Chương 227 : Trùng trùng nghi hoặc
Bạch Vô Cực biến sắc. Hắn vốn cho rằng bản thân bước vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ thì có thể xem thường tất cả. Bởi trong nhận thức của hắn, số người đạt tới cảnh giới ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Đó cũng là lý do vì sao hắn vẫn còn giữ được dáng vẻ ung dung dù đã bị vạch trần tội ác. Nhưng hiện tại hắn mới biết mình đã quá xem thường người khác. Và sai lầm... tất phải trả giá.
Sau một hồi giao chiến, chẳng mấy chốc Bạch Vô Cực liền lâm vào khốn cảnh. Việc này cũng không lạ, dẫu sao tu vi của hắn tăng cường là dựa vào thái bổ người khác, so với chân chính tự mình lĩnh ngộ như lão Phong tử thì khác biệt hoàn toàn. Huống chi ngoài lão Phong tử, Phong Thiên Thu cũng đã gia nhập trận chiến.
Dưới sự vây đánh của cả hai, trận chiến rất nhanh đã đến hồi ngã ngũ. Và tất nhiên, kẻ thua cuộc không ai khác ngoài Bạch Vô Cực.
"Mạn nhi, sư phụ báo thù cho ngươi!"
"Sư phụ xin dừng tay!"
Bạch Thiên Thù tiếp lời:
"Đê tử muốn nói với... y vài câu."
Khẽ thở dài, lão Phong tử gật đầu nhường chỗ cho nàng. Nói thế nào thì bọn họ cũng là phụ tử.
"Thiên Thù, cứu ta! Ta biết mình sai rồi! Biết mình sai rồi! Sau này ta sẽ sửa đổi. Nhất định sẽ sửa đổi..."
Chết... có cái nhẹ như lông hồng, có cái nặng tựa Thái Sơn. Nhưng dù là gì đi nữa thì nó vẫn đau đớn. Hoặc ít, hoặc nhiều. Trong tình cảnh này, khi đối mặt với cái chết cận kề, Bạch Vô Cực đâu còn chút hình tượng của một thái thượng trưởng lão uy nghiêm thường thấy nữa. Hắn bây giờ chẳng khác gì một kẻ hèn nhát tham sống sợ chết. Mà có lẽ không phải đến tận bây giờ, từ thời điểm sát hại Lưu Mạn thì hắn đã là một kẻ tham sống sợ chết rồi.
Vẫn là cái tên đó, gương mặt đó, nhưng Bạch Thiên Thù lại cảm thấy sao mà xa lạ quá. Phụ thân của nàng đấy ư? Nàng không dám khẳng định, dù lý trí đã cho nàng câu trả lời.
"Biết có ngày hôm nay... trước kia liệu có còn làm?"
Nàng nói, giọng lạc lõng. Hồi đáp lại là những lời khẩn khoản thiết tha của Bạch Vô Cực:
"Thiên Thù, là do ta bị bọn tà ma ám hại. Nếu ta không mau chóng đột phá Chân Đan Cảnh hậu kỳ để gia tăng thọ nguyên thì ta sẽ chết. Thiên Thù, ta chưa muốn chết. Ta là bất đắc dĩ. Ta..."
"Đủ rồi! Chưa muốn chết? Còn Lưu Mạn? Chẳng lẽ nàng muốn chết sao? Bi thảm như vậy? Đau xót như vậy?"
Càng nói, Bạch Thiên Thù càng kích động, đến bờ vai cũng bắt đầu run lên.
"Được rồi. Nha đầu, tránh sang một bên đi. Kẻ gây nghiệp thì tất phải trả. Chính phái chúng ta không thể dung thứ cho loại người như hắn được."
Mắt thấy lão Phong tử sắp động thủ, Bạch Vô Cực hoảng sợ van nài:
"Phong trưởng lão! Xin đừng giết ta! Coi như nể tình đồng môn suốt ngàn năm qua mà tha cho ta một con đường sống..."
"Hừ! Đồng môn? Lão Phong ta không có thứ đồng môn táng tận lương tâm như ngươi!"
"Khoan đã! Phong trưởng lão, ta biết một bí mật, một bí mật kinh thiên. Chỉ cần... chỉ cần ngươi cho ta một con đường sống, ta sẽ nói tất cả cho ngươi."
Bí mật? Trong lòng lão Phong tử nảy sinh ngờ vực, ông lạnh lùng hỏi:
"Là bí mật gì?"
"Ngươi sẽ tha cho ta?"
"Tình cảnh ngươi hiện giờ còn có tư cách để mặc cả? Có tin đến cơ hội chuyển thế luân hồi ngươi cũng chẳng có không?... Hãy nói ra những gì ngươi biết, nếu nó đủ giá trị thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại."
"Được, được! Ta nói!"
Bạch Vô Cực cắn răng, khó khăn mở miệng:
"Thật ra, ta chỉ là thuộc hạ của người khác mà thôi. Cuốn tà thuật thái âm bổ dương cao cấp kia cũng là do hắn đưa cho ta. Mà không riêng mình ta, trong các đại tông môn hiện nay cũng có không ít kẻ làm việc cho hắn. Một trong số những người mà ta biết là Minh... A! Không! Không! Xin... Xin... tha... mạng..."
