Chương 25: Cuối cùng cũng ngả bài
Mặc dù hơi gà mờ chỉ nhảy được vài điệu cơ bản, nhưng với trình độ dẫn dắt điêu luyện của Đoàn Mạnh Quân cũng đủ làm Hoài An khiêu vũ nhìn ra có vẻ chút chuyên nghiệp.
Màn hình lớn thình lình xuất hiện hình ảnh khiến mọi người đồng loạt chú ý. Tất cả đều bắt đầu dừng động tác, nhạc cũng bắt đầu chậm lại.
Hoài An cũng nhìn theo, bước chân sai nhịp tiết tấu với Đoàn Mạnh Quân. Thế là mất thăng bằng, tưởng chừng như sắp ngã nhưng rất nhanh đã được anh giữ chặt eo cố định.
Người cô hơi ngả ra sau, ngửa cổ lên nhìn. Anh cũng cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn thẳng Hoài An chững lại vài giây.
Tư thế này..
Rất nhanh anh kéo cô đứng vững lại rồi hỏi: "Không sao chứ?"
Hoài An lắc đầu: "Tôi không sao." Rồi hai người cùng nhìn lên màn hình lớn kia.
Cuối cùng cũng ngả bài.
Trên màn hình lớn hiển thị một bản thiết kế của viên Blue Sapphire. Chắc chắn đây là bản thiết kế được chọn. Nhưng điều khiến mọi người trầm trồ chính là bản thiết kế này.. Thật tuyệt!
Ông Michele đứng trên bục của sảnh tiệc nói: "Hôm nay tôi đã được xem rất nhiều bản thiết kế tuyệt vời và tôi đã không thể rời mắt trước bản thiết kế này. Có lẽ tôi đã tìm được cho viên đá của mình một chiếc áo hoàn hảo rồi." Ngừng một lát nhìn sảnh tiệc rồi ông nói tiếp.
"Tôi thật tò mò muốn biết ý tưởng tạo nên bản thiết kế này. Thế nên tôi có thể mời nhà thiết kế lên đây chia sẻ cho tôi và mọi người biết được không? Nhà thiết kế Trần Hoài An?"
Tất cả mọi người kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về Hoài An, có tiếng xì xào bàn tán.
"Là cô ấy ư?"
"Thật sao?"
"Không thể tin nổi?"
Hoài An theo lối mọi người rẽ ra từ từ tiến lên bục sân khấu, đón lấy micro rồi nói:
"Cảm ơn ngài vì đã thích bản thiết kế của tôi. Thật ra ý tưởng của bản thiết kế chính là từ viên đá này.
Khi nhìn thấy viên Blue Sapphire, tôi thấy nó có giác cắt vô cùng đặc biệt. Những mặt cắt tam giác đối xứng tạo ra những tia sáng lấp lánh kết nối với nhau vừa cho cảm giác như những ánh sao trời nơi mặt biển lại giống vòng trái tim lớn đồng tâm. Như một trái tim thổn thức đang đập giữa đại dương mênh mông. Thế nên tôi đoán dụng ý của người chế tác là đang muốn gửi gắm lời yêu của mình thông qua nó."
"Bộp.. bộp.. bộp" ông Michele vỗ tay nhìn Hoài An tán dương: "Đây đúng là món quà tình yêu mà tôi muốn dành tặng cho người vợ yêu quý của mình. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu ra kiểu cắt này. Không ngờ mới chỉ nhìn sơ qua vậy mà cô có thể nhìn ra được."
Mọi người xung quanh kinh ngạc, thì ra là vậy. Lúc mới nhìn họ cũng thấy viên đá này được cắt gọt rất đặc biệt, độ tỏa sáng rất tốt không nghĩ rằng người cắt còn có dụng tâm này. Đương nhiên khi thiết kế họ cố gắng vẽ ra những họa tiết vừa bắt mắt vừa độc đáo làm viên đá tỏa sáng nhất. Nhưng khi nhìn đến bản thiết kế này họ cảm thấy như được mở mang tầm mắt. Xét về khía cạnh thẩm mỹ hay ý nghĩa thì đều.. không bằng.
"Nếu đã ví tình yêu tựa biển, vậy nên tôi cũng theo đó mà phác họa.
Tình yêu tôi dành cho người rộng lớn như đại dương. Nó vừa phẳng lặng bình yên mà cũng vừa dữ dội tựa như những cơn sóng ngầm dưới đáy đại dương sâu thẳm.
Đó chính là ý tưởng tạo nên bản thiết kế này." Hoài An dứt lời rồi nhìn xuống sảnh tiệc.
Đoàn Mạnh Quân mỉm cười nhìn cô vỗ tay. Có người mở màn, bấy giờ mọi người đang đắm chìm trong bản thiết kế cũng bừng tỉnh, rồi lần lượt những tràng pháo tay vang lên nhìn Hoài An đầy khâm phục và ngưỡng mộ.
