Chương 9: Sống chung
Khi anh tới bệnh viện thì Nhi đang ngủ. Tay và chân trái của cô bị gãy. Thế là may rồi, ngã từ độ cao như vậy mất mạng chứ chẳng chơi. Nếu không có cái mái hiên di động bên dưới đỡ cho thì không biết còn ra thế nào.
Anh nhìn cô nằm trên giường mỏng manh, gầy yếu, xanh xao mà xót xa vô cùng. Dẫu biết gầy là đẹp nhưng cô quá gầy. Sắp tới anh nhất định phải ép cô ăn, ép cô giảm bớt công việc nữa.
Rón rén tiến lại gần giường bệnh, John kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Cầm bàn tay còn lành lặn của Nhi anh đưa lên môi hôn.
Tỉnh dậy thấy anh ngồi đó nhìn mình, cô cố rút tay lại nhưng không được. Cô hỏi với giọng lạnh nhạt:
- Anh đang làm gì ở đây thế hả?
Anh trả lời đầy thản nhiên:
- À, anh đến thăm cô bạn gái bị tai nạn.
"Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, đã chia tay rồi còn cố dây dưa mãi!" cô bực bội nghĩ nhưng lại thấy thật dễ chịu khi bàn tay mình nằm gọn trong tay anh.
Có rất nhiều người đến thăm cô, kể cả Thanh Tú, đem theo 1 giỏ kiwi. Sao cô ta biết cô thích loại quả này, chả lẽ do Công nói.
Nhìn cô loay hoay mãi không xúc nổi thìa sữa chua, cô thuận tay trái, giờ tay trái gãy rồi, tay phải giống như phế vật, có hoạt động bấy lâu đâu mà biết làm gì, Thanh Tú đột ngột hỏi:
- Mày lúc nào cũng phải có 2 người đàn ông cùng lúc nhỉ?
Cô ngẩn mặt ra, tay run run, suýt chút nữa thì sữa chua dây hết lên áo. Nói linh tinh cái gì thế, cô đâu có như vậy.
Đầu óc suy nghĩ mông lung về điều Thanh Tú vừa nói cô không hề hay biết bố mình đang tiến vào phòng. Đến khi ông ta đột ngột đứng cạnh giường cô mới giật nảy mình nhận ra. Bố cô đến bệnh viện làm gì, đương nhiên chẳng phải để thăm cô như những người khác rồi.
Nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, ông gằn giọng:
- Tao muốn mày cút khỏi nhà tao, đừng có vác mặt về nhà nữa.
Cô cứng người lại, miệng đắng chát. Thật ra cũng không quá ngạc nhiên vì thái độ thù địch của bố dành cho mình, ông chỉ mong có cớ để đẩy cổ cô ra khỏi nhà bấy lâu nay nhưng sao cô vẫn thấy đau nhói lòng.
Anh đi mua nước về đứng ngoài cửa nghe thấy lời bố cô nói. Nóng mặt, anh đã suýt chút nữa xông vào đấm ông ta, nếu không chạm phải ánh mắt van nài đầy tuyệt vọng của cô anh đã đánh cho ông ta hộc máu mũi rồi.
Chờ bố Phương Nhi đi khỏi anh vội vã chạy vào phòng ôm chặt cô đang ngồi thất thần. Vuốt ve cô dịu dàng, anh thấy thương cô vô hạn, sao cô lại phải liên tiếp chịu những tổn thương như vậy chứ.
Châu muốn được gặp 1 mình Phương Nhi mà không được, bên cạnh cô khi nào cũng có ai đó. Anh ta ngờ ngợ dường như mọi người cố ý như vậy để anh ta không thể tiếp cận cô. Mẹ của Phương Nhi, bà Hà thì tỏ thái độ đầy thù địch, chạm trán lần nào bà cũng nói rất gay gắt:
- Cậu còn dám vác mặt tới đây sao? Đừng có làm phiền con tôi nữa, tránh xa nó ra. Tốt hơn cả là cậu hãy xử lý các mối quan hệ của mình, đừng làm liên lụy đến người khác!
Mẹ Phương Nhi nói thực ra hoàn toàn có lý. Cô ra nông nỗi này chẳng phải là do mụ vợ cũ điên khùng của Châu hay sao. Khi bị cảnh sát bắt Thủy khai rằng vì thấy cô đi lại tự do trong nhà, bước chân vào cả phòng làm việc của Châu nên cô ta nghĩ 2 người đã có mối quan hệ khăng khít lắm rồi. Do đó vì ghen tuông mù quáng cô ta đã ra tay mưu hại Phương Nhi.
