Chương 190: Người anh của Lục Nhã Vy
Đúng lúc Tống Gia Tuệ mang bản thảo bỏ vào túi xách thì Lục Nhã Vy về đến phòng, còn mang theo cả mấy hộp đồ ăn. Nhìn thấy cô về phòng cũng khá ngạc nhiên nhưng sau đó vừa nhanh tay dọn mấy hộp đồ ăn ra vì trước đó cô ấy đã không cẩn thận làm đổ một ít.
Lục Nhã Vy vừa làm vừa vui vẻ hỏi Tống Gia Tuệ sao hôm nay lại có “nhã hứng” về phòng gặp chị em như vậy, còn không quên trêu cô vài câu liên quan đến Hoàng Minh Huân.
Tống Gia Tuệ cũng xắn tay áo lên phụ, lườm bạn mình một cái mới nói “Hôm nay chỉ là mình về lấy chút đồ, tình cờ biết Kỳ Kỳ sắp thất tình nên có nói vài lời thôi”.
“Thì ra cậu là nạn nhân thứ hai của cậu cậu ấy à? Kỳ Kỳ cứ quẩn quanh vấn đề về tình yêu với anh rể suốt một tuần nay rồi, mình đã bảo gặp nhau nói mọi chuyện đi mà vẫn không chịu. Mình cũng hết cách, suốt hai ngày nay cậu ấy không ra đường, người tiếp tế lương thực là nạn nhân thứ nhất của cậu ấy - cũng chính là mình đây”, Lục Nhã Vy nói có vẻ bất lực vì sự không dứt khoát của bạn mình, nhưng dù sao hè mà hai người ở cùng, nếu không chăm nhỡ Liễu Giai Kỳ có chuyện gì cô ấy lại ân hận không kịp, “Cậu không báo trước một tiếng, chỗ đồ ăn này mình chỉ mua dành cho hai người, miễn cưỡng một chút ba chúng ta có thể cùng ăn nhưng dạo này cũng không dễ để đi ăn cùng người có gia đình được nữa. Hay bây giờ mình cất những thứ này vào tủ lạnh, chúng ta đi ăn xiên nướng rồi làm vài cốc nhé”.
Cô lắc đầu xua tay “Không cần đâu! Hôm nay công ty mình có liên hoan nên ăn nhiều rồi. Hẹn các cậu khi khác nhé”.
“Vậy cũng được, chúng ta nói chuyện một lúc rồi cậu hẳn về, Hoàng Minh Huân thiếu cậu một lúc không mất miếng thịt nào đâu”.
Tống Gia Tuệ bật cười đồng ý, tay thì lấy điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn thông báo sẽ về trễ một chút.
[…]
Vài ngày sau, Liễu Giai Kỳ sáng sớm đã gọi Tống Gia Tuệ nói rằng đầu tháng sau anh rể sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, đến lúc đó sẽ mời các nhân vật có tiếng trên thương trường tới tham dự, bảo cô giúp nghĩ cách để đưa Hoàng Minh Huân tới tham gia.
Trong cơn ngủ mơ màng, Tống Gia Tuệ liền đồng ý. Nhưng vừa đồng ý cô như được đánh thức bởi chính quyết định của mình, cô tròn xoe mắt.
“Kỳ Kỳ, sao cậu tới lúc đó lại muốn anh Huân đến? Cậu muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì, chỉ là muốn mượn chồng cậu ra vẻ một chút. Yên tâm đi, không bắt cóc bán mất đâu mà sợ”.
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Tống Gia Tuệ lại nhận được cuộc gọi của Hoàng Minh Huân bảo cô tối tới câu lạc bộ VT, mọi người cùng tụ tập một bữa.
“Có những ai? Nếu là những người em không quen biết thì thôi nhé!”
“Yên tâm tới đi, bạn anh em đều quen biết cả mà”.
Buổi tối Tống Gia Tuệ bắt xe tới điểm hẹn, mở cửa phòng ra mới phát hiện đúng là người cô đều biết, ngoài Hoàng Minh Huân và ba người bạn thân của anh ra còn có Lục Nhã Vy - một nhân vật cô không ngờ sẽ có mặt ở đây đêm nay.
