Chương 186: Cô ngốc vậy sao?
“Anh ấy rất tốt với tôi!”
Dương Hoàng An từ từ nhắm mắt lại, quay đầu về một phía với bộ dạng không muốn nhìn thấy cô nữa “Cứ coi như tôi thua anh ta rồi, còn bây giờ em hãy đi đi. Còn nữa, nói với mẹ tôi đừng tìm người tới kích động tôi nữa, Dương Hoàng An không phải người dễ bị bắt nạt”.
Tống Gia Tuệ đứng trơ trơ ra đó, kiểu như không biết được anh ta nói Hoàng Minh Huân đã làm gì thì sẽ không chịu rời đi.
Dương Hoàng An nằm yên đó, tỏ ý không muốn nói chuyện với cô nữa.
Tống Gia Tuệ tức giận, lấy chân đá nhẹ vào lưng anh ta nhưng Dương Hoàng An vẫn nằm yên bất động.
“Dương Hoàng An, anh nói rõ cho tôi xem, rốt cuộc anh ấy đã làm gì?”
“Đi về!” Dương Hoàng An quát lên “Em nên biết rượu vào thì đàn ông chẳng thể khống chế được mình”.
“Mẹ anh nói cô ta bẫy anh để có thai, nhưng theo tôi thấy có vẻ như anh mới là người chủ động trong chuyện đó”.
Tống Gia Tuệ cố ý nói như vậy làm con thú bên trong người Dương Hoàng An ra, anh ta vùng dậy từ dưới lên muốn nắm cổ tay cô uy hiếp, cũng may Tống Gia Tuệ né kịp.
Cùng lúc đó mẹ Dương Hoàng An nghe thấy trong phòng có âm thanh lại, mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh vừa rồi. Bà ta run rẩy, nhanh chóng chắn trước mặt Tống Gia Tuệ.
“Hoàng An, con định làm gì vậy hả?”
Đoàn Mặc Phi như hét lên, ánh mắt Dương Hoàng An sắc lạnh sau đó dịu xuống, quay đầu lại không nhìn vào cô, vẫn câu nói cũ “Về đi!”
Khi hai người ra khỏi phòng, Đoàn Mặc Phi chẳng biểu cảm gì nói “Tôi đã quá đề cao cô rồi, cứ tưởng cô có gì đó đặc biệt, hóa ra cũng ngốc lắm. Chỉ biết kích động Hoàng An xém một chút có khi còn bị nó làm cho bị thương”.
Lúc này mắt Tống Gia Tuệ đỏ ngầu lên, cô thấy thiệt thòi, đã bị thế còn bị mắng, “Đúng vậy, là tôi ngốc!”
“Cô đi đi, từ nay về sau việc của Hoàng An tôi sẽ không để cô nhúng tay vào nữa”.
Cô chẳng nể nang gì đáp lại “Tôi không những ngốc mà còn điên rồi mới tốn thời gian vì hai người”.
Thế nhưng thái độ Đoàn Mặc Phi làm cho Tống Gia Tuệ cảm thấy bản thân dường như chỉ giống một con cờ, khi không có tác dụng gì thì liền bị vứt đi, căn bản không để ý đến cảm nhận của cô.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ VT, Tống Gia Tuệ chậm rãi bước vô định trên đường phố, hoà mình vào dòng người trên đường được một lúc thì điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Tống Gia Linh.
“Chị?”
“Món quà em tặng chị chị rất hài lòng”.
“Hả?” cô ngơ ra, bản thân chưa hiểu Tống Gia Linh muốn nói đến cái gì.
“Tiêu Ly!” Tống Gia Linh không hề che giấu sự căm tức “Lần trước ở đồn cảnh sát nếu không phải chị bị hôn mê thì chị sẽ liều mạng với cô ta! Đáng tiếc, cô ta bây giờ điên rồi, chị cũng chẳng thèm so đo gì với một con điên nữa”.
“Vậy… đứa trẻ, chị nguôi ngoai chưa?”
