Chương : 20
Xử lý xong hai tên thị vệ, Diệp Tử Phàm một bước bước vào rộng rãi sân nhỏ.
Trong sân, xuất hiện hơn hai mươi tên Mã gia võ giả, tất cả đều là Võ Mạch nhị trọng thiên tu vi trở lên,cầm đầu đại hán chính là Võ Mạch tứ trọng, xem ra động tĩnh ở bên ngoài đã kinh động đến bọn họ.
Ngày mai chính là Mã gia lão thái gia đại thọ. Lực lượng cảnh vệ của Mã gia cũng đã tăng cường đáng kể.
Nếu là ngày thường, những người này đã đến trông coi khu dược liệu của Mã gia.
Chỉ có những ngày quan trọng, bọn hắn mới phải điều về giữ gìn trật tự trong gia tộc.
Lúc này, thấy Diệp Tử Phàm đến, đại hán cầm đầu có Võ Mạch tứ trọng thiên tu vi đứng ra nói:
"Người là ai? Tại sao vô cớ xông vào Mã gia? Còn đã thương người của Mã gia? "Mã Anh có chút nhìn không thấu Diệp Tử Phàm tu vi, hắn hỏi.
Liên tiếp ba câu hỏi vang lên, thật ra ngày thường, Mã Anh cũng không muốn hỏi nhiều, trực tiếp động thủ là được.
Nhưng lần này lại khác, ngoài cửa thị vệ chính là người của tinh anh đường, đều có Võ Mạch tam trọng tu vi, nếu là hắn ra tay cũng có thể chế phục.
Tuy nhiên sẽ không có nhanh chóng như Diệp Tử Phàm vậy, đối phương thực lực không thua kém chính mình, thậm chí còn hơn. Mã Anh cũng phải cẩn thận đối đãi.
Hắn hỏi liên tiếp ba câu mục đích là dò xét Diệp Tử Phàm chi tiết, hai là kéo dài thời gian.
Chỉ cần một ít thời gian, trong tộc cao thủ sẽ đến, lúc đó có lẽ sẽ không cần đến hắn ra tay.
Tên trước mắt thần bí này cũng đã bị gia tộc bắt lấy.
Hắn có thể đi đến hôm nay không chỉ có vì thực lực của hắn mạnh, mà còn là vì hắn làm việc rất cẩn trọng, chuyện không có nắm chắc, hắn sẽ không có làm.
Nhưng mà những người theo hắn thì không có kiên nhẫn như hắn.
"Đội trưởng! Cần gì phải hỏi nhiều như thế chứ! Trực tiếp xông lên bắt hắn không phải được rồi sao?"
"Đúng vậy! Đội trưởng, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một tên trộm hay sao! "
"Không sai! Tại Tây thành này, ngoài trừ Diệp gia ra, chúng ta Mã gia chưa hề có sợ qua ai!"
Nhìn những tên tiểu đệ này người một câu ta một câu, khinh thường tên hắc y nhân này. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không xem trọng Diệp Tử Phàm.
Mã Anh nội tâm muốn bóp chết bọn họ xúc động.
Một đám vô tri, không thấy ta cũng cẩn thận đối đãi hay sao? Nếu dễ dàng bắt như vậy ta còn cần các người nhắc sao.
Diệp Tử Phàm ánh mắt phát lạnh, nhiệt độ tại xung quanh như giảm bớt.
Những tên Mã gia Võ giả không cấm giật mình.
Tu vi cao nhất Mã Anh cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn.
"Xoẹt! "
Chỉ thấy Diệp Tử Phàm thân ảnh như quỷ mị, mắt thường cũng khó mà phát hiện ra, chỉ trong nháy mắt, đã đến Mã gia chúng Võ giả.
"Răng rắc! "
Diệp Tử Phàm xuất thủ cực nhanh, chỉ thấy một loạt hơn mười tên Mã gia thị vệ bay ngược ra sau, kèm theo đó là tiếng xương cốt vỡ, nghe mà kinh hồn.