Ngẫm lại Châu với cô toàn bị hiểu lầm. Cô ngủ nhờ ở nhà anh ta có 1 tối thì bị cho là qua đêm với anh ta. Cô lấy hộ Châu cái USB thì bị coi là đang ở trong 1 mối quan hệ nghiêm túc với Châu.
Nhưng sao Châu lại có thể tin tưởng Phương Nhi đến vậy nhỉ. Những bản vẽ thiết kế lưu trong USB đó nếu rơi vào tay đối thủ thì công ty phá sản chứ chẳng đùa.
Quyết tâm phải gặp Phương Nhi cho bằng được, Châu nghỉ làm túc trực bên ngoài phòng bệnh của cô. Thập thò mong đợi mãi cơ hội rồi cũng xuất hiện. Nhân lúc gã người Mỹ đi ra khỏi phòng Châu lao vội vào.
Vốn dĩ đã chuẩn bị lời lẽ để nói với cô, nhẩm đi nhẩm lại tới thuộc lòng vậy mà chẳng hiểu sao Châu quên sạch, chỉ lắp bắp được câu xin lỗi. Nhìn vẻ mặt lúng túng đầy căng thẳng của Châu cô cười hiền lành, trấn an anh:
- Không sao đâu anh, ổn rồi, em không bị gì quá nghiêm trọng đâu, lại còn được ở phòng Vip không mất tiền nữa.
- Cô ta bị tống giam rồi. Em yên tâm, anh nhất định bắt cô ta phải chịu mức án cao nhất!
Đắn đo 1 lúc rồi cô ngập ngừng hỏi:
- Thế còn bé Bi thì biết làm sao, bé quấn mẹ lắm mà?
Châu lặng đi vì cảm động. Có cái gì đấy dâng lên làm cổ anh ta nghèn nghẹn. Dù bị thương nằm đây cô vẫn nghĩ cho con trai anh ta, quan tâm lo lắng cho nó. Phương Nhi đúng là mảnh ghép còn thiếu cho bức tranh gia đình của bố con Châu.
Lời tỏ tình đã ở đầu môi không phải lúc này chắc chẳng còn cơ hội nào nữa. Châu đang định nói thì John xuất hiện ào vào phòng chẳng nói chẳng rằng John đẩy Châu đi.
Tất cả mọi người thân xung quanh mẹ của cô, cậu của cô, bạn bè cô đều đồng tâm hiệp lực đưa cô về nhà anh tịnh dưỡng.
Cô có quyền lựa chọn đâu. Nhà bố mẹ thì chịu rồi, cô không được phép quay về, ở 1 mình nơi phòng trọ sao, cô đang là người tàn phế đấy, chân tay thế này xoay sở kiểu gì, nên thôi đành vậy, cô về nhà anh.
John dọn phòng tập gym để thành phòng cho Nhi. Cô sao ở tầng 2 được, làm cách nào để đi lên đi xuống, chơi cầu tuột hay dùng ròng rọc. Mặc dù anh cũng rất muốn tống cô lên tầng tránh việc cô đi loanh quanh tự gây chuyện.
Từ trước anh đã có ý nghĩ, dù biết là bệnh hoạn rằng dùng xích cột cô vào chân giường, không cho ra khỏi phòng chứ đừng nói tới ra khỏi nhà.
Cô ở tầng 1 thế cái phòng vừa mới dọn xong trên tầng 2 là của ai nhỉ? Nói ra đừng ngạc nhiên này, của mẹ cô! Kì lạ không, mẹ cô ở đây làm gì, tính đi bắt rể à.
Mẹ cô và John rất hợp tính nhau. Cũng dễ hiểu thôi, cả 2 có chung mục đích đều muốn chăm sóc cho cô thật tốt, đều muốn đem lại hạnh phúc cho cô.
Bà Hà ở trong nhà John để tiện chăm sóc cho con gái và cũng nhằm mục đích quan sát cậu ta. Nếu cái Nhi định tính kế lâu dài với thằng người Mỹ này thì bà cũng phải xem thử tính cách nó ra làm sao chứ.
Thấy John đang lúi húi trong bếp, bà Hà tò mò lại gần ngó xem. Hóa ra John đang làm món trứng rán miến, đây là món mà con gái bà rất thích. Không úp mở, không rào trước đón sau, bà hỏi thẳng:
- Có chịu ở rể không?
John ngẩn mặt ra nhìn bà Hà. Ở rể? Tức là anh sẽ phải sống trong nhà ông bà Hà sao? Bắt cô tiếp tục phải chịu đựng khổ sở khi sống cùng bố mình à. Mà mẹ cô đã biết việc Nhi bị bố đuổi không cho về chưa nhỉ.
Thôi kệ đi, ở thì ở, ngại gì, anh sẽ luôn bên cô, bảo vệ cô, dù phải đi bất cứ đâu. John gật đầu dứt khoát và mạnh mẽ:
- Có! Chỉ cần được sống với Phương Nhi thôi, ở đâu cháu cũng ở, chui đâu cháu cũng chui!
