Chương 33
Lộ Khiêm tạm biệt Bình Thành, gần đây khiêm tốn quay lại Cảng Thành không phải tin tức bí mật.
Khương Minh Chi cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ có Mao Mao kích động hơn cả người trong cuộc là cô đây, cứ như Lộ Khiêm không phải về Cảng Thành mà rơi vào Động Bàn Tơ của yêu tinh nhện hay hang sói hang cọp đầy dụ hoặc gì đó.
Dẫu sao số lượng cô chiêu danh tiếng, con gái nhà quyền quý ở đó như các diếc sang sông, trừ một phần Herbert hunters săn bắn thất bại nên về nhà đi xem mắt lấy chồng, nhưng loạt Herbert hunters thế hệ mới thì chỉ có thêm chứ chẳng bớt, hệt như loạt rau hẹ cắt hết đợt này lại mọc đợt mới, luôn có những cô gái ôm ấp mộng tưởng nhào lên trước.
“Sao tổng giám đốc Lộ có thể cho mấy con b!tch không biết tự lượng sức ấy cơ hội được chứ.”
“Tổng giám đốc Lộ của chúng ta có thể đè bẹp dí ba trăm trò hề thấy người sang bắt quàng làm họ trong một ngày.”
“Vợ chính quy của người ta dù là khuôn mặt, vóc dáng hay tính cách mỗi một phương diện đều bỏ xa mấy người đó tám con phố.”
Tại trường quay, Mao Mao ôm điện thoại tức giận chửi mãi.
Khương Minh Chi vừa quay xong một cảnh, đi qua ngó một cái vào điện thoại của Mao Mao.
Một tài khoản ins nổi tiếng ở Cảng Thành được xác thực “Nhà thiết kế thương hiệu xxx” đăng một bức ảnh tập cưỡi ngựa ở trang trại ngựa, người tinh mắt nhìn cái là biết đó là trại ngựa của nhà họ Lộ.
Chỉ cần Lộ Khiêm ở Cảng Thành thì người rục rịch làm này làm kia chẳng bao giờ thiếu.
Khương Minh Chi nghe thấy câu “Vợ chính quy của người ta dù là khuôn mặt, vóc dáng hay tính cách mỗi một phương diện đều bỏ xa mấy người đó tám con phố” thì không thể không thừa nhận lòng ham hư vinh ở mặt nào đó của cô vô cùng thỏa mãn.
“Đừng xem nữa, hôm nay xong rồi.” Khương Minh Chi cười nhắc nhở Mao Mao.
“Ớ?” Mao Mao ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người ở đoàn phim đã bắt đầu dọn dẹp đi về.
Mao Mao đột nhiên ôm lấy cánh tay Khương Minh Chi: “Chị Minh Chi, có một mình tổng giám đốc Lộ về Cảng Thành thôi, chị không lo gì à?”
“Vợ chồng người ta mỗi người một nơi đều gọi điện kiểm tra đột xuất mỗi ngày luôn á, chị chẳng kiểm tra gì cả.”
Khương Minh Chi rút tay mình ra, tưởng tượng khung cảnh mỗi tối mình đều kiểm tra Lộ Khiêm mà nổi hết cả ra gà.
Có gì mà kiểm với tra đâu chứ, trước kia nửa năm hai người không gặp nhau cũng có kiểm tra gì đâu.
Nếu đám người rục rịch kia có tài thật thì còn phải phơi ở trại ngựa của nhà họ Lộ làm gì, trực tiếp phơi người luôn cho rồi.
Khương Minh Chi: “Tan làm, tan làm rồi, tối nay còn việc khác nữa đó.”
Mao Mao vâng một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hôm nay là sinh nhật của nam số ba – Ninh Vũ Thành trong đoàn phim, mọi người xong việc khá sớm nên đặt một nhà hàng tổ chức sinh nhật cho Ninh Vũ Thành.
Ninh Vũ Thành là người mới Dương Thụ Hoa đào ở Học viện Nghệ thuật ra, cậu ta vốn học nhảy, hôm nay mới tròn mười chín tuổi, đóng vai một chiến sĩ cách mạng trẻ tuổi trong “Bình minh lụi tàn”.
Khương Minh Chi vô cùng am hiểu lối suy nghĩ của fan, cô dùng ánh mắt chuyên nghiệp của lưu lượng giới giải trí đoán tương lai Ninh Vũ Thành sẽ mang thể chất hút fan, khuôn mặt trắng trẻo xinh trai, tích cách yên tĩnh không thích nói nhiều, mặc quân phục vào thon cao thẳng tắp, cười lên rất đẹp trai, là kiểu cún sữa mà mấy fan mẹ thích nhất.
