Chương 184: Lần đầu
Lần đầu sau một tuần Hoàng Minh Huân trở về nhà nhưng cũng là lúc trời đã khuya. Mặc dù dáng vẻ mệt mỏi không thể che giấu được nhưng anh vẫn cảm thấy trở về nhà, ở bên cô mới là bình yên nhất.
Lúc đó Tống Gia Tuệ đã ngủ rồi, anh có vào nằm cùng cô khoảng nửa tiếng nhưng không thể an giấc được. Thế là anh ra ngồi sô pha bắt đầu châm thuốc hút, hút xong anh lại để đầu thuốc bên cạnh mép bàn.
Một lúc lâu sau, cả căn phòng tràn ngập khói thuốc màu trắng, bên mép bàn là cả một dãy đầu thuốc lá… Hôm đó những chuyện xảy ra không chỉ là vấn đề ở hai công ty còn mà còn có mấy dự án hợp tác với chính phủ liên tục bị làm khó, anh chắc rằng Dương Hoàng An không ít thì nhiều cũng có nhúng tay vào.
Dương Hoàng Long dung túng con trai làm vậy chắc cũng muốn đối đầu với anh rồi, trước kia anh và ông ta là mối quan hệ hợp tác cùng có lợi, không địa vị của ai cao hơn. Anh nhờ mối quan hệ và một chút tài chính giúp ông ta có thể ngồi vững cái ghế chủ tịch Thành phố hai nhiệm kỳ liên tiếp, hưởng được lợi ích không nhỏ. Còn ông ta, những dự án nào hợp tác với chính phủ có lợi ích lớn, HJ muốn có đều đạt được. Hơn nữa các chức danh Chủ tịch Thành phố đã ra tay giúp anh giải quyết được nhiều bất động sản khó khăn… xem ra mối quan hệ hợp tác này sắp phải dừng lại rồi.
Với Hoàng Minh Huân hiện tại, việc có tiếp tục hợp tác với Dương Hoàng Long nữa hay không đều không quan trọng nhưng việc phải đối đầu với ông ta anh cũng không muốn nó diễn ra. Ngoài kia người ta đồn Hoàng Minh Huân có thể một tay che trời, nắm huyết mạch kinh tế của cả Thành phố H… Nhưng bản thân anh và những người thân cận như Thư ký Nhạc, nhóm của Vũ Nam Phong mới biết đó không hoàn toàn là sự thật, người ta chỉ biết phóng đại lên thôi chứ Hoàng Minh Huân thực chất có nguồn lực kinh tế là chính, còn thế lực đằng sau chủ yếu dựa vào Vũ Nam Phong.
Hoàng Minh Huân không để cô biết HJ bị phía nhà họ Dương làm khó vì lo cô sẽ tìm Dương Hoàng An đối chất, anh không muốn cô có bất kỳ liên lạc nào với anh ta nữa.
Vừa nghĩ đến Dương Hoàng An thì người xung quanh anh ta lại xuất hiện, nửa đêm rồi mà chiếc điện thoại Tống Gia Tuệ vứt bên cạnh ghế sô pha bỗng đổ chuông. Anh cầm lấy chiếc điện thoại nhìn, đó là tin nhắn tới từ một số máy lạ.
“Xin chào Tống tiểu thư, tôi là mẹ của Dương Hoàng An, xin hỏi nếu có thời gian có thể gặp mặt cô một lần không? Nếu mạo muội làm phiền mong cô thứ lỗi”.
Hoàng Minh Huân không cần suy nghĩ mà xóa ngay tin nhắn đi, tiện thể chặn luôn số điện thoại này.
[…]
Ngày hôm sau, Tống Gia Tuệ ngủ dậy cảm thấy đầu óc nặng trịch, mới đầu còn tưởng bản thân bị cảm cúm rồi, nhưng ngoài việc đầu óc thấy nặng nề thì cơ thể cũng không có phản ứng gì cho thấy bị ốm.
