương 166 : Bảo tàng?
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Bạch Thiên Thù hỏi, giọng gần như quát. Có vẻ như nàng đang rất tức giận vì cảm thấy bị lừa gạt.
Không quá kích động như cô cô mình, Bạch Ngọc Kinh chỉ đứng im lặng nhìn Giang Lưu Nhi. Ngay từ lần đầu tiên trông thấy hắn thì nàng đã biết hắn có điểm bất thường. Vì vậy mà trước giờ nàng luôn chú ý những tin tức về hắn, và càng biết nhiều thì nàng lại càng thêm nghi hoặc. Đến hôm nay thì một phần hoài nghi kia đã được giải đáp.
"Ta chưa từng có ý gây bất lợi nào cho Đại Nhật Cung."
Chẳng giải thích gì nhiều, Giang Lưu Nhi nói câu ấy xong thì xoay người bước đi.
"Khoan đã!"
Bạch Thiên Thù lạnh lùng cất tiếng:
"Ngươi nói không có là không có sao? Đừng nói với ta rằng ngươi ở Đại Nhật Cung suốt mấy năm qua chỉ đơn thuần là vì tu luyện? Ngươi lừa ai chứ?"
"Ta đúng là có mục đích, nhưng không liên quan gì tới Đại Nhật Cung các ngươi cả. Lời ta đã nói hết, tin hay không là tùy ngươi."
Giang Lưu Nhi vừa mới đi được vài bước thì lại bị Bạch Thiên Thù gọi ngược trở về:
"Đứng lại!"
Hắn dừng chân nhưng cũng chẳng quay đầu:
"Ngươi còn có lời gì muốn nói sao?"
"Niệm Từ có phải tên thật của ngươi hay không? Ta muốn biết tên thật của ngươi."
"Cứ gọi là Niệm Từ đi."
...
Vị trí của Giang Lưu Nhi hiện giờ đã cách khá xa nơi vừa rồi. Hắn vừa đi vừa trao đổi với Nghiệt:
"Nghiệt, rốt cuộc chúng ta phải tra xét cái gì?"
"Thứ liên quan đến ta mà cũng quan hệ tới ngươi."
Nghiệt đáp, giọng trầm đục khó nghe như mọi khi.
Nghe câu trả lời của nó thì trong lòng Giang Lưu Nhi càng mờ mịt. Hắn lại hỏi:
"Như vậy chúng ta phải tra xét chỗ nào? Ngươi không thể cho biết một phương hướng cụ thể ư? U Minh Chi Địa này rất lớn mà thời gian của chúng ta thì lại không nhiều."
"Ngươi tưởng là ta thích đi vòng vòng lắm sao? Không gian nơi đây rất không ổn định, cảm ứng của ta bị ảnh hưởng rất nhiều. Đại khái ta chỉ có thể mơ hồ xác định được thứ kia nằm ở phía bắc, còn cách bao xa thì ta không rõ."
"Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ đi về hướng bắc."
Mười ngày nữa trôi qua.
Suốt khoảng thời gian ấy, Giang Lưu Nhi đã mấy lần chạm trán với người của yêu tộc Thánh Sơn và một vài Quỷ hồn, trong số đó có hai Quỷ hồn cấp bậc Quỷ vương. Tuy có chật vật một chút nhưng cuối cùng thì hắn cũng giết được chúng, hơn nữa còn thu được hai viên Ma châu.
Lúc này, hắn đang đứng nép sau lùm cây để quan sát một hang động cách đó khá xa. Hắn không dám tiến lại gần, bởi vì Nghiệt nói cho hắn biết bên trong hang động có tồn tại hai luồng khí tức rất mạnh, ít nhất cũng tương đương với cấp bậc Chân Đan Cảnh trung kỳ. Mặc dù hắn có thể vượt cấp chiến đấu nhưng với tu vi hiện tại thì hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống lại được một vị Chân Đan Cảnh trung kỳ mà thôi, còn hai thì... Hắn chưa cuồng vọng đến mức đó.
Thế nhưng hang động kia lại là nơi mà hắn không thể không vào. Bởi vì thứ mà Nghiệt cần xác định nằm ở bên trong.
Làm cách nào để vào được đây?
Giang Lưu Nhi cảm thấy rất khó nghĩ. Nếu chỉ có mình hắn thì quả thật là không có biện pháp, trừ phi...
...
Ở một góc nào đó của U Minh Chi Địa, một nhóm người thuộc La Sát Phái đang tìm kiếm bảo vật. Bỗng nhiên, khuôn mặt bọn họ gần như đồng thời biến sắc.
Cách phía trước họ không xa, một tên yêu tu đang đứng nhìn chằm chằm.
"Ha ha ha... Không ngờ hôm nay ta lại may mắn như vậy! Không chỉ tìm được một động phủ có cực phẩm linh thạch mà còn bắt được mấy con dê béo nữa!"