Bạch Vô Cực đang nói thì thân thể hắn bỗng co rút lại một cách đột ngột. Thoáng chốc, cả người hắn gần như chỉ còn da bọc xương.
"Tất cả mau lui lại!"
Lão Phong tử đột nhiên hét lên. Vài giây sau đó...
"O... à... n... h..."
Tay chân, tóc tai, da thịt, quần áo... Mọi thứ đều văng tứ tung. Đó là những gì còn sót lại của Bạch Vô Cực. Hắn đã chết. Một cái chết không toàn thây... như điều hắn xứng đáng được nhận.
Đứng phía sau Cổ Mị Nhi, người thuộc hạ mặc áo choàng đen của nàng khẽ nhíu mày, kế đến, hắn bất ngờ đánh ra một chưởng.
"Oành"
Trúng phải chưởng lực, một tòa kiến trúc của Đại Nhật Cung liền đổ sụp xuống. Nhưng khiến mọi người chú ý lại là một thứ khác. Một bóng người. Hắn cũng mặc một chiếc áo choàng màu đen giống thuộc hạ Cổ Mị Nhi, chỉ khác là nó cũ kỹ hơn rất nhiều, thậm chí đã có vài vết rách loang lổ. Bị phát hiện, bóng đen nọ lập tức độn quang tẩu thoát với một tốc độ cực nhanh.
Người đầu tiên có phản ứng, ngoài ý muốn, không phải lão Phong tử, không phải Cổ Mị Nhi mà là tên thuộc hạ kia của nàng. Sau khi hắn bám theo bóng đen nọ thì những người còn lại mới nối gót truy đuổi...
"Đạo hữu, xin hỏi người áo đen kia đâu?"
Vừa đến nơi, lão Phong tử liền hướng thuộc hạ Cổ Mị Nhi dò hỏi. Sau những gì vừa chứng kiến, quả thật hắn hoàn toàn đủ tư cách để ông dùng thân phận ngang hàng nói chuyện. Nhưng dường như tên thuộc hạ kia chẳng mấy quan tâm lắm, hắn hờ hững trả lời:
"Đã chạy thoát."
"Không nghĩ tới tu tiên giới hiện nay vẫn còn có bậc nhân vật thế này. Xem ra tháng ngày bình yên chẳng còn bao lâu nữa rồi."
Nghe lời cảm thán của lão Phong tử, thần sắc ai nấy đều trầm trọng hẳn. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Trước có Bạch Vô Cực với những tội ác gớm ghê được phơi bày, sau có bí mật to lớn chưa kịp tiết lộ, cuối cùng là sự xuất hiện của một nhân vật thần bí. Nếu liên kết tất cả lại, không khó để nhìn ra có một thế lực đang ở đằng sau thao túng mọi chuyện với một âm mưu kinh thiên nào đấy. Rốt cuộc thì đó là thế lực gì? Trong các đại tông phái còn có bao nhiêu người bị thao túng giống Bạch Vô Cực? Những câu hỏi này thật khó mà trả lời được. Và hiển nhiên, nó khiến không ít người cảm thấy hoang mang. Nhất là mấy đại nhân vật đứng đầu như lão Phong tử, Phong Thiên Thu thì càng lo lắng hơn hết.
Cổ Mị Nhi cũng không phải là ngoại lệ. Tâm tình nàng hiện giờ chẳng thể nào tốt được. Nàng lên tiếng từ biệt:
"Phong trưởng lão, chuyện cần làm ta đã làm xong, tông môn còn nhiều việc chờ ta giải quyết, cáo từ!"
"Khoan đã!"
Người ngăn cản là Bạch Thiên Thù. Nàng nhìn cô gái bên cạnh Cổ Mị Nhi, tha thiết nói:
"Lưu Thanh, ngươi không định trở về Đại Nhật Cung sao?"
"Phải đấy Thanh nhi. Mọi chuyện đã qua rồi. Hãy trở về đi."
Lão Phong tử cũng góp lời.
Cô gái áo đen, tức Lưu Thanh hướng lão Phong tử cúi đầu thật sâu. Nàng đáp:
"Sư phụ. Con và Lưu Mạn đều là người tầm thường. Có lẽ... chúng con vốn không nên bước chân vào tu tiên giới. Nay Lưu Mạn đã chẳng còn, với con, ở nơi nào cũng giống nhau cả thôi. Mấy mươi năm qua, cuộc sống tại Âm Dương Tông của con rất tốt. Nơi đó cho con sự bình yên."
Biết ý đồ nhi mình đã quyết, lão Phong tử đành thở dài:
"Thôi được rồi, tùy ngươi vậy. Nếu ngày nào đó ngươi thay đổi chủ ý... Hãy nhớ, sư phụ luôn chờ ngươi trở về."
"Lưu Thanh..."
Hòa lẫn trong gió chỉ còn lại tiếng thì thầm của Bạch Thiên Thù. Mọi thứ. Tất cả. Chỉ còn là hoài niệm...
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m