Chương 195 : Con gái thiên ma
Ba ngày sau.
Ngay khi bốn người Thiên Ma vừa đáp xuống Diêm La Điện thì từ bên trong, mấy chục người đã vội chạy ra nghênh đón:
"Chúng thuộc hạ cung nghênh Điện chủ trở về!"
"Ừm. Đứng lên hết đi."
Thiên Ma gật đầu, lãnh đạm nói:
"Thông báo cho tất cả trưởng lão đến nghị sự đường gặp ta."
Nói xong, hắn đang định bước đi thì một giọng nói ôn nhu cất lên:
"Chủ nhân..."
Người vừa lên tiếng là Hoa Thiên. Thật lòng mà nói thì nàng rất không nguyện ý gọi Thiên Ma là "chủ nhân". Thế nhưng nàng lại không thể không gọi. Bởi vì tánh mạng của toàn bộ đệ tử Bách Hoa Môn đều đang nằm trong sự lựa chọn của Hoa Thiên nàng. Đáng buồn thay, nàng lại chẳng bao giờ được chọn theo ý mình.
Hiển nhiên Thiên Ma cũng hiểu được phần nào những suy nghĩ của Hoa Thiên. Hắn tùy tiện liếc qua một vị trưởng lão và bảo:
"Ngươi dẫn nàng ta đến chỗ của mấy đệ tử Bách Hoa Môn đi."
"Vâng, thưa Điện chủ."
Nhẹ phẩy tay, Thiên Ma hướng về nghị sự đường đi vào.
...
Nội dung của cuộc hội nghị đột xuất ấy, ngoài Thiên Ma và các trưởng lão ra thì không ai được rõ. Chỉ biết ngay sau đó, một cuộc biến động lớn đã xảy ra và làm thay đổi tất cả mọi thứ ở Xích Quỷ Quốc. Tất nhiên, kẻ khơi mào là Diêm La Điện.
Dưới sự chỉ huy của Thiên Ma, Diêm La Điện đã đánh nam dẹp bắc, đông chinh tây phạt và kết quả là trong vòng hai năm ngắn ngủi, họ đã thu phục được hơn một phần năm tu tiên tông phái tại Xích Quỷ Quốc, trở thành thế lực thứ tư ở nơi này sau Âm Hồn Cốc, Âm Dương Tông và Lam Nguyệt Cung. Cũng từ đây, Diêm La Điện trở thành hung danh khiến cho tu tiên giới hết sức e ngại, cả chính phái lẫn tà đạo. Và như một điều tất yếu, hai chữ Thiên Ma biến thành mối lo của không ít người.
Hiện giờ, kẻ làm cho cả tu tiên giới phải dậy sóng ấy đang ngồi trên ngai Điện chủ với đôi mắt nhắm nghiền và... một mình. Dường như hắn đã ngồi đấy rất lâu. Trong màu của đêm, thân ảnh hắn như đang dần tan đi...
Chẳng biết qua bao lâu, Thiên Ma mở mắt ra. Hắn nhìn hư không, thì thào:
"Thiên đạo bất nhân. Thế đạo bất công. Nhân đạo bất lương... Vô tình đạo. Diệt thế đạo... Đó là đạo của ngươi sao, Giang Nghinh Từ? Nếu vậy tại sao ngươi lại không giết ta? Chỉ cần giết ta thì tiên lộ sẽ rộng mở với ngươi, đó chẳng phải là điều mà ngươi muốn ư? Vậy thì tại sao? Tại sao lại để ta sống trong khi ngươi đã giết chết toàn bộ gia tộc của ta? Cha ta, mẹ ta, muội muội ta... Tất cả... Ngươi đã giết tất cả. Thế thì cho ta biết thân thế của mình để làm gì? Truyền Thái Thượng Vô Tình cho ta để làm gì?"
Ngừng lại một lát, hắn tiếp tục thì thào:
"Giờ ngươi đã không còn trên thế gian này nữa. Mà không. Có lẽ ngươi đã chuyển thế đầu thai trong một hình hài khác rồi cũng nên. Vậy thì ta... Ta biết tìm ai để hỏi đây?... Địa ngục. Phải. Hẳn là ta phải xuống Địa ngục. Thế nhưng... ta làm sao để đến đó đây?"
"Nghiệt à Nghiệt... Rốt cuộc ngươi đang toan tính gì với ta? Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Là gì? Rốt cuộc là gì?"
Càng nói, Thiên Ma càng trở nên kích động, sau cùng thì gần như hét lên:
"Ngươi ra đây cho ta! Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Mau nói cho ta biết! Mau cút ra đây cho ta!"
Không ai trả lời. Thứ đáp lại hắn chỉ là sự im lặng. Và sự im lặng ấy lại càng khiến Thiên Ma điên tiết lên. Hắn vung tay đánh nát cả tòa đại điện.
"Ầm"
"Rầm... Rầm..."
Những người đang đứng bên ngoài thấy vậy thì vội chạy ra xa. Dĩ nhiên tất cả bọn họ đều bị tiếng la hét của Thiên Ma dẫn tới. Mặc dù rất muốn biết chuyện gì đã khiến cho Thiên Ma trở nên kích động như thế nhưng không một ai dám tiến lại gần để hỏi. Bởi lẽ bọn họ vẫn chưa muốn chết.
