Chương 171 : Nhất kiếm đoạt hồn - nhất tiếu thương tâm
Trở lại cuộc chiến.
Giờ phút này, cộng thêm sự hỗ trợ của Thánh chủ và Quỷ chủ, áp lực bên phía nhân tộc đã được giảm bớt đáng kể và đang dần chiếm ưu thế.
"Niệm Từ! Tiểu tử ngươi mau tỉnh lại cho ta!"
Lão Phong Tử vừa đánh vừa hét to.
Nhưng hết thảy đều chẳng hề có chút tác dụng nào. Thứ đáp lại từ Giang Lưu Nhi chỉ là những đường kiếm sát phạt và những lời lầm bầm không ai hiểu:
"Giết... Giết hết... Giết tất cả... Chết hết đi... Giang Nghinh Từ... Giang Nghinh Từ... Chết hết đi..."
Hắn điên cuồng vung kiếm, hệt như một ác quỷ U Minh, một ma đầu khát máu.
"Xoạt"
Từ phía sau, phi kiếm của chưởng môn Thái Ân xuyên qua người Giang Lưu Nhi.
"Grừ... Grừ..."
Vết thương và cơn đau càng làm hắn điên cuồng hơn. Bay vút lên không, hắn liên tục thi triển hai kiếm chiêu. Trước là một kiếm ảnh chém thẳng, sau là tám đạo kiếm quang theo hình nan quạt.
Thanh Hà Kiếm Quyết, đệ nhị kiếm - Kiếm Đoạn Lưu Giang!
Thanh Hà Kiếm Quyết, đệ ngũ kiếm - Kiếm Toái Sơn Hà!
Kiếm uy kinh thiên địa!
Nhìn những kiếm ảnh kia, mấy đại nhân vật mặt mày biến sắc, vội vận toàn bộ sức bình sinh kháng cự lại.
Ngay cả họ cũng kinh hoảng như thế thì số người đang xem cuộc chiến sẽ có cảm giác thế nào có thể nghĩ. Từ kẻ vô danh cho đến người tiếng tăm lừng lẫy như Lãnh Hàn Bích, Thái Trác Linh, Tinh nữ, không ai là không rúng động.
Một mình chống lại cả gần hai mươi vị cường giả Chân Đan Cảnh, phải có chiến lực đáng sợ cỡ nào mới làm nổi?
Tên ma nhân kia thật sự chỉ là thế hệ trẻ tuổi thôi ư?
Lại nói đến cuộc chiến.
Sau hai kiếm chiêu vừa rồi của Giang Lưu Nhi thì đã có ba đại nhân vật ngã xuống. Và chắc chắn đó vẫn chưa phải là con số cuối cùng.
"Giết người của Tinh Cung ta? Bổn hậu muốn ngươi phải chết!"
Chứng kiến một vị trưởng lão của Tinh Cung mình bỏ mạng, Tinh hậu hết sức tức giận. Nàng la lớn:
"Cổ Liệt, Thái Ân, các ngươi tránh ra!"
Lam Tinh trong tay nàng tách ra, tạo thành sáu trụ sáng bao vây lấy Giang Lưu Nhi. Đây chính là thần thông nàng từng dùng để đánh bại Cưu Lung - Tinh Thần Chi Nộ!
"Ma đầu! Chết cho bổn hậu!... Tinh Thần Chi Nộ - Diệt!"
Sáu lam trụ tức thì bắn ra ngàn vạn tia sáng hủy diệt.
"Oành... Oành... Oành..."
"Ầm... Ầm..."
Phải nói là thần thông này vô cùng đáng sợ. Chỉ trong nháy mắt, cả một vùng bị san thành bình địa, không còn lấy một cành cây ngọn cỏ nào nữa.
Mọi người dừng tay, tập trung xem xét cái hố to do Tinh Thần Chi Nộ vừa tạo thành. Tất cả đều âm thầm chờ mong được nhìn thấy thi thể của tên ma nhân kia, mà biết đâu sau đòn vừa rồi thì ngay cả thi thể cũng đã chẳng còn.
Chỉ là... Kết quả lại làm bọn họ thất vọng.
"Khặc khặc... Khặc khặc khặc..."
Tình trạng của Giang Lưu Nhi hiện giờ vô cùng thê thảm. Khắp người hắn đều bị thương, từ đầu tới chân đâu đâu cũng là máu, thanh y giờ đã thành huyết y.
Thế nhưng hắn vẫn cứ cười. Dường như càng đau đớn thì hắn lại càng cười to hơn.
Những tiếng cười của máu.
Bất chợt, thân ảnh hắn biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã áp sát người chưởng môn Thái Ân.
"Phốc"
Đầu của Thái Ân đã bị chém bay!
Đang đứng quan sát từ đằng xa, Thái Trác Linh cắn chặt răng, tay siết đến chảy máu. Người vừa mới bị giết chính là cha nàng.
Lúc này đây, Thái Trác Linh rất muốn, vô cùng muốn cầm kiếm báo thù. Nhưng lí trí nhắc nhở nàng không thể làm vậy. Nàng không phải đối thủ của ma nhân kia.
Trái ngược với Thái Trác Linh, trong lòng Lâm Thải Tuyết lại đang cực kỳ lo lắng và sợ hãi. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Không phải mỗi mình nàng lo lắng cho Giang Lưu Nhi, có một người khác cũng lo không kém. Người ấy là Mỹ Toa. Tim nàng như đang muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực vậy.
