Chương 5: Gặp lại
Ngồi dưới khán đài, Mộc Miên bất ngờ ngước mặt lên nhìn chằm chằm phía trước thì thấy anh đang chào mọi người. Bất giác, cô mỉm cười xúc động. Hoá ra cũng có thể gặp lại nhau. Cô chăm chú nhìn anh nhưng hình như anh cũng không nhìn thấy cô thì phải.
Sau khi giới thiệu những nhân vật có mặt trong khoá học hôm nay thì thầy Hiệu trưởng bắt đầu. Lần lượt là William John phát biểu những vấn đề trong lĩnh vực giáo dục cũng như xã hội đang ngày càng chú trọng vào các vấn đề về khoa học, ngoại ngữ. Sau đó ông ấy nhấn mạnh với các sinh viên về việc phải thay đổi bản thân trong công việc cũng như tư duy của mình khi bước vào đời.
Sau khi William phát biểu xong thì đến lượt Vũ Tuấn Minh, anh ấy xin phép được nói với các bạn sinh viên bằng ngôn ngữ nước mình để dễ trao đổi hơn. Anh bắt đầu nói với các bạn:
- Nghề nghiệp rất quan trọng. Chính vì vậy các bạn phải xác định rằng ngành các bạn học có giúp cho các bạn gì trong tương lai không. Và hơn hết là phải hiểu được rằng các bạn có phù hợp với công việc đó hay không.
Sau khi phát biểu được vào câu anh hỏi:
- Các bạn nghĩ rằng các bạn hợp với ngành gì?
Sau đó anh nhìn xuống phía dưới và chỉ tay gọi một người bạn:
- Xin mời bạn nữ phía dưới.
Nghe vậy các bạn sinh viên cũng quay đầu phía dưới để xem là ai. Không thấy ai đứng dậy, anh liền nói thêm rồi chỉ tay:
- Là bạn nữ mặc áo đầm trắng buộc buộc tóc nửa đầu kia.
Nghe vậy, Mộc Miên nhìn xung quanh thì phát hiện hình như chỉ có một mình cô mặc áo đầm trắng. Cô liền ngước lên nhìn anh rồi chỉ tay vào mình ý hỏi rằng là cô sao. Anh thấy vậy gật đầu đáp:
- Đúng vậy là em đó.
Cô đứng lên thì có người đưa micro cho cô. Chuẩn bị trả lời thì cô phát hiện ra những ánh mắt nhìn cô chăm chú khiến cô cũng khá rụt rè. Tuấn Minh liền nói:
- Không sao. Em cứ bình tĩnh trả lời đi.
Cô cố gắng bình tĩnh lại rồi trả lời:
- Dạ thưa, em cảm thấy mình hợp nhất là làm cô giáo ạ.
Anh hỏi:
- Tại sao?
Cô đáp:
- Đây là một ngành học em thấy hợp với em và cũng là môi trường giúp em phát triển tốt hơn ạ.
Sau đó anh bảo cô ngồi xuống và bắt đầu phân tích hiện trạng của ngành này. Tiếp theo anh cũng đi sâu vào phân tích các định hướng nghề nghiệp cũng như các phương pháp chọn ngành nghề trong bối cảnh hiện nay rồi đúc kết lại:
- Bất cứ một ngành nào, nghề nào cũng có mặt trái mặt phải, quan trọng là các bạn chấp nhận và tiếp thu nó như thế nào. Hơn hết điều quan trọng là các bạn phải điều chỉnh bản thân để hoà hợp với công việc và môi trường làm việc.
Kết thúc buổi học, mọi người cũng ra khỏi, cô vẫn chỉ nhìn anh như vậy. Nhưng cô nhìn ra rằng hình như anh cũng chẳng quan tâm cô. Khi nhìn thấy anh sắp ra khỏi cô liền chạy theo rồi gọi tên anh, anh nghe cô gọi cũng quay đầu lại hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Cô rút trong ví ra cái thẻ ngân hàng mà anh đưa cho cô vào ba tháng trước. Cô đưa trước mặt anh rồi nói:
- Lần trước anh có đưa cho em cái này nhưng thật ra em cũng không dùng đến nó. Trả lại anh vậy.
Cô nói như thế khiến anh sầm mặt lại hỏi:
- Là em khinh tiền của anh hay em sợ lương tâm mình bị cắn rứt đây? Cái này là tôi tặng em sẽ không lấy lại. Em không dùng thì cũng chẳng sao cả dù sao thì tôi cũng không thiếu nó.
Cô định từ chối:
- Nhưng...
Cô chưa nói hết câu thì anh chặn lại:
- Tôi có việc phải đi đây. Hẹn gặp lại em sau.
Anh rời đi thì cô cùng Yến Linh đến thư viện học đến tối mới về.
