Chương 192 : Đâu là sự thật?
Qua hơn mười giây im lặng, Côn Bằng bỗng lên tiếng, giọng điệu vương nét hồi niệm:
"Lý do ư? Hừ! Dù sao thì hôm nay các ngươi sẽ chết tại nơi này, kể cho các ngươi biết cũng chẳng sao... Gần một vạn năm trước, xét về thiên phú, tư chất hay là ngộ tính, Dương Ngọc Lăng đều vượt xa các tu sĩ lúc bấy giờ. Vì vậy, vào một ngày kia, rốt cuộc nàng ta đã phá vỡ được gông xiềng, bước chân vào Vũ Hóa Cảnh. Thế nhưng còn ta, vẫn chỉ dừng lại ở Chân Đan Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, trong khi thọ nguyên lại sắp hết... Mặc dù ta đã thử mọi cách có thể nhưng tu vi vẫn không sao tiến thêm được một bước nữa. Cuối cùng, ta dùng một biện pháp. Đó là thái âm bổ dương chi thuật."
"Ngươi... Không lẽ ngươi..."
Tuy trong lòng đã có đáp án nhưng Cổ Mị Sanh cảm thấy thật khó để chấp nhận nó. Đối với nàng là vậy, riêng với Côn Bằng thì lại không. Hắn cười lạnh:
"Đúng vậy! Ta đã hấp thu một nửa tu vi của Dương Ngọc Lăng. Nếu như ta không làm như thế thì nàng ta sẽ phá toái phi thăng lên tiên giới, sẽ bỏ lại ta ở Thiên Vũ đại lục này và đợi chờ thọ nguyên hao tận rồi chết đi. Ta không muốn mất nàng! Các ngươi có biết là ta yêu nàng nhiều đến thế nào không? Vì vậy nên ta phải hấp thu tu vi của nàng, ta phải đột phá Vũ Hóa Cảnh! Huống chi ta đã để lại một nửa tu vi cho nàng rồi, với thọ nguyên còn hơn năm trăm năm của nàng nhất định có thể lần nữa tu luyện tới Vũ Hóa. Tới lúc đó, chúng ta sẽ là một đôi thần tiên quyến thuộc được người người ngưỡng mộ! Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Càng nói, Côn Bằng càng kích động, sau cùng thì cười to lên. Những tiếng cười mà trong con mắt Cổ Mị Sanh, nó biến dạng đến nỗi nàng không ngừng lắc đầu thốt lên rằng:
"Ngươi điên rồi! Ngươi thật sự điên rồi!"
"Điên? Kẻ điên không phải là ta mà là Dương Ngọc Lăng! Ta chỉ muốn được mãi mãi sống cùng nàng ta mà thôi! Ta chẳng làm gì sai cả! Người sai là Dương Ngọc Lăng kia! Nàng ta đã giam cầm ta suốt gần một vạn năm! Là gần một vạn năm! Ngươi có biết cảm giác đó là như thế nào không?"
Đúng lúc này thì một giọng nói cất lên:
"Ngụy biện."
Côn Bằng quay phắt người lại nhìn Thiên Ma với ánh mắt sắc như dao:
"Tiểu tử. Ngươi vừa nói gì?"
"Ta nói ngươi dám làm mà không dám nhận. Là một kẻ ngụy biện lừa người dối mình."
Thiên Ma chẳng chút nào e ngại, nói tiếp:
"Vì quá yêu, vì muốn sống mãi bên cạnh Dương Ngọc Lăng nên mới sử dụng thái âm bổ dương chi thuật để hấp thu tu vi của nàng ư? Ta cảm thấy thật buồn cười. Tại sao ngươi không bảo là do ngươi sợ chết, do muốn tăng cường tu vi để kéo dài thọ nguyên, để phá toái phi thăng mà hãm hại đạo lữ của mình? Ta nghĩ với kiến thức của ngươi thì hẳn là phải hiểu rõ trùng tu là một việc khó khăn cỡ nào chứ? Đừng nói là năm trăm năm thọ nguyên mà dù còn một ngàn năm thọ nguyên đi nữa thì khả năng Dương Ngọc Lăng có thể tu luyện tới Vũ Hóa Cảnh lần nữa cũng vô cùng thấp. Tóm lại thì mọi việc ngươi làm chỉ là vì sự tham lam và lòng ích kỷ của bản thân mình mà thôi."
"Nói bậy!"
Côn Bằng quát lớn.
"Ta làm sao có thể hại nàng! Ta yêu nàng như vậy, mọi việc ta làm đều là vì muốn được sống bên cạnh nàng! Ngươi dám phỉ báng tình yêu của ta đối với nàng? Ta phải giết chết ngươi!"
Không đợi hết câu thì Côn Bằng đã lao vào tấn công Thiên Ma tới tấp. Tốc độ của hắn cực nhanh, những nơi hắn đi qua đều chỉ kịp lưu lại tàn ảnh. Cũng chẳng thấy hắn sử dụng pháp khí gì, chỉ với một đôi tay không tấc sắc nhưng đã khiến cho Thiên Ma phải chật vật chống đỡ.