“Chẳng có gì nữa!” Tống Gia Linh nói “Đó là một phần máu thịt bị mất đi từ người chị, bây giờ kể cả Tiêu Ly có điên rồi thì cũng không lấy lại được”.
“Chị…”
“Đừng an ủi chị, chị không cần em phải an ủi!” Tống Gia Linh đột nhiên cười lớn, có chút không bình thường, làm người khác không phân biệt được tâm trạng thực sự của cô lúc này “Vì Trần Nam mà chị như một con điên, thế mà cuối cùng hắn lại che giấu dung túng cho kẻ đã hại chết đứa con của mình. Tuệ, em nói xem, có phải hắn đáng phải bị đày xuống địa ngục không?”
Hơi thở Tống Gia Tuệ đột nhiên dừng lại “Chị muốn làm gì?”
“Chẳng gì cả, lại còn mụ già mẹ hắn nữa, sóng gió bao nhiêu năm thế rồi, chắc cũng chẳng vừa nữa đâu”.
“Vậy thì chị phải cẩn thận chút đấy, Trần Nam bây giờ nhìn có vẻ như bị ép rất thảm rồi, ngộ nhỡ giậu đổ bìm leo…”
“Yên tâm đi, nếu giờ hắn mà dám tìm đến chị gây sự, chị chỉ cần một nhát là có thể chém chết hắn”.
Tống Gia Tuệ biết Tống Gia Linh thù Trần Nam tới tận xương tủy, một hai câu nói không thể khuyên bảo Tống Gia Linh nghĩ thoáng ra, chỉ nói an ủi một hai câu rồi để cho Tống Gia Linh có bận việc.
Khi đi qua trung tâm thương mại, nhìn qua các tủ kính, Tống Gia Tuệ nhìn thấy một cửa hàng đang có hoạt động đẩy mạnh việc bán các sản phẩm sơ sinh, đột nhiên cô đưa tay lên sờ vào bụng mình. Rõ ràng là cô không dùng biện pháp tránh thai nào, sao bao nhiêu lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tháng này sao cô trễ ngày nhiều vậy? Một thoáng suy nghĩ loé lên trong đầu là đến tiệm thuốc mua một vài que thử thai, nhưng nó nhanh chóng bị gạt đi. Ngoại trừ trễ ngày thì trạng thái cô đều bình thường, từ việc ăn ngủ đến chẳng thấy thứ gì bình thường làm cô muốn nôn, chắc có lẽ do nóng trong người gì đó làm chậm thôi, sau này chú ý sống khoa học một chút là được rồi.
Trong cửa hàng, cô thấy thú bông con vịt con màu vàng trông rất đáng yêu, còn mặc cả đồ nữa, lúc nhỏ bố thường dùng cái này để dỗ dành cô, Tống Gia Tuệ chụp ảnh rồi gửi cho Hoàng Minh Huân, cô còn viết “Trong cửa hàng giảm giá nên em đã mua một con, có đẹp không?”, cô biết anh rất bận, cũng chẳng trong mong gì việc sẽ nhận phản hồi ngay.
Thế mà chỉ vài giây sau đã có tin nhắn gửi lại của Hoàng Minh Huân “Dùng cái này để dỗ dành con trai hoặc con gái của anh thì nó sẽ còn đẹp hơn”.
“Có phải lúc trước anh đã cầm vào điện thoại của em?”
“Không có!” Hoàng Minh Huân không hề nhớ tới việc có tin nhắn mẹ Dương Hoàng An gửi tới.
Tống Gia Tuệ nheo mày nhắn tin lại cho anh “Thế nhưng tin nhắn của em sao lại bị xóa đi kì lạ vậy nhỉ, không phải anh, lẽ nào điện thoại em hỏng rồi?”
“Dương Hoàng An? Hắn ta lại làm phiền em rồi à?”
“Đúng là anh rồi! Nhưng lần sau không được làm như vậy nữa. Hơn nữa tin nhắn là do mẹ anh ta gửi, không liên quan gì tới anh ta cả”.
“Ai mà biết được có phải anh ta mạo danh mẹ anh ta để hẹn gặp em không? Em nói thật đi, em gặp anh ta chưa?”