Địa điểm tổ chức sinh nhật là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc cách khách sạn không xa, Ninh Vũ Thành là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim, bình thường các tiền bối lật xem kịch bản, cậu ta cũng không chen lời, hôm nay sinh nhật cậu ta nên cậu ta thành vai chính, nhìn bằng mắt thường là thấy cậu ta hơi căng thẳng khi uống rượu với các tiền bối.
Dương Thụ Hoa cười bảo cậu nhóc thả lỏng đi, tổ chức sinh nhật mà căng thẳng như vậy làm gì.
Vì tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn người áp út Khương Minh Chi tận sáu tuổi, người trong đoàn phim đều coi cậu ta là trẻ con.
Ninh Vũ Thành cười ngại ngùng, lúc uống rượu với Khương Minh Chi có vẻ càng ngượng hơn: “Chị Minh Chi.”
Khương Minh Chi biết cậu nhóc này là fan ngầm của mình.
Vì trước khi hai người kết bạn trên Weixin, cô phát hiện phông nền vòng bạn bè của Ninh Vũ Thành là ảnh của cô, sau đó hình như sợ bị bại lộ thân thận fan trước mặt chính chủ mới đổi thành ngôi sao bóng rổ nào đó.
Khương Minh Chi mang gương mặt của người đẹp nhất trong số những người đẹp, nhưng khí chất và tính công kích không quá mạnh, trong chương trình giải trí thiếu nữ thông minh lanh lợi ngẫu nhiên não thiếu oxi có tính cách tương phản manh* rất dễ hút fan, có người từng làm một thống kê vô cùng tẻ nhạt, nói thời nay sinh viên nam trong trường đại học từ độ tuổi mười tám đến hai mươi, ít nhất một nửa là fan của Khương Minh Chi, một nửa còn lại không phải fan cũng là người qua đường có ấn tượng tốt.
*Tương phản manh: có hai đặc tính trái ngược với nhau nhưng lại bổ sung cho nhau, còn rất đáng yêu.
Ninh Vũ Thành không có cảnh đối diễn với Khương Minh Chi trong phim, vì thế cơ hội giao lưu của hai người không nhiều.
Khương Minh Chi là một người rất chiều fan, thấy tai thiếu niên trước mặt đỏ bừng, cô chủ động cụng ly với cậu ta: “Sinh nhật vui vẻ.”
Ninh Vũ Thành nghe thấy Khương Minh Chi chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ thì kích động đến mức tay hơi run: “Cảm, cảm ơn chị Minh Chi.”
Nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đến.
Bầu không khi trong đoàn phim “Bình minh lụi tàn” rất hòa hợp, Dương Thụ Hoa có mặt nên không ai dám giở bệnh chảnh ra cả, cả một phòng đều hát mừng sinh nhật cho người mới được mười chín tuổi này, ầm ĩ náo nhiệt khiến hiện trường rất sôi nổi.
Tối nay chỉ đạo mỹ thuật còn xách cả máy quay cầm tay mini tới, chụp rất nhiều ảnh cho tiệc sinh nhật náo nhiệt này, cuối cùng lúc tàn cuộc, một đám người vây người tổ chức sinh nhật vào giữa, chụp mấy bức ảnh tập thể.
Rượu quá ba tuần, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, náo nhiệt qua đi, đoàn phim kéo nhau giải tán.
Khương Minh Chi ngáp một cái, đi cùng Mao Mao về khách sạn, trong bầu không khí ở hiện trường, cô uống chút rượu, lúc này điện thoại nhận được không ít thông báo tin nhắn mới.
Chỉ đạo mỹ thuật gửi hết đống ảnh chụp tối nay vào trong nhóm chat chung của đoàn phim, ai muốn đăng lên vòng bạn bè thì tự chọn trong số đó.
Khương Minh Chi mở ảnh, đương nhiên là nhìn bản thân cô, có chút tự luyến cảm thán dù chụp bừa hay xếp đội hình chụp thì cô vẫn xinh như thế, kiểu ảnh chưa chỉnh sửa thế này cũng không toang cái nào.
Khương Minh Chi không định đăng lên vòng bạn bè, cô lướt xem mấy bức thì quay lại giao diện chính của khung trò chuyện, vậy mà lại thấy Lộ Khiêm gửi tin nhắn cho cô vào nửa tiếng trước.
Lúc ấy cô đang ăn cơm nên không xem điện thoại.
Tối nay Lộ Khiêm gửi cho cô: [Em ngủ chưa?]
Khương Minh Chi nhìn ba chữ Lộ Khiêm nhắn, đột nhiên nghĩ lại lần trước mình chém với Phí Âm là ngày nào Lộ Khiêm cũng bám lấy cô trên Weixin.
