Chương 55
Khương Minh Chi quay đầu lại nhìn Tống Tinh một tay cầm đồ ngủ có vẻ đầy hứng thú tìm tòi nghiên cứu về đề tài “tay trái”, “tay phải”.
Cô cảm thấy Tống Tinh từ bỏ việc cố chấp đâm đầu vào Khương Minh Sùng rất chi là đúng đắn.
Hai người này không hợp nhau tí xíu nào cả.
Có lẽ đến bây giờ Khương Minh Sùng cũng không biết, cô bé Tống Tinh từ nhỏ đến lớn luôn mặc váy đầm đi giày trắng, ngoan ngoãn dịu dàng ngay cả bước chân cũng không dám bước rộng trước mặt anh ấy, sau giai đoạn thiếu nữ lại lén lút gửi cho cô vô số truyện H, đánh nhau mà có thể một chọi năm chàng thanh niên quật bọn họ ngã ngửa ra đất, còn hiểu rõ tường tận vấn đề “tay trái”, “tay phải” này.
Cô không dám tưởng tượng cảnh Tống Tinh nói về tay trái, tay phải trước mặt Khương Minh Sùng.
Khương Minh Chi phát hiện ra dường như cô không dám nhìn thẳng vào bàn tay của Lộ Khiêm trong bức ảnh đó được nữa.
Thậm chí bây giờ ngay cả tay mình cô cùng không dám nhìn thẳng, vì tay cô từng bị lôi đi làm chuyện đó.
Vì thế Lộ Khiêm nhìn thấy trên khung chat giữa anh và Khương Minh Chi, lúc thì “Đối phương đang nhập” lúc sau lại là “Đối phương đang ở trong cuộc trò chuyện”, cuối cùng qua một lúc thật lâu, cô chẳng gửi gì cả.
...
Khương Minh Chi đăng ảnh quay lại làm việc, trước đó Hàn Cần gạt hết các thông cáo nhỏ của cô đi, có mấy cái không gạt đi được thì vẫn gác để đấy.
Trong đó bao gồm quay chụp quảng cáo cho nhãn hàng sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm AM mà Khương Minh Chi là người đại diện.
Khương Minh Chi đã đại diện cho AM gần ba năm rồi, hai bên hợp tác vô cùng vui vẻ, mỗi năm Khương Minh Chi đều quay video quảng cáo mới cho AM.
Năm nay chủ đề quảng cáo là “Thiên đường hoa hồng”, ở studio quay chụp, Khương Minh Chi mặc bộ váy thần tiên cao cấp được đặt may riêng màu hồng khói, phông nền toàn là hoa hồng màu hồng và màu trắng mới được vận chuyển bằng đường hàng không từ hôm qua tới, tổ đạo cụ còn dùng hoa hồng dựng thành một bức tường hoa.
Nơi sâu nhất giữa khóm hoa hồng là sản phẩm mới nhất của AM với ánh sáng rực rỡ màu sắc giao thoa.
Thợ săn lạc lối giữa mê cung với những bụi hoa hồng hệt nhau, nhân vật chính chạy trốn nguy hiểm bỗng dừng bước chân, nhìn thấy dòng sản phẩm ánh sáng rực rỡ màu sắc giao thoa của AM ở trước mặt, lòng bỗng thoải mái, nhoẻn miệng cười.
Trong khung hình, Khương Minh Chi nhìn chăm chú hình mẫu sản phẩm mới của AM, trong cảnh đặc tả, cô có khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, đôi mắt trong trẻo, nụ cười ngây thơ đơn giản, y như con nai con trong rừng cuối cùng cũng tìm thấy kho báu yêu quý nhất của mình.
Đạo diễn quảng cáo nhìn màn hình giám sát camera hài lòng gật đầu.
Tính chuyên nghiệp của một nghệ sĩ là đây chứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể vào trạng thái, muốn quay tốt một đoạn quảng cáo ba mươi giây không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng rất hiển nhiên nữ minh tinh trong màn ảnh đã quen thuộc thành thạo về công việc của mình. Đồng thời, không thể không kể đến AM chọn được người đại diện này vô cùng phù hợp, có thể lấn át được vẻ đẹp của hoa hồng từ tận trong xương tủy, còn toát ra sự thuần khiết, phong thái của cô phù hợp với yêu cầu phong cách của nhãn hàng top đầu này một cách hoàn hảo.
Khương Minh Chi quay quảng cáo hình động xong thì chụp mấy kiểu ảnh tĩnh trước tường hoa hồng, tay cô cầm sản phẩm mới của AM làm đạo cụ, liên tục thay đổi kiểu dáng.
“Tốt, rất tốt, hoàn hảo.”
“Nghiêng người qua một chút, đúng.”
Nhiếp ảnh gia vừa ấn cửa chớp vừa khen.
Hàn Cần đứng sau máy, nhìn Khương Minh Chi xinh đẹp đứng giữa tường hoa hồng chụp ảnh.
Hôm nay trạng thái của Khương Minh Chi quá đỗi khác thường.