Anh nhìn cô nằm trên giường mỏng manh, gầy yếu, xanh xao mà xót xa vô cùng. Dẫu biết gầy là đẹp nhưng cô quá gầy. Sắp tới anh nhất định phải ép cô ăn, ép cô giảm bớt công việc nữa.
Rón rén tiến lại gần giường bệnh, John kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Cầm bàn tay còn lành lặn của Nhi anh đưa lên môi hôn.
Tỉnh dậy thấy anh ngồi đó nhìn mình, cô cố rút tay lại nhưng không được. Cô hỏi với giọng lạnh nhạt:
- Anh đang làm gì ở đây thế hả?
Anh trả lời đầy thản nhiên:
- À, anh đến thăm cô bạn gái bị tai nạn.
"Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, đã chia tay rồi còn cố dây dưa mãi!" cô bực bội nghĩ nhưng lại thấy thật dễ chịu khi bàn tay mình nằm gọn trong tay anh.
Có rất nhiều người đến thăm cô, kể cả Thanh Tú, đem theo 1 giỏ kiwi. Sao cô ta biết cô thích loại quả này, chả lẽ do Công nói.
Nhìn cô loay hoay mãi không xúc nổi thìa sữa chua, cô thuận tay trái, giờ tay trái gãy rồi, tay phải giống như phế vật, có hoạt động bấy lâu đâu mà biết làm gì, Thanh Tú đột ngột hỏi:
- Mày lúc nào cũng phải có 2 người đàn ông cùng lúc nhỉ?
Cô ngẩn mặt ra, tay run run, suýt chút nữa thì sữa chua dây hết lên áo. Nói linh tinh cái gì thế, cô đâu có như vậy.
Đầu óc suy nghĩ mông lung về điều Thanh Tú vừa nói cô không hề hay biết bố mình đang tiến vào phòng. Đến khi ông ta đột ngột đứng cạnh giường cô mới giật nảy mình nhận ra. Bố cô đến bệnh viện làm gì, đương nhiên chẳng phải để thăm cô như những người khác rồi.
Nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, ông gằn giọng:
- Tao muốn mày cút khỏi nhà tao, đừng có vác mặt về nhà nữa.
Cô cứng người lại, miệng đắng chát. Thật ra cũng không quá ngạc nhiên vì thái độ thù địch của bố dành cho mình, ông chỉ mong có cớ để đẩy cổ cô ra khỏi nhà bấy lâu nay nhưng sao cô vẫn thấy đau nhói lòng.
Anh đi mua nước về đứng ngoài cửa nghe thấy lời bố cô nói. Nóng mặt, anh đã suýt chút nữa xông vào đấm ông ta, nếu không chạm phải ánh mắt van nài đầy tuyệt vọng của cô anh đã đánh cho ông ta hộc máu mũi rồi.
Chờ bố Phương Nhi đi khỏi anh vội vã chạy vào phòng ôm chặt cô đang ngồi thất thần. Vuốt ve cô dịu dàng, anh thấy thương cô vô hạn, sao cô lại phải liên tiếp chịu những tổn thương như vậy chứ.
Châu muốn được gặp 1 mình Phương Nhi mà không được, bên cạnh cô khi nào cũng có ai đó. Anh ta ngờ ngợ dường như mọi người cố ý như vậy để anh ta không thể tiếp cận cô. Mẹ của Phương Nhi, bà Hà thì tỏ thái độ đầy thù địch, chạm trán lần nào bà cũng nói rất gay gắt:
- Cậu còn dám vác mặt tới đây sao? Đừng có làm phiền con tôi nữa, tránh xa nó ra. Tốt hơn cả là cậu hãy xử lý các mối quan hệ của mình, đừng làm liên lụy đến người khác!
Mẹ Phương Nhi nói thực ra hoàn toàn có lý. Cô ra nông nỗi này chẳng phải là do mụ vợ cũ điên khùng của Châu hay sao. Khi bị cảnh sát bắt Thủy khai rằng vì thấy cô đi lại tự do trong nhà, bước chân vào cả phòng làm việc của Châu nên cô ta nghĩ 2 người đã có mối quan hệ khăng khít lắm rồi. Do đó vì ghen tuông mù quáng cô ta đã ra tay mưu hại Phương Nhi.
Ngẫm lại Châu với cô toàn bị hiểu lầm. Cô ngủ nhờ ở nhà anh ta có 1 tối thì bị cho là qua đêm với anh ta. Cô lấy hộ Châu cái USB thì bị coi là đang ở trong 1 mối quan hệ nghiêm túc với Châu.