Mở cửa phòng ra, cô hít thở vài hơi, cô ngửi thấy trong phòng khách có mùi thuốc lá tuy không thật nồng và một loạt các tàn thuốc còn trên bàn vẫn chưa dọn và một tờ giấy ghi chú.
[Anh có nấu cháo cho em ở trong bếp, ăn sáng xong hẳn đi làm].
Hôm qua anh đã về sao? Tại sao không gọi cô dậy?
Vào nhà bếp nồi cháo trên bếp vẫn còn âm ấm một chút, trên đó cũng có một tờ giấy ghi chú nữa chỉ có ba chữ [Đừng bỏ bữa!] vô cùng đơn giản nhưng lòng cô còn ấm hơn cả nồi cháo này nữa.
Tống Gia Tuệ sau khi ăn bữa sáng xong phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi chưa nhận, thời gian tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ trước – lúc mà cô vừa mới ngủ dậy. Mỗi lần thấy số lạ như vậy cô cũng không gọi lại, nếu muốn người ta sẽ cố gắng liên lạc cho cô nữa thôi. Vừa nghĩ như vậy thì số máy đó đã lại gọi cho cô, tay liền tùy tiện ấn nút nghe.
“Tống tiểu thư? Xin chào, tôi là mẹ của Dương Hoàng An”.
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên, trước đây cô chưa từng gặp mẹ của Dương Hoàng An, tại sao bây giờ cô không còn mối quan hệ nào với anh ta thì mẹ anh ta lại tìm cô “Xin hỏi bác tìm cháu có việc gì không ạ?”
“Lúc trước gửi tin nhắn cho cô không thấy cô trả lời, xin hãy mong cô tha lỗi cho việc làm phiền này” Bà ta nói giọng áy náy “Về việc của Hoàng An, tôi muốn hẹn gặp mặt cô”.
“Bác đã gửi tin nhắn cho cháu?” Tống Gia Tuệ hoài nghi không hiểu, cô đâu thấy tin nhắn nào, chắc là lúc đó Hoàng Minh Huân vô tình thấy nên xoá đi rồi.
“Đúng vậy nhưng tôi gửi bằng số khác, chắc tối qua tôi gửi lúc muộn quá nên cô không trả lời”.
“Là cháu không để ý đến tin nhắn điện thoại thôi. Bây giờ cháu và Hoàng An đã không được tính là bạn nữa. Nếu không có việc gì quan trọng thì xin bác nói trong điện thoại là được”.
“Không được!” mẹ Dương Hoàng An đột nhiên kiên quyết hơn “Tôi biết bây giờ Tống tiểu thư cũng không phải nhân vật bình thường nhưng xin cô hãy suy nghĩ một chút về người đứng sau tôi là ai. Nhà họ Tống muốn yên ổn ở Thành phố này, tôi thấy cô cũng nên cho tôi chút mặt mũi, Tống tiểu thư thấy thế nào?”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên khi thấy mẹ Dương Hoàng An lật mặt nhanh hơn trở bàn tay, một giây trước vẫn còn khách sáo, một giây sau đã ép cô vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Bà đang uy hiếp tôi sao Dương phu nhân?”
“Tôi đang xin gặp mặt cô một lần, liên quan tới con trai tôi. Nếu Tống tiểu thư thật lòng không muốn tới gặp tôi vậy thì tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn, hy vọng cô hiểu cho”.
Sau khi trầm mặc vài giây ngắn ngủi, cô nghĩ tới thân phận chủ tịch thành phố, cuối cùng đã đồng ý gặp mặt mẹ Dương Hoàng An, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt.
Mẹ Dương Hoàng An dường như vô cùng vội vàng, bà ta hẹn gặp mặt vào ngay buổi chiều hôm đó, lại càng không cho Tống Gia Tuệ có cơ hội từ chối.
Buổi chiều, Tống Gia Tuệ đi đến chỗ hẹn.