Không chỉ trạng thái quay chụp tốt, ngay cả tình trạng da cũng tốt đến mức căng bóng, ban sáng chuyên gia trang điểm còn khen hết lời.
Chẳng lẽ đây chính là người phụ nữ sắp ly hôn trong truyền thuyết sao?
Còn lâu Hàn Cần mới tin Khương Minh Chi ly hôn với Lộ Khiêm mà còn tỏ đáng yêu thêm “~” cuối câu, gần đây Khương Minh Chi dọn về khu nhà tứ hợp viện của cô ở, điều đó cho thấy người nhà cô đã biết chuyện của hai người, đang trong quá trình giải quyết.
Mao Mao ôm áo khoác bành tô của Khương Minh Chi trong tay, ngơ ngác nhìn, dù cho đi theo làm việc với Khương Minh Chi mấy năm rồi nhưng hôm nay cô ấy lại bị gương mặt xinh đẹp này hạ gục một lần nữa.
Cô ấy nhìn váy tiên nữ voan mỏng cúp ngực màu hồng nhạt mà Khương Minh Chi đang mặc, lặng lẽ nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ yên lặng thay đổi sắc mặt.
Làm thế nào mà người thì gầy mà ngực lại to thế cơ chứ?
Người đàn ông kia thật hạnh phúc.
Trước ống kính, cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng chụp xong bộ ảnh quảng cáo cuối cùng, buổi quay chụp quảng cáo hôm nay kết thúc tốt đẹp.
Mao Mao chạy tới đỡ Khương Minh Chi đã đi giày cao gót suốt cả một ngày.
Hàn Cần nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, đúng tròn sáu giờ tối.
Hôm nay đúng chuẩn giờ tan làm của một người làm công bình thường.
Khương Minh Chi đi thay bộ quần áo khác, đi ra khỏi studio chụp hình thì thấy có người đang đứng ngoài chờ.
Trần Trung mặc Âu phục, hai tay để trước người, mỉm cười với Khương Minh Chi vừa hoàn thành công việc.
Hàn Cần chưa gặp Trần Trung lần nào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ấy nhìn cái là đoán ra người đàn ông này là người bên cạnh Lộ Khiêm, từ đầu đến chân đều toát ra phong thái của một thương nhân ưu tú ở Lộ thị.
Trần Trung khẽ gật đầu chào hỏi Hàn Cần và Mao Mao trước, sau đó đi tới trước mặt Khương Minh Chi, chuyển lại lời mời.
Tối nay tổng giám đốc Lộ mời cô đến ăn tối ở khách sạn San Carlo.
Khương Minh Chi nhận được lời mời, liếc nhìn nụ cười kính trọng của Trần Trung.
Lộ Khiêm mời cô ăn cơm?
Đang đầu hàng xin làm hòa hả?
Khương Minh Chi tỏ ý do dự: “Ôi, chị Cần ơi, có phải tối nay em còn hoạt động livestream bán hàng không?”
Hàn Cần đang chuẩn bị lên tiếng, Mao Mao đầu óc mơ màng đáp: “Có sao? Không phải hôm nay tan làm rồi ạ? Tối không có lịch trình gì nữa đâu chị ạ.”
Thậm chí cô ấy còn lấy điện thoại ra mở bảng lịch trình, kiểm tra xong còn mừng rơn: “Tối nay thực sự không có hoạt động gì, chị Minh Chi, chị nhớ nhầm rồi!”
Đôi vợ chồng nhỏ có thể đi ăn tối với nhau rồi!
Khương Minh Chi: “...”
Tiền thưởng tháng này của em hết rồi nhé.
Cuối cùng Hàn Cần mỉm cười đầy thần bí đóng gói Khương Minh Chi đưa lên xe Trần Trung.
Mao Mao thấy hình như trước khi lên xe Khương Minh Chi còn lườm cô ấy hai cái thì phải, cô ấy không nhịn được kéo ống tay áo Hàn Cần, dè dặt hỏi: “Chị Cần ơi, có phải em nói sai gì rồi không ạ?”
Hàn Cần nhìn cô ấy bằng ánh mắt nhìn đứa trẻ ngốc nhà mình: “Không sai.”
...
Lúc Khương Minh Chi đến, Lộ Khiêm đã ngồi đó đợi rồi.
Vị trí sát cửa sổ, mấy ngày nay không khí tốt, tầm nhìn xa rộng, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy trục trung tâm.
Đường ở Bình Thành luôn chia ra chính nam, chính bắc, thẳng tắp một đường.
Phục vụ cầm hai quyển thực đơn đặt trước mặt hai người.
Món Ý, Khương Minh Chi gọi một phần mì tôm hùm và bánh Pistachio Mousse, Lộ Khiêm cũng gọi món xong, nhân viên phục vụ cẩn thận nhận lại thực đơn rồi rời khỏi, sau đó mang rượu lên.
Khương Minh Chi dùng ống hút nhấp một ngụm nước chanh, Lộ Khiêm vươn tay ra chỉnh lại bộ đồ ăn cho cô, hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
Khương Minh Chi cắn ống hút nhìn anh.
Nếu Trần Trung có thể biết đường mà đợi cô ở ngoài studio thì chắc chắn Lộ Khiêm cũng biết hôm nay cô đi chụp quảng cáo.