Sợi dây chuyền là những mắt xích uốn lượn đan cài vào nhau như những con sóng nhỏ. Điểm nhấn là viền tròn quanh viên đá, lại thêm một vài điểm nhô ra tựa như mấy cánh hoa nở xung quanh. Hoa văn nổi chìm giống như bờ biển bao quanh. Bản thiết kế khi vừa mới nhìn đã tạo ra một cảm giác đẹp đẽ đặc biệt. Khi nhìn kỹ, lại càng thấy vừa tinh xảo vừa sâu sắc ý nghĩa.
Ngô Gia Kiệt lúc này mới hiểu lời Hoài An nói lúc chiều.
Hoài An nhìn lướt qua khuôn mặt tím tái của một vài người rồi mỉm cười.
Ông Michele tỏ vẻ đầy xúc động: "Những ý tưởng khi tôi chế tác viên đá đều đã được cô An nhìn thấu hết. Nếu như chúng ta hợp tác thật đúng là vinh hạnh lớn của tôi."
"Ngài quá lời rồi. Mỗi sản phẩm thiết kế đều có những ý nghĩa đặc biệt của nó. Nhìn ra được dụng ý của ngài quả là may mắn của tôi. Nếu công ty chúng tôi có thể hợp tác với ngài để tạo ra thêm nhiều sản phẩm hơn nữa lại càng tuyệt vời hơn."
Ông Michele gật đầu: "Lúc thấy bản thiết kế này tôi đã rất muốn hợp tác cùng quý công ty rồi. Chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?"
"Tất nhiên là được rồi, thưa ngài."
Ông Michele quay xuống nói với mọi người: "Mọi người xin hãy cứ tiếp tục buổi tiệc này, tôi sẽ quay lại ngay tiếp đón mọi người." rồi ông ta quay qua trợ lý của mình bàn giao.
Điểm hấp dẫn của bữa tiệc này chính là đây, có vài người tỏ vẻ tiếc nuối.
Trần Ngọc Hân tức đến đỏ mắt, nghe thấy mấy người xung quanh vẫn đang bàn tán khen ngợi không ngớt về Hoài An mà tai cô ta muốn rỉ máu. Cô ta nhìn Trần Chí Huy chán ghét cùng cực: "Không phải anh nói chắc chắn lấy được hợp đồng sao?"
Thật ra cô ta vốn không thèm quan tâm hắn có lấy được hay không. Là ai cũng được nhưng nhất định không thể là con khốn đó.
Trần Chí Huy nheo mắt lại. Bỏ qua bộ mặt đỏ mắt của Trần Ngọc Hân bên cạnh.
Hắn còn đang không hiểu. Hắn đã lấy bản thiết kế này đi rồi. Sao nó vẫn có thể xuất hiện?
Màn hình lớn thình lình xuất hiện hình ảnh khiến mọi người đồng loạt chú ý. Tất cả đều bắt đầu dừng động tác, nhạc cũng bắt đầu chậm lại.
Hoài An cũng nhìn theo, bước chân sai nhịp tiết tấu với Đoàn Mạnh Quân. Thế là mất thăng bằng, tưởng chừng như sắp ngã nhưng rất nhanh đã được anh giữ chặt eo cố định.
Người cô hơi ngả ra sau, ngửa cổ lên nhìn. Anh cũng cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn thẳng Hoài An chững lại vài giây.
Tư thế này..
Rất nhanh anh kéo cô đứng vững lại rồi hỏi: "Không sao chứ?"
Hoài An lắc đầu: "Tôi không sao." Rồi hai người cùng nhìn lên màn hình lớn kia.
Cuối cùng cũng ngả bài.
Trên màn hình lớn hiển thị một bản thiết kế của viên Blue Sapphire. Chắc chắn đây là bản thiết kế được chọn. Nhưng điều khiến mọi người trầm trồ chính là bản thiết kế này.. Thật tuyệt!
Ông Michele đứng trên bục của sảnh tiệc nói: "Hôm nay tôi đã được xem rất nhiều bản thiết kế tuyệt vời và tôi đã không thể rời mắt trước bản thiết kế này. Có lẽ tôi đã tìm được cho viên đá của mình một chiếc áo hoàn hảo rồi." Ngừng một lát nhìn sảnh tiệc rồi ông nói tiếp.
"Tôi thật tò mò muốn biết ý tưởng tạo nên bản thiết kế này. Thế nên tôi có thể mời nhà thiết kế lên đây chia sẻ cho tôi và mọi người biết được không? Nhà thiết kế Trần Hoài An?"
Tất cả mọi người kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về Hoài An, có tiếng xì xào bàn tán.
"Là cô ấy ư?"
"Thật sao?"
"Không thể tin nổi?"
Hoài An theo lối mọi người rẽ ra từ từ tiến lên bục sân khấu, đón lấy micro rồi nói:
"Cảm ơn ngài vì đã thích bản thiết kế của tôi. Thật ra ý tưởng của bản thiết kế chính là từ viên đá này.
