Chương 3: Em và tôi
Phương Nhi nằm bẹp dí trên giường, đầu nhức như búa bổ, cả thở mạnh thôi cũng không dám, hốc mắt bên phải đau buốt. Cô uống thuốc giảm đau rồi, nhưng phải chờ nửa tiếng thuốc mới ngấm. Mỗi lần cô động đậy các huyệt trên đầu giật giật như thít lại.
Phương Nhi nhớ cái lần cô cũng bị đau thế này nhưng chủ quan uống thuốc muộn rồi nôn thốc nôn tháo phải nhập viện. Tuy vậy trong cái rủi lại có cái may, nhờ đó cô mới phát hiện ra mình bị trầm cảm.
Phương Nhi mà lại bị trầm cảm, thật là ngạc nhiên quá sức. Cô là 1 đứa hoạt ngôn; vui vẻ, xởi lởi, hòa đồng là những gì bạn bè vẫn nhận xét về cô.
Quanh Phương Nhi luôn bu đầy 1 đám bạn nói cười hỉ hả, làm sao cô bị trầm cảm được, chả giống những gì TV hay miêu tả về người mắc bệnh trầm cảm để còn biết mà giúp họ kịp thời. Tuy nhiên đúng đấy đi khám mấy nơi bác sỹ đều cho ra cùng 1 kết luận.
Vậy nên cuộc sống là muôn hình muôn vẻ, đừng lấy 1 khuôn mẫu mà đòi áp dụng cho tất cả. Bệnh của Phương Nhi chắc chỉ nhẹ thôi, không giống như mấy bà trên phim, toàn làm ra những chuyện ấn tượng. Cô không làm được việc ấn tượng gì, dù trí óc đã vẽ ra 1001 cách tự tử cô vẫn chưa dám thử cách nào.
Tuy nhiên bệnh này chắc chắn là không trị dứt điểm được. Sau thời gian uống những đơn thuốc dài như lá sớ, Phương Nhi bình thường trở lại, hình như thế. Rồi đột ngột 1 ngày kia cô lại thấy buồn thối ruột, chỉ muốn chui vào 1 xó xỉnh nào đó mà khóc.
Chẳng gặp chuyện buồn gì, chả có điều không hay nào xảy ra, thậm chí ngay cái lúc cô đạt được 1 phần thưởng nào đấy cô lại cảm thấy buồn không chịu nổi phải khóc mới được.
Có lần đọc trên báo người ta ca tụng 1 cô diễn viên rất tài ba, muốn khóc là khóc, Phương Nhi đã nghĩ nếu cô là diễn viên với tiêu chuẩn dễ khóc cô thành siêu sao mất.
Trầm cảm là mất ngủ, Phương Nhi mất ngủ thường xuyên, chưa già mà đêm nào cũng thức chong chong. Thế muốn ngủ thì làm gì? Sau khi khóc cô hay buồn ngủ, cho nên dĩ độc trị độc, để không mất ngủ vì trầm cảm, Phương Nhi dùng 1 triệu chứng khác của trầm cảm khắc chế: khóc. Ái chà, sao cô lại thông minh đến vậy kia chứ.
Với cái kiểu đau đầu thế này chắc bệnh của Phương Nhi lại tái phát rồi. Mai có lẽ cô nên đi khám, sau đó đi mua thêm vài loại thực phẩm chức năng tốt cho não, đi xuống khu phố gần nơi anh ở.
Rõ ràng là cô có tình cảm với John. Nói ngay từ đầu rồi Phương Nhi thích giọng nói của anh, rõ là mật ngọt chết ruồi. Vì lẽ ấy dạo này cô hay kiếm cớ gọi điện cho John để được nghe anh nói như nghe đọc truyện đêm khuya.
Thêm nữa John rất đẹp trai. Ừ đấy, cô thích trai đẹp. Sao nào, kiện cô đi! Đàn ông thích gái đẹp thì được sao phụ nữ như cô lại không có quyền thích trai đẹp?