“Vẫn ổn á.” Khương Minh Chi đáp. Chụp quảng cáo mà thôi, cô đã quá quen với cường độ công việc như thế này. Mệt nhất chính là quay cảnh đêm liên tục trong đoàn phim, còn mấy cái khác chẳng thấm vào đâu.
Khương Minh Chi nhìn nhà tư bản gần đây chỉ vì một hành động đã quét được một làn sóng thiện cảm từ công chúng, bây giờ độ tồn tại trên mạng chẳng hề kém.
Mặc dù bác cả bảo sau này bọn họ có thế nào bác ấy cũng không nhúng tay vào nhưng Khương Minh Chi cảm thấy nếu cãi nhau, hôm nay khó khăn lắm mới ngồi xuống ăn với nhau một bữa, có mấy lời phải nói cho rõ ràng.
“Dù sau này thế nào thì em cũng sẽ không từ bỏ công việc của em.” Khương Minh Chi hất cằm lên nói.
Cô thích công việc của mình, cô không từ bỏ cả sự nghiệp của mình, giải nghệ để bước vào nhà họ Lộ như Từ Tuệ Nhàn, Khương Minh Chi từng xem phim điện ảnh mà Từ Tuệ Nhàn đóng, bà là một nữ diễn viên rất có thiên phú, về sau không xuất hiện trên màn ảnh nữa, cô rất lấy làm tiếc.
Cô không muốn trở thành người phụ nữ giống Từ Tuệ Nhàn, cô muốn có được tình yêu của anh, càng muốn được anh quan tâm và tôn trọng.
Lộ Khiêm nhìn gương mặt nhỏ kiên định của Khương Minh Chi.
“Ừ.” Anh gật đầu đồng ý với cô.
Khương Minh Chi nói rất cứng rắn, thậm chí còn nghĩ hết mình nên lý luận thế nào rồi, không ngờ Lộ Khiêm lại đồng ý dứt khoát như thế.
Nhưng mà hình như từ trước đến này anh chưa từng phản đối gì...
Khương Minh Chi nghĩ tới mảnh đất phía nam thành phố.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy kết quả, nhưng cô biết, một nhà tư bản xấu xa trước giờ chỉ biết lợi ích là tối thượng mà có thể thay đổi như thế nhất định không dễ dàng.
Dù cho dáng vẻ anh liếc cô một cái rồi nói nước mắt không có tác dụng gì, hoàn toàn không đắn đo về chuyện có thể bước vào cửa nhà cô hay không rất đáng ghét, nhưng sau đó nên làm gì anh đều làm hết rồi.
Không cần biết đó có phải lương tâm trỗi dậy hay không.
Khương Minh Chi cong môi hỏi: “Anh nói gì với bác cả và ông nội em thế?”
Cô vẫn vô cùng tò mò rốt cuộc hôm đó Lộ Khiêm đã nói gì thuyết phục được người ông nội cố chấp của cô.
Người càng già thì tư tưởng càng bảo thủ, ông nội cô sắp chín mươi, cả cuộc đời ông dường như chưa từng thỏa hiệp bao giờ.
Rõ ràng trước đó bác cả cũng từng nói chuyện với Lộ Khiêm, tại sao lần này lại thay đổi thái độ, có phải nhà tư bản đã âm thầm dùng kỹ xảo đàm phán gì rồi không.
Lộ Khiêm: “Muốn biết?”
Khương Minh Chi: “Nói mau.”
Lộ Khiêm khẽ cười.
Có một số việc có lẽ là do số mệnh sắp đặt, khi anh chú ý đến liên đội mà ông nội Khương Minh Chi từng tham gia, chiến dịch mà ông từng góp mặt.
Lúc đó thời tiết cực lành, vật dụng khan hiếm, chiến sĩ liên đội đó tiến sâu vào nội địa quân địch, gần như sắp hết đạn, cạn kiệt lương thực, một nhóm quân vật tư mang số 493 đột phá vòng vây tiền tuyến xông vào tiếp tế, giúp bọn họ trở về từ cõi chết.
Đến nay đội vật tư 493 chưa từng phai nhòa trong ký ức của ông nội Khương Minh Chi, ông như nhớ lại lúc tuyết lớn đóng băng hồi ấy, bọn họ chỉ để lại số hiệu, không còn nguồn gốc gì nữa.
Sau đó đến nay mới biết chỗ đồ đó là do nhà họ Lộ đưa tới.
Tâm trạng Lộ Khiêm cũng rất khó biểu đạt thành lời khi biết được sự thật này.
Từ đầu thế kỷ trước nhà họ Lộ buôn bán qua lại giữa hai bến cảng, trở nên vô cùng giàu có và sung túc, sau đó con cháu chẳng đứa nào vô dụng, bao nhiêu năm qua làm ăn càng mệt càng nhiều của cải, bọn họ có nguồn vốn mở rộng vô hạn, chuyện kinh doanh len đến khắp ngóc ngách trên thế giới, nhưng không biết tại sao có những thứ dần bị quên lãng qua từng thế hệ.