Khi nhìn thấy viên Blue Sapphire, tôi thấy nó có giác cắt vô cùng đặc biệt. Những mặt cắt tam giác đối xứng tạo ra những tia sáng lấp lánh kết nối với nhau vừa cho cảm giác như những ánh sao trời nơi mặt biển lại giống vòng trái tim lớn đồng tâm. Như một trái tim thổn thức đang đập giữa đại dương mênh mông. Thế nên tôi đoán dụng ý của người chế tác là đang muốn gửi gắm lời yêu của mình thông qua nó."
"Bộp.. bộp.. bộp" ông Michele vỗ tay nhìn Hoài An tán dương: "Đây đúng là món quà tình yêu mà tôi muốn dành tặng cho người vợ yêu quý của mình. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu ra kiểu cắt này. Không ngờ mới chỉ nhìn sơ qua vậy mà cô có thể nhìn ra được."
Mọi người xung quanh kinh ngạc, thì ra là vậy. Lúc mới nhìn họ cũng thấy viên đá này được cắt gọt rất đặc biệt, độ tỏa sáng rất tốt không nghĩ rằng người cắt còn có dụng tâm này. Đương nhiên khi thiết kế họ cố gắng vẽ ra những họa tiết vừa bắt mắt vừa độc đáo làm viên đá tỏa sáng nhất. Nhưng khi nhìn đến bản thiết kế này họ cảm thấy như được mở mang tầm mắt. Xét về khía cạnh thẩm mỹ hay ý nghĩa thì đều.. không bằng.
"Nếu đã ví tình yêu tựa biển, vậy nên tôi cũng theo đó mà phác họa.
Tình yêu tôi dành cho người rộng lớn như đại dương. Nó vừa phẳng lặng bình yên mà cũng vừa dữ dội tựa như những cơn sóng ngầm dưới đáy đại dương sâu thẳm.
Đó chính là ý tưởng tạo nên bản thiết kế này." Hoài An dứt lời rồi nhìn xuống sảnh tiệc.
Đoàn Mạnh Quân mỉm cười nhìn cô vỗ tay. Có người mở màn, bấy giờ mọi người đang đắm chìm trong bản thiết kế cũng bừng tỉnh, rồi lần lượt những tràng pháo tay vang lên nhìn Hoài An đầy khâm phục và ngưỡng mộ.
Sợi dây chuyền là những mắt xích uốn lượn đan cài vào nhau như những con sóng nhỏ. Điểm nhấn là viền tròn quanh viên đá, lại thêm một vài điểm nhô ra tựa như mấy cánh hoa nở xung quanh. Hoa văn nổi chìm giống như bờ biển bao quanh. Bản thiết kế khi vừa mới nhìn đã tạo ra một cảm giác đẹp đẽ đặc biệt. Khi nhìn kỹ, lại càng thấy vừa tinh xảo vừa sâu sắc ý nghĩa.
Ngô Gia Kiệt lúc này mới hiểu lời Hoài An nói lúc chiều.
Hoài An nhìn lướt qua khuôn mặt tím tái của một vài người rồi mỉm cười.
Ông Michele tỏ vẻ đầy xúc động: "Những ý tưởng khi tôi chế tác viên đá đều đã được cô An nhìn thấu hết. Nếu như chúng ta hợp tác thật đúng là vinh hạnh lớn của tôi."
"Ngài quá lời rồi. Mỗi sản phẩm thiết kế đều có những ý nghĩa đặc biệt của nó. Nhìn ra được dụng ý của ngài quả là may mắn của tôi. Nếu công ty chúng tôi có thể hợp tác với ngài để tạo ra thêm nhiều sản phẩm hơn nữa lại càng tuyệt vời hơn."
Ông Michele gật đầu: "Lúc thấy bản thiết kế này tôi đã rất muốn hợp tác cùng quý công ty rồi. Chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?"
"Tất nhiên là được rồi, thưa ngài."
Ông Michele quay xuống nói với mọi người: "Mọi người xin hãy cứ tiếp tục buổi tiệc này, tôi sẽ quay lại ngay tiếp đón mọi người." rồi ông ta quay qua trợ lý của mình bàn giao.
Điểm hấp dẫn của bữa tiệc này chính là đây, có vài người tỏ vẻ tiếc nuối.
Trần Ngọc Hân tức đến đỏ mắt, nghe thấy mấy người xung quanh vẫn đang bàn tán khen ngợi không ngớt về Hoài An mà tai cô ta muốn rỉ máu. Cô ta nhìn Trần Chí Huy chán ghét cùng cực: "Không phải anh nói chắc chắn lấy được hợp đồng sao?"
Thật ra cô ta vốn không thèm quan tâm hắn có lấy được hay không. Là ai cũng được nhưng nhất định không thể là con khốn đó.
Trần Chí Huy nheo mắt lại. Bỏ qua bộ mặt đỏ mắt của Trần Ngọc Hân bên cạnh.
Hắn còn đang không hiểu. Hắn đã lấy bản thiết kế này đi rồi. Sao nó vẫn có thể xuất hiện?