Anh đang đi trên phố thì nhận ra bóng dáng quen thuộc, đúng là Phương Nhi. Có vẻ như là 1 vụ va quẹt xe. Người con gái trạc tuổi cô đang phồng mang trợn má gào thét gì đó còn Phương Nhi thì cứ đứng im như trời trồng. Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều John nhảy vào can thiệp:
- Này cô, đã biết ngõ nhỏ thấy xe của người ta vào trước thì cô nên chờ 1 chút rồi hẵng đi vào. Cô làm xước hết xe của người ta rồi, cô phải đền tiền đấy!
Cô ta nhìn anh với ánh mắt sắc lẻm đoạn quay qua cô nguýt 1 cái dài trước khi ngoay ngoảy bỏ đi.
Hóa ra không chỉ đơn thuần là 1 vụ tai nạn, đến lúc cúi xuống thấy mắt Phương Nhi đỏ hoe anh mới lờ mờ nhận ra. John nói với cô như ra lệnh:
- Không khóc ở đây, lên xe đi!
Ngồi yên vị trên xe, anh thử đòn:
- Có phải là vợ của An không?
Cô giật mình. Anh tinh ý thật mặc dù không phải. Phương Nhi ngập ngừng:
- Không, là người khác. - Rồi nói tiếp luôn. - Cảm ơn đã giúp đỡ em.
John nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rất tự nhiên đưa lên miệng hôn:
- Ổn rồi mà, mọi chuyện qua rồi!
Có cái gì đó trong cô như vừa được ấn công tắc mở, như thể người ta mở cửa xả lũ, bao ấm ức dồn nén bấy lâu được dịp bung ra. Phương Nhi thổn thức nhào tới ôm anh, John ôm lại, miệng dúi vào cổ cô hôn nồng nàn.
Kiên nhẫn chờ đến khi Phương Nhi nín khóc anh mới buông cô ra. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi, John hỏi:
- Đi ăn kem không, ăn kem cho tâm trạng được cải thiện?
Bật cười, Phương Nhi hỏi lại:
- Thật á, kem mà giống như 1 loại thuốc trị liệu như vậy sao?
- Ừ, ăn thật nhiều cho lạnh tê cả đầu lưỡi để đóng băng hết những cảm xúc tiêu cực.
Cô nhìn anh chăm chú không biết phải đáp lời thế nào. Quen nhau chưa lâu John đã hiểu rõ cô đến vậy liệu có hay không.
Người con gái chua ngoa cố tình va vào xe của cô để lại 1 vết xước dài đấy là Huệ Chi, vợ của Hiếu, người yêu cũ của Phương Nhi. Nhớ không mọi người, cái cặp vợ chồng hàng xóm gần đây cứ luôn chọc tức nhà cô ấy.
Hôm nay là đến giới hạn rồi. Nếu ban nãy John không nhảy vào can thiệp thì chẵc có lẽ Phương Nhi đã cào cho Huệ Chi 1 vết xước dài trên mặt như vết xước cô ta để lại trên xe cô.
Phương Nhi lao vào John như con thiêu thân, bất chấp tất, bỏ qua hết các bước cơ bản. Cô chưa biết gì về anh mấy, tới cả họ của anh còn chưa biết, chỉ biết có mỗi tên, John. Mà cần biết nhiều làm gì, cần cẩn trọng làm gì, cô đâu tìm kiếm 1 mối quan hệ nghiêm túc.
Khác với mẹ cô thấy Phương Nhi càng ngày càng cứng tuổi thì phát hoảng cô ngược lại càng ngày càng thờ ơ. 1 kẻ sỹ diện hão như mẹ Phương Nhi mà lại có 1 đứa con gái bị ế sao, chết vì nhục mất.
Phương Nhi thấy bố mẹ mình đúng là giả tạo nhất thế giới, có yêu thương gì cô đâu, ở trong nhà có quan tâm gì tới cô đâu vậy mà ra ngoài khi nào cũng: "Con gái tôi thế này, con gái tôi thế kia..."
Giờ thì Phương Nhi chẳng còn muốn lấy chồng, chỉ muốn làm sao đi ra khỏi nhà thật nhanh không còn phải sống trong ngôi nhà ấy nữa. Nhưng cách nào đây? Nếu cô có mua nhà rồi chuyển đi thì bố mẹ Phương Nhi cũng sẽ đến nắm cổ lôi về thôi.