Mấy tên Mã gia võ giả này, lúc rơi xuống đất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn ngay cả Diệp Tử Phàm xuất thủ như thế nào cũng không có thấy.
"Hảo ác tặc! "
"Dám can đảm đánh lén, đã thương người của Mã gia chúng ta."
"Không muốn sống nữa, các huynh đệ, cùng nhau xông lên, bắt tên ác tặc này! "
Còn lại chúng võ giả vừa kinh, vừa giận, lập tức rút vũ khí xông lên, bọn họ cũng không thấy Diệp Tử Phàm xuất thủ, chỉ cho là Diệp Tử Phàm dùng ám khí đánh lén.
Bọn họ nhiều người như vậy, ám khí của hắn còn lại bao nhiêu chứ, với lại không phải còn lão đại Mã Anh của bọn họ sao.
Khác với bọn họ, Mã Anh chính là hàng thật giá thật tứ trọng thiên cao thủ a.
"Ngu dốt! "
Bây giờ, Mã Anh cũng là bất đắc dĩ xông lên, vừa rồi Diệp Tử Phàm xuất thủ, hắn cũng không có nhìn thấy được.
Nhưng bằng vào Võ Mạch tứ trọng thiên của hắn, tuyệt đối làm không được, hắn cũng chỉ có đâm lao phải theo lao, không thể để bọn họ đi lên chịu chết được.
Tuy biết sẽ không phải là đối thủ của hắc y nhân này, nhưng cầm cự một lúc cũng không có vấn đề gì, chờ gia tộc cao thủ đến, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà hắn suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Diệp Tử Phàm phất tay, từng đạo kình lực chân khí xuất hiện:
"Rầm rầm rầm rầm rầm "
Hơn mười tên Mã gia võ giả còn lại, kể cả Mã Anh đều bay xa hơn mười mét.
Từng tên rơi xuống đất phát ra âm thanh vang dội. Đao kiếm đứt gãy rơi khắp nơi.
"Phốc! Chân khí ngoại phóng, võ Mạch thất trọng cường giả! Người là võ Mạch thất trọng cường giả! " Mã Anh tu vi cao nhất, rơi xuống cũng không có lập tức bất tỉnh nhân sự như những tên Mã gia võ giả khác, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh sợ nói.
Thật ra thì Diệp Tử Phàm cũng sợ bọn họ chết mất, nên cũng chỉ xuất chưa đến một phần trăm lực lượng, dù vậy không phải chỉ có tu tu vi ba bốn trọng Mã gia võ giả cũng không có chịu đựng nổi.
"Đây không phải là điều người nên biết! "
Diệp Tử Phàm cũng không có nói nhảm, lập tức tế xuất Luyện Thần đỉnh, đưa bọn họ vào trong đó, sau đó cất bước tiến vào nội viện,
Mục tiêu chuyến đi này của hắn chính là Mã Nguyên và đám cao thủ thất trọng trở lên của Mã gia, đám người này chỉ là tặng kèm mà thôi.
Mã Nguyên
Đã người dám thay người khác xuất đầu thì phải gánh lấy hậu quả.
Không những là ngươi, mà cả Mã gia cũng sẽ cùng người chôn cùng.
Hậu viện Mã gia.
Nơi đây một mảnh núi non thu nhỏ, có cầu có nước, vườn hoa khoe sắc, tuy vào ban đêm nhưng mà nơi đây lại sáng như ban ngày.
Đó cũng là do những khỏa dạ minh châu tại trên đỉnh hòn giả sơn phát ra ánh sáng.
Đây cũng là kiệt tác của Mã lão gia tử Mã Tùng Bách.
Hắn có một đam mê sưu tầm những viên dạ minh châu. Ở Mạc thành này, nơi nào xuất hiện dạ minh châu sẽ bị Mã gia dùng giá cao mua hết.
Chỉ vì những viên dạ minh châu này, Mã gia đã tốn không dưới mấy chục vạn kim tệ.