Mặc dù ba chữ “Em ngủ chưa” chẳng tính là bám dính gì cho cam, nhưng khi nhận được ba chữ này thì người trong cuộc vẫn rất vui vẻ.
Một câu “Em ngủ chưa” vào buổi tối có sự ám muội và thân mật mơ hồ giữa hai người trong những hàng chữ.
Khương Minh Chi c4n môi dưới trả lời: [Vẫn chưa.]
[Tối nay là sinh nhật của một cậu nhóc trong đoàn phim, đạo diễn đứng ra mời, tổ chức sinh nhật cho cậu nhóc ấy.]
Lộ Khiêm trả lời rất nhanh: [Ừ.]
Hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau, gần đây Khương Minh Chi cũng không chụp ảnh selfie, cô nghĩ có thể gửi cho Lộ Khiêm biết hoạt động gần đây của mình bèn chọn bừa mấy bức ảnh trong nhóm chat đoàn phim có mặt cô rồi gửi cho Lộ Khiêm.
[Coi nè.]
Lộ Khiêm nhận được ảnh mà Khương Minh Chi gửi đến.
Anh vừa nhìn đã thấy ngay Khương Minh Chi giữa nhóm người trong tấm ảnh chụp tập thể, cô thực sự nổi bật, làn da trắng nõn, đầu nhỏ, mặt nhỏ, dù cô mặc áo len đen và búi tóc củ tỏi đơn giản nhất ngồi trong đám người vẫn khiến người ta nhìn ngay vào cô từ cái đầu tiên.
Ánh mắt Lộ Khiêm nhìn lướt hết tấm ảnh, thấy trong hình có người bưng bánh gato trên tay, được vây quanh ở chính giữa, đầu đội mũ chúc mừng sinh nhật.
Sau đó ánh mắt anh dần dần dừng tại cái người đầu đội mũ mừng sinh nhật ấy, đó là “cậu nhóc” mà Khương Minh Chi nói.
Có những lúc mặc dù không nhìn thấy bất cứ từ ngữ nào nhưng động tác cơ thể ở trạng thái tự nhiên có thể để lộ khuynh hướng tình cảm của một người.
Trong bức ảnh tập thể, Khương Minh Chi ngồi bên cạnh người được mừng sinh nhật.
Hai bên trái phải của người đó có hai người nhưng động tác cơ thể của cậu ta đều hướng về phía Khương Minh Chi, cơ thể cũng hơi chếch về phía Khương Minh Chi.
Đó là ngôn ngữ tay chân thể hiện sự thân thiết một cách lặng lẽ.
Lộ Khiêm lại xem mấy bức ảnh Khương Minh Chi gửi.
Có bức Khương Minh Chi và người mừng sinh nhật không ngồi cạnh nhau, chụp bừa bắt cảnh một cái nhưng ánh mắt của người đầu đội mũ mừng sinh nhật lại có ý hay vô ý nhìn về phía Khương Minh Chi.
Có lúc trong ánh nhìn lén lút ấy viết rất nhiều điều.
Tâm tư thiếu niên thường không giấu được, thể hiện ra ở từng ánh mắt và hành động cơ thể nhỏ nhất.
Lộ Khiêm lại nhìn sang Khương Minh Chi đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn, vừa muốn ăn lại vừa sợ béo, gương mặt nhỏ xíu mà đầy nét rối bời.
Anh gọi video qua bên cô luôn.
...
Khương Minh Chi vừa mới về tới sảnh khách sạn, đột nhiên nhận được điện thoại của Lộ Khiêm, còn là cuộc gọi video nữa.
Khương Minh Chi vốn tưởng rằng một câu “Em ngủ chưa” đã rất tốt rồi, không ngờ tối thế này rồi mà Lộ Khiêm lại gọi video cho cô.
Cô bỗng có cảm giác có một ngày lời chém gió “ngày nào Lộ Khiêm cũng bám lấy tôi” sẽ trở thành sự thật.
Khương Minh Chi không muốn thể hiện quá mức trước mặt fan cp, cô tìm cớ bảo Mao Mao về phòng trước rồi mới nhận cuộc gọi video của Lộ Khiêm.
“Alo.” Khương Minh Chi vừa đi đến chỗ thang máy vừa để ý xung quanh, sau đó cầm điện thoại cố đè giọng xuống, “Làm gì thế.”
Khương Minh Chi ngờ ngợ nhìn thấy bối cảnh bên phía Lộ Khiêm là nhà ở Cảng Thành của anh, cô còn chưa đến đó bao giờ.
Lộ Khiêm: “Về khách sạn rồi hả?”
Khương Minh Chi ngẩng đầu: “Em về rồi, thang máy đến.”
