Chương 42: Ăn sáng cùng nhau
Hoài An vươn vai thức dậy, ngáp một cái thật dài rồi mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một căn phòng đầy lạ lẫm.
Hửm? Đây là đâu? Tôi là ai?
Nhìn qua căn phòng, rồi nhìn đến bộ đồ ngủ mới trên người mình, cô vô thức đưa tay ra sau lưng. Vẫn ổn.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, cô nhảy xuống giường. Đi vòng quanh tìm kiếm rồi dừng trước một ngọn nến.
Hương thơm tỏa ra từ ngọn nến vô cùng dễ chịu.
Nến thơm ư? Hóa ra là vậy. Thẩn nào cô đã lùng sục hết tất cả các loại nước hoa của hầu hết các thương hiệu lớn nhỏ trên thế giới mà vẫn không tìm ra được mùi hương này.
Có người bước vào, Hoài An quay lại, bốn mắt nhìn nhau. Người phụ nữ trung niên hơi bất ngờ, sau đó vẻ mặt chuyển sang tươi cười rạng rỡ.
"Cháu tỉnh rồi à?"
Hoài An nghiêng đầu, có chút ngờ vực hỏi: "Cô là.." Ai vậy?
"Cô là dì Châu, là quản gia ở đây."
"Thế đây.. là đâu?"
"Đây là nhà Quân."
Nhà Quân? Quân nào? Trầm mặc vài giây, xong Hoài An giật mình. Là nhà Đoàn Mạnh Quân ý hả?
Dì Châu nói tiếp: "Hôm qua Quân đưa cháu về đây trong tình trạng say bí tỉ. Chính dì lau người và thay quần áo cho cháu đấy."
Hoài An mơ mơ hồ hồ, thấy dì Châu nói vậy thì hơi ngại ngùng: "Cháu cảm ơn dì?"
"Không có gì đâu. Mà cháu tên là gì thế?"
"Cháu tên là An."
"Là An à? Tên thật đẹp.." người cũng đẹp nốt. Dì Châu cười cười, mắt nhìn Hoài An như muốn nở hoa. Dì hỏi tiếp: "Cháu là bạn gái của Quân à?"
"Ấy, dạ không phải, cháu chỉ là nhân viên bình thường của công ty thôi." Hoài An vội xua tay.
Dì Châu ngạc nhiên. Hôm qua, lúc Quân đưa một cô gái xinh đẹp về nhà bà đã thất hồn bạt vía một phen. Sau khi bà lau người và thay đồ cho cô xong, Quân vẫn luôn ở bên cô gái này cả đêm. Ánh mắt dịu dàng thắm đượm tình ý thì làm gì có chuyện chỉ là một nhân viên bình thường.
Chẳng lẽ chưa xác định quan hệ. Cũng dám lắm. Thằng Quân ngoài đẹp trai nhiều tiền ra thì trình độ tán gái chắc chắn chả bằng một góc của thằng Kiệt. Quá thiếu kinh nghiệm.
Bù lại là ánh mắt nhìn người cũng không kém. Cô gái này trông rất được. Không những xinh đẹp mà nhìn còn rất dịu dàng, thục nữ, thùy mị, nết na. Chắc chắn là con gái nhà lành, cùng với Quân quả thật là rất xứng đôi vừa lứa.
Hoài An nhìn dì Châu. Ánh mắt này.. sao cứ như là mẹ chồng đang nhìn trúng con dâu ưng ý thế nhể?
Cô hắng giọng hỏi: "Vậy chủ tịch đâu rồi dì?"
"Quân đang ở dưới lầu. À, dì mang đồ cho cháu thay đây này."
Hoài An nhận lấy bộ quần áo từ tay dì Châu, nói: "Cháu cảm ơn dì."
"Ừ, thay xong rồi xuống ăn sáng nhé! Dì cũng chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân cho cháu ở trong nhà tắm rồi."
Dì Châu cười đầy ý vị sâu xa rồi đi xuống lầu.
Hoài An vừa thay đồ vừa nhớ lại chuyện hôm qua. Sau khi cô giao lưu võ thuật với mấy người kia xong thì Đoàn Mạnh Quân xuất hiện. Điều này làm cô hơi chút băn khoăn. Anh ta có chứng kiến được cảnh cô đánh nhau không nhỉ?
Xuống đến nơi thấy Đoàn Mạnh Quân trong bộ tây trang chỉnh tề đang ngồi vào bàn, đồ ăn đã dọn sẵn, anh vẫy cô.
Hoài An đi đến, cười nói: "Chào buổi sáng, chủ tịch."