"Đến! Phụ thân, hài nhi chúc mừng phụ thân phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!"
"Đại ca! Người say rồi, phụ thân nhật thọ vào ngày mai, không phải là hôm nay! "
"Lão nhị!Ta đương nhiên là biết, nhưng bây giờ ta chúc mừng thì có sao đâu chứ! "
Lúc Diệp Tử Phàm tới cách hậu viện hơn trăm mét, hắn nghe được âm thanh từ một đình viện truyền tới.
Đưa mắt nhìn lại, hắn thấy tại mồ tòa đại đình giữa. Rất nhiều người đang ngồi chung quanh một chiếc bàn lớn.
Tại vị trí trung tâm là một người mặt đồ thọ tinh, hai mắt có thần, không cần đoán hắn cũng biết đây là mã gia tinh thần cột trụ Mã Tùng Bách
Đang cãi cọ chính là hai người con của hắn, Mã Hướng Lai cùng Mã Hướng Vũ.
Một người có tu vi Bát Trọng, một người có tu vi thất trọng.
"Đúng vậy! Nhị gia, lão gia tử chính là thủ hộ thần của chúng ta, chúc nhiều lần cũng đâu có sao chứ! "
"Không sai! Mã gia chúng ta có lão gia tử dẫn dắt, chắc chắn sẽ ngàn năm thịnh vượng! "
"Lão Bạch nói đúng, ai không biết Mã gia chúng ta lão gia tử chính là cửu trọng võ mạch cảnh kia chứ. Chỉ cần có lão gia tử tại Mã gia chúng ta sẽ trường tồn ngàn năm!"
Từng tiếng vỗ mông ngựa liên tục từ các vị trưởng lão vang lên, Diệp Tử Phàm còn trong thấy ở vị trí cuối cùng, Mã Nguyên cũng a dua vài câu.
Mã Tùng Bách cũng là rất vui vẻ, kể từ khi hắn trùng kích Siêu Phàm thất bại sau, hắn biết đời này của hắn đã phế đi. Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của hắn.
Kể từ khi trở thành phế nhân,hắn thật chịu không nổi, nhiều khi hắn muốn chết đi cho rồi.
Tuy nhiên hắn không thể chết được, trong gia tộc chỉ có mình hắn là cửu trọng cường giả, nếu hắn ra đi, Mã gia sẽ bị đá ra Tây Thành này. Thậm chí có nguy cơ diệt vong.
Vì vậy hắn không thể chết, ít nhất trong gia tộc không xuất hiện cửu trọng cường giả trước, hắn không thể chết được.
Cũng may hắn suy tính sâu xa, dùng rất nhiều quan hệ cuối cùng cũng leo lên Diệp đại thiếu gia thuyền lớn, chỉ cần Diệp Đại thiếu thành công kế thừa tộc trưởng chi vị, gia tộc của hắn sẽ không phải rời khỏi nơi đây nếu hắn có bất trắc:
"Tiểu Nguyên! Người nói Diệp đại thiếu đã đột phá đến Võ Mạch thất trọng, chuyện này là thật chứ? "
Đè ép mọi âm thanh chúc mừng, Mã Tùng Bách liếc mắt nhìn đứa cháu này của mình.
So với đại ca Mã Chiến của hắn thì hắn kém xa.
Mã Chiến bây giờ đã gia nhập Huyền Tinh tông, mấy hôm trước cũng đã đột phá ngũ trọng, đang ở tại tông môn cũng cố cảnh giới.
Có lẽ ngày mai hắn sẽ không có mặt chúc thọ.
Mã Nguyên tuy là tu luyện không bằng hắn đại ca Mã Chiến, nhưng bù lại làm người cơ linh, rất được hắn tin tưởng. Vì vậy mới phái hắn đến bên. cạnh của Diệp Tử Long làm thị bộc.
Quả nhiên tên tiểu tử này không làm cho hắn thất vọng. Chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được Diệp đại thiếu tin tưởng.