Cô vào thang máy nên tín hiệu tạm thời gián đoạn, hình ảnh trên màn hình dừng lại ở giây bất kỳ của cuộc gọi.
Khương Minh Chi nhìn gương mặt Lộ Khiêm trên màn hình.
Có vẻ anh không biết bí quyết giơ màn hình trước mặt thì phải để trên cao hướng xuống thì mặt mới nhỏ, anh lại đặt luôn ở góc chết ngửa mặt, lúc tín hiệu gián đoạn, khung ảnh lag vậy mà người đàn ông này vẫn mạnh mẽ hold được với gương mặt đó của mình.
Chẳng lẽ đây chính là có nhan sắc thì làm gì cũng được trong truyền thuyết?
Khương Minh Chi nhớ ra hôm nay Mao Mao kêu gào phê phán một người nổi tiếng nào đó trên instagram.
Có những vầng sáng tiền tài, còn thêm khuôn mặt này, là một người phụ nữ, Khương Minh Chi biết người đàn ông thế này rất có bản lĩnh khiến người ta nhớ thương.
Thang máy đến nơi.
Tín hiệu lại được kết nối, Khương Minh Chi vừa gọi video với Lộ Khiêm vừa đi về phòng mình, vừa mới về tới phòng, hai người chưa nói nói gì thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Khương Minh Chi cầm điện thoại bằng một tay đi ra mở cửa, thấy ngoài cửa là Ninh Vũ Thành.
Trong tay Ninh Vũ thành là một cái bình giữ nhiệt, Khương Minh Chi thấy người ở cửa thì hơi ngạc nhiên, cậu ta đưa bình giữ nhiệt qua, ngại ngùng cười nói: “Chị Minh Chi, đây là canh giải rượu ạ.”
“Trợ lý của em nấu ạ, em nghĩ tối nay chị cũng uống rượu nên mang một ít tới cho chị, uống vào thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Khương Minh Chi không ngờ đang đêm còn có người đưa canh giải rượu cho mình.
Cô cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt mà Ninh Vũ Thành đưa, nhớ hình nền vòng bạn bè của cậu ta lúc trước là ảnh của cô.
Khương Minh Chi cười gượng một tiếng: “Cảm ơn em nhé, nhưng mà chị không uống nhiều rượu, không cần cái này đâu.”
“Cảm ơn em.”
“Vâng.” Ninh Vũ Thành thấy Khương Minh Chi không nhận thì hơi mất mát, gật đầu đáp.
Cậu ta thấy Khương Minh Chi cầm điện thoại bằng một tay, trên màn hình mơ hồ là giao diện gọi video với người khác.
“Ôi ngại quá, làm phiền chị rồi, chị... đang gọi điện thoại sao ạ?” Ninh Vũ Thành hỏi.
Lúc này Khương Minh Chi mới nhớ ra mình vẫn đang gọi video với Lộ Khiêm, cô vội giấu màn hình điện thoại về phía mình: “Ừ.”
Ninh Vũ Thành nhìn Khương Minh Chi chột dạ giấu điện thoại đi, trong lòng đột nhiên có một loại trực giác và dự cảm.
“Là bạn trai của chị sao?” Cậu ta không biết sao lại hỏi thẳng.
Khương Minh Chi còn chưa kịp trả lời, liếc nhìn màn hình điện thoại, có thể thấy Lộ Khiêm vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, giây phút này cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ giúp anh nhé.”
Giọng người đàn ông được phóng đại truyền ra, vô cùng nhẹ.
Sau đó Khương Minh Chi nhìn người phía trước bằng ánh mắt “Cậu biết rõ là chuyện gì rồi đó, không cần tôi nói nhiều chứ”, “Nhờ cậu giữ bí mật, không được nói cho người khác”.
Ninh Vũ Thành nghe thấy câu “Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ giúp anh nhé” thì cúi đầu ôm bình giữ nhiệt của mình, nỗi mất mát trong mắt chẳng thể che giấu nổi: “Xin lỗi chị, làm phiền rồi.”
Tiễn Ninh Vũ Thành, Khương Minh Chi đóng cửa lại.
Nói thật thì ở ngày sinh nhật của người ta mà sập phòng, thân làm thần tượng như Khương Minh Chi vẫn thấy rất tội lỗi.
Bé con tới đưa canh cho thần tượng, chỉ đơn giản là muốn làm quen.
Khương Minh Chi nhìn mặt Lộ Khiêm trên màn hình, còn cả câu nói bất chợt “Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ giúp anh nhé”.
Hình như cô hiểu ra tại sao muộn thế này rồi mà Lộ Khiêm còn gọi video cho cô.
