Chương 53: Mang thai lần nữa
Nhà hàng xóm của Phương Nhi dạo gần đây vô cùng huyên náo, cứ hễ giáp mặt là cãi lộn mà nguyên nhân là do James. Có bao nhiêu thước phim đẹp giữa Minh Đức và Đan Thanh anh cắt ra ghép lại rồi đưa cho vợ của Minh Đức hết. Sau đó Thục Hiền lại mang chúng sang cho Hải Đăng xem.
Camera an ninh lắp trước cổng nhà vợ chồng cô được bố trí rất khéo léo, không chú ý thì chẳng phát hiện ra, lại có tận 2 cái, các góc quay quét đủ tất hình ảnh 4 phương 8 hướng. Không chỉ thu hình camera còn thu tiếng nên những cảnh nóng nó chộp được rõ ràng sắc nét sống động chân thực ngoài sức tưởng tượng.
Phương Nhi chẳng muốn làm như vậy. Chồng cô thật là 1 tên thù dai, đập người ta 1 trận vẫn còn chưa thỏa, anh còn phải đuổi cùng giết tận mới hài lòng. Nhìn James, cô thở dài ngao ngán, trách:
- Có cần phải làm tới mức ấy không? Giờ cả 2 cặp vợ chồng họ đều li hôn là cái chắc.
Anh đang mải mê với trò chơi mới, dùng 5 ngón tay vuốt ve gò bồng đảo của cô, chụm ngón tay vào mà nhúp y như muốn nhấc thứ gì lên, đến phần đầu thì giữ nhẹ rồi nhấc nhấc như chơi trò gắp thú. Ngẩng lên nhìn lướt qua gương mặt vợ rồi James trả lời giọng như đứa trẻ bị trách oan:
- Đan Thanh cật vấn anh tại sao lại đánh chồng cô ta. Cứ làm như anh là thằng bắt nạt ấy.
“Oan lắm đấy, đúng thế còn gì!” Phương Nhi ngán ngẩm nén tiếng thở dài. Chắc phải tìm nơi khác để chuyển đi thôi, với tình hình này sao còn có thể ở lại được.
Cô cho camera xoay mòng mòng kiểm tra khắp xung quanh rồi mới yên tâm bước chân ra khỏi nhà. Dạo gần đây hàng xóm của cô luôn nhìn Phương Nhi với ánh mắt mang hình viên đạn nên cô cần cảnh giác cao độ chứ không lôi thôi dính đạn thật chứ chẳng chơi.
Thục Hiền, vợ Minh Đức không chỉ đòi li dị còn đến tận cơ quan chồng tố cáo chuyện ngoại tình. Chị ta cũng tới công ty Đan Thanh làm việc bù lu bù loa lên vạch mặt con tiểu tam giật chồng, đòi được lấy lại công bằng. Cả Minh Đức và Đan Thanh đều mất việc, Đan Thanh còn bị nhà chồng đuổi đi.
Thong thả đi bộ về nhà với 2 túi đồ 2 tay Phương Nhi rẽ vào 1 con ngõ nhỏ. Mỗi khi từ siêu thị về cô thường không đi đường lớn vì có ít bóng râm.
Đang hí hửng nghĩ tới bữa tối với món chả rế Phương Nhi bị đẩy ép vào tường. Minh Đức ở đâu thình lình xuất hiện nhảy xổ ra bóp cổ cô. Mắt vằn đỏ anh ta hằn học rít qua kẽ răng:
- Con đĩ bẩn thỉu! Vì vợ chồng mày mà tao mất hết tất cả!
Vừa nói Minh Đức vừa gia tăng lực ở cổ tay. Bà Dịu cùng đi với Phương Nhi quăng vội những túi đồ lỉnh kỉnh xách trên tay vừa chạy đến đấm đá Minh Đức túi bụi vừa hét lên cầu cứu. Hoảng hốt, Minh Đức buông cô ra rẽ vào 1 ngõ tối bỏ chạy.
Xoa xoa lên cổ Phương Nhi, bà Dịu hỏi giọng đầy lo lắng:
- Đau lắm phải không cô? Chết thật thôi, có cần đi bệnh viện không?
Ngồi sụp dưới đất cô há miệng ra thở chầm chậm lắc đầu. Người run cầm cập, chân mềm nhũn phải mất 1 lúc lâu Phương Nhi mới đứng lên được. Phều phào, cô nói với bà giúp việc:
- Nhớ không được để chồng cháu biết!
Đắn đo hồi lâu rồi bà Dịu gật đầu. Bà cũng hiểu James nóng tính cỡ nào, nhất là việc liên quan tới vợ mình, anh sẽ làm lớn chuyện là cái chắc. Lợi bất cập hại, thôi cứ giấu tiệt đi còn hơn.