Cô là người có thể sống độc lập, không phụ thuộc chút nào vào bố mẹ tại sao cô không tách ra? Như thời xưa khi những nô lệ được giải phóng họ cũng không biết cần sống tiếp thế nào, cầm giữ cái tự do quý báu trên tay rồi loay hoay xoay sở mãi không biết cách sử dụng, cuối cùng lại quay về làm thuê cho chủ cũ.
Cô giờ cũng như vậy chăng, bị chèn ép quá nhiều nhụt hết ý chí rồi, người ta muốn ném cái gì xuống đầu cũng chịu.
John yêu Phương Nhi, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Không chỉ vì cô xinh đẹp mà cô thực sự thú vị, tính cách thú vị, các mối quan hệ cũng thú vị, thật khiến cho người ta phải quan tâm.
Anh cũng rất thương Phương Nhi. "Thương", tiếng Việt hay thật, tiếng Anh chẳng có từ tương đương nào. Đằng sau vẻ vô tư lự kia, giấu kín dưới nụ cười rạng rỡ là 1 nỗi buồn khó tả. Cười mà mắt không cười, phải tinh ý lắm mới có thể nhận ra.
Phương Nhi đang phải chịu đựng điều gì? Nỗi đau nào khiến cô chẳng thể hạnh phúc? Anh thật lòng muốn biết và san xẻ cùng cô. Bờ vai anh rộng lớn lắm này, Phương Nhi à, em mau dựa vào đi.
John đi du lịch khắp nơi trên thế giới với dự định ban đầu là cố gắng đi được nhiều nhất có thể. Bởi vậy mỗi nơi anh đến John đều dừng lại không quá lâu. Tới Việt Nam anh làm giáo viên tiếng Anh, công việc tạm bợ, John biết rõ, thì anh cũng chỉ tính ghé qua chút thôi mà. Nhưng giờ chắc phải nghĩ lại rồi.
Quan hệ giữa Phương Nhi và anh là gì, nó chưa phải mối quan hệ yêu đương nhưng có lẽ hơn là tình 1 đêm. Tuy nhiên nếu bây giờ John tỏ tình, nếu anh muốn cô trở thành bạn gái liệu cô có chấp nhận không? John sợ rằng không, anh e là Phương Nhi sẽ chạy mất hút luôn.
Phương Nhi nhớ cái lần cô cũng bị đau thế này nhưng chủ quan uống thuốc muộn rồi nôn thốc nôn tháo phải nhập viện. Tuy vậy trong cái rủi lại có cái may, nhờ đó cô mới phát hiện ra mình bị trầm cảm.
Phương Nhi mà lại bị trầm cảm, thật là ngạc nhiên quá sức. Cô là 1 đứa hoạt ngôn; vui vẻ, xởi lởi, hòa đồng là những gì bạn bè vẫn nhận xét về cô.
Quanh Phương Nhi luôn bu đầy 1 đám bạn nói cười hỉ hả, làm sao cô bị trầm cảm được, chả giống những gì TV hay miêu tả về người mắc bệnh trầm cảm để còn biết mà giúp họ kịp thời. Tuy nhiên đúng đấy đi khám mấy nơi bác sỹ đều cho ra cùng 1 kết luận.
Vậy nên cuộc sống là muôn hình muôn vẻ, đừng lấy 1 khuôn mẫu mà đòi áp dụng cho tất cả. Bệnh của Phương Nhi chắc chỉ nhẹ thôi, không giống như mấy bà trên phim, toàn làm ra những chuyện ấn tượng. Cô không làm được việc ấn tượng gì, dù trí óc đã vẽ ra 1001 cách tự tử cô vẫn chưa dám thử cách nào.
Tuy nhiên bệnh này chắc chắn là không trị dứt điểm được. Sau thời gian uống những đơn thuốc dài như lá sớ, Phương Nhi bình thường trở lại, hình như thế. Rồi đột ngột 1 ngày kia cô lại thấy buồn thối ruột, chỉ muốn chui vào 1 xó xỉnh nào đó mà khóc.
Chẳng gặp chuyện buồn gì, chả có điều không hay nào xảy ra, thậm chí ngay cái lúc cô đạt được 1 phần thưởng nào đấy cô lại cảm thấy buồn không chịu nổi phải khóc mới được.
