Chương 10
Thay vào đó, Lâm Vân, bạn trai cũ mà cô ta vừa vứt bỏ, bỗng chốc trở thành chủ tịch, cháu trai của người giàu nhất Tây Nam?
“Lâm Vân, anh… gia đình anh rõ ràng rất nghèo! Làm sao anh có thể là cháu nội của chủ tịch Lưu được?” Phỉ Phỉ không cam lòng, cô ta tự hỏi bản thân mình biết rõ gia cảnh của Lâm Vân mài Đồng thời, trong lòng Phỉ Phỉ cũng cảm thấy hồi hận, nếu biết Lâm Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu có nhất Tây Nam, đánh chết cô ta cũng không bao giờ chia tay với Lâm Vân!
“Đúng vậy, thế giới này đúng là kỳ lạ mài! Tôi cũng không ngờ mình lại là cháu của Lưu Chí Trung đấy.” Lâm Vân cười.
Phi Phỉ cắn môi: “Lâm Vân, em… em bị lời ngon tiếng ngọt của Ngô thiếu dụ dỗ. Hôm qua em nhất thời hồ đồ.
Thật ra… Thật ra em thật sự rất yêu anh, anh… anh nghĩ lại tình cảm hai năm của chúng ta, mà cho em một cơ hội có Ỷ không?”
Phỉ Phỉ nói câu cuối cùng thì đã ôm lầy cánh tay của Lâm Vân, dáng vẻ câu xin.
“Xin lỗi, cô với không tới đâu!”
Lâm Vân vô cảm trực tiếp đây Phi Phỉ ra.
Ngày hôm qua Phỉ Phỉ đôi với Lâm Vân tuyệt tình bao nhiêu, thì hôm nay Lâm Vân cũng tuyệt tình đối với cô ta như vậy!
Sau khi đầy Phỉ Phỉ ra, Lâm Vân quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi không thương tiếc của Lâm Vân, trái tim của Phỉ Phỉ như rơi xuông dưới chín tầng địa ngục.
Trong lòng cô ta hiểu rõ người đàn ông mà mình từng khinh thường này, có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể với tới được…
Lâm Vân đến trước mặt phó tổng giám đốc Lưu Ba.
Lưu Ba sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nói: “Lâm thiếu gia! Tôi không có liên quan gì với Ngô Đại Dũng, mong Lâm thiêu gia suy xét.”
Lâm Vân đỡ Lưu Ba dậy: “Lưu tông, anh không cần sợ! Tôi không có muôn gây chuyện với anh. Ngược lại, tôi muôn thăng chức cho Ni Từ hôm nay, anh sẽ làm tổng giám đốc công ty!”
“Thật… Thật sao?” Lưu Ba vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
“Đương nhiên là thật.” Lâm Vân cười.
Ngày hôm qua Lâm Vân biết tin mình sẽ tới đây làm chủ tịch nên đã bỏ tiền ra tìm người hỏi thăm tình hình nội bộ của công ty.
Theo tin tình báo biết được, Lưu Ba này là một người có năng lực kinh doanh rất tốt.
Tiệc là hắn gặp vận rủi, lại luôn bị tổng giám độc Ngô Đại Dũng chèn ép, nhiêu công lao của Lưu Ba đều bị Ngô Đại Dũng CƯỚP mắt, ngược lại Ngô Đại Dũng gây ra rắc rồi và cuối cùng đề hắn phải gánh chịu.
Đối với người như Lưu Ba, chỉ thiếu một người cao thượng thăng chức cho hắn!
Lâm Vân cũng bỏ tiền ra đề điều tra tính cách của Lựu Ba, và, biết được tính cách của hắn cũng tốt nên Lâm Vân sẵn sàng giúp hăn một tay.
“Cám ơn chủ tịch! Chủ tịch đã thăng chức cho tôi, Lưu Ba sẽ ghi nhớ suốt đời!” Lưu Bạ kích động đên mức suýt nữa quỳ xuông trước Lâm Vân.
Chuyện này Đối với Lâm Vân mà nói đơn giản chỉ là một câu nói, nhưng đối với Lưu Ba mà nói, chuyện này khó như lên trời! Hắn đã. chờ đợi cơ hội này quá nhiều năm rồi!
“Cảm ơn thì không cần đâu, sau này làm việc chăm chỉ! Cách tốt nhất để trả ơn tôi là làm cho công ty ngày càng phát triển!” Lâm Vấn nói.
Dừng một lát, Lâm Vân nói tiếp: “Anh biết tôi là ai mà. Chỉ cần anh làm tốt, tương lai tôi có thể thăng chức cho anh. Tuyệt đối không chỉ là một tổng giám đốc chỉ nhánh, anh hiểu chứ?”