Khương Minh Chi khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải anh đang kiểm tra đột xuất đó chứ?”
Khương Minh Chi cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ có Mao Mao kích động hơn cả người trong cuộc là cô đây, cứ như Lộ Khiêm không phải về Cảng Thành mà rơi vào Động Bàn Tơ của yêu tinh nhện hay hang sói hang cọp đầy dụ hoặc gì đó.
Dẫu sao số lượng cô chiêu danh tiếng, con gái nhà quyền quý ở đó như các diếc sang sông, trừ một phần Herbert hunters săn bắn thất bại nên về nhà đi xem mắt lấy chồng, nhưng loạt Herbert hunters thế hệ mới thì chỉ có thêm chứ chẳng bớt, hệt như loạt rau hẹ cắt hết đợt này lại mọc đợt mới, luôn có những cô gái ôm ấp mộng tưởng nhào lên trước.
“Sao tổng giám đốc Lộ có thể cho mấy con b!tch không biết tự lượng sức ấy cơ hội được chứ.”
“Tổng giám đốc Lộ của chúng ta có thể đè bẹp dí ba trăm trò hề thấy người sang bắt quàng làm họ trong một ngày.”
“Vợ chính quy của người ta dù là khuôn mặt, vóc dáng hay tính cách mỗi một phương diện đều bỏ xa mấy người đó tám con phố.”
Tại trường quay, Mao Mao ôm điện thoại tức giận chửi mãi.
Khương Minh Chi vừa quay xong một cảnh, đi qua ngó một cái vào điện thoại của Mao Mao.
Một tài khoản ins nổi tiếng ở Cảng Thành được xác thực “Nhà thiết kế thương hiệu xxx” đăng một bức ảnh tập cưỡi ngựa ở trang trại ngựa, người tinh mắt nhìn cái là biết đó là trại ngựa của nhà họ Lộ.
Chỉ cần Lộ Khiêm ở Cảng Thành thì người rục rịch làm này làm kia chẳng bao giờ thiếu.
Khương Minh Chi nghe thấy câu “Vợ chính quy của người ta dù là khuôn mặt, vóc dáng hay tính cách mỗi một phương diện đều bỏ xa mấy người đó tám con phố” thì không thể không thừa nhận lòng ham hư vinh ở mặt nào đó của cô vô cùng thỏa mãn.
“Đừng xem nữa, hôm nay xong rồi.” Khương Minh Chi cười nhắc nhở Mao Mao.
“Ớ?” Mao Mao ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người ở đoàn phim đã bắt đầu dọn dẹp đi về.
Mao Mao đột nhiên ôm lấy cánh tay Khương Minh Chi: “Chị Minh Chi, có một mình tổng giám đốc Lộ về Cảng Thành thôi, chị không lo gì à?”
“Vợ chồng người ta mỗi người một nơi đều gọi điện kiểm tra đột xuất mỗi ngày luôn á, chị chẳng kiểm tra gì cả.”
Khương Minh Chi rút tay mình ra, tưởng tượng khung cảnh mỗi tối mình đều kiểm tra Lộ Khiêm mà nổi hết cả ra gà.
Có gì mà kiểm với tra đâu chứ, trước kia nửa năm hai người không gặp nhau cũng có kiểm tra gì đâu.
Nếu đám người rục rịch kia có tài thật thì còn phải phơi ở trại ngựa của nhà họ Lộ làm gì, trực tiếp phơi người luôn cho rồi.
Khương Minh Chi: “Tan làm, tan làm rồi, tối nay còn việc khác nữa đó.”
Mao Mao vâng một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hôm nay là sinh nhật của nam số ba – Ninh Vũ Thành trong đoàn phim, mọi người xong việc khá sớm nên đặt một nhà hàng tổ chức sinh nhật cho Ninh Vũ Thành.
Ninh Vũ Thành là người mới Dương Thụ Hoa đào ở Học viện Nghệ thuật ra, cậu ta vốn học nhảy, hôm nay mới tròn mười chín tuổi, đóng vai một chiến sĩ cách mạng trẻ tuổi trong “Bình minh lụi tàn”.
Khương Minh Chi vô cùng am hiểu lối suy nghĩ của fan, cô dùng ánh mắt chuyên nghiệp của lưu lượng giới giải trí đoán tương lai Ninh Vũ Thành sẽ mang thể chất hút fan, khuôn mặt trắng trẻo xinh trai, tích cách yên tĩnh không thích nói nhiều, mặc quân phục vào thon cao thẳng tắp, cười lên rất đẹp trai, là kiểu cún sữa mà mấy fan mẹ thích nhất.