Vì đi ra trễ nên đã lỡ chuyến xe buýt, cô đành tự mình đi bộ trở về nhà. Đi trên con đường phố vắng cô cũng có hơi sợ thì phát hiện có ai đang lái xe đi theo mình cô sợ quá toan chạy thì chiếc xe lao tơi.
Sau khi giới thiệu những nhân vật có mặt trong khoá học hôm nay thì thầy Hiệu trưởng bắt đầu. Lần lượt là William John phát biểu những vấn đề trong lĩnh vực giáo dục cũng như xã hội đang ngày càng chú trọng vào các vấn đề về khoa học, ngoại ngữ. Sau đó ông ấy nhấn mạnh với các sinh viên về việc phải thay đổi bản thân trong công việc cũng như tư duy của mình khi bước vào đời.
Sau khi William phát biểu xong thì đến lượt Vũ Tuấn Minh, anh ấy xin phép được nói với các bạn sinh viên bằng ngôn ngữ nước mình để dễ trao đổi hơn. Anh bắt đầu nói với các bạn:
- Nghề nghiệp rất quan trọng. Chính vì vậy các bạn phải xác định rằng ngành các bạn học có giúp cho các bạn gì trong tương lai không. Và hơn hết là phải hiểu được rằng các bạn có phù hợp với công việc đó hay không.
Sau khi phát biểu được vào câu anh hỏi:
- Các bạn nghĩ rằng các bạn hợp với ngành gì?
Sau đó anh nhìn xuống phía dưới và chỉ tay gọi một người bạn:
- Xin mời bạn nữ phía dưới.
Nghe vậy các bạn sinh viên cũng quay đầu phía dưới để xem là ai. Không thấy ai đứng dậy, anh liền nói thêm rồi chỉ tay:
- Là bạn nữ mặc áo đầm trắng buộc buộc tóc nửa đầu kia.
Nghe vậy, Mộc Miên nhìn xung quanh thì phát hiện hình như chỉ có một mình cô mặc áo đầm trắng. Cô liền ngước lên nhìn anh rồi chỉ tay vào mình ý hỏi rằng là cô sao. Anh thấy vậy gật đầu đáp:
- Đúng vậy là em đó.
Cô đứng lên thì có người đưa micro cho cô. Chuẩn bị trả lời thì cô phát hiện ra những ánh mắt nhìn cô chăm chú khiến cô cũng khá rụt rè. Tuấn Minh liền nói:
- Không sao. Em cứ bình tĩnh trả lời đi.
Cô cố gắng bình tĩnh lại rồi trả lời:
- Dạ thưa, em cảm thấy mình hợp nhất là làm cô giáo ạ.
Anh hỏi:
- Tại sao?
Cô đáp:
- Đây là một ngành học em thấy hợp với em và cũng là môi trường giúp em phát triển tốt hơn ạ.
Sau đó anh bảo cô ngồi xuống và bắt đầu phân tích hiện trạng của ngành này. Tiếp theo anh cũng đi sâu vào phân tích các định hướng nghề nghiệp cũng như các phương pháp chọn ngành nghề trong bối cảnh hiện nay rồi đúc kết lại:
- Bất cứ một ngành nào, nghề nào cũng có mặt trái mặt phải, quan trọng là các bạn chấp nhận và tiếp thu nó như thế nào. Hơn hết điều quan trọng là các bạn phải điều chỉnh bản thân để hoà hợp với công việc và môi trường làm việc.
Kết thúc buổi học, mọi người cũng ra khỏi, cô vẫn chỉ nhìn anh như vậy. Nhưng cô nhìn ra rằng hình như anh cũng chẳng quan tâm cô. Khi nhìn thấy anh sắp ra khỏi cô liền chạy theo rồi gọi tên anh, anh nghe cô gọi cũng quay đầu lại hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Cô rút trong ví ra cái thẻ ngân hàng mà anh đưa cho cô vào ba tháng trước. Cô đưa trước mặt anh rồi nói:
- Lần trước anh có đưa cho em cái này nhưng thật ra em cũng không dùng đến nó. Trả lại anh vậy.
Cô nói như thế khiến anh sầm mặt lại hỏi:
- Là em khinh tiền của anh hay em sợ lương tâm mình bị cắn rứt đây? Cái này là tôi tặng em sẽ không lấy lại. Em không dùng thì cũng chẳng sao cả dù sao thì tôi cũng không thiếu nó.
Cô định từ chối:
- Nhưng...
Cô chưa nói hết câu thì anh chặn lại:
- Tôi có việc phải đi đây. Hẹn gặp lại em sau.
Anh rời đi thì cô cùng Yến Linh đến thư viện học đến tối mới về.
Vì đi ra trễ nên đã lỡ chuyến xe buýt, cô đành tự mình đi bộ trở về nhà. Đi trên con đường phố vắng cô cũng có hơi sợ thì phát hiện có ai đang lái xe đi theo mình cô sợ quá toan chạy thì chiếc xe lao tơi.