"Keng keng"
"Rầm"
Chứng kiến Thiên Ma bị đánh bay lên vách tường đá, ánh mắt Cổ Mị Sanh vô cùng nghi hoặc. Tuy vậy thì nàng cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.
"Oành Oành"
"Tiểu cô nương, ngươi cần gì phải vội! Đợi ta giết tiểu tử này xong sẽ cùng ngươi vui vẻ! Ha ha ha..."
Những tiếng cười dâm ô của Côn Bằng càng làm cho Cổ Mị Sanh tức giận. Bởi vì nó đã gợi lại cho nàng một đoạn ký ức tồi tệ nhất, một cơn ác mộng mà nàng đã cố quên. Nhớ năm đó, kẻ đã bắt cóc nàng cũng từng cười y hệt như thế. Giờ phút này nàng chỉ muốn giết chết hắn cũng như từng giết chết kẻ kia vậy. Dù hắn có thật sự là Côn Bằng, là tổ sư của nàng thì nàng cũng giết!
Nàng liên tục kết quyết, thoáng chốc, trên tay phải nàng xuất hiện một quả quang cầu màu trắng, trên tay trái thì là một quả quang cầu màu đen. Kế đến, nàng đem chúng dung hợp lại. Nháy mắt, một quả cầu trắng đen xen lẫn với những tia lôi điện lập lòe được hình thành. Đây chính là thần thông nàng từng thi triển trong khi đuổi giết Thiên Ma năm xưa. Tuy nhiên, so với thời điểm đó thì uy lực hiện giờ của nó đã mạnh hơn rất nhiều.
Giơ quả cầu lên, Cổ Mị Sanh ném về phía Côn Bằng với tiếng hô ngập tràn sát ý:
"Diệt!"
Ngay khi quả cầu sắp chạm vào người thì Côn Bằng đưa một tay ra cản lại, bộ dáng hết sức nhẹ nhàng. Tiếp đó, hắn đẩy ngược quả cầu về lại.
Chứng kiến thần thông của mình lại dễ dàng bị đối phương thao túng như vậy, Cổ Mị Sanh kinh hãi. Nàng vội điều động toàn bộ linh lực tạo thành một màn sáng, chưa hết, nàng còn gọi ra một tấm thuẫn che chắn trước người. Vào lúc nàng hoàn tất phòng ngự thì cũng là khi quả cầu kia đánh tới.
"O... à... n... h..."
Sau tiếng nổ kéo dài, cả thân người Cổ Mị Sanh bay ngược ra sau, va vào vách đá.
"Rầm"
"Phốc"
Đưa tay lau vết máu vừa tràn ra nơi khóe miệng, Cổ Mị Sanh gắng gượng đứng dậy.
Cùng lúc ấy, một tiếng "Rầm" khác lại vang lên.
Thiên Ma vừa bị đánh bay.
"Ha ha ha... Bọn nhãi nhép các ngươi mà nghĩ muốn đấu với ta?"
Nhìn qua Cổ Mị Sanh, Côn Bằng cười tà dị:
"Tiểu cô nương, ngươi quên ta là tổ sư của ngươi sao? Đối với Âm Dương Cực Kinh, ngoài Dương Ngọc Lăng ra thì không ai có thể hiểu nó hơn ta. Đợi giết tiểu tử kia xong ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị người thái bổ là như thế nào."
"Ti tiện! Ngươi là thứ... Khục khục..."
Chưa mắng hết câu thì máu từ trong miệng Cổ Mị Sanh lại trào ra. Nàng vô lực ngã quỵ xuống.
"Tiểu cô nương, cứ ngồi đó mà đợi nếm trải lần đầu tiên của ngươi đi!"
Côn Bằng tiến lại gần Thiên Ma hiện giờ còn đang nằm trên đất, giọng điệu trêu ngươi:
"Ồ! Sau đòn vừa rồi của ta mà ngươi vẫn còn sống được. Thật không tồi! Thật không tồi!"
Hắn nói tiếp:
"Ta không biết làm sao mà một tiểu tử Chân Đan Cảnh sơ kỳ như ngươi lại có thể nhìn thấu thực hư của ta. Nhưng mà rất nhanh thôi ta sẽ rõ."
Lời vừa dứt, một bàn tay của Côn Bằng đã vỗ xuống đầu Thiên Ma. Cũng chính lúc này, Thiên Ma động.
Từ người hắn, một cổ khí tức cuồng bạo đột ngột bộc phát. Cảm nhận được cổ khí tức kia, Côn Bằng biến sắc, theo bản năng nhanh chóng lui lại với tốc độ nhanh nhất. Đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước. Một ấn ký hình đầu lâu đã đánh vào người hắn.
Chính là Toái Hồn Đệ Nhất Ấn!
"A!"
Côn Bằng hét lên đau đớn. Hắn cảm thấy linh hồn mình như đang dần nứt vỡ.
Nhân cơ hội ấy, Thiên Ma đâm ra một kiếm cực nhanh.
Kiếm Ảnh Lưu Tinh!
"A... A..."
Vết thương trên ngực làm Côn Bằng lấy lại một chút phản ứng. Hắn tung ra một chưởng với tất cả linh lực có thể điều động được lên người kẻ vừa đâm mình, kế đó thì thoái lui đến cạnh chiếc quan tài đá.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m