Tuy là hàng năm Mã gia bỏ ra không dưới năm mươi vạn kim tệ, nhưng đều là đáng giá.
"Phải! Gia gia, hôm qua đại thiếu gia đã đột phá thất trọng, lúc cao hứng còn tặng cho ta hai viên Trùng Mạch đan, nhờ vậy ta mới có thể đột phá tam trọng Võ Mạch! "Mã Nguyên đứng dậy, cung kính hướng Mã Tùng Bách bẩm báo.
Tin tức này là hắn đầu tiên biết được, cũng là hết sức vui mừng, đây có lẽ là món quà đặc biệt nhất mà hắn tặng gia gia trong ngày mừng thọ.
"Tốt! Tốt! Tốt, nếu như đại thiếu gia đã đột phá thất trọng. Vị trí thiếu chủ sẽ vững như Thái Sơn, Mã gia chúng ta mới có thể trăm năm không suy." Mã Tùng Bách nói ba tiếng tốt, có thể nói, nội tâm hắn đang kích động.
Lúc trước, hắn nghe nhị thiếu gia đột phá lục trọng hắn cũng lo lắng một thời gian, bây giờ đã tan thành mây khói.
Quả nhiên, hắn đã đặt cược đúng, thử nghĩ sao hắn không cao hứng cho được.
Phải biết rằng, mỗi lần gia chủ thay đổi chính là một lần Tây thành khu ngã bài, có rất nhiều gia tộc sẽ hủy diệt.
Cũng có rất nhiều gia tộc nhân cơ hội tiến lên.
Chỉ cần người mà người xem trọng bước lên vị trí gia chủ kia.
Diệp Hạo Thiên trước đây cũng vậy, mấy chục năm trước khi Diệp Hạo Thiên bước lên vị trí gia chủ, Tây thành cũng đã máu chảy thành sông.
Những gia tộc trước kia giúp đỡ nhị gia Diệp Hạo Vân trong vòng một đêm bị hủy. Không một người có kết quả tốt.
Mã gia hắn may mắn đứng tại Diệp Hạo Thiên một bên, mới có được như hôm nay.
Trong sân, xuất hiện hơn hai mươi tên Mã gia võ giả, tất cả đều là Võ Mạch nhị trọng thiên tu vi trở lên,cầm đầu đại hán chính là Võ Mạch tứ trọng, xem ra động tĩnh ở bên ngoài đã kinh động đến bọn họ.
Ngày mai chính là Mã gia lão thái gia đại thọ. Lực lượng cảnh vệ của Mã gia cũng đã tăng cường đáng kể.
Nếu là ngày thường, những người này đã đến trông coi khu dược liệu của Mã gia.
Chỉ có những ngày quan trọng, bọn hắn mới phải điều về giữ gìn trật tự trong gia tộc.
Lúc này, thấy Diệp Tử Phàm đến, đại hán cầm đầu có Võ Mạch tứ trọng thiên tu vi đứng ra nói:
"Người là ai? Tại sao vô cớ xông vào Mã gia? Còn đã thương người của Mã gia? "Mã Anh có chút nhìn không thấu Diệp Tử Phàm tu vi, hắn hỏi.
Liên tiếp ba câu hỏi vang lên, thật ra ngày thường, Mã Anh cũng không muốn hỏi nhiều, trực tiếp động thủ là được.
Nhưng lần này lại khác, ngoài cửa thị vệ chính là người của tinh anh đường, đều có Võ Mạch tam trọng tu vi, nếu là hắn ra tay cũng có thể chế phục.
Tuy nhiên sẽ không có nhanh chóng như Diệp Tử Phàm vậy, đối phương thực lực không thua kém chính mình, thậm chí còn hơn. Mã Anh cũng phải cẩn thận đối đãi.
Hắn hỏi liên tiếp ba câu mục đích là dò xét Diệp Tử Phàm chi tiết, hai là kéo dài thời gian.
Chỉ cần một ít thời gian, trong tộc cao thủ sẽ đến, lúc đó có lẽ sẽ không cần đến hắn ra tay.