"A... A... A... A..."
Đứng trên đống đổ nát, Thiên Ma như một con dã thú không ngừng gào thét. Trong lúc đó, tại đan điền của hắn, vốn dĩ chỉ có một phần ba chân khí màu đen thì giờ phút này đang bắt đầu lan rộng ra...
Chứng kiến ma khí phát ra từ người Thiên Ma, các vị cao tầng của Diêm La Điện ai nấy cũng vô cùng lo lắng. Trong số họ, có không ít kẻ đã bị Thiên Ma thi triển Khống Hồn Thuật. Rủi như Thiên Ma mất kiểm soát thì hậu quả thiết nghĩ chẳng cần phải nói.
Quả thật đúng như bọn họ lo sợ, hiện giờ chân khí màu đen, cũng tức ma khí trong đan điền của Thiên Ma đã lan ra gần một nửa, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn lấn át phần linh khí màu lam. Tới chừng đó, Thiên Ma sẽ biến thành thứ gì thì thật khó nói. Có lẽ sẽ trở thành một ma đầu như lời Nghiệt từng mong muốn cũng nên. Dẫu sao thì Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết mà hắn tu luyện là do nó truyền thụ.
"Các vị! Chúng ta phải làm gì đây?"
Một trưởng lão khẩn trương hỏi.
"Làm gì? Chúng ta thì có thể làm gì? Cho dù mọi người ở đây liên thủ lại cũng không áp chế được Điện chủ!"
"Lâm trưởng lão nói đúng. Cách tốt nhất bây giờ là mọi người nên rời khỏi Diêm La Điện."
"Nhưng nếu chưa có lệnh của Điện chủ mà tự ý rời bỏ Diêm La Điện thì khi Điện chủ hỏi tội xuống phải làm thế nào? Các người cũng thừa biết tính cách và hình phạt của Điện chủ là đáng sợ ra sao mà!"
Nghe vậy, mấy người còn lại đều im lặng. Quả thật đối với những ai dám chống lại mệnh lệnh hoặc dám qua mặt mình thì Điện chủ sẽ xử phạt rất nghiêm khắc. Thậm chí, nhiều người đã không chịu được phải tự sát. Thế là sau một hồi suy tính, cuối cùng vẫn không có ai rời đi. Tất thảy đều đang chờ đợi. Dự định của bọn họ là nếu như Điện chủ hoàn toàn mất kiểm soát thì họ sẽ không nói hai lời mà lập tức trốn chạy. Tuy rằng sẽ có một vài người xấu số chết dưới tay Điện Chủ nhưng cũng sẽ có nhiều người chạy thoát. Hiển nhiên chẳng ai nghĩ mình là kẻ xấu số cả.
Lại nói đến Thiên Ma.
Hiện tại, lượng ma khí trong đan điền hắn đã ngang bằng với linh khí và đang có dấu hiệu vượt qua. Nhưng chính vào lúc này, từ trong ngực hắn, một vòng bạch ngọc bay ra. Đó là chiếc vòng mà Cưu Lung từng đưa.
Vòng ngọc lóe sáng, một quả trứng khá lớn xuất hiện. Và rồi quả trứng kia sáng lên. Rực rỡ mà nhu hòa. Bao phủ trong thứ ánh sáng thuần khiết ấy, kỳ lạ thay là ma khí của Thiên Ma đang dần bị đẩy lùi. Không chỉ bên ngoài mà ngay cả tại đan điền cũng vậy.
Vài phút sau...
Thiên Ma đã bình thường trở lại. Hắn đưa mắt nhìn quả trứng trước mặt, lòng đầy rẫy hoài nghi.
"Rắc... Rắc..."
Bỗng nhiên, quả trứng bắt đầu rạn nứt. Rất nhanh, chúng đã hoàn toàn vỡ ra. Và một thứ xuất hiện...
Chứng kiến "thứ" vừa ra đời kia, Thiên Ma vô cùng kinh ngạc. Cũng chẳng phải do nó là yêu thú hay linh thú trân quý cường đại gì mà bởi vì nó là... một bé gái.
Cô bé có hình dáng của một đứa trẻ năm sáu tuổi, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, mái tóc nhung huyền, làn môi đỏ mọng... Quả thật từ đầu tới chân đều vượt qua tiêu chuẩn của một đại mỹ nhân. Một vẻ đẹp hoàn mỹ đến nỗi làm người ta có cảm giác không thật. Đây có lẽ là mỹ nhân đẹp nhất mà Thiên Ma từng biết. Thậm chí còn đẹp hơn cả mấy người Tâm Mị Hồ, Tử Lâm Nhi, Giang Nghinh Từ nữa. Mặc dù mỹ nhân này mới chỉ là một bé gái năm sáu tuổi.
Trong khi Thiên Ma đang nhìn chằm vào cô bé thì cô bé cũng dùng đôi mắt tò mò nhìn lại hắn. Đột nhiên, cô bé vừa dang tay chạy tới chỗ Thiên Ma vừa gọi:
"Mẹ! Mẹ!"
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m