Chương : 9
Chưa có được câu trả lời của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, nhìn anh.
Đúng lúc thấy Tô Hiên Minh kinh ngạc nhìn về đằng trước, vẻ mặt của anh có chút ngẩn ngơ, như đang lơ đãng, ánh đèn trong thang máy chiếu lên mặt anh, như phủ lên một lớp sương mù thần bí mê hoặc, trái tim của Lạc Phương Nhã chợt lỗi nhịp.
Ngay lúc đó, thang máy vang lên một tiếng ‘tinh tang’, khiến cả Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đều hoàn hồn lại.
Lạc Phương Nhã nhanh chóng thu tầm mắt lại, nhìn thoáng qua bảng hiện số tầng, sau đó nói: “Tôi đến rồi.”
Tô Hiên Minh gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
Lạc Phương Nhã cũng không dám nhìn Tô Hiên Minh nữa, nói một câu ‘Tôi đi trước đây’ xong thì trực tiếp chạy ra khỏi thang máy.
Mãi cho đến khi chạy ra xa hơn mười mét, Lạc Phương Nhã mới dừng bước lại, cô cũng không biết mình bị làm sao, vừa rồi cô cảm thấy rất hoảng hốt, nên bèn chạy đi.
Quay đầu liếc mắt nhìn cửa thang máy đã đóng lại, Lạc Phương Nhã mím môi một cái, đi tới phòng làm việc.
Mới vừa vào phòng làm việc, liền nghe được tiếng bàn luận ầm ĩ bên trong.
“Nè nè… Đã nghe nói chưa? Hôm nay ông chủ mới sẽ đến Đế Quang của chúng ta đấy.”
“Ông chủ mới gì cơ?”
“Không biết à? Đế Quang nửa tháng trước đã bị Tô Thị thu mua lại rồi.”
“Tô Thị? Tô Thị nào cơ?”
“Còn có thể là Tô Thị nào nữa? Chính là tập đoàn Tô Thị kia đó. Chính là Tô Thị mà đã từng đánh vào thị trường chứng khoán nước K, dẫn tới khủng hoảng tài chính châu Á, cũng từng lũng đoạn cổ phiếu và thị trường hàng hóa phái sinh của Âu Mỹ, đoạt thẳng tay tiền bạc của các nước Âu Mỹ, giàu bằng cả một đế chế kia đó.”
…
Lạc Phương Nhã không có hứng thú với mấy kiểu bà tám này lắm, nhưng nghe đến bốn chữ ‘tập đoàn Tô Thị’, thì cô chợt khựng lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, đối tượng mà cô bỏ trốn khỏi đám cưới, chính là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.
“Không ngờ Đế Quang lại bị tập đoàn Tô Thị thu mua!” Lạc Phương Nhã nói thầm một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Cô cảm thấy cô đã trốn khỏi đám cưới, thì cho dù Tô Thị vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân chính trị với Lạc Thị cũng chẳng liên quan gì tới cô, dù sao vốn dĩ đối tượng của đám cưới đó là chị cô, tập đoàn Tô Thị có muốn tìm cũng phải tìm chị cô chứ.
Nhưng Lạc Phương Nhã lại không biết, sau khi cô và Tô Hiên Minh bỏ trốn và gặp nhau xong, mọi thứ đều đã thay đổi.
Tô Hiên Minh bước ra từ trong Đế Quang, Chu Thạc đã lái xe tới cửa chính chờ anh.
Nhìn thấy anh bước ra, Chu Thạc lập tức tiến lên đón: “Tổng giám đốc Tô, ông cụ tới.”
Ông cụ trong miệng Chu Thạc chính là ông của Tô Hiên Minh, là người thân duy nhất của Tô Hiên Minh, đương nhiên cũng là người đã kêu hơn hai mươi vệ sĩ canh chừng trong đám cưới vì phòng ngừa Tô Hiên Minh bỏ trốn đó.
Tô Hiên Minh không hề thấy bất ngờ, hỏi: “Ở đâu?”
“Ông cụ hẹn anh tới Ngự Phong Hoàng ăn trưa.” Chu Thạc trả lời.
Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, đi tới chỗ chiếc xe đang đậu trước cửa chính.
Chu Thạc khẽ chạy qua, mở cửa ghế sau xe ra.