Tên trước mắt thần bí này cũng đã bị gia tộc bắt lấy.
Hắn có thể đi đến hôm nay không chỉ có vì thực lực của hắn mạnh, mà còn là vì hắn làm việc rất cẩn trọng, chuyện không có nắm chắc, hắn sẽ không có làm.
Nhưng mà những người theo hắn thì không có kiên nhẫn như hắn.
"Đội trưởng! Cần gì phải hỏi nhiều như thế chứ! Trực tiếp xông lên bắt hắn không phải được rồi sao?"
"Đúng vậy! Đội trưởng, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một tên trộm hay sao! "
"Không sai! Tại Tây thành này, ngoài trừ Diệp gia ra, chúng ta Mã gia chưa hề có sợ qua ai!"
Nhìn những tên tiểu đệ này người một câu ta một câu, khinh thường tên hắc y nhân này. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không xem trọng Diệp Tử Phàm.
Mã Anh nội tâm muốn bóp chết bọn họ xúc động.
Một đám vô tri, không thấy ta cũng cẩn thận đối đãi hay sao? Nếu dễ dàng bắt như vậy ta còn cần các người nhắc sao.
Diệp Tử Phàm ánh mắt phát lạnh, nhiệt độ tại xung quanh như giảm bớt.
Những tên Mã gia Võ giả không cấm giật mình.
Tu vi cao nhất Mã Anh cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn.
"Xoẹt! "
Chỉ thấy Diệp Tử Phàm thân ảnh như quỷ mị, mắt thường cũng khó mà phát hiện ra, chỉ trong nháy mắt, đã đến Mã gia chúng Võ giả.
"Răng rắc! "
Diệp Tử Phàm xuất thủ cực nhanh, chỉ thấy một loạt hơn mười tên Mã gia thị vệ bay ngược ra sau, kèm theo đó là tiếng xương cốt vỡ, nghe mà kinh hồn.
Mấy tên Mã gia võ giả này, lúc rơi xuống đất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn ngay cả Diệp Tử Phàm xuất thủ như thế nào cũng không có thấy.
"Hảo ác tặc! "
"Dám can đảm đánh lén, đã thương người của Mã gia chúng ta."
"Không muốn sống nữa, các huynh đệ, cùng nhau xông lên, bắt tên ác tặc này! "
Còn lại chúng võ giả vừa kinh, vừa giận, lập tức rút vũ khí xông lên, bọn họ cũng không thấy Diệp Tử Phàm xuất thủ, chỉ cho là Diệp Tử Phàm dùng ám khí đánh lén.
Bọn họ nhiều người như vậy, ám khí của hắn còn lại bao nhiêu chứ, với lại không phải còn lão đại Mã Anh của bọn họ sao.
Khác với bọn họ, Mã Anh chính là hàng thật giá thật tứ trọng thiên cao thủ a.
"Ngu dốt! "
Bây giờ, Mã Anh cũng là bất đắc dĩ xông lên, vừa rồi Diệp Tử Phàm xuất thủ, hắn cũng không có nhìn thấy được.
Nhưng bằng vào Võ Mạch tứ trọng thiên của hắn, tuyệt đối làm không được, hắn cũng chỉ có đâm lao phải theo lao, không thể để bọn họ đi lên chịu chết được.
Tuy biết sẽ không phải là đối thủ của hắc y nhân này, nhưng cầm cự một lúc cũng không có vấn đề gì, chờ gia tộc cao thủ đến, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà hắn suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Diệp Tử Phàm phất tay, từng đạo kình lực chân khí xuất hiện:
"Rầm rầm rầm rầm rầm "
Hơn mười tên Mã gia võ giả còn lại, kể cả Mã Anh đều bay xa hơn mười mét.
Từng tên rơi xuống đất phát ra âm thanh vang dội. Đao kiếm đứt gãy rơi khắp nơi.