Nhưng sao Châu lại có thể tin tưởng Phương Nhi đến vậy nhỉ. Những bản vẽ thiết kế lưu trong USB đó nếu rơi vào tay đối thủ thì công ty phá sản chứ chẳng đùa.
Quyết tâm phải gặp Phương Nhi cho bằng được, Châu nghỉ làm túc trực bên ngoài phòng bệnh của cô. Thập thò mong đợi mãi cơ hội rồi cũng xuất hiện. Nhân lúc gã người Mỹ đi ra khỏi phòng Châu lao vội vào.
Vốn dĩ đã chuẩn bị lời lẽ để nói với cô, nhẩm đi nhẩm lại tới thuộc lòng vậy mà chẳng hiểu sao Châu quên sạch, chỉ lắp bắp được câu xin lỗi. Nhìn vẻ mặt lúng túng đầy căng thẳng của Châu cô cười hiền lành, trấn an anh:
- Không sao đâu anh, ổn rồi, em không bị gì quá nghiêm trọng đâu, lại còn được ở phòng Vip không mất tiền nữa.
- Cô ta bị tống giam rồi. Em yên tâm, anh nhất định bắt cô ta phải chịu mức án cao nhất!
Đắn đo 1 lúc rồi cô ngập ngừng hỏi:
- Thế còn bé Bi thì biết làm sao, bé quấn mẹ lắm mà?
Châu lặng đi vì cảm động. Có cái gì đấy dâng lên làm cổ anh ta nghèn nghẹn. Dù bị thương nằm đây cô vẫn nghĩ cho con trai anh ta, quan tâm lo lắng cho nó. Phương Nhi đúng là mảnh ghép còn thiếu cho bức tranh gia đình của bố con Châu.
Lời tỏ tình đã ở đầu môi không phải lúc này chắc chẳng còn cơ hội nào nữa. Châu đang định nói thì John xuất hiện ào vào phòng chẳng nói chẳng rằng John đẩy Châu đi.
Tất cả mọi người thân xung quanh mẹ của cô, cậu của cô, bạn bè cô đều đồng tâm hiệp lực đưa cô về nhà anh tịnh dưỡng.
Cô có quyền lựa chọn đâu. Nhà bố mẹ thì chịu rồi, cô không được phép quay về, ở 1 mình nơi phòng trọ sao, cô đang là người tàn phế đấy, chân tay thế này xoay sở kiểu gì, nên thôi đành vậy, cô về nhà anh.
John dọn phòng tập gym để thành phòng cho Nhi. Cô sao ở tầng 2 được, làm cách nào để đi lên đi xuống, chơi cầu tuột hay dùng ròng rọc. Mặc dù anh cũng rất muốn tống cô lên tầng tránh việc cô đi loanh quanh tự gây chuyện.
Từ trước anh đã có ý nghĩ, dù biết là bệnh hoạn rằng dùng xích cột cô vào chân giường, không cho ra khỏi phòng chứ đừng nói tới ra khỏi nhà.
Cô ở tầng 1 thế cái phòng vừa mới dọn xong trên tầng 2 là của ai nhỉ? Nói ra đừng ngạc nhiên này, của mẹ cô! Kì lạ không, mẹ cô ở đây làm gì, tính đi bắt rể à.
Mẹ cô và John rất hợp tính nhau. Cũng dễ hiểu thôi, cả 2 có chung mục đích đều muốn chăm sóc cho cô thật tốt, đều muốn đem lại hạnh phúc cho cô.
Bà Hà ở trong nhà John để tiện chăm sóc cho con gái và cũng nhằm mục đích quan sát cậu ta. Nếu cái Nhi định tính kế lâu dài với thằng người Mỹ này thì bà cũng phải xem thử tính cách nó ra làm sao chứ.
Thấy John đang lúi húi trong bếp, bà Hà tò mò lại gần ngó xem. Hóa ra John đang làm món trứng rán miến, đây là món mà con gái bà rất thích. Không úp mở, không rào trước đón sau, bà hỏi thẳng:
- Có chịu ở rể không?
John ngẩn mặt ra nhìn bà Hà. Ở rể? Tức là anh sẽ phải sống trong nhà ông bà Hà sao? Bắt cô tiếp tục phải chịu đựng khổ sở khi sống cùng bố mình à. Mà mẹ cô đã biết việc Nhi bị bố đuổi không cho về chưa nhỉ.
Thôi kệ đi, ở thì ở, ngại gì, anh sẽ luôn bên cô, bảo vệ cô, dù phải đi bất cứ đâu. John gật đầu dứt khoát và mạnh mẽ:
- Có! Chỉ cần được sống với Phương Nhi thôi, ở đâu cháu cũng ở, chui đâu cháu cũng chui!