Tống Gia Tuệ im lặng một lát, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại, một lúc sau mới gõ tin nhắn gửi đi “Anh ta nói anh là sau khi biết những chuyện anh đã làm thì tâm trạng em sẽ rơi vào ngõ cụt nhưng em không để tâm điều đó đâu, anh yên tâm”.
[…]
Thời gian hạnh phúc cứ nhẹ nhàng trôi qua, Tống Gia Tuệ cùng với Hoàng Minh Huân đi qua những ngày tháng bình thường, êm đềm. Tuy rằng anh bận rộn với rắc rối từ mấy công ty con nhưng cơ bản về truyền thông đã chẳng còn gây áp lực như trước, những phiên tòa được mở ra cũng chẳng có bằng chứng nào có thể triệt để phán một bên có tội, vẫn cần thời gian điều tra thêm. Còn về nội bộ, chắc chắn cũng phải cần thời gian để vá lại lỗ hỏng do người trước tạo ra, ban lãnh đạo HJ cũng qua nhiều cuộc họp mới chọn ra được những nhân viên ưu tú, có năng lực để điều về các công ty con đó.
Ngày nào Tống Gia Tuệ cũng đi làm về trước anh, cô ở nhà dọn dẹp phòng, mua đồ về nấu ăn, thỉnh thoảng nghe nhạc giải trí. Những ngày anh không về thì cô bữa khuya mang đến cho anh và thư ký Nhạc tăng ca, có hôm còn ngủ lại trong phòng nghỉ của Hoàng Minh Huân.
Còn có ngày Hoàng Minh Huân dẫn Tống Gia Tuệ ra ngoài ăn, dạo phố phường sau đó còn đi xem phim vào một suất chiếu muộn hơn 10 giờ nữa.
Không biết tâm trạng giờ này của Hoàng Minh Huân ở đầu dây bên kia là thế nào, Tống Gia Tuệ thì vô cùng sốt sắng, cô rất muốn biết anh sẽ trả lời như thế nào nhưng cũng sợ anh xác nhận lời anh ta là đúng.
Dương Hoàng An từ từ nhắm mắt lại, quay đầu về một phía với bộ dạng không muốn nhìn thấy cô nữa “Cứ coi như tôi thua anh ta rồi, còn bây giờ em hãy đi đi. Còn nữa, nói với mẹ tôi đừng tìm người tới kích động tôi nữa, Dương Hoàng An không phải người dễ bị bắt nạt”.
Tống Gia Tuệ đứng trơ trơ ra đó, kiểu như không biết được anh ta nói Hoàng Minh Huân đã làm gì thì sẽ không chịu rời đi.
Dương Hoàng An nằm yên đó, tỏ ý không muốn nói chuyện với cô nữa.
Tống Gia Tuệ tức giận, lấy chân đá nhẹ vào lưng anh ta nhưng Dương Hoàng An vẫn nằm yên bất động.
“Dương Hoàng An, anh nói rõ cho tôi xem, rốt cuộc anh ấy đã làm gì?”
“Đi về!” Dương Hoàng An quát lên “Em nên biết rượu vào thì đàn ông chẳng thể khống chế được mình”.
“Mẹ anh nói cô ta bẫy anh để có thai, nhưng theo tôi thấy có vẻ như anh mới là người chủ động trong chuyện đó”.
Tống Gia Tuệ cố ý nói như vậy làm con thú bên trong người Dương Hoàng An ra, anh ta vùng dậy từ dưới lên muốn nắm cổ tay cô uy hiếp, cũng may Tống Gia Tuệ né kịp.
Cùng lúc đó mẹ Dương Hoàng An nghe thấy trong phòng có âm thanh lại, mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh vừa rồi. Bà ta run rẩy, nhanh chóng chắn trước mặt Tống Gia Tuệ.
“Hoàng An, con định làm gì vậy hả?”
Đoàn Mặc Phi như hét lên, ánh mắt Dương Hoàng An sắc lạnh sau đó dịu xuống, quay đầu lại không nhìn vào cô, vẫn câu nói cũ “Về đi!”