Đợi Tô Hiên Minh lên xe xong, anh ta mới vòng ra đầu xe, lên xe, khởi động, chạy về hướng Ngự Phong Hoàng trong trung tâm thành phố.
Trong phòng VIP của Ngự Phong Hoàng, ông cụ Tô đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn: “Sao còn chưa tới?”
Vệ sĩ đằng sau ông lập tức trả lời: “Thưa ông, Chu Thạc nói cậu chủ đang trên đường rồi ạ.”
Ông cụ nghe thấy vệ sĩ nói Tô Hiên Minh đang trên đường rồi, sắc mặt mới tốt lên được chút: “Đợi Hiên Minh tới, mười phút sau hẵng mang thức ăn lên.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, ra khỏi phòng đi thu xếp.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Tô Hiên Minh đi vào.
“Ông.”
Ông cụ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Sắc mặt Tô Hiên Minh vẫn lạnh nhạt, trực tiếp ngồi xuống đối diện với ông cụ Tô.
Hai ông cháu lặng im không nói, không khí trong phòng cũng trở nên cực kỳ ngột ngạt.
Qua khoảng hai phút, ông cụ không nhịn được lên tiếng: “Về việc bỏ trốn khỏi đám cưới, cháu không định giải thích cho ông nghe sao?”
“Không định ạ.” Tô Hiên Minh trả lời lạnh nhạt.
Nghe thấy Tô Hiên Minh trả lời như thể đương nhiên vậy, ông cụ giật giật khóe miệng, sau đó hỏi: “Chuyện con gái của Lạc Thị bỏ trốn cháu biết rồi phải không?”
Tô Hiên Minh vẫn lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông cụ Tô, coi như đã nói ‘Biết rồi ạ’.
Ông cụ nhìn anh chằm chằm vài giây, cuối cùng nói: “Đã như vậy, thì hủy bỏ đám cưới với Lạc Thị thôi…”
Tô Hiên Minh trả lời gần như không hề suy nghĩ: “Ai nói hủy bỏ ạ?”
Tô Hiên Minh phản ứng như vậy, cũng khiến ông cụ thấy kỳ lạ: “Hủy bỏ đám cưới không phải là kết quả cháu mong muốn nhất sao?”
Nghe thấy lời ông cụ nói, Tô Hiên Minh chợt sửng sốt.
Đúng vậy, đây không phải là kết quả anh mong muốn nhất sao? Anh tốn bao nhiêu tâm tư để trốn khỏi đám cưới, không phải vì muốn hủy bỏ nó sao? Vì sao bây giờ lại không muốn hủy nữa?
Ông cụ nhìn chằm chằm vào mặt của Tô Hiên Minh, nói với vẻ như có điều suy nghĩ: “Ông đã quyết định chọn một đối tượng kết hôn khác cho cháu…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tô Hiên Minh cắt ngang: “Không cần.”
Ông cụ liếc nhìn Tô Hiên Minh, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.
Tô Hiên Minh do một tay ông nuôi lớn, tính cách, suy nghĩ của anh ông biết rõ ràng, phản ứng hôm nay quả thực quá… khác thường.
Đương nhiên ông cụ đã thành cáo rồi, mặc dù phát hiện ra, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, chỉ lạnh nhạt bảo: “Dù sao cháu cũng phải cho ông một câu trả lời hợp lý.”
Tô Hiên Minh im lặng vài giây, mới trả lời: “Cuộc hôn nhân với Lạc Thị sẽ không hủy bỏ.”
Quả nhiên là khác thường, ánh sáng trong mắt ông cụ chợt lóe lên, sau đó hỏi rất khéo léo: “Lúc nào thì kết hôn?”
Tô Hiên Minh dường như có chút cảnh giác, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông cụ, lạnh nhạt trả lời: “Lúc nào thì không cần ông phải bận tâm đâu ạ.”
Giọng nói lạnh lùng như trước, nhưng cũng cất giấu vẻ ương bướng bên trong.
Ông cụ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Tô Hiên Minh.
Tuy kết quả hơi khác ông dự đoán, nhưng ông cũng coi như đã thoả mãn, không tiếp tục nói gì nữa. Chỉ dặn người bắt đầu mang thức ăn lên.
Ăn xong bữa trưa, ông cụ trở về, còn Tô Hiên Minh thì trực tiếp quay lại công ty.