Rõ ràng rất nhiều năm trước, bọn họ từng đột phá khu cấm vận ở tiền tuyến, cống hiến một phần sức lực của mình cho thời đại bấy giờ.
Lúc đó Lộ Khiêm nghĩ rất lâu.
Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm kể lại xong thì há hốc miệng.
Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nghĩ Lộ Khiêm dùng thủ đoạn đàm phán đưa ra điều kiện, nhưng không thể ngờ cuối cùng nguyên nhân khiến ông nội cố chấp của cô đồng ý lại vì cái này.
Từ nhỏ ông nội đã nói với cô mùa đông ấy thực sức rất lạnh, rất lạnh.
Lúc ấy, chắc là thời cụ ông của Lộ Khiêm?
Lộ Khiêm nói xong thì ung dung thong thả đặt thịt tôm vào đĩa thức ăn của Khương Minh Chi, nhìn cái miệng nhỏ không khép lại được của cô: “Hả?”
Khương Minh Chi khó khăn tiêu hóa sự thật này, cảm thấy duyên phận như được ông trời sắp đặt vậy.
Chẳng trách ông nội đồng ý luôn. Bác cả cũng bảo không can thiệp nữa.
Tổ tiên của nhà tư bản xấu xa lại có một mặt chói lọi như thế!
Ô thế tại sao sau này bọn họ ngày càng lệch lạc, trở thành nhà tư bản xấu xa nhỉ?
Khương Minh Chi nhìn gương mặt tiêu biểu cho nhà tư bản xấu xa trước mặt, cô cảm thấy anh vẫn cứu được.
...
Ăn tối xong, hai người đi ra ngoài một lát, Khương Minh Chi đeo khẩu trang đi dạo hai cửa hàng.
Lúc cùng nhau ngồi lên xe, tài xế tự động lái xe về Tử Duyệt Tinh Hà.
Khương Minh Chi nhận ra hướng đi không đúng, kéo tay Lộ Khiêm: “Không phải ở đó, đưa em về đi.”
Lộ Khiêm: “Không về nhà sao?”
Nhà mà anh nói rõ ràng là Tử Duyệt Tinh Hà.
Khương Minh Chi phồng miệng: “Không muốn.”
Sau khi hành vi lén lút kết hôn của cô bị phát hiện, đồ của cô đã được bác gái dọn về cho hết rồi. Bây giờ về đó nghĩa là sao?
Hơn nữa đừng tưởng rằng cô không biết về đó là muốn làm gì, còn lâu cô mới thèm nhé.
Lúc này Trần Trung mới nhắc tài xế đổi địa chỉ đến.
Lộ Khiêm đưa Khương Minh Chi đến đầu ngõ, vốn định đưa cô vào nhưng Khương Minh Chi bảo anh đến đây là được rồi.
Hai tay Khương Minh Chi đút túi, nhìn Lộ Khiêm: “Em đi đây.”
Lộ Khiêm: “Cứ thế mà đi luôn?”
Khương Minh Chi: “Không thì sao chứ?’
Lộ Khiêm vươn tay ôm eo Khương Minh Chi: “Có phải còn thiếu gì không?”
Khương Minh Chi vùi mặt vào vai Lộ Khiêm.
Đương nhiên cô biết thiếu gì.
Đã lâu lắm rồi không hôn nhau.
Trần Trung thấy đôi vợ chồng như thế thì chu đáo tránh đi.
Khương Minh Chi ôm cổ Lộ Khiêm, hôn hít sến sẩm một lúc lâu.
Lúc tách nhau ra môi cô ướt nhẹp, nhìn mắt Lộ Khiêm nuốt nước bọt.
Lộ Khiêm không nhịn được lại hôn cô một lúc nữa.
Cuối cùng Lộ Khiêm vẫn đưa Khương Minh Chi tới cổng tứ hợp viện, nhìn cô đi vào trong rồi mới yên tâm.
Khương Minh Chi về phòng mở cửa sổ ra vẫy tay với anh bảo anh mau về đi.
Khương Minh Chi nhìn theo bóng lưng Lộ Khiêm, sau đó lăn lên giường nghịch điện thoại.
Hàn Cần vừa gửi Weixin cho cô, nhắc nhở hết lòng hết dạ: [Mang bao.]
Khương Minh Chi: [...]
Thế này là Hàn Cần cho rằng cô và Lộ Khiêm về Tử Duyệt Tinh Hà sao? Rõ ràng là cô không có về đó nha!
Cô gửi một tấm ảnh mình nằm trên giường: [Ngủ một mình, chớ cue.]
Hàn Cần: [?]
[Vẫn chưa làm hòa?]
[Chưa mà.] Khương Minh Chi trả lời thẳng thắn.
Sau đó sáng hôm sau Khương Minh Chi bị điện thoại của Hàn Cần đánh thức.
Hàn Cần: “Đây là chưa làm hòa mà em nói?”
Khương Minh Chi mở màng “Vâng” một tiếng: “Gì cơ ạ?”
Hàn Cần: “Hot search.”
Khương Minh Chi dụi mắt mở Weibo.