“Lâm Vân, anh… gia đình anh rõ ràng rất nghèo! Làm sao anh có thể là cháu nội của chủ tịch Lưu được?” Phỉ Phỉ không cam lòng, cô ta tự hỏi bản thân mình biết rõ gia cảnh của Lâm Vân mài Đồng thời, trong lòng Phỉ Phỉ cũng cảm thấy hồi hận, nếu biết Lâm Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu có nhất Tây Nam, đánh chết cô ta cũng không bao giờ chia tay với Lâm Vân!
“Đúng vậy, thế giới này đúng là kỳ lạ mài! Tôi cũng không ngờ mình lại là cháu của Lưu Chí Trung đấy.” Lâm Vân cười.
Phi Phỉ cắn môi: “Lâm Vân, em… em bị lời ngon tiếng ngọt của Ngô thiếu dụ dỗ. Hôm qua em nhất thời hồ đồ.
Thật ra… Thật ra em thật sự rất yêu anh, anh… anh nghĩ lại tình cảm hai năm của chúng ta, mà cho em một cơ hội có Ỷ không?”
Phỉ Phỉ nói câu cuối cùng thì đã ôm lầy cánh tay của Lâm Vân, dáng vẻ câu xin.
“Xin lỗi, cô với không tới đâu!”
Lâm Vân vô cảm trực tiếp đây Phi Phỉ ra.
Ngày hôm qua Phỉ Phỉ đôi với Lâm Vân tuyệt tình bao nhiêu, thì hôm nay Lâm Vân cũng tuyệt tình đối với cô ta như vậy!
Sau khi đầy Phỉ Phỉ ra, Lâm Vân quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi không thương tiếc của Lâm Vân, trái tim của Phỉ Phỉ như rơi xuông dưới chín tầng địa ngục.
Trong lòng cô ta hiểu rõ người đàn ông mà mình từng khinh thường này, có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể với tới được…
Lâm Vân đến trước mặt phó tổng giám đốc Lưu Ba.
Lưu Ba sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nói: “Lâm thiếu gia! Tôi không có liên quan gì với Ngô Đại Dũng, mong Lâm thiêu gia suy xét.”
Lâm Vân đỡ Lưu Ba dậy: “Lưu tông, anh không cần sợ! Tôi không có muôn gây chuyện với anh. Ngược lại, tôi muôn thăng chức cho Ni Từ hôm nay, anh sẽ làm tổng giám đốc công ty!”
“Thật… Thật sao?” Lưu Ba vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
“Đương nhiên là thật.” Lâm Vân cười.
Ngày hôm qua Lâm Vân biết tin mình sẽ tới đây làm chủ tịch nên đã bỏ tiền ra tìm người hỏi thăm tình hình nội bộ của công ty.
Theo tin tình báo biết được, Lưu Ba này là một người có năng lực kinh doanh rất tốt.
Tiệc là hắn gặp vận rủi, lại luôn bị tổng giám độc Ngô Đại Dũng chèn ép, nhiêu công lao của Lưu Ba đều bị Ngô Đại Dũng CƯỚP mắt, ngược lại Ngô Đại Dũng gây ra rắc rồi và cuối cùng đề hắn phải gánh chịu.
Đối với người như Lưu Ba, chỉ thiếu một người cao thượng thăng chức cho hắn!
Lâm Vân cũng bỏ tiền ra đề điều tra tính cách của Lựu Ba, và, biết được tính cách của hắn cũng tốt nên Lâm Vân sẵn sàng giúp hăn một tay.
“Cám ơn chủ tịch! Chủ tịch đã thăng chức cho tôi, Lưu Ba sẽ ghi nhớ suốt đời!” Lưu Bạ kích động đên mức suýt nữa quỳ xuông trước Lâm Vân.
Chuyện này Đối với Lâm Vân mà nói đơn giản chỉ là một câu nói, nhưng đối với Lưu Ba mà nói, chuyện này khó như lên trời! Hắn đã. chờ đợi cơ hội này quá nhiều năm rồi!
“Cảm ơn thì không cần đâu, sau này làm việc chăm chỉ! Cách tốt nhất để trả ơn tôi là làm cho công ty ngày càng phát triển!” Lâm Vấn nói.
Dừng một lát, Lâm Vân nói tiếp: “Anh biết tôi là ai mà. Chỉ cần anh làm tốt, tương lai tôi có thể thăng chức cho anh. Tuyệt đối không chỉ là một tổng giám đốc chỉ nhánh, anh hiểu chứ?”