"Ngồi xuống ăn sáng đi."
Hoài An ngồi xuống đối diện Đoàn Mạnh Quân. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy đôi môi sưng đỏ của anh. Mới sáng sớm đã ăn trúng phải ớt à?
Thấy cô nhìn môi mình chăm chú, anh hơi lảng tránh ánh mắt. Thành quả hôm qua của cô cả đấy. Mặc dù anh đã chườm qua đá nhưng nó chỉ giảm xưng một chút.
Phát giác ra mình có phần hơi vô duyên, cô cụp mắt xuống rồi nói: "Hôm qua.. cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ một đêm."
Anh nhìn cô nói: "Không có gì. Hôm qua lúc gặp, cô đã không còn tỉnh táo. Mà tôi cũng không biết cô đang ở đâu nên chỉ có thể mang cô về nhà mình thôi."
Hoài An: "..."
Cái giọng điệu này. Anh có thể quẳng tôi ở một khách sạn nào đó cũng được mà.
"Mà sao cô lại ở đó?" Anh hỏi.
"Hả? Tôi á? Tôi tình cờ đi ngang qua. Hình như ở đó mới xảy ra một cuộc ẩu đả thì phải. Thanh niên bây giờ manh động thật." Cô cảm thán.
"Thế còn anh. Sao anh lại ở đó?"
"Tôi cũng tình cờ đi ngang qua."
Hoài An: "..."
Hai người yên lặng ăn sáng. Tự dưng anh lên tiếng: "Uống rượu nhiều không tốt. Sau này cô nên hạn chế lại."
"Tôi biết rồi." Hoài An thở dài. Ở nước ngoài cô được mệnh danh là thần rượu, ngàn ly không say đấy. Không ngờ loại rượu này lại mạnh đến vậy, hàng nội có khác. Hoài An âm thầm thêm vào danh sách yêu thích.
Ăn xong, Đoàn Mạnh Quân kéo cô ra vườn đi dạo.
Vườn rất rộng, cây cối được chăm chút cẩn thận nên vô cùng xanh tốt. Nhiều hoa, nhiều ong, nhiều bướm. Tiếng nước chảy róc rách từ những ngọn núi giả, tiếng chim hót lảnh lót nghe thật êm tai. Chẳng khác nào như đang hòa mình vào thiên nhiên.
Nhưng Hoài An đang thắc mắc, không phải giờ này hai người nên đi làm sao?
Hửm? Đây là đâu? Tôi là ai?
Nhìn qua căn phòng, rồi nhìn đến bộ đồ ngủ mới trên người mình, cô vô thức đưa tay ra sau lưng. Vẫn ổn.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, cô nhảy xuống giường. Đi vòng quanh tìm kiếm rồi dừng trước một ngọn nến.
Hương thơm tỏa ra từ ngọn nến vô cùng dễ chịu.
Nến thơm ư? Hóa ra là vậy. Thẩn nào cô đã lùng sục hết tất cả các loại nước hoa của hầu hết các thương hiệu lớn nhỏ trên thế giới mà vẫn không tìm ra được mùi hương này.
Có người bước vào, Hoài An quay lại, bốn mắt nhìn nhau. Người phụ nữ trung niên hơi bất ngờ, sau đó vẻ mặt chuyển sang tươi cười rạng rỡ.
"Cháu tỉnh rồi à?"
Hoài An nghiêng đầu, có chút ngờ vực hỏi: "Cô là.." Ai vậy?
"Cô là dì Châu, là quản gia ở đây."
"Thế đây.. là đâu?"
"Đây là nhà Quân."
Nhà Quân? Quân nào? Trầm mặc vài giây, xong Hoài An giật mình. Là nhà Đoàn Mạnh Quân ý hả?
Dì Châu nói tiếp: "Hôm qua Quân đưa cháu về đây trong tình trạng say bí tỉ. Chính dì lau người và thay quần áo cho cháu đấy."
Hoài An mơ mơ hồ hồ, thấy dì Châu nói vậy thì hơi ngại ngùng: "Cháu cảm ơn dì?"
"Không có gì đâu. Mà cháu tên là gì thế?"
"Cháu tên là An."
"Là An à? Tên thật đẹp.." người cũng đẹp nốt. Dì Châu cười cười, mắt nhìn Hoài An như muốn nở hoa. Dì hỏi tiếp: "Cháu là bạn gái của Quân à?"
"Ấy, dạ không phải, cháu chỉ là nhân viên bình thường của công ty thôi." Hoài An vội xua tay.