Tống Gia Tuệ tự nhiên tiến vào phòng, đi tới bên cạnh Hoàng Minh Huân chưa kịp chào hỏi mọi người đã bị anh đưa tay kéo ôm vào lòng, rồi ngồi xuống đùi anh.
Diệp Hàn Lâm với sự cô đơn liền bày tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt.
“Đừng, bỏ em ra nhanh đi. Mọi người đang nhìn kìa”, Tống Gia Tuệ thấy hơi xấu hổ, thậm chí còn không để ý thấy sắc mặt Lục Nhã Vy ngồi cạnh đã biến đổi, chân như đang muốn đứng lên đi ra ngoài.
Vũ Nam Phong phát hiện ra sớm liền cười nhếch mép nắm cổ tay Lục Nhã Vy lại.
“Sợ gặp bạn thân à?”
Lục Nhã Vy gằn giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy “Anh cố ý để Hoàng Minh Huân gọi Tuệ tới rốt cuộc là có ý gì?”
“Em đoán xem?”
Vũ Nam Phong vẫn với cái bộ mặt cợt nhả che giấu suy nghĩ thật sự, Lục Nhã Vy có dự cảm không lành lóe lên trong đầu. Cô ấy quay đầu nhìn ra cửa, chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng đi ra ngoài như thế này.
“Tôi không phí lời làm gì, em không rời đi được đâu”.
Vũ Nam Phong đột nhiên chặn đứng lại ước muốn xa xỉ của Lục Nhã Vy.
Tống Gia Tuệ đẩy mãi mới thoát khỏi Hoàng Minh Huân, nhưng cũng chẳng thể đến ngồi cạnh Lục Nhã Vy theo mong muốn được.
Vũ Nam Phong đột nhiên cầm ly tiến lên phía trước, một bàn tay vắt lên vai Lục Nhã Vy, có vẻ tinh ranh mời rượu Tống Gia Tuệ “Nghe nói ông bạn của anh cuối cùng cũng treo được tấm ảnh cưới trong nhà rồi”.
Diệp Hàn Lâm cũng tiếp lời, tỏ vẻ chán nản “Đúng đấy! Cùng là bạn bè với nhau mà có người còn đang chuẩn bị đồ cho bộ ảnh cưới thứ hai, còn có người chẳng biết khi nào mới có người chung chăn”.
Tống Gia Tuệ nhìn sang Hoàng Minh Huân thấy anh vui vẻ gật đầu, chứng tỏ lời của Diệp Hàn Lâm nói không sai, anh đã nhờ Carlo Belotti tiếp tục làm thêm váy cưới cho cô để chụp thêm nhiều bộ ảnh ở Thành phố H và những nơi hai người muốn đến nữa.
“Các anh đang vội rồi sao?”
Lần này là người chưa lên tiếng nãy giờ - Lý Thiên Nhân xua tay, cười nói “Không vội!”
Thế nhưng người bên cạnh thì gật đầu, khẳng định “Vội! Rất vội!”, không ai khác chính là Diệp Hàn Lâm.
Tống Gia Tuệ đón lấy chiếc ly thủy tinh trong tay Vũ Nam Phong, uống lấy hai ngụm rượu, cô chú ý thấy tay anh ta vẫn khoác trên vai Lục Nhã Vy, đột nhiên chỉ tay vào hai người với ánh mắt hoài nghi “Ấy! Hai người? Hai người chắc không phải là…”
Vũ Nam Phong nheo mày “Chúng tôi chắc không phải là cái gì?”
Con tim Lục Nhã Vy lúc này như ngừng đập vậy, mắt cũng mở ra to hơn.
“Hai người có vẻ thân mật quá!” Tống Gia Tuệ gãi đầu gãi tai nói lí nhí “Chắc không phải là một đôi chứ?”
Vừa dứt lời Lục Nhã Vy đột nhiên lên tiếng “Chúng tớ là anh em, khoác vai nhau là rất bình thường mà, đúng không anh… anh?”
Lục Nhã Vy dường như nói tiếng “anh” mà như cố mãi mới ra.