Đợi tới khi cô đi đến nhà hàng, mẹ của Dương Hoàng An là Đoàn Mặc Phi đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ rất dễ nhận ra, bà ta mặc một chiếc áo lông chồn màu đen, mắt đeo kính râm, bàn tay cũng đeo găng tay cùng màu và cùng loại với chiếc áo khoác.
“Dương phu nhân?”
“Tống tiểu thư? Mời ngồi!” Thái Ngữ chỉ vào chiếc ghế ở vị trí đối diện nói “Rất vinh hạnh hôm nay có thể gặp được cô”.
Tống Gia Tuệ không biết bà ta rốt cuộc có mục đích gì, chỉ có thể tới đâu tính tới đó, cô ngồi xuống trước mặt bà ta.
“Tôi cũng rất lấy làm vinh dự khi được gặp phu nhân của chủ tịch thành phố”.
Đoàn Mặc Phi không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề “Thực ra mục đích tôi tới tìm cô rất đơn giản, con trai tôi vì chuyện tình cảm mà rất mệt mỏi. Tôi muốn xin cô hãy cùng tôi đi khuyên nó một chút, dù sao khi nó về nước đến giờ vẫn một lòng với cô. Trước kia tôi và bố Hoàng An không đồng ý để cô và con trai tôi đến với nhau là do hai nhà không môn đăng hộ đối. Sau đó Hoàng An đồng ý đi du học là do mong muốn của hai chúng tôi, kèm theo một điều kiện là khi trở về không phản đối chuyện tình cảm của nó nữa. Vậy mà…”
“Bà nói như thể đó là một câu chuyện hài vậy, bây giờ tôi có gia đình yên ấm rồi bà lại đến nhờ tôi khuyên con trai bà về chuyện tình cảm?” Tống Gia Tuệ lập tức từ chối “Đính chính lại một chút là giữa tôi và con trai bà trước kia chẳng có một câu nói nào để xác nhận mối quan hệ là yêu đương hay tìm hiểu nhau, tất cả là do gia đình các người tự tưởng tượng ra rồi áp đặt rằng hoàn cảnh gia đình tôi không xứng với con trai nhà bà”.
Lúc đó Tống Gia Tuệ đã ngủ rồi, anh có vào nằm cùng cô khoảng nửa tiếng nhưng không thể an giấc được. Thế là anh ra ngồi sô pha bắt đầu châm thuốc hút, hút xong anh lại để đầu thuốc bên cạnh mép bàn.
Một lúc lâu sau, cả căn phòng tràn ngập khói thuốc màu trắng, bên mép bàn là cả một dãy đầu thuốc lá… Hôm đó những chuyện xảy ra không chỉ là vấn đề ở hai công ty còn mà còn có mấy dự án hợp tác với chính phủ liên tục bị làm khó, anh chắc rằng Dương Hoàng An không ít thì nhiều cũng có nhúng tay vào.
Dương Hoàng Long dung túng con trai làm vậy chắc cũng muốn đối đầu với anh rồi, trước kia anh và ông ta là mối quan hệ hợp tác cùng có lợi, không địa vị của ai cao hơn. Anh nhờ mối quan hệ và một chút tài chính giúp ông ta có thể ngồi vững cái ghế chủ tịch Thành phố hai nhiệm kỳ liên tiếp, hưởng được lợi ích không nhỏ. Còn ông ta, những dự án nào hợp tác với chính phủ có lợi ích lớn, HJ muốn có đều đạt được. Hơn nữa các chức danh Chủ tịch Thành phố đã ra tay giúp anh giải quyết được nhiều bất động sản khó khăn… xem ra mối quan hệ hợp tác này sắp phải dừng lại rồi.