Cũng may trên cổ cô không có vết bầm tím rõ rệt nếu không Phương Nhi cũng chẳng thể nào giấu diếm nổi.
Sống yên ổn trên đời sao khó quá vậy. Dù là loại dĩ hòa vi quí như cô hay tính nóng như lửa như James cũng chẳng thể có cho mình 1 cuộc sống an yên. Muốn có chút thanh bình mà tai bay vạ gió ở đâu cứ ùn ùn kéo tới.
Phương Nhi ngồi say sưa ngắm chồng con. James đang chơi đùa cùng bé David. Cậu nhóc co 2 chân lại rồi bất thình lình đá thẳng chân ra, cứ mỗi lần như vậy James lại hôn vào lòng bàn chân bé hoặc vỗ nhẹ như người ta đập tay nhau.
Rõ ràng là thằng bé khoái chí vô cùng. David cười lên khanh khách từng tràng, đôi lúc nằm ngửa lên gối 2 tay giơ cao lên đầu.
Đã 10 tháng tuổi con trai cô bắt đầu bi bô những từ đầu tiên, nhà khi nào cũng rộn ràng tiếng nói cười.
Những giây phút êm đềm như thế này thật hạnh phúc. Nó đánh bay mọi lo lắng, mệt nhọc, nó khiến cho những nỗi đau khổ, phiền muộn tan biến đi.
Chồng cô thực sự là 1 anh chồng quốc dân, Phương Nhi biết mình may mắn cỡ nào khi có được James. Không như bố cô, ác quỉ đội lốt người.
Phương Nhi thích ăn kiwi, dù không phải quả thu hoạch vào chính vụ không được ngọt lắm cô vẫn thích. Hễ kiwi mà xuất hiện ở siêu thị là y như rằng cô thực hiện 1 cuộc đại càn quét. Rồi tủ lạnh mở ra chỉ thấy toàn kiwi lèn chặt.
2 ngày nay James âm thầm quan sát vợ. Ừ thì thích kiwi nhưng ăn cả ngày, ăn thay cơm thế này sao? Hay là… Không yên tâm, anh ra tiệm thuốc mua về 3 que thử thai.
- Em đi tiểu vào đây đi!
Chìa cái cốc nhựa to gấp rưỡi hộp sữa chua trước mặt vợ, James nói như ra lệnh. Ngần ngừ 1 hồi rồi Phương Nhi cũng cầm lấy chậm chạp tiến về phía nhà vệ sinh. Thấy thế chồng cô gọi giật giọng:
- Em đi đâu đấy? Tè ngay tại đây!
Phương Nhi nhăn mặt:
- Lỡ tè ra nhà thì sao? Anh sợ em thay nước tiểu của anh vào chắc?
- Ừ! - James đáp đầy thản nhiên.
Phương Nhi phát cáu nhưng đành chịu. Cô không giỏi cự cãi, chưa gì đã biết trước sẽ nhận phần thua về mình.
Nhìn chằm chằm vào cả 3 que thử thai đều cho ra kết quả 2 vạch, James nói giọng đầy cáu kỉnh:
- Anh đã nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần về việc không sinh thêm con mà em cứ bỏ ngoài tai là sao nhỉ?
Lặng thinh trong giây lát rồi Phương Nhi mới trả lời, mắt đã ươn ướt:
- Em muốn đứa con này. Anh không muốn có con với em sao?
- David không phải con anh à? Mà muốn có thêm con sao em cứ phải tự bầu bí, chúng ta có thể thuê người mang thai hộ kia mà? Lần trước em đã suýt chết khi sinh, sao quên nhanh thế? Anh không muốn mất em, bỏ thai đi!
- Không, em muốn đứa con này. - Bướng bỉnh trả lời James rồi Phương Nhi bắt đầu khóc lóc inh ỏi.
James chịu thua. Ai bảo anh lỡ yêu cô ngốc này quá mất rồi. Thật chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì hết. Nhẹ tay lau đi những giọt nước mắt của cô, anh dỗ dành:
- Thôi nín đi em. Mai vợ chồng mình tới bác sỹ xin tư vấn. Chịu không?
Tranh thủ thời gian rảnh được tầm 1 tiếng James đánh xe từ chỗ làm về nhà đón vợ đi khám. Sau khi đọc hồ sơ bệnh án của cô lâu thật là lâu bà bác sỹ ái ngại bảo:
- Theo chị em không nên tiếp tục có thai, rất nguy hiểm khi sinh con.
Được lời như cởi tấm lòng, James vội hỏi ngay:
- Vậy có thể đặt lịch nạo thai cho vợ tôi luôn không?