Vũ Nam Phong dường như đã đoán trước được Lục Nhã Vy sẽ nói thế này, bàn tay anh ta nhanh chóng chạy xuống phần eo người cô ấy, nhìn Tống Gia Tuệ nói “Em về nhà Vy Vy rồi thì biết cô ấy có bao nhiêu người anh không?”
Ý của anh ta trong lời nói này là phản bác lại lời Lục Nhã Vy?
Tống Gia Tuệ gãi đầu, nghĩ một lát mới nói “Có hai người anh đang ở Thành phố T, còn một người nữa nhưng có vẻ anh không giống với mô tả”.
“Cái gì không giống với mô ta?”
Vũ Nam Phong đơ người ra, không ngờ Lục Nhã Vy thật sự từng nói với người ngoài rằng ngoài hai anh ruột vẫn còn một người anh trai nữa.
“Vy Vy từng nói ngoài hai người anh đang ở cùng bố ra thì còn một người nữa không có quan hệ huyết thống, nhưng anh ta là kẻ khốn nạn, đồ không biết xấu hổ, là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ. Chắc anh Phong không phải hạng người đó đâu chứ?”
“Ha ha!” Vũ Nam Phong đột nhiên cười lớn lạnh lùng, bàn tay anh ta dùng lực kéo eo Lục Nhã Vy lại gần mình “Vy Vy, người anh trai đó của em ở đâu? Lúc nào đó đưa tới đây để anh gặp xem nào!”
Lục Nhã Vy thấy mình bị hớ rồi, trong lòng cô tự trách cái miệng lắm lời của mình.
Một giây sau, Lục Nhã Vy đột nhiên đưa tay lên quàng vào cổ Vũ Nam Phong “Tuệ, đây chính là anh trai tớ! Lúc trước do tớ và anh ấy cãi nhau nên mắng anh ấy như thế! Chứ bình thường quan hệ của bọn mình rất tốt”.
Vũ Nam Phong cũng chỉ cười không nói thêm gì.
Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt nhìn Hoàng Minh Huân như không tin vào tai mình, muốn tìm ai đó làm chứng “Là thật sao?”
Lục Nhã Vy có một bà mẹ không thèm quan tâm gì tới bạn bè của con gái – điều này Tống Gia Tuệ biết, thế nhưng anh trai…?
Lục Nhã Vy vừa làm vừa vui vẻ hỏi Tống Gia Tuệ sao hôm nay lại có “nhã hứng” về phòng gặp chị em như vậy, còn không quên trêu cô vài câu liên quan đến Hoàng Minh Huân.
Tống Gia Tuệ cũng xắn tay áo lên phụ, lườm bạn mình một cái mới nói “Hôm nay chỉ là mình về lấy chút đồ, tình cờ biết Kỳ Kỳ sắp thất tình nên có nói vài lời thôi”.
“Thì ra cậu là nạn nhân thứ hai của cậu cậu ấy à? Kỳ Kỳ cứ quẩn quanh vấn đề về tình yêu với anh rể suốt một tuần nay rồi, mình đã bảo gặp nhau nói mọi chuyện đi mà vẫn không chịu. Mình cũng hết cách, suốt hai ngày nay cậu ấy không ra đường, người tiếp tế lương thực là nạn nhân thứ nhất của cậu ấy - cũng chính là mình đây”, Lục Nhã Vy nói có vẻ bất lực vì sự không dứt khoát của bạn mình, nhưng dù sao hè mà hai người ở cùng, nếu không chăm nhỡ Liễu Giai Kỳ có chuyện gì cô ấy lại ân hận không kịp, “Cậu không báo trước một tiếng, chỗ đồ ăn này mình chỉ mua dành cho hai người, miễn cưỡng một chút ba chúng ta có thể cùng ăn nhưng dạo này cũng không dễ để đi ăn cùng người có gia đình được nữa. Hay bây giờ mình cất những thứ này vào tủ lạnh, chúng ta đi ăn xiên nướng rồi làm vài cốc nhé”.
Cô lắc đầu xua tay “Không cần đâu! Hôm nay công ty mình có liên hoan nên ăn nhiều rồi. Hẹn các cậu khi khác nhé”.