Có lần đọc trên báo người ta ca tụng 1 cô diễn viên rất tài ba, muốn khóc là khóc, Phương Nhi đã nghĩ nếu cô là diễn viên với tiêu chuẩn dễ khóc cô thành siêu sao mất.
Trầm cảm là mất ngủ, Phương Nhi mất ngủ thường xuyên, chưa già mà đêm nào cũng thức chong chong. Thế muốn ngủ thì làm gì? Sau khi khóc cô hay buồn ngủ, cho nên dĩ độc trị độc, để không mất ngủ vì trầm cảm, Phương Nhi dùng 1 triệu chứng khác của trầm cảm khắc chế: khóc. Ái chà, sao cô lại thông minh đến vậy kia chứ.
Với cái kiểu đau đầu thế này chắc bệnh của Phương Nhi lại tái phát rồi. Mai có lẽ cô nên đi khám, sau đó đi mua thêm vài loại thực phẩm chức năng tốt cho não, đi xuống khu phố gần nơi anh ở.
Rõ ràng là cô có tình cảm với John. Nói ngay từ đầu rồi Phương Nhi thích giọng nói của anh, rõ là mật ngọt chết ruồi. Vì lẽ ấy dạo này cô hay kiếm cớ gọi điện cho John để được nghe anh nói như nghe đọc truyện đêm khuya.
Thêm nữa John rất đẹp trai. Ừ đấy, cô thích trai đẹp. Sao nào, kiện cô đi! Đàn ông thích gái đẹp thì được sao phụ nữ như cô lại không có quyền thích trai đẹp?
Anh đang đi trên phố thì nhận ra bóng dáng quen thuộc, đúng là Phương Nhi. Có vẻ như là 1 vụ va quẹt xe. Người con gái trạc tuổi cô đang phồng mang trợn má gào thét gì đó còn Phương Nhi thì cứ đứng im như trời trồng. Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều John nhảy vào can thiệp:
- Này cô, đã biết ngõ nhỏ thấy xe của người ta vào trước thì cô nên chờ 1 chút rồi hẵng đi vào. Cô làm xước hết xe của người ta rồi, cô phải đền tiền đấy!
Cô ta nhìn anh với ánh mắt sắc lẻm đoạn quay qua cô nguýt 1 cái dài trước khi ngoay ngoảy bỏ đi.
Hóa ra không chỉ đơn thuần là 1 vụ tai nạn, đến lúc cúi xuống thấy mắt Phương Nhi đỏ hoe anh mới lờ mờ nhận ra. John nói với cô như ra lệnh:
- Không khóc ở đây, lên xe đi!
Ngồi yên vị trên xe, anh thử đòn:
- Có phải là vợ của An không?
Cô giật mình. Anh tinh ý thật mặc dù không phải. Phương Nhi ngập ngừng:
- Không, là người khác. - Rồi nói tiếp luôn. - Cảm ơn đã giúp đỡ em.
John nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rất tự nhiên đưa lên miệng hôn:
- Ổn rồi mà, mọi chuyện qua rồi!
Có cái gì đó trong cô như vừa được ấn công tắc mở, như thể người ta mở cửa xả lũ, bao ấm ức dồn nén bấy lâu được dịp bung ra. Phương Nhi thổn thức nhào tới ôm anh, John ôm lại, miệng dúi vào cổ cô hôn nồng nàn.
Kiên nhẫn chờ đến khi Phương Nhi nín khóc anh mới buông cô ra. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi, John hỏi:
- Đi ăn kem không, ăn kem cho tâm trạng được cải thiện?
Bật cười, Phương Nhi hỏi lại:
- Thật á, kem mà giống như 1 loại thuốc trị liệu như vậy sao?
- Ừ, ăn thật nhiều cho lạnh tê cả đầu lưỡi để đóng băng hết những cảm xúc tiêu cực.
Cô nhìn anh chăm chú không biết phải đáp lời thế nào. Quen nhau chưa lâu John đã hiểu rõ cô đến vậy liệu có hay không.