Cô choáng váng, nghe như có tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai. Khóc dấm dứt Phương Nhi van vỉ:
- Không! Không muốn. Em cần đứa con này, đứa con của anh và em. Mình đi bệnh viện khác tư vấn đi anh. Xin anh mà!
Camera an ninh lắp trước cổng nhà vợ chồng cô được bố trí rất khéo léo, không chú ý thì chẳng phát hiện ra, lại có tận 2 cái, các góc quay quét đủ tất hình ảnh 4 phương 8 hướng. Không chỉ thu hình camera còn thu tiếng nên những cảnh nóng nó chộp được rõ ràng sắc nét sống động chân thực ngoài sức tưởng tượng.
Phương Nhi chẳng muốn làm như vậy. Chồng cô thật là 1 tên thù dai, đập người ta 1 trận vẫn còn chưa thỏa, anh còn phải đuổi cùng giết tận mới hài lòng. Nhìn James, cô thở dài ngao ngán, trách:
- Có cần phải làm tới mức ấy không? Giờ cả 2 cặp vợ chồng họ đều li hôn là cái chắc.
Anh đang mải mê với trò chơi mới, dùng 5 ngón tay vuốt ve gò bồng đảo của cô, chụm ngón tay vào mà nhúp y như muốn nhấc thứ gì lên, đến phần đầu thì giữ nhẹ rồi nhấc nhấc như chơi trò gắp thú. Ngẩng lên nhìn lướt qua gương mặt vợ rồi James trả lời giọng như đứa trẻ bị trách oan:
- Đan Thanh cật vấn anh tại sao lại đánh chồng cô ta. Cứ làm như anh là thằng bắt nạt ấy.
“Oan lắm đấy, đúng thế còn gì!” Phương Nhi ngán ngẩm nén tiếng thở dài. Chắc phải tìm nơi khác để chuyển đi thôi, với tình hình này sao còn có thể ở lại được.
Cô cho camera xoay mòng mòng kiểm tra khắp xung quanh rồi mới yên tâm bước chân ra khỏi nhà. Dạo gần đây hàng xóm của cô luôn nhìn Phương Nhi với ánh mắt mang hình viên đạn nên cô cần cảnh giác cao độ chứ không lôi thôi dính đạn thật chứ chẳng chơi.
Thục Hiền, vợ Minh Đức không chỉ đòi li dị còn đến tận cơ quan chồng tố cáo chuyện ngoại tình. Chị ta cũng tới công ty Đan Thanh làm việc bù lu bù loa lên vạch mặt con tiểu tam giật chồng, đòi được lấy lại công bằng. Cả Minh Đức và Đan Thanh đều mất việc, Đan Thanh còn bị nhà chồng đuổi đi.
Thong thả đi bộ về nhà với 2 túi đồ 2 tay Phương Nhi rẽ vào 1 con ngõ nhỏ. Mỗi khi từ siêu thị về cô thường không đi đường lớn vì có ít bóng râm.
Đang hí hửng nghĩ tới bữa tối với món chả rế Phương Nhi bị đẩy ép vào tường. Minh Đức ở đâu thình lình xuất hiện nhảy xổ ra bóp cổ cô. Mắt vằn đỏ anh ta hằn học rít qua kẽ răng:
- Con đĩ bẩn thỉu! Vì vợ chồng mày mà tao mất hết tất cả!
Vừa nói Minh Đức vừa gia tăng lực ở cổ tay. Bà Dịu cùng đi với Phương Nhi quăng vội những túi đồ lỉnh kỉnh xách trên tay vừa chạy đến đấm đá Minh Đức túi bụi vừa hét lên cầu cứu. Hoảng hốt, Minh Đức buông cô ra rẽ vào 1 ngõ tối bỏ chạy.
Xoa xoa lên cổ Phương Nhi, bà Dịu hỏi giọng đầy lo lắng:
- Đau lắm phải không cô? Chết thật thôi, có cần đi bệnh viện không?
Ngồi sụp dưới đất cô há miệng ra thở chầm chậm lắc đầu. Người run cầm cập, chân mềm nhũn phải mất 1 lúc lâu Phương Nhi mới đứng lên được. Phều phào, cô nói với bà giúp việc:
- Nhớ không được để chồng cháu biết!
Đắn đo hồi lâu rồi bà Dịu gật đầu. Bà cũng hiểu James nóng tính cỡ nào, nhất là việc liên quan tới vợ mình, anh sẽ làm lớn chuyện là cái chắc. Lợi bất cập hại, thôi cứ giấu tiệt đi còn hơn.
Cũng may trên cổ cô không có vết bầm tím rõ rệt nếu không Phương Nhi cũng chẳng thể nào giấu diếm nổi.