“Vậy cũng được, chúng ta nói chuyện một lúc rồi cậu hẳn về, Hoàng Minh Huân thiếu cậu một lúc không mất miếng thịt nào đâu”.
Tống Gia Tuệ bật cười đồng ý, tay thì lấy điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn thông báo sẽ về trễ một chút.
[…]
Vài ngày sau, Liễu Giai Kỳ sáng sớm đã gọi Tống Gia Tuệ nói rằng đầu tháng sau anh rể sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, đến lúc đó sẽ mời các nhân vật có tiếng trên thương trường tới tham dự, bảo cô giúp nghĩ cách để đưa Hoàng Minh Huân tới tham gia.
Trong cơn ngủ mơ màng, Tống Gia Tuệ liền đồng ý. Nhưng vừa đồng ý cô như được đánh thức bởi chính quyết định của mình, cô tròn xoe mắt.
“Kỳ Kỳ, sao cậu tới lúc đó lại muốn anh Huân đến? Cậu muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì, chỉ là muốn mượn chồng cậu ra vẻ một chút. Yên tâm đi, không bắt cóc bán mất đâu mà sợ”.
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Tống Gia Tuệ lại nhận được cuộc gọi của Hoàng Minh Huân bảo cô tối tới câu lạc bộ VT, mọi người cùng tụ tập một bữa.
“Có những ai? Nếu là những người em không quen biết thì thôi nhé!”
“Yên tâm tới đi, bạn anh em đều quen biết cả mà”.
Buổi tối Tống Gia Tuệ bắt xe tới điểm hẹn, mở cửa phòng ra mới phát hiện đúng là người cô đều biết, ngoài Hoàng Minh Huân và ba người bạn thân của anh ra còn có Lục Nhã Vy - một nhân vật cô không ngờ sẽ có mặt ở đây đêm nay.
Tống Gia Tuệ tự nhiên tiến vào phòng, đi tới bên cạnh Hoàng Minh Huân chưa kịp chào hỏi mọi người đã bị anh đưa tay kéo ôm vào lòng, rồi ngồi xuống đùi anh.
Diệp Hàn Lâm với sự cô đơn liền bày tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt.
“Đừng, bỏ em ra nhanh đi. Mọi người đang nhìn kìa”, Tống Gia Tuệ thấy hơi xấu hổ, thậm chí còn không để ý thấy sắc mặt Lục Nhã Vy ngồi cạnh đã biến đổi, chân như đang muốn đứng lên đi ra ngoài.
Vũ Nam Phong phát hiện ra sớm liền cười nhếch mép nắm cổ tay Lục Nhã Vy lại.
“Sợ gặp bạn thân à?”
Lục Nhã Vy gằn giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy “Anh cố ý để Hoàng Minh Huân gọi Tuệ tới rốt cuộc là có ý gì?”
“Em đoán xem?”
Vũ Nam Phong vẫn với cái bộ mặt cợt nhả che giấu suy nghĩ thật sự, Lục Nhã Vy có dự cảm không lành lóe lên trong đầu. Cô ấy quay đầu nhìn ra cửa, chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng đi ra ngoài như thế này.
“Tôi không phí lời làm gì, em không rời đi được đâu”.
Vũ Nam Phong đột nhiên chặn đứng lại ước muốn xa xỉ của Lục Nhã Vy.
Tống Gia Tuệ đẩy mãi mới thoát khỏi Hoàng Minh Huân, nhưng cũng chẳng thể đến ngồi cạnh Lục Nhã Vy theo mong muốn được.
Vũ Nam Phong đột nhiên cầm ly tiến lên phía trước, một bàn tay vắt lên vai Lục Nhã Vy, có vẻ tinh ranh mời rượu Tống Gia Tuệ “Nghe nói ông bạn của anh cuối cùng cũng treo được tấm ảnh cưới trong nhà rồi”.
Diệp Hàn Lâm cũng tiếp lời, tỏ vẻ chán nản “Đúng đấy! Cùng là bạn bè với nhau mà có người còn đang chuẩn bị đồ cho bộ ảnh cưới thứ hai, còn có người chẳng biết khi nào mới có người chung chăn”.