Hot searh top 1: Khương Minh Chi và bạn trai hôn nhau nồng cháy nửa tiếng đồng hồ giữa đêm khuya.
Cô cảm thấy Tống Tinh từ bỏ việc cố chấp đâm đầu vào Khương Minh Sùng rất chi là đúng đắn.
Hai người này không hợp nhau tí xíu nào cả.
Có lẽ đến bây giờ Khương Minh Sùng cũng không biết, cô bé Tống Tinh từ nhỏ đến lớn luôn mặc váy đầm đi giày trắng, ngoan ngoãn dịu dàng ngay cả bước chân cũng không dám bước rộng trước mặt anh ấy, sau giai đoạn thiếu nữ lại lén lút gửi cho cô vô số truyện H, đánh nhau mà có thể một chọi năm chàng thanh niên quật bọn họ ngã ngửa ra đất, còn hiểu rõ tường tận vấn đề “tay trái”, “tay phải” này.
Cô không dám tưởng tượng cảnh Tống Tinh nói về tay trái, tay phải trước mặt Khương Minh Sùng.
Khương Minh Chi phát hiện ra dường như cô không dám nhìn thẳng vào bàn tay của Lộ Khiêm trong bức ảnh đó được nữa.
Thậm chí bây giờ ngay cả tay mình cô cùng không dám nhìn thẳng, vì tay cô từng bị lôi đi làm chuyện đó.
Vì thế Lộ Khiêm nhìn thấy trên khung chat giữa anh và Khương Minh Chi, lúc thì “Đối phương đang nhập” lúc sau lại là “Đối phương đang ở trong cuộc trò chuyện”, cuối cùng qua một lúc thật lâu, cô chẳng gửi gì cả.
...
Khương Minh Chi đăng ảnh quay lại làm việc, trước đó Hàn Cần gạt hết các thông cáo nhỏ của cô đi, có mấy cái không gạt đi được thì vẫn gác để đấy.
Trong đó bao gồm quay chụp quảng cáo cho nhãn hàng sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm AM mà Khương Minh Chi là người đại diện.
Khương Minh Chi đã đại diện cho AM gần ba năm rồi, hai bên hợp tác vô cùng vui vẻ, mỗi năm Khương Minh Chi đều quay video quảng cáo mới cho AM.
Năm nay chủ đề quảng cáo là “Thiên đường hoa hồng”, ở studio quay chụp, Khương Minh Chi mặc bộ váy thần tiên cao cấp được đặt may riêng màu hồng khói, phông nền toàn là hoa hồng màu hồng và màu trắng mới được vận chuyển bằng đường hàng không từ hôm qua tới, tổ đạo cụ còn dùng hoa hồng dựng thành một bức tường hoa.
Nơi sâu nhất giữa khóm hoa hồng là sản phẩm mới nhất của AM với ánh sáng rực rỡ màu sắc giao thoa.
Thợ săn lạc lối giữa mê cung với những bụi hoa hồng hệt nhau, nhân vật chính chạy trốn nguy hiểm bỗng dừng bước chân, nhìn thấy dòng sản phẩm ánh sáng rực rỡ màu sắc giao thoa của AM ở trước mặt, lòng bỗng thoải mái, nhoẻn miệng cười.
Trong khung hình, Khương Minh Chi nhìn chăm chú hình mẫu sản phẩm mới của AM, trong cảnh đặc tả, cô có khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, đôi mắt trong trẻo, nụ cười ngây thơ đơn giản, y như con nai con trong rừng cuối cùng cũng tìm thấy kho báu yêu quý nhất của mình.
Đạo diễn quảng cáo nhìn màn hình giám sát camera hài lòng gật đầu.
Tính chuyên nghiệp của một nghệ sĩ là đây chứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể vào trạng thái, muốn quay tốt một đoạn quảng cáo ba mươi giây không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng rất hiển nhiên nữ minh tinh trong màn ảnh đã quen thuộc thành thạo về công việc của mình. Đồng thời, không thể không kể đến AM chọn được người đại diện này vô cùng phù hợp, có thể lấn át được vẻ đẹp của hoa hồng từ tận trong xương tủy, còn toát ra sự thuần khiết, phong thái của cô phù hợp với yêu cầu phong cách của nhãn hàng top đầu này một cách hoàn hảo.
Khương Minh Chi quay quảng cáo hình động xong thì chụp mấy kiểu ảnh tĩnh trước tường hoa hồng, tay cô cầm sản phẩm mới của AM làm đạo cụ, liên tục thay đổi kiểu dáng.
“Tốt, rất tốt, hoàn hảo.”
“Nghiêng người qua một chút, đúng.”
Nhiếp ảnh gia vừa ấn cửa chớp vừa khen.
Hàn Cần đứng sau máy, nhìn Khương Minh Chi xinh đẹp đứng giữa tường hoa hồng chụp ảnh.
Hôm nay trạng thái của Khương Minh Chi quá đỗi khác thường.
Không chỉ trạng thái quay chụp tốt, ngay cả tình trạng da cũng tốt đến mức căng bóng, ban sáng chuyên gia trang điểm còn khen hết lời.