Sống yên ổn trên đời sao khó quá vậy. Dù là loại dĩ hòa vi quí như cô hay tính nóng như lửa như James cũng chẳng thể có cho mình 1 cuộc sống an yên. Muốn có chút thanh bình mà tai bay vạ gió ở đâu cứ ùn ùn kéo tới.
Phương Nhi ngồi say sưa ngắm chồng con. James đang chơi đùa cùng bé David. Cậu nhóc co 2 chân lại rồi bất thình lình đá thẳng chân ra, cứ mỗi lần như vậy James lại hôn vào lòng bàn chân bé hoặc vỗ nhẹ như người ta đập tay nhau.
Rõ ràng là thằng bé khoái chí vô cùng. David cười lên khanh khách từng tràng, đôi lúc nằm ngửa lên gối 2 tay giơ cao lên đầu.
Đã 10 tháng tuổi con trai cô bắt đầu bi bô những từ đầu tiên, nhà khi nào cũng rộn ràng tiếng nói cười.
Những giây phút êm đềm như thế này thật hạnh phúc. Nó đánh bay mọi lo lắng, mệt nhọc, nó khiến cho những nỗi đau khổ, phiền muộn tan biến đi.
Chồng cô thực sự là 1 anh chồng quốc dân, Phương Nhi biết mình may mắn cỡ nào khi có được James. Không như bố cô, ác quỉ đội lốt người.
Phương Nhi thích ăn kiwi, dù không phải quả thu hoạch vào chính vụ không được ngọt lắm cô vẫn thích. Hễ kiwi mà xuất hiện ở siêu thị là y như rằng cô thực hiện 1 cuộc đại càn quét. Rồi tủ lạnh mở ra chỉ thấy toàn kiwi lèn chặt.
2 ngày nay James âm thầm quan sát vợ. Ừ thì thích kiwi nhưng ăn cả ngày, ăn thay cơm thế này sao? Hay là… Không yên tâm, anh ra tiệm thuốc mua về 3 que thử thai.
- Em đi tiểu vào đây đi!
Chìa cái cốc nhựa to gấp rưỡi hộp sữa chua trước mặt vợ, James nói như ra lệnh. Ngần ngừ 1 hồi rồi Phương Nhi cũng cầm lấy chậm chạp tiến về phía nhà vệ sinh. Thấy thế chồng cô gọi giật giọng:
- Em đi đâu đấy? Tè ngay tại đây!
Phương Nhi nhăn mặt:
- Lỡ tè ra nhà thì sao? Anh sợ em thay nước tiểu của anh vào chắc?
- Ừ! - James đáp đầy thản nhiên.
Phương Nhi phát cáu nhưng đành chịu. Cô không giỏi cự cãi, chưa gì đã biết trước sẽ nhận phần thua về mình.
Nhìn chằm chằm vào cả 3 que thử thai đều cho ra kết quả 2 vạch, James nói giọng đầy cáu kỉnh:
- Anh đã nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần về việc không sinh thêm con mà em cứ bỏ ngoài tai là sao nhỉ?
Lặng thinh trong giây lát rồi Phương Nhi mới trả lời, mắt đã ươn ướt:
- Em muốn đứa con này. Anh không muốn có con với em sao?
- David không phải con anh à? Mà muốn có thêm con sao em cứ phải tự bầu bí, chúng ta có thể thuê người mang thai hộ kia mà? Lần trước em đã suýt chết khi sinh, sao quên nhanh thế? Anh không muốn mất em, bỏ thai đi!
- Không, em muốn đứa con này. - Bướng bỉnh trả lời James rồi Phương Nhi bắt đầu khóc lóc inh ỏi.
James chịu thua. Ai bảo anh lỡ yêu cô ngốc này quá mất rồi. Thật chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì hết. Nhẹ tay lau đi những giọt nước mắt của cô, anh dỗ dành:
- Thôi nín đi em. Mai vợ chồng mình tới bác sỹ xin tư vấn. Chịu không?
Tranh thủ thời gian rảnh được tầm 1 tiếng James đánh xe từ chỗ làm về nhà đón vợ đi khám. Sau khi đọc hồ sơ bệnh án của cô lâu thật là lâu bà bác sỹ ái ngại bảo:
- Theo chị em không nên tiếp tục có thai, rất nguy hiểm khi sinh con.
Được lời như cởi tấm lòng, James vội hỏi ngay:
- Vậy có thể đặt lịch nạo thai cho vợ tôi luôn không?
Cô choáng váng, nghe như có tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai. Khóc dấm dứt Phương Nhi van vỉ:
- Không! Không muốn. Em cần đứa con này, đứa con của anh và em. Mình đi bệnh viện khác tư vấn đi anh. Xin anh mà!