Địa điểm tổ chức sinh nhật là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc cách khách sạn không xa, Ninh Vũ Thành là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim, bình thường các tiền bối lật xem kịch bản, cậu ta cũng không chen lời, hôm nay sinh nhật cậu ta nên cậu ta thành vai chính, nhìn bằng mắt thường là thấy cậu ta hơi căng thẳng khi uống rượu với các tiền bối.
Dương Thụ Hoa cười bảo cậu nhóc thả lỏng đi, tổ chức sinh nhật mà căng thẳng như vậy làm gì.
Vì tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn người áp út Khương Minh Chi tận sáu tuổi, người trong đoàn phim đều coi cậu ta là trẻ con.
Ninh Vũ Thành cười ngại ngùng, lúc uống rượu với Khương Minh Chi có vẻ càng ngượng hơn: “Chị Minh Chi.”
Khương Minh Chi biết cậu nhóc này là fan ngầm của mình.
Vì trước khi hai người kết bạn trên Weixin, cô phát hiện phông nền vòng bạn bè của Ninh Vũ Thành là ảnh của cô, sau đó hình như sợ bị bại lộ thân thận fan trước mặt chính chủ mới đổi thành ngôi sao bóng rổ nào đó.
Khương Minh Chi mang gương mặt của người đẹp nhất trong số những người đẹp, nhưng khí chất và tính công kích không quá mạnh, trong chương trình giải trí thiếu nữ thông minh lanh lợi ngẫu nhiên não thiếu oxi có tính cách tương phản manh* rất dễ hút fan, có người từng làm một thống kê vô cùng tẻ nhạt, nói thời nay sinh viên nam trong trường đại học từ độ tuổi mười tám đến hai mươi, ít nhất một nửa là fan của Khương Minh Chi, một nửa còn lại không phải fan cũng là người qua đường có ấn tượng tốt.
*Tương phản manh: có hai đặc tính trái ngược với nhau nhưng lại bổ sung cho nhau, còn rất đáng yêu.
Ninh Vũ Thành không có cảnh đối diễn với Khương Minh Chi trong phim, vì thế cơ hội giao lưu của hai người không nhiều.
Khương Minh Chi là một người rất chiều fan, thấy tai thiếu niên trước mặt đỏ bừng, cô chủ động cụng ly với cậu ta: “Sinh nhật vui vẻ.”
Ninh Vũ Thành nghe thấy Khương Minh Chi chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ thì kích động đến mức tay hơi run: “Cảm, cảm ơn chị Minh Chi.”
Nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đến.
Bầu không khi trong đoàn phim “Bình minh lụi tàn” rất hòa hợp, Dương Thụ Hoa có mặt nên không ai dám giở bệnh chảnh ra cả, cả một phòng đều hát mừng sinh nhật cho người mới được mười chín tuổi này, ầm ĩ náo nhiệt khiến hiện trường rất sôi nổi.
Tối nay chỉ đạo mỹ thuật còn xách cả máy quay cầm tay mini tới, chụp rất nhiều ảnh cho tiệc sinh nhật náo nhiệt này, cuối cùng lúc tàn cuộc, một đám người vây người tổ chức sinh nhật vào giữa, chụp mấy bức ảnh tập thể.
Rượu quá ba tuần, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, náo nhiệt qua đi, đoàn phim kéo nhau giải tán.
Khương Minh Chi ngáp một cái, đi cùng Mao Mao về khách sạn, trong bầu không khí ở hiện trường, cô uống chút rượu, lúc này điện thoại nhận được không ít thông báo tin nhắn mới.
Chỉ đạo mỹ thuật gửi hết đống ảnh chụp tối nay vào trong nhóm chat chung của đoàn phim, ai muốn đăng lên vòng bạn bè thì tự chọn trong số đó.
Khương Minh Chi mở ảnh, đương nhiên là nhìn bản thân cô, có chút tự luyến cảm thán dù chụp bừa hay xếp đội hình chụp thì cô vẫn xinh như thế, kiểu ảnh chưa chỉnh sửa thế này cũng không toang cái nào.
Khương Minh Chi không định đăng lên vòng bạn bè, cô lướt xem mấy bức thì quay lại giao diện chính của khung trò chuyện, vậy mà lại thấy Lộ Khiêm gửi tin nhắn cho cô vào nửa tiếng trước.
Lúc ấy cô đang ăn cơm nên không xem điện thoại.
Tối nay Lộ Khiêm gửi cho cô: [Em ngủ chưa?]
Khương Minh Chi nhìn ba chữ Lộ Khiêm nhắn, đột nhiên nghĩ lại lần trước mình chém với Phí Âm là ngày nào Lộ Khiêm cũng bám lấy cô trên Weixin.