Khi hai người ra khỏi phòng, Đoàn Mặc Phi chẳng biểu cảm gì nói “Tôi đã quá đề cao cô rồi, cứ tưởng cô có gì đó đặc biệt, hóa ra cũng ngốc lắm. Chỉ biết kích động Hoàng An xém một chút có khi còn bị nó làm cho bị thương”.
Lúc này mắt Tống Gia Tuệ đỏ ngầu lên, cô thấy thiệt thòi, đã bị thế còn bị mắng, “Đúng vậy, là tôi ngốc!”
“Cô đi đi, từ nay về sau việc của Hoàng An tôi sẽ không để cô nhúng tay vào nữa”.
Cô chẳng nể nang gì đáp lại “Tôi không những ngốc mà còn điên rồi mới tốn thời gian vì hai người”.
Thế nhưng thái độ Đoàn Mặc Phi làm cho Tống Gia Tuệ cảm thấy bản thân dường như chỉ giống một con cờ, khi không có tác dụng gì thì liền bị vứt đi, căn bản không để ý đến cảm nhận của cô.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ VT, Tống Gia Tuệ chậm rãi bước vô định trên đường phố, hoà mình vào dòng người trên đường được một lúc thì điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Tống Gia Linh.
“Chị?”
“Món quà em tặng chị chị rất hài lòng”.
“Hả?” cô ngơ ra, bản thân chưa hiểu Tống Gia Linh muốn nói đến cái gì.
“Tiêu Ly!” Tống Gia Linh không hề che giấu sự căm tức “Lần trước ở đồn cảnh sát nếu không phải chị bị hôn mê thì chị sẽ liều mạng với cô ta! Đáng tiếc, cô ta bây giờ điên rồi, chị cũng chẳng thèm so đo gì với một con điên nữa”.
“Vậy… đứa trẻ, chị nguôi ngoai chưa?”
“Chẳng có gì nữa!” Tống Gia Linh nói “Đó là một phần máu thịt bị mất đi từ người chị, bây giờ kể cả Tiêu Ly có điên rồi thì cũng không lấy lại được”.
“Chị…”
“Đừng an ủi chị, chị không cần em phải an ủi!” Tống Gia Linh đột nhiên cười lớn, có chút không bình thường, làm người khác không phân biệt được tâm trạng thực sự của cô lúc này “Vì Trần Nam mà chị như một con điên, thế mà cuối cùng hắn lại che giấu dung túng cho kẻ đã hại chết đứa con của mình. Tuệ, em nói xem, có phải hắn đáng phải bị đày xuống địa ngục không?”
Hơi thở Tống Gia Tuệ đột nhiên dừng lại “Chị muốn làm gì?”
“Chẳng gì cả, lại còn mụ già mẹ hắn nữa, sóng gió bao nhiêu năm thế rồi, chắc cũng chẳng vừa nữa đâu”.
“Vậy thì chị phải cẩn thận chút đấy, Trần Nam bây giờ nhìn có vẻ như bị ép rất thảm rồi, ngộ nhỡ giậu đổ bìm leo…”
“Yên tâm đi, nếu giờ hắn mà dám tìm đến chị gây sự, chị chỉ cần một nhát là có thể chém chết hắn”.
Tống Gia Tuệ biết Tống Gia Linh thù Trần Nam tới tận xương tủy, một hai câu nói không thể khuyên bảo Tống Gia Linh nghĩ thoáng ra, chỉ nói an ủi một hai câu rồi để cho Tống Gia Linh có bận việc.
Khi đi qua trung tâm thương mại, nhìn qua các tủ kính, Tống Gia Tuệ nhìn thấy một cửa hàng đang có hoạt động đẩy mạnh việc bán các sản phẩm sơ sinh, đột nhiên cô đưa tay lên sờ vào bụng mình. Rõ ràng là cô không dùng biện pháp tránh thai nào, sao bao nhiêu lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tháng này sao cô trễ ngày nhiều vậy? Một thoáng suy nghĩ loé lên trong đầu là đến tiệm thuốc mua một vài que thử thai, nhưng nó nhanh chóng bị gạt đi. Ngoại trừ trễ ngày thì trạng thái cô đều bình thường, từ việc ăn ngủ đến chẳng thấy thứ gì bình thường làm cô muốn nôn, chắc có lẽ do nóng trong người gì đó làm chậm thôi, sau này chú ý sống khoa học một chút là được rồi.