Chẳng lẽ đây chính là người phụ nữ sắp ly hôn trong truyền thuyết sao?
Còn lâu Hàn Cần mới tin Khương Minh Chi ly hôn với Lộ Khiêm mà còn tỏ đáng yêu thêm “~” cuối câu, gần đây Khương Minh Chi dọn về khu nhà tứ hợp viện của cô ở, điều đó cho thấy người nhà cô đã biết chuyện của hai người, đang trong quá trình giải quyết.
Mao Mao ôm áo khoác bành tô của Khương Minh Chi trong tay, ngơ ngác nhìn, dù cho đi theo làm việc với Khương Minh Chi mấy năm rồi nhưng hôm nay cô ấy lại bị gương mặt xinh đẹp này hạ gục một lần nữa.
Cô ấy nhìn váy tiên nữ voan mỏng cúp ngực màu hồng nhạt mà Khương Minh Chi đang mặc, lặng lẽ nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ yên lặng thay đổi sắc mặt.
Làm thế nào mà người thì gầy mà ngực lại to thế cơ chứ?
Người đàn ông kia thật hạnh phúc.
Trước ống kính, cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng chụp xong bộ ảnh quảng cáo cuối cùng, buổi quay chụp quảng cáo hôm nay kết thúc tốt đẹp.
Mao Mao chạy tới đỡ Khương Minh Chi đã đi giày cao gót suốt cả một ngày.
Hàn Cần nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, đúng tròn sáu giờ tối.
Hôm nay đúng chuẩn giờ tan làm của một người làm công bình thường.
Khương Minh Chi đi thay bộ quần áo khác, đi ra khỏi studio chụp hình thì thấy có người đang đứng ngoài chờ.
Trần Trung mặc Âu phục, hai tay để trước người, mỉm cười với Khương Minh Chi vừa hoàn thành công việc.
Hàn Cần chưa gặp Trần Trung lần nào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ấy nhìn cái là đoán ra người đàn ông này là người bên cạnh Lộ Khiêm, từ đầu đến chân đều toát ra phong thái của một thương nhân ưu tú ở Lộ thị.
Trần Trung khẽ gật đầu chào hỏi Hàn Cần và Mao Mao trước, sau đó đi tới trước mặt Khương Minh Chi, chuyển lại lời mời.
Tối nay tổng giám đốc Lộ mời cô đến ăn tối ở khách sạn San Carlo.
Khương Minh Chi nhận được lời mời, liếc nhìn nụ cười kính trọng của Trần Trung.
Lộ Khiêm mời cô ăn cơm?
Đang đầu hàng xin làm hòa hả?
Khương Minh Chi tỏ ý do dự: “Ôi, chị Cần ơi, có phải tối nay em còn hoạt động livestream bán hàng không?”
Hàn Cần đang chuẩn bị lên tiếng, Mao Mao đầu óc mơ màng đáp: “Có sao? Không phải hôm nay tan làm rồi ạ? Tối không có lịch trình gì nữa đâu chị ạ.”
Thậm chí cô ấy còn lấy điện thoại ra mở bảng lịch trình, kiểm tra xong còn mừng rơn: “Tối nay thực sự không có hoạt động gì, chị Minh Chi, chị nhớ nhầm rồi!”
Đôi vợ chồng nhỏ có thể đi ăn tối với nhau rồi!
Khương Minh Chi: “...”
Tiền thưởng tháng này của em hết rồi nhé.
Cuối cùng Hàn Cần mỉm cười đầy thần bí đóng gói Khương Minh Chi đưa lên xe Trần Trung.
Mao Mao thấy hình như trước khi lên xe Khương Minh Chi còn lườm cô ấy hai cái thì phải, cô ấy không nhịn được kéo ống tay áo Hàn Cần, dè dặt hỏi: “Chị Cần ơi, có phải em nói sai gì rồi không ạ?”
Hàn Cần nhìn cô ấy bằng ánh mắt nhìn đứa trẻ ngốc nhà mình: “Không sai.”
...
Lúc Khương Minh Chi đến, Lộ Khiêm đã ngồi đó đợi rồi.
Vị trí sát cửa sổ, mấy ngày nay không khí tốt, tầm nhìn xa rộng, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy trục trung tâm.
Đường ở Bình Thành luôn chia ra chính nam, chính bắc, thẳng tắp một đường.
Phục vụ cầm hai quyển thực đơn đặt trước mặt hai người.
Món Ý, Khương Minh Chi gọi một phần mì tôm hùm và bánh Pistachio Mousse, Lộ Khiêm cũng gọi món xong, nhân viên phục vụ cẩn thận nhận lại thực đơn rồi rời khỏi, sau đó mang rượu lên.
Khương Minh Chi dùng ống hút nhấp một ngụm nước chanh, Lộ Khiêm vươn tay ra chỉnh lại bộ đồ ăn cho cô, hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
Khương Minh Chi cắn ống hút nhìn anh.
Nếu Trần Trung có thể biết đường mà đợi cô ở ngoài studio thì chắc chắn Lộ Khiêm cũng biết hôm nay cô đi chụp quảng cáo.