Mặc dù ba chữ “Em ngủ chưa” chẳng tính là bám dính gì cho cam, nhưng khi nhận được ba chữ này thì người trong cuộc vẫn rất vui vẻ.
Một câu “Em ngủ chưa” vào buổi tối có sự ám muội và thân mật mơ hồ giữa hai người trong những hàng chữ.
Khương Minh Chi c4n môi dưới trả lời: [Vẫn chưa.]
[Tối nay là sinh nhật của một cậu nhóc trong đoàn phim, đạo diễn đứng ra mời, tổ chức sinh nhật cho cậu nhóc ấy.]
Lộ Khiêm trả lời rất nhanh: [Ừ.]
Hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau, gần đây Khương Minh Chi cũng không chụp ảnh selfie, cô nghĩ có thể gửi cho Lộ Khiêm biết hoạt động gần đây của mình bèn chọn bừa mấy bức ảnh trong nhóm chat đoàn phim có mặt cô rồi gửi cho Lộ Khiêm.
[Coi nè.]
Lộ Khiêm nhận được ảnh mà Khương Minh Chi gửi đến.
Anh vừa nhìn đã thấy ngay Khương Minh Chi giữa nhóm người trong tấm ảnh chụp tập thể, cô thực sự nổi bật, làn da trắng nõn, đầu nhỏ, mặt nhỏ, dù cô mặc áo len đen và búi tóc củ tỏi đơn giản nhất ngồi trong đám người vẫn khiến người ta nhìn ngay vào cô từ cái đầu tiên.
Ánh mắt Lộ Khiêm nhìn lướt hết tấm ảnh, thấy trong hình có người bưng bánh gato trên tay, được vây quanh ở chính giữa, đầu đội mũ chúc mừng sinh nhật.
Sau đó ánh mắt anh dần dần dừng tại cái người đầu đội mũ mừng sinh nhật ấy, đó là “cậu nhóc” mà Khương Minh Chi nói.
Có những lúc mặc dù không nhìn thấy bất cứ từ ngữ nào nhưng động tác cơ thể ở trạng thái tự nhiên có thể để lộ khuynh hướng tình cảm của một người.
Trong bức ảnh tập thể, Khương Minh Chi ngồi bên cạnh người được mừng sinh nhật.
Hai bên trái phải của người đó có hai người nhưng động tác cơ thể của cậu ta đều hướng về phía Khương Minh Chi, cơ thể cũng hơi chếch về phía Khương Minh Chi.
Đó là ngôn ngữ tay chân thể hiện sự thân thiết một cách lặng lẽ.
Lộ Khiêm lại xem mấy bức ảnh Khương Minh Chi gửi.
Có bức Khương Minh Chi và người mừng sinh nhật không ngồi cạnh nhau, chụp bừa bắt cảnh một cái nhưng ánh mắt của người đầu đội mũ mừng sinh nhật lại có ý hay vô ý nhìn về phía Khương Minh Chi.
Có lúc trong ánh nhìn lén lút ấy viết rất nhiều điều.
Tâm tư thiếu niên thường không giấu được, thể hiện ra ở từng ánh mắt và hành động cơ thể nhỏ nhất.
Lộ Khiêm lại nhìn sang Khương Minh Chi đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn, vừa muốn ăn lại vừa sợ béo, gương mặt nhỏ xíu mà đầy nét rối bời.
Anh gọi video qua bên cô luôn.
...
Khương Minh Chi vừa mới về tới sảnh khách sạn, đột nhiên nhận được điện thoại của Lộ Khiêm, còn là cuộc gọi video nữa.
Khương Minh Chi vốn tưởng rằng một câu “Em ngủ chưa” đã rất tốt rồi, không ngờ tối thế này rồi mà Lộ Khiêm lại gọi video cho cô.
Cô bỗng có cảm giác có một ngày lời chém gió “ngày nào Lộ Khiêm cũng bám lấy tôi” sẽ trở thành sự thật.
Khương Minh Chi không muốn thể hiện quá mức trước mặt fan cp, cô tìm cớ bảo Mao Mao về phòng trước rồi mới nhận cuộc gọi video của Lộ Khiêm.
“Alo.” Khương Minh Chi vừa đi đến chỗ thang máy vừa để ý xung quanh, sau đó cầm điện thoại cố đè giọng xuống, “Làm gì thế.”
Khương Minh Chi ngờ ngợ nhìn thấy bối cảnh bên phía Lộ Khiêm là nhà ở Cảng Thành của anh, cô còn chưa đến đó bao giờ.
Lộ Khiêm: “Về khách sạn rồi hả?”
Khương Minh Chi ngẩng đầu: “Em về rồi, thang máy đến.”