Sau khi thả thần thức ra thăm dò mà không phát hiện có thêm yêu tộc nào nữa, mấy tu sĩ La Sát Phái thầm thở phào một hơi. Họ đưa mắt nhìn nhau trao đổi, sau đó cả bọn đồng loạt xông lên tấn công.
"Oành... Oành..."
Các tu sĩ La Sát Phái nọ không hổ là người của một trong lục đại phái, thuật pháp thần thông không chút nào tầm thường. Về phần yêu tu, tuy tu vi và thuật pháp của hắn rất lợi hại nhưng hắn chẳng những không thể chiếm được thượng phong mà còn đang dần bị dồn ép. Có vẻ như hắn đã quá xem thường tu sĩ nhân loại. Và không bao lâu, hắn đã phải trả giá cho sai lầm của mình.
Giờ khắc này hắn đã bị mấy tu sĩ La Sát Phái khống chế. Hắn mở miệng cầu xin:
"Các vị đạo hữu, xin đừng manh động! Có gì từ từ thương lượng!"
Thấy không có tác dụng, yêu tu kia tỏ ra do dự một lúc, cuối cùng cắn răng nói:
"Các vị đạo hữu, chỉ cần các vị tha cho ta một mạng, ta sẽ dẫn các vị tới một bảo tàng."
Nghe đến hai chữ "bảo tàng", ánh mắt của mấy tu sĩ La Sát Phái thoáng lóe sáng. Sở dĩ bọn họ không lập tức giết tên yêu tộc này là vì lúc nãy bọn họ có nghe hắn nhắc tới "động phủ có cực phẩm linh thạch" gì đó.
Cực phẩm linh thạch, bốn chữ này đủ để làm tâm tình của mấy đại nhân vật Chân Đan Cảnh phải dậy sóng a. Nếu như mấy người bọn họ có thể tìm được dù chỉ là một viên thôi cũng đã không uổng chuyến tầm bảo lần này rồi.
Một tên trong đám lên tiếng:
"Ta nghe khi nãy ngươi có nhắc đến cực phẩm linh thạch. Có phải ngươi đã tìm được nó trong bảo tàng gì kia?"
"Vâng. Ta đúng thật là tìm được bảo tàng. Nhưng mà bên trong có quái thú lợi hại canh giữ, ta chỉ kịp lấy được một viên cực phẩm linh thạch, số tài bảo còn lại vẫn còn rất nhiều."
"Hừ! Làm sao chúng ta biết lời ngươi nói là thật hay giả? Ta nghĩ nên dùng Sưu Hồn Thuật sẽ yên tâm hơn."
Nghe ba chữ "Sưu Hồn Thuật", tên yêu tu hết sức sợ hãi. Hắn vội nói:
"Xin đừng! Các vị, những lời ta nói đều là thật! Nếu các vị không tin thì nhìn xem đây là gì!"
Trong lòng bàn tay tên yêu tu, một viên linh thạch xuất hiện, tản mác linh khí cực kỳ nồng đậm.
Mấy tên tu sĩ La Sát Phái lập tức giật lấy. Sau khi cẩn thận quan sát, cả bọn ai nấy đều vô cùng mừng rỡ. Bởi vì viên linh thạch kia đích thực là một viên cực phẩm linh thạch!
Đó là một viên cực phẩm linh thạch, thứ mà ngay cả những đại nhân vật cũng chưa chắc từng nhìn thấy được. Độ trân quý của nó là không thể đong đếm!
Kiềm chế sự kích động trong lòng, bọn họ bắt đầu hỏi cặn kẽ tình hình bảo tàng cũng như chi tiết về quái thú canh giữ. Tiếp đến, họ ném cho tên yêu tu đang bị khống chế một cuốn ngọc giản và ra lệnh:
"Ngươi lập tức dùng thần thức ghi lại vị trí của bảo tàng kia nhanh lên!"
"Việc này..."
"Bọn ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, nếu như còn muốn giữ tánh mạng."
Không còn cách nào, tên yêu tu đành phải làm theo lời bọn họ.
Đợi cho yêu tu nọ ghi lại xong, một tên tu sĩ La Sát Phái cầm lấy đưa cho một tên khác, bảo:
"Hải trưởng lão, yêu thú canh giữ bảo tàng quá lợi hại, không phải là thứ mà mấy người chúng ta có thể đối phó được. Ngươi cầm lấy ngọc giản này quay lại điểm hẹn tìm thêm viện thủ. Bọn ta sẽ cùng với tên yêu tộc này..."
Tu sĩ La Sát Phái kia vừa nói tới đây thì dị biến nổi lên. Không biết bằng cách nào mà tên yêu tu kia đã thoát khỏi trói buộc, sau khi đánh ra mấy đạo hắc quang thì hắn đã nhanh chân tẩu thoát.
"Hừ! Lại để cho tên khốn yêu tộc kia chạy mất. Thật đáng giận!"
...
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m