Với Hoàng Minh Huân hiện tại, việc có tiếp tục hợp tác với Dương Hoàng Long nữa hay không đều không quan trọng nhưng việc phải đối đầu với ông ta anh cũng không muốn nó diễn ra. Ngoài kia người ta đồn Hoàng Minh Huân có thể một tay che trời, nắm huyết mạch kinh tế của cả Thành phố H… Nhưng bản thân anh và những người thân cận như Thư ký Nhạc, nhóm của Vũ Nam Phong mới biết đó không hoàn toàn là sự thật, người ta chỉ biết phóng đại lên thôi chứ Hoàng Minh Huân thực chất có nguồn lực kinh tế là chính, còn thế lực đằng sau chủ yếu dựa vào Vũ Nam Phong.
Hoàng Minh Huân không để cô biết HJ bị phía nhà họ Dương làm khó vì lo cô sẽ tìm Dương Hoàng An đối chất, anh không muốn cô có bất kỳ liên lạc nào với anh ta nữa.
Vừa nghĩ đến Dương Hoàng An thì người xung quanh anh ta lại xuất hiện, nửa đêm rồi mà chiếc điện thoại Tống Gia Tuệ vứt bên cạnh ghế sô pha bỗng đổ chuông. Anh cầm lấy chiếc điện thoại nhìn, đó là tin nhắn tới từ một số máy lạ.
“Xin chào Tống tiểu thư, tôi là mẹ của Dương Hoàng An, xin hỏi nếu có thời gian có thể gặp mặt cô một lần không? Nếu mạo muội làm phiền mong cô thứ lỗi”.
Hoàng Minh Huân không cần suy nghĩ mà xóa ngay tin nhắn đi, tiện thể chặn luôn số điện thoại này.
[…]
Ngày hôm sau, Tống Gia Tuệ ngủ dậy cảm thấy đầu óc nặng trịch, mới đầu còn tưởng bản thân bị cảm cúm rồi, nhưng ngoài việc đầu óc thấy nặng nề thì cơ thể cũng không có phản ứng gì cho thấy bị ốm.
Mở cửa phòng ra, cô hít thở vài hơi, cô ngửi thấy trong phòng khách có mùi thuốc lá tuy không thật nồng và một loạt các tàn thuốc còn trên bàn vẫn chưa dọn và một tờ giấy ghi chú.
[Anh có nấu cháo cho em ở trong bếp, ăn sáng xong hẳn đi làm].
Hôm qua anh đã về sao? Tại sao không gọi cô dậy?
Vào nhà bếp nồi cháo trên bếp vẫn còn âm ấm một chút, trên đó cũng có một tờ giấy ghi chú nữa chỉ có ba chữ [Đừng bỏ bữa!] vô cùng đơn giản nhưng lòng cô còn ấm hơn cả nồi cháo này nữa.
Tống Gia Tuệ sau khi ăn bữa sáng xong phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi chưa nhận, thời gian tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ trước – lúc mà cô vừa mới ngủ dậy. Mỗi lần thấy số lạ như vậy cô cũng không gọi lại, nếu muốn người ta sẽ cố gắng liên lạc cho cô nữa thôi. Vừa nghĩ như vậy thì số máy đó đã lại gọi cho cô, tay liền tùy tiện ấn nút nghe.
“Tống tiểu thư? Xin chào, tôi là mẹ của Dương Hoàng An”.
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên, trước đây cô chưa từng gặp mẹ của Dương Hoàng An, tại sao bây giờ cô không còn mối quan hệ nào với anh ta thì mẹ anh ta lại tìm cô “Xin hỏi bác tìm cháu có việc gì không ạ?”
“Lúc trước gửi tin nhắn cho cô không thấy cô trả lời, xin hãy mong cô tha lỗi cho việc làm phiền này” Bà ta nói giọng áy náy “Về việc của Hoàng An, tôi muốn hẹn gặp mặt cô”.
“Bác đã gửi tin nhắn cho cháu?” Tống Gia Tuệ hoài nghi không hiểu, cô đâu thấy tin nhắn nào, chắc là lúc đó Hoàng Minh Huân vô tình thấy nên xoá đi rồi.