Người con gái chua ngoa cố tình va vào xe của cô để lại 1 vết xước dài đấy là Huệ Chi, vợ của Hiếu, người yêu cũ của Phương Nhi. Nhớ không mọi người, cái cặp vợ chồng hàng xóm gần đây cứ luôn chọc tức nhà cô ấy.
Hôm nay là đến giới hạn rồi. Nếu ban nãy John không nhảy vào can thiệp thì chẵc có lẽ Phương Nhi đã cào cho Huệ Chi 1 vết xước dài trên mặt như vết xước cô ta để lại trên xe cô.
Phương Nhi lao vào John như con thiêu thân, bất chấp tất, bỏ qua hết các bước cơ bản. Cô chưa biết gì về anh mấy, tới cả họ của anh còn chưa biết, chỉ biết có mỗi tên, John. Mà cần biết nhiều làm gì, cần cẩn trọng làm gì, cô đâu tìm kiếm 1 mối quan hệ nghiêm túc.
Khác với mẹ cô thấy Phương Nhi càng ngày càng cứng tuổi thì phát hoảng cô ngược lại càng ngày càng thờ ơ. 1 kẻ sỹ diện hão như mẹ Phương Nhi mà lại có 1 đứa con gái bị ế sao, chết vì nhục mất.
Phương Nhi thấy bố mẹ mình đúng là giả tạo nhất thế giới, có yêu thương gì cô đâu, ở trong nhà có quan tâm gì tới cô đâu vậy mà ra ngoài khi nào cũng: "Con gái tôi thế này, con gái tôi thế kia..."
Giờ thì Phương Nhi chẳng còn muốn lấy chồng, chỉ muốn làm sao đi ra khỏi nhà thật nhanh không còn phải sống trong ngôi nhà ấy nữa. Nhưng cách nào đây? Nếu cô có mua nhà rồi chuyển đi thì bố mẹ Phương Nhi cũng sẽ đến nắm cổ lôi về thôi.
Cô là người có thể sống độc lập, không phụ thuộc chút nào vào bố mẹ tại sao cô không tách ra? Như thời xưa khi những nô lệ được giải phóng họ cũng không biết cần sống tiếp thế nào, cầm giữ cái tự do quý báu trên tay rồi loay hoay xoay sở mãi không biết cách sử dụng, cuối cùng lại quay về làm thuê cho chủ cũ.
Cô giờ cũng như vậy chăng, bị chèn ép quá nhiều nhụt hết ý chí rồi, người ta muốn ném cái gì xuống đầu cũng chịu.
John yêu Phương Nhi, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Không chỉ vì cô xinh đẹp mà cô thực sự thú vị, tính cách thú vị, các mối quan hệ cũng thú vị, thật khiến cho người ta phải quan tâm.
Anh cũng rất thương Phương Nhi. "Thương", tiếng Việt hay thật, tiếng Anh chẳng có từ tương đương nào. Đằng sau vẻ vô tư lự kia, giấu kín dưới nụ cười rạng rỡ là 1 nỗi buồn khó tả. Cười mà mắt không cười, phải tinh ý lắm mới có thể nhận ra.
Phương Nhi đang phải chịu đựng điều gì? Nỗi đau nào khiến cô chẳng thể hạnh phúc? Anh thật lòng muốn biết và san xẻ cùng cô. Bờ vai anh rộng lớn lắm này, Phương Nhi à, em mau dựa vào đi.
John đi du lịch khắp nơi trên thế giới với dự định ban đầu là cố gắng đi được nhiều nhất có thể. Bởi vậy mỗi nơi anh đến John đều dừng lại không quá lâu. Tới Việt Nam anh làm giáo viên tiếng Anh, công việc tạm bợ, John biết rõ, thì anh cũng chỉ tính ghé qua chút thôi mà. Nhưng giờ chắc phải nghĩ lại rồi.
Quan hệ giữa Phương Nhi và anh là gì, nó chưa phải mối quan hệ yêu đương nhưng có lẽ hơn là tình 1 đêm. Tuy nhiên nếu bây giờ John tỏ tình, nếu anh muốn cô trở thành bạn gái liệu cô có chấp nhận không? John sợ rằng không, anh e là Phương Nhi sẽ chạy mất hút luôn.