Tống Gia Tuệ nhìn sang Hoàng Minh Huân thấy anh vui vẻ gật đầu, chứng tỏ lời của Diệp Hàn Lâm nói không sai, anh đã nhờ Carlo Belotti tiếp tục làm thêm váy cưới cho cô để chụp thêm nhiều bộ ảnh ở Thành phố H và những nơi hai người muốn đến nữa.
“Các anh đang vội rồi sao?”
Lần này là người chưa lên tiếng nãy giờ - Lý Thiên Nhân xua tay, cười nói “Không vội!”
Thế nhưng người bên cạnh thì gật đầu, khẳng định “Vội! Rất vội!”, không ai khác chính là Diệp Hàn Lâm.
Tống Gia Tuệ đón lấy chiếc ly thủy tinh trong tay Vũ Nam Phong, uống lấy hai ngụm rượu, cô chú ý thấy tay anh ta vẫn khoác trên vai Lục Nhã Vy, đột nhiên chỉ tay vào hai người với ánh mắt hoài nghi “Ấy! Hai người? Hai người chắc không phải là…”
Vũ Nam Phong nheo mày “Chúng tôi chắc không phải là cái gì?”
Con tim Lục Nhã Vy lúc này như ngừng đập vậy, mắt cũng mở ra to hơn.
“Hai người có vẻ thân mật quá!” Tống Gia Tuệ gãi đầu gãi tai nói lí nhí “Chắc không phải là một đôi chứ?”
Vừa dứt lời Lục Nhã Vy đột nhiên lên tiếng “Chúng tớ là anh em, khoác vai nhau là rất bình thường mà, đúng không anh… anh?”
Lục Nhã Vy dường như nói tiếng “anh” mà như cố mãi mới ra.
Vũ Nam Phong dường như đã đoán trước được Lục Nhã Vy sẽ nói thế này, bàn tay anh ta nhanh chóng chạy xuống phần eo người cô ấy, nhìn Tống Gia Tuệ nói “Em về nhà Vy Vy rồi thì biết cô ấy có bao nhiêu người anh không?”
Ý của anh ta trong lời nói này là phản bác lại lời Lục Nhã Vy?
Tống Gia Tuệ gãi đầu, nghĩ một lát mới nói “Có hai người anh đang ở Thành phố T, còn một người nữa nhưng có vẻ anh không giống với mô tả”.
“Cái gì không giống với mô ta?”
Vũ Nam Phong đơ người ra, không ngờ Lục Nhã Vy thật sự từng nói với người ngoài rằng ngoài hai anh ruột vẫn còn một người anh trai nữa.
“Vy Vy từng nói ngoài hai người anh đang ở cùng bố ra thì còn một người nữa không có quan hệ huyết thống, nhưng anh ta là kẻ khốn nạn, đồ không biết xấu hổ, là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ. Chắc anh Phong không phải hạng người đó đâu chứ?”
“Ha ha!” Vũ Nam Phong đột nhiên cười lớn lạnh lùng, bàn tay anh ta dùng lực kéo eo Lục Nhã Vy lại gần mình “Vy Vy, người anh trai đó của em ở đâu? Lúc nào đó đưa tới đây để anh gặp xem nào!”
Lục Nhã Vy thấy mình bị hớ rồi, trong lòng cô tự trách cái miệng lắm lời của mình.
Một giây sau, Lục Nhã Vy đột nhiên đưa tay lên quàng vào cổ Vũ Nam Phong “Tuệ, đây chính là anh trai tớ! Lúc trước do tớ và anh ấy cãi nhau nên mắng anh ấy như thế! Chứ bình thường quan hệ của bọn mình rất tốt”.
Vũ Nam Phong cũng chỉ cười không nói thêm gì.
Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt nhìn Hoàng Minh Huân như không tin vào tai mình, muốn tìm ai đó làm chứng “Là thật sao?”
Lục Nhã Vy có một bà mẹ không thèm quan tâm gì tới bạn bè của con gái – điều này Tống Gia Tuệ biết, thế nhưng anh trai…?