Dì Châu ngạc nhiên. Hôm qua, lúc Quân đưa một cô gái xinh đẹp về nhà bà đã thất hồn bạt vía một phen. Sau khi bà lau người và thay đồ cho cô xong, Quân vẫn luôn ở bên cô gái này cả đêm. Ánh mắt dịu dàng thắm đượm tình ý thì làm gì có chuyện chỉ là một nhân viên bình thường.
Chẳng lẽ chưa xác định quan hệ. Cũng dám lắm. Thằng Quân ngoài đẹp trai nhiều tiền ra thì trình độ tán gái chắc chắn chả bằng một góc của thằng Kiệt. Quá thiếu kinh nghiệm.
Bù lại là ánh mắt nhìn người cũng không kém. Cô gái này trông rất được. Không những xinh đẹp mà nhìn còn rất dịu dàng, thục nữ, thùy mị, nết na. Chắc chắn là con gái nhà lành, cùng với Quân quả thật là rất xứng đôi vừa lứa.
Hoài An nhìn dì Châu. Ánh mắt này.. sao cứ như là mẹ chồng đang nhìn trúng con dâu ưng ý thế nhể?
Cô hắng giọng hỏi: "Vậy chủ tịch đâu rồi dì?"
"Quân đang ở dưới lầu. À, dì mang đồ cho cháu thay đây này."
Hoài An nhận lấy bộ quần áo từ tay dì Châu, nói: "Cháu cảm ơn dì."
"Ừ, thay xong rồi xuống ăn sáng nhé! Dì cũng chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân cho cháu ở trong nhà tắm rồi."
Dì Châu cười đầy ý vị sâu xa rồi đi xuống lầu.
Hoài An vừa thay đồ vừa nhớ lại chuyện hôm qua. Sau khi cô giao lưu võ thuật với mấy người kia xong thì Đoàn Mạnh Quân xuất hiện. Điều này làm cô hơi chút băn khoăn. Anh ta có chứng kiến được cảnh cô đánh nhau không nhỉ?
Xuống đến nơi thấy Đoàn Mạnh Quân trong bộ tây trang chỉnh tề đang ngồi vào bàn, đồ ăn đã dọn sẵn, anh vẫy cô.
Hoài An đi đến, cười nói: "Chào buổi sáng, chủ tịch."
"Ngồi xuống ăn sáng đi."
Hoài An ngồi xuống đối diện Đoàn Mạnh Quân. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy đôi môi sưng đỏ của anh. Mới sáng sớm đã ăn trúng phải ớt à?
Thấy cô nhìn môi mình chăm chú, anh hơi lảng tránh ánh mắt. Thành quả hôm qua của cô cả đấy. Mặc dù anh đã chườm qua đá nhưng nó chỉ giảm xưng một chút.
Phát giác ra mình có phần hơi vô duyên, cô cụp mắt xuống rồi nói: "Hôm qua.. cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ một đêm."
Anh nhìn cô nói: "Không có gì. Hôm qua lúc gặp, cô đã không còn tỉnh táo. Mà tôi cũng không biết cô đang ở đâu nên chỉ có thể mang cô về nhà mình thôi."
Hoài An: "..."
Cái giọng điệu này. Anh có thể quẳng tôi ở một khách sạn nào đó cũng được mà.
"Mà sao cô lại ở đó?" Anh hỏi.
"Hả? Tôi á? Tôi tình cờ đi ngang qua. Hình như ở đó mới xảy ra một cuộc ẩu đả thì phải. Thanh niên bây giờ manh động thật." Cô cảm thán.
"Thế còn anh. Sao anh lại ở đó?"
"Tôi cũng tình cờ đi ngang qua."
Hoài An: "..."
Hai người yên lặng ăn sáng. Tự dưng anh lên tiếng: "Uống rượu nhiều không tốt. Sau này cô nên hạn chế lại."
"Tôi biết rồi." Hoài An thở dài. Ở nước ngoài cô được mệnh danh là thần rượu, ngàn ly không say đấy. Không ngờ loại rượu này lại mạnh đến vậy, hàng nội có khác. Hoài An âm thầm thêm vào danh sách yêu thích.
Ăn xong, Đoàn Mạnh Quân kéo cô ra vườn đi dạo.
Vườn rất rộng, cây cối được chăm chút cẩn thận nên vô cùng xanh tốt. Nhiều hoa, nhiều ong, nhiều bướm. Tiếng nước chảy róc rách từ những ngọn núi giả, tiếng chim hót lảnh lót nghe thật êm tai. Chẳng khác nào như đang hòa mình vào thiên nhiên.
Nhưng Hoài An đang thắc mắc, không phải giờ này hai người nên đi làm sao?