Cô vào thang máy nên tín hiệu tạm thời gián đoạn, hình ảnh trên màn hình dừng lại ở giây bất kỳ của cuộc gọi.
Khương Minh Chi nhìn gương mặt Lộ Khiêm trên màn hình.
Có vẻ anh không biết bí quyết giơ màn hình trước mặt thì phải để trên cao hướng xuống thì mặt mới nhỏ, anh lại đặt luôn ở góc chết ngửa mặt, lúc tín hiệu gián đoạn, khung ảnh lag vậy mà người đàn ông này vẫn mạnh mẽ hold được với gương mặt đó của mình.
Chẳng lẽ đây chính là có nhan sắc thì làm gì cũng được trong truyền thuyết?
Khương Minh Chi nhớ ra hôm nay Mao Mao kêu gào phê phán một người nổi tiếng nào đó trên instagram.
Có những vầng sáng tiền tài, còn thêm khuôn mặt này, là một người phụ nữ, Khương Minh Chi biết người đàn ông thế này rất có bản lĩnh khiến người ta nhớ thương.
Thang máy đến nơi.
Tín hiệu lại được kết nối, Khương Minh Chi vừa gọi video với Lộ Khiêm vừa đi về phòng mình, vừa mới về tới phòng, hai người chưa nói nói gì thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Khương Minh Chi cầm điện thoại bằng một tay đi ra mở cửa, thấy ngoài cửa là Ninh Vũ Thành.
Trong tay Ninh Vũ thành là một cái bình giữ nhiệt, Khương Minh Chi thấy người ở cửa thì hơi ngạc nhiên, cậu ta đưa bình giữ nhiệt qua, ngại ngùng cười nói: “Chị Minh Chi, đây là canh giải rượu ạ.”
“Trợ lý của em nấu ạ, em nghĩ tối nay chị cũng uống rượu nên mang một ít tới cho chị, uống vào thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Khương Minh Chi không ngờ đang đêm còn có người đưa canh giải rượu cho mình.
Cô cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt mà Ninh Vũ Thành đưa, nhớ hình nền vòng bạn bè của cậu ta lúc trước là ảnh của cô.
Khương Minh Chi cười gượng một tiếng: “Cảm ơn em nhé, nhưng mà chị không uống nhiều rượu, không cần cái này đâu.”
“Cảm ơn em.”
“Vâng.” Ninh Vũ Thành thấy Khương Minh Chi không nhận thì hơi mất mát, gật đầu đáp.
Cậu ta thấy Khương Minh Chi cầm điện thoại bằng một tay, trên màn hình mơ hồ là giao diện gọi video với người khác.
“Ôi ngại quá, làm phiền chị rồi, chị... đang gọi điện thoại sao ạ?” Ninh Vũ Thành hỏi.
Lúc này Khương Minh Chi mới nhớ ra mình vẫn đang gọi video với Lộ Khiêm, cô vội giấu màn hình điện thoại về phía mình: “Ừ.”
Ninh Vũ Thành nhìn Khương Minh Chi chột dạ giấu điện thoại đi, trong lòng đột nhiên có một loại trực giác và dự cảm.
“Là bạn trai của chị sao?” Cậu ta không biết sao lại hỏi thẳng.
Khương Minh Chi còn chưa kịp trả lời, liếc nhìn màn hình điện thoại, có thể thấy Lộ Khiêm vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, giây phút này cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ giúp anh nhé.”
Giọng người đàn ông được phóng đại truyền ra, vô cùng nhẹ.
Sau đó Khương Minh Chi nhìn người phía trước bằng ánh mắt “Cậu biết rõ là chuyện gì rồi đó, không cần tôi nói nhiều chứ”, “Nhờ cậu giữ bí mật, không được nói cho người khác”.
Ninh Vũ Thành nghe thấy câu “Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ giúp anh nhé” thì cúi đầu ôm bình giữ nhiệt của mình, nỗi mất mát trong mắt chẳng thể che giấu nổi: “Xin lỗi chị, làm phiền rồi.”
Tiễn Ninh Vũ Thành, Khương Minh Chi đóng cửa lại.
Nói thật thì ở ngày sinh nhật của người ta mà sập phòng, thân làm thần tượng như Khương Minh Chi vẫn thấy rất tội lỗi.
Bé con tới đưa canh cho thần tượng, chỉ đơn giản là muốn làm quen.
Khương Minh Chi nhìn mặt Lộ Khiêm trên màn hình, còn cả câu nói bất chợt “Chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ giúp anh nhé”.
Hình như cô hiểu ra tại sao muộn thế này rồi mà Lộ Khiêm còn gọi video cho cô.
Khương Minh Chi khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải anh đang kiểm tra đột xuất đó chứ?”