Trong cửa hàng, cô thấy thú bông con vịt con màu vàng trông rất đáng yêu, còn mặc cả đồ nữa, lúc nhỏ bố thường dùng cái này để dỗ dành cô, Tống Gia Tuệ chụp ảnh rồi gửi cho Hoàng Minh Huân, cô còn viết “Trong cửa hàng giảm giá nên em đã mua một con, có đẹp không?”, cô biết anh rất bận, cũng chẳng trong mong gì việc sẽ nhận phản hồi ngay.
Thế mà chỉ vài giây sau đã có tin nhắn gửi lại của Hoàng Minh Huân “Dùng cái này để dỗ dành con trai hoặc con gái của anh thì nó sẽ còn đẹp hơn”.
“Có phải lúc trước anh đã cầm vào điện thoại của em?”
“Không có!” Hoàng Minh Huân không hề nhớ tới việc có tin nhắn mẹ Dương Hoàng An gửi tới.
Tống Gia Tuệ nheo mày nhắn tin lại cho anh “Thế nhưng tin nhắn của em sao lại bị xóa đi kì lạ vậy nhỉ, không phải anh, lẽ nào điện thoại em hỏng rồi?”
“Dương Hoàng An? Hắn ta lại làm phiền em rồi à?”
“Đúng là anh rồi! Nhưng lần sau không được làm như vậy nữa. Hơn nữa tin nhắn là do mẹ anh ta gửi, không liên quan gì tới anh ta cả”.
“Ai mà biết được có phải anh ta mạo danh mẹ anh ta để hẹn gặp em không? Em nói thật đi, em gặp anh ta chưa?”
Tống Gia Tuệ im lặng một lát, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại, một lúc sau mới gõ tin nhắn gửi đi “Anh ta nói anh là sau khi biết những chuyện anh đã làm thì tâm trạng em sẽ rơi vào ngõ cụt nhưng em không để tâm điều đó đâu, anh yên tâm”.
[…]
Thời gian hạnh phúc cứ nhẹ nhàng trôi qua, Tống Gia Tuệ cùng với Hoàng Minh Huân đi qua những ngày tháng bình thường, êm đềm. Tuy rằng anh bận rộn với rắc rối từ mấy công ty con nhưng cơ bản về truyền thông đã chẳng còn gây áp lực như trước, những phiên tòa được mở ra cũng chẳng có bằng chứng nào có thể triệt để phán một bên có tội, vẫn cần thời gian điều tra thêm. Còn về nội bộ, chắc chắn cũng phải cần thời gian để vá lại lỗ hỏng do người trước tạo ra, ban lãnh đạo HJ cũng qua nhiều cuộc họp mới chọn ra được những nhân viên ưu tú, có năng lực để điều về các công ty con đó.
Ngày nào Tống Gia Tuệ cũng đi làm về trước anh, cô ở nhà dọn dẹp phòng, mua đồ về nấu ăn, thỉnh thoảng nghe nhạc giải trí. Những ngày anh không về thì cô bữa khuya mang đến cho anh và thư ký Nhạc tăng ca, có hôm còn ngủ lại trong phòng nghỉ của Hoàng Minh Huân.
Còn có ngày Hoàng Minh Huân dẫn Tống Gia Tuệ ra ngoài ăn, dạo phố phường sau đó còn đi xem phim vào một suất chiếu muộn hơn 10 giờ nữa.
Không biết tâm trạng giờ này của Hoàng Minh Huân ở đầu dây bên kia là thế nào, Tống Gia Tuệ thì vô cùng sốt sắng, cô rất muốn biết anh sẽ trả lời như thế nào nhưng cũng sợ anh xác nhận lời anh ta là đúng.