“Đúng vậy nhưng tôi gửi bằng số khác, chắc tối qua tôi gửi lúc muộn quá nên cô không trả lời”.
“Là cháu không để ý đến tin nhắn điện thoại thôi. Bây giờ cháu và Hoàng An đã không được tính là bạn nữa. Nếu không có việc gì quan trọng thì xin bác nói trong điện thoại là được”.
“Không được!” mẹ Dương Hoàng An đột nhiên kiên quyết hơn “Tôi biết bây giờ Tống tiểu thư cũng không phải nhân vật bình thường nhưng xin cô hãy suy nghĩ một chút về người đứng sau tôi là ai. Nhà họ Tống muốn yên ổn ở Thành phố này, tôi thấy cô cũng nên cho tôi chút mặt mũi, Tống tiểu thư thấy thế nào?”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên khi thấy mẹ Dương Hoàng An lật mặt nhanh hơn trở bàn tay, một giây trước vẫn còn khách sáo, một giây sau đã ép cô vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Bà đang uy hiếp tôi sao Dương phu nhân?”
“Tôi đang xin gặp mặt cô một lần, liên quan tới con trai tôi. Nếu Tống tiểu thư thật lòng không muốn tới gặp tôi vậy thì tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn, hy vọng cô hiểu cho”.
Sau khi trầm mặc vài giây ngắn ngủi, cô nghĩ tới thân phận chủ tịch thành phố, cuối cùng đã đồng ý gặp mặt mẹ Dương Hoàng An, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt.
Mẹ Dương Hoàng An dường như vô cùng vội vàng, bà ta hẹn gặp mặt vào ngay buổi chiều hôm đó, lại càng không cho Tống Gia Tuệ có cơ hội từ chối.
Buổi chiều, Tống Gia Tuệ đi đến chỗ hẹn.
Đợi tới khi cô đi đến nhà hàng, mẹ của Dương Hoàng An là Đoàn Mặc Phi đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ rất dễ nhận ra, bà ta mặc một chiếc áo lông chồn màu đen, mắt đeo kính râm, bàn tay cũng đeo găng tay cùng màu và cùng loại với chiếc áo khoác.
“Dương phu nhân?”
“Tống tiểu thư? Mời ngồi!” Thái Ngữ chỉ vào chiếc ghế ở vị trí đối diện nói “Rất vinh hạnh hôm nay có thể gặp được cô”.
Tống Gia Tuệ không biết bà ta rốt cuộc có mục đích gì, chỉ có thể tới đâu tính tới đó, cô ngồi xuống trước mặt bà ta.
“Tôi cũng rất lấy làm vinh dự khi được gặp phu nhân của chủ tịch thành phố”.
Đoàn Mặc Phi không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề “Thực ra mục đích tôi tới tìm cô rất đơn giản, con trai tôi vì chuyện tình cảm mà rất mệt mỏi. Tôi muốn xin cô hãy cùng tôi đi khuyên nó một chút, dù sao khi nó về nước đến giờ vẫn một lòng với cô. Trước kia tôi và bố Hoàng An không đồng ý để cô và con trai tôi đến với nhau là do hai nhà không môn đăng hộ đối. Sau đó Hoàng An đồng ý đi du học là do mong muốn của hai chúng tôi, kèm theo một điều kiện là khi trở về không phản đối chuyện tình cảm của nó nữa. Vậy mà…”
“Bà nói như thể đó là một câu chuyện hài vậy, bây giờ tôi có gia đình yên ấm rồi bà lại đến nhờ tôi khuyên con trai bà về chuyện tình cảm?” Tống Gia Tuệ lập tức từ chối “Đính chính lại một chút là giữa tôi và con trai bà trước kia chẳng có một câu nói nào để xác nhận mối quan hệ là yêu đương hay tìm hiểu nhau, tất cả là do gia đình các người tự tưởng tượng ra rồi áp đặt rằng hoàn cảnh gia đình tôi không xứng với con trai nhà bà”.