"Phốc! Chân khí ngoại phóng, võ Mạch thất trọng cường giả! Người là võ Mạch thất trọng cường giả! " Mã Anh tu vi cao nhất, rơi xuống cũng không có lập tức bất tỉnh nhân sự như những tên Mã gia võ giả khác, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh sợ nói.
Thật ra thì Diệp Tử Phàm cũng sợ bọn họ chết mất, nên cũng chỉ xuất chưa đến một phần trăm lực lượng, dù vậy không phải chỉ có tu tu vi ba bốn trọng Mã gia võ giả cũng không có chịu đựng nổi.
"Đây không phải là điều người nên biết! "
Diệp Tử Phàm cũng không có nói nhảm, lập tức tế xuất Luyện Thần đỉnh, đưa bọn họ vào trong đó, sau đó cất bước tiến vào nội viện,
Mục tiêu chuyến đi này của hắn chính là Mã Nguyên và đám cao thủ thất trọng trở lên của Mã gia, đám người này chỉ là tặng kèm mà thôi.
Mã Nguyên
Đã người dám thay người khác xuất đầu thì phải gánh lấy hậu quả.
Không những là ngươi, mà cả Mã gia cũng sẽ cùng người chôn cùng.
Hậu viện Mã gia.
Nơi đây một mảnh núi non thu nhỏ, có cầu có nước, vườn hoa khoe sắc, tuy vào ban đêm nhưng mà nơi đây lại sáng như ban ngày.
Đó cũng là do những khỏa dạ minh châu tại trên đỉnh hòn giả sơn phát ra ánh sáng.
Đây cũng là kiệt tác của Mã lão gia tử Mã Tùng Bách.
Hắn có một đam mê sưu tầm những viên dạ minh châu. Ở Mạc thành này, nơi nào xuất hiện dạ minh châu sẽ bị Mã gia dùng giá cao mua hết.
Chỉ vì những viên dạ minh châu này, Mã gia đã tốn không dưới mấy chục vạn kim tệ.
"Đến! Phụ thân, hài nhi chúc mừng phụ thân phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!"
"Đại ca! Người say rồi, phụ thân nhật thọ vào ngày mai, không phải là hôm nay! "
"Lão nhị!Ta đương nhiên là biết, nhưng bây giờ ta chúc mừng thì có sao đâu chứ! "
Lúc Diệp Tử Phàm tới cách hậu viện hơn trăm mét, hắn nghe được âm thanh từ một đình viện truyền tới.
Đưa mắt nhìn lại, hắn thấy tại mồ tòa đại đình giữa. Rất nhiều người đang ngồi chung quanh một chiếc bàn lớn.
Tại vị trí trung tâm là một người mặt đồ thọ tinh, hai mắt có thần, không cần đoán hắn cũng biết đây là mã gia tinh thần cột trụ Mã Tùng Bách
Đang cãi cọ chính là hai người con của hắn, Mã Hướng Lai cùng Mã Hướng Vũ.
Một người có tu vi Bát Trọng, một người có tu vi thất trọng.
"Đúng vậy! Nhị gia, lão gia tử chính là thủ hộ thần của chúng ta, chúc nhiều lần cũng đâu có sao chứ! "
"Không sai! Mã gia chúng ta có lão gia tử dẫn dắt, chắc chắn sẽ ngàn năm thịnh vượng! "
"Lão Bạch nói đúng, ai không biết Mã gia chúng ta lão gia tử chính là cửu trọng võ mạch cảnh kia chứ. Chỉ cần có lão gia tử tại Mã gia chúng ta sẽ trường tồn ngàn năm!"
Từng tiếng vỗ mông ngựa liên tục từ các vị trưởng lão vang lên, Diệp Tử Phàm còn trong thấy ở vị trí cuối cùng, Mã Nguyên cũng a dua vài câu.
Mã Tùng Bách cũng là rất vui vẻ, kể từ khi hắn trùng kích Siêu Phàm thất bại sau, hắn biết đời này của hắn đã phế đi. Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của hắn.