Bên kia, trận chiến vẫn tiếp tục tiếp diễn. Và như một điều hiển nhiên, cái chết là không thể tránh khỏi. Mười tám đại nhân vật cấp Chân Đan Cảnh thì đã có tới bảy người bỏ mạng rồi.
"Khặc khặc... Khặc khặc... Giết... Tất cả... Giang Nghinh Từ..."
Cứ giết xong một người thì Giang Lưu Nhi lại cười một lần, bị một vết thương thì hắn cũng cười một lần. Và trong những tiếng cười khiến người ghê rợn kia, ba chữ Giang Nghinh Từ thỉnh thoảng lại được hắn đọc lên.
Chẳng ai hiểu ba chữ nọ có ý nghĩa gì, mà có lẽ họ cũng không muốn hiểu làm gì. Đối với họ, ma đầu thì chỉ cần làm một việc duy nhất là được: giết.
"Bổn hậu không tin là không giết được ngươi!"
Tinh hậu phun một ngụm bổn mạng tinh huyết lên pháp khí Lam Tinh khiến nó lập tức sáng lên rực rỡ.
"Ma đầu, hãy đền mạng cho yêu tộc ta!"
Bạch Vân Thánh chủ kết những đạo pháp quyết khó hiểu. Quanh người ông, hư ảnh một con bạch xà khổng lồ hiện ra.
Quỷ chủ cũng chẳng chịu thua kém, hắn há miệng phun ra một viên hắc châu, từ bên trong, vô số oan hồn lệ quỷ gào khóc chực chờ xông ra.
Mấy đại nhân vật khác cũng thi triển đại thần thông của mình.
Sau đó, tất cả bọn họ, từ Tinh hậu, Cổ Liệt, Lãnh cung chủ cho tới Thánh chủ, Quỷ chủ... cùng đồng loạt đánh về phía Giang Lưu Nhi.
Nắm thanh quái kiếm trong tay, Giang Lưu Nhi thi triển một chiêu kiếm quỷ dị.
Thanh Hà Kiếm Quyết, đệ lục kiếm - Kiếm Vũ Miên Miên!
Thiên kiếm, địa kiếm, kiếm ảnh như mưa, không ngừng không hết, liên miên bất tận!
"Oành... Oành..."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Liên tiếp là những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Quang mang tiêu tán, những thân ảnh lần lượt hiện ra.
Lại có thêm hai người nữa chết dưới làn mưa kiếm của Giang Lưu Nhi, thế nhưng tình cảnh của hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.
Chứng kiến bộ dáng hắn hiện giờ, trong đám người đang xem, nước mắt Lâm Thải Tuyết và Mỹ Toa không kiềm được mà tuôn ra.
"Khục... Khục..."
Giang Lưu Nhi chống quái kiếm xuống đất, cố đứng lên.
"Khặc khặc... Khục... Khặc khặc..."
Xen giữa một tràng cười ho lẫn lộn là những ngụm máu tươi trào ra.
"Ma đầu! Đền tội đi!"
Mắt thấy Giang Lưu Nhi đã đứng không vững nữa, một vị tông chủ phía nhân tộc xách đại đao lao vào.
Đương nhiên Giang Lưu Nhi sẽ không trơ mắt đứng nhìn người ta lấy mạng mình. Hắn bỗng kết ấn với tốc độ rất nhanh, sau đó đánh ra.
Trên không trung tức thì xuất hiện một chiếc đầu lâu cao khoảng một thước.
"Keng!"
Vừa chạm vào đầu lâu kia thì đao của vị tông chủ nọ lập tức bị đánh bật lại. Chưa dừng lại ở đó, đầu lâu như có linh trí của mình, nó lao thẳng về phía kẻ trước mặt.
"Không!"
Sau một tiếng thét kinh hoàng, vị tông chủ kia ngã xuống. Như vậy, thêm một vị đại nhân vật nữa đã bị giết, nâng số người chết lên thành mười người.
Chỉ trong chưa đầy một canh giờ, mười tám đại nhân vật đã mất đi hơn phân nửa. Có lẽ đây là việc khủng khiếp nhất trong suốt cả ngàn năm qua của tu tiên giới Thiên Vũ đại lục.
"A di đà phật! Ác nghiệt! Ác nghiệt!"
Minh Trí đại sư tỏ ra tức giận, hướng Giang Lưu Nhi nói:
"Ma tính của ngươi đã quá nặng, hôm nay dù có phải xả thân thì lão nạp cũng quyết hàng phục cho được ngươi!"
Ông hô lớn:
"Sư đệ! Dùng Cửu Tự Thủ Ấn Quyết!"
Dứt lời, ông và sư đệ của mình là Minh Huệ đại sư đồng thời bay lên trời.
Bọn họ ngồi đối diện ở hai đầu, chấp hai tay trước ngực, cả người phát ra kim quang chói lòa.
Bỗng nhiên, hai vị đại sư đưa tay kết ấn, lần lượt đọc to:
"Lâm."
"Binh."
"Đấu."
"Giả."
"Giai."
"Trận."
"Liệt."
"Tại."
"Tiền."
Khi đọc lên chữ cuối cùng cũng là lúc một chữ "Vạn" thành hình. Chữ "Vạn" kia phát ra kim quang đại thịnh, đè xuống đầu Giang Lưu Nhi.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m