“Vẫn ổn á.” Khương Minh Chi đáp. Chụp quảng cáo mà thôi, cô đã quá quen với cường độ công việc như thế này. Mệt nhất chính là quay cảnh đêm liên tục trong đoàn phim, còn mấy cái khác chẳng thấm vào đâu.
Khương Minh Chi nhìn nhà tư bản gần đây chỉ vì một hành động đã quét được một làn sóng thiện cảm từ công chúng, bây giờ độ tồn tại trên mạng chẳng hề kém.
Mặc dù bác cả bảo sau này bọn họ có thế nào bác ấy cũng không nhúng tay vào nhưng Khương Minh Chi cảm thấy nếu cãi nhau, hôm nay khó khăn lắm mới ngồi xuống ăn với nhau một bữa, có mấy lời phải nói cho rõ ràng.
“Dù sau này thế nào thì em cũng sẽ không từ bỏ công việc của em.” Khương Minh Chi hất cằm lên nói.
Cô thích công việc của mình, cô không từ bỏ cả sự nghiệp của mình, giải nghệ để bước vào nhà họ Lộ như Từ Tuệ Nhàn, Khương Minh Chi từng xem phim điện ảnh mà Từ Tuệ Nhàn đóng, bà là một nữ diễn viên rất có thiên phú, về sau không xuất hiện trên màn ảnh nữa, cô rất lấy làm tiếc.
Cô không muốn trở thành người phụ nữ giống Từ Tuệ Nhàn, cô muốn có được tình yêu của anh, càng muốn được anh quan tâm và tôn trọng.
Lộ Khiêm nhìn gương mặt nhỏ kiên định của Khương Minh Chi.
“Ừ.” Anh gật đầu đồng ý với cô.
Khương Minh Chi nói rất cứng rắn, thậm chí còn nghĩ hết mình nên lý luận thế nào rồi, không ngờ Lộ Khiêm lại đồng ý dứt khoát như thế.
Nhưng mà hình như từ trước đến này anh chưa từng phản đối gì...
Khương Minh Chi nghĩ tới mảnh đất phía nam thành phố.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy kết quả, nhưng cô biết, một nhà tư bản xấu xa trước giờ chỉ biết lợi ích là tối thượng mà có thể thay đổi như thế nhất định không dễ dàng.
Dù cho dáng vẻ anh liếc cô một cái rồi nói nước mắt không có tác dụng gì, hoàn toàn không đắn đo về chuyện có thể bước vào cửa nhà cô hay không rất đáng ghét, nhưng sau đó nên làm gì anh đều làm hết rồi.
Không cần biết đó có phải lương tâm trỗi dậy hay không.
Khương Minh Chi cong môi hỏi: “Anh nói gì với bác cả và ông nội em thế?”
Cô vẫn vô cùng tò mò rốt cuộc hôm đó Lộ Khiêm đã nói gì thuyết phục được người ông nội cố chấp của cô.
Người càng già thì tư tưởng càng bảo thủ, ông nội cô sắp chín mươi, cả cuộc đời ông dường như chưa từng thỏa hiệp bao giờ.
Rõ ràng trước đó bác cả cũng từng nói chuyện với Lộ Khiêm, tại sao lần này lại thay đổi thái độ, có phải nhà tư bản đã âm thầm dùng kỹ xảo đàm phán gì rồi không.
Lộ Khiêm: “Muốn biết?”
Khương Minh Chi: “Nói mau.”
Lộ Khiêm khẽ cười.
Có một số việc có lẽ là do số mệnh sắp đặt, khi anh chú ý đến liên đội mà ông nội Khương Minh Chi từng tham gia, chiến dịch mà ông từng góp mặt.
Lúc đó thời tiết cực lành, vật dụng khan hiếm, chiến sĩ liên đội đó tiến sâu vào nội địa quân địch, gần như sắp hết đạn, cạn kiệt lương thực, một nhóm quân vật tư mang số 493 đột phá vòng vây tiền tuyến xông vào tiếp tế, giúp bọn họ trở về từ cõi chết.
Đến nay đội vật tư 493 chưa từng phai nhòa trong ký ức của ông nội Khương Minh Chi, ông như nhớ lại lúc tuyết lớn đóng băng hồi ấy, bọn họ chỉ để lại số hiệu, không còn nguồn gốc gì nữa.
Sau đó đến nay mới biết chỗ đồ đó là do nhà họ Lộ đưa tới.
Tâm trạng Lộ Khiêm cũng rất khó biểu đạt thành lời khi biết được sự thật này.
Từ đầu thế kỷ trước nhà họ Lộ buôn bán qua lại giữa hai bến cảng, trở nên vô cùng giàu có và sung túc, sau đó con cháu chẳng đứa nào vô dụng, bao nhiêu năm qua làm ăn càng mệt càng nhiều của cải, bọn họ có nguồn vốn mở rộng vô hạn, chuyện kinh doanh len đến khắp ngóc ngách trên thế giới, nhưng không biết tại sao có những thứ dần bị quên lãng qua từng thế hệ.
Rõ ràng rất nhiều năm trước, bọn họ từng đột phá khu cấm vận ở tiền tuyến, cống hiến một phần sức lực của mình cho thời đại bấy giờ.