Kể từ khi trở thành phế nhân,hắn thật chịu không nổi, nhiều khi hắn muốn chết đi cho rồi.
Tuy nhiên hắn không thể chết được, trong gia tộc chỉ có mình hắn là cửu trọng cường giả, nếu hắn ra đi, Mã gia sẽ bị đá ra Tây Thành này. Thậm chí có nguy cơ diệt vong.
Vì vậy hắn không thể chết, ít nhất trong gia tộc không xuất hiện cửu trọng cường giả trước, hắn không thể chết được.
Cũng may hắn suy tính sâu xa, dùng rất nhiều quan hệ cuối cùng cũng leo lên Diệp đại thiếu gia thuyền lớn, chỉ cần Diệp Đại thiếu thành công kế thừa tộc trưởng chi vị, gia tộc của hắn sẽ không phải rời khỏi nơi đây nếu hắn có bất trắc:
"Tiểu Nguyên! Người nói Diệp đại thiếu đã đột phá đến Võ Mạch thất trọng, chuyện này là thật chứ? "
Đè ép mọi âm thanh chúc mừng, Mã Tùng Bách liếc mắt nhìn đứa cháu này của mình.
So với đại ca Mã Chiến của hắn thì hắn kém xa.
Mã Chiến bây giờ đã gia nhập Huyền Tinh tông, mấy hôm trước cũng đã đột phá ngũ trọng, đang ở tại tông môn cũng cố cảnh giới.
Có lẽ ngày mai hắn sẽ không có mặt chúc thọ.
Mã Nguyên tuy là tu luyện không bằng hắn đại ca Mã Chiến, nhưng bù lại làm người cơ linh, rất được hắn tin tưởng. Vì vậy mới phái hắn đến bên. cạnh của Diệp Tử Long làm thị bộc.
Quả nhiên tên tiểu tử này không làm cho hắn thất vọng. Chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được Diệp đại thiếu tin tưởng.
Tuy là hàng năm Mã gia bỏ ra không dưới năm mươi vạn kim tệ, nhưng đều là đáng giá.
"Phải! Gia gia, hôm qua đại thiếu gia đã đột phá thất trọng, lúc cao hứng còn tặng cho ta hai viên Trùng Mạch đan, nhờ vậy ta mới có thể đột phá tam trọng Võ Mạch! "Mã Nguyên đứng dậy, cung kính hướng Mã Tùng Bách bẩm báo.
Tin tức này là hắn đầu tiên biết được, cũng là hết sức vui mừng, đây có lẽ là món quà đặc biệt nhất mà hắn tặng gia gia trong ngày mừng thọ.
"Tốt! Tốt! Tốt, nếu như đại thiếu gia đã đột phá thất trọng. Vị trí thiếu chủ sẽ vững như Thái Sơn, Mã gia chúng ta mới có thể trăm năm không suy." Mã Tùng Bách nói ba tiếng tốt, có thể nói, nội tâm hắn đang kích động.
Lúc trước, hắn nghe nhị thiếu gia đột phá lục trọng hắn cũng lo lắng một thời gian, bây giờ đã tan thành mây khói.
Quả nhiên, hắn đã đặt cược đúng, thử nghĩ sao hắn không cao hứng cho được.
Phải biết rằng, mỗi lần gia chủ thay đổi chính là một lần Tây thành khu ngã bài, có rất nhiều gia tộc sẽ hủy diệt.
Cũng có rất nhiều gia tộc nhân cơ hội tiến lên.
Chỉ cần người mà người xem trọng bước lên vị trí gia chủ kia.
Diệp Hạo Thiên trước đây cũng vậy, mấy chục năm trước khi Diệp Hạo Thiên bước lên vị trí gia chủ, Tây thành cũng đã máu chảy thành sông.
Những gia tộc trước kia giúp đỡ nhị gia Diệp Hạo Vân trong vòng một đêm bị hủy. Không một người có kết quả tốt.
Mã gia hắn may mắn đứng tại Diệp Hạo Thiên một bên, mới có được như hôm nay.