Lúc đó Lộ Khiêm nghĩ rất lâu.
Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm kể lại xong thì há hốc miệng.
Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nghĩ Lộ Khiêm dùng thủ đoạn đàm phán đưa ra điều kiện, nhưng không thể ngờ cuối cùng nguyên nhân khiến ông nội cố chấp của cô đồng ý lại vì cái này.
Từ nhỏ ông nội đã nói với cô mùa đông ấy thực sức rất lạnh, rất lạnh.
Lúc ấy, chắc là thời cụ ông của Lộ Khiêm?
Lộ Khiêm nói xong thì ung dung thong thả đặt thịt tôm vào đĩa thức ăn của Khương Minh Chi, nhìn cái miệng nhỏ không khép lại được của cô: “Hả?”
Khương Minh Chi khó khăn tiêu hóa sự thật này, cảm thấy duyên phận như được ông trời sắp đặt vậy.
Chẳng trách ông nội đồng ý luôn. Bác cả cũng bảo không can thiệp nữa.
Tổ tiên của nhà tư bản xấu xa lại có một mặt chói lọi như thế!
Ô thế tại sao sau này bọn họ ngày càng lệch lạc, trở thành nhà tư bản xấu xa nhỉ?
Khương Minh Chi nhìn gương mặt tiêu biểu cho nhà tư bản xấu xa trước mặt, cô cảm thấy anh vẫn cứu được.
...
Ăn tối xong, hai người đi ra ngoài một lát, Khương Minh Chi đeo khẩu trang đi dạo hai cửa hàng.
Lúc cùng nhau ngồi lên xe, tài xế tự động lái xe về Tử Duyệt Tinh Hà.
Khương Minh Chi nhận ra hướng đi không đúng, kéo tay Lộ Khiêm: “Không phải ở đó, đưa em về đi.”
Lộ Khiêm: “Không về nhà sao?”
Nhà mà anh nói rõ ràng là Tử Duyệt Tinh Hà.
Khương Minh Chi phồng miệng: “Không muốn.”
Sau khi hành vi lén lút kết hôn của cô bị phát hiện, đồ của cô đã được bác gái dọn về cho hết rồi. Bây giờ về đó nghĩa là sao?
Hơn nữa đừng tưởng rằng cô không biết về đó là muốn làm gì, còn lâu cô mới thèm nhé.
Lúc này Trần Trung mới nhắc tài xế đổi địa chỉ đến.
Lộ Khiêm đưa Khương Minh Chi đến đầu ngõ, vốn định đưa cô vào nhưng Khương Minh Chi bảo anh đến đây là được rồi.
Hai tay Khương Minh Chi đút túi, nhìn Lộ Khiêm: “Em đi đây.”
Lộ Khiêm: “Cứ thế mà đi luôn?”
Khương Minh Chi: “Không thì sao chứ?’
Lộ Khiêm vươn tay ôm eo Khương Minh Chi: “Có phải còn thiếu gì không?”
Khương Minh Chi vùi mặt vào vai Lộ Khiêm.
Đương nhiên cô biết thiếu gì.
Đã lâu lắm rồi không hôn nhau.
Trần Trung thấy đôi vợ chồng như thế thì chu đáo tránh đi.
Khương Minh Chi ôm cổ Lộ Khiêm, hôn hít sến sẩm một lúc lâu.
Lúc tách nhau ra môi cô ướt nhẹp, nhìn mắt Lộ Khiêm nuốt nước bọt.
Lộ Khiêm không nhịn được lại hôn cô một lúc nữa.
Cuối cùng Lộ Khiêm vẫn đưa Khương Minh Chi tới cổng tứ hợp viện, nhìn cô đi vào trong rồi mới yên tâm.
Khương Minh Chi về phòng mở cửa sổ ra vẫy tay với anh bảo anh mau về đi.
Khương Minh Chi nhìn theo bóng lưng Lộ Khiêm, sau đó lăn lên giường nghịch điện thoại.
Hàn Cần vừa gửi Weixin cho cô, nhắc nhở hết lòng hết dạ: [Mang bao.]
Khương Minh Chi: [...]
Thế này là Hàn Cần cho rằng cô và Lộ Khiêm về Tử Duyệt Tinh Hà sao? Rõ ràng là cô không có về đó nha!
Cô gửi một tấm ảnh mình nằm trên giường: [Ngủ một mình, chớ cue.]
Hàn Cần: [?]
[Vẫn chưa làm hòa?]
[Chưa mà.] Khương Minh Chi trả lời thẳng thắn.
Sau đó sáng hôm sau Khương Minh Chi bị điện thoại của Hàn Cần đánh thức.
Hàn Cần: “Đây là chưa làm hòa mà em nói?”
Khương Minh Chi mở màng “Vâng” một tiếng: “Gì cơ ạ?”
Hàn Cần: “Hot search.”
Khương Minh Chi dụi mắt mở Weibo.
Hot searh top 1: Khương Minh Chi và bạn trai hôn nhau nồng cháy nửa tiếng